Sứ giả (3)
← Ch.27 | Ch.29 → |
Bách Lệ Băng bực mình muốn chết đi được ngồi ở bên cạnh Mạc Phong Thần hậm hực không thôi
-" Sứ thần Phương Tây có điều gì muốn nói "- Mạc Phong Thần mở miệng hỏi nhìn sang nàng có ý bảo nàng chuyển lời đến vị sứ thần kia
-" Sứ thần ngài có chuyện gì sao?"- Bách Lệ Băng nói với giọng của Phương Tây, mọi người không hiểu nhưng trong lòng thì đang thầm ca ngợi hoàng hậu thật có tài.
-" Thưa hoàng hậu, cứ gọi thần là Romeo "- Sứ thần Phương Tây tao nhã nói
-" Romeo sao? vậy cô gái bên cạnh có phải là Juliet "- Bách Lệ Băng nói một vấn đề rất không liên quan.
-" Không phải thưa hoàng hậu "- Romeo buồn cười nói, tại sao hoàng hậu lại hỏi vấn đề này.
Bách Lệ Băng cười gượng, hắc hắc chẳng qua là do tính tò mò của nàng thôi, được chưa. Mạc Phong Thần đương nhiên chẳng hiểu nàng nói gì nhưng vẫn như trạng thái cũ ngồi im như tảng băng ngàn năm.
Rồi từ ngoài một đám người bước vào trên tay có bê một khay bạc được phủ tấm lụa đỏ bí ẩn, cả chính điện im lặng chăm chú nhìn, mọi năm sứ thần nơi này luôn cống tặng những thứ mới lạ rất thú vị không biết lần này sẽ là vật gì.
-" Đây là.."- Romeo mở tấm khăn lụa đỏ đang định mở miệng giới thiệu thì đã đã bị hoàng hậu đương triều cướp lời
-" Súng "- Bách Lệ Băng mắt sáng ngời như hai vì tinh tú nhìn chằm chằm rồi như tên bắn lao xuống cầm lấy khẩu súng trên khay bạc kia nhìn ngắm, ôi không ngờ thời này đã xuất hiện súng rồi mặc dù đây là kiểu dáng cũ nhưng thật tốt, hà hà nàng sẽ xin bằng được một khẩu sử dụng
Romeo cùng một số người khác ngạc nhiên tột độ, đây là thứ tối tân nhất họ mới sáng tạo ngay cả nơi họ cũng chỉ một số người quan trọng mới biết đến hầu như chưa từng tiết lộ với bất cứ ai mà hoàng hậu Mạc quốc đã biết, quả thật rất gây chấn động, chẳng lẽ có gián điệp.
-" Hoàng hậu, tại.. tại.. sao người lại biết "- Romeo ngỡ ngàng hỏi, thực sự rất bất ngờ.
-" Ta tại sao lại không biết "- Bách Lệ Băng nói như đó là điều hiển nhiên khiến mọi người sửng sốt hơn. Nàng còn không biết thì ai mới biết đây!
-" Băng nhi, dừng lại đừng hồ nháo nữa "- Lần này Mạc Phong Thần mới trầm thấp mở miệng, mọi người đồng thời kinh sợ lập tức cúi đầu riêng có nàng thì lập tức ngẩng lên nhanh chân chạy lên chỗ hắn
-" Phong Thần, nhìn xem đây là súng a "- Bách Lệ Băng cầm khẩu súng trên tay giơ lên, mọi người thì tò mò vô cùng thật sự muốn nhìn xem " súng " là cái gì?
Sứ thần Romeo bây giờ mặt xanh ngắt lại ngồi im một chỗ để hoàng hậu nói, cứ nghĩ rằng sẽ gây được bất ngờ lớn về mặt vũ khí không ngờ..
-" Là vật gì?"- Mạc Phong Thần hỏi, tâm tình hắn hiện tại không tốt, tại sao đến giờ phút này hắn vẫn chưa hiểu hết được nàng, rốt cuộc nàng là ai? Ánh mắt le lỏi một chút đau khổ mà sử dụng kính hiển vi mới có thể thấy được.
-" Đây là súng a, bắn một phát chết tươi con đười ươi, rất lợi hại đó "- Bách Lệ Băng không ngần ngại sử dụng đúng câu mình hay nói, một lời vừa nói khiến mọi người cứng người kinh hãi, có cần nói khoa trương đến mức độ đó không, mà con " đười ươi" là con gì?
Đôi mắt nhìn nàng hiện giờ của hắn dường như động không đáy, không thảm tít tắp mù khơi
-" Mọi người không tin ta có thể thử "- Bách Lệ Băng cầm vào vị trí bóp còi chốt an toàn đã mở, trong khi mọi người vẫn chưa kịp tiêu hóa hết thì sứ thần Romeo đã sợ hãi chạy đến hô " stop" tay không kiêng dè chạm vào nàng ngăn cản, người nào đó sát khí như cuồng phong nổi lên tức tốc túm lấy nàng.
-"Vô lễ "- Mạc Phong Thần tức giận nói, mọi người kinh sợ lập túc quỳ xuống
-" Hoàng thượng bớt giận "- Ai biết được bây giờ hoàng thượng bá đạo như thế, chạm chút xíu vào hoàng hậu đã tức giận
-" Phong Thần chàng làm gì mà dữ vậy "- Bách Lệ Băng vùng vằng nói rồi trên tay vẫn nghịch khẩu súng, bây giờ nàng mới biết hắn là một tên hoàng thượng biến thái, bá đạo nhất mà nàng từng thấy, nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn yêu hắn a!
-" Hoàng hậu, người ngàn vạn lần đừng manh động "- Sứ thần Romeo run rẩy nói, họ phát minh ra súng và đạn nhưng hai thứ này rất nguy hiểm, một phát bắn ra có thể gây chết người. Muốn mang sang đây để phát triển vũ khí này, ai dè hoàng hậu đã biết còn suýt nữa thì làm bọn họ rớt tim.
-" Từ giờ phút này trở đi, bất cứ lời nói nào của hắn nàng phải nói ra không đừng trách trẫm vô tình bất hòa "- Mạc Phong Thần tức giận nói rồi bàn tay to lớn cướp lấy khẩu súng trên tay nàng đôi mắt như chim ưng khẽ nhìn qua rồi lập tức mày kiếm nhíu lại.
-" Ấy ấy được rồi, chàng đừng nghịch dại, hắn nói thứ này rất nguy hiểm đừng manh động "- Bách Lệ Băng kéo tay hắn nói, trời ạ! nàng đương nhiên là biết thứ này nó nguy hiểm như nào, nhưng yên tâm nàng không làm gì có hại đâu
-" Nói với hắn lần sau đừng mang những thứ nguy hiểm như này đến, Mạc quốc không cần nhưng vật như này "- Mạc Phong Thần ra lệnh, mọi người gật đầu đồng ý, vì sao? vì lần trước họ mang đến một cái vật biết hát thật sự khiến ọi người sợ hãi, hoàng thượng cũng triệt hạ thứ đó luôn
-" Không, thứ này rất tốt đó "- Bách Lệ Băng lập tức phản kháng, thứ tốt thế này lại chê là thế nào, Mạc Phong Thần ngốc nghếch!
-" Đừng để trẫm nhắc lại "- Mạc Phong Thần nói rồi để súng vào khay cho người đem đi.
-" Phong Thần, khẩu súng đó nhất định phải là cho ta, chàng mà dám làm gì khác, ta đảm bảo đêm nay không đếm xỉa tới chàng "- Bách Lệ Băng lập tức uy hiếp trắng trợn giữa đại điện, mọi người được thêm một phen kinh hãi, ôi ôi, hoàng hậu tội thật đáng muôn chết mà!
Các sứ thần cũng được một phen mở rộng tầm mắt, không thể ngờ hoàng hậu Mạc quốc có thể bưu hãn đến vậy, chẳng lẽ hoàng thượng sẽ để yên cho nàng sao?
-"Nàng muốn vậy thì cứ việc, trẫm nói rồi "- Mạc Phong Thần quyết định lần này không thể nhượng bộ nàng được nữa, bằng không nàng nhất định sẽ ngồi lên cổ hắn mà cưỡi. Mà lễ vật này cũng tuyệt đối không thể vào tay nàng, nó rất nguy hiểm.
Bách Lệ Băng nghe xong, tức muốn xỉu đi, ánh mắt nổi lửa nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói
-" Mạc Phong Thần, chàng.. chàng nhớ đấy "- Ối trời, thật sự tức chết nàng mất, Bách Lệ Băng hùng hùng hổ hổ xách váy áo đi về tẩm cung
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoàng thượng và hoàng hậu thật giống tiểu hài tử (trẻ con) thích hờn giận, hoàng thượng vẻ tiêu sái, lạnh lùng của người đi đâu rồi? Còn đối với sự hờn giận của hoàng hậu như vậy họ nhìn quen rồi, nháy mắt lại quên ngay ấy mà!
Lâm Kì ngồi một bên phe phẩy cái quạt, Lệ Băng, nàng thật thú vị. Hahaha...
Mạc Phong Thần như nhận thấy ánh mắt đen tối của người nào đó, sát khí trong người cũng ngày một tăng. Tay áo bào vung lên tiêu sái ngồi lại ngai vàng, mở giọng lãnh lẽo nói
-" Thái tử Lâm Dạ quốc có vẻ hứng thú với hoàng hậu của trẫm "- Lời nói lạnh như băng khiến cho cả đại điện bao trùm sát khí. Không kẻ nào dám nhìn thẳng lên trừ một người..
-" Ta đâu dám, hoàng thượng thật biết nói đùa "- Lâm Kì vẫn duy trì nụ cười yêu nghiệt trên môi nói, không ngờ Mạc Phong Thần có thể nói thẳng ra như vậy, thật khiến người ta nể phục một bậc đế vương đi coi trọng nữ nhân còn hơn mạng sống.
-" Tốt nhất là thái tử cái gì cũng đừng làm, nghĩ cũng đừng nghĩ "- Mạc Phong Thần chỉ cười như không cười nói, kẻ nào dám động đến nàng hắn sẽ cho kẻ đó sống không sống được, chết cũng không chết được, sống không bằng chết.
Lâm Kì chỉ khách sáo mở miệng cười cười vài tiếng trên môi xuất hiện tia gian tà..
Mọi người được phen kinh sợ, tiếng " bãi triều " vừa vang lên lập tức ai lấy vắt chân lên cổ chạy, sứ thần thì bình tĩnh đi đến nơi được hắn sắp đặt nghỉ thân.
Mạc Phong Thần như gió như bão đến tẩm cung của nàng, tại đại điện bây giờ chỉ còn Lâm Kì.
Đôi mắt yêu mị nhìn lên ngai vàng của hắn, đúng vậy thứ Lâm Kì ta muốn chính là ngai vàng, là lãnh thổ Mạc quốc rộng lớn và cả hoàng hậu của hắn- nàng - Bách Lệ Băng.
Ám vệ âm thầm theo rõi nhất cử nhất động, Lâm Kì đương nhiên là biết nhưng mặc kệ vì không ngu đến mức lại động thủ lúc này, bứt dây động rừng.
Mạc Phong Thần tức tốc về tẩm cung của nàng, bước chân đến đã nghe thấy giọng nói trong trẻo lang lảng của nàng đang là hét
-" Mạc Phong Thần khốn kiếp, biến thái, bá đạo, á. bực chết ta mất thôi.. ối giời ơi.. súng của lão nương mà, súng của ta ~.."- Giọng nàng vừa hét vừa kéo dài đến thê lương như rót vào tai hắn làm hắn điên máu hơn, rốt cuộc cái súng nguy hiểm ấy có gì tốt mà nàng thích, nàng muốn gì, muốn tinh tú trên trời muốn ngọc ngà dưới bể hắn đều có thể tìm về cho nàng, vậy mà nàng lại đi thích thứ đấy.
-" Bách Lệ Băng, nàng muốn trẫm tức chết đúng không?"- Mạc Phong Thần trầm giọng cảnh cáo, cung tỳ vội vàng sợ hãi lui đi hết bây giờ chỉ còn nàng đối mặt với hắn, rốt cuộc là từ sáng đã hai cuộc đấu võ mồm rồi đó.
-" Mạc Phong Thần, lão nương đây muốn khẩu súng vì vậy chàng phải cho ta "- Bách Lệ Băng hung tợn nói tức tốc chạy đến chỗ hắn. Nhưng không may chân vấp phải cạnh bàn suýt thì hôn đất may mà hắn nhanh tay đỡ được
-" Băng nhi, hình như ta nuông chiều nàng quá "- Mạc Phong Thần túm nàng vào lòng nói, vừa tức vừa đau lòng.
Bách Lệ Băng đau đến nhe răng há miệng, khóc cũng chẳng được chỉ còn biết để kệ hắn bồng mình về giường nhưng vẫn không quên tức giận
-" Chàng đừng hòng chạm vào ta, ta muốn khẩu súng kia "- Bách Lệ Băng đưa ra điều kiện, nếu được nàng sẽ ngoan ngoãn ở bên hắn.
-" Nàng muốn gì trẫm cũng sẽ cho nàng nhưng thứ đó, không được "- Mạc Phong Thần nhất quyết không đầu hàng với nàng, Bách Lệ Băng nháy mắt mặt đỏ bừng bừng tức giận đẩy hắn định chạy đi thì chân đau muốn chết, mắt rơm rớm lệ.
-" Chàng mau mau đi đến với ái phi xinh đẹp của chàng đi, ở chỗ ta làm gì?"- Bây giờ nàng lôi ra chiêu ăn vạ quay lưng lại với hắn, lát sau chẳng nghe thấy tiếng động gì quay người lại thì đã chẳng thấy bóng dáng người đâu.
Ông trời, chàng không còn yêu ta nữa rồi, Mạc Phong Thần không còn yêu ta!
Nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống, hoa hoa lệ lệ khóc, rồi bỗng dưng trước mắt nàng xuất hiện một thanh kiếm nhỏ được khắc họa vô cùng tinh xảo, phải nói rất đẹp, rất tuyệt mĩ
-" Có gì mà nàng phải khóc, đường đường là mẫu nghi thiên hạ động chút là rơi lệ như thế sao coi được "- Tiếng nói trách móc mang theo chút dịu dàng khiến nàng ngừng khóc ngước lên nhìn thì thấy bản mặt tuyệt mĩ của " người mà không còn yêu nàng "
-" Chàng quay lại đây làm gì?"- Bách Lệ Băng hờn dỗi, chẳng hiểu sao nàng cảm thấy từ khi ở cạnh hắn nàng trở nên vô cùng yêu ớt hở chút là cảm thấy tủi thân, quái lạ nha!
-" Nàng không cần thứ này?"- Mạc Phong Thần nhếch mày nói, giơ thanh bảo kiếm lên, không tin là nàng không muốn.
-" Không ta muốn nhưng muốn khẩu súng hơn "- Bách Lệ Băng đương nhiên là thích nhưng nàng là nàng vẫn muốn có khẩu súng a!
-" Nàng muốn học võ công "- Mạc Phong Thần bổ sung cho ý vị còn thiếu, hắn đã quyết định khi nào nàng sinh được một hoàng nhi sẽ cũng nàng đi chu du thiên hạ, còn việc triều chính sẽ để thái tử kế ngôi.
-" Ta muốn "- Hai con mắt lập tức sáng lên túm lấy hắn ôm mà làm nũng.
-" Vậy tốt nhất là nàng lên nghe lời trẫm "- Mạc Phong Thần ôn nhu ôm lấy nàng sủng nịnh hôn lên trán nàng. Bách Lệ Băng không còn gì để phản kháng chỉ ngoan ngoãn nghe lời, khẩu súng nàng không cần nữa, nàng muốn làm một nữ hiệp giang hồ.
-" Chàng cút ra khỏi đây, người nào vừa bảo không cần lão nương "- Trí nhớ khôi phục lại, Bách Lệ Băng nhớ lại chuyện lúc nãy đầu lập tức nóng lên nổi đóa nói.
-" Là ai tại sao trẫm không biết? Nếu biết kẻ nào dám ăn nói xằng bậy như vậy trẫm lập tức chém đầu "- Mạc Phong Thần mặt không đỏ hơi không gấp nói dối, làm như chưa hề biết chuyện đó.
Bách Lệ Băng lập tức đen mặt dường như không thể tin nổi hét
-" Mạc Phong Thần, chàng biến thái "- Ôi trời, tại sao bây giờ nàng mới nhận ra bản mặt này của tên hoàng thượng chết dẫm cơ chứ.
-" Ngoan, lát nữa có hội bắn cung, đi xem cùng trẫm "- Mạc Phong Thần rất nhanh chuyển đề tại hại nàng tức không biết lên xả giận chỗ nào liền dùng sức cắn vào tay hắn nhưng hình như người nào đó không quan tâm để mặc nàng cắn đã thế còn nhẫn tâm nói
-" Nàng cẩn thận đau răng "- Hắn rất tốt bụng nhắc nhở làm nàng tức suýt ngất cắn hắn mà hắn không đau còn làm đau răng mình.
Mạc Phong Thần buốn cười ôm lấy hoàng hậu của mình đi dùng điểm tâm, mặc dù bây giờ nàng đang rất bực mình nhưng quan trọng hơn là cái bụng của nàng.
Bách Lệ Băng đỡ bực bội tâm tình cũng chuyển biến tốt, ăn xong lăn ra ngủ trên vai hắn để kẻ nào đó ăn đậu hủ suốt.
Hội bắn cung bắt đầu, Bách Lệ Băng cùng Mạc Phong Thần ngồi trên cao theo dõi, các sứ thần cử cung thủ của mình ra sân, đại diện Mạc quốc chính là một trong những ám vệ bên cạnh nàng hiện giờ trực tiếp hiện thân, cả 5 người luôn làm nàng được phen " choáng "
-" Phong Thần, chàng tim đâu ra được họ vậy?"- Bách Lệ Băng không khỏi tò mò, ai biết được mấy tên ám vệ này có thể "soái " đến như vậy.
Mạc Phong Thần im lặng, giọng nói như băng phát ra
-"Làm cho thật tốt "- Mạc Phong Thần nói rồi đôi mắt chim ưng nhìn nàng khiến nàng rụt cổ không nói gì nữa.
-" Nàng vừa nói gì Băng nhi?"- Mạc PHong Thần nguy hiểm mở giọng, hắn thừa biết nàng nghĩ gì.
Năn ám vệ lần lượt là Lôi Đình, Lôi Viễn, Lôi Dạ, Lôi Nhẫn, Lôi Vân đều là những thuộc hạ mà hắn tự mình rèn luyện, võ công ít người ngang bằng,
Năm người xuất hiện đã khiến cho gần như như cả triều đình xôn xao, từ khi nào các nhân tài này lại xuất hiện bên cạnh hoàng thượng.
Cung thủ lần này là Lôi Đình đứng đầu trong năm ám vệ, bên Hung Nô là một nam nhân cao to còn Phương Tây chính là một người mặc y phục diêm dúa trắng xóa tao nhã cầm cung.
Mỗi người một vẻ, Mạc Phong Thần nhàn hạ ngồi.
Lần thứ nhất, Mạc quốc thẳng mũi tên của Lôi Đình chẻ mũi tên của các sứ thần kia ra làm mấy mấy ghim chặt vào tâm, giành lấy chiến thắng dường như chẳng có mấy ai bất ngờ vì kết quả đã thừa biết, năm nào chả vậy.
Nhưng lần này lại khác, Hoàng thượng đích thân khiêu chiến sứ thần các nước về săn bắn..
Bách Lệ Băng không giỏi cưỡi ngựa nhìn Mạc Phong Thần cả thân bận bộ long bào tiêu sái bay người ngồi trên lưng bạch mã, dung mạo tuyệt mĩ của nam tử đế vương giữa trời đất, lãnh lẽo mà uy hùng khiến nàng không khỏi ngẩn người, Lâm Kì cũng chẳng kém, một vẻ yêu nghiệt lộng lấy.
-" Phong Thần cẩn thận đó "- Bách Lệ Băng trên cao nói vọng xuống.
Một lời tuy đơn giản thế thôi nhưng khiến tâm tình hắn cảm động, ý cười trên môi xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lẽo nhìn nàng.
Lâm Kì vô cùng ghen tị nhưng không để lộ, các sứ thần thì không khỏi ngưỡng mộ thâm tình của hoàng hậu với hoàng thượng.
Một mũi tên được bắn lên, lập tức tiếng ngựa hí vang động khắp trời, ai lấy lao hết sức về phía rừng, mọi người bên này mong ngóng kết quả mặc dù vẫn tin là kiểu gì thì hoàng thượng cũng thắng..
Bách Lệ Băng lần đầu tiên cảm nhận được sự lo lắng là như thế nào..
Mạc Phong Thần chàng ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì..
Nếu không lão nương đây nhất định không khách khí.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |