Đức phi bắt kẻ thông dâm
← Ch.076 | Ch.078 → |
Editor: Tiểu Tuyết Lang
Beta: NDMN
Hồi cung bốn ngày, ta một mực ở trong lãnh cung không hề ra ngoài. Người nháo sự như ta, nhàn nhã ở nơi này, coi như là kỳ tích. Vốn nghĩ đến cùng Ngọc Tình và thái hậu đi dạo, nhưng là ta thật sự không phải không biết xấu hổ, "kẻ bị bắt thông dâm" tại giường, thật sự mất mặt. Rõ ràng là vợ chồng danh chính ngôn thuận, lại khiến người ta nhận lầm là tặc nhân. Hơn nữa thái hậu cũng có truyền, thái hậu thân thể khó chịu, không gặp bất cứ kẻ nào.
Bịt kín khăn che mặt, đi ra ngoài một lát. Tại sao muốn che mặt a? Lấy đức hạnh của các nàng trước kia, còn không xếp ta vào hàng ngũ cạnh tranh sao. Mới vừa đi ra lãnh cung vài bước, phía trước một hồng y mỹ nữ đi tới, trang phục, trang điểm xinh đẹp. Tại trong cung nổi tiếng như vậy – ngoài Triệu Đức phi còn có ai. Ta vừa định đi qua, chợt nàng nói: "Đây không phải Dung phi sao? Như thế nào rảnh rỗi như vậy?"
Ta hơi hơi ngồi xổm xuống, cười nói: "Thần thiếp thỉnh an Đức phi nương nương." Mẹ kiếp, nếu không phải lão tử bỏ qua cho ngươi, ngươi có thể hống hách như vậy? Chờ nhà ngươi thất thế, Lão Tử sẽ giết ngươi. Thật là không may, vừa đi ra đã gặp sao quả tạ. Thật là quá khứ thất bại, tám đời tiêu tan.
Đức phi ngạo mạn ừ, đi qua bên cạnh ta, thản nhiên nói: "Dung phi muội muội thân thể không tốt, sao lại đi lung tung như thế." Hoa viên này lớn như vậy, bổn cô nương chọc giận gì ngươi.
"Vâng, cám ơn tỷ tỷ quan tâm." Ta nhẹ nhàng gật đầu. Bổn cô nương trước nên nhịn, để ngươi đi xa một chút.
"Muội muội, thân thể không tốt, nên nghỉ ngơi." Nàng ghé sát tai ta nói: "Muội muội, nghe nói Hoàng Thượng mấy ngày hôm trước đến thăm ngươi?" Tin tức thật là linh thông.
"Vâng, Hoàng thượng thương tiếc muội muội bị bệnh, cho nên đến thăm ta." Nếu không phải lo ngại quyền thế của ngươi, ta sẽ tát ngươi một cái đẹp mặt.
Nàng đỡ lấy bả vai ta, nói: "Muội muội, thân thể không tốt vẫn còn quyến rũ Hoàng thượng nha, thật là lợi hại -." Nói xong dùng sức bấu móng tay vào da thịt ta. Ta nhịn không được kêu một tiếng, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng trong mắt tràn đầy oán hận, nói: "Hoàng thượng đi ra ngoài lâu như vậy, vừa về đã đến thăm, muội muội thật sự là có phúc."
Ta không nói gì, dùng sức chịu đựng. Đức phi được nước làm tới, mỗi lúc một tăng lực, ta bản năng phản ứng, lập tức đẩy ra hai bên tay nàng, nói: "Đức phi tỷ tỷ, người được phong là Hào Đức, chính là đức hạnh cũng không được tốt lắm."
Đức phi cười đắc ý: "Muội muội, ngươi phong Hào Dung, như thế nào lại không hiểu phải nhẫn nhịn?"
"Tỷ tỷ liên tục thị tẩm ba ngày, hoàng thượng chẳng qua là đến thăm ta, ngươi liền so đo sao?" Nếu đổi là ta thị tẩm, nàng còn không đem ta cấp ăn. Nữ nhân trong cung đáng sợ muốn chế, ta không dám động vào a
Nàng cười lạnh: "Muội muội, ngươi phải nhớ kỹ, Hoàng thượng là của ta, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng cướp đi."
"Tỷ tỷ, hoàng thượng là người trong thiên hạ, không phải của ngươi." Cho dù ngươi có ba phần nhan sắc đậm đà, ta cũng không phải quả hồng mềm.
Tề Hạo từ phía sau cây đi tới, lạnh lùng nhìn Triệu Tử Tuyết: "Dung phi nói đúng, trẫm là người trong thiên hạ."
Triệu Tử Tuyết vội nói: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng." Thanh âm kia kiều mỵ, bộ dáng ôn nhu, so với vừa rồi là hai người khác nhau. Ta ác tâm, không biết nếu ta là kẻ xấu thì ngươi là cái loại đức hạnh gì.
Ta cũng quỳ xuống nói: "Thần thiếp..." Ta còn chưa khụy, hắn đã kéo tay của ta, "Không cần khụy." Chính xác, ta khụy rất miễn cưỡng. Tại trước mặt có người khác nên phải làm.
Ta cười cười: "Tạ Hoàng thượng."
Tề Hạo nhìn Triệu Tử Tuyết nói: "Đức phi, ngươi nên thanh tỉnh một chút cho tốt, Dung nhi đắc tội ngươi khi nào, ngươi lại làm khó nàng như vậy."
"Thần thiếp chỉ là..."
Tề Hạo trách mắng nói: "Câm, thanh tỉnh thật tốt cho ta." Nên như vậy.
"Hoàng thượng, tỷ tỷ chỉ là nói giỡn với Dung nhi, người đừng trách tỷ ấy." Hư tình giả ý ai không có a. Triệu Tử Tuyết hung hăng trơ mắt nhìn ta, ta thản nhiên né tránh, tựa hồ chuyện gì cũng không có xảy ra.
Tề Hạo như người ngoài cuộc, nói: "Dung nhi, trẫm muốn phong ngươi làm quý phi." Vẫn còn nghĩ nàng chưa đủ hận ta?
Triệu Tử Tuyết sắc mặt thoáng cái trở nên rất khó coi, ta vội nói: "Hoàng thượng, thần thiếp vừa mới đến không bao lâu, lại không có con nối dòng, không dám được thụ phong."
Tề Hạo nhìn Triệu Tử Tuyết, kéo tay của ta nói: "Đức phi ngươi quỳ một canh giờ rồi trở về, Dung nhi chúng ta đi."
Trở lại lãnh cung, ta vội vàng kéo y phục, trên vai năm vết móng tay, rướm máu thấy rõ."Con mẹ nó Triệu Tử Tuyết, người chỉ là đến thăm ta thôi, cần đến như vậy sao? So với ta vẫn còn lòng tham, muốn độc sủng cùng đừng liệt kê ta vào đối thủ cuối cùng."
Tề Hạo tự mình đưa thuốc cho ta, nói: "Nữ nhân này lòng dạ quá độc ác."
"Ngươi nhìn thấy a, ta liền nói ngươi muốn sủng nàng. Nếu là triệu ta thị tẩm, ta sớm bị đám phi tử kia của ngươi giết. Cho nên, ta không muốn làm quý phi." Ta một bên kéo y phục một bên oán trách.
Hắn ngồi ở bên cạnh ta, một tay ôm lấy lưng ta, ta tựa vào trên vai hắn. Tề Hạo nói: "Ta chính là muốn nói cho nàng biết, ngươi chính là quý phi của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể khi dễ ngươi."
"đừng làm chuyện lớn như vậy, chỉ cần ngươi tốt với ta là đủ rồi." Trong tình yêu, nữ nhân rất ngu ngốc, nếu là lúc trước, ta đã sớm khiến Triệu Tử Tuyết phải dừng lại. Lão Tử sẽ đánh nàng răng rụng đầy đất, đầu óc vỡ toan (ngoan điểm). Hôm nay trước suy nghĩ vì Tề Hạo nên ta sống thật uất ức.
"Ngươi hôm nay nhượng nàng như vậy, là vì ta có đúng hay không?" Hắn áy náy – giọng điệu nhượng ta – đau đớn lập tức giảm rất nhiều.
"Coi như xong, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại toàn bộ." Đúng vậy, ta không phải hạng người lương thiện, ta hôm nay là có thể nhường nhịn, nhưng là một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại tất cả. Nhất định sẽ như vậy, ta thề, nhất định sẽ làm. Cô gái nhỏ báo thù, ba mươi năm không muộn.
"Đói sao?" Ta nghĩ đã đến thời gian dùng cơm.
Ta gật đầu, thê lương cười một tiếng: "Đói bụng, ngươi quay về đi." Thời gian chúng ta ở chung thật sự rất ít.
Hắn do dự chốc lát: "Trẫm.. Ta cùng ngươi dùng bữa."
Ta cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng, thanh đạm: "Thôi, ngươi trở về đi, ta không muốn trở thành bia ngắm."
Tề Hạo hai tay ôm lấy lưng ta: "Ảnh nhi, ta cùng ngươi, buổi tối hôm nay cùng ngươi."
Ta cười lớn nói: "Đừng quên, tối ngày hôm qua ngươi thị tẩm Đức phi. Ngươi đáp ứng rồi, đụng đến nữ nhân khác, trong vòng ba ngày không được đụng đến ta."
Hắn nhéo mũi ta: "Cùng ngươi nói chuyện cũng không được?" Lại nhéo nhéo cái mũi của ta.
Ta ở trong ngực hắn làm nũng: "Có thể, nhưng mà tối hãy quay lại, hơn nữa không nên để ai nhìn thấy."
Màn đêm buông xuống, ta nhìn ánh sáng mà ngọn nến toát ra, chờ hình bóng thương yêu kia.
"Ảnh nhi, ngươi đang làm cái gì?" Đôi tay ấm nóng ôm ta từ phía sau, ta biết hắn là người ta yêu nhất.
Ta cười nói: "Ta đang đợi ngươi."
"Ngươi biết, thủ vệ cánh gác rất nghiêm, ta phải tránh tránh khỏi tầm mắt của bọn họ." Chúng ta là hai vợ chồng, không phải yêu đương vụng trộm, lại so với làm trộm còn bí mật hơn, ông trời, như vậy đến bao giờ đây.
Ta trở mình, mắt trợn trắng: "Ai kêu nhà ngươi lớn như vậy, phân bố nhiều thủ vệ như vậy, ngày mai ngươi giải tán hết thủ vệ ở các vùng phụ cận lãnh cung đi."
Hắn vui vẻ – cười nói: "Giải tan bớt thủ vệ, có thể gặp dễ dàng hơn? Ngươi rất muốn thấy ta sao?" Khoa trương, không muốn nói đó là giả.
"Tránh xa một chút, ngươi nghĩ ta là ai. Bổn cô nương võ công cao như vậy, lại muốn những phế phẩm như vậy bảo vệ sao?" Ta tìm cái cớ rất trong sáng.
"Võ công của ngươi cao?" Hắn như thế lại cười trộm, làm ơn có một chút hình tượng hoàng đế được không?
Ta kiêu ngạo mà nói: "Đúng vậy, đương nhiên rất cao, ta chính là đệ tử của y tiên Lam Lệ nữ hiệp."
"Phải? Chỉ là ngươi không có khinh công nga." Bất quá cũng đúng, ta ngay cả nóc nhà cũng không phi lên được nha.
"Đùa gì chứ, võ công của ta rất lợi hại, không cần nói đến khinh công." Ta nói hết lấy tay quạt quạt gió, "Nóng quá a."
"Ngày mai mang một ít đá lạnh đến đây." Ánh mắt của hắn đậm tình, ta sợ rơi vào sẽ không ra được, nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên."Ngươi cũng trở về đi, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý. Làm minh quân, chuyện riêng của ngươi vĩnh viễn đặt sau quốc gia đại sự." Rõ ràng muốn hắn lưu lại, nhưng lại làm bộ khước từ. Ta là một người kiêu ngạo nhưng tình yêu lại hèn mọn đến vậy.
Hắn thở dài "Ảnh nhi, kỳ thật ta rất muốn mang ngươi trốn chạy, rời đi cái nơi hoàng cung đầy thị phi này. Nếu như ta không phải hoàng đế, thật là tốt biết bao."
"Nếu như ngươi là hoàng đế, ta nếu yêu ngươi, sẽ để cho ngươi làm minh quân. Nam nhân Ảnh nhi yêu, phải là người tốt." Ta thành thật nói, tâm lại đau đến tái tê.
"Nếu như ta không đi thì sao."
"Không đi? Vậy ngươi ngồi đó, ta muốn đi ngủ." Ta nói xong liền nằm ở trên giường, xoay người lại, lệ không ngăn được mà rơi.
"Ảnh nhi, chỉ có ngươi ở bên cạnh ta, ta mới có cảm giác chân chính có được ngươi." Như lần trước ôm lấy lưng ta.
"Hạo, " lần đầu tiên như vậy gọi hắn, "Ngươi cuối cùng sẽ không thuộc về một mình ta."
"Ảnh nhi, ngươi là Ảnh nhi duy nhất của ta."
Ta lấy tay lau nước mắt, xoay người sang chỗ khác, hôn lên đôi môi hắn. Cho dù hắn trên người có mùi hương của nữ nhân khác, ta cũng không quan tâm. Hãy để ta ngu ngốc một lần. Ta đã đủ hèn mọn, để ta hèn mọn tới cùng.
Đêm tối chúng ta quấn quýt mặn nồng, trong thế giới hai người chúng ta, chúng ta là thuộc về lẫn nhau. Y phục rơi lộn xôn dưới đất, ta lại lần nữa trầm luân trong thế giới của hắn.
Ánh bình minh đánh vỡ hạnh phúc ngắn ngủi, hắn cần phải vào triều. Trời đã sáng, hắn không hề là một người thuộc về ta nữa. Ta lặng lẽ thức dậy, nhẹ nhàng lay hắn. Tề Hạo tay duỗi thẳng, mạnh mẽ kéo ta.
Ta cười nói: "Hoàng thượng phải lâm triều, đi thôi, đêm xuân nóng bỏng ngắn ngủi là phù dung, nếu quân vương không sớm vào triều, kia cũng không phải tác phong của ngươi. Mai Ảnh ta, cũng sẽ không làm gian phi mị hoặc quân vương."
Hắn ôn nhu nói: "Ảnh nhi, ngươi tốt nhất."
"Vậy sao? Đi thôi, có rất nhiều chuyện cần ngươi xử lý." Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng lại không hề nghĩ vậy. Ta lúc nào cũng học miệng nói lòng nghĩ khác, quả thật là ti tiện tới cùng.
"Ảnh nhi, cho ta ôm ngươi một lần nữa." Cũng câu nói đó, cũng tình huống đó, tâm tình khác nhau. Chỉ là bởi vì, tại nơi khác nhau. Cung đình, cùng bất cứ địa phương nào trong thiên hạ cũng không giống nhau.
******
Đức phi tẩm cung
"Thật sự? Ngươi thật sự thấy có người vào lãnh cung, đi vào phòng của tiện nhân kia?" Triệu Tử Tuyết vẻ mặt vui mừng, chất vấn thị vệ. [sắp có trò vui =))]
Thị vệ quì trên mặt đất, nói: "Đúng vậy nương nương, ty chức phụng mệnh nương nương giám sát nhất cử nhất động của cô ta, đích xác có nam tử vào phòng của nàng. Ty chức trụ lại một đêm, người nam nhân không rõ thân phận kia buổi sáng mới đi ra ngoài. Hơn nữa còn trốn tránh, khinh công của hắn quá tốt, ty chức không thể điều tra hắn là ai."
Triệu Tử Tuyết trên mặt tràn đầy nụ cười: "Khuôn mặt kia, thật không thể nhìn ra, nàng lại dám hồng hạnh vượt tường. Quý phi, ta sợ nàng không qua khỏi số kiếp này."
Nàng lạnh lùng nói: "Tiếp tục giám sát, có chuyện gì kịp thời báo cho bổn cung."
Triệu Tử Tuyết vừa nghe xong chuyện này, lập tức chạy đến Vĩnh Thọ cung.
Thái hậu nghe xong Tử Tuyết tự thuật, thản nhiên nói: "Dung phi nha đầu sợ không lá gan như vậy."
Triệu Tử Tuyết cười nói: "Bác, hoàng thượng vừa trở về đã đến xem nàng, xú nha đầu kia quả không đơn giản. Hoàng thượng thậm chí vì nàng, phạt ta quỳ một canh giờ. Còn nói muốn phong nàng làm quý phi, bác, nha đầu kia hiện tại lại dám tư thông với người khác, không bằng nhân cơ hội diệt trừ nàng."
Thái hậu nhắm mắt lại, nói: "Ngươi nghĩ cho kĩ, không nên hành động lỗ mãn. Nhớ kỹ, bắt kẻ thông dâm, không có chứng cớ thì đừng hòng nói được điều gì."
"Phải" Triệu Tử Tuyết ngẩng đầu, cười nói: "Bác, hoàng thượng đến khi nào lập ta làm hoàng hậu?" [ mơ đi cưng Ò_Ó]
Thái hậu vẫn không có bất cứ vẻ mặt gì: "Ta nói rồi, ngươi nhất định có thể làm hoàng hậu. Nhưng mà, ngươi phải nhanh sinh hạ một hoàng tử."
Tử Tuyết cúi đầu, nói: "Tử Tuyết mỗi ngày dùng bí phương đủ cách, chính là... Bụng vẫn không có tin tức."
Thái hậu phất tay nói: "Tốt lắm, là ta làm liên lụy, ngươi đi xuống trước đi."
"Vâng, Tử Tuyết cáo lui."
Thái hậu nhìn bóng lưng nàng, lạnh lùng nói: "Triệu Tử Tuyết, trừ nữ nhi của ta ra không ai có thể làm hoàng hậu, nàng không sinh hạ hoàng tử trước, ai cũng không thể mang thai. Ngươi hại nàng đẻ non, ta muốn ngươi mãi mãi không thể mang thai. Ngươi không phải muốn bắt gian sao? Ngươi đi đi. Dung nhi một lòng một dạ, để xem ngươi bức nàng thế nào. Ngươi là cháu của ta, nàng lại là con của ta. Ngươi là chứng ngại vật của nàng, thậm chí là hại nàng, ta sao có thể lưu giữ ngươi. Triệu gia liệt tổ liệt tông, tha thứ ta ích kỷ, ta không thể lại có lỗi với Dung nhi."
******
Bốn ngày tiếp theo, Tề Hạo mỗi ngày đều ở ' thư phòng ' phê duyệt tấu chương đến hừng đông, chưa triệu phi tần thị tẩm. Đương nhiên, đó là ngoài miệng nói như vậy. Kỳ thật, hắn mỗi ngày đều đến lãnh cung với ta. Nếu như các nữ nhân ở hậu cung biết, ta không thể nghi ngờ là chim đầu đàn. Hoàng đế liên tiếp bốn ngày chưa triệu phi tần thị tẩm, khiến cho người ở hậu cung hoảng sợ, nhao nhao phỏng đoán có khi nào là hoàng thượng chán ghét các nàng.
Tại lúc N cá thể phi tử rơi lệ, hai người chúng ta lại liên tục tình tứ.
Bấu lấy cánh tay của hắn, ta vấn: "Hôn sự của Thần Vũ vương tử cùng Mai Ảnh ngươi tính thế nào?" Cái vấn đề này cứ làm ta suy nghĩ phức tạp.
Tề Hạo cười nói: "Làm sao bây giờ? Chỉ có thể đem ngươi gả đi thôi."
Ta giương nanh múa vuốt bóp lấy quai hàm hắn: "Ngươi dám, ngươi dám đem ta gả ra ngoài, ta liền mang theo của hồi môn là ngươi. Sau đó chúng ta hai người yêu đương vụng trộm, tựa như như bây giờ." Ta nhất định là phu tử không biết liêm sỉ trong lịch sự. Bất quá lời này ta nghe rất được nga, ít nhất là ...nhất...
Hắn làm ra bộ dạng nghiêm trang: "Tốt lắm a, cứ như vậy đi."
Ta cố ý thúc nhẹ hắn một cái: "Đi chết đi, ta là ai a? Ta bà chủ lớn của tiệm trang sức, tại thương trường danh tiếng vang xa, bà chủ của Câu Dẫn, Túy Xuân Lâu tú bà. Ngươi nhìn xem, ta có nhiều tiền như vậy. Nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, tốt nhất giữ ta ở lại bên cạnh ngươi, lúc ngươi thiếu tiền, ta có thể cho ngươi mượn một chút." Ta nhất định là tú bà trẻ tuổi nhất, tú bà, mới nghe không được tự nhiên nhỉ.
Hắn cười xấu xa: "Ảnh nhi của ta rất thích kiếm tiền."
"Vốn đang nói ngươi theo nữ nhân khác... Cái...kia trong vòng ba ngài không được chạm đến ta, hiện tại lại làm khác ..." Ta vì bản thân không tiền đồ cảm thấy sinh khí.
Tề Hạo biết rõ còn cố ý: "Cái...kia là cái gì ý tứ?"
"Không biết." Ta nghiêng đầu sang chỗ khác cười.
"Hư, đừng lên tiếng." Ngón trỏ thanh mảnh của Tề Hạo đột nhiên áp vào môi ta, nghiêng đầu tựa hồ đang nghe cái gì.
Ta không hiểu nhìn hắn, hắn nói: "Có người."
Ta vội vàng từ trên giường trở mình ngồi dậy, "Mau tìm nơi nào trốn đi." Ngay sau đó, ta nghe được một hồi tiếng bước chân.
Hắn cười cười: "Sợ cái gì." Hắn không phải có chủ ý gì chứ, ta hảo sợ a
Ta ỡm ờ bị hắn đặt tại trên giường, đỏ mặt nhìn Tề Hạo.
"Dung phi muội muội, tỷ tỷ đến xem ngươi." Đức phi? Tới bắt gian -, lần này thật là tới bắt gian, ở cùng một chổ với hắn quả thật không may. Bổn cô nương chính là một mực bảo trì lương hảo tác phong, ngàn vạn lần không thể vi phạm nguyên tắc.
"Tỷ tỷ, khuya khoắt ngươi có chuyện gì?" Cửa của ta đủ rắn chắc, tạm thời trì hoãn không xấu.
Đức phi cười lạnh: "Dung phi muội muội, trong cung có thích khách, có người nhìn thấy chạy đến nơi này của ngươi, vì an toàn của ngươi nhượng ta lục soát." An toàn trong cung khi nào là việc của nàng?
Tề Hạo cười lạnh: "Đức phi, trẫm rất giống thích khách sao?"
Ta che miệng cười trộm, sắc mặt của nàng nhất định rất khó coi.
"Không biết Hoàng thượng ở chỗ này, thần thiếp thất lễ."
"Đức phi, có quá phận không? Trong cung có thích khách yêu cầu ngươi động thủ sao?" Cũng là hoàng đế, đủ uy nghiêm.
"Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là lo lắng an toàn của muội muội. Thanh âm của nàng đô bắt đầu chiến đấu, sợ hãi.
Tề Hạo lạnh lùng nói: "Cút, trẫm không muốn gặp lại ngươi lần nữa."
"Vâng." Đức phi cút đi.
Ta lè lưỡi, nói: "Ngươi cố ý?"
Hắn lại lần nữa nhéo mũi ta, cười xấu xa: "Ngươi còn muốn nổi đóa sao? Quý phi nương nương của ta."
"Ngươi vẫn còn nhéo ta, có tin hay không ta đánh ngươi." Hai người cười, hòa thành một.
Tin Tề Hạo buổi tối ở tại lãnh cung lan ra khắp cùng đình, ta khôi phục dung mạo xinh đẹp, chuyện tình trong cung không qua khỏi ánh mắt của Đại Gia, là nhất đại kỳ văn ở trong cung. Đại gia một mực cho rằng, Hoàng thượng để ta ở trong lãnh cung, kỳ thật là vì để ta chữa trị vết thương trên mặt.
Tần Nhi cũng xấu xa hỏi: "Tiểu thư, hoàng thượng ban đêm ở lại lãnh cung, việc này chúng ta như thế nào không biết a?"
"Đúng, không biết chuyện kia có đúng không." Hai người nữ nhân kia ánh mắt như muốn giết ta chết, nước miếng chảy dài giống như muốn nuốt ta vào bụng.
Ta còn không chuẩn bị tốt, trực tiếp nhận được thánh chỉ, ta bị phong làm quý phi, ban chức danh Hào Ảnh. Ban cho ở tại Phượng Nghi Cung, ta ngất, đó là chỗ ở dành cho hoàng hậu. Lại để cho ta đến ở, có phải hay không phải nói cho người trong thiên hạ ta nhất định là hoàng hậu tương lai? Lập ta làm hoàng hậu Tề Hạo đã nói qua N lần, thái hậu cũng nói qua N lần, ta nghĩ thật là có ý này. Ta cái gì cũng không cần a, ban đầu ta cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, phân vị cao, thị phi nhiều. Làm hoàng hậu trông nom cả một hậu cung nhiều người như vậy, ta không mệt chết mới là lạ. Làm quý phi ta thà rằng để cho ta làm Dung nhi, mặt dù trước mắt ta là nữ nhân tối cao trong cung, nhưng là ta một chút cũng không vui. Nếu như có thể lựa chọn, ta tình nguyện làm người bình thường, có thể leo lên nóc nhà, hắn còn xoa chân cho ta. Chính là chúng ta không phải, một khi bước vào cung đình, thì quá nhiều ràng buộc.
Tề Hạo hiểu rất rõ tính tình của ta, cũng sợ người khác hại ta, phân phối cho ta một thái giám, không duy trì người khác. Thái giám kia gọi là Tiểu Thọ Tử, trong cung phúc lộc thọ hỉ, tứ đại thái giám, ta lại có một người. Phúc công công hầu hạ thái hậu, Lộc công công ở nơi của Ngọc Tình, Thọ công công tại chỗ này của ta, Hỉ công công tại nơi Hoàng thượng. Người ở bên ngoài nhìn xem, địa vị của ta là cao cao tại thượng.
Thái hậu nhìn bên cạnh không có ai, tặng ta một tiểu cung nữ tên là Bách Linh, nghe nói theo thái hậu thật lâu, có thể đáng tin. Ngọc Tình đưa đến một người gọi là Khổng Tước, cũng là thân tính của Ngọc Tình. Tề Hạo đương nhiên là mang Tần Nhi đến với ta, cho nàng làm thượng nghi trong cung của ta, cũng là quản sự cung nữ. Thọ công công tự chọn hai đồ đệ có thể tin tưởng, Tiểu Lý Tử, Tiểu Nghiễm Tử đến chỗ này của ta, nơi này của ta dần dần trở nên nhiều người. Ý nghĩ xẹt qua-tất cả người trong nội cung đều là dám thân tín của nội vụ phủ quyết định trong một nét bút. Nhìn nhân duyên của ta, tốt đáng sợ. Bất quá, nữ nhân hậu cung, cũng đã sớm rục rịch. Ta mỗi ngày đều là lo lắng, sống cuộc sống đề phòng, sớm muộn gì cũng sẽ bị bệnh tim. May là Lam tỷ tỷ đã dạy ta y thuật, ta có thể phân tích một ít vị thuốc. Nếu có ai hạ độc ta, ta có thể phát hiện ra.
Thái hậu, hoàng đế, Ngọc Tình ban cho rất nhiều thứ chất thành từng đống lớn trên bàn của ta, ta sớm làm đổi nghề thuê khuân vác hoặc là quản lý kho hàng được rồi.
Hoàng thượng thích ta, thái hậu sủng ta, Ngọc Tình yêu mến ta, nữ nhân trong cung hướng tới nơi này của ta oán hận, nhưng không dám làm gì. Tựu Liên mệnh phụ phủ Đô Thường đến chỗ này của ta tặng rất nhiều lễ vật, ta trực tiếp nhận quà tận tay. Trong lúc nhất thời, trong hoàng cung truyền nhau, dân gian truyền nhau, mỗi người đều phán đoán, ta rốt cuộc là sử dụng yêu thuật gì. Mê hoặc Đại Gia thành như vậy, ở trong lãnh cung một năm, lại có thể tro tàn lại cháy. Nghe nói, Mạc gia cũng là đông như trẩy hội, người bái phỏng nối dài không dứt.
Ta thường xuyên ngồi ở sân tẩm cung, hồi tưởng thời gian tốt đẹp ở bên ngoài. Đáng tiếc thời gian đã qua, tốt đẹp không còn thấy nữa. Đống lớn châu báu, cung điện xa hoa, cung nữ thái giám khúm núm, mỗi một phi tần thấy ta đều hành lễ. Tất cả vinh hoa của thế gian để phảng phất ở trên người ta, chính là ta sống quá mệt mỏi.
Tháng bảy, ta đã ở đây hơn một năm. Tại hơn một năm, khoảng thời gian ta ở trong cung, thật là buồn tẻ.
Ăn xong cơm trưa, ta dự tính đi tìm Ngọc Tình nói chuyện phiếm. Không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa liền đụng Triệu Tử Tuyết, Triệu Tử Tuyết cười hành lễ, nói: "Thần thiếp cấp quý phi tỷ tỷ thỉnh an." Khi đó ta mới nhớ ra nàng cũng ở Phượng Nghi cung, đã nhiều ngày không có chạm mặt. Oan gia ngõ hẹp, mới mấy hôm trước nàng còn rất hung hãn nha. Tần phi lúc nào cũng lấy địa vị để xưng hô, hiện tại gọi ta tỷ tỷ ta chỉ thấy một chữ ——- phiền. Mặc dù ta 28 tuổi, cũng không thể nói ra, ta ngay cả lừa mình dối người – cho rằng bản thân chỉ có 19 tuổi – quyền lợi cũng không có. Nói thật, trong cung tần phi tuổi lớn nhấn cũng là ta, cũng chỉ mới 19 tuổi thôi, quái. Tuyển tú chết tiệt, hãm hại vô số thiếu nữ hóa quý.
Ta không mặn không nhạt nhìn nàng: "Miễn." Ta không sợ đắc tội nàng, ta nhất định hận nàng.
Nàng cười nói: "Tỷ tỷ, ngài đi đâu a?" Sau việc phong ta làm quý phi, Tề Hạo một mực tìm nàng thị tẩm, không phải vì ổn định những người sau lưng nàng. Thậm chí, không hủy đi quyền lợi quản lý lục cung của nàng, chủ yếu là bởi vì ta, cũng vì trấn an nàng. Ta mặc dù địa vị so với nàng cao hơn, nhưng quyền lợi gì cũng không có. Cho nên, thế lực hai chúng ta ngang nhau.
"Bổn cung muốn đến tìm Ngọc Tình công chúa, ngươi đi không?" Ngọc Tình là là biểu tỷ của nàng, nhưng lại rất ghét nàng.
Nàng ôn nhu nói: "Muội muội tùy tiện đi một chút mà thôi, không muốn quấy rầy nhã hứng của tỷ tỷ."
"Muội muội tùy tiện đi có thể, ngàn vạn lần phải chú ý nhịp chân, là điều quan trọng để không bị ngã xuống, té cũng té, nhưng tránh va phải người khác." Vừa nghĩ tới nàng hại ta, ta liền nhịn không được hận nàng.
"Ảnh quý phi tỷ tỷ, muội muội nhớ kỹ. Muội sẽ ngã thật thấp, nên té cũng không đau." Miệng vẫn còn rất lợi hại.
Ta cười nói: "Bổn cung luôn luôn có thể đáp rất tốt, cho dù cao tới đâu cũng quá đau. Nhưng mà cho dù cẩn thận đến mấy, ngã thực thấp, tuy vậy nếu là vài lần cũng sẽ không tốt."
Theo ta đấu, ngươi còn non lắm, ta cho ngươi phải hối hận cả đời.
Đến nơi của Ngọc Tình, nàng cũng là không vui, một mình dựa ở lan can ngẩng người. Thiên Thu thấy ta rất hiểu quy tắc mà hành lễ, lại nói: "Công chúa, quý phi nương nương tới."
Người kia nói: "Ai a? Không thấy."
Ta nói: "Nha đầu, là ta."
Nàng thản nhiên nói: "Sao, ta quên rồi, ngươi hiện tại đã là quý phi." Ta từng là nữ nhân trong cung có địa vị thấp nhất, hiện tại lại là quý phi có địa vị cao nhất, thế sự vô thường.
"Làm sao vậy, ngươi không vui?" Ta ngồi vào bên người nàng, tựa vào lan can giống như nàng.
"Ngươi tốt lắm, Hoàng thượng hiện tại sủng ngươi sủng vô cùng. So với ngươi, ta cái gì cũng không có." Tiểu nha đầu Tư Xuân.
"Ngọc Tình, ngươi cho rằng ta thật vui vẻ như ngươi nghĩ sao?" Không có tự do, như thế nào có thể vui vẻ.
"Ít nhất ngươi có thể ở cùng một chỗ với người mình thích."
"Ngọc Tình, ngươi thích Dật Phong, nếu thích ngươi gả cho hắn không phải là được sao." Ta đã mang lương tâm trong sáng giẫm ở dưới chân, ta hiện tại đã hồi cung, mọi việc ngoài cung tất cả đều không liên quan. Dật Phong yêu ta, cho dù ta không có cách đáp trả ân tình, để Ngọc Tình thay ta đáp trả cho hắn.
"Dung nhi, ta không có dũng khí của người, vì tình yêu có thể từ bỏ tất cả, thậm chí có thể bất chấp tánh mạng. Ta là công chúa, thân là công chúa phải có trách nhiệm. Hôn nhân của bản thân ta không thể tự mình làm chủ, hoàng thượng cùng mẫu thân muốn gả ta cho ai, ta chỉ có thế lấy người đó." Nàng khi nào vĩ đại như vậy? Trước kia không phải rất ngang bướng sao?
"Ngọc Tình, ngươi chẳng phải cũng có một mục tiêu mà bản thân kiêng trì theo đuổi sao? Tại sao lại muốn buông tay?" Ta cũng có điều mà bản thân theo đuổi, chẳng phải cũng bị lừa trở về sao, xấu hổ xấu hổ.
Nàng xem ra tốt hơn ta nhiều a, nở nụ cười thê lương vô cùng."Phải, ta có mục tiêu bản thân theo đuổi. Chính là người ta thích không thích ta, ta gả cho ai còn quan trọng sao? Đã như vầy, ta tại sao không làm một công chúa cho tốt."
"Ách.. Công chúa, Dật không nói hắn không thích ngươi. Có lẽ hắn cảm giác được bản thân không xứng với ngươi, cho nên trốn tránh ngươi." Ta là dối lòng nói sai sự thật, tâm ý của hắn ta sao lại không rõ.
"Có thật không? Hắn trốn tránh ta vì nghĩ không xứng với ta?" Ngọc Tình rất hoài nghi lời nói của ta.
"Đúng vậy." Ta phi thường xảo trá trả lời
"Dung nhi ngươi biết không? Trên đường trở lại kinh thành, nhìn thấy ngươi cùng hoàng thượng tình nồng nghĩa thắm, trong lòng cảm thấy rất khổ sở." Đây là lỗi của ta sao.
"Công chúa, cái...này thật sự không thể trách ta. Tình cảm của chúng ta luôn rất tốt, không phải cố ý." Ta thở dài một hơi: "Vẫn là ở ngoài cung tốt hơn, muốn thế nào được thế đó. Vừa về trong cung, cái gì cũng thay đổi. Hắn có nhiều tần phi như vậy, ta không hề là người duy nhất. Hôm nay gặp phải Triệu Đức phi, nàng vẫn còn mắng ta xấu xa."
"Nữ nhân không biết liêm sỉ, so với đức hạnh của cha nàng, trong lòng chỉ có vinh hoa phú quý. Ngươi cùng hoàng thượng là tình yêu chân chính, nàng tính cái gì? Nếu không có mẫu hậu cho nàng chỗ dựa, nàng có thể ương ngạnh như thế? Mẫu hậu cũng thiệt là, tại sao lại phải sủng nàng." Điệu bộ thật giống thái hậu.
Ta nhịn không được cười nói: "Ngươi đối nàng rất có thành kiến a?"
"Đương nhiên, nhớ kỹ khi còn bé, ta rất gầy yếu, nàng ỷ lớn ăn hiếp ta. Lúc đó hoàng thượng còn là hoàng tử, nàng không dùng đến nữa con mắt nhìn hắn, một lòng a dua theo thái tử." Ngọc Tình cười lạnh: "Nàng nằm mơ cũng không nghĩ ra, người tốt nhất có thề ngồi trên ngai vàng chỉ có thể là hoàng thượng." Nguyên lại đây chính là đức hạnh của Triệu Tử Tuyết, không trách được thái hậu, Tề Hạo cùng Ngọc Tình lại cố ý đối với nàng như thế.
"Không nhắc đến nàng nữa, mọi không khí vui vẻ đều bị phá hủy." Ta cằm tay Ngọc Tình, trịnh trọng giảng đạo: "Ngọc Tình, nếu như ngươi thật sự thích hắn, phải theo đuổi bằng được a."
"Thật có thể sao?"
"Đương nhiên, ta sẽ giúp ngươi." Ngọc Tình, đi thôi, thay ta thật tốt chiếu cố hắn. Ta kiếp này nhất định là phụ hắn, chỉ có thể nói có lỗi với hắn.
"Ngươi đi trước đi, đi bồi Hoàng thượng." Ngọc Tình hôm nay cũng sẽ đuổi ta, trước kia nàng là nói với ta đã yêu là không thể từ bỏ.
Bị Ngọc Tình đuổi ra ngoài, không còn chỗ có thể đi, một mình trong hoa viên đi dạo. Nơi của thái hậu không muốn đến, hôn quân đang xử lý chính sự, không thể đi quấy rầy. Hoàng cung lớn như vậy, lại không có chỗ cho ta dung thân.
← Ch. 076 | Ch. 078 → |