Công chúa xui xẻo nhất
← Ch.099 | Ch.101 → |
Editor: Dạ Hàn
Ta dù sao cũng là 'bệnh nhân', không thể ở bên ngoài lâu. Nhục nhã hai nàng xong, liền nhanh chóng trở lại Phượng Nghi cung. Đứng ở trong viện, nhìn Phượng Nghi cung thật nặng nề, khiến ta muốn kh. Rất sớm, rất sớm thôi, ta sẽ có thể rời khỏi chỗ này, lần này đi rồi vĩnh viễn sẽ không trở lại. Vĩnh viễn không, ai đến mời ta cũng không trở lại.
Ta cho tới bây giờ chưa từng lưu luyến cái chốn hoàng cung này, chỉ toàn là hiểm ác. Khiến ta lưu luyến ở cái chỗ này, cũng chỉ là phần tình cảm từng có kia. Bất quá, cũng chỉ là đã từng. Chỉ bởi vì quá thương tâm, đã không còn tình cảm, không còn tình cảm thì sao có thể lưu luyến?
Trong viện cây dong cổ thụ thật lớn, cành lá tươi tốt, vừa lúc thừa lương. Dong giả, dung cũng, ý là hoàng hậu phải biết nhẫn. Tên ta có chữ dung, phong hào cũng có chữ dung, thế mà ta vẫn không thể dễ dàng tha thứ. Ai bảo ta yêu hắn như vậy, hắn lại có nhiều nữ nhân như thế, ta đương nhiên không thể dung.
Mai phi cùng Phượng nhi đã chết, trước khi chết Ngọc Tình tự mình đến lãnh cung, cho các nàng mỗi người lượng lớn hoa hồng. Mọi người đều phải chết, còn không buông tha người ta, kỳ thật ta biết nàng đều là vì báo thù mà thôi.
Từ sau khi Phúc công công chết, ta đối với thân thế của chính mình đã xác định được chính xác đến chín mươi phần trăm. Cách chân tướng càng gần, trong lòng càng loạn, gần đây cũng không muốn đi thăm dò. Ta từng xúc động muốn đi chất vấn Thái Hậu, nhưng sau cùng lại nhịn xuống. Nghe tin tức của Lạc lão huynh, người biết chuyện này đều đã mất tích hoặc chết. Đến cả Phúc công công cũng bị giết chết, trừ Triệu cô cô cùng mấy kẻ đương sự, cần phải không để ai biết chân tướng. Lúc ta bắt đầu điều tra đột nhiên xuất hiện vài vấn đề loạn thất bát tao, chắc chắn không phải do trùng hợp. Chắc chắn là không phải trùng hợp, thậm chí trong lòng ta còn khẳng định như vậy.
Tiết mục ta ghét nhất đơn giản chính là yến hội, ở trên yến hội ta ngụy trang không phải là cực khổ bình thường. Thời gian qua thật sự vui vẻ, đã là mùng một tháng ba, sinh nhật ta, cũng là sinh nhật Tề Hạo. Đế Hậu sinh nhật cùng nhau, phải làm thật đồ sộ. Vốn buổi tối hôm nay ta cùng hắn đến yến hội, nhưng ta lại nằm ở trên giường giả bệnh, trận này có thể tránh được thì phải tránh.
Đây là sinh nhật lần thứ ba của ta ở đây, trong suốt hai năm ta đi đến cái chỗ này. Thân thể từ 18 biến thành 20 tuổi, tuổi tâm lý từ 26 biến thành 28. Chính xác mà nói, thân thể ta hiện tại là 20 thành 21, tâm lý từ 28 thành 29. Trong lòng bắt đầu già nua, bắt đầu mệt mỏi, mu tìm một bờ vai để dựa vào. Sau này ời cung, Dật Phong sẽ là kết quả cuối cùng của ta sao?
Dạo này ta trốn tránh cũng đã đủ lâu, thừa dịp hiện tại mọi người đều ở yến hội, ta bảo Ngâm Thu thay cho ta một kiện y phục mặc trong nhà đơn giản, một mình đến vườn hoa đi dạo một chút. Bở vì ta mới vừa rồi còn 'bệnh' đến không xuống giường được, bây giờ không muốn ai nhận ra, nên lấy cái khăn che đi khuôn mặt.
Tháng ba đúng là lúc không khí xuân nồng đậm nhất, đi trong vườn, tâm tình vô cùng tốt. Mặc dù đã là buổi tối, cũng không che giấu được xuân sắc trong vườn. Gió đêm mát mẻ cùng cung đình nguy nga lộng lẫy quả thật là hoàn toàn xa lạ. Mà ta cùng ngọn gió đêm không biêt tương lại kia thật giống nhau, cùng là bát tự không hợp chốn hoàng cung. Đều chờ đợi tự do, đều thích trời cao biển rộng. Nguyện không mục đích tiêu sái mà đi, căn bản là không biết bản thân đi tới đâu.
"Ngươi là ai?" Phía sau vang lên thanh âm của nam nhân.
Ta phản ứng theo bản năng quay đầu lại, nhờ ánh đèn yếu ớt trong cung, ta có thể thấy một mỹ nam đang đứng đằng sau. Chậc chậc, nam nhân này rất quen thuộc a, hai chữ Trữ vương xuất hiện trong đầu ta. Trời ạ, hắn đến nơi này làm gì? Ta từng bắt có hắn, có khi nào hắn nhận ra ta không?
Ta làm ra vẻ sợ hãi, rụt cổ nói: "Nô tỳ, nô tỳ là cung nữ Ngâm Thu của Phượng Nghi cung." Ta cố hết sức đứng tránh xa ngọn đèn, hy vọng hắn không thấy rõ ta.
Trữ Vương đánh giá ta: "Ngâm Thu? Sao ta lại có cảm giác đã từng gặp ngươi?"
Ta tận lực giả bộ quy củ, "Vương gia nói đùa, ngài làm sao có khả năng gặp qua nô tỳ."
"Ngươi biết ta là ai?" Hắn thấy thú vị liền hỏi.
"Trữ vương gia trong truyền thuyết tuấn mỹ vô song, nô tỳ lại thấy trang phục phục sức của ngài, nên đoán vậy." Không biết là nói dối thế này có thể lừa hắn không, bất quá ta cảm giác không phải là ngu dốt, chỉ là có lúc tương đối cuồng vọng.
Nữ nhân thích người khác nói nàng xinh đẹp, nam nhân cũng vậy, hắn cười ha ha một tiếng: "Cung nữ này thật có tứ."
Ta khẽ khom người, nói: "Vương gia quá khen, nếu không có việc gì, nô tỳ cáo lui."
Trữ vương cười nói: "Ngươi sao lại dùng khăn che mặt?"
"Bẩm vương gia, nô tỳ mấy ngày trước không biết ăn phải cái gì, trên mặt nổi mẩn đỏ. Chỉ sợ khiến các vị chủ nhân kinh hãi, cho nên che mặt." Ta khiên tốt trả lời, đóng giả vẫn rất đạt.
"Ngươi có đọc sách?" Ta xuất khẩu thành chương, đương nhiên là phải có đọc, hỏi như vậy mà cũng hỏi.
"Bẩm vương gia, nô tỷ có học được mấy năm, cũng biết chút ít." Bổn cô nương đây tài hoa tuyệt đối không thua ngươi, đây là khiêm nhường nên mới nói vậy.
Đồ sắc quỷ Trữ vương dí sát mặt lại gần, nói: "Ngâm Thu, bổn vương rất có hứng thú với ngươi." Còn muốn nhòm ngó tới ta, ta lấy thân phận Hoàng Hậu ra dọa chết ngươi.
"Vương gia nói đùa, Ngâm Thu chỉ là một cung nữ." Ta nỗ lực bảo nhắc bản thân giữ bình tĩnh. Hắn gặp ta đã hai lần, có thể sẽ thấy quen, có khi nào nhận ra ta không?
May là hắn nhìn ta một hồi rồi lại trở về vị trí, "Nếu như bổn vương cưới ngươi, ngươi nhất định sẽ là sườn phi của Trữ vương." Mẹ ơi, không phải chứ, chúng ta mới biết nhau mà? Bảo sao nam nhân cổ đại lại nhiều vợ như vậy, hóa ra chính là vì qua loa như thế.
"Ngâm Thu chỉ là một cung nữ, không dám nhận." Ta vẫn cố gắng phản kháng.
"Bổn vương thê thiếp vô số, mỗi người đều có gia thế rất tốt. So với các nàng, ngươi lại có giáo dưỡng hơn nhiều." Sắc quỷ, nữ nhân nào cũng muốn lấy. Ta chính là Hoàng Hậu, đương nhiên so với đám nữ nhân không có tu dưỡng kia không cùng cấp bậc.
"Nếu Vương gia không có việc gì, nô tỳ cáo lui." Ta nói rồi vội vàng xoay người, ở cung một chỗ với sắc quỷ này chẳng hay ho chút nào. Hắn đã điều hí ta hai lần, còn muốn lần thứ ba?
Trữ vương nắm cánh tay ta, cười như không cười nói: "Gặp phải bổn vương là may mắn của ngươi, còn muốn đi sao?"
Ta thiếu chút nữa giơ tay cho hắn một cái tất, nhưng cũng cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, "Vương gia, Hoàng Hậu nương nương còn chờ ta hầu hạ."
"Đừng nhắc đến tiện nhân kia với ta." Nghe nhắc đến Hoàng Hậu, hắn có vẻ rất phẫn nộ. Nếu hắn biết ta chính là tiện nhân kia, có khi nào bây giờ sẽ giết ta luôn không?
"Vương gia, xin ngài, thả nô tỳ đi. Hoàng Hậu nương nương đang không vui, nếu nô tỳ về muộn, sẽ bị đánh." Ta sẽ không đánh người, nhưng vì muốn bản thân mau chóng thoát được đành tìm lý do này.
Hắn cười lạnh: "Ngươi là vương phi của bổn vương, ai dám đánh ngươi."
Ta gần như là khóc lóc nức nở cầu khẩn: "Vương gia, ngài tạm tha nô tỷ đi, nô tỳ biết bản thân không xứng. Hoàng Hậu nương nương đã quen nô tỷ hậu hạ, sẽ không để nô tỳ rời cung." Đương nhiên là đóng giả thôi, cung nữ ở phía sau sẽ như vậy đi.
Trữ vương cười lạnh: "Hoàng Hậu? Cái ngôi Hoàng Hậu này chỉ sợ nàng không làm được bao lâu." Ta trong lòng cả kinh, có ý gì? Hắn tại sao lại nói như vậy?
Một câu nói của hắn khiến ta thanh tỉnh không ít, ta rụt rè nói: "Vương gia, lời này không thể nói lung tung." Người này vô cùng càn rợ, nếu như ta yếu thế có thể nói ra cái gì không nên nói không?
"Bổn vương không nói lung tung." Xí, thường xuyên nói lung tung, tiểu tử này sớm muộn cũng chết vì sự càn rỡ của bản thân.
Thanh âm ta trở nên ôn nhu, "Vương gia, ngài là thiên kim chi khu, không nên vì nô tỳ làm ra chuyện gì khác người." Câu vừa rồi của hắn làm ta thấy hắn là muốn tọa phản, bây giờ muốn khiến hắn nói rõ ra.
"Không khác người đâu, ta chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình." Ta hít khí lạnh, cũng có quyết định này.
"Vương gia, ngài muốn lấy lại cái gì? Làm sao lấy được?" Ta tiếp tục hỏi, chỉ hy vọng hắn ngu ngốc nói hết ra.
Hắn âm lãnh cười một tiếng: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết, ngươi chỉ cần biết bản thân có thể không cần lại làm cung nữ nữa." Sao lại kín miệng như vậy rồi?
Ta dứt khoát làm bộ đứng không vững, lập tức ngã nhào vào lòng hắn. Trữ vương ôm cổ ta, cười xấu xa nói: "Cũng biết yêu thương nhung nhớ sao?" Ta chửi thầm, nếu không phải muốn xem âm mưu của ngươi, ta cũng không cho ngươi cơ hội, dù là tiện tay cũng không cho ngươi cơ hội. Ta biết tên này vô cùng cuồng vọng, lần trước dám ở thanh lâu nói kế hoạch mưu phản của bản thân, lần này ta dùng mỹ nhân kế chắc là có hiệu quả.
Ta cố tình e lệ, cúi đầu, kiều mỵ nói: "Vương gia, ngươi mau nói đi, người ta muốn biết." Từng mở kỹ viện, từng là hoa khôi đầu bảng, cũng có mấy chiêu đối phó với nam nhân.
Trữ vương cười đắc ý: "Ngươi biết vì sao Hoàng Hậu sinh cùng ngày với Hoàng đế không?"
"Người ta sao biết được." Ta còn cố nghiêng đầu, ghé vào tai hắn từ từ thổi khí.
"Ta cho ngươi biết, vì Hoàng Hậu mới là con ruột của Thái Hậu, mà Hoàng đế là mang từ bên ngoài vào." Nghe hắn nói, tim ta băng giá đến không nói được. Hắn sao lại biết? Có chứng cứ gì không? Ta vốn đang ôm 10% hy vọng giờ lại thấy hy vọng yếu ớt tan biến. Nếu như ta cùng Tề Hạo chính là trộm long tráo phượng, chúng ta đối mặt với nhau kiểu gì? May mà ở trong lòng đã sớm lường trước kết quả, bây giờ biết được chân tướng cũng không bị đả kích quá lớn.
"Ngươi đừng lừa ta nha, làm sao có khả năng." Cho dù lòng đang chảy máu, vẫn phải giả bộ thiên kiều bá mị.
"Ha ha, ta tìm được vị ma ma 20 năm trước đỡ đẻ cho Thái Hậu, chính miệng nàng nói vậy." Tim lập tức co rót, nếu như không nhầm, Trần ma ma đang nằm trong tay hắn. Ta nói sao Tề Hạo không tìm được nàng, ta cũng không tìm được nàng, cái tên đáng chết này lại nhanh chân đến trước. Chậc chậc. Người kia không phải là ca ca ta sao? Chúng ta hiện tại là sao? Loạn luận sao?
"Vương gia định làm gì, có cần nô tỳ giúp gì không? Ta lúc này hoàn toàn là bộ dáng nịnh nọt, chính là muốn hắn nghĩ ta đã thuận theo rồi.
"Ha ha, ta đã đem Trần ma ma đến kinh thành, ta muốn ép lão yêu bài cùng tiểu tử kia nhường ngôi cho ta." Đừng cao hứng quá sớm, ép buộc dễ dàng vậy sao?
"Chỉ sợ là không dễ a, bọn họ làm sao chịu đi vào khồn khổ?"
Trữ vương cười lạnh: "Nếu nhường lại ngôi vị hoàng đế, ta còn có thể cho lão yêu bà tiếp tục làm Thái Hậu, phong tiểu tử kia làm vương gia. Nếu bọn họ không chịu, cũng đừng trách ta vạch trần việc này." Các đời đều chú trọng huyết thống hoàng gia, việc này lộ ra sẽ có hậu quả không chịu nổi. Trữ vương này cái gì cũng tốt, chỉ là quá cuồng vọng, mà quá cuồng vọng nhất định sẽ thất bại. Nếu như ta đã biết, hắn cho rằng ta sẽ để kế hoạch của bọn họ được thực hiện sao? Thật muốn bây giờ bắt hắn lại mà giết, nhưng là lo lắng thực lực cách xa, đành bỏ đi ý nghĩ này. Ta cũng biết hắn có võ công, ta đánh không lại hắn.
Ta cười: "Vương gia, nô tỳ đi trước, chúc Vương gia mã đáo thành công, nô tỳ chờ vương gia." Ngươi thành công ta sẽ chết, sao lại có thể để ngươi thành công.
"Ha ha, nếu bổn vương thành công sẽ phong ngươi làm quý phi." Quý phi ta cũng không th, ta thà chết. Xin lỗi Tứ ca, ngươi là ca ca của ta, nhưng Tề Hạo là người ta yêu nhất, Thái Hậu là mẫu thân của ta, ta không thể nhìn ngươi hại bọn họ. Giang sơn là ba người hắn, Thái Hậu, Ngọc Tình cùng nhau hao tổn tâm cơ mới chiếm được. Bọn họ đều là người thân ta yêu nất, còn vô số người vì lần này mà hy sinh, ta nhất định không để cho ngươi dễ dàng cướp được. Có trách thì phải trách ngươi quá cuồng vọng, lại đem tin tức đi nói cho một 'tiểu cung nữ'.
Ta trở lại Phượng Nghi cung, đụng phải Ngâm Thu đem áo choàng tới tìm ta, ta một tay kéo Ngâm Thu vào, đuổi hạ nhân đi, sắc mặt âm trầm: "Nghe này, từ hôm nay trở đi, phải đi theo ta, không được rời nửa bước." Nếu như Trữ vương đến tìm nàng, có thể thật sự khiến thiên hạ đại loạn.
Ta cơ bản cũng không tức giận với nàng, không lớn không nhỏ lại ở cùng một chỗ với nàng, đột nhiên như vậy còn làm nàng sợ hãi. Vội nói: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
"Không được rời ta nửa bước, cho dù ngủ cũng phải ở cùng ta." Ta thấp giọng ra lệnh.
"Vâng." Nàng không hiểu, nhưng cũng đáp ứng.
Đỡ lấy áo choàng trên tay nàng, ta lạnh lùng nói: "Đến Vĩnh Thọ cung."
Ta vốn là không muốn đi hỏi Thái Hậu, nhưng là chuyện tới nước này không thể không đi. Trên cơ bản ta đã xác định ta mới là con ruột cả nàng, có chút vấn đề ta vẫn phải hỏi. Hỏi nàng sao lại nhẫn tâm như vậy, sao lại vô tình như vậy. Mê man cùng đau đớn giấu trong lòng trong nháy mắt bộc phát, nhất định phải hỏi cho rõ. Mặt khác, ta ôm một phần vạn măn mắn, hy vọng nàng nói ngươi không phải con gái ta.
"Tiểu thư, Thái Hậu bây giờ còn đang ở yến hội." Ngâm Thu cẩn thận nhắc nhở ta, biết ta hôm nay tâm tình không tốt, cũng không dám quá phận.
"Vậy đi." Ta lạnh lùng nói. Hôm nay nhất định phải hỏi rõ, nếu không ta tuyệt đối không cam lòng.
Dọc theo đường đi đèn dầu sáng rỡ, còn không rơi lệ, mà ta đối với hoàng cung ngày càng thất vọng đau khổ. Ta không thể không nói, nữ nhân trong hoàng cung đủ thông minh, cũng đủ đáng hân. Cũng muốn than thở Thái Hậu đủ cao minh, đủ lợi hại, lại ngoan độc.
Đến Vĩnh Thọ cung, cung nữ nói: "Hoàng Hậu nương nương, sao ngài lại đến đây?"
Ta không chút biểu tình nói: "Ta muốn gặp Thái Hậu."
"Bẩm nương nương, Thái Hậu còn đang ở yến hội."
"Vậy ta chờ." Ta nói rồi đẩy nàng một cái, trực tiếp đi vào. Bình thường Thái Hậu sủng ta như vậy, bọn họ cũng không dám ngăn cản ta. Đẩy ra một đống người, đi thẳng vào tẩm cung của Thái Hậu.
Ta lạnh như bằng ngồi trên ghế, nâng cằm.
Ngâm Thu thực sự bị hành động của ta dọa sợ, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, rốt cục là có chuyện gì?"
"Ngâm Thu, nhí cho kỹ, nếu có một ngày ta đi, đừng nhớ ta."
"Tiểu thư, người nói bậy bạ gì đấy a." Trên gương mặt xinh đẹp của Ngâm Thu tràn đầy lo lắng.
"Bọn ta xin Hoàng Thượng phong ngươi làm Quận Chúa." Gặp xong Thái còn phải đi gặp một người khác, cũng là người ta yêu nhất, trượng phu của ta.
"Tiểu thư..."
Ta lạnh như băng cắt lời, "Đừng hỏi gì."
Ta một mực lạnh lùng ngồi trên ghế, chờ thời gian từng phút từng giây trôi qua. Chỉ sợ đây là lần chờ đợi lâu nhất đời ta, bọn ta không bao gồm Thái Hậu, mà là nói đến tương lai của ta.
"Thái Hậu nương nương đã về." Ngâm Thu nhỏ giọng nói, ta lập tức phục hồi tinh thần. Ngẩng đầu, thấy Thái Hậu một thân đẹp đẽ quý giá, mặt mỉm cười, cùng Triệu cô cô đi đến. Nàng được như hôm nay, là hy sinh bao nhiêu người mới được. Mà ta, không nghi ngờ gì, lại là hy sinh lớn nhất. Ta hiện tại đã là Mạc Liễm Dung, ta sẽ thay nàng sống, vì nàng đòi công đạo. Cho dù ta không phải nàng, ta cũng không cho phép sinh mệnh Mạc Liễm Dung trở thành trò cười.
"Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu." Ta cứng nhắc quỳ xuống, không có biểu tình gì.
"Đứng lên đi, ngươi thân thể không khỏe, đừng có động một cái lại quỳ." Nàng từ ái đỡ ta. Nhìn thấy sắc mặt ta xanh mét, ân cần hỏi: "Nghe nói ngươi ốm rất nặng? Tìm ai gia có chuyện gì?"
"Ngâm Thu đi ra ngoài cửa coi chừng giúp ta, đừng để bất cứ ai đi vào. Kể cả Hoàng Thượng và Công Chúa, ai muốn đi vào đều nói ta không cho phép đi vào." Ta kiên quyết nói, không cho phép hỏi.
"Vâng." Ngâm Thu nhu thuận đi ra ngoài.
Thái Hậu thấy ta hôm nay thần sắc cổ quái, nói: "Dung nhi làm sao vậy?"
Khóe miệng ta cười thê thảm: "Ta hôm nay nên vì một nữ tử đòi công đạo."
Thái Hậu không hiểu nhìn ta, "Vì ai?"
"Ngọc Dung Công Chúa." Nếu như ta là Công Chúa, chắc sẽ có tên này.
Thái Hậu thần sắc thay đổi, nói: "Ngươi nói ai?"
"Ta nói Ngọc Dung Công Chúa, còn là nữ tử tên Mạc Liễm Dung. Chính là cô gái mà ngày này 20 năm trước, Thái Hậu ngươi mang ra ngoài." Ta từng bước đến gần, ánh mắt sắc bén.
Thái Hậu thoáng cái ngã xuống đất, thở hổn hển nói: "Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
Ta tỉnh táo nói: "Ta vì con gái số khổ của Thái Hậu mà đòi công đạo."
Thái Hậu sắc mặt trắng bệch, thống khổ nhìn ta, "Ngươi... Ngươi cũng biết? Xin lỗi, ta..."
Ta cười lạnh: "Thái Hậu cho là Ngọc Dung ngu dốt sao? Thời khắc nhìn thấy Thái Hậu, Ngọc Dung đã hoài nghi. Thái Hậu cho là chuyện xưa của ngài bịa ra hay lắm sao? Ngươi cho là sương mù có thể lừa gạt lòng người sao?" Lòng ta lạnh, vốn tưởng rằng nàng sẽ nói 'ngươi không phải con gái ta', thế nhưng, nàng lại thừa nhận.
Triệu cô cô oa một tiếng khóc lớn, quỳ xuống: "Công CHúa, Thái Hậu không phải cố ý, mong ngài thông cảm cho nỗi khó xử của nàng." Công Chúa, 20 năm trước đã không phải, hơn nữa có ai biết ta là Công Chúa xui xẻo kia sao?
Ta ngửa mặt lên trời thở dài, "Chuyện này của Hậu cung ta mười mấy năm trước cũng đã thấy rõ, vì vinh hoa phú quý của bản thân, có gì mà không tráo đổi con được."
"Dung nhi..." Thái Hậu ngồi dưới đất khóc không thành tiếng. Ta đỡ Thái Hậu ngồi lên ghế, tỉnh táo nói: "Thái Hậu ngươi yên tâm, ta chỉ muốn hỏi ngươi vài chuyện. Hỏi xong ta sẽ đi, sẽ không liên lụy ngươi."
Thái Hậu che mặt, không dám nhìn ta: "Dung nhi, xin lỗi, xin lỗi."
Ta ánh mắt sắc bén, gắt gao chăm chú nhìn nàng: "Xin hỏi Thái Hậu, tên 'Liễm Dung' của ta còn có nghĩa khác phải không?" Nàng thấy dung mạo của ta khôi phục trong nháy mắt, trong mắt vô cùng ngạc nhiên. Ta không phải ngu dốt, nghĩ đến tên mình, không thể không nghi ngờ năm ấy. Liễm Dung, thu liễm dung nhan bản thân, thật sự là tên hay.
Triệu cô cô quỳ trên mặt đất, thê lương kh nói: "Công Chúa, người đừng trách Thái Hậu, là ý của nô tỳ, đơn giản là vì người sinh ra rất giống Thái Hậu."
Ta cười lạnh: "Lợi hại, Thái Hậu nương nương thật lợi hại. Bởi vì ta lớn lên giống ngươi, sợ mang đến phiền phức cho ngươi, lên hủy dung ta. Hủy dung ta không nói, còn đem ta tới cái chỗ quỷ quái kia 18 năm. Nương nương, thật sự bội phục ngài. Bất quá nói thật, ta còn phải cảm tạ ngươi. Cảm tạ ngươi không bóp chết ta, nếu không ta cũng không thể đứng đây hỏi ngươi." Nói xong lời cuối cùng, ta nước mắt ràn rụa. Nữ tử hậu cung, thật bi ai.
"Dung nhi, không phải. Ta biết có lỗi với ngươi, cho nên ta để ngươi làm Hoàng Hậu, ta muốn bù đắp cho ngươi."
Ta châm chọc cười một tiếng: "Ngươi cho rằng ta muốn làm Hoàng Hậu sao? Ta cùng Hoàng Thượng là thật tâm yêu nhau, chính vì ngươi ích kỷ, phá hoại chúng ta. Nếu như hắn không phải Hoàng đế, chúng ta sẽ rất hạnh phúc."
"Dung nhi, xin lỗi, mẫu hội chỉ có thể nói xin lỗi." Hiện tại nói là quá muộn rồi.
"Ta còn muốn hỏi Thái Hậu, Vân Dung nhập cung có phải chủ ý của ngươi không? Bởi vì ban đầu ta hoài nghi thân thế của chính mình, ngươi chẳng những kể chuyện xưa cho ta, còn đưa Vân Dung đến mê hoặc ta?" Thái Hậu đúng là Thái Hậu, vì lợi ích bản thân, vì mê hoặc ta, hủy hoại cả đời nàng.
Thái Hậu thống khổ nhìn ta, cuối cùng gật đầu.
Ta thờ dài một tiếng: "Thái Hậu, thật ra ta không phải trách ngươi tráo ta ra ngoài, chỉ thấy ngươi hơi quá đáng. Vì che giấu một sai lầm, lại phải vào nhiều tội lớn hơn."
Ta đứng lên, đi tới trước mặt nàng nói: "Ngươi cho rằng ta thật sự ngu dốt sao? Từ khi nhìn thấy ngươi, ta đã bắt đầu hoài nghi. Sau đó ngươi lại cứ muốn ta thề không được lấy ai trừ Hoàng Thượng, ta lại càng thêm hoài nghi. Trước kia ta vẫn cố gắng không nghĩ đến, nếu không thì sẽ không để đến hôm nay mới hỏi ngươi."
"Dung nhi, ngươi sao lại thông minh như vậy, tại sao?" Thôm minh cũng là sai sao?
"Ngươi sai lầm rồi, thông minh nhất không phải là ta, mà là Hoàng Thượng. Nếu không phải hắn v thấy ngươi mà đánh ta, ta căn bản cũng không muốn tra xét, là hắn khiến ta không thể không tra." Nói đến hắn, trái tim chỉ còn lại băng giá. Tất cả mọi người đều nghĩ ta ngu dốt sao? Đều thích lừa gạt bắt nạt ta sao?
"Lại nói cho ngươi một bí mật, Phúc công công là hắn giết. Vì tránh người khác nghi ngờ, hắn lấy danh nghĩa nghỉ hè rời cung, lại âm thầm chạy về giết người diệt khẩu. Hắn không tin tưởng ai, nên tự mình động thủ. Cho dù là ta, hắn cũng không tin. Ngươi đánh giá thấp Hoàng Thượng, cũng đánh giá thấp ta." Đối với tâm cơ của hắn, ta thật sự không biết nói sao.
Thái Hậu toàn thân run rẩy kịch liệt, mặt lại càng trắng bệch không chút máu: "Ngươi nói Hoàng Thượng?"
"Giết người diệt khẩu không phải ngươi thường xuyên làm sao? Ví dụ như Hương Hương kia? Ngươi lo nàng đem bí mật nói cho người khác, chẳng những giết nàng, còn giết tam tộc Thái thú kia. Tam tộc a, có bao nhiêu người? Ta thật sự bội phục ngươi, chuyện như vậy cũng làm được." Chế độ phong kiến chết tiệt, hắc ám đến đáng sợ.
"Ngươi cái gì cũng biết?" Sắc mặt của nàng càng khó coi. Đừng làm vẻ mặt này, dám làm dám chịu. Ban đầu lúc đem ta ra ngoài, nên lo đến hậu quả này.
Ta tỉnh táo nói: "Không phải ta, là chúng ta. Hoàng Thượng và ta cùng phái người đi tra, ta biết hắn cũng biết không phải sao?"
"Dung nhi, xin lỗi, đều là tại ta, đều là tại ta." Thái Hậu khóc như đứt từng khúc ruột.
"Ngươi không sai, ai cũng không sai, sai là ông trời. Ngươi là người thân nhất của ta, hắn là người ta yêu nhất, ta sẽ không liên lụy các ngươi." Ta nói không chút tình cảm, lạnh lùng rời Vĩnh Thọ cung. Thái Hậu, người ta từng quan tâm nhất, sau này chúng ta không liên quan. Coi như 20 năm trước nàng sinh không phải ta, mà là Tề Hạo.
Từ Vĩnh Thọ cung đi ra, trong hoàng cung bay lên một tia pháo hoa sáng lạn. Tuyệt Mị, hiện tại là lúc ngươi giúp ta.
← Ch. 099 | Ch. 101 → |