Giết người diệt khẩu
← Ch.097 | Ch.099 → |
Editor: Dạ Hàn
"A." Sáng sớm ngày kế, trong Vĩnh Thọ cung phát ra một tiếng hét chói tai. Ta vốn là đến thỉnh an Thái Hậu, nghe tiếng kêu thật sự là quá thê lương, quá kinh khủng.
"Qua xem xem." Ta nói rồi đi theo âm thanh. Tiếng kêu là từ ao sen bên kia phát ra, còn chưa tới nơi, một cung nữ đang chạy tới đã ngã xuống. Cung nữ kia sắc mặt trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi hột. Ngâm Thu tiến lên đỡ lấy cung nữ kia: "Làm sao vậy?"
"Nơi đó... Nơi đó..." Cung nữ lạnh run chỉ vào phía trước.
"Rốt cục là làm sao vậy? Có Hoàng Hậu nương nương ở đây, có chuyện gì mau nói."
Cung nữ kia đứng lên khỏi đất, quỳ xuống nói: "Hoàng Hậu nương nương... Nô tỳ... nhìn thấy trong ao sen có người chết."
"Đi." Ta kéo tay áo, bước nhanh về phía ao sen. Không phải chỉ là người chết sao, có cái gì phải sợ.
Cách ao sen đó không xa, ta liền thấy một người nổi lềnh bềnh trên nước. Người nọ mặc một thân trang phục thái giám, cũng chỉ có thân phận thái giám mới có thể vào đây. Không biết tại sao, trong lòng thấy là lạ.
Ta cũng không bị kinh động, tỉnh táo nói: "Nhìn xem là ai." Ta là Hoàng Hậu, việc này vốn liền do ta xử lý, ta đô hách hôn mê na còn phải.
Bọn thái giám phía sau vốn là rất không nguyện ý, Thọ công công dẫn đầu đi qua, bọn họ cũng đi theo.
Một lát sau, diện mục (khuôn mặt) của người nọ hiện ra trước mắt. Hắn không phải ai khác, mà là người giúp ta quăng đi N thứ đồ, Phúc công công. Hắn hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng như tờ giáy, không còn một hơi thở.
Trong tích tắc nhìn rõ ràng diện mục của hắn, đầu óc ta trống rỗng. Vô lực ngã về phía sau, Ngâm Thu cùng Đào nhi vội vàng đỡ ta. Ta nhẹ nhàng thở ra, không dám tin. Động tác của hắn trái lạnh rất nhanh như vậy liền giết người diệt khẩu. Ta rõ ràng biết hắn tâm cơ thâm trầm, không nghĩ tới thâm trầm đến vậy.
Mắt ngạo mạn chậm rãi khép lại, mềm nhũn ngã xuống đất.
"Tiểu thư." Ngâm Thu hoảng hốt kêu lên, sai người mang ta về Phượng Nghi cung.
Lúc ta mở mắt, đã là nằm trên giường trong Phượng Nghi cung, một nhóm phi tần vậy quanh ở một bên. Phi tần thần sắc khác nhau, có cao hứng, lo lắng, khinh bỉ, cừu hận. Ta tỉ mỉ quan sát Chu Phượng Nhi, sắc mặt của nàng vô cùng khó coi. Ta nhu nhu Thái Dương, "Tất cả mọi người ở đây sao? Ta làm sao vậy?"
Vương thái y nói: "Chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, ngài có thai."
Ta mở lớn miệng, kinh ngạc đến không nói nên lời.
Ngâm Thu cười đắc ý, quỳ xuống nói: "Chúc mừng nương nương."
Thấy nàng dẫn đầu, tất cả mọi người đều nói chúc mừng. Ta nhàn nhạt đáp lời, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
"Hoàng Hậu muội muội..." Âm thanh Ngọc Tình truyền đến, vừa dứt lời, nàng đã đi tới trước mặt ta, nói: "Ảnh nhi, ngươi không sao chứ? Vừa mới nghe nói ngươi ở ao sen ngất xỉu, làm ta sợ muốn chết." Nàng vừa nói vừa đẩy đám người hai bên giường ra, đi tới trước giường cầm tay ta.
Ta cười nhạt: "Không có việc gì."
Vương thái y nói: "Công chúa, nương nương có thai."
"Thật sao?" Ngọc Tình lập tức vui vẻ ra mặt, "Ảnh nhi, ngươi có thai."
Ta khẽ gật đầu, "Các vị tỷ muội, mời trở về đi thôi." Ta không chịu được ánh mắt của các nàng, mau cút đi.
Bọn họ nghe ta nói như vậy, đều rời đi.
Ngọc Tình xốc chăm, cái tay nhẹ nhàng đặt trên bụng ta, thần bí nói: "Nơi này cư nhiên có một tiểu sinh mệnh, nhưng sao ta hình như lại không thấy được bụng ngươi to lên?"
Ta buồn cười: "Mới có một khác, làm sao mà thấy được."
Ngọc Tình không khống chế được tâm tình kích động, "Có hài tử sao, ta muốn làm bác."
"Đúng vậy, thật có lỗi." Ta ở phía sau hết lần này tới lần khác mất hứng.
Ngọc Tình mỉm cười lắc đầu, "Chúng ta là tỷ muội tốt, đừng nói có lỗi. Hắn thích ngươi mà không thích ta, ta không có cách nào miễn cưỡng." Ta hiện tại mang thai, đương nhiên là không chuồn đi được, nàng nói đương nhiên nghe thật hay.
"Ngọc Tình, nếu như, ta nói là nếu như, ta không mang thai. Hơn nữa ta còn rời cung, ở cùng một chỗ với Dật Phong, ngươi sẽ trách ta sao?" Ta nghiêm túc nhìn nàng, nhìn vào mắt nàng.
Ngọc Tình đứng lên, thưởng thức hoa tai trên màn, thản nhiên nói: "Ta sẽ thành toàn cho các ngươi."
"Có thật không?" Ta vẫn nhìn nàng.
Nàng cười nói: "Thật, kỳ thật ta cũng đã sớm buông tha cho hắn. Thật ra, nếu như không có Hoàng Thượng, hai người các ngươi thật xứng đôi."
"Ngọc Tình, như vậy thật có lỗi với ngươi." Ta trước kia một mực nghĩ bọn họ ở chung một chỗ, cho tới lúc lần nữa nhìn thấy Dật Phong. Ta đột nhiên hiểu ra, nếu không có tình yêu, miễn cưỡng ở chung một chỗ sẽ không hạnh phúc. Ngọc Tình đối với Dật Phong tình thâm, chính là Dật Phong lại không có cảm giác với nàng. Nếu như thật sự ở chung một chỗ, Ngọc Tình sẽ rất khổ, Dật Phong cũng sẽ rất khổ. Dùng hôn nhân ràng buộc bọn họ với nhau, không bằng để cho bọn họ làm bạn bè tốt.
Dật Phong đối với ta tình thâm, ta chỉ có thể cảm tạ hắn. Nếu như chúng ta ở chung một chỗ, hắn sẽ che chở ta thật tốt, ta cũng sẽ cố gắng hết sức đón nhận hắn. Cho dù không yêu được nhau, chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau. Nói cách khác, là lòng đã chết. Ở cùng một chỗ với hắn, có thể hoàn thành tâm nguyện của hắn, ta cho dù không hạnh phúc cũng sẽ không thống khổ. Có lẽ, thế này đối với Dật Phong, với Ngọc Tình, với ta mới là tốt.
Ngọc Tình nghi hoặc nhìn ta, "Ngươi có ý gì?"
Ta vội vàng cười cười, "Không có gì, ta còn mang thai, còn làm gì được nữa?"
"Mang thai cũng không chỉ có ngươi." Nàng nói tiếp: "Còn có Liên phi, không phải sao?"
Ta không nói gì, ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng chậm rãi nói: "Hoàng Thượng vĩnh viễn không thể cho ngươi tình yêu ngươi muốn, nếu như có thể, ta hy vọng ngươi ở cùng Dật Phong." Nàng nói rất thành khẩn. Ngọc Tình, cám ơn ngươi.
"Ta mới vừa rồi có chút kinh hãi thấy Phúc công công chết đuối trong nước, hắn làm sao vậy?" Ta cố ý chuyển đề tài. Hắn chết như thế nào ta so với người khác còn rõ ràng hơn, ta chỉ hy vọng là không phải sự thật.
"Ai, Phúc công công theo hầu mẫu hậu đã vài thập niên, hắn chết, mẫu hậu thật đau lòng." Đương nhiên là thương tâm, có trách thì phải trách hắn biết quá nhiều. Hắn vì sao lại chết? Cái chết của hắn là muốn nói lên điều gì?
"Mẫu hậu sao rồi?"
"Mẫu hậu vô cùng thương tâm, vốn là nghĩ đến xem, chính là không đến được." Nếu như ta đoán không sau, tâm phúc khác của nàng cũng không sống lâu được. Đến lúc đó có khác gì khóc con, thái hậu tuổi lớn như vậy, không biết có thể chịu được đả kích này không.
"Đi, đi thăm mẫu hậu một chút." Ta vừa nói vừa giãy dụa muốn đứng lên.
Ngọc Tình giúp ta kéo chăn, nói: "Đừng vội, ngươi là người có thai. Nghỉ ngơi cho tốt, mẫu hậu bên kia ta có thể đi."
Sau giờ ngọ, Thái Hậu sai người mang đến đây tặng ta rất nhiều đồ, Ngọc Tình cũng ban cho một ít. Thái Hậu vốn muốn đích thân tới, nhưng nàng hiện tại ốm liệt giường, nghe nói rất nghiêm trọng. Thân thể Thái Hậu vốn không tốt, hôm nay lại bị đả kích như vậy, khó trách không chịu được. Thái Hậu, đó chính là đứa con tốt ngươi nuôi 20 năm. Nếu như ngươi biết con của ngươi cùng con dâu cũng có thể là con dâu, cũng có thể là con gái nuôi cùng tính kế ngươi, ngươi có khi nào tức chết hay không?
Đám phi tần cũng tặng lễ vật, ta cũng nhận lấy. Quà của Diễm Ánh là đặc biệt nhất, là bùa cầu an đã theo nàng rất nhiều năm. Trong đám tần phi nhiều như vậy, cũng chỉ có nàng là thật lòng hy vọng ta bình an.
Bởi vì ta mang thai, ta giao hết việc hậu cung cho Lâm Tĩnh. Đám phi tần cũng không cần vấn an, nhìn thấy mặt các nàng là ta liền khó chịu.
Buổi sáng hôm nay, Lâm Tĩnh tới tìm ta. Nói là nàng đã mua chuộc được người trong cung Chu Phượng Nhi, hạ thuốc sẩy thai cho nàng, nhưng nàng uống nhiều như vậy mà lại không sinh non. Ta cười lạnh, nàng giả mang thai, thì làm sao mà sẩy được? Ta nhớ lúc Tề Hạo tìm nàng là lúc chúng ta giận dỗi. Đến nay cũng đã hơn ba tháng, ba tháng là có thể thấy bụng. Thời gian sắp tới, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp hãm hại ta. Nếu không động thủ, chuyện nàng giả mang thai có thể bị mọi người phát hiện.
Nhưng là ta chỉ nói với Lâm Tĩnh, muốn nàng cẩn thận, Chu Phượng Nhi rất gian trá. Chuyện nàng giả mang thai ta cần phải nói ra ngoài, nói ra liền không chơi được.
******~~
Tin tức ta mang thai đã truyền ra ngoài được ba ngày, trong cung có vô số ánh mắt chăm chú nhìn ta. Chính là ta hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, lần này ta đã tính trước, muốn chơi thế nào ta liền theo tới cùng.
Như những người mang thai thông thường, ta thỉnh Vương thái y qua bắt mạch, lại uống thuốc, ta tựa vào trên ghế quý phi nghỉ ngơi. Ngâm Thu bóp vai cho ta, Bách Linh quạt. Thời tiết quái quỷ, nóng chết ta.
Ngâm Thu vừa đấm bóp vừa nói: "Tiểu thư, nếu như ta không nhớ lầm, sắp tới sinh nhật ngươi phải không?"
Ta ngáp, gật đầu: "Làm sao ngươi biết?"
"Dạo trước Tần nhi tỷ tỷ thường xuyên nói." Trong lòng ta chấn động, Tần nhi, không biết nàng có qua được hay không?
"Sinh nhật của ta thì sao? Ai bảo ta sinh cùng ngày Hoàng Thượng, bọn họ chỉ nhớ rõ hắn, không nhớ rõ ta." Đế Hậu cùng một ngày sinh nhật, thật đúng là câu chuyện thiên cổ mọi người ca tụng.
"Nô tỳ nhớ kỹ a." Có thể như vậy là được rồi, không cần làm gì cả.
Có nhớ hay không cũng giống nhau, không có ý nghĩa gì. Được rồi, phân phó Tĩnh Di phu nhân chuẩn bị thọ yến." May mắn ta có nàng, nếu không khổ sai này lại rơi xuống đầu ta.
Ngâm Thu nhịn không được oán thán: "Tiểu thư, ngươi thực thoải mái a." Hoàng Hậu ta đây đích thực là quá nhàn nhã, trực tiếp không để ý tới chuyện hậu cung, chỉ biết nghỉ ngơi.
"Ngâm Thu, Tần nhi tỷ tỷ của ngươi phong hào là Vĩnh Trữ, ý Hoàng Thượng là lưỡng quốc vĩnh viễn bình an, nếu như ngươi được phong làm Quận chúa thì muốn lấy phong hào gì?" Ta cứ mang mãi tâm tư này, trước khi ta rời cung, giúp nàng tìm chỗ tốt.
Ngâm Thu cười nói: "Tiểu thư, ngươi lại trêu ta."
"Vĩnh Bình thế nào? Vĩnh viễn bình an? Hoặc là Hoa Dương, đẹp đẽ quý giá, sáng lạn như mặt trời." Cũng không phải thuận miệng mà nói, ta là sớm đã có dự định.
"Hoàng Thượng giá lâm." Thanh âm này ta đã quá quen thuộc, đương nhiên là đồng chí Tiểu Hỉ Tử. Tề Hạo rốt cục còn nhớ ra tới chỗ ta, ta còn tưởng rằng hắn coi ta như người vô hình. Vốn không muốn đứng, nhưng là vì mặt mũi của hắn, ta rất không tình nguyện đứng lên. Hạ thấp người, nói: "Thần thiếp cung nghênh Hoàng Thượng."
"Ảnh nhi không cần đa lễ." Vừa dứt lời, hắn đã đỡ ta.
"Tạ Hoàng Thượng." Ta nháy mắt với hai nha đầu, nói hoàn triều vẫn còn thi lễ, thỉnh các nàng đi làm. Bởi vì ta muốn nói chuyện với Hoàng đế, sợ dọa đến các nàng.
Ta nằm lại lên ghế quý phi, từ từ nhắm mắt lại, coi như hắn không tồn tại. Hắn có thể xem nhẹ ta, sao ta lại không thể xem nhẹ hắn.
"Ảnh nhi, nghĩ tới ta sao?" Ngón tay hắn ôn nhu xẹt qua mặt ta.
"Hoàng Thượng nói đùa, nhiều người như vậy, không tới phiên thần thiếp?" Miễn cưỡng nghe không ra một tia tâm tình.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Lời này cần phải hỏi ngươi chứ? Từ sau thọ yến của Thái Hậu đến nay ngươi trốn không gặp ta, có ý gì?" Vẫn là một bộ dáng đức hạnh, làm như không liên quan đến mình.
Hắn than nhẹ một tiếng: "Ảnh nhi, ta sợ ngươi ghen, cho dù ta tới ngươi cũng sẽ lạnh như băng với ta, thậm chí còn đuổi ta đi." Ta chính xác sẽ làm như vậy.
Ta cười khổ: "Cho nên ngươi trốn có phải không?"
"Ta cũng không hoàn toàn là vì ngươi mới phải trốn." Che che giấu giấu, ta cái gì cũng biết, tội gì phải giấu ta nữa.
Ta chỉ biết cười khổ: "Tính, từ đấy về sau, ta cũng biết ngươi không chỉ thuộc về ta. Ngươi là trượng phu thuộc sở hữu của nữ nhân trong hậu cung, là phụ thân của hài tử, là ta quá nghiêm khắc."
Hắn nhẹ nhàng ôm lưng ta, mang ta ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: "Có lỗi với ngươi rồi, sinh ra trong gia đình đế vương đúng là bất đắc dĩ. Kiếp sau, ta không làm Hoàng đế, cùng ngươi lưu lạc thế gian." Kiếp sau ta đáp ứng Dật Phong, ngươi không có cơ hội.
"Nghe nói ngươi cùng Dật Phong rời cung đi nghỉ hè." Ta chỉ là muốn nghe về Dật Phong, còn lại không quan tâm.
"Ngươi biết sao?"
"Đúng vậy, ta nghĩ muốn gặp hắn." Ta trực tiếp nói ra ý nghĩ của bản thân.
Hắn thấp giọng gào thét: "Không được."
Ta nhướng mắt, nhìn hắn: "Cho ta lý do, tại sao chỉ cần ta muốn gặp hắn ngươi liền giận." Không nghĩ ra nổi suy nghĩ của hắn, cũng không muốn nghĩ, trực tiếp hỏi luôn.
"Bởi vì ta sợ ngươi rời ta mà đi." Nguyên nhân này quá hạn, ta dự định rời khỏi ngươi, vĩnh viễn rời đi.
"Không muốn nói ta cũng không miễn cưỡng, ta hiện tại cũng đã có thai, rời đi kiểu gì? Trừ phi ngươi đánh ta dừng lại, sẽ khiến hài tử không còn." Nhớ ra cái này, ta liền tức.
Tề Hạo đưa tay đặt ở trên bụng ta, nói: "Không cho nói bậy, nhất định phải đem con chúng ta nuôi thành béo khỏe mập mạp." Ngươi nhất định thất vọng.
"Thần thiếp tuân chỉ." Ta lại bắt đầu tận lực làm bất hòa.
Hắn buồn bực kể: "Được rồi, ta cho ngươi biết. Ban đầu ngươi rơi vào giang lý, Dật Phong nói, nếu như ngươi có thể trùng sinh, hắn nhất định sẽ không buông tay ngươi, nhất định phải theo cạnh tranh tới cùng."
Ta buồn cười: "Tranh có lợi ích gì, ngươi còn không hiểu rõ ta sao? Nếu như ngươi thật sự tự tin vào chính mình, thì cũng nên tự tin vào việc chúng ta gặp gỡ. Là Đế Vương, ngươi lại càng phải tin chứ." Lợi dụng ta, không tin tưởng ta, nam nhân như vậy đáng giá để ta phó thác chung thân sao? Đáp án là không.
Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta: "Ảnh nhi, không phải là không thể tin tưởng ngươi, mà là không thể tin bản thân. Ta bất đắc dĩ có rất nhiều, nhưng ta lại sợ hãi bản thân không thể cho ngươi cái ngươi muốn. Mà hắn có thể, cho nên ta sợ một ngày sẽ mất đi ngươi."
Ta nuốt nước miếng, nói: "Ta khát."
Tề Hạo cười cười, rót chén trà đưa đến trước mặt ta, nói: "Hé miệng."
Uống xong trà, ta tiếp tục nằm xuống, trịnh trọng nhìn hắn, trong đôi mắt tràn ngập ưu thương: "Làm đế vương, đương nhiên phải có dã tâm nhẫn tâm, càng phải có trái tim nhân đức. Làm bạn với hiền thần, tránh xa kẻ tiểu nhân, ấy là minh quân. Nước là dân, quân là thuyền, nước có thể lật thuyền, cũng có thể đẩy thuyền đi, dân là cái gốc của nước nhà. Đem dân chúng đặt ở vị trí thứ nhất, xem như là cái tài của hoàng đế tốt, quốc gia mới có thể ổn định và lâu dài. Làm vị vua sáng suốt, lại càng phải làm vua của toàn dân toàn quân. Hứa với ta, làm hoàng đế tốt, làm vị vua sáng suốt lưu danh muôn đời."
"Ảnh nhi, ngươi tại sao lại đột nhiên nói những lời này?" Hắn khó hiểu nhìn ta.
Ta tùy ý cười một tiếng: "Không có gì." Hy vọng hắn vĩnh viễn có thể nhớ kỹ những lời hôm nay ta nói, ta tin tưởng, những đạo lý này hắn đều hiểu.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |