Chủ ý xấu của Diêu Diêu
← Ch.073 | Ch.075 → |
Editor: Siu
Beta: NDMN
Hắn vừa mới đi, điện thoại lại vang lên, có thể ở cổ đại để gọi điện thoại, ta là độc nhất, ha ha. Ta vội vàng tiếp, thanh âm của phán quan vang lên: "Tô tiểu thư, sao ngươi lại như thế? Ngươi theo hắn trở về làm hoàng hậu cũng không chết được, ngươi là đang mong muốn điều gì nữa?"
"Hừ, gọi điện cho ta liền nói đến chuyện này, tại sao ngươi luôn giúp đỡ hắn? Có ý đồ gì thì mau nói rõ ràng cho ta." Ta có cảm giác là phán quan địa phủ nhất định là có âm mưu.
"Tô tiểu thư, ta nói thật cho ngươi biết, cấp trên đã biết chuyện của ngươi. Cấp trên đối với việc này hết sức quan tâm, muốn đền bù lại việc làm sai lầm của ta, nhất định phải an bài cho ngươi một kết quả tốt. Ngươi cố chấp như vậy, ta làm sao hướng cấp trên báo cáo kết quả đây." Hắn nói giọng tội nghiệp, hóa ra là như vậy, thảo nào hắn lại quan tâm đến chuyện riêng của ta.
"Nói thừa, ngươi biết ta là người hiện đại, hắn lại có nhiều lão bà như vậy. Hơn nữa hắn là loại người lòng dạ độc ác, tâm cơ thâm trầm, không chừa thủ đoạn nào thì ai mà chịu nổi. CMN ngươi muốn ta làm Trần A Kiều phải không? Nơi này cũng không có Tư Mã Tương Như giúp ta làm bài thơ [đích tôn phú], đến lúc đó ta phải vào lãnh cung làm oán phụ, chết như thế nào cũng không ai biết. Nữ đồng chí xuyên không nhiều vô số kể, ngươi đã gặp ai là phiên bản Trần A Kiều chưa? Lão đầu ngươi thấy ta tiền vô cố nhân hậu vô lai giả (S: cái này ta thấy hay nên để nguyên Hán Việt, có nghĩ là [trước không có ai như thế, sau cũng không có ai giống vậy ^^]) cũng đừng dùng phương thức đó được không?" Nghĩ đến đây là liền sinh khí, bắt đầu không để ý hình tượng mà chửi ầm lên.
"Dừng, dừng... Ta sợ ngươi. Tô tiểu thư, ngươi mau tìm một người bạn trai thích hợp có được không? Tiểu tử Dật Phong kia không tệ, Tề Hiên cũng tốt, bất quá nếu là Tề Hạo thì tốt nhất. Ta van cầu ngươi, đừng làm cho ta không hoàn thành được công tác. Tô tiểu thư, lấy tâm kế thông minh của ngươi, làm sao lại có thể giống như Trần A Kiều được?" Lão già chết tiệt, muốn ta giúp hắn làm việc, lần này ta phải hưởng thụ thật tốt cái phúc lợi của lần xuyên qua này. Ta thông minh nhận thức, lão đầu tử này nói chuyện lòng vòng quá.
"Ngươi nói thật đi, có phải Thiên đế sắp tới lại muốn đi thị sát?" Ta cười tà ác.
"Ai, không phải chuyện này. Ngươi giờ đã trở thành một trường hợp điển hình, cực kỳ khó chơi." Ta trở thành điển hình?
"Có ý gì?"
"Thiên đế đem ngươi làm điển hình để giáo dục nhân viên trong công việc không thể phạm sai lầm. Nếu không sẽ giống ta bị ngươi trường kỳ hành hạ, ngươi không phải trường hợp điển hình thì là cái gì?" Cái điển hình này ta sao có thể thích được, ai kêu hắn phạm sai lầm, thực sự ta rất bội phục chiêu này của Thiên đế. Hắn tiếp tục nói: "Tô tiểu thư a, Thiên đế còn ra quyết định ta phải giúp cô có một kết quả tốt, thời gian không còn nhiều. Nếu đến lúc đó ngươi còn phải tiếp tục chịu khổ, ta sẽ bị trách tội. Ta là một lão đầu xương xẩu, ngươi nên thương cảm ta." Ai kêu hắn đi gây họa, ta cũng không đồng tình với hắn. Khụ, thật cảm tạ thiên đế, quan tâm đến hạnh phúc của ta nhiều như vậy.
"Không được." Ta kiên định từ chối. Tô mỗ ta phải hèn hạ hi sinh bản thân để thành toàn cho người khác sao?
"Tô tiểu thư, ngươi trước hết chấp nhận hắn. Chờ ta báo cáo xong nhiệm vụ với thiên đế thì ngươi có thể ly hôn." Đây không phải làm bộ sao? Hắn có thể nghĩ ra cách này, hóa ra quỷ cũng có thể rất hèn hạ.
"Làm như vậy đối với ta có cái gì tốt?"
"Ngươi cứ nói ngươi muốn như nào?"
"Ta muốn Diêu Diêu có thể ở đây cùng ta."
"Tô tiểu thư, nàng đã lập gia đình, đứa nhỏ cũng có rồi, làm sao xuyên qua được?" Như vậy thì thay đổi điều kiện đi.
"Thứ nhất, ta muốn Diêu Diêu có thể vĩnh viễn hạnh phúc, áo cơm không lo không nói tới, quan trọng nhất là tình yêu của trượng phu dành cho nàng, nàng có thể có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn." Tỷ tỷ cũng coi như làm tròn trách nhiệm của mình, xuyên không rồi vẫn còn suy nghĩ cho ngươi.
Hắn dứt khoát nói: "Chuyện này không thành vấn đề, ta có thời gian sẽ đi để ý nàng. Nàng là muội muội của ngươi, ta cũng cần giải quyết tốt công tác."
"Thứ hai, ta muốn ngươi cho ta có võ công cao cường, có thể đối phó cao thủ." Đây là phương tiện để ta thoát ly hoàng cung.
"Không được."
"Ta muốn ngươi lúc nào cũng phải nghe lời ta, khi ta gặp nguy hiểm ngươi phải đến cứu ta, nếu không ta chết sẽ hướng Thiên đế tố cáo ngươi." Ta tiếp tục uy hiếp.
"Được rồi, cô nãi nãi, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi không chết được." Hắn thập phần bất đắc dĩ, có bùa hộ mệnh này, ta có thể tha hồ làm xằng bậy nha.
"Thấy ngươi có thành ý như vậy, ta sẽ tạm thời hồi cung. Bất quá ta nói trước, chỉ cần ngươi bàn giao công tác xong, ta sẽ rời khỏi. Mà ngươi đã đáp ứng điều kiện của ta thì nhất định phải làm được." Hắn dù sao cũng là phán quan, cho dù ta không đáp ứng hắn cũng sẽ bắt ta đáp ứng. Không bằng ta tranh thủ đòi một ít phúc lợi cho bản thân. Thật bi ai.
"Không thành vấn đề, nhưng Tô tiểu thư, các ngươi tốt nhất nên thể hiện một chút ân ái, ta chỉ sợ Thiên đế lại đột nhiên thị sát." Vẫn còn muốn đóng kịch, tên Phán quan này vẫn còn muốn lừa dối Thiên đế.
Ta sinh khí nói: "Nói thừa nhiều như vậy, ân ái a? Có cần chúng ta lên giường để chứng minh tình cảm ân ái không?"
"Ách, nếu ngươi không ngại, làm như vậy cũng được." Nếu hắn ở trước mặt ta, nhất định ta sẽ cho hắn một cái tát.
"CMN, ngươi an bài cho ta cái vận mệnh quỷ quái gì vậy. Mới bắt đầu đã bị ... Hiện tại vì phối hợp diễn trò với ngươi còn phải đem dâng bản thân ra ngoài, ngươi quả là đủ hèn hạ." Ta thật muốn bóp chết hắn, đầy một bụng lửa giận... Ai, không nói nữa.
"Tô tiểu thư, ngươi hiểu lầm, bởi vi Mạc Liễm Dung đã chết, cho nên sổ sinh mệnh của nàng đã sớm bị hủy. Ngươi tới từ tương lai, cho nên không có định số ở đây. Sổ sinh mệnh của ngươi là một tờ giấy trắng, ngươi phải tự viết số mệnh cho mình." Nói như vậy thì tất cả mọi chuyện đều là ta gây ra? Sao còn trách ông trời được.
"Ý ngươi là tất cả tai họa đều do ta gây ra?"
"Có thể nói như vậy. Tô tiểu thư, phải nói vận khí của ngươi rất lớn. Hai vị cô nương Mạc gia lớn lên cũng không phải là khó nhìn, tại sao hắn lại đi cưỡng gian ngươi." Lão đầu cười gian: "Bất quá ta nói thật, nếu không phải như vậy thì ngươi cùng tiểu tử kia làm sao có thể nảy sinh tình cảm? Ngươi cần phải hiểu, Tái ông mất ngựa chưa biết là họa hay phúc." Lão đầu này thật không biết ngại mà.
"Không thèm nghe ngươi nói nữa, lão đầu chết tiệt, ta giúp ngươi là sự thật, chuyện ngươi đáp ứng với ta không thể nuốt lời." Lão đầu này một mực đào hầm cho ta nhảy xuống, không thể bò lên.
"Tô tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa. Bất quá Tô tiểu thư, chúng ta đều là người xuyên qua thời không, đều là con cháu Viêm Hoàng, ta khuyên ngươi một câu, thực ra hắn không tệ, Khi giúp lão đầu ta, ngươi có thể thực sự đón nhận hắn." Nói thừa rất nhiều.
"Ngươi nếu tiếp tục nói thừa, ta không thèm nghe ngươi nói nữa." Ta thực sự phát hỏa.
"Được, không nói. Tô tiểu thư... Kỳ thật Lam gia kiếm pháp của ngươi luyện được không tệ, chỉ là thiếu sót nội lực, nếu như ngươi có nội lực thì có thể xem là cao thủ."
Hắn không nói cho ta biết nếu có nội lực cũng chỉ là cao thủ hàng thứ hai.
"Ngươi nói thừa, nội lực khó luyện muốn chết, nói luyện liền luyện được sao?" Nếu được thì ta đã sớm luyện.
"Kỳ thật, chỗ ta có một loại dược, có thể tăng lên nội lực của ngươi. Cho ngươi dược này, từ sau ta sẽ không cần bảo vệ bên người ngươi nữa, thế nào?" Có loại dược như vậy mà không nói sớm, ta phát hiện lão đầu này đặc biết phiền phức.
Đôi mắt ta tỏa sang: "Thật sự? Ngươi cho ta là được rồi, ta không cần ngươi bảo vệ." Bản thận động thủ là có thể bảo vệ cái mạng nhỏ an toàn. Không một ngày nào đó hắn công vụ bận rộn không đến kịp ta chết không biết chừng.
"Có thể, nhưng thuốc này có tác dụng phụ. Kỳ thật tác dụng phụ không có gì ảnh hưởng, nói không chừng còn có thể giúp ngươi nữa." Nếu biết hắn nói tác dụng phụ là cái gì, ta tuyệt đối không ăn.
"Quan tâm tác dụng phụ làm gì, cho ta ăn, chỉ cần bất tử là được." Chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, lão đầu này thực sự không đáng tin tưởng, ta yêu cái mạng nhỏ của mình có được không.
"Được rồi, ta sẽ so sánh nội lực." Nói xong trong tay của ta đã nhiều hơn một viên thuốc, lão đầu này ở đâu a? Như thế nào lập tức để thuốc trong tay ta?
"Uống thuốc này?" Ta tỏ vẻ nghi ngờ.
"Đúng vậy, ăn cái này. Ta có việc phải đi trước."
Ta cầm viên thuốc nhìn trái nhìn phải, rồi cho vào trong miệng, hắn sẽ không độc chết ta là được.
Địa phủ, Phán quan cúp điện thoại, đắc ý quay sang chiếc điện thoại khác nói: "Tô tiểu thư, biện pháp của ngươi thật là tuyệt diệu, ngươi nghe được chưa, tỷ tỷ của ngươi đã ăn dược." Nguyên lai Phán quan vì lừa dối cấp trên, đồng thời gọi điện thoại cho Tô đại tiểu thư (là ta) và Tô nhị tiểu thư (Diêu Diêu), dù sao Diêu Diêu cũng hiểu rõ ta, hắn muốn thông qua Diêu Diêu tìm được nhược điểm để khuyên nhủ ta. Diêu Diêu thấy ta thật sự không muốn đón nhận Tề Hạo, vì vậy đề ra chủ ý xấu xa, hạ xuân dược với ta. Để cho 2 người lại triền miên, trở lại một đêm tình trước đó (ta trịnh trọng nói rõ giờ là ban ngày). Có lẽ như vậy ta sẽ thay đổi chủ ý, tìm được hạnh phúc của mình.
"Ta cho ngươi biết, ta cũng là vì hạnh phúc của nàng nên mới nghĩ ra chủ ý như vậy. Nếu như nàng lại bị thương tổn, ta sẽ báo Thiên đế trách tội ngươi." phán quan cũng nghĩ như vậy, vì ta đã từng dọa sẽ cắt cổ hắn.
"Ta đã biết, cảm ơn chủ ý của ngươi, Tô nhị tiểu thư."
"Tạ ơn cái đầu ngươi, biết cám ơn ta còn không cho ta cùng tỷ tỷ nói vài câu."
"Ngươi đừng tức giận, hiện tại để mở ra một lần âm thanh xuyên thời không thì ta không đủ pháp lực. Không phải ta đáp ứng ngươi rồi sao? Chời khi pháp lực hồi phục, ta nhất định sẽ cho hai ngươi nói chuyện."
"Ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta, nếu ngươi dám lừa ta thì ta sẽ đạp đổ miếu của ngươi." Mấy năm xa ta, Diêu Diêu đã thành một nữ nhân bạo lực. Thiếu sự quan tâm của ta, nàng đã học được cách tự bảo vệ bản thân. Do ảnh hưởng của ta, tính cách nàng giống ta như đúc. Kỳ thật từ nhỏ nàng đã theo ta, tính cách giống ta là rất bình thường.
"Tô nhị tiểu thư, ngươi đã đánh ta một lần rồi, đừng đánh nữa, cánh tay của ta bây giờ còn đang phải bó thạch cao đây. Tiền thuốc men ở địa phủ cao lắm, lương của ta không lo nổi vài lần bó bột nữa đâu." Mấy ngày trước hắn nói chuyện của ta cho Diêu Diêu. Diêu Diêu thật sự đau lòng, muốn nói chuyện cùng ta, nàng đi đến miếu Diêm vương đợi thật lâu. Kết quả phán quan gọi điện thoại cho nàng nói không được, vì vậy nàng đánh tượng thần của hắn rất thảm, chặt đứt một cánh tay. Cuối cùng hắn không còn cách nào, đành đáp ứng, cho nên mới có cuộc trò chuyện mấy hôm trước.
Mà ta hoàn toàn không biết tâm tư của muội muội, đang ngồi buồn bực ở trên giường. Ăn viên dược không lâu, ta liền cảm thấy rõ ràng dưới hạ thân có một luồng nhiệt khí. Lúc mới bắt đầu ta tưởng nguyên nhân là nội lực phát triển, nhưng là bắt đầu trên thân thể có cảm giác ngày càng tăng, là xuân dược. Dù sao cũng đã qua một lần, đã có kinh nghiệm.
Lam Lệ đã dạy ta bắt mạch, có thể phân biệt được là có nội lực hay không. Tự mình bắt mạch, xác nhận bản thân ta đã có nội lực cường đại. Cái này chứng minh phán quan không lừa ta, nhưng là... Chẳng nhẽ đây là tác dụng phụ mà hắn đã nói? Căn bản không ảnh hưởng? Là giúp ta? Ngẫm lại lời phán quan nói, lão đầu này có phải muốn ta uống xuân dược, cần tìm người giải. Nên ta sẽ phải tìm Tề Hạo, xúc tiến tình cảm của chúng ta? Tên phán quan chết tiệt này, cả ý này mà hắn cũng nghĩ ra được.
Chịu đựng xuân dược hành hạ, ta lảo đảo chạy đi tìm người, kéo đến hỏi: "Lan di đâu?"
Tiểu nha hoàn nói nàng ở trong phòng, ta vội chạy đến gian phòng của nàng, ta đã đứng không vững, trực tiếp ngã gục trên bậc cửa.
Lan di bỏ dở công việc, kéo ta đứng lên hỏi: "Nương nương làm sao vậy?"
"Có thể giải xuân dược được không?" Vấn đề này thật mất mặt a.
"Ai dám bỏ thuốc nương nương?" Nàng buồn bực hỏi.
"Ta cũng không biết." Ta sao dám nói là phán quan địa phủ, nàng sẽ cho ta là người điên. Kỳ thật ta đã sắp điên, nếu không phải cực lực trấn áp bản thân, ta đã sớm cởi y phục của mình.
"Nương nương, chỗ này của ta có thôi tình tán, còn giải dược..." Không có, không cần phải nói, tuyệt đối không có.
Ta lại vội vàng lảo đảo chạy về gian phòng của mình, dùng sức để áp chế bản thân. Nhưng vô luận ta làm thế nào cũng không có tác dụng, dục vọng dần chiến thắng lý trí. Lão đầu chết tiệt cho ta ăn cái gì? Hình như so với dược lần trước còn lợi hại hơn, ta không thể khống chế được bản thân. (Nói thừa, cái này là lão đầu trộm trong bệnh viện ở hiện đại, đồ hiện đại cùng cổ đại là cùng cấp bậc sao?)
Toàn thân ta nóng như lò lửa, càng ngày càng không có biện pháp khống chế bản thân.
Ta dùng hết sức mình, chạy đến gian phòng của Nguyệt nhi kêu to: "Tề Hạo, ngươi đi ra cho ta." Hắn cùng vương tử đàm phán trong phòng Nguyệt nhi. Mặc dù đã ly hôn, nhưng hắn cũng từng là lão công của ta, không tìm hắn thì tìm ai? Hắn lớn lên cũng được coi là suất. Chúng ta đã từng ..... cái kia một lần, không nhiều hơn. Hơn nữa ta cũng là một nữ nhân 28 tuổi, có nhu cầu sinh lý là bình thường, cần gì phải e lệ.
Ta đã hoàn toàn không tự chủ được, hắn vừa mới ra ta đã ngã vào lòng hắn. Tư thế của chúng ta rất mập mờ, nhưng đây là một lần mập mờ.
Hắn thấy ta hô hấp hỗn loạn, sắc mặt ửng hồng, lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Ta híp mắt nói: "Nhanh đưa ta về phòng." Ta đã không còn sức đi nữa, nếu không trở về không nhẽ muốn ta ở chỗ này cởi y phục.
Hắn không nghĩ ta sẽ như vậy, "Ngươi rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
Thật sự là ngốc, không nhìn ra ta đã trúng xuân dược sao, ta cắn răng mắng: "Nói thừa, nhanh mang ta về phòng, lần trước tại Lan uyển làm thế nào thì lần này làm lại lần nữa. Bắt ta phải nói thẳng ra như vậy. Những lời lẽ tình cảm như vậy ta nói vẫn không quen.
Tại ta nói chuyện piếm tình như vậy, hắn lại dám cười: "Ngươi lại trúng xuân dược?" Ta thật không may, lần nào trúng xuân dược cũng gặp phải hắn. Lần này ngàn vạn lần đừng trúng thưởng nữa. Nếu mất cục cưng thêm một lần nữa, ta sợ không thể có tình cảm.
"Nói thừa, nhanh lên một chút." Ta cắn răng mắng hắn, thậm chí phải cắn cả đầu lưỡi. Rất mất mặt a, làm gì có nữ nhân nào như vậy.
N phút sau, trong phòng ta truyền ra một tiếng thét thảm thiết, bởi vì thật sự là quá yêu thương. Mẹ nó, ta đã không phải xử nữ, như thế nào vẫn bị đau vậy. Ta thật sự không chịu được, dùng sức cắn bờ vai của hắn. Hoàn hảo đây là kỹ viện, những âm thanh thế này cũng không bị người khác chú ý. Lần trước ta hôn mê nên không có cảm giác gì, lần này tại sao không có ai đến đánh ta bất tỉnh? Tuyệt Mị, thật ra ta rất cảm kích ngươi lần trước đã đánh ngất ta. Nếu không ngươi lại đánh một lần, không còn kịp rồi.
"Rất đau?" Nói thừa, ngươi thử xem.
"Không nhẹ." Ta chỉ nói hai chữ này.
"Không nghĩ ngươi sẽ có lúc ôn nhu." Vẫn còn cười, ta là yếu đuối, không phải ôn nhu.
"Ít nói nhảm." Vừa nói miệng đã bị ngăn chặn. Trong nháy mắt ý loạn tình mê, đầu lưỡi của hắn đã ra vào trong miệng, quấn quanh đầu lưỡi của ta. Ta chậm rãi nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác tuyệt đẹp đó. Trong đầu không ngừng hiện lên tình cảnh tại Lan uyển, Ô Long, lần đầu gặp trong cung, lại đến khi hắn cố ý chỉnh ta... Tất cả một màn đều xuất hiện trong đầu ta. Có lẽ, ta thật sự trốn không thoát đoạn tình duyên này. Vậy thôi, nếu là yêu liền dũng cảm theo đuổi, cho dù mình đầy thương tích ta cũng chấp nhận. (Nếu phán quan biết ý nghĩ của ta, nhất định sẽ nói, sớm biết hạ xuân dược là tốt vậy thì đã không tốn nhiều nước miếng đi khuyên nhủ ta. Diêu Diêu sẽ thương cảm nói: Ai, tỷ tỷ, chỉ như vậy liền bị thu phục. Các đồng chí ở thế kỷ 21 sẽ cho ta một ánh mắt rõ ràng: bọn ta khinh bỉ ngươi... Hiện đại chuyện tình một đêm rất phổ biến, bản thân không cần xấu hổ. Nữ nhân nếu trong tình yêu mà sợ bị tổn thương thì tốt nhất là không nên yêu. Hắn có nhiều lão bà như vậy, ta không cần hắn có trách nhiệm, không cần tự mình đa tình. Ta trực tiếp cho đồng chí đã quan tâm ta một cước, đã yêu. Để ta đánh cuộc một hồi, cược ta có thể yêu. )
Thật sự là quá mệt mỏi, không để ý liền ngủ thiếp đi, cái loại hoạt động này thật sự là quá phí sức. Hôm nay ngủ lâu như vậy, buổi tối có thể mất ngủ. Khi ta tỉnh lại thật sự hối hận, một mực mắng tên phán quan chết tiệt. (Nếu ta biết là chủ ý của Diêu Diêu thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ chị em với nàng. Thực ra ta nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất luyến tiếc. )
Thật sự cũng không phải ta tự tỉnh dậy. Là Nguyệt nhi gọi ta ăn cơm chiều, bảy giờ các cô nương bắt đầu ăn cơm. Ta lười nên cùng các nàng ăn. Ta bị tiếng đập của đánh thức, dụi dụi mắt mơ hồ nói: "Đã biết." Khi đó ta không để ý còn có nam nhân nằm bên.
"Tỷ tỷ đang ngủ sao? Có cần Nguyệt nhi giúp người thay quần áo không?" Ta vẫn không biết cách mặc y phục cổ đại, là Nguyệt nhi làm nha hoàn giúp ta mặc. Nói như thế nào nàng cũng là hoa khôi, thật ủy khuất cho nàng.
Ta mơ hồ nói: "Được, vào đi..." Thật sự tình huống hiện tại là không thể vào, người quen càng không nên. Người ra vào thường là khách làng chơi, kỹ nữ..... Người quen vào thật mất mặt.
"Không thể đi vào." Một thanh âm làm ta lập tức thanh tỉnh. Ta cũng lớn tiếng nói: "Đừng đi vào, các ngươi cứ ăn trước, không cần để ý bọn ta. Hai vị bằng hữu của ta thế nào rồi?"
"Tỷ tỷ, hai người bọn họ đi ra ngoài vẫn chưa trở về." May là Ngọc Tình chưa về, nếu không với cá tính của nàng còn không xông vào làm loạn sao.
"Ngươi đi trước đi... Đừng cho bất kỳ ai đi vào." Nếu có người đi vào không phải thanh danh cả đời của ta bị hủy sao.
Nguyệt nhi cũng rất thức thời, tựa tiếu phi tiếu nói: "Ta đã biết."
Nói xong ta không để ý tới nam nhân bên cạnh, tiếp tục trở mình ngủ. Hiện tại ta mệt chết, chỉ muốn ngủ. Người bên cạnh bị ta trực tiếp xem nhẹ.
Ta trở mình liền có cảm giác bị ôm chặt từ phía sau. Ta cười nói: "Hôn quân, ngươi làm gì? Muốn phi lễ ta?" Bày đặt mặc kệ triều chính, ở đây lêu lổng cùng ta, không là hôn quân chẳng nhẽ là minh quân sao? Thật sự trừ khi ở trước mặt ta, hắn cũng được coi như minh quân.
Hắn ôn nhu hỏi: "Ngươi thẹn thùng?" Đối với nữ nhân khác hắn cũng như vậy sao?
"Cút, ta da mặt dày như vậy có thể thẹn thùng sao? Tại Lan uyển cũng không phải chưa nhìn thấy." Ta không thèm quan tâm nói. Mặt mũi của ta có thể so với Vạn Lý Trường Thành, đại gia cho rằng ta sẽ thẹn thùng sao?
Hắn cười: "Ngươi là nữ tử, sao lại có thể nói ra những lời như thế."
"Ngươi thật sự nói thừa, mới vừa rồi là ai theo ta làm xằng bậy? Ngươi làm thật không nhẹ a." Da mặt của ta vốn dĩ dày, nói vài câu liền không có quan hệ gì.
"Là ta có lỗi, ta cũng không cố ý thô bạo." Hắn nhẹ nhàng nói.
"Không cần nói nữa, ta đi ngủ." Ta động thân, tiếp tục ngủ.
Thật là buồn bực, ta là một lão bà 28 tuổi mà phải theo một tên tiểu tử chưa dứt sữa còn không nói, lại phải nghe hắn dạy ta.
"Ảnh nhi, nàng dự định đối với ta cả đời như vậy sao." Hai tay căng thẳng, ta không thể hô hấp.
"Ngươi nói thừa, hiện tại đã vậy thì đừng nghĩ đến chuyện sau này." Ta xoay người, dựa đầu vào cánh tay hắn, tinh nghịch nhìn hắn. Có được thân thể 19 tuổi, ta đã quên mất tuổi thật của mình rồi. Bốn mắt nhìn nhau, có thể nghe được hô hấp của đối phương, ta lại rất không có chí khí mà đỏ mặt. Nhìn thấy dấu răng trên vai hắn, ta nhẹ nhàng sờ rồi nói: "Có đau hay không?"
Hắn nói giỡn: "Là ngươi cắn thì không đau."
Ta cười gian: "Vậy thì ta lại cắn thêm lần nữa, dù sao ngươi cũng nói là không đau. Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, cũng phải nhớ rõ nơi này là ta cắn."
"Được, ta vĩnh viễn nhớ kỹ."
Ta ôn nhu cười một tiếng: "Cho dù sau này ta không ở bên cạnh, ngươi cũng phải nhớ kỹ. Vĩnh viễn vĩnh viễn nhớ kỹ, nhất định không được quên ta."
"Ngươi muốn rời xa ta?" Hắn ôm chặt lưng ta, như sợ rằng chỉ cần buông lỏng ta sẽ chạy mất.
Ta nửa đùa nửa thật nói: "Đúng vậy, ta đã có quyết định."
Hắn cười gian trá, dùng ngón trỏ chạm cái mũi của ta, mập mờ nói: "Ta nghĩ sau này muốn ngươi làm gì bây giờ?" Ngươi có nhiều mỹ nữ như vậy, vẫn nhớ ta đã là không tệ rồi.
"Còn có sau này sao? Ngươi đã chiếm tiện nghi của ta hai lần rồi, hôn quân, ta cảnh cáo ngươi, sau này nên tránh xa ta một chút." Đã ăn ta hai lần, còn muốn thế nào? Hoàng đế cũng không có ngoại lệ.
Sao lại cảm thấy có chút lạnh, mỗ nữ rất không tự giác hướng đến trong lòng người nào đấy. Hắn rất tự giác kéo ta vào trong lòng cười cười: "Ngươi không phải muốn cách ta xa một chút sao?"
"ta là nói như vậy đấy, ngươi đừng ôm ta." Vừa nói vừa giãy dụa vài cái tượng trưng, hắn trực tiếp không để ý, tiếp tục ôm. (S" *lảm nhảm* tỷ quả là siêu cấp mặt dày:v) Ta có điểm sầu, ôm như vậy không phải rất có xúc cảm sao.
"Cả đời cũng sẽ không buông ngươi." Đừng nói những lời buồn nôn như vậy, ta không ăn được nhiều lắm, không muốn phun hết ra.
"Ta cảm thấy ngươi cần phải tạ ơn người đã hạ xuân dược cho ta." Nếu không phải ta bị hạ xuân dược thì tiểu tử ngươi có thể theo ta ngủ sao, nằm mơ cũng không có chuyện tốt vậy.
"Rốt cuộc là ai bỏ thuốc ngươi?"
Ta cười khổ: "Đừng nghĩ nữa, lão đầu chết tiệt muốn giúp ngươi nên cố ý bỏ thuốc ta. Nói đi nói lại thì ngươi chính là nguyên nhân."
"Ai giúp ta?" Hắn buồn cười hỏi.
"Có nói thì ngươi cũng không biết." Mục đích của lão đầu đã đạt được đi?
"Ảnh nhi?"
"Chuyện gì?"
"Ta mong đợi giờ khắc này đã lâu rồi." Hóa ra hắn đã sớm có suy nghĩ cùng ta vận động trên giường, nam nhân quả nhiên không có ai tốt cả.
Ta ê ẩm nói: "Nhưng là vương tử Thiên Ly quốc quyết tâm muốn thú ta, phải làm sao bây giờ? Ngươi sẽ không đem ta gả đi chứ? Có lẽ đây là lần cuối, chúng ta sau này nhất định phải tách ra."
Hắn lại hôn trên trán ta nói: "Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không như vậy. Cho dù không cần giang sơn này thì ta sẽ không để ngươi phải gả cho hắn". Ta chính là hồng nhan họa thủy, chỉ muốn làm người bình thường. Không có việc gì đừng nên ở trước mặt người khác thể hiện là mình thông minh. Tốt nhất nên nói là ta là người ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu. Xin chân thành các đồng chí xuyên qua một câu: sau này đừng giả mạo tài nữ.
"Đừng nói nghiêm trọng như vậy, nếu như thật sự vì ta mà có chiến loạn, ta sẽ giúp ngươi đi bình loạn." Nói lời từ biệt lung tung, sau đối mặt đại quân có khả năng ta trực tiếp ngất xỉu.
"Nếu như thật sự có một ngày như vậy, ngươi chỉ cần chiếu cố bản thân thật tốt, tất cả đã có ta." Ta 28 tuổi, 2 bằng đại học chính quy loại giỏi, nói ta như nữ nhân ăn không ngồi rồi sao.
"Thật ra từ lâu ta đã muốn hỏi ngươi trước mặt nữ nhân khác sẽ có bộ dáng gì." Lần đầu tiên ta phát hiện bản thân cũng sẽ ghen ghét.
"Các nàng ở trước mặt ta là dạng gì, ta ở trước mặt các nàng sẽ có dạng gì."
"Hừ, phi tử đối với ngươi dĩ nhiên là ôn nhu, vậy ngươi đối với các nàng thế nào?" Trong lòng tê tái, lớn tiếng nói: "Không được chiếm giường ta, đây là kỹ viện, muốn nằm phải trả tiền." Ta cảm thấy mình thật giống hoa khôi, làm xong còn muốn tiễn khách. Ta có nhiều sản nghiệp như vậy, ngươi thấy ta giống thiếu tiền sao?
"Ý của ta là, ta với các nàng là đang diễn trò, chỉ có ở cùng với ngươi mới là thật tâm." Lời nói của hắn có điểm bất đắc dĩ.
"Hừ, gạt ta. Chỗ này của ta là kỹ viện, không phải cấm cung, đưa tiền."
"........." Hắn không còn lời nào để nói.
"Làm gì, ngươi không cho ta tiền thì sau này hồi cung ta lấy cái gì thưởng cho ... chó dữ." Trong cung mọi người đều là chó dữ, ta phải dập uy của bọn họ.
Hắn lặng đi một giây, mừng rỡ hỏi: "Nươi đồng ý theo ta hồi cung?"
"Ăn sạch ta còn không muốn chịu trách nhiệm sao? Lần này ta không muốn làm cái gì chiêu nghi, ta muốn làm Quý phi, nếu không thì khỏi bàn nữa." Ta cũng không phải người cao thượng gì, nếu quyết định sau này sống trong cung tốt thì phải có địa vị cao.
Nghe khẩu khí của ta, hắn cười nói: "Được, Quý phi nương nương."
Ta nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Tề Hạo, nghiêm trang nói: "Trước tiên là ta miễn cưỡng chấp nhận ngươi vì triều chính mà phải đi sủng ái nữ nhân khác. Nhưng ta có thiện ý nhắc nhở ngươi, nếu ngươi chạm qua nữ nhân khác thì ba ngày đừng mong động vào ta." Ta không muốn đêm hôm khuya khoắt ở trong tẩm cung xướng "Hương thủy hữu độc." Yêu cầu này có điểm quá phận, nhưng đây là tiêu chuẩn thấp nhất của ta. Thực ra yêu cầu của ta là không được chạm vào những nữ nhân này. Tốt nhất là không làm hoàng đế, theo ta làm gian thương. Chúng ta cùng nhau buôn bán, sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
"Ta đã rời cung rất nhiều ngày." Hắn nghiêm trang nói.
"Có ý gì?" Ta không rõ ràng hỏi.
Hắn tựa tiếu phi tiếu: "Nói cách khác là ta đã rất nhiều ngày không động những nữ nhân đó." Tốt nhất đừng nói xằng bậy.
"Hôn quân, ngươi lại muốn làm gì?" Ta cố ý tránh xa hắn.
Hôn quân, ta cảnh cáo ngươi, lời của ngươi làm ta cực kỳ khó chịu, lại nói xằng bậy có tin ta sẽ thiến ngươi không?
"Ngươi cứ nói đi."
Nói xong đã bị hắn xoay người một cái đem ta áp chế ở phía dưới, không nên hoài nghi, tuyệt đối là chuyện xấu nhi đồng không nên xem.
"Hôn quân, ngày mai có được không. Buổi tối cũng được a, đừng là bây giờ. Hiện tại ta mệt chết a."
Tề Hạo nhẹ nhàng nói bên tai ta: "Đừng động, ta chỉ muốn ôm ngươi."
"Hôn quân, ta nghi ngờ ngươi là lưu manh." Thật ra không cần hoài nghi, hắn hiện tại chính là lưu manh.
"Chỉ có ở trước mặt ngươi, ta mới có cơ hội làm lưu manh."
"Được rồi, mặc quần áo vào, thuận tiện kêu bọ họ chuẩn bị nước tắm cho ta. Ta muốn ăn bánh nướng ở phố Tây, cộng thêm thịt dê xiên, mứt táo." Thiên hạ có ai mặt mũi lớn như ta, bắt hoàng đế làm sai vặt. Thái hậu cũng không thể, đương nhiên dù nàng nhàm chán cũng không có cơ hội. Sai vặt coi như tiện nghi cho hắn, tất cả chỉ vì hành vi cầm thú của hắn.
Hắn gian trá cười: "Sao, ái phi không giúp trẫm thay quần áo?"
"Một lần nữa ta còn nghe thấy "Ái phi" với "Trẫm" thì ngươi cút ra ngoài cho ta, vĩnh viễn đừng vào gian phòng này." Ta chán ghét những chữ này, vì vừa nghe đến đã nghĩ đến ta cũng không khác gì những nữ nhân kia.
"Sau này cũng không cho nói?"
"Không cho, tuyệt đối không cho."
"Được, không nói. Muốn ăn bánh nướng, thịt dê xiên?" Ngữ khí sủng nịnh làm ta sinh ác tâm, bất quá vẫn vui vẻ.
Ta gật đầu: "Đúng vậy."
"Được rồi, ngươi chờ chút."
Đối với yêu cầu của ta, hắn không có quyền phản bác, tốc độ chạy đi so với gió còn nhanh hơn. Tốc độ nhanh vậy làm sai vặt thật thích hợp.
Hắn vừa đi, ta lập tức mặc nhanh quần áo, thuận tiện kéo sàng đan nhăn nhúm mang ra ngoài. Tập vụ đại thẩm cầm sàng đan nói: " Lão bản, cái này hôm qua ta mới giặt."
"Giặt lại lần nữa." Có ý kiến ta liền đuổi nàng.
Sau đó ta chạy đến ngõ nhỏ tìm được tiền nhiệm hoa khôi Huyền Phát nói: "Mỹ nữ, ngươi có thuốc phòng ngừa mang thai không?" Trước mắt ta không muốn mang thai, sau này còn chưa biết.
"Mai tổng, dược thì có, nhưng ngươi muốn làm gì?" Thanh lâu nhất định có.
"Ngươi bí mật sắc cho ta một chén mang đến gian phòng của ta, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, trừ chúng ta ra không thể để cho người thứ ba biết." Dường như đang làm một việc hết sức mất mặt.
Huyền Phát thâm ý cười nói: "Mai lão bản, nghe nói hôm nay có ba người khách đến."
"Nói thừa nhiều như vậy, đi sắc thuốc cho ta là được. Để người thứ ba biết, ngươi cũng đừng mong làm hoa khôi." Ta liền uy hiếp.
"Ý tứ của lão bản là?"
Ta cho nàng một ánh mắt cổ vũ: "Chuyện này làm tốt thì ngươi tiếp tục làm hoa khôi."
Mắt nàng lập tức tỏa sáng: "Đã biết."
Hiệu suất thật không tồi, N phút sau nàng đã đem dược để trước mặt ta. Lúc này ta mới biết được đồ này buổi tối cần rất nhiều, các cô nương hầu hạ khách nhân xong đều phải uống. Sớm biết như vậy thì ta đã sớm đi trộm một chén, cần gì phí nhiều khí lực như vậy.
Nhìn ta uống xong thuốc, Huyền Phát nhiều chuyện hỏi: "Lão bản, ngươi cũng không phải cô nương, cần gì phải uống thứ này?"
"Lão bản ta gặp một người nhiều tiền, ta cũng tiếp khách, ngươi không biết sao." Ta lười nhiều lời.
"Lão bản, người có thể đem hắn giới thiệu cho ta không?" Lão bản ta tự mình xuất mã, có thể là khách bình thường sao, nha đầu chết tiệt là muốn đi tìm chỗ tốt. Bất quá đó là nam nhân của ta, ngươi cho rằng ta sẽ giới thiệu sao?
"Đừng mơ mộng." Trong cũng đã có một đống, ta không muốn có thêm, lại là một kỹ nữ nữa. Ta không xem thường kỹ nữ, chỉ là trong lòng khó chịu.
Ta cũng không dám cho hắn biết ta đã uống thuốc này, nếu không có khả năng hắn sẽ giết ta. Cho nên ta cố ý bắt hắn đi mua đồ ở chỗ rất xa. Vậy ta mới có thể uống thuốc rồi tắm qua một lần hắn mới có thể trở về. Bất quá lần này ta phải làm thật nhanh, thời gian không có nhiều.
Tắm rửa xong, ta đổi một thân quần áo sạch sẽ. Ăn thịt dê xiên cùng bánh nướng, ta thiếu chút nữa nghĩ đây là chốn bồng lai. Hoàng đế làm chân sai vặt cho ta, trọng yếu hơn là tự mình đút cho ta ăn. Khi hắn đặt một đống đồ trước mặt, ta nói: "Không muốn ăn, không ăn uống gì hết, ngươi ăn đi."
"Muốn ăn cái gì ta mua cho ngươi." Đừng ân cần như vậy, các nữ nhân trong cung nếu biết ta được đãi ngộ tốt vậy sẽ trực tiếp bóp chết ta.
Ta làm ra vẻ lơ đãng nói: "Kỳ thật ngươi đã được thông qua, có điểm nghe lời." Nói chưa hết đã bị một miếng bánh vào miệng.
Ta ngây ngốc cười, hóa ra hạnh phúc cũng chỉ đơn giản như thế! Tất cả chỉ là ta nghĩ phức tạp, mặc kệ chuyện sau này, quý trọng trước mắt mói là tốt nhất.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |