← Ch.084 | Ch.086 → |
Đau quá đi...
Ngực giống như bị đổ vào một luồng nước, khó chịu làm tôi thở không nổi, đau đớn tới xé gan xé phổi cùng áp lực trầm trọng cứ va đập vào, làm tôi nhịn không nổi cứ vặn vẹo cả người cố sống cố chết để thở, lỗ tai không thông, mắt thì mù, cả thế giới của tôi tràn đầy đen tối, một cảnh tĩnh mịch. Tôi sợ h ãi, tựa như bị một người bịt chặt mũi, miệng sắp thở không nổi rồi. Tôi khủng hoảng giãy dụa mãi, bỗng nhiên có một sức mạnh xuyên tới ngực tôi, một ngụm nước sặc tràn ra, tôi không tự chủ được há mồm, nôn một trận nước đen ra, tiếp đó trong bụng một luồng chất lỏng chát cũng trào theo, từ ruột tràn ra miệng, tôi hốt hoảng cảm giác như người bị ngã, làm cho tôi lại thấy khó chịu, và ho khan mãnh liệt. Xung quanh tôi bỗng chốc có chút thanh âm, nghe không rõ lắm, trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ hiện lên trong đầu, thực sự ồn ào quá đi...
Lại thâý một lực mạnh truyền đến, ngực dường như bị ai đó áp bức mạnh mẽ, cứ vậy tất cả các dịch vị từ trong người, từ các bộ phận dồn về bụng, sau đó phun ra khỏi mồm, cứ như vậy lại tiếp tục, hô hấp của tôi bỗng chốc dễ hơn nhiều, trước ngực phập phồng mãi, chỉ cảm thấy trái tim đập rất nhanh, giống như giãy dụa trong người vậy.
Lỗ tai tôi được người ta dùng khăn lau khô, khắp chỗ trên người cũng có người chà lau, dần dần cũng thấy thoải mái hơn.
Tôi nhảy xuống hồ, tôi không chết, tôi được cứu rồi. Tin này nhắn tới não của tôi. Tôi đang ở đâu đây? Trong Hoàng cung sao? Muốn mở mắt nhưng mí mắt rất nặng, đầu óc mờ mịt, toàn thân như chẳng còn sức lực, tôi cũng đành buông xuôi. Lỗ tai dần dần thông nghe rõ hơn, một giọng truyền đến một câu mà làm cho cả người tôi run sợ, "Nàng thế nào rồi?"
Nỗi sợ hãi cứ chiếm lấy tôi, giọng nói này lạnh lẽo đến mức làm tôi giận sôi lên, làm cho tôi rất sợ hãi, hơi thở bỗng trở nên dồn dập hơn, ngực lại đau hơn, khó thở hơn, tôi đã biết chính mình đang ở đâu rồi. Đúng vậy! Cho dù Diệp Vũ tôi có chết cũng trốn không thoát khỏi chốn thâm cung rộng lớn này. Ánh mắt đau xót, lệ dâng đầy, không phải dịch nước làm cho mắt tôi đau, nước mắt cứ trào ra, cọ rửa mắt tôi, không ngừng được, chảy theo khoé mắt rớt xuống lọt vào trong tai, từng giọt từng giọt vào tận bên trong. Bỗng một giọng vui sướng vang lên, "Nhìn nàng rơi lệ kìa! Có phải nàng sắp tỉnh hay không?"
Tôi nghe được tiếng Hà công công, ông ấy đã ở bên cạnh tôi, rốt cục có bao nhiêu người đứng cạnh giường vậy nè?
"Vũ nhi..." Một tiếng kêu khe khẽ truyền đến, là tiếng của hắn, thật xa lạ làm sao. Hắn chưa từng gọi tên tôi bao giờ. LÒng tôi thấy đau xót quá, cả người tôi như bị cái gì đó mềm mại bao quanh, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh, lạnh tới mức cả người run lên, là giọng của hắn, là giọng hắn làm cho tôi thấy sợ hãi...Tôi sợ...tôi sợ mình vừa mở mắt ra, hắn sẽ vứt tôi vào trong lãnh cung, cả đời làm một nha hoàn, không...không ...
Nước mắt cứ thế trào ra, rớt xuống, mí mắt tôi giật giật, phát giác ra mình có thể mở được, nhưng tôi cũng chỉ có giật giật mà không mở. LÒng tôi kháng cự, e ngại...
"Thái y, nàng sao vẫn chưa tỉnh lại vậy, không phải ngươi bảo chỉ cần nàng nôn số nước kia ra thì sẽ tỉnh sao?" Giọng Long Kỳ lo lắng mà lãnh khốc, tôi không dám nghĩ là hắn có phải đang lo lắng cho tôi không, tôi cũng không dám có hy vọng xa vời là hắn sẽ đối xử tốt với tôi nữa.
Một giọng già nua chậm rãi nói, "Hoàng thượng, vốn nên tỉnh lại rồi, nước trong mũi đã khô, xem nàng hiện giờ, hô hấp đã thông, hơi thở bình thản, mạch đập đều, không có dấu hiệu ngất đi! Chắc là đang ngủ thôi ạ"
Tôi đang ngủ à, đúng vậy! Tôi nghĩ nhiều muốn vĩnh viễn không cần tỉnh lại, không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghĩ nhìn thấy anh, không muốn ở cùng một chỗ với anh đâu. Người ta chẳng nói gần vua như gần cọp vậy, không biết có một ngày, anh lại có tâm tình không ổn, ban thưởng cái chết cho tôi nữa, Diệp Vũ tôi đây đã không có dũng khí đâu mà thừa nhận hơn một lần nữa. Tôi không biết anh...Trong não bị kích động, lòng tôi hoảng sợ, não lập tức đông kín, không biết anh...không biết anh...
Tôi lập tức to gan hạ một quyết tâm cực lớn, tôi đã không còn nhớ rõ hắn nữa, đúng vậy, trước tiên cứ làm vậy đã, một người đã không còn nhớ một người thì hắn sẽ đối xử nàng ta thế nào nhỉ? Có lẽ hắn sẽ tống tôi ra khỏi cung ha? Hậu quả thế nào tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, tôi nhắm chặt hai mắt lại, tôi biết tôi giả bộ ngủ cũng không được lâu, tỉnh được rồi!
Ý tưởng vừa xong tôi nhẹ nhàng chớp chớp mi vài cái rồi mới từ mở mắt tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài, cái cảm giác tôi chìm vào trong nước cứ tưởng lâu như vài thế kỷ vậy. Hình như có tiếng vui mừng truyền đến, "Hoàng thượng, nàng tỉnh rồi!"
"Vũ nhi..." Một bóng người tiếng đến gần bên tôi, tôi giương mắt bình tĩnh nhìn gương mặt tuấn mỹ này cả ánh mắt trống rỗng, tôi lướt qua hắn, nhìn về một loạt người đứng sau lưng hắn, từng người tôi xem, tôi thấy gương mặt tuyệt mỹ của Lệ phi nương nương. Lệ phi ở đây làm tôi rất kinh ngạc, nàng ta lúc này đang có vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi, giống như đối với tôi hoang mang, đúng vậy! Một thần tử nho nhỏ thôi đã làm phiền Hoàng thượng tự mình chờ đợi sao? Tôi càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp mất trí nhớ này cực thoả đáng.
Tôi nhìn mọi người xong, bình tĩnh nhìn Long Kỳ, ánh mắt loé lên nghi hoặc, giọng khó khăn, "Anh là ai..."
Long Kỳ chấn động, chớp mi, vén tóc bên tai tôi, hạ giọng nói nhỏ, "Vũ nhi, nàng không nhớ rõ trẫm sao?"
Nhìn vẻ ngạc nhiên của hắn, tôi lắc lắc đầu khẽ liếc mắt nhìn xung quanh đánh giá, lập lại một câu, giọng bỗng trở nên hoảng loạn, như hét vậy, "Tôi không biết các người, các người là ai vậy? Đây là đâu.."
Cả người Long Kỳ run lên, sắc mặt đột biến, ánh mắt trong chớp mắt lạnh lẽo, quay đầu nhìn trừng Thái y, "Nàng không nhớ rõ trẫm sao?"
Sắc mặt thái y khác thường chạy nhanh tới chỗ tôi, "Để cho lão phu kiểm tra một chút xem, theo lẽ thường mà nói, rơi xuống nước không có khả năng mất trí nhớ nha!" Nói xong, ông ta sờ tay tôi, tôi lập tức mắt lộ ra vẻ e ngại, kích động né tránh. Lúc này Long Kỳ cầm chặt lấy tay tôi, nhẹ giọng nói, "Vũ nhi...Không sao, ông ấy sẽ không làm thương tổn nàng đâu, ông ấy chỉ chữa bệnh cho nàng thôi..."
Tôi kinh ngạc nhìn Long Kỳ, giọng hắn mềm mại như gió, đây là kiểu tôi chưa từng nghe qua bao giờ. Tôi mân mê miệng, đừng có làm quá, cứ để cho Thái y xem tôi đi. Trong lòng bình tĩnh lại, ông ta muốn xem thì cứ xem đi! Chỉ cần tôi nói mình mất trí nhớ, thì ông ta là Thái y cũng chẳng có cách nào.
"Thế nào?" Long Kỳ thấy Thái y bắt mạch xong thì vội vàng hỏi.
Mi già của Thái Y nghiêm túc, biểu hiện nghi hoặc hẳn lên, "Theo vi thần chẩn đoán, thân thể cô nương đã khôi phục bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thì khỏi! Nhưng mà rơi xuống nước chỉ biết lòng buồn, tai ù, đầu choáng váng, miệng khô, lưỡi mỏi, chân tay không có sức lực, khả năng mất trí nhớ cực kỳ nhỏ. Theo vi thần thấy việc cô nương nhảy xuống nước nhất định là bị kích thích cao độ, trí nhớ bỗng chốc ngủ say không thể tỉnh lại được! Hoàng thượng hãy nói cho vi thần biết nguyên nhân cô nương nhảy xuống nước được không?"
Mặt Long Kỳ co rút lại, sắc môi tím đi, "Được, cho dù chuyện nàng bị kích thích cao độ mới nhảy xuống nước, trẫm muốn biết bao lâu nữa thì nàng mới có thể khôi phục được trí nhớ?" Long Kỳ hình như không muốn cho họ biết nguyên nhân tôi nhảy xuống nước, kiên quyết không nói, Thái y thở dài, "Aizz, lão phu làm nghề y này cũng đã nhiều năm rồi chưa gặp phải chuyện lạ thế này, sau khi mất trí nhớ, chỉ cần làm cho nàng thấy những chuyện trước kia nhiều lần, tìm được chút trí nhớ, tin chắc nàng ấy mới có khả năng hồi phục được! Nhưng mà, bao nhiêu lâu thì phải xem chính bản thân cô nương, nếu cô không muốn tỉnh lại, e rằng..."
"E rằng cái gì?" Long Kỳ lạnh lùng hỏi, sắc mặt Thái y kinh hoảng, nói nhanh, "E rằng rất khó khôi phục lại!"
Long Kỳ cau mày lại, ánh mắt nhìn tôi nghi hoặc không chớp, nói với những người đằng sau, "Các ngươi đều lui cả đi!"
Tất cả mọi người đáp rồi lui đi, chỉ còn Lệ phi thì ở lại bên cạnh, nhìn chằm chằm vào chúng tôi, Long Kỳ quay mặt, nói thản nhiên, "Nàng cũng lui ra đi!"
Sắc mặt Lệ phi khẽ thay đổi, trừng mắt liếc tôi một cái rồi quay đầu đi ra khỏi phòng, toàn bộ trong phòng chỉ còn lại tôi và Long Kỳ. Ánh mắt tôi không nhìn hắn, cứ nhìn chăm chăm vào rèm màn rủ bên cạnh. TRải qua đêm qua tôi biết, tôi có thể làm như không thấy hắn, bởi vì lòng lạnh, không còn cảm giác mãnh liệt như trước nữa.
TRải qua chuyện chết chóc, tôi sẽ không yếu ớt mà động tình nữa, với anh dù sao cũng chưa chết, cuộc đời này còn dài, chuyện nhảy xuống nước mà nói dường như vẫn quanh quẩn bên tai, tôi thương hắn, tôi vẫn thương hắn. Nhưng lúc phát hiện ra mình thương hắn thì lại phải chết đi. Hiện giờ, hy vọng dường như thoáng hiện trong mắt, hắn ở ngay cạnh tôi, tôi chỉ muốn mở miệng gọi tên hắn, tôi có thể đưa tay ra nắm lấy hạnh phúc. Nhưng hiện giờ lại thay đổi sao? Tôi e ngại sao? Tôi sợ hắn lại mang tôi vào lồng sắt khoá lại, khoá vĩnh viễn trong cung. Đây là nỗi sợ hãi nhất trong lòng tôi. Muốn nghĩ nhiều tôi lại nhắm mắt lại.
"Vũ nhi..." Một giọng nam trầm, tay tôi lạnh như băng đươc một bàn tay to ấm áp nắm lấy. Điều này làm tôi muốn rơi lệ, từ lúc tôi phát hiện ra mình thích hắn kia, cũng chưa từng bao giờ được sự đãi ngộ đến ôn nhu như vậy. Chỉ là một mặt tôi bị áp lực ghê gớm, một mặt thì dùng chính cách của mình đi thương hắn, còn hắn thì sao? Hắn đối với tôi thế nào, đến tận bây giờ tôi cũng không đoán được. Tôi khép lòng, không muốn mở ra. Nhưng tôi là một người mất trí nhớ mà, nếu say mê quá mà sinh ra sơ hở, lại bị khép vào tội khi quân ngay.
Tôi rụt lại, Long Kỳ lại nắm chặt, không cho tôi rút ra. Tôi trợn to mắt nghi hoặc nhìn hắn, lúc này tôi đối mặt hắn như chim sợ cành cong, lúc nào cũng đề phòng, "Đừng cự tuyệt trẫm"
Giọng trầm thấp khàn khàn mang theo niềm vui sướng cực độ, lập tức một bàn tay to vuốt ve mặt tôi, "Nàng không còn nhớ trẫm sao?"
Tôi nheo mắt lại, nhìn thẳng hắn, khuôn mặt tuấn tú này, lông mày như lưỡi mác bay lên, mũi cao ngất, môi bạc kiên nghị, cặp mắt đen thâm thuý, sắc bén như mắt hổ báo, tâm tư phức tạp khó dò, giây tiếp theo tôi chịu không nổi nữa.
Nam nhâm nổ tiếng khí thế thẳng tưng áp bức giống quỷ thần này, hắn đáng giận lắm, hắn ép tôi chết rồi lại cứu tôi, rốt cục là hắn muốn thế nào đây?
Trong lòng tự dưng sinh ra một luồng oán hận, phát giác ra tay vẫn bị hắn nắm, trong lòng tôi trò đùa dai bắt đầu xuất hiện, nếu tôi muốn trừng phạt hắn một chút, hắn sẽ đem xử lý tôi thế nào đây, bởi vì sự kiện tôi mất trí nhớ này đã làm cho hắn nóng ruột không thôi. Được rồi! nghĩ đến đây, tôi trừng to mắt liếc nhìn hắn một cái, "Buông ra, tôi và anh không phải rất quen thuộc sao? Vì sao tôi phải nghe anh chứ, anh tránh xa tôi ra chút đi"
Nói xong, trong lúc hắn còn đang ngạc nhiên, đã nhanh rút tay mình lại, đặt trong lòng. Con ngươi đen của Long Kỳ chợt loé lên, giọng điệu lạ của tôi làm cho hắn nhướng mày lên, hắn lẳng lặng ngắm tôi, một lúc sau khoé môi hắn cong lên cười cười, "Đây mới là Diệp Vũ trong mắt trẫm! Ta nhất định sẽ làm cho nàng nhớ lại trẫm"
Trong lòng tôi ngẩn ra, thế nào nhỉ? Tôi mất trí nhớ dường như hắn càng cao hứng hơn ư? Sao có thể thế chứ? Tôi cau mày, khó hiểu nhìn hắn, "Anh định thế nào? Nhanh chút mang tôi rời khỏi chỗ này đi! tôi không muốn đứng trong chiếc lồng chim sắt này đâu!"
Lồng chim hai từ làm xúc động lòng hắn, ánh mắt trầm xuống, lập tức cười, "Được, nàng nói thế nào thì làm thế, trẫm mang nàng rời đi chỗ này, đến chỗ nàng muốn sống có được không?"
Cứng nhắc người, hắn nói gì cơ? Mang tôi rời đi nơi này sao? Nhưng mà nhưng mà hắn là hoàng thượng mà! Sao hắn có thể mang tôi rời đi chỗ này chứ! Tôi trừng mắt nhìn, bỗng chốc chẳng biết nói gì. Long Kỳ đứng lên, nói một câu ra bên ngoài, Hà công công chạy vào, "Hoàng thượng, có gì sai bảo ạ?"
"Đi chuẩn bị một chút, ngày mai trẫm di giá tới Sơn trang nghỉ hè" Long Kỳ ngắn gọn hạ lệnh.
"Tuân chỉ!" Hà công công vừa di chuyển, hình như nhớ tới cái gì, quay đầu cúi xuống nói, "Hoàng thượng, có cần hai vị nương nương theo cùng không ạ?"
"Không cần!"
"Vâng!"
Hà công công chịu ra ngoài đi làm, tôi kinh ngạc nhìn cảnh này. Long Kỳ muốn mang tôi tới sơn trang nghỉ hè sao, lại không cần mang theo phi tử cùng đi, hắn định làm gì vậy? Chả nhẽ hắn thực sự muốn mang một mình tôi đi thật ư? Đối với mày vừa không phải là phi tử cũng chẳng có quan hệ gì với hắn cả, đang định tính chuyện gì đây?
Long Kỳ trở lại bên cạnh rôi, khoé môi cong lên, "TRẫm sẽ không buông tay nữa, nàng đã mất đi trí nhớ, đúng là trẫm muốn"
NHững lời này đang nói với tôi cũng chính là nói với hắn vậy. Tôi âm thầm kinh ngạc, hắn muốn tôi mất đi trí nhớ sao? Tôi vừa nghĩ ngợi suy tính, hoá ra quan hệ giữa tôi và Hàm mặc hắn đã sơm tính toán trong lòng, âm thầm buồn bực, hiện giờ tôi lại mất đi trí nhớ, tôi chẳng những không nhớ ra hắn, mà cũng chẳng thể nhớ ra Hàm mặc nữa. Như vậy tôi và Hàm mặc đã dần trở thành người xa lạ. Trời ơi! chẳng trách Long Kỳ lại vui vẻ tới như vậy. Trong lòng tôi cười khổ mãi không thôi. Hắn làm sao mà biết được, lòng tôi vốn là hướng về hắn đó chứ, chỉ là hắn ở trên cao quá, lại là thân phận Thiên Tử chắc không nhận ra đi!
Vậy mà hôm nay cảm xúc hắn phát ra ngoài, mang đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng cho tôi, sau này trong cung hay ngoài cung sẽ có biết bao nhiêu người đàm tiếu chuyện Hoàng đế và nữ hoạ sỹ trong cung có quan hệ mờ ám, hơn nữa vì hắn tình nguyện mặc kệ bỏ rơi hai vị nương nương hậu cung đẹp như thiên tiên, lại di giá tới sơn trang nghỉ hè, trời ơi! Rõ ràng là mang tôi ném xuống vực sâu rồi còn gì! Tuy lòng tôi không muốn người khác cứ lời ra tiếng vào, cũng không phải là tôi lại thích nghe bị chửi bới vì lời đồn đại này của tôi.
Tuy lo lắng cái gì đến sẽ đến, đối với anh thì tim lại nhảy nhót liên hồi, có phải quan hệ của tôi và Long Kỳ có sự biến chuyển hay không?
Long Kỳ đi ra ngoài an bài gì đó, Hà công công mang theo ba nha hoàn tiến vào, còn có thêm một Thái y đi theo nữa, "Cô nương, hạ quan vội tới xin được bắt mạch cho cô nương đây!" Nói xong đặt thẳng tay lên mạch cổ tay của tôi, tôi cụp mắt xuống, một lát sau, Thái y nói, "Mạch của cô nương đập khoẻ, nhưng do ở trong nước quá lâu nên bị chút lạnh, thế này vậy, hạ quan viết một phương thuốc trị lạnh cho cô nương, cứ theo phương thuốc vậy thì có thể phục hồi"
Hà công công bảo cung nữ đi nấu thuốc, tôi lần nữa lại nằm xuống giường, thời gian chỉ có một ngày một đêm mà đã xảy ra biết bao chuyện kinh hãi, tôi thực sự cảm thấy quá mệt mỏi.
Cả ngày cung nữ cứ bận rộn thu xếp, thân thể tôi cũng đã bình phục tương đối, bởi vì tôi tạo ra biểu hiện mất trí nhớ nên Long Kỳ đã hạ chỉ không cho bất cứ ai tới thăm gặp tôi. Tôi cũng mừng rỡ thoải mái lắm.
Giữa trưa, một chiếc xe ngựa tiến lại đây, HÀ công công nói Hoàng thượng đã đúng lúc muốn di giá, hiện giờ là lúc tới đón tôi. Lòng tôi thấy buồn bực, ngồi lên xe ngựa. Kệ nó đi, chỉ cần mang tôi ra khỏi cung là tốt rồi.
Bên trọng xe rất rộng, nhưng lại có một cái đệm mềm dựa vào là tôi rất thích. Tôi chui vào bên trong, nửa ngồi nửa nằm xuống đệm, cả đầu không để ý chỉ dùng một cây trâm ghim lên, số tóc còn lại cứ để tuỳ ý rơi trên vai, thấy thực thoải mái lắm.
Trong cung mọi thứ đều là thứ tốt cả, xe ngựa cũng không cần thiết là xa hoa cho lắm, nhưng hai con ngựa cũng là vật hiếm, đều là vật thể trắng như tuyết, cao lớn đẹp đẽ, càng khó nói ở chỗ là hai con ngựa này giống nhau như đúc, cải hai cùng chạy, tốc độ giống nhau, cước bộ giống nhau, xe ngựa chạy vững vàng, chạy trên đất gồ ghề mà như chạy trên đường bằng làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái.
Trong lòng có cảm giác vô cùng nhẹ nhàng, nghĩ đến chỉ cần được ở một mình với Long Kỳ trong sơn trang thôi, nỗi lòng nhỏ nhoi của tôi lại thấy hạnh phúc tăng vọt...như sắp vỡ đê vậy.
Nghĩ đến sau ngày hôm qua, quan hệ của tôi và Long Kỳ đã bị vây chặt, ai ngờ, sau khi nhảy xuống nước rồi, tình hình lại biến đổi lớn, tính tình của hắn bỗng không như tôi đã từng được biết, trở nên ôn nhu hơn, rất săn sóc tôi. Tôi có một kiểu cảm giác như được người ta nâng trên tay che chở. Chắc là tôi mất trí nhớ đã doạ cho hắn, hay là tôi lấy cái chết để bảo vệ sự trong sạch của mình đã doạ hắn đây?
Bất kể là lý do nào chỉ cần hắn cảm thấy muốn làm tan đi sự thống khổ của tôi như vậy là đủ rồi. Nghĩ đến đây khoé môi của tôi cong lên hơi hơi cười, hiện giờ tôi mới biết được, tối qua ông trời đã bày trò đùa giữa hai chúng tôi. Tôi có thể đoán ra Long Kỳ đã bị tôi gây cho chán nản ra sao, mới có thể hạ mệnh lệnh như vậy, khúc mắc đã được giải, tâm tình vô cùng vui sướng tột đỉnh.
Tôi không biết cái sơn trang nghỉ hè như thế nào ở đâu, rõ ràng là chỉ nheo mắt thôi tôi đã ngủ mất rồi.
Trong tay tôi có một lợi thế xằng bậy, tôi mất trí nhớ, thuyết minh tiiu có thể không cần bận tâm đến thân phận của hắn nữa, sự xấu hổ sau khi gặp mặt cũng mất luôn, sự không thoải mái giữa hai chúng tôi cũng không còn, tôi có thể vừa làm một người mới tiến dần đến nhận thức thế giới của hắn, có thể biểu hiện tận tình thái dộ của mình trước mặt hắn mà không có tị hiềm gì.
Đợi tới lúc tôi tỉnh lại thì không phải ở trên xe ngựa nữa mà đang nằm trên chiếc giường gỗ lớn điêu khắc tinh xảo, ai đã ôm tôi vào nhỉ? Tôi mở mắt ra buồn bực mãi, một bóng cao ngất to lớn bước vào, khuôn mặt cương nghị anh tuấn mang theo nam tính thâm trầm mị lực, toàn thân mặc màu xanh đen trông hắn vô cùng cuồng vọng và bá đạo.
Tôi trừng mắt nhìn mình, xuống giường, khó hiểu theo dõi hắn, "Là anh ôm tôi vào sao?" Trước mặt hắn tôi quên đi mọi lễ tiết, dù sao thì tôi cũng không biết hắn là ai mà! Làm sao mà làm chuyện thừa chứ?
Hắn từ chối cho ý kiến, ánh mắt thâm thuý nhìn chằm chằm vào kiểu tôi xuống giường, làn tóc đen nhánh buông xuống chạm vào ánh mắt hắn, mặc váy dài lạnh run đứng trước mắt hắn, "Chưa thấy qua người đẹp sao? Có biết nhìn chằm chằm vào con gái lúc người ta xuống giường là một chuyện thực không có lễ phép gì không hả!" Tôi trừng mắt liếc hắn một cái, lướt qua bên cạnh hắn, lén cười đằng sau hắn, ngồi xuống trước bàn trang điểm, bắt đầu chải tóc.
← Ch. 084 | Ch. 086 → |