Ám chỉ
← Ch.038 | Ch.040 → |
Hắn ngồi đối diện lại ngồi trở lại, trong mắt loé lên tia sủng nịch cười, "Bổn vương còn chưa bỏ được ăn cô nhé! Nha đầu à, cô thực sự không giống người thường! Cô không ngờ lại có nhiều cái mới mẻ vậy, có thể nói cho bổn vương được không?"
"Nha đầu sao?"
"A!" Tôi không đầu không đuôi hỏi một câu, sao lại thế chứ? Tôi thế mà lại chìm đắm vào trong nét cười của hắn, nụ cười của hắn tựa như hồ nước ấm áp, nhộn nhạo như hoa giữa mùa xuân vậy, muốn làm con người hoà tan trong đó.
"Nàng sao thế! Bị bệnh rồi sao?" Một bàn tay ấm áp xoa xoa trán tôi.
Doạ nha! Tôi bị doạ nhảy dựng lên, hắn khi nào đã đứng ở trước mặt tôi rồi, lại còn nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi nữa vậy? Tôi ngẩng đầu lên, hắn nhíu mày lại, là tôi rất mệt mỏi, hay là tôi bị ảo giác, tôi nhìn thấy trong mắt hắn sự lo lắng, vì sao vậy?
"Nha đầu, nàng sinh bệnh sao không nói!" Trên đầu truyền tới âm thanh giận dữ của hắn.
Tôi sinh bệnh sao? Chắc chắn là do quần áo bị mồ hôi ra ẩm ướt không kịp thay nên mới thế, hơn nữa đã nhiều ngày tâm tình không tốt nên mới có thể sinh bệnh. Lời hắn vừa nói tôi cảm thấy có chút choáng váng, tư tưởng cũng không tập trung, cả người thấy nặng nề.
Bỗng dưng tôi cảm thấy thân mình nhẹ hẳn, bị hắn ôm vào lòng, tôi sợ tới mức thét chói tai, "A.... ngài muốn làm gì?"
Hắn đè tôi lại, "Chớ động đậy, lên giường nằm nghỉ ngơi đi, nàng mệt mỏi rồi"
Không khỏi phân trần ôm lấy tôi đi tới giường, sau khi cho nằm ổn rồi, không biết hắn tìm ở đâu ra một chiếc khăn ướt đắp lên trán tôi, bảo là để hạ sốt. Tôi không hề động đậy, chỉ có trợn tròn mắt nhìn vẻ lo âu trong mắt hắn, thấy hắn rất khác so với vẻ lạnh lùng trước đây, có vẻ rất cẩn thận chăm sóc như bảo bối của hắn vậy.
Trên bàn đèn đuốc chợt loé làm cho đầu óc tôi càng ngày càng không rõ. Hắn như biết nỗi sầu lo của tôi, vỗ nhè nhẹ trán tôi, "Ngủ đi! Bổn vương thua rồi, tuyệt đối sẽ không mạo phạm nàng"
Không hiểu vì sao tôi lại tin tưởng hắn vậy, có lẽ thấy trong mắt hắn sự trung thành, có lẽ tôi thực sự cần phải ngủ, tôi nhắm hai mắt lại.
Mở mắt ra, thấy một gương mặt xa lạ ngồi bên giường, còn Hàm Mặc đứng một bên, nhìn thấy tôi tỉnh lại, trong mắt tràn ngập sự vui sướng, "Nha đầu, nàng làm ta lo lắng muốn chết, ngự y à, mau nhìn xem nàng đã giảm sốt chưa?"
Trong lòng tôi thầm giật nảy mình, thì ra đang xem bệnh cho tôi là ngự y trong hoàng cung sao? Chẳng trách, cũng chỉ có thân phận Hàm Mặc vậy mới mời được người tới.
Tôi giật giật thân mình, cả người đau nhức không thôi, người ta nói bệnh nhỏ hàng năm tới, bệnh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hàng năm không bị bệnh, một khi bị bệnh sẽ làm cho toàn thân khôi phục rất chậm. Xem ra là tôi đang ở thời kỳ bị ông trời tra tấn, trận bệnh này trút xuống ít nhất cũng phải nằm mất vài ngày!
Trong lòng tôi cảm thấy buồn bực khó chịu, một bàn tay ấm áp bắt mạch, cả ngừơi rất yếu ớt, tôi không muốn nói chuyện cứ lẳng lặng nằm.
"Thế nào rồi?" Hàm Mặc đứng sau đã sốt ruột muốn biết kết quả luôn.
"Bẩm Vương gia, Diệp cô nương đã hơi khỏi chút rồi, nô tài cho chút thuốc an thần để dùng, không tới vài ngày, sẽ khỏi hẳn"
Ngự y nói xong thì xoay người đi ra ngoài, Hàm Mặc ngồi xuống bên cạnh tôi, lấy tay đặt lên trán sờ sờ, "Không nóng như lúc trước rồi, nàng thấy sao? Có chỗ nào không thoải mái cứ nói ra, ta sẽ mời ngự y tới khám cho nàng, mấy ngày nữa sẽ khỏi"
Tôi cắn cắn môi, cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn, "Tôi đói quá! Tôi muốn ăn gì đó"
Hàm Mặc giật nảy người, lập tức gật gật đầu, "Được, nàng đợi chút, ta sẽ bảo người nấu cho nàng vài thứ" Nói xong đứng dậy ra cửa.
Một lát sau Tiểu Thuý Tiểu Lan đã khóc sướt mướt tiến vào, trên tay bưng một chén cháo, "Tỷ tỷ à, tỷ làm chúng ta sợ chết được"
"Đúng rồi! Chúng ta vẫn không gặp được tỷ, lo lắng quá"
Xem ra các nàng nhất định làm ầm ĩ lên bị Hàm Mặc đuổi ra ngoài. Tôi ngắm Hàm Mặc đứng cạnh hiểu ý cười cười, "Các ngươi không phải là muốn ta chết đói hay sao!"
"Không phải, không phải, tỷ tỷ, nào, muội tới bón cho tỷ" Tay chân Tiểu Thuý Tiểu Lan hoảng loạn vừa lau nước mắt vừa tiến gần bên giường tôi nằm.
"Các người ra ngoài hết đi! Để ta" Lúc này, Hàm Mặc đứng cạnh thản nhiên bảo, đón bát cháo trên tay Tiểu Thuý, quét mắt nhìn các nàng một cái, các nàng lập tức câm như hến lui ra, chắc là cực kỳ sợ vị Vương gia đạm mạc này đi.
Tôi cũng không dám nhận ân tình của hắn, loạng choạng ngồi dậy, "Để tự tôi ăn là được rồi"
"Không được, nàng là bệnh nhân"
"Tôi cũng không phải là bị bệnh nguy kịch gì, có thể tự chiếu cố chính mình, Vượng gia đừng coi thường người ta được không!"
Thấy tôi kiên trì không chịu, Hàm Mặc thoả hiệp, nhìn tướng ăn của tôi thì hắn cười khẽ, "Thân phận của ta chắc làm nàng lo lắm rồi, ta thực nên ngăn cản Lăng nương đừng nói cho nàng mới phải, nếu không giờ phút này nàng nhất định kiêu ngạo lắm!"
Tôi bị doạ nhảy dựng lên, "Khụ...Khụ...Tiểu nữ tử không dám kiêu ngạo trước mặt Vương gia rồi, khụ..." Tôi không cẩn thận bị sặc cháo ho khan không ngừng. Hàm Mặc mím môi mỉm cười, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, "Cẩn thận một chút, nha đầu, trước mặt ta nàng vẫn cứ là nàng, mặc kệ nàng nói gì, làm gì, ta cũng sẽ không trách nàng đâu, được không?"
TRên thế giới này có quái nhân như vậy không, cứ đón ý người ta nói hùa theo để người ta xúc phạm hắn sao? Ha ha! Thú vị quá. Tôi giảo hoạt chớp chớp mắt cạnh vành bát, không cẩn thận bị hắn bắt được, ánh mắt của chúng tôi giao nhau, nhìn nhau cười, trong lòng đã rõ, trong đầu tính quật khởi lại nổi lên, "Tiểu nữ tử tay nào dám vặt lông trên đầu hổ, tiểu nữ tử sẽ tự biết an phận, tuyệt đối sẽ không dám mạo phạm Vương gia"
Tôi ngoài miệng thì nói lái đi vậy, nhưng trong lòng thì lại nghĩ ngược lại. Đấy là ngươi nói đấy nhé, sau này tôi sẽ không khách sáo nữa. Tâm tư của tôi lại bị hắn nhìn xuyên thấu, hắn xoa xoa đầu tôi. Chết tiệt, ông trời muốn tôi chết sao? Trong bụng tôi truyền tới một trận ùng ục, đem toàn bộ bầu không khí yên lành dâng lên cao trào, ôi, tôi xấu hổ chết mất thôi.
Hàm Mặc cũng không để họng tôi yên, bảo Tiểu Thuý Tiểu Lan lại bưng đồ ăn lần nữa tiến vào, cả người rất nhọc, tôi ăn uống no đủ, lại thấy buồn ngủ, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
← Ch. 038 | Ch. 040 → |