Tâm tình trong động
← Ch.294 | Ch.296 → |
Bánh Bao cảm thấy làm tổ trong vòng tay hắn rất là thoải mái, bèn dựa vào, sau đó ngả đầu vào hõm cổ hắn, dí dỏm cười nói: "Động tác của chàng chậm hơn so với ta nghĩ nhiều, thì ra chàng cũng bình thường thôi." Chớp mắt một cái: "Hơn nữa nếu như không phải có vận khí tốt, thì bây giờ ta đã bị Nhiếp Lăng Phong giết rồi, chàng nói cho ta biết, nếu như người chết trên đài là ta, chàng có chấp nhận thúc thủ chịu trói không?"
"Không biết." Sở Cuồng cười một tiếng: "Trẫm sẽ bỏ lại các nàng rồi trở về Đại Sở, nàng chết rồi, vừa hay trẫm có cớ để đánh chiếm Hung Nô. Rồi trở thành bá chủ một cõi."
"Chàng nói thật?"
Tự nhiên không phải là thật, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bánh Bao, Sở Cuồng sợ nàng tưởng thật, bèn cuống quýt hôn xuống môi nàng.
"Trẫm đùa với nàng thôi, trẫm sẽ không làm vậy."
"Ta lại hy vọng lời chàng nói là thật." Thải Thải vùi đầu vào ngực hắn: "Nếu như lần này không phải ta còn có hài nhi trong bụng, thì ta đã sớm kết liễu mình rồi, ta không muốn trở thành gánh nặng cho chàng. Sở Cuồng, chàng phải đồng ý với ta." Nàng nắm lấy tay hắn: "Nếu như có lần sau, chàng hãy nhớ, ngàn vạn lần không được trở lại cứu ta. Chàng phải thật nhẫn tâm tuyệt tình vào."
Lòng Sở Cuồng căng lên, nói: "Nàng nói nhăng nói cuội gì đó?"
"Chàng chỉ cần nhớ, điều tốt nhất với ta, chính là chàng phải quý trọng, bảo vệ bản thân mình. Mặc dù nói người ta gặp nhau là do duyên phận, nhưng số mạng của con người thủy chung vẫn có con đường riêng của mình. Mỗi người sinh ra thì cũng sẽ đến lúc chết đi. Cho nên, nếu như ta chết, chàng hãy sống, hơn nữa phải sống thật tốt, ta mới có thể an tâm nhắm mắt. Nếu chàng vì cứu ta, mạo hiểm, làm nên những chuyện mất lý trí. Ta sẽ không thể an tâm, ta chỉ muốn trở thành nữ nhân chàng yêu, chứ không muốn trở thành gánh nặng của chàng." Nàng đang ân cần dạy bảo, muốn trượng phu của mình học cách buông tha mình. Trong lòng Sở Cuồng khó chịu, hắn gầm nhẹ: "Bánh Bao thối, nàng nói bậy gì đó, nàng không muốn ta cứu nàng, thật sự là ích kỷ, nàng chỉ cần ta sống, mà cho dù ta bình an vô sự, lại mang theo hoài niệm, tiếc nuối mà sống, chẳng lẽ nàng muốn ta phải thống khổ cả đời sao?" Hắn hung hăng ấn một vết hằn trên trán nàn: "Chân trời góc bể, nàng phải sống bên cạnh ta. Nhưng mà, chớ cầu xin ta tại thời điểm nàng đang gặp nguy hiểm mà phải giữ vững lý trí, ta làm không được, sự lý trí ấy quá tàn nhẫn."
Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, sau đó ôm lấy: "Hiểu chưa, nàng nói phải lý trí, nhưng đối với ta mà nói, đó là sống không bằng chết, là tàn nhẫn!"
Bánh Bao cũng khóc nấc lên, cả người phát run. Nước mắt giàn dụa.
Nàng nghẹn ngào nói: "Nhưng mà...... Sao có thể để chàng vì ta, lại gặp những chuyện bất lợi được, ta cũng sẽ rất đau rất đau. Ta đã từng hy vọng, chàng vĩnh viễn chưa từng gặp phải ta."
Đôi tay ôm lấy hông hắn: "Sở Cuồng, ta không muốn gì cả, ta chỉ muốn chàng bình an."
Lúc này trông nàng thật yếu ớt, Sở Cuồng không nói được chữ nào, chỉ ôm chặt lấy nàng.
"Đồ ngốc, nếu như mà ta không gánh vác hết thảy cho nàng, thì yêu nàng làm gì chứ." Lại hôn lên gương mặt nàng.
"Chàng cũng là đồ ngốc, nếu như ta không hy sinh cho chàng, thì yêu chàng làm gì nữa." Mắt nàng đỏ hoe liếc nhìn hắn lẩm bẩm, dứ dứ nắm đấm.
Sở Cuồng khẽ mỉm cười, không nói gì nữa, cũng không cần thiết phải nói gì nữa.
Chỉ hôn lên mái tóc nàng.
Bây giờ chẳng qua chỉ là bước đầu thoát khỏi nguy hiểm, từ nơi này, băng qua thảo nguyên Hung Nô, để tới biên cảnh Đại Sở xong mới được coi là thật sự an toàn.
Vùng núi có tên 'Xuyên Sơn Giáp' này là do Vương Tứ Nhi tìm được, cho nên vô cùng an toàn, Nhiếp Lăng Phong cũng tuyệt đối không thể tìm đến đây, vì vậy mọi người quyết định nghỉ ngơi ở đây để hồi sức.
Chờ bàn bạc xong xuôi làm thế nào để kín đáo rời đi mà không bị phát hiện, mới có thể hành động được.
Dù sao cũng đã lãng phí quá nhiều thời gian ở Hung Nô.
Cho nên Sở Cuồng cũng không nóng lòng nữa.
Hơn nữa sẵn tìm hiểu kết cấu nội bộ Hung Nô thấu đáo hơn, đây gọi là đốn củi không uổng công mài rìu.
Buổi tối, trong núi rất lạnh, sơn động này chia làm hai lớp trong và ngoài. Tất cả mọi người ở bên ngoài đốt lửa, trước đó còn cải trang xuống núi để mang chăn mền về nữa. Như Tâm bởi vì mệt mỏi nên đã ngủ trước. Còn Như Nguyệt ngồi nhìn mấy nam nhân đang đổ xúc xắc uống rượu. Một vài người khác đang nói chuyện với Đỗ Tụ Nương.
Sở Cuồng biết rõ mấy ngày nay Bánh Bao bị giày vò đến mệt mỏi, cho nên vẫn còn ở trong động với nàng, cửa động được che bởi một tấm chăn bông.
Bên trong động nghiễm nhiên trở thành một cái tổ nhỏ bé.
Thải Thải nắm trong chăn bông, Sở Cuồng ngồi bên cạnh nàng lặng lẽ hỏi: "Sao rồi, còn lạnh nữa không?" Trên thực tế trời không lạnh, nhưng bên trong sơn động so với bên ngoài xem như hai vùng trời khác biệt vậy. Thải Thải nhẹ nhàng nói: "Đến lúc trở về chàng đào cho ta một cái động như vậy, mùa hè ta chui vào ở hẳn trong đó luôn." Nàng có thai, nên người dễ bị nóng, nhiệt độ bây giờ thật hợp ý nàng. Cả người thoải mái lại thanh tĩnh. Sở Cuồng lúc này mới nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Đột nhiên có một loại cảm giác khác thường ngo ngoe ** động. Tối qua sau khi cứu bánh Bao ra thì bận rộn sắp xếp mọi chuyện, cũng không có cơ hội gần gũi với nàng. Bây giờ nhìn nàng ngoan ngoãn vậy, trong lòng liền nổi lên ngứa ngáy.
"Bánh Bao, đã lâu lắm rồi vi phu không có âu yếm với nàng nha."
"Chỗ là nào đây chứ." Bánh Bao gọn gàng dứt khoát, một cái tát đẩy hắn ra.
Lật người sang bên kia.
Hắn chống tay lên, hôn lên tai nàng: "Bánh Bao, làm hoàng hậu của trẫm, thì phải có trách nhiệm thị tẩm với trẫm."
"Tránh ra." Người nào đó khua khua tay.
Sở Cuồng thổi một luồng hơi vào cổ nàng, nhỏ giọng nói: "Nàng có biết lúc ta thiếu chút nữa chết ở địa lao kia, điều ta lo lắng nhất là gì không?"
Nàng có chút tò mò, quay người lại, nhìn hắn.
Đột nhiên ánh mắt hắn lóe lên một tia nham hiểm, lật người kẹp lấy bụng nàng, tay ôm lấy bả vai nàng, gắt gao hôn lên môi nàng.
"Ưm ưm......"
Điều hắn lo lắng nhất, mình cứ cô độc chết đi rồi, thì không còn cơ hội được hôn sâu lên bờ môi người hắn yêu thương nữa, lỡ đâu sau khi chết cũng trở thành xương trắng như mấy kẻ kia, nàng nhận nhầm phu quân thì làm sao bây giờ?
Mà cho dù nàng đã chết rồi, hai người không thể chôn cùng một chỗ thì làm sao bây giờ?
"Sở Cuồng......!" Sức hắn rất lớn, có điểm kích động, Thải Thải lo lắng một tay che bụng một tay ôm lấy hông hắn.
Sở Cuồng mất khống chế sức lực, quả nhiên thu lại một chút.
Hắn khó khăn thở một cái, cắn răng nhỏ giọng nói, "Đau, đau sao?"
Mặt Thải Thải đỏ bừng, đột nhiên một cảm giác thoải mái mãnh liệt thẩm thấu vào trong xương......
Kháng nghị lúc này, càng lúc càng trở nên mơ hồ, lơ đãng trở thành thanh âm rên rỉ.
Ưm ưm.....
Sở Cuồng cúi người, hai tay giữ nàng, bắt đầu dùng một loại lực đạo vừa cứng rắn vừa mềm mỏng tiến vào, xâm lược nàng.
Hắn mãnh liệt co rút, hơi thở trầm thấp, cơ bắp vì thoải mái mà trở nên run rẩy.
A......
Vào một khắc đó, Sở Cuồng cảm giác đầu óc trở nên trống rỗng...
← Ch. 294 | Ch. 296 → |