U Châu vương phủ
← Ch.198 | Ch.200 → |
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, hai người một trước một sau đi giữa chợ, quán nhỏ hai bên đường bay ranhững mùi vị bất đồng. Đúng lúc đi ngang qua cửa hàng bánh bao, nàngdừng chân liếc mắt nhìn, nam nhân bên cạnh lập tức cười nói: "Ta muabánh bao cho nàng ăn." Hắn đạp tuyết mỏng đi tới, hỏi: "Bán thế nào?"Tiểu nhị cười nói, "Bánh bao nhân rau một văn, bánh bao thịt ba văn."Hắn sảng khoái bảo: "Hai bánh bao, này, ngươi chia ra trong hai bao giấy dầu đi." Cầm lấy bánh, mỗi tay mỗi bao, chỉ bước nhanh hai ba bước đãđuổi kịp người phía trước.
"Bánh bao này thật giống nàng." Hắn cườinói: "Nương tử, tranh thủ lúc còn nóng." Sau đó đặt vào tay nàng mộtbao, còn cắn cái trong tay mình, thơm nức chảy mỡ, còn nàng cúi đầu yênlặng cắn một miếng, hắn liền đưa tay đoạt lấy cái của nàng, đổi cái mình qua: "Ít quá, không đủ ăn."
"Ngươi đã cắn rồi, chẳng lẽ còn để ta ănsao? Đã ăn hết nửa, lại còn cướp của ta, tên bại hoại nhà ngươi!" Nàngbĩu môi, giành lại bọc bánh của mình, tránh thoát bàn tay giành bánh của hắn. Ai ngờ Sở Cuồng cười một tiếng, đưa cái trong tay tới cho nàngluôn: "Nàng đã thích ăn, hai cái đều cho nàng." Nàng mới không thèm, đẩy ra, nắm lấy chiếc bánh hắn vừa mới cắn qua, khẽ cắn lấy. Thở phì phòbước đi trước.
Hắn cười một tiếng, ăn nhanh chiếc bánhbao, sải mấy bước, dắt lấy tay nàng: "Loại cảm giác này thật tốt, phuthê chúng ta cùng dạo phố, ăn bánh bao. Ha ha ha ha." Hắn cười vàitiếng, tất cả mọi người đều nhìn vào, hắn lại không hề biết thẹn. MặtThải Thải đỏ cả lên, "Có cái gì buồn cười chứ."
"Trẫm nhìn thấy nàng, đã muốn cười rồi."
Thải Thải có chút tức giận hất tay hắn ra.
Lập tức hắn có chút bối rối, cầm tay lênlần nữa, năm ngón tay đan vào, khẽ cúi người thấp giọng nói: "Ta nói là, cười yêu, chứ không phải cười nhạo."
Còn phải giải thích sao, Thải Thải phiềnnão, nhíu mày. Nhìn con đường dài phía trước, hỏi: "Tại sao nhất địnhphải tới đây? Lạnh quá." Nàng rụt cổ, Sở Cuồng lập tức choàng tay lênôm: "Con đường này, ta đã quá quen thuộc." Thải Thải hỏi: "Ngươi nói làlúc ngươi còn nhỏ bị phụ hoàng cho đến đây?"
"Đúng vậy, ta rất có cảm tình với thànhnày, bởi vì ở đây ta có rất nhiều ký ức. Không có nơi này, bây giờ nàngsẽ không có được một phu quân xuất sắc như vậy." Nàng khinh bỉ nhìnsang, còn nói là xuất sắc nữa, nam nhân này có phiền hay không chứ. Thấy nàng vẫn còn cau mày, Sở Cuồng cười cười bẹo mặt nàng: "Đi hết đườngnày, là U Châu vương phủ, cũng từng là phủ của ta. Đã có người quét dọnsạch sẽ rồi, nương tử, về nhà với vi phu thôi......" Khóe môi hắn treo nụcười ngọt ngào, vẫn ương bướng nắm lấy tay nàng.
Quả nhiên U Châu vương phủ đã được quéttước vô cùng sạch sẽ, Thải Thải cũng đã từng đến đây xem qua, khi đó nócòn cũ nát không chịu nổi, ngay lúc đó Thải Thải đã muốn quét dọn mộtphen, đáng tiếc, chỉ sợ bại lộ thân phận mà thôi. Ban đầu, xác thực córất nhiều nơi để đi, không hiểu tại sao Thải Thải lại lựa chọn ở U Châunày? Sở Cuồng cười nói: "Thời điểm biết nàng ở U Châu, ta đã rất vui, nương tử, nàng là vì vi phu, nên mới chọn nơi này phải không? Nàng muốnđến xem, nơi vi phu lớn lên là địa phương như thế nào đúng không?"
Xác thực, nàng tò mò nơi đây ra sao, cho nên mới đến.
Sở Cuồng nhìn bóng hình nàng kiều mị giữa màn tuyết rơi, trái tim, ầm ầm rúng động.
Hắn kéo nàng sải bước đi vào.
Chợt nghe thấy có tiếng nói: "Đừng biếngnhác, mau đốt lửa than đi, mỗi phòng đều phải đủ ấm, có nghe không?" SởVinh chống nạnh, mặc áo bông đứng trong tuyết hoa chân múa tay: "Đúngrồi, đám thịt hươu, dê rừng kia, cũng đem cất vào hầm lạnh đi!"
"Sở Vinh?!" Thải Thải kêu lên.
Sau đó nàng lại nhớ đến hôm nọ, món đậuhủ Ma Bà kia, có một người không biết nấu nướng làm, viết tên của mìnhlà 'Thảo Đầu Mộc', chẳng lẽ đó là Sở Vinh sao? Nàng nhìn Sở Cuồng, SởCuồng cười nói: "Trẫm đã sắc phong Sở Vinh làm U Châu vương, phủ đệ nàyđã ban cho hắn rồi, trừ ảnh vệ ra, tất cả mọi người đều không biết thânphận của chúng ta. Cũng là vì che giấu tai mắt người khác, tạm thời cho y làm một vương gia, dù sao, sớm muộn gì Sở Cuồng cũng phong hắn làm cả. Cái Sở Vinh để ý chính là, có thể được nhìn thấy Thải Thải.
"Thải Thải!" Bởi vì kích động, y đã gọi thẳng tên nàng.
Thấy vậy Sở Cuồng nhăn mày, sửa lại: "Tẩu tử!"
Thải Thải đi vào, mắng: "Ngươi chính là 'Thảo Đầu Mộc' đáng chết, ngươi đã sớm tới đây, sao lại tỏ ra không hề quen biết?"
Y uất ức nhìn Sở Cuồng một cái, Sở Cuồng lại ngẩng đầu ngạo nghễ nói: "Bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào trong đi."
Một tay ôm lấy bờ vai ái thê, hắn vô cùng để ý cái tên Sở Vinh lắm mồm này. Đi vào khách sảnh, hạ nhân liền dângtrà lên. Thải Thải thấy ngoài phòng có một cành hồng mai, thật đẹp nha, nàng ngạc nhiên hỏi: "Sở Cuồng, thật ra nơi này không tồi, ngươi lớn lên như thế nào?"
*Hồng mai:
"Ha ha......" Hắn cười một tiếng trầm thấp, từ sau lưng ôm lấy nàng, cùng nhau ngắm nhìn hồng mai ở bên ngoài.
Đột nhiên Thải Thải cảm thấy rất thoải mái, khẽ ngả về phía sau dựa vào hắn.
Sở Cuồng tâm tình vui vẻ, quyết định, "Trẫm quyết định ở chỗ này qua hết năm mới hồi kinh."
Thải Thải không lên tiếng, nàng sẽ khôngvề, nhưng mà nếu hắn ở chỗ này đến hết năm, như vậy ít nhất hiện tại sẽkhông dây dưa với nàng.
*********Thải Thải bánh bao thịt*********
Buổi trưa, phòng ở trong U vương phủ vẫn còn chút không quen.
Sở Cuồng mặc áo lót, bước ra từ phòng tắm, cả người bốc hơi nóng, hắn nắm lấy tay Thải Thải ôm vào ngực.
"Hoàng hậu, trẫm muốn ăn nàng!"
"Thần thiếp còn chưa tắm rửa!" Nàng kinh ngạc há hốc mồm, cảm khái tinh lực nam nhân này thật quá tràn trề.
Hắn vùi đầu trên vai nàng, nhẹ nhàng hôn: "Người nàng thật thơm......"
......
"Đừng đụng vào ta!" Nàng không được tưnhiên xô hắn ra, cho dù hiểu rõ căn bản vô dụng cũng muốn thử một chút, nàng lo lắng nam nhân này sẽ nghiện mất!
Bên ngoài cũng đang hỗn loạn, đám nô tỳ kêu lên: "Vương gia, sao ngài lại leo lên cây cao như vậy?"
"Khốn kiếp, không thấy con hoàng điểu kia đâu ca, nó được bổn vương mang từ kinh thành ngàn dặm xa xôi tới đâyđấy, các ngươi mau đi bắt cùng bổn vương đi."
"Vương gia, ngài leo cao quá, mau xuống đi ạ!"
Thải Thải sửng sốt, đẩy Sở Cuồng ra, lấy cớ nói: "Ta ra ngoài xem thử."
Trong sân, quả nhiên Sở Vinh đang leo lên một cái cây rất cao, trên cành cây có con hoàng điểu đang kêu.
Trong lòng nàng cả kinh, bởi vì cành cây hắn đang leo, vừa mảnh lại vừa yếu, cơ hồ sắp bị gãy!
← Ch. 198 | Ch. 200 → |