Nâng cốc không vui
← Ch.180 | Ch.182 → |
Người Hung Nô lươn lẹo, cho nên ngay cả câu đố cũng lươn lẹo thế này, theo em thấy thì mấy ngày cũng được hết, con ốc sên kia thật ngu ngốc, ban ngày chỉ biết đi loanh quanh, ban đêm lại rơi xuống lại, thế thì vĩnh viễn nó cũng không thể bò ra khỏi cái giếng được." Trong lòng Như Nguyệt Vẫn còn canh cánh chuyện Quan Bộ Phi đến gây hấn với Đại Sở! Thải Thải lại ngẩn người cả đêm. Hôm nay là ngày thứ ba, không biết có phải Quan Bộ Phi sẽ đến tìm nàng thật hay không nữa, Thải Thải lo lắng, nếu như nhìn thấy hắn thì phải nói gì đây? Nàng chống má, đợi đến khi tất cả đèn đều tắt, Như Tâm nói: "Nương nương, đến giờ đi nghỉ rồi ạ." Lúc này Thải Thải mới lên giường nằm, nhưng mà tối nay nàng chết sống cũng không chịu cởi y phục, mọi người khuyên thế nào cũng không chịu cởi.
Nàng chỉ nói dối là sợ lãnh, nhưng thật ra là lo lắng nếu lỡ Quan Bộ Phi xông vào, một đôi nam nữ gặp nhau như vậy, cỡ nào là không hay? Như Nguyệt Như Ý đột nhiên nhớ đến ước hẹn ba ngày của Quan Bộ Phi, như vậy, nương nương không cởi y phục, không lẽ nương nương sẽ đi Hung Nô cùng với Quan Bộ Phi sao?
Thật sợ hãi nương nương sẽ không cần mà bỏ mặc bọn họ lại.
Thải Thải lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, vì vậy liền nghĩ đến câu chuyện con ốc sên, con sên này, nếu suy luận bình thường, ban ngày ba thước, nhưng ban đêm sẽ quay ngược lại hai thước, trên thực tế chỉ đi được một thước mà thôi. Nếu như suy luận như vậy, tiến hai lùi một, vậy là bảy ngày mới bò ra ngoài...... Nàng nghĩ đến đây, lại xuất hiện tiếng bước chân càng ngày càng gần, cắt đứt suy nghĩ của nàng, Thải Thải bò dậy, quả nhiên nhìn thấy Quan Bộ Phi.
"Ngươi đến thật sao?"
"Ta đã nói là ba ngày sẽ đến, thì chính là ba ngày sẽ đến, Thải Thải, nàng định như thế nào?"
"Ta không định thế nào hết." Nàng cúi thấp đầu nói: "Bởi vì từ đầu ta cũng không đồng ý gì với ngươi cả."
Quan Bộ Phi gật đầu một cái, ngồi xuống mép giường nàng, sau đó nhìn nàng một hồi, hỏi: "Là bởi vì ta là người Hung Nô, còn nàng là người Đại Sở sao?"
"Nếu như ta không phải người Hung Nô, mà nàng cũng không phải người Đại Sở, nàng có từ chối thẳng thừng như vậy không?"
"Quan Bộ Phi, ta căn bản không hiểu ngươi, ở trước mặt ta, ngươi thủy chung vẫn mang một cái mặt nạ giả."
"Nếu ta nói, không có thì sao?"
"Tại sao không có? Quan đại ca trước đây, biết cười, biết xấu hổ, nhưng Quan đại ca bây giờ thì sao? Uy nghiêm, khí phách, bởi vì ngươi thủy chung không phải một tên thị vệ nho nhỏ, làm sao còn là Quan đại ca trong cảm nhận của ta nữa?"
Quan Bộ Phi sâu kín nhìn nàng, "Có lúc ta cũng không thể hiểu nổi mình, nhưng mà ta biết, tình cảm của ta đối với nàng là chân thật, vô luân ta là ai, nàng vẫn chính là nàng." Hắn dịu dàng cười một tiếng, nhẹ nhành nâng cằm của nàng, "Đi theo ta, theo ta trở lại quốc đô, ta nhất định sẽ là Quan đại ca ngày đó, vẫn rất yêu thương nàng."
Đã nói, không có khả năng, đã không còn là Quan Bộ Phi tính cánh hay ngại ngùng, xấu hổ nữa, hắn đã biến thành một người khác.
Thải Thải nói: "Chúng ta không còn gì để nói nữa rồi, ngươi có thể đi, mặc dù võ công của ngươi cao cường, dễ dàng lẻn vào hoàng cung, nhưng ta hy vọng về sau, ngươi đừng nên tự tiện xông vào tẩm cung của ta nữa."
Quan Bộ Phi ôm hy vọng mà đến, mặc dù, lấy sự hiểu biết của hắn đối với Thải Thải, hắn biết hơn phân nửa nàng sẽ cự tuyệt, nhưng là không ngờ, sau khi nghe thấy đáp án, vẫn cảm thấy mất mác đau lòng. Hắn nhíu mày, rốt cục cười khổ nói: "Đối mặt với nàng, ta vẫn hay nghĩ, không biết lấy thân phận một đại tướng quân vương của Hung Nô tốt hơn, hay là thân phận một tên thị vệ nho nhỏ tốt hơn nữa." Hắn nhìn gương mặt nàng, thủy chung vẫn dịu dàng: "Ta muốn biết, có phải, có phải ta đã từng có được nàng hay không." Hắn nhìn nàng, muốn biết, khi hắn vẫn còn là tên thị vệ nhỏ bé kia, có phải đã từng đạt được trái tim của nàng hay không.
Thải Thải trầm mặc, cúi thấp đầu, gương mặt hơi đỏ. Những đoạn ngày ở Vân Nam kia, quan hệ với Quan đại ca xem như là tương trợ trong lúc hoạn nạn, hai người trước sau vẫn chưa có vượt quá giới hạn bao giờ. Thậm chí, nàng rất ít quan tâm đến vấn đề nam nữ, nhưng mà, xác thực nếu suy nghĩ kỹ càng lại, Thải Thải vẫn là gật đầu nhẹ một cái. Một cái gật đầu này, hắn nhìn ra, lại khiến tim hắn tan nát.
"Ừ, đã hiểu." Quan Bộ Phi cười nói: "Như vậy cũng là vì ta đã lựa chọn trở thành người khác, vì vậy, mới bỏ lỡ nàng?"
Thải Thải lắc đầu một cái, không biết, nàng cũng không thể xác định được, nếu hắn vẫn là một tên thị vệ nho nhỏ, hai người có thể tiến triển tiếp được hay không. Nhưng tựa hồ Quan Bộ Phi vẫn tình nguyện tin tưởng, nếu hắn vẫn là tên thị vệ đó, hai người sẽ có cơ hội tiến triển thêm, mà hắn mất đi Thải Thải, là bởi vì hắn đã chọn một con đường, một số mệnh khác.
Hắn đứng dậy: "Ta sẽ không buông tha nàng, vĩnh viễn sẽ không, nếu như có một ngày, ta đánh bại cả Đại Sở này, khi đó buộc nút giữa chúng ta mới có thể thắt lại một chỗ, ta nhất định sẽ làm vậy."
"Tại sao người Hung Nô các ngươi lại không thể chung sống hoà bình với Đại Sở được chứ?"
Quan Bộ Phi lắc đầu, "Việc này cũng giống như, tại sao Đại Sở quốc vĩnh viễn vẫn xem Hung Nô là man di, không thể thay đổi được."
Nói xong, Quan Bộ Phi lại biến mất, lần này không biết có phải là biến mất vĩnh viễn hay không nữa.
Nhưng Quan Bộ Phi thủy chung vẫn tốt hơn Sở Cuồng một chút, ít nhất hắn sẽ không cưỡng bức nàng làm những chuyện nàng không muốn. Nàng thở ra một hơi, trong lòng trống rỗng, nằm xuống ôm chăn, yên lặng niệm, 'Ốc sên, ốc sên, ốc sên......"
*********Thải Thải bánh bao thịt*********
"Ngươi đã nhận được câu trả lời rồi." Sở Cuồng nhìn Quan Bộ Phi, tâm tình vui vẻ cầm chén rượu trong tay. Từ lúc hắn nhìn thấy vẻ mặt không vui của Quan Bộ Phi, hắn đã hiểu được. Xem như hắn rộng lượng, cho Quan Bộ Phi có một cơ hội giáp mặt Thải Thải để hỏi cho rõ đi, đáp án của bánh bao cũng chỉ có thể là cự tuyệt mà thôi, đó là bởi vì, bánh bao đã là của hắn, hiện ại, thân thể đã hoàn toàn thuộc về hắn, tương lai, trái tim cũng sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
"Ha ha, xem ra ngươi thật cao hứng."
"Dĩ nhiên, đó là kết quả mà trẫm đã dự đoán được, cũng không có gì đáng để bất ngờ cả."
"Mặc dù vậy, tại hạ vẫn nên đa tạ bệ hạ đã nể mặt tình cảm nhiều năm của chúng ta, cho ta một cơ hội, kết thúc quá khứ."
"Các ngươi căn bản không có quá khứ." Sở Cuồng cười một tiếng: "Bên cạnh ta và hoàng hậu, vô luận ngươi mang vẻ ngoài gì, thân phận của ngươi, vĩnh viễn chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ thân thiết, hiền hòa, đáng tin cậy mà thôi."
Quan Bộ Phi nhếch môi cười: "Nếu ngươi cho là vậy, tùy ngươi."
← Ch. 180 | Ch. 182 → |