Gài một gian tế
← Ch.107 | Ch.109 → |
Thải Thải bắt đầu thấy sợ, sau đó, nàng lại cảm giác đươc câu nói ấy có huyền cơ, mà người được ám chỉ đến, chính là Giai Mậu......
"Như Nguyệt, mau đưa bà ấy trở lại!"
Lệnh vừa được ra, Như Nguyệt đã phi thân, cầm cây nến trong tay đuổi theo bà lão kia.
Một lát sau, Như Nguyệt trở lại, mặt xámnhư tro tàn, đôi môi kết băng, run run rẩy rẩy nói: "Nương nương, trướcmặt là vách tường, ngõ cụt, mà bà lão kia, lại không còn thấy nữa!"
Vốn Thải Thải không tin có thần linh, nhưng hôm nay gặp phải bà lão rất kỳ quái, lời nói kia rõ ràng là ám chỉ chuyện kết thân của Giai Mậu cùng Khiết Đan vương tử. Đây là lần đầumọi người nhìn thấy chuyện kỳ lạ như vậy, Thải Thải nghĩ, chẳng lẽ thưthần bà bà hiển linh sao? Cho nên vẫn như cũ dẫn mọi người trở về, sauđó phân phó, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể nói cho người khác biết, sau khi trở lại hoàng cung, Thải Thải sai người đặt một hương án hướngvề phía thư khố, dựng bài vị cho thư thần, đốt ba nén nhang, trong lòngthầm cầu nguyện: "Nếu như lần này Giai Mậu và Khiết Đan vương hòa thânlà do ông trời chủ định, cầu xin thư thần bà bà hiển linh, cho lời nhắcnhở."
Nàng cắm hương, đợi thật lâu, để một băng ghế mọi người cùng ngồi, đến khi hương hoàn toàn biến thành tro, nhưngvẫn không có phản ứng gì cả.
"Tối nay, bản cung phải xuất cung lần nữa."
"Nương nương!" Như Tâm cùng Như Ý quỳ xuống: "Nương nương không thể lại xuất cung được nữa."
"Yên tâm đi, lần này bản cung là quang minh chính đại mà xuất cung."
********** Thải Thải bánh bao thịt *********
"Rất đảm gan, được lắm." Sở Cuồng nghe Thải Thải kể lại xong, không thể không bội phục gật gật đầu.
"Nhưng sau khi thần thiếp chui lỗ chó xong, liền đã bịt nó lại rồi, Hoàng thượng không cần phí tâm cho người tìm bịt đâu ạ."
"Rất tốt." Ẩn nhẫn, đây là khúc dạo đầu khi sắp bạo phát. Nếu như hiện tại hắn không phải đang cần nàng thì.......
Dĩ nhiên, nếu thiên hạ này lại có thể dễdàng tha thứ cho một kẻ không biết cái gì là Hoàng mệnh không thể tráitồn tại, nhất định là mắt bị đui rồi, hắn không khỏi ngó ra cửa sổ, khuôn mặt run rẩy. Càng đáng hận là nữ nhân này không để ý uy nghiêm của hắn vui vui vẻ vẻ chạy đi chui lỗ chó xong còn chạy về bẩm báo đầu đuôi ngọn nguồn với hắn, nói ngay cả lỗ chó cũng đã được xử lý.
"Ngươi xem trẫm là người chết chắc."
"Hoàng thượng, cũng bởi vì thần thiếpgiống như bị ma xui quỷ khiến mông du mà xuất cung, mới có thể phát hiện một bí mật động trời."
"A? Bí mật động trời?"
"Thật ra thần thiếp vẫn không thể lý giải đây đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra cả."
Thải Thải xiết tay, đem đầu đuôi ngọnnguồn chuyện đã trải qua đêm qua, cả chuyện bà lão kia cũng nói cho SởCuồng nghe. Sở Cuồng giả vờ nghiêm mặt, sau khi hắn nghiêm túc nghe câuchuyện của nàng xong, giương mắt, sắc bén nhìn ánh mắt nàng, sau khi đãdùng sự nhạy cảm của một đế vương đoán được nàng không nói dối, mới honhẹ nói: "Như vậy, ngay cả ông trời cũng nói cho trẫm, việc hòa thân này nhất định phải thực hiện, Giai Mậu phải thành thân, đây là ý trời, cũng không phải do trẫm quyết định."
"Vậy nên thần thiếp đồng ý trợ giúp Hoàng thượng thúc đẩy hòa thân, nhưng điều kiện tiên quyết, thần thiếp phảithấy Khiết Đan vương tử, hiểu rõ Khiết Đan vương tử đã."
Sở Cuồng hơi trầm ngâm, chủ yếu là bởi vì người Khiết đan tính tình trời sinh vốn ngạo mạn, lại vô cùng ươngngạnh, không giống với người Pháp dễ tiếp đón như vậy, Sở Cuồng vì đểmời được Khiết Đan vương tử, lại vận dụng tất cả danh ** thanh lâu trong kinh thành, cho nên, người như vậy để Thải Thải gặp, không biết sẽ nhưthế nào, hắn tránh nặng tìm nhẹ hỏi, "Người Khiết Đan rất ngạo mạn, ngươi chịu đựng được sao?"
"Thần thiếp đã có thể chịu được Hoàng thượng, cho nên, Khiết Đan vương tử hẳn là sẽ không khó chơi lắm."
"Hừ." Lại dám đánh đồng hắn với bọn mandi Khiết Đan kia, tính tình của hắn so với người Khiết Đan, một là caongạo như long tử long tôn, còn lại một là cao ngạo chẳng kém sài lang hổ báo, nàng nói vậy thì quả thật nàng rất ngu ngốc. Sở Cuồng nhếch môicười, "Rất tốt, như vậy ngày mai trẫm liền tuyên triệu Khiết Đan thấtvương tử vào cung, để cho ngươi được nhìn thấy." Mục đích của việc không mời người Khiết Đan ở lại trong cung, chính là bởi cá tính cuồng dã của bọn họ, chỉ sợ hậu cung sẽ bị rối loạn.
Đây là điều hắn không dám nói cho cáingười thẳng tính này nghe, chỉ sợ đến lúc đó không những nàng không đithuyết phục Thục Ngọc, ngược lại sẽ trở thành người ngăn cản hôn sự này.
"Thần thiếp còn có một yêu cầu." Nàng cúi đầu yếu ớt nói.
"Ngươi có nhiều chuyện phải cầu xin thật. Chẳng qua trẫm chỉ bảo ngươi làm một chút chuyện mà thôi đấy." Hắn khinh bỉ liếc mắt.
"Đêm nay thần thiếp muốn xuất cung."
"Lại muối đục lỗ chó sao? Vậy sao đãđịnh ra ngoài, lại bịt chặt lỗ chó đêm qua, chẳng lẽ hôm nay lại đục nữa sao? Làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ngươi đã đạt đến cảnh giới cao rồiđấy."
"Thần thiếp là muốn đi gặp công chúa Thục Ngọc, thử dò xét tính toán của nàng ấy cho tương lai của Giai Mậu. Cònnữa..., tính toán cho tương lai của chính nàng ấy nữa."
"Tương lai của muội ấy?"
Trên thực tế Sở Cuồng cũng đã nhiều lầnđịnh giúp muội muội chiêu phò mã một lần nữa, nhưng thứ nhất là nàng bởi vì chuyện của tiền phu nên tâm ý đã nguội lạnh, thứ hai, bên cạnh nàngcòn có Giai Mậu, nàng không muốn cho Giai Mậu cùng kế phụ ở chung, chodù là hoàng thân công chúa, cũng có cố kỵ của bản thân mình, lại nóitính tình công chúa điêu ngoa quá đáng, căn bản không có quý tộc đến cửa cầu hôn.
"Được, nếu như ngươi có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, trẫm sẽ thưởng ngươi."
"Hoàng thượng có thể thưởng cho thầnthiếp được tự do xuất cung không? Dĩ nhiên là cải trang......" Nhìn thấy SởCuồng mặt xanh mét không lên tiếng, nàng liền nuốt câu kế tiếp trở về, phúc thân nói: "Thần thiếp cáo lui......"
Ngây người nhìn thân thể béo mập dứt khoát xoay người, chậm rãi rời đi, Sở Cuồng nhức đầu bóp chân mày.
"Tiểu Đức, tại sao bên cạnh Hoàng hậu lại không có người của trẫm?"
Trên thực tế, bên cạnh bốn phi tử đều cóngười của hắn, khi có đại sự xảy ra, hắn chính là người thứ nhất biếtđược chân tướng, bây giờ lại đột nhiên phát hiện tại sao bên cạnh Hoanghậu lại không có ai làm nội ứng?
"Hoàng thượng, bên cạnh Hoàng hậu vốn cóngười nội ứng, nhưng lại bị Như gia tam thông phát hiện, sau đó đuổi đitiền viện làm việc nặng, chuyện bí mật của Hoàng hậu bọn họ căn bảnkhông nhúng tay vào được, lại nghe cũng không tới." Ba tiểu nha đầu Nhưgia kia quả nhiên lợi hại.
Sở Cuồng suy nghĩ một chút, nói: "GọiKhảm Mai xâm nhập đi, nói cho Khảm Mai, nếu như có thể trở thành tâmphúc của Hoàng hậu, trẫm nhất định sẽ có ưu đãi cho nàng."
"Dạ! Hoàng thượng!"
Khảm Mai chính là nữ tữ duy nhất trongảnh vệ, vẫn chưa có cơ hội để kiểm nghiệm năng lực của nàng, nếu như cóthể theo dõi nhất cử nhất động của nha đầu béo kia, thì xem như nhữngnăm tháng này nàng đã tập luyện rất tốt, bởi vì người mà nàng phải đốiphó, chính là ba xú nha đầu của Như gia.
← Ch. 107 | Ch. 109 → |