← Ch.07 | Ch.09 → |
Toàn bộ người trong hậu cung run rẩy dưới ánh mắt nàng, trong điện rõ ràng là ấm áp như xuân nhưng người ta lại cảm thấy rét lạnh hơn cả trời bên ngoài đang cuồng phong gào thét.
Cố Song Huyền thấy hai luồng không khí hoàn toàn bất đồng liền chọn đi về phía Hạ Lệnh Thù, nắm chặt cổ tay nàng: "Hạ thủ lưu tình."
Trong phút chốc, Hạ Lệnh Thù nở nụ cười: "Lưu tình? Lưu tình cho ai? Hoàng thượng, ở đây có kẻ hại con của thần thiếp, hại chết Thái tử của người, nói không chừng còn mượn việc này hại chết Đại hoàng tử hoặc Nhị hoàng tử, không xong việc còn có thể kéo theo phi tần khác, ngươi bảo ta lưu tình làm gì?" Cổ tay nàng vung ra, nói với Trương ma ma đi theo mình: "Phượng Lê, đi soát người tất cả mọi người trong cung một lần, cẩn thận, kiểm tra xem độc phấn có lưu lại không, những người còn lại theo Trương ma ma đi lục soát cả cung, tiện thể nhìn xem trong đại viện hoàng cung có ai tay chân không sạch sẽ, ý đồ phản nghịch muốn mưu hại con cháu Hoàng gia." Nói thật đường hoàng, một mặt là vì Thái tử, cũng vì các vị Hoàng tử, một mặt là vì các phi tần khác, thù riêng nho nhỏ qua lời nói lại thành chí công vô tư, đây cũng là phong cách của Hoàng hậu nương nương.
Tiếng kêu oan của Đức phi liền nhỏ xuống, Nguyên Chiêu nghi bất động tại chỗ, các phi thần khác cũng chưa có vị trí vững chắc ở hậu cung, ngày thường chỉ mới nghe đến thủ đoạn sấm sét của Hoàng hậu nương nương, nay nhìn thấy người vốn là chủ nhà là Đức phi và Nguyên Chiêu nghi không dám phản bác, những người khác lại càng không dám nói một câu.
Cố Song Huyền biết Hạ Lệnh Thù không thèm đếm xỉa đến ai, trong lòng một nửa dày vò một nửa hưng phấn. Dày vò là nhất định có thể tìm ra kẻ mưu hại Thái tử, hưng phấn là sau chuyện này, Hạ Lệnh Thù sẽ đắc tội một gia tộc khác, đoàn thế gia chống cự hoàng quyền sẽ xuất hiện cái lỗ hổng không nhỏ, có thể giúp hoàng đế mượn cơ hội tiêu diệt khối u ác tính lớn nhất triều đình. Về phần trong ngực đau đớn một chút như kim châm, hắn coi như không đáng kể.
Một lúc sau, Phượng Lê đã tìm thấy một gói giấy trắng lớn cỡ bàn tay trên người cung nữ kia. Cung nữ chỉ nói đây là Đức phi giao cho nàng để gói độc, Hạ Lệnh Thù sai người ôm một con mèo nhỏ đến, đem một ít bột cho vào đầu lưỡi con mèo, không lâu sau, còn mèo liền phun bọt máu mà chết.
Hạ Lệnh Thù nhấc tay: "Mưu hại con cháu hoàng gia, trị tội thế nào?"
Phương ma ma vẫn đứng phía sau Hoàng hậu thình lình bước lên, bình tĩnh nói: "Chém eo trước dân chúng, diệt cửu tộc."
Cung nữ khiếp sợ ngẩng đầu lên, chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Hạ Lệnh Thù: "Bổn cung vì Thái tử tích đức, không cần diệt cửu tộc nhà ngươi, đi xuống lĩnh một trăm côn, nhanh đi đi." Một trăm côn, ngay cả tướng quân thân chinh bách chiến còn không chịu nổi, các cung nữ chỉ mười côn là mất mạng.
Cung nữ kêu thảm thiết: "Nương nương, người đã nói là lưu lại tính mạng cho nô tỳ, người đã nói thế..."
Hạ Lệnh Thù suy nghĩ: "Cũng tốt, lưu lại tính mạng của ngươi, đổi thành đem cửu tộc của người chém eo trước dân chúng."
"Không.... !" Cung nữ ngã xuống đất, không nói nổi câu nào cầu xin. Hạ Lệnh Thù từ trên cao nhìn xuống nàng: "Nói thật."
Cung nữ hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhất thời không hiểu được gì. Hạ Lệnh Thù cúi người, tới gần mặt nàng, nói khẽ: "Bản cung muốn ngươi nói thật. Còn nhớ rõ kẻ nói dối thứ nhất trong cung đã chết như thế nào sao?"
Hạ Lệnh Thù cười như gió xuân, con người màu lam ngược phía ánh nến, có lúc phát sáng có lúc u ám, thân mình nghiêng về phía trước giống như núi Thái Sơn đang đè xuống. Cung nữ hiển nhiên đã nghĩ tới lúc Hạ Lệnh Thù vừa gả cho Cố Song Huyền, thủ đoạn cay độc đối với vị cung phi kia. Vào đêm Cố Song Huyền thành thân cùng Hạ Lệnh Thù, vị cung phi kia mượn cớ bị bệnh khiến Cố Song Huyền phải rời đi đêm động phòng hoa chúc, làm cho Hạ Lệnh Thù trở thành trò cười cho toàn bộ Hoàng cung, thậm chí của Hoàng gia. Mấy tháng sau phi tử kia rong huyết mà chết, gia tộc nàng ta thì như mưa rơi xuống biển, không còn tin tức.
Hàm răng cung nữ vô ý run lên, "kẽo kẹt" như tiếng vọng thừa thãi trong cung điện, giống như con chuột giãy dụa dưới đao kiếm, càng lúc càng khủng hoảng, thậm chí tuyệt vọng.
Tuy rằng Hạ Lệnh Thù bị Hoàng đế chán ghét, nhưng quyền lực trong cung của nàng vẫn như cũ, tuỳ thời điểm có thể bóp chết kẻ có gan chống đối.
Sắc mặt cung nữ như xác chết, một lúc lâu, cánh môi trắng bệch nói ra ba chữ. Hạ Lệnh Thù mỉm cười: "Đi thôi, Bản cung sẽ cho người nhà ngươi một số tiền, xem như phần thưởng vì ngươi đã chăm sóc Thái tử rất tốt." Trong một lúc, tất cả ôn nhu của nàng nháy mắt chuyển thành bình tĩnh không gợn sóng. Phương ma ma vẫy tay một cái, thái giám liền đem cung nữ kia xuống, lúc này không còn ai kêu cứu mạng hay oan uổng. Ai cũng thấy cung nữ kia trả lời Hoàng hậu, lại không thể đoán được bước tiếp theo hoàng hậu định làm thế nào, các nàng có người lo lắng, có người cười nhạo, có người khinh thường, có người e ngại... Chúng sinh trăm vẻ, ai cũng không biết kẻ nào là người làm trò.
Đức phi và những người khác bị Hoàng hậu an bài vào từng điện riêng biệt, không cho trở về chỗ ở trong hậu cung. Điện này rất nhỏ nhưng cũng không ít phòng, Đức phi và Nguyên Chiêu nghi được vào hai gian phòng lớn nhất dành cho chủ nhân, phi tần khác thì dựa theo phẩm vị mà vào phòng của từng người, không có cung nữ hầu hạ hay thái giám đi theo.
Hạ Lệnh Thù và Cố Song Huyền ngồi ở điện chính, hai người tự chiếm lấy giang sơn riêng, boăn khoăn suy nghĩ.
Một lúc sau, Trương ma ma cùng những người đi lục soát đã trở lại, đem tất cả vật phẩm thu được bày ra trên mặt bàn lớn bằng gỗ đàn hương. Các đồ vật rực rỡ muôn màu, người xem hoa cả mắt. Thuốc dán hợp hoan, rượu tráng dương, các loại ngọc hình thù kì quái, Hạ Lệnh Thù nhìn liền cười lạnh, Cố Song Huyền ở một bên toát mồ hôi, giải thích: "Những ô vật này trẫm chưa bao giờ thấy, càng chưa bao giờ dùng."
Hạ Lệnh Thù chẳng còn muốn trêu chọc hắn. Đến thời điểm một người không còn hy vọng gì vứoi đối phương thì ngay cả ngôn ngữ cũng dư thừa.
Trương ma ma chỉ vào một vật được bao phủ bởi vải gấm, nói: "Vật này là vu cổ, còn chưa viết tên và ngày sinh tháng đẻ." Hoàng hậu bất cứ lúc nào cũng có thể bị phế, Đức phi và Nguyên Chiêu nghi đã lớn tuổi không thể độc sủng hậu cung, Cố Song Huyền là kẻ háo sắc, những người mới còn chưa được hắn nếm hết, vật này tất nhiên chưa tới lúc sử dụng.
Cuối mép bàn, những tờ giấy hình hoa khác nhau được bày ra, mặt trên đều đánh dấu lấy từ vị phi tử nào. Phượng Lê lấy ra giấy gói độc tìm thấy trên người cung nữ kia, thái giám có khứu giác linh mẫn tiến lên ngửi qua, một lúc sau bẩm lại: "Căn cứ vào ghi chép trong cung, giấy trắng này là giấy đẹp thượng đẳng chỉ có Tứ đẳng tần phi mới được dùng. Tổng quản thái giám đã kiểm tra lượng giấy được dùng, Đức phi và Nguyên Chiêu nghi là hai người dùng nhiều nhất. Mùi trên tang vật có ba loại. Một loại là hương phấn trên người cung nữ kia, một loại là hương mẫu đơn từ trong cung Đức phi, một loại là hương trà xanh trong thư phòng Nhị hoàng tử."
"Nhị hoàng tử?"
"Dạ."
Hạ Lệnh Thù nghiêng người, thản nhiên nói: "Đại hoàng tử bị người ta lừa gạt chạy tới đây cứu mẹ, Nhị hoàng tử chẳng lẽ không lo lắng mẫu phi sống chết thế nào?"
Tổng quản thái giám Lương công công tiến đến bẩm báo: "Định Đường vương cầu kiến." Vừa dứt lời thì Cửu vương gia Cố Nguyên Phàm đã vội vã tiến vào, giận dữ nói với Hạ Lệnh Thù: "Hoàng hậu vì sao lại lục soát toàn cung? Hạ gia muốn tuỳ ý làm bậy tổn hại hoàng quyền sao?"
Hạ Lệnh Thù liếc hắn: "Tin tức của Định Đường vương thật nhanh nhạy. Là một vị vương gia đã thành niên, ngươi có phải quá nhạy bén đối với tin tức từ hậu cung không?"
"Hoàng hậu!" Cố Song Huyền tiến vào, ngắt lời nàng, "Là trẫm bảo Cửu đệ tới đây chứng kiến." Chứng kiến chuyện gì Hạ Lệnh Thù cũng lười đoán. Nàng chỉ lạnh lùng quét mắt với hai người: "Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp nói được làm được, sau việc này, thần thiếp nhất định hai tay dâng tính mạng mình lên để Hoàng thượng cùng Cửu vương gia yên tâm." Nàng ngừng lại, bổ sung thêm một câu: "Nếu sợ ta không chết thật, có thể đem bắt thần thiếp phơi thấy mấy ngày ở cửa chính đường Chu Tước, cho dù nhiều sức lực mấy cũng chết." Trống rỗng, một trận gió lạnh không biết từ nơi nào thổi tới, làm làn váy của nàng lay động ào ào, giống như quỷ mị.
Một mình Cố Song Huyền đứng ở trên cao, nhìn dáng vẻ cao ngạo của nàng bên dưới, chỉ cảm thấy trận gió kia tuỳ lúc có thể thổi nàng đi mất, gượng mặt bướng bỉnh của nàng vẫn bình tĩnh, không hề khó chịu cùng không cam lòng giống như dự đoán của bọn hắn.
Nàng thật sự không thương hắn, không muốn sống cùng hắn lâu dài, tuế tuế niên niên. Trong suy nghĩ của nàng, gia tộc vĩnh viễn là thứ nhất, huynh đệ tỷ muội thứ hai, thứ ba là Thái tử, thứ tư là những người thân trong tộc, thứ năm... Cố Song Huyền hắn, cố gắng lắm cũng chỉ xâm nhập vào vị trí thứ mười.
Một vị hoàng đế, trong lòng của hoàng hậu không phải là người quan trọng nhất, có bao nhiêu buồn cười, lại thật nhiều đáng hận.
□□□□□□□□□□□□□□□□□□□□
Đức phi khó ngủ, lăn lộn ở trên giường.
Trí tuệ của hoàng hậu trong Hoàng thành là số một số hai, gả cho Cố Song Huyền nhiều năm, vẫn luôn dùng thủ đoạn lôi đình càn quét tất cả những nữ tử hậu cung dám ngang ngược, đừng nói là Đông cung lúc đó, ngay cả Tĩnh An Thái hậu quản lý hậu cung cùng các quý phi hễ thấy Hạ Lệnh Thù đều phải nhân nhượng ba phần. Con của Hạ Lệnh Thù, ai dám hại? Lúc trước nếu có thể thì Đức phi ngay cả chạm vào cũng không dám, chỉ sợ mạnh tay một chút để lại dấu vết trên người đứa nhỏ sẽ khiến Hạ Lệnh Thù chém luôn cánh tay của mình.
Lúc Hoàng đế giao đứa nhỏ cho Đức phi, nàng vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn. Thái tử lớn lên bên cạnh nàng, về sau bất kể thế nào Đức phi đều là Thái hậu có thực quyền, cho dù Hạ Lệnh Thù khôi phục quyền thế cũng chỉ có thể cùng ngồi với Đức phi. Nếu dạy dỗ Thái tử thật tốt, Hạ gia cùng Chu gia nhà nàng đều sẽ ở trong tay Đức phi, không chừng còn trở thành viên đá đặt chân cho Đại hoàng tử.
Tâm lớn, tầm nhìn rộng rãi, ngược lại xem nhẹ nguy hiểm bên người. Đức phi thừa nhận chính mình quá vênh váo đắc ý, quên mất nơi này là hoàng cung người ăn thịt người chứ không phải hậu viện nhà mẹ đẻ mình.
Đây không phải cung Tử Cận, dưới giường chăn bông lót thiếu, làm lưng khó chịu.
Đức phi không biết mình nằm bao lâu, trong lúc mơ màng hình như nghe thấy có người nói chuyện, mở mắt ra, chỉ nhìn được ánh trăng thanh bạch xuyên thấu qua cửa sổ ở mái nhà ngoài làm bằng ngọc lưu ly, những bông tuyết bị thổi bay giống như điểm phiền muộn trong lòng. Nàng nghiêng người nhìn ánh trăng lúc sáng lúc tối, lại một lần nữa nghe được thanh âm nói chuyện của các cung nữ, hình như còn có tiếng tranh cãi ầm ĩ của Đại hoàng tử.
Đức phi bỗng chốc sững người, từ trên giường đứng lên nhanh như bắn, đi lại trong phòng nhỏ, thỉnh thoảng vểnh tai lên nghe ngóng. Cuối cùng, nàng lật bức tranh Chung Quỳ lên, để lộ ra một luồng ánh sáng nhỏ màu vàng. Sau khi bức tranh được dời đi cẩn thận, trên tường có một lỗ nhỏ, ánh sáng tập trung từ đó, có thể nhìn thấy bóng người phía sau tường, còn nghe được tiếng nói.
Sau tường chỉ có có hai người, một người là cung nữ mà nàng biết, Phượng Lê vẫn hầu hạ Hoàng hậu. Người còn lại là hoàng tử Cố Hưng Tuyển.
Đức phi âm thầm kinh hãi, tập trung nhìn sang, chỉ thấy Phượng Lê hầu hạ Đại hoàng tử rửa mặt chải đầu xong, dâng lên cho nó một bát sữa dê, cười thân thiết, nói: "Nương nương nói các hoàng tử đều đang trong lúc phát triển, mỗi ngày uống nhiều sữa sẽ rất tốt. Đây là ngự trù vừa đưa tới, Đại hoàng tử uống nhanh rồi đi nghỉ tạm."
Đại hoàng tử không chút nghi ngờ, bưng sữa dê uống hai ngụm, dường như cảm thấy hương vị rất ngon, vừa uống vừa hàm hồ hỏi: "Mẫu phi của ta đang ở đâu? Khi nào thì Mẫu hậu cho ta gặp người?"
Phượng Lê cởi giày và tất cho hắn, cầm lấy chiếc bát không, lau miệng cho hắn, nói: "Không bao lâu nữa người có thể nhìn thấy Đức phi nương nương."
"Thật sự? Khi nào?"
Phượng Lê ánh mắt như có như không hướng tới lỗ tròn Đức phi nhìn trộm, khoé miệng cười lộ ra tàn nhẫn cùng châm chọc. Nàng nói: "Chờ đến lúc xuống mười tám tầng địa ngục."
"Tuyển nhi...!" Đức phi hoảng sợ kêu to, điên cuồng đẩy vách tường, dường như muốn làm lỗ nhỏ trên tường to ra, nước mắt rơi xuống: "Tuyển Nhi, không liên quan đến Tuyển Nhi của ta, các ngươi muốn hạ độc thì độc chết ta cũng được, không có quan hệ gì đến hoàng nhi, Tuyển Nhi..." Tiếng thét kia giống như tiếng rên rỉ tuyệt vọng của sư tử mẹ bị vây trong lồng, làm người nghe rơi lệ.
□□□□□□□□□□□□□□□□□□□□
Tấm lụa che phủ dạ minh châu được xốc lên, toàn bộ đại điện âm u bị ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, càng làm cho khung cảnh bên trong nguy nga lộng lẫy.
Ngay lúc đó, Hạ Lệnh Thù nghe các cung nữ bẩm báo.
"Đức phi vừa khóc vừa bảo, nói là nàng hạ độc Thái tử, chỉ một mình nàng làm, cầu xin nương nương tha mạng cho Đại hoàng tử, nàng nguyện ý lấy tính mạng của mình đổi lấy cơ hội sống cho Đại hoàng tử."
Hạ Lệnh Thù gật đầu, theo thói quen xoa huyệt thái dương, không lâu sau, Phương ma ma liền đi lên tự mình mát xa cho nàng, Trương ma ma dâng một lý trà nhân sâm cho nàng uống.
"Bên kia Nguyên Chiêu nghi thế nào?"
Trúc Đào -cung nữ thân cận khác của Hoàng hậu nói: "Không có động tĩnh."
Hạ Lệnh Thù nhíu mày: "Nàng không thấy ngươi cho Nhị hoàng tử ăn sữa dê sao?"
"Có thấy, nhưng không bao lâu sau liền hôn mê bất tỉnh, nô tỳ đã truyền Thái y xem bệnh cho Nguyên Chiêu nghi."
Hạ Lệnh Thù vẫy tay, Trúc Đào đứng dậy đi ra ngoài. Cố Song Huyền ngồi cách đó không xa lạnh lùng thốt lên: "Truyền chỉ, Đức phi không thục không hiền, mưu toan giết hại Thái tử..."
"Đợi đã."
Cố Song Huyền trừng mắt với nàng: "Ngươi muốn cầu tình? Đừng nói với trẫm hiện tại ngươi muốn đổi ý?"
Hạ Lệnh Thù sao có thể hối hận, cho dù lúc này nàng có thiện tâm không muốn mạng của Đức phi, nàng cũng không thể huỷ bỏ ước định với Hoàng thượng. Hạ Lệnh Thù đương nhiên biết nam tử kia đang nghĩ gì, nàng chỉ lộ ý cưới châm chọc: "Đức phi hoàn toàn nghĩ đến tính mạng của Đại hoàng tử đã khó giữ nên mới ra hạ sách này, theo tình hình vừa rồi thì thủ phạm không phải nàng."
Cố Song Huyền hừ lạnh đứng dậy, đi đến trước mặt Hoàng hậu: "Vậy sẽ là ai?"
Hạ Lệnh Thù không đáp, chỉ cầm tách trà lên uống nhanh từng ngụm. Hai ngươi lại một lần nữa ở trong tình trạng trầm mặc đối nghịch nhau, một người đứng, một người ngồi, ai cũng không nhận ra trong lòng ai tăng thêm dày vò, ai càng khắc sâu thêm thống khổ.
Định Đường vương bình tĩnh đếm đồng hồ cát, nhìn canh giờ qua khe hở giữa hai người.
Xấp xỉ bốn năm, hai người này rốt cuộc có bao nhiêu lần bình thường như thế này. Bọn họ có lẽ muốn nhìn kỹ lúc này, muốn xác định điều gì, nhớ những gì, sau đó đợi đến ngày mai, sang các năm tiếp theo, mỗi thời điểm trầm mặc lại lấy ra nhớ lại.
Cửa bên mở ra lần nữa, Trúc Đào chạy một bước mà như ba bước, thở hổn hển nói: "Hồi bẩm nương nương, là Nguyên Chiêu nghi."
← Ch. 07 | Ch. 09 → |