Trạng nguyên tra án (3)
← Ch.193 | Ch.195 → |
Editor: Hương Cỏ
Trương Tần bởi vì ghen tuông sinh hận, mưu hại Hi Uyển Nghi, tự mình cung khai nhận tội, cuối cùng sợ tội tự sát kết án.
Tự Cẩm biết rõ kết quả này có liên quan rất lớn đến chuyện hôm đó Hoàng hậu và Quý phi bí mật nói chuyện. Cũng trong giờ phút đó, Tự Cẩm liền hiểu được một đạo lý, cho dù Hoàng hậu và Quý phi có đối chọi nhau, nhưng một khi liên lụy tới toàn thể ích lợi thế gia, các nàng vẫn là đồng minh cùng trên một sợi dây, họ liên thủ cũng không phải là chuyện không thể nào xảy ra.
Cũng ngay một khắc này, Tự Cẩm mới tận cùng hiểu được, những ngày trước đây Tiêu Kỳ đã phải sống và cố gắng cỡ nào.
Hắn thật đáng thương.
Cảm thấy Tiêu Kỳ thật đáng thương, Tự Cẩm đối với hắn càng thêm chiếu cố chu đáo hơn. Một ngày ba bữa tỉ mỉ hỏi han, nước trà canh bổ không thiếu bữa nào, tự tay cắt may quần áo giày vớ. Ngày ngày như vậy, ở trong Di Cùng hiên dưỡng thương, cũng rất thích thú vui vẻ.
Ban đầu Tiêu Kỳ cảm thấy Tự Cẩm khác lạ. Nhưng thấy sau đó nàng buông xuống lại có thể vui vẻ sống qua ngày, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, càng thêm cảm thấy ủy khuất nàng. Muốn đền bù tổn thất cho nàng cũng không thể quang minh chính đại, cố ý để nàng sinh con cũng phải đợi đến khi phụ thân nàng lập thành tích, thăng quan mới được. Có thể ban thưởng nhưng vị phần đó cũng không thể quá mức, nếu không không phải là vinh quang mà là hại nàng.
Tóm lại, tổng hợp so sánh, Tiêu Kỳ mới phát hiện muốn đối xử tốt với một người cũng không phải là chuyện đơn giản. Vì vậy, bên ngoài vẫn bình thản như thường nhưng bên trong thì hắn đối với Tự Cẩm càng thêm ưu ái. Đồ bài trí trang sức thì Tự Cẩm cũng không yêu thích, hắn cũng không thể vượt quy củ. Nhưng các món ăn ngon, đồ tiến cống, kể cả phần lệ của hắn đều dành riêng cho Tự Cẩm.
Ăn ngon, ngủ kỹ, đến ngày Tự Cẩm cập kê, có Tiêu Kỳ quyết nên cũng không tổ chức tiệc gì. Nói công khai là bắt Tự Cẩm ở nhà dưỡng thương, nhưng sự thật là không muốn khoe khoang chọc tức Hoàng hậu và Quý phi, giảm bớt nguy hiểm cho Tự Cẩm. Hơn nữa mấy ngày này Tiêu Kỳ một lòng ở Sùng Minh Điện vì nước vì dân giải quyết việc triều chính, chuyên cần nghiêm chính, tạo nên một hình tượng minh quân yêu nước thương dân tốt đẹp. Lại một lần nữa khép léo kéo Tự Cẩm từ trong tầm mắt hừng hực của mọi người rơi xuống. Hình như Hoàng thượng đối với Hi Uyển Nghi cũng không phải là thật sự để tâm.
Tự Cẩm cũng thực thở phào nhẹ nhõm. Đến ngày cập kê Tiêu Kỳ luôn ở Sùng Minh Điện, nhận được rất nhiều canh ngon, thuốc bổ của mấy phi tần trong hậu cung. Quản Trường An nhận lấy hết, sau đó nói Hoàng thượng đang bận rộn không rảnh gặp ai hết. Tự Cẩm ở Di Cùng hiên nghe tin tức này cười cười cũng không nói gì. Trời còn chưa tối đã sai người đóng cửa Di Cùng hiên, ra vẻ mình đã đóng cửa tắt đèn đi nghỉ ngơi.
Đến lúc nửa đêm, Tiêu Kỳ này mới len lén trong bóng đêm đi tới Di Cùng hiên.
Trong phòng Tự Cẩm đã bày xong thức ăn chờ hắn, vừa nhìn thấy hắn vào liền nhíu mày nói: "Sao Hoàng thượng không choàng thêm áo, cuối mùa thu buổi tối rất lạnh."
"Không sao đâu." Tiêu Kỳ cười cười, cởi áo khoác ngoài, rửa tay lau mặt, rồi mới ngồi xuống đối diện với Tự Cẩm, từ trong ống tay áo lấy ra một hộp gấm đưa tới.
"Đây là cái gì vậy?" Ánh mắt Tự Cẩm nhìn lên chiếc hộp kia.
Tiêu Kỳ nhìn nàng cũng không trả lời, ý bảo nàng tự mình mở ra.
Tự Cẩm nhìn bộ dáng thần thần bí bí của hắn, cúi đầu liền mở cái hộp ra. Bên ngoài hộp treo một cái khóa nhỏ bằng đồng, nàng lấy ra đặt xuống bàn rồi mở hộp. Lập tức Tự Cẩm sửng sốt. Chỉ thấy bên trong một cặp nhẫn nằm lẳng lặng, một vàng một bạc, kiểu dáng cổ, trơn bóng không hoa văn, giống y như những chiếc nhẫn bạc dân chúng vẫn đeo bên ngoài.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm kinh ngạc, vừa cười vừa nói: "Cầm lên xem mặt trong của nhẫn đi."
Tự Cẩm nghe hắn nói liền cầm chiếc nhẫn lên xem, vừa nhìn cũng sửng sốt, Bên trong hai cái nhẫn đều có khắc chữ, trong nhẫn vàng khắc chữ "Cẩm", trong nhẫn bạc khắc chữ "Kỳ". Tựa như có gì đó bỗng chốc chạm vào trái tim, buồn phiền, ấm áp, làm cho nàng như không thở nổi.
Thời đại này, chiếc nhẫn chỉ là một đồ chơi nho nhỏ, không ai chú ý, không ai trân trọng tới nó. Hơn nữa nguyên liệu bình thường, trọng lượng rất nhẹ, không có gì đáng giá trân quý hết. Trong hậu cung, những trang sức kiểu này ngay cả cung nữ cũng có, nhưng chất liệu vàng hay bạc cũng khác nhau. Vàng có mạ vàng, khảm vàng, vàng ròng. Bạc cũng có mạ bạc, bạc non, bạc nguyên chất... Nhẫn nàng cầm trong tay đều là dùng nguyên liệu vàng ròng, bạc nguyên chất tạo thành, được mài dũa bóng loáng. Mặc dù hình thức đơn giản, chỉ là nhẫn tròn nhưng vì bên trong khắc chữ nên giá trị bỗng chốc hóa thành xa xỉ.
"Hoàng thượng nghĩ sao mà tặng thiếp vật này?" Tự Cẩm còn chưa hoàn hồn nhưng vẫn hỏi Tiêu Kỳ.
"Không phải là nàng muốn sao?" Tiêu Kỳ còn nhớ bởi vì chiếc nhẫn của Lý Chiêu Nghi kia mà nàng ăn một trận dấm chua, nói cái gì mà mấy vật như chiếc nhẫn này không thể tùy tiện tặng cho người khác. Trong cung đồ vật này quá phổ biến, chẳng ai quý trọng hay cho nó là vật giá trị. Vàng bạc ngọc ngà các loại thứ nào cũng có, cũng không biết vì sao nàng lại trân trọng vật này. Khi đó mình còn cười trêu chọc nàng, nhưng nàng lại nói một câu, nàng nói đeo nhẫn vào tay, tay đứt ruột xót, ý nghĩa liền khác rất lớn.
Về sau tinh tế nghĩ câu này, Tiêu Kỳ cũng cảm thấy có ý tứ, nàng coi trọng như vậy, cho nên mới làm chiếc nhẫn này làm lễ vật tặng nàng.
Tự Cẩm không nhớ ra mình đã đòi hắn tặng nhẫn, nhất thời ngây ngốc.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng, Tiêu Kỳ cười cười, "Thích không?"
"Thích." Tự Cẩm rất, rất thích. Chiếc nhẫn này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng chữ khắc trong đó làm cho nàng xúc động. Tên Hoàng đế, há có thể tùy ý khắc trên đồ vật. Nghĩ tới đây nét mặt hơi phức tạp nhìn Tiêu Kỳ, lại nhìn chiếc nhẫn, "Hoàng thượng muốn đeo một cặp với thiếp sao?"
"Nàng nói xem?"
Trái tim trong ngực Tự Cẩm nhảy dồn dập, mím môi, cúi đầu xuống, một hồi lâu mới nói: "Hoàng thượng tặng cho thiếp thì cả cuộc đời này không thể tặng cho người khác. Sau khi đeo vào cũng không được tháo xuống, cuộc đời này cũng không thể đổi."
Yêu cầu này hơi kỳ quái, Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm Tự Cẩm.
Tuy người thời đại này đâu có biết người đời sau đã gắn cho chiếc nhẫn một ý nghĩa thần thánh, nhưng trong lòng nàng vẫn rất trân trọng chuyện này. Lại dừng một chút, một hai câu cũng không thể giải thích rõ về ý nghĩa của chiếc nhẫn. Có khi tám phần hắn còn cảm thấy thần kinh mình không bình thường, bèn rất nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói thêm, "Hoàng thượng đã có nhiều thứ để ban thưởng cho người khác, thiếp không cần những vật quý hiếm trân bảo, bảo vật giá trị độc nhất vô nhị, thiếp chỉ muốn một lễ vật thuộc về chính mình thôi. Cho nên Hoàng thượng tặng cho thiếp thì chính là thứ riêng của thiếp, không được phép lại tặng cho người khác."
Trời, lòng ghen lớn quá, Tiêu Kỳ bật cười.
"Thật sự là càng ngày càng càn quấy."
"Hoàng thượng đồng ý thiếp mới đeo, nếu không thiếp sẽ không đeo đâu."
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Tự Cẩm, bất giác cũng sững sờ. Nàng xưa nay vốn có tính ghen tuông, nhưng chưa từng bá đạo như vậy, ngày hôm nay rất kỳ quái. Nhưng yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, hắn liền vừa cười vừa nói: "Được, ta đồng ý với nàng là được chứ gì."
"Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, không được đổi ý."
"Đương nhiên."
← Ch. 193 | Ch. 195 → |