Cầu mong không giết! (4)
← Ch.073 | Ch.075 → |
"Người nhà nàng mấy ngày nữa sẽ vào kinh. Sau khi họ vào kinh thành nàng có thể tuyên mẫu thân vào cung gặp mặt nói chuyện."
"Ôi?" Tự Cẩm thật sự kinh ngạc, "Được không ạ?"
"Vì sao Trẫm thăng nàng lên vị Tần, sao cả điều này nàng cũng không biết chứ?" Tiêu Kỳ quá buồn cười, nhìn dáng vẻ ngơ ngác chả hiểu gì của Tự Cẩm lắc lắc đầu."Mấy người bên cạnh nàng cũng phải học quy củ thật tốt mới được, nếu chủ tử nhất thời không biết thì cũng có nô tài nhắc nhở vài điều."
Tự Cẩm trước còn đang suy nghĩ vì sao mà thăng tới ba cấp, thì ra tấn vị chính Ngũ phẩm có thể gặp người nhà. Tuy nhiên nàng cũng không tha thiết muốn gặp người nhà lắm. Vạn nhất bị người nhà nguyên chủ nhận ra, nàng không phải là con gái của họ thì phải làm sao?
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm còn chưa hồi phục tinh thần, cho rằng nàng thật cao hứng. Nghĩ như vậy nên hắn càng quyết tâm phải bắt cung nhân trong Di Cùng Hiên học quy củ nghiêm chỉnh.
Ngày thứ hai, Trần Đức An cùng Vân Thường liền bị Quản Trường An dẫn ra ngoài, Trần Đức An bị đánh năm roi, Vân Thường vì là người bên cạnh hầu hạ Hi Tần nên chỉ bị đánh vào tay. Bị chính Quản công công, đại tổng quản bên cạnh Hoàng thượng mang ra ngoài đánh roi, Trần Đức An và Vân Thường thật sự sợ mất mật, nghĩ là mình đã phạm tội gì. Chờ đến khi Quản Trường An nhắc nhở hai người vài câu, bọn họ mới hiểu được, chịu phạt mấy roi này không hề oan uổng. Sau khi bị đánh như thế, hai người này ở Di Cùng Hiên càng thêm trung thành hơn.
Chủ tử bọn họ được Hoàng thượng coi trọng mới có thể được chính Quản công công đánh, đây là vinh dự lớn chứ chẳng chơi. Đừng nói chỉ là năm roi, là năm mươi roi cũng vui lòng. Đánh năm roi chỉ là cảnh cáo, nếu không phải còn muốn bọn họ hầu hạ thì nhất định sẽ bị đánh cực kỳ thảm khốc.
Tự Cẩm thấy hai người sau khi chịu roi trở về dập đầu với mình thì ngượng vô cùng vội để hai người đi bôi thuốc. Nhìn Trần Đức An khập khiễng đi ra ngoài, tay Vân Thường bị đánh cử động không có gì đáng ngại, có điều cũng không tiện hầu hạ. Vậy mà nàng ta thoa thuốc xong lại vội vàng về hầu hạ bên cạnh Tự Cẩm, nàng ta sợ trong lúc mình đi dưỡng thương lại có người khác tính kế chủ tử. Vết thương này của nàng ta đâu có gì, trước kia lúc học quy củ thì bị đánh còn nặng hơn nhiều mà vẫn phải hầu hạ người ta đấy thôi.
Tự Cẩm bắt Vân Thường đi nghỉ ngơi mấy lần mà Vân Thường chết sống không chịu đi, nàng cũng để mặc nàng ta, trong lòng thầm nghĩ mấy người thời này quả là trung thành hiếm có.
Trời còn chưa tối, đồ đệ Đồng Ý của Quản Trường An đến báo tin, buổi tối hoàng đế sẽ tới dùng bữa.
Tự Cẩm ngẩn người, tâm trạng khá phức tạp, buổi tối Tiêu Kỳ đến dùng bữa tức là buổi tối phải ở lại chỗ này. Nói đến thì nàng vẫn bội phục hắn, nguyên cho rằng một vị hoàng đế ngủ với chính phi tần của mình thì cần gì quản tuổi với tác, cũng đều tiến cung cả rồi. Nhưng mà người ta là người đàn ông có đạo đức, nói nàng vẫn chưa cập kê làm cho nàng yên tâm.
Lần đầu tiên hắn lưu lại, quả nhiên hai người nằm đắp chăn kín đơn giản nói chuyện phiếm.
Là một vị hoàng đế mà có thể giữ được đạo đức này, Tự Cẩm cũng thấy hắn rất chịu được khổ cực, lo lắng rất chu toàn.
Nếu hoàng đế muốn tới thì Tự Cẩm cũng phải thu hồi việc muốn tránh né, tập trung chuẩn bị bữa tối thật ngon miệng. Nàng nói với Vân Thường: "Một đĩa tôm chiên, rau trộn, vịt om dưa, một lẩu vịt, tôm nõn gói lá sen, gà tơ trộn gỏi." Nói đến đây dừng một chút, lại nói: "Thêm cháo giò hầm, kêu bọn họ thêm táo đỏ vào cháo, đĩa bánh bơ sữa, bánh táo củ từ."
"Vâng." Vân Thường cố gắng ghi nhớ, chờ chút nữa còn phải truyền lại lại cho Trần Đức An, "Chủ tử còn sai chuyện gì nữa không?"
Tự Cẩm suy nghĩ một lúc, món lạnh, món nóng, canh, cháo đều đủ cả tồi, ngay cả tráng miệng cũng chuẩn bị đầy đủ, gật gật đầu thấy không thiếu gì liền phất phất tay, Vân Thường mới ra ngoài.
Bên ngoài Trần Đức An vừa đầy cửa bước vào, thấy Vân Thường đi ra liền vội vàng đón, "Trong Ngự thiện phòng ngày hôm nay có thịt lợn rừng mới, Nhạc công công vừa báo, ngươi hỏi chủ tử xem có muốn nấu món ăn gì không."
Ánh mắt Vân Thường sáng lên nói: "Ngươi chờ chút để ta đi hỏi." Thời tiết này rất khó săn được lợn rừng, không giống mùa hè lúc nào cũng có.
Tự Cẩm nghe quả nhiên ánh mắt cũng sáng lên, liền nói muốn ăn thịt lợn rừng nướng.
Vân Thường nói lại với Trần Đức An, Trần Đức An cười lại đi tới Ngự thiện phòng.
Lúc Tiêu Kỳ tới thì trời cũng khá tối, hắn không đến, chỗ Tự Cẩm cũng không thể kêu mang đồ ăn lên. Chờ hắn vừa đến, Trần Đức An liền xun xoe chạy sang Ngự thiện phòng truyền lệnh.
Nhạc Trường Tín là một đầu bếp rất thông minh, chia thịt lợn thành mấy tảng xong, hắn ta đưa tới chỗ Tự Cẩm cả một cái đùi heo lớn, xuyên trên giá treo và bếp lò lửa cùng mang tới.
Vừa nướng vừa ăn.
Tự Cẩm cầm lấy con dao bạc nhỏ tự ra tay, có điều tay nghề không thuần thục. Tiêu Kỳ thấy nàng lúng ta lúng túng, ngồi bên cạnh cười khoái trá. Mấy người hầu trong phòng đều trốn ra ngoài, Tự Cẩm muốn tìm người hỗ trợ giúp mình cũng không được, thấy Tiêu Kỳ vui sướng khi người gặp họa như thế bèn dứt khoát cắn răng nhét con dao vào trong tay hắn.
Cho ngươi cười!
Tiêu Kỳ nhìn con dao bạc nhỏ bị nhét vào tay mình, chắc cũng thấy hứng thú bèn vén tay áo tự mình cắt thịt.
Tự Cẩm đang chuẩn bị rau cuộn bên cạnh thì nghe Tiêu Kỳ hỏi: "Nàng thật sự không tính gặp người nhà sao?"
"Vâng, không gặp." Tự Cẩm dứt khoát trả lời. Thật sự là nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Cho dù những ký ức của nguyên chủ đã bắt đầu dung hòa với nàng nhưng dẫu sao cuộc sống của hai người hoàn toàn khác nhau, muốn hòa nhập thật sự cũng cần phải có thời gian. Hơn nữa, thời điểm này không gặp tốt hơn so với gặp, "Chờ đến khi cha thần thiếp hoàn thành tốt việc Hoàng thượng giao thì lúc đó thần thiếp gặp người nhà chả vinh quang hơn ư. Bây giờ cũng không cần gặp, đỡ nhiều chuyện, mất công người khác nói này kia. Thần thiếp đã gây nhiều phiền phức cho Hoàng thượng, làm sao còn không biết xấu hổ mày dạn mặt dày đòi hỏi thêm nữa, chút giác ngộ này thần thiếp vẫn hiểu mà."
"Trẫm thì lại thấy nàng ngày càng nói giỏi, chính nàng sợ phiền phức thì cứ nói, còn cứng rắn lôi trẫm vào." Tiêu Kỳ lắc lắc đầu, không gặp cũng tốt, người của Tô gia có thể sử dụng là được, nhưng có thể làm tốt hay không thì phải chờ kết quả sau này mới nói. Giờ mà quá đề cao thì về sau đối với mình hay Tự Cẩm đều là rắc rối không nhỏ.
Tự Cẩm gian xảo nói dối cho qua, cảm thấy răng mình cũng ê nhức, không chịu nổi hoàng đế thích đâu.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |