Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Cung Tư Truyện - Chương 55

Hoàng Cung Tư Truyện
Trọn bộ 92 chương
Chương 55
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)

Siêu sale Shopee


"Chắc đệ cũng biết việc xảy ra với Xuân tần rồi đúng chứ? Ta chỉ đơn giản muốn tham gia một chút. Đệ có bằng lòng giúp sức không?"-An Nguyệt mỉm cười rút từ gấu áo khoác ra cây quạt thêu hoa quăng cái xạch lên mặt bàn đá, dùng khăn tay yểu điệu che miệng lại. Tam vương gia hơi nghệch ra một chút nhưng rồi cũng bật cười, liếc nhìn chuôi quạt, thẳng tắp nói:

"Thật không ngờ chuyện này tỉ cũng đã biết rồi, việc Xuân tần bất ngờ chết đi cũng không ngoài dự kiến. Chỉ là đệ vẫn chưa tìm ra kẻ đứng đằng sau mọi việc, rất nhiều kẻ đáng để nghi ngờ. Tỉ thật sự muốn tham gia sao?Tỉ không sợ có kẻ muốn lợi dụng việc đó?"

An Nguyệt nhíu nhíu mày, chống tay lên mặt bàn, kề sát vào mặt người phía trước, trào phúng nói:

"Đệ đang ngủ mơ hay thử ta vậy?Bản thân chính là một phần tử hậu cung, tìm ra kẻ ngấm ngầm ra tay độc ác âu cũng là chuyện nên làm. Huống gì ta vốn không tự thẹn lòng mình, hà cớ phải lo lắng?Ta nghĩ kẻ nên sợ sệt phải là người khác!"

"Được rồi được rồi... Ta không có gì để nói lại tỉ được, ta giúp người, người giúp lại ta mà thôi. Nhưng để ta nhắc cho tỉ nhớ một điều rằng:Trong chiến trường không có chỗ cho tâm tư trú ngụ, e rằng kẻ ở cạnh tỉ nhất mới chính là kẻ khẩu phật tâm xà. Tỉ tuyệt đối không thể tin tưởng bất kỳ kẻ nào!Ta e tỉ không thể làm được việc đó đâu."-Tam vương gia đột nhiên thốt ra một lời làm An Nguyệt cứng người lại, cô không ngờ hắn có thể biết được điểm yếu mà cô luôn không muốn nhắc tới. An Nguyệt chợt nhớ đến người nào đó yếu ớt nằm trên giường nắm chặt tay của cô, thều thào gọi tên... Phải lắm, cô cũng không thể tin tường nàng... Bất cứ ai cũng có thể là kẻ thù!

"Cảm ơn lời chỉ dạy của tam vương gia, những lời này ta sẽ luôn ghi tạc trong lòng. Tuy nhiên ta vẫn còn một điều kiện nữa muốn thỉnh đệ giúp sức"

"Tỉ không cần nói bổn vương cũng có thể đoán được. Tỉ là người yêu tự tại, bổn vương tin chắc tỉ sẽ tìm mọi cách để được ra khỏi hoàng cung này... Lời suy đoán đó của bổn vương không hề sai chứ?"-Người kia ngắt lời giữa chừng, đôi mắt phượng hẹp dài kéo giãn ra, tiêu sái phẩy quạt che đi một nửa khuôn mặt yêu nghiệt. Một ngọn gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc dài của An Nguyệt, cô không trả lời, ngồi thẳng dậy nhìn ra phía màn đêm ngoài kia. Cô nhất định sẽ rời khỏi nơi này!Sự xuất hiện của cô làm mọi việc đi quá xa rồi.

"Nếu như đệ đã hiểu lòng ta, coi như ta không còn gì để nói nữa. Tránh đêm dài lắm mộng, ta cũng xin cáo từ. Đệ cứ yên tâm, quân tử nhất ngôn, ta nhất định sẽ giúp đệ ôm được mỹ nhân về."-An Nguyệt tự thoát khỏi dòng suy nghĩ, đứng bật dậy ôm quyền rời đi, để lại phía sau là tam vương gia vẫn như cũ không nói lời nào nữa...

Canh ba vắng lặng, xung quanh hồ sen thổi đến từng đợt gió lạnh. Hai thái giám, một cao, một lùn run cầm cập cầm đèn lưu ly soi sáng từng ngỏ ngách, đến ven hồ thì dừng lại. Người lùn rụt cổ vào bên trong y phục, bước chân lùi vể phía sau, len lén hỏi người bên cạnh:

"A Quý, ngươi nói xem liệu có thật sự có quỷ như trong lời đồn không?. Ta... ta sợ lắm... rõ ràng là tổng quản cũng sợ nên mới để cho chúng ta đi tuần thay hắn. Hay... hay là chúng ta đừng có đi nữa"

"Ngươi bị điên à, đừng có ở đó mà nói xằng nói bậy. Ta nói trong hoàng cung này toàn chính khí của hoàng thượng, lại có lệnh cấm không được đồn đại chuyện quỷ thần dọa người. Ngươi muốn cái đầu của mình rơi xuống chắc?Bây giờ có quỷ ở đây ta cũng chẳng sợ. Đi mau, nếu muốn về sớm thì nhấc cái chân lên... Này, người bị điếc hả?Còn không mau... -Người gọi A Quý hùng hổ quay lại mắng té tác người phía sau mình, vỗ vỗ ngực tự đắc định lôi người kia đi thì bắt gặp vẻ mặc tái xanh của hắn, ngón tay run run chỉ ra phía đằng sau, nói:

"Quỷ... quỷ... có quỷ"

"Quỷ gì chứ?... Ta đã bảo là... AAAAAAA CÓ QUỶ "- A Quý quay lại thì lập tức nhìn thấy một bóng người áo trắng lơ lửng trên mặt đất, đầu lìa khỏi cổ, máu chảy đầy trên đất thì hét to lên. Hắn quăng luôn đèn lồng trên tay mình xuống mặt đất, bỏ mặc mọi thứ mà co giò lên chạy. Thái giám còn lại cũng chạy nốt. Chỉ thấy bóng trắng thổn thức vài tiếng rồi đột ngột bật cười, lướt đi ngay tức khắc.

"Này này... đêm qua tỉ đã nghe tin gì chưa?A Quý và A Lương đi tuần ven hồ sen thì thấy nữ quỷ đó. Nàng ta cầm đầu mình lơ lơ lửng lửng dọa nhân. Hai người kia về đến nơi thì nhanh chóng bất tỉnh nhân sự, thần trí điên loạn không nói được lời nào nữa. Trang quý phi đã ra lệnh kẻ nào còn dám nhắc đến chuyện làm kinh động hoàng thượng thì tức khắc sẽ bị đem ra chém đầu!"- Buổi sáng hôm sau, An Nguyệt có hứng dậy rất sớm bèn ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, cũng không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy Thư Hồng và Quế Chi đang nhỏ to bàn luận việc gì đó. Cô liền không vui đi đến, hạ giọng hỏi:

"Các em không lo làm việc đi, ở đây bàn tán gì thế?"

"Nương nương, nương nương, không hay rồi. Đêm qua ma quỷ xuất hiện cạnh hồ sen làm cho hai thái giám điên loạn"-Quế Chi nhanh nhảu trả lời. An Nguyệt nghe xong trầm ngâm, không tin hỏi lại:

"Các em chắc chứ?Chuyện đó không phải là chuyện có thể mang ra đùa giỡn đâu. Đêm qua ta và tam vương gia cũng ở gần đó, tại sao lại không nhìn thấy gì?"

"Nương nương, người thật sự không biết rồi. Ma quỷ thường canh hai canh ba mới dám xuất hiện, người và tam vương gia đương nhiên là không nhìn thấy gì rồi!Huống hồ nô tì có tỉ muội tốt ở cạnh đó, tin tức tuyệt đối không thể sai đâu, việc đó hiện náo loạn khắp hậu cung rồi a "-Thư Hồng kiên quyết nói lại, trước giờ nàng cũng chưa bao giờ sai à.

"Nương nương, nương nương bên Trang quý phi cử người qua mời nương nương đến cung một chuyến"-Minh Xuân từ phía bên ngoài chạy vào, vẻ gấp gáp...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-92)