← Ch.37 | Ch.39 → |
Hừm, lại thêm một người nữa à, thật sự muốn xem cô thảm bại như thế nào sao?Nhưng hình như lại phải để cho hắn thất vọng rồi.
"Chúng thần thiếp bái kiến hoàn thượng"-Các vị phi tần hùng hổ ra vẻ gặp ác tiêu diệt lúc ban nãy không biết đã biến mất tự lúc nào, chỉ còn lại sự ôn nhu và thành ý dâng lên như nước cuộn sông lớn, đồng loạt quỳ xuống tham kiến Vũ Hiên đế tiêu sái trước mặt. Chỉ có duy nhất trưởng công chúa vẫn đứng yên tại chỗ, vòng 2 tay lại trước ngực, liếc mắt nói:
"Hừm, hoàng thượng, mau tới đây phân xử, tuyệt không thể để tiểu Nguyệt bị ủy khuất, còn có kẻ tiểu nhân nào đó không biết liêm sỉ đi vu khống người khác. Nếu ngươi không xử cho ra lẽ thì đừng gọi ta là tỉ tỉ."-Kỳ Hoa trừng mắt nhìn đám phi tần làm bộ làm tịch đang quỳ dưới đất kia, hận không thể tát cho mỗi ả một cá bạt tai.
"Hoàng thượng, chúng thần thiếp chỉ muốn phân xét rõ trắng đen mà thôi, cũng chưa bạt đãi An quý tần. Trưởng công chúa đây là hơi quá đáng một chút rồi."-Trang quý phi đáp lại, quyết không đội trời chung với Kỳ Hoa.
"Hoàng tỷ, trẫm biết tỷ thân thuộc với An quý tần. Chuyện này trẫm sẽ suy xét đến cùng, không làm cho người vô tội chịu thiệt thòi. Kẻ dám gây ra tội này sẽ trực tiếp mang đi chém"-Vũ Hiên đế nở nụ cười, đôi mắt của hắn ánh lên sự tàn nhẫn và tức giận làm cho ai cũng phải khiếp sợ. Chu Tịch đang bị giữ tay cũng không khỏi run lên, nhưng nàng không tin An quý tần kia có thể thoát khỏi lưới đã giăng sẵn, huống chi nàng còn có Trang quý phi che chở...
"Vậy hoàng thượng cũng đã đến đây rồi, xin người làm chứng cho sự trong sạch của thần thiếp. Hàm tần, Chu Tịch, cả 2 có bằng chứng gì còn không mau đem ra?"-An Nguyệt nói một cách trầm tĩnh, nhưng cô cũng không hề nhận ra gấu váy hai bên đã bị đôi bàn tay nhỏ nhắn vò nát từ lúc nào.
"Được, thật ra ta là muốn để cho nàng tự mình nhận tội, giữ lại một cơ hội trong hậu cung để hầu hạ hoàng thượng. Nhưng xem ra nàng không muốn nhận thành ý này rồi. Chu Tịch, ngươi không thấy nàng vô tình độc ác như thế sao?Ngươi hà cớ gì phải một mực trung thành với nàng? Mau nói ra nơi nàng giữ loại thuốc hại người kia, diệt trừ mối hậu họa cho hậu cung."-Hàm tần đứng tới cạnh Chu Tịch, nói với ả ta.
"Nương nương... nô tì... nô tì là không muốn hãm hại nương nương. Nhưng nô tì... nô tì không muốn làm theo lời nương mà làm điều ác nữa, xin nương nương hãy tha lỗi cho nô tì." - Chu Tịch lại đập đầu hướng An Nguyệt tạ lỗi, nước mắt không ngừng tuôn ra như suối, đoạn lại nói tiếp:
"Thuốc... , loại thuốc đó được cất kỹ trong hộp sắt ở góc chân giường bên phải của nương nương, chỉ cần lấy gạch che phía trên ra. Nô tì... nôi tì có thể vào đó lấy"
"Ha ha, cuối cùng cũng có thể để cho Hạ sung viên chết được nhắm mắt, hoàng thượng, thần thiếp cầu xin người cho phép khám xét tư phòng của An quý tần."-Hàm tần quỳ xuống trước mặt Kỳ Nhật, được hắn ra hiệu đồng ý.
"Tuyệt đối không được, chủ tử ta đường đường là một vị nương nương cao quý sao có thể tùy tiện cho kẻ khác vào trong tư phòng lục lọi?"-Minh Xuân đứng ra phản bác.
"Nếu An quý tần thật sự trong sạch thì hà cớ gì không cho người khác vào khám xét chứ?Hay là đang giấu giếm thứ gì trong đó?"-1 tiểu cung nữ cung nào đó cãi lại.
"Minh Xuân, từ khi nào chuyện của ta chó phép em đứng đây nói xằng nói bậy?Mau lui xuống, ta thật sự là kẻ trong sạch tại sao lại phải sợ hãi?Trang quý phi, xin cứ tự nhiên."-An Nguyệt đẩy Minh Xuân xuống, ra giọng giáo huấn nàng.
"Được, chân tướng thế nào thì lát sau sẽ rõ. Bích Cửu, mau đi mời Du thái y đến đây, còn lại... đưa Chu Tịch vào khám xét."-Trang quý phi nhanh chóng phân phó, đôi môi nàng thoáng cong lên rồi hạ xuống.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |