Lại thêm một em xuyên qua
← Ch.08 | Ch.10 → |
Tác giả: Tiểu thư ngố.
Sơ Ảnh đang ngủ thì có cảm giác ai đang nhìn nàng chằm chằm. Giống như muốn nhai xương nàng vậy. (người ta nhìn bả bằng ánh mắt đau xót, mà bả nói như là người rừng vậy). Nàng rùng mình, híc, thầm nghĩ, đừng nhìn nữa, sợ quá, nếu nhìn nữa bà móc mắt của mi. Một khắc sau, nàng vẫn cảm thấy ánh mắt đó cứ nhìn nàng. Bực bội nàng hét lên.
"Ta liều mạng với ngươi". Khi mắt nàng mở rõ ràng thì nhìn thấy người ăn trọn cái tát của nàng là Hiên đế, nàng cười ha ha hai tiếng lại lăn đùng ra ngủ mất. (giả bộ đó).
Vì lãnh trọn cái tát không hề nhẹ tay của nàng, nên bên má Hiên đế sưng lên có hình thù năm ngón tay rõ ràng. Đến lúc hắn hồi thần thì nàng lại lăn đùng ra ngủ cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn tức giận muốn mắng nàng một trận nhưng khi nhìn thấy vết thương trên vai nàng thì lại thở dài.
Thầm nói.
" Nếu đánh trẫm nàng có thể bớt đau thì nàng cứ đánh, trẫm không trách nàng".
Nàng nghe lời hắn nói xong, thầm nghĩ. Ta cũng muốn đánh tiếp lắm nhưng mạng quan trọng hơn, nếu ngươi thích ngược thì kiếm hoàng hậu mà ngược.
Hiên đế thấy nàng vẫn không tỉnh liền nghĩ chắc nàng nằm mơ nên cũng bỏ qua truyện này. Hôm nay là ngày hoàng hậu hồi cung, hắn cũng nên ra đón nàng dù hắn rất hận nàng kiếp trước hại chết Sơ Ảnh nhưng vẫn còn yêu nàng nhiều lắm.
Ngọc Vân hoàng hậu của Hiên Viên quốc đang cùng nhóm hộ vệ, cung nữ hồi cung, trên đường lại bị bọn cướp chặn lại, chúng đông lại hung hãn nên, nhóm hộ vệ dù cố gắng cỡ nào thương vong hơn phân nữ, mấy nha hoàng hoảng hốt hét lên cứu mạng, chạy toán loạn khiến hoàng hậu cũng run sợ, nô tỳ thân tính của nàng lôi kéo nàng mau chạy. Bọn cướp nhìn thấy nàng xinh đẹp nổi lên tham muốn, liền đuổi theo.
Hai người cố gắng chạy, nhưng càng chạy mấy người đó đuổi theo lại càng gần nô tỳ thân tính của hoàng hậu tên Tuyết nhi lên tiếng.
" Hoàng hậu người mau chạy đi để nô tỳ đánh lạc hướng bọn chúng ".
" KHÔNG ĐƯỢC, NHƯ VẬY RẤT NGUY HIỂM "" hoàng hậu hoảng sợ gào lên.
Tuyết nhi than thở: " hoàng hậu nô tỳ đi chung với người nhất định cả hai đều phải chết. Người mau chạy nhanh đi ".
Hoàng hậu nức nở." Vậy ngươi phảicẩn thận đó ". Nói xong nàng liền quay đầu vụt chạy đi.
Hai người chạy hai hướng khác nhau, bọn cướp lại chia ra làm hai đuổi theo, hoàng hậu chạy thẳng một hơi xém nữa rớt xuống vực, nàng dừng lại, vừa định quay đầu chạy hướng khác thì bọn cướp đã đuổi kịp.
Một trong những tên cướp lên tiếng: " woa đúng là mỹ nhân nha thật xinh đẹp, không uổng công bọn ta đuổi theo ". Mấy người khác cũng nhao nhao lên phụ họa: " đúng vậy haha chúng ta gặp may rồi".
Hoàng hậu run rẩy hỏi: " Các.. người.. muốn... làm.. gì.. ta..".
" Haha nàng hỏi một câu thật ngốc nhỉ, dĩ nhiên là muốn hưởng thụ rồi mau qua đây hầu hạ đại gia nào ". Bọn cướp nhao nhao lên.
" Các ngươi mơ cũng đừng mơ ", vừa dứt lời nàng liền xoay người nhảy xuống vực, dưới vực là một dòng sông, nước cuốn đập rầm rầm nhìn rất ghê rợn, nàng nhắm mắt lại nói thầm.
" Vĩnh Biệt".
Bọn cướp thấy vậy thầm tiếc nuối, " nhảy xuống đó không chết mới là kì tích, haiz, thật đáng tiếc, một mỹ nhân ". Nói xong bọn chúng kéo nhau chạy theo đường của Tuyết nhi, mong kiếm lại chút cháo.
Về phần Ngọc Vân hoàng hậu nhảy xuống sông giữ trong sạch cho bản thân, ông trời thương tình, hoạt dòng nước tiếc nuối khuôn mặt của nàng nên xác nàng vẫn còn nguyên vẹn, à có lẽ nàng vẫn còn thở.
Nàng được một người cứu đưa về căn nhà của hắn, chăm sóc cẩn thận nhưng vẫn không tỉnh, mỗi người người đó đều lên núi hái thuốc chữa cho nàng.
Nói về thế giới hiện đại. Trong một khu chung cư vừa vừa, có mấy người bạn đến nhà của nhỏ chơi, ba mẹ nhỏ làm gà lên đãi bạn bè của nhỏ. Nhỏ năm nay vừa tròn 20 cái tuổi hồn nhiên, hiếu động, (à còn một việc rất đáng sợ mà tác giả muốn nói cho mọi người biết là nhỏ cực kì tham ăn, vì cái tội tham ăn này nên nhỏ chết, một cái chết khá lãng nhách).
Nhỏ tên là: Trần Ngọc Vân. Sở thích của cô là ăn, ăn, ăn. Mê trai Ngoài ăn ra không còn thích chi nữa, nói sơ qua về thân hình nhé.
Thân hình khá chuẩn (khụ khụ). Cao 1m60, nặng 60 kg. Thôi vô lại vấn đề chính.
Khi gà luộc được mẹ cô bưng lên cả nhà cùng nhau ngồi vào dùng bữa, thì cô đã nhanh tay chợp lấy cái đùi gà rồi cười hi hi nói.
" mọi người cứ tự nhiên nha ". Cha mẹ và anh trai cô chỉ biết cười trừ cho đỡ ngượng. Cô thấy cả nhà đều cười thật khó hiểu nhưng cô vẫn ngấu nghiến hết cái đùi gà trong tau bỗng cô bị mắc nghẹn thở không được cuối cùng trút hơi tàn ra đi.
Khi cô mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường, khung cảnh cung quanh rất kì lạ, cô cố gắng xoay người bước xuống giường thì cơ thể cực kì đau nhức. Có một giọng nói thật êm tai vang lên.
" Thân thể của ngươi vẫn chưa lành, đừng động". Cô cố gắng nhìn về phía giọng nói phát ra thì.
" Ôi my god, trên đời này còn có người đẹp trai đến cỡ đó xao, chắt là thần tiên qúa "cô nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn cảm thấy thật khó chịu, liền nói.
" Nhìn Đủ Chưa". Theo quáng tính cô đáp lời: " chưa đủ".
Hắn trợn mắt nghĩ, trên đời này có nữ nhân nào giống nàng ta không, nhìn chằm chằm một nam nhân như vậy, kia không phải hắn nhìn nhầm chứ nước... nước miếng. Hắn không nhịn được nữa, phụt hahahaha.
Cô khó hiểu nhìn hắn, sao hắn lại cười thế nhỉ, mà hắn cười lên thật là đẹp troai vừa nghĩ nước miếng cô càng chảy dài (mê trai dễ sợ).
Hắn cười đủ liền quay lại lấy khăn lau dùm nàng nước miếng.
Cô thấy vậy xấu hổ, đỏ mặt, thầm nghĩ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống khỏi phải nhìn thấy giương mặt ai kia đang nhịn cười.
Chợt hắn nhìn cô thật nghiêm túc khiến cô choáng, cô nghĩ, anh à đừng nhìn em tập trung như vậy em chịu không nổi híc. Đang mơ mộng vẫn vơ, chợt nghe hắn hỏi.
"Nàng tên gì, nhà ở đâu để ta đưa nàng về, nàng đã hôn mê hơn nữa tháng rồi không về nhà chắc phụ, mẫu sẽ lo lắng".
Ý hình như có cái gì sai sai thì phải, cô nhìn quần áo hắn đang mặc mà hết hồn la lên " A. A. AAAAA". Hắn bịt chặt lỗ tai lại nếu không chắt hỏng với tiếng sư tử gầm này.
Hắn hỏi." làm gì rống lên dữ vậy ". Ngữ điệu có chút không kiên nhẫn.
" Vậy... vậy anh à không huynh cho ta hỏi đây là đâu có được không " giọng nói ngọt ngào vang lên làm cô giật mình. Khi nhìn xuống thì thấy cả cơ thể cô cũng mặc trang phục cổ đại, cô thầm nghĩ. Không phải chứ mình chưa từng đóng phim mà với lại cơ thể đau nhức này khiến cô trở nên rõ ràng. Cô chắc chắn là mình đã xuyên không bởi cơ thể gầy nhòm này chả phải của cô. Một giọng nói vang lên khiến cô hồi hồn.
" Nơi đây là đáy vực, chắc nàng đã rơi từ trên xuống, mạng của nàng cũng lớn thật, rơi từ độ cao đó với nước sông dữ kia mà nàng còn sống đúng là kì tích. Ta nói xong rồi giờ nàng nói đi nàng tên gì tại sao lại rớt xuống đây".
" Ta.. ta thực sự không nhớ gì hết, đầu ta đau ". Nàng tương kế tựu kế, phải làm cho hắn chữa khỏi cho nàng mới được chữa xong ta lấy thân báo đáp haha. Qúa lời.
Hắn rùng mình cảm giác bất an ập tới.
Lại nói về Hiên đế, sau khi ra đón hoàng hậu mà không thấy bóng dáng nàng hắn tức giận, chưa kịp phát hỏa thì thấy Tuyết nhi nô tỳ thân cận của hoàng hậu chật vật chạy tới, quỳ xuống ôm ống quần Hiên đế vừa khóc vừa nói.
" hoàng thượng xin người đi cứu nương nương, người đi cứu nương nương đi, cầu xin ngài hoàng thượng".
Có một dự cảm không lành Hiên đế liền hỏi." hoàng hậu đâu, xao ngươi lại về một mình".
"Hoàng thượng, hức hức, nô tỳ cùng nương nương hồi cung nữa đường gặp phải cướp, nô tỳ đánh lạc hướng bọn chúng để nương nương chạy đi nào ngờ người chạy tới vực thẳm bị bọn cướp chia ra đuổi theo, lúc nô tỳ tới nơi thì hoàng hậu vì giữ trong sạch của mình nên nhảy xuống vực rồi, huhuhu". Nói xong nàng khóc rống lên.
Hiên đế nghe xong ngã bịt xuống thẫn thờ, sau đứng dậy chụp lấy hai vai Tuyết nhi lắc dữ dội, hét lên.
" NGƯƠI NÓI LÁO, NGỌC VÂN XAO CÓ THỂ, KHÔNG THỂ NÀO AAAA".
" HOÀNG THƯỢNG, NGÀI ĐI CỨU NƯƠNG NƯƠNG ĐI CẦU XIN NGƯƠÌ". Nàng cũng hét lên.
Hắn bình tĩnh lại, hỏi nơi hoàng hậu nhảy xuống, Tuyết nhi dẫn hắn tới nơi, hắn không muốn tin, nàng không nhảy, nàng chỉ muốn dọa hắn thôi. Nhưng khi thấy miếng ngọc bội hắn tặng nàng lúc mới gặp, nàng vẫn luôn mang bên người, tim hắn chùn xuống. ĐAU, đau đến chết lặng, hắn cho người đi tìm, còn hắn thì ngồi đó cuối gầm mặt. Một giọt, hai giọt, rồi ba giọt, mặn chát, hắn khóc, hắn hận, hận chính bản thân mình tại sao không biết qúy trọng bây giờ mất đi mới thấy đau đến không thở được.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Tác giả: Tiểu thư ngố.
Sơ Ảnh đang ngủ thì có cảm giác ai đang nhìn nàng chằm chằm. Giống như muốn nhai xương nàng vậy. (người ta nhìn bả bằng ánh mắt đau xót, mà bả nói như là người rừng vậy). Nàng rùng mình, híc, thầm nghĩ, đừng nhìn nữa, sợ quá, nếu nhìn nữa bà móc mắt của mi. Một khắc sau, nàng vẫn cảm thấy ánh mắt đó cứ nhìn nàng. Bực bội nàng hét lên.
"Ta liều mạng với ngươi". Khi mắt nàng mở rõ ràng thì nhìn thấy người ăn trọn cái tát của nàng là Hiên đế, nàng cười ha ha hai tiếng lại lăn đùng ra ngủ mất. (giả bộ đó).
Vì lãnh trọn cái tát không hề nhẹ tay của nàng, nên bên má Hiên đế sưng lên có hình thù năm ngón tay rõ ràng. Đến lúc hắn hồi thần thì nàng lại lăn đùng ra ngủ cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn tức giận muốn mắng nàng một trận nhưng khi nhìn thấy vết thương trên vai nàng thì lại thở dài.
Thầm nói.
" Nếu đánh trẫm nàng có thể bớt đau thì nàng cứ đánh, trẫm không trách nàng".
Nàng nghe lời hắn nói xong, thầm nghĩ. Ta cũng muốn đánh tiếp lắm nhưng mạng quan trọng hơn, nếu ngươi thích ngược thì kiếm hoàng hậu mà ngược.
Hiên đế thấy nàng vẫn không tỉnh liền nghĩ chắc nàng nằm mơ nên cũng bỏ qua truyện này. Hôm nay là ngày hoàng hậu hồi cung, hắn cũng nên ra đón nàng dù hắn rất hận nàng kiếp trước hại chết Sơ Ảnh nhưng vẫn còn yêu nàng nhiều lắm.
Ngọc Vân hoàng hậu của Hiên Viên quốc đang cùng nhóm hộ vệ, cung nữ hồi cung, trên đường lại bị bọn cướp chặn lại, chúng đông lại hung hãn nên, nhóm hộ vệ dù cố gắng cỡ nào thương vong hơn phân nữ, mấy nha hoàng hoảng hốt hét lên cứu mạng, chạy toán loạn khiến hoàng hậu cũng run sợ, nô tỳ thân tính của nàng lôi kéo nàng mau chạy. Bọn cướp nhìn thấy nàng xinh đẹp nổi lên tham muốn, liền đuổi theo.
Hai người cố gắng chạy, nhưng càng chạy mấy người đó đuổi theo lại càng gần nô tỳ thân tính của hoàng hậu tên Tuyết nhi lên tiếng.
" Hoàng hậu người mau chạy đi để nô tỳ đánh lạc hướng bọn chúng ".
" KHÔNG ĐƯỢC, NHƯ VẬY RẤT NGUY HIỂM "" hoàng hậu hoảng sợ gào lên.
Tuyết nhi than thở: " hoàng hậu nô tỳ đi chung với người nhất định cả hai đều phải chết. Người mau chạy nhanh đi ".
Hoàng hậu nức nở." Vậy ngươi phảicẩn thận đó ". Nói xong nàng liền quay đầu vụt chạy đi.
Hai người chạy hai hướng khác nhau, bọn cướp lại chia ra làm hai đuổi theo, hoàng hậu chạy thẳng một hơi xém nữa rớt xuống vực, nàng dừng lại, vừa định quay đầu chạy hướng khác thì bọn cướp đã đuổi kịp.
Một trong những tên cướp lên tiếng: " woa đúng là mỹ nhân nha thật xinh đẹp, không uổng công bọn ta đuổi theo ". Mấy người khác cũng nhao nhao lên phụ họa: " đúng vậy haha chúng ta gặp may rồi".
Hoàng hậu run rẩy hỏi: " Các.. người.. muốn... làm.. gì.. ta..".
" Haha nàng hỏi một câu thật ngốc nhỉ, dĩ nhiên là muốn hưởng thụ rồi mau qua đây hầu hạ đại gia nào ". Bọn cướp nhao nhao lên.
" Các ngươi mơ cũng đừng mơ ", vừa dứt lời nàng liền xoay người nhảy xuống vực, dưới vực là một dòng sông, nước cuốn đập rầm rầm nhìn rất ghê rợn, nàng nhắm mắt lại nói thầm.
" Vĩnh Biệt".
Bọn cướp thấy vậy thầm tiếc nuối, " nhảy xuống đó không chết mới là kì tích, haiz, thật đáng tiếc, một mỹ nhân ". Nói xong bọn chúng kéo nhau chạy theo đường của Tuyết nhi, mong kiếm lại chút cháo.
Về phần Ngọc Vân hoàng hậu nhảy xuống sông giữ trong sạch cho bản thân, ông trời thương tình, hoạt dòng nước tiếc nuối khuôn mặt của nàng nên xác nàng vẫn còn nguyên vẹn, à có lẽ nàng vẫn còn thở.
Nàng được một người cứu đưa về căn nhà của hắn, chăm sóc cẩn thận nhưng vẫn không tỉnh, mỗi người người đó đều lên núi hái thuốc chữa cho nàng.
Nói về thế giới hiện đại. Trong một khu chung cư vừa vừa, có mấy người bạn đến nhà của nhỏ chơi, ba mẹ nhỏ làm gà lên đãi bạn bè của nhỏ. Nhỏ năm nay vừa tròn 20 cái tuổi hồn nhiên, hiếu động, (à còn một việc rất đáng sợ mà tác giả muốn nói cho mọi người biết là nhỏ cực kì tham ăn, vì cái tội tham ăn này nên nhỏ chết, một cái chết khá lãng nhách).
Nhỏ tên là: Trần Ngọc Vân. Sở thích của cô là ăn, ăn, ăn. Mê trai Ngoài ăn ra không còn thích chi nữa, nói sơ qua về thân hình nhé.
Thân hình khá chuẩn (khụ khụ). Cao 1m60, nặng 60 kg. Thôi vô lại vấn đề chính.
Khi gà luộc được mẹ cô bưng lên cả nhà cùng nhau ngồi vào dùng bữa, thì cô đã nhanh tay chợp lấy cái đùi gà rồi cười hi hi nói.
" mọi người cứ tự nhiên nha ". Cha mẹ và anh trai cô chỉ biết cười trừ cho đỡ ngượng. Cô thấy cả nhà đều cười thật khó hiểu nhưng cô vẫn ngấu nghiến hết cái đùi gà trong tau bỗng cô bị mắc nghẹn thở không được cuối cùng trút hơi tàn ra đi.
Khi cô mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường, khung cảnh cung quanh rất kì lạ, cô cố gắng xoay người bước xuống giường thì cơ thể cực kì đau nhức. Có một giọng nói thật êm tai vang lên.
" Thân thể của ngươi vẫn chưa lành, đừng động". Cô cố gắng nhìn về phía giọng nói phát ra thì.
" Ôi my god, trên đời này còn có người đẹp trai đến cỡ đó xao, chắt là thần tiên qúa "cô nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn cảm thấy thật khó chịu, liền nói.
" Nhìn Đủ Chưa". Theo quáng tính cô đáp lời: " chưa đủ".
Hắn trợn mắt nghĩ, trên đời này có nữ nhân nào giống nàng ta không, nhìn chằm chằm một nam nhân như vậy, kia không phải hắn nhìn nhầm chứ nước... nước miếng. Hắn không nhịn được nữa, phụt hahahaha.
Cô khó hiểu nhìn hắn, sao hắn lại cười thế nhỉ, mà hắn cười lên thật là đẹp troai vừa nghĩ nước miếng cô càng chảy dài (mê trai dễ sợ).
Hắn cười đủ liền quay lại lấy khăn lau dùm nàng nước miếng.
Cô thấy vậy xấu hổ, đỏ mặt, thầm nghĩ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống khỏi phải nhìn thấy giương mặt ai kia đang nhịn cười.
Chợt hắn nhìn cô thật nghiêm túc khiến cô choáng, cô nghĩ, anh à đừng nhìn em tập trung như vậy em chịu không nổi híc. Đang mơ mộng vẫn vơ, chợt nghe hắn hỏi.
"Nàng tên gì, nhà ở đâu để ta đưa nàng về, nàng đã hôn mê hơn nữa tháng rồi không về nhà chắc phụ, mẫu sẽ lo lắng".
Ý hình như có cái gì sai sai thì phải, cô nhìn quần áo hắn đang mặc mà hết hồn la lên " A. A. AAAAA". Hắn bịt chặt lỗ tai lại nếu không chắt hỏng với tiếng sư tử gầm này.
Hắn hỏi." làm gì rống lên dữ vậy ". Ngữ điệu có chút không kiên nhẫn.
" Vậy... vậy anh à không huynh cho ta hỏi đây là đâu có được không " giọng nói ngọt ngào vang lên làm cô giật mình. Khi nhìn xuống thì thấy cả cơ thể cô cũng mặc trang phục cổ đại, cô thầm nghĩ. Không phải chứ mình chưa từng đóng phim mà với lại cơ thể đau nhức này khiến cô trở nên rõ ràng. Cô chắc chắn là mình đã xuyên không bởi cơ thể gầy nhòm này chả phải của cô. Một giọng nói vang lên khiến cô hồi hồn.
" Nơi đây là đáy vực, chắc nàng đã rơi từ trên xuống, mạng của nàng cũng lớn thật, rơi từ độ cao đó với nước sông dữ kia mà nàng còn sống đúng là kì tích. Ta nói xong rồi giờ nàng nói đi nàng tên gì tại sao lại rớt xuống đây".
" Ta.. ta thực sự không nhớ gì hết, đầu ta đau ". Nàng tương kế tựu kế, phải làm cho hắn chữa khỏi cho nàng mới được chữa xong ta lấy thân báo đáp haha. Qúa lời.
Hắn rùng mình cảm giác bất an ập tới.
Lại nói về Hiên đế, sau khi ra đón hoàng hậu mà không thấy bóng dáng nàng hắn tức giận, chưa kịp phát hỏa thì thấy Tuyết nhi nô tỳ thân cận của hoàng hậu chật vật chạy tới, quỳ xuống ôm ống quần Hiên đế vừa khóc vừa nói.
" hoàng thượng xin người đi cứu nương nương, người đi cứu nương nương đi, cầu xin ngài hoàng thượng".
Có một dự cảm không lành Hiên đế liền hỏi." hoàng hậu đâu, xao ngươi lại về một mình".
"Hoàng thượng, hức hức, nô tỳ cùng nương nương hồi cung nữa đường gặp phải cướp, nô tỳ đánh lạc hướng bọn chúng để nương nương chạy đi nào ngờ người chạy tới vực thẳm bị bọn cướp chia ra đuổi theo, lúc nô tỳ tới nơi thì hoàng hậu vì giữ trong sạch của mình nên nhảy xuống vực rồi, huhuhu". Nói xong nàng khóc rống lên.
Hiên đế nghe xong ngã bịt xuống thẫn thờ, sau đứng dậy chụp lấy hai vai Tuyết nhi lắc dữ dội, hét lên.
" NGƯƠI NÓI LÁO, NGỌC VÂN XAO CÓ THỂ, KHÔNG THỂ NÀO AAAA".
" HOÀNG THƯỢNG, NGÀI ĐI CỨU NƯƠNG NƯƠNG ĐI CẦU XIN NGƯƠÌ". Nàng cũng hét lên.
Hắn bình tĩnh lại, hỏi nơi hoàng hậu nhảy xuống, Tuyết nhi dẫn hắn tới nơi, hắn không muốn tin, nàng không nhảy, nàng chỉ muốn dọa hắn thôi. Nhưng khi thấy miếng ngọc bội hắn tặng nàng lúc mới gặp, nàng vẫn luôn mang bên người, tim hắn chùn xuống. ĐAU, đau đến chết lặng, hắn cho người đi tìm, còn hắn thì ngồi đó cuối gầm mặt. Một giọt, hai giọt, rồi ba giọt, mặn chát, hắn khóc, hắn hận, hận chính bản thân mình tại sao không biết qúy trọng bây giờ mất đi mới thấy đau đến không thở được.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |