← Ch.27 | Ch.29 → |
Ta mang theo bên mình chẳng có gì đáng giá ngoài số bạc tích cóp từ lúc ở Trường An cùng pho tượng ngọc Lâm Ân Diễm sai người tu sửa - quà tặng của huynh trưởng. Tuy xấu xí hơn trước nhiều nhưng dù sao cũng là di vật huynh trưởng để lại, ta không nỡ vứt bỏ.
Do dự một lát, ta nói với A Kiều: "Mang theo cả pho tượng gỗ kia nữa."
A Kiều khó khăn tìm kiếm trong đống đồ ta mang theo, lôi ra pho tượng gỗ nằm sâu dưới đáy rương. Ta cầm lên nhìn ngắm một hồi, im lặng vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ được điêu khắc sống động, tràn đầy sức sống, rồi lại đưa cho A Kiều.
"Đi thôi." Ta nhìn Lâm Ân Diễm lần cuối, thở dài nói.
Ta không dám ở bên cạnh Lâm Ân Diễm thêm nữa. Con hồ ly này mỗi khi tỏ ra tốt với ta, ta lại bắt đầu bất an, tự hỏi gần đây mình có giấu giếm hắn làm chuyện gì không, rồi lại tính toán xem mình còn giá trị lợi dụng gì nữa.
Theo lý mà nói, giá trị cuối cùng của ta đã bị hắn vắt kiệt, nhưng biết đâu được, dù sao trong bụng ta còn mang cốt nhục của hắn, ai biết hắn lại muốn lợi dụng đứa trẻ này làm gì nữa? Hắn ép ta an thai, sinh hạ đứa trẻ này, chắc chắn có mục đích khác.
Ta từng tránh mặt Lâm Ân Diễm, nói chuyện riêng với A Kiều một lần, hỏi nàng ta rốt cuộc là người của ta hay của Hoàng đế. Ta dám hỏi thẳng như vậy, đương nhiên là vì đã nhận ra sự nghiêng ngả trong lòng A Kiều qua những hành động của nàng ta, trong lòng cũng đã có đáp án.
Quả nhiên A Kiều không làm ta thất vọng. Ta bèn nói hết kế hoạch của mình, nhưng tạm thời không tiết lộ chuyện ta có ảnh vệ. Bảo nàng ta giúp ta hạ thuốc cũng là một phép thử, nếu nàng ta không làm hoặc tiết lộ cho Lâm Ân Diễm, ảnh vệ sẽ lập tức xử lý nàng ta, đề phòng tin tức bị lộ ra ngoài.
May mắn là nàng ta đã vượt qua bài kiểm tra của ta, ta cũng chính thức tin tưởng nàng ta. Vì vậy, khi ảnh vệ dắt năm con ngựa từ trong rừng ra, ta thản nhiên giải thích: "Đây là tử sĩ phụ thân để lại cho ta."
Nàng ta chợt hiểu ra, gật đầu.
Ở lại đây chỉ còn bốn ảnh vệ. Mười ảnh vệ khác ta đã đưa cho Tam Hoàng tử, không định lấy lại, coi như cảm tạ hắn năm xưa chịu ra tay cứu huynh trưởng, dù kết quả cuối cùng không như ý muốn. Trong số tám người còn lại, hai người ở lại doanh trại thăm dò tình hình, hai người khác đã lặng lẽ rời khỏi đội ngũ khi chúng ta hạ trại, đi trước đến nơi ta muốn đến để chuẩn bị chỗ ở.
Nơi ta muốn đến là một thị trấn nhỏ tên là Chúc Tế, nằm ở biên giới nước Sở. Tuy hơi gần Trường An một chút nhưng lại nằm ở phía Bắc, đối xứng với kinh đô Hoài Dương ở phía Nam.
Lý Cẩn Niên nói với ta, lúc trời quang mây tạnh, đứng trên núi Chúc Tế có thể nhìn thấy Trích Tinh Lâu trong kinh thành - tòa lầu cao nhất Hoài Dương mà phụ vương xây cho mẫu thân. Giờ đã thành tài sản riêng của Lý Cẩn Niên, được sửa thành tửu lâu, chỉ phục vụ cho đám quan lại quyền quý hưởng lạc.
Một nửa số bạc ta mang theo lần này là do hắn gửi từ quận Hoài Nam, hẹn trước địa điểm rồi sai ảnh vệ đi lấy, không để Lâm Ân Diễm phát hiện. Lý do ta quyết định đến Chúc Tế cũng là vì Lý Cẩn Niên nói ở đây có một người bạn cũ của hắn, có thể giúp đỡ ta, cho ta một khoảng sân không nhỏ để ở.
Lý Cẩn Niên đối với ta coi như tận tâm tận lực. Trong số các quan lại cũ của Hoài Dương, ngoài những người bị xử trảm, chỉ còn mỗi hắn đối xử tốt với cựu chủ đã sa cơ lỡ vận như vậy. Ta rất cảm kích hắn, nhưng khi viết thư trả lời, ngoài một câu "cảm ơn", ta lại không viết thêm được gì nhiều.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của ta cũng khá tốt, nhưng A Kiều chưa từng tiếp xúc. Ta để một ảnh vệ đưa nàng ta đi cùng, sáu người chúng ta men theo ánh sao trời vội vã lên đường, vừa phải tranh thủ trước khi Lâm Ân Diễm tỉnh dậy phát hiện để nới rộng khoảng cách với đoàn xe của hắn, vừa phải cẩn thận không để lại dấu vết trên đường, vô cùng vất vả. Ta gần như cắn răng chịu đựng mọi khó chịu, đến khi trời tờ mờ sáng, ảnh vệ nói có thể dừng lại nghỉ ngơi, ta lập tức gục xuống lưng ngựa nôn ọe.
Chẳng ăn được gì nên cũng chẳng nôn ra được gì. A Kiều lúc đi còn mang theo một túi ô mai nhỏ và một bầu nước, lúc này vội vàng nhảy xuống ngựa đưa cho ta. Thấy sắc mặt nàng ta cũng chẳng khá hơn là bao, ta xua tay: "Ngươi uống chút nước đi, không cần lo cho ta. Ta không ăn uống gì được."
Cứ thế vội vã đi đường mấy ngày, ảnh vệ ở lại đoàn xe tuần thú đuổi kịp, kể lại mọi chuyện xảy ra sau khi ta rời đi.
Lâm Ân Diễm ngủ đến tận sáng hôm sau mới dậy, phát hiện ta không thấy đâu liền nổi trận lôi đình, suýt nữa đánh c. h. ế. t đám thị vệ tuần tra trực đêm hôm đó.
Sau đó hắn phái người tìm kiếm trong vòng trăm dặm, nhưng ảnh vệ làm sao để hắn phát hiện ra dấu vết chúng ta đi qua?
Vì vậy, sau khi ở lại một chỗ cả ngày mà không tìm thấy ta, Lâm Ân Diễm càng thêm sốt ruột, còn các quan viên khác thì cùng nhau dâng sớ, nói rằng không thể vì một nữ nhân mà trì hoãn hành trình, ép Lâm Ân Diễm tiếp tục lên đường.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |