Truyện:Hiệu Ứng Cầu Treo - Chương 63

Hiệu Ứng Cầu Treo
Trọn bộ 97 chương
Chương 63
0.00
(0 votes)


Chương (1-97)

Đôi môi Giang Khác Chi lướt qua lớp vải mỏng manh, lớp nước trên môi anh đều là từ lúc 𝐡·ô·n m·ô·𝖎 với Chung Hi lưu lại.

Anh chỉ vừa mới dán môi lên, Chung Hi đã cảm thấy quần lót ướt lúc này càng nhiều nước.

Lớp vải mỏng manh ướt sũng do nước bọt và mật dịch, lại bị bờ môi anh dán lên càng thêm dính sát vào cửa huyệt, hơi thở ấm nóng dù cách một lớp vải vẫn cho cô cảm giác ngứa ngáy khó mà ngó lơ được.

Ngứa quá đi mất, Chung Hi rất muốn vươn tay xuống giữa hai chân để làm bớt đi cảm giác khó chịu này.

Còn Giang Khác Chi vẫn ♓_ô_ռ ⓛ-iế-ⓜ nơi ướ.𝖙 á.ⓣ kia cách một lớp quần lót, khiến cho mật dịch từng chút lan tràn.

Khó chịu quá, thứ 𝐝ụ_𝐜 𝐯_ọ𝓃_🌀 sung 𝖘ư*ớ*𝓃*ⓖ khó lòng nhịn nổi này truyền từ môi lưỡi Giang Khác Chi đến huyệt nhỏ rồi lại tan đi khắp cơ thể trong chớp mắt.

Đừng l●1ế●Ⓜ️ qua quần lót như thế nữa mà, làm vậy vẫn là không đủ.

Chút lý trí còn sót lại ngăn không cho Chung Hi chủ động kéo quần lót xuống, thời gian và địa điểm đều không phù hợp, còn cả đối tượng nữa. Tiểu huyệt bắt đầu co rút, tiết ra mật dịch, vừa rồi hai người họ còn chưa nói chuyện rõ ràng, liệu cô có chắc rằng mình muốn khôi phục loại 🍳●⛎ⓐ●𝖓 𝒽●ệ đó với Giang Khác Chi một cách mơ hồ thế này không?

Quá lộn xộn rồi.

Chung Hi vừa muốn nhắm chặt hai mắt vì trận κ_♓0_á_ï 𝐜_ả_ɱ bí ẩn này thì từng hồi tiếng rung truyền đế từ túi bên hông váy.

Điện thoại rung lên, không cần nghĩ cũng biết ai gọi.

"Có người gọi em." Cô hơi giãy dụa, giơ tay lên đẩy cái đầu đang vùi giữa hai chân mình ra, nói nhỏ, "Em đi lâu quá rồi, anh ta sẽ thấy lạ."

Giang Khác Chi tựa như không nghe thấy lời cô nói, cố đẩy đầu lưỡi tiến sâu vào lãnh địa thơm tho mà anh đã mơ tưởng từ lâu.

Nhưng cô đang ngồi trên bồn rửa tay, anh khó mà thực hiện được, Giang Khác Chi thấy vô cùng chán nản.

Anh đứng thẳng người lên, nhìn cô: "Em thế này không thể ra ngoài."

Cái khuôn mặt tỏ vẻ rất nghiêm túc ấy khiến Chung Hi tưởng rằng anh còn đang bàn chuyện chính sự.

Nhưng thực tế ra anh lại cúi đầu chui vào giữa hai chân cô một lần nữa, một tay nâng cao m-ô-𝓃-g Chung Hi lên, tay còn lại nắm quần lót của cô, kéo mạnh hết sức xuống đầu gối.

Chung Hi tựa lưng lên gương mơ màng, điện thoại trong túi vẫn còn rung, từng tiếng rung như từng tiếng tim đập, cô vươn tay cầm lấy nó, rồi lại không biết có nên lấy nó hay không, cũng như liệu có nên đẩy người trước mặt ra không nữa.

Cô nhìn hai tay Giang Khác Chi chống hai bên người mình, cúi người, tư thế này đã duy trì một lúc lâu mà lưng vẫn thẳng tuột, rồi cứ vậy nhìn chằm chú nhìn hoa huyệt của cô.

Tư thế này khiến toàn bộ hạ thế của cô mở rộng trước mắt anh.

Rừng cây màu đen ẩn giấu những giọt sương sớm, Giang Khác Chi vùi cả đầu vào giữa hai chân cô.

Cuối cùng tay cô cũng chạm đến chỗ điện thoại, tiếng rung dừng lại vừa dừng được một giây, Chung Hi há to miệng như cá mắc cạn không phát ra được âm thanh nào.

Giang Khác Chi không nghỉ vô cùng chăm chú ⅼ𝐢ế_Ⓜ️ ɱú-ⓣ âm đế giữa hai chân cô.

Cảm giác khác hoàn toàn khi bị 🦵1ế*𝖒 cách lớp vải, âm đế bị chơi đùa luôn luôn là xúc cảm sung 💲.ướռ.🌀 nhất. Chung Hi mềm nhũn cả người vì 🎋_𝒽_🅾️á_𝖎 🌜_ả_ɱ đột ngột tăng lên, tay Giang Khác Chi âu yếm từ eo cô đến nơi mẫn cảm bên trong đùi, còn đầu lưỡi vẫn luôn 𝖑ⓘế.𝐦 ⓗ_ô_ռ xung quanh âm đế.

Sướ𝓃*🌀 quá đi mất, Chung Hi không nhịn được c-ắ-ռ m-ô-ℹ️. Chuyển động môi lưỡi của anh vẫn không ngừng, ánh mắt di chuyển từ giữa hai chân cô, đối diện với tầm mắt của cô, tự nhiên Chung Hi cảm thấy đôi con ngươi sáng trong giờ đây như đen kịt lại.

Phía dưới Chung Hi được anh phục vụ như thế, rồi anh lại nhìn cô như vậy, mang đến cảm giác gợi tình vô cùng, mặt cô vô thức đỏ lên.

"Ừm..." Hiếm khi cô không kiềm chế 🅓·ụ·𝖈 ✅ọ·п·𝖌 muốn гê_𝖓 𝓇_ỉ thành tiếng của mình.

Giang Khác Chi quan sát phản ứng của cô từ đầu đến cuối, mặt anh dần hướng xuống dưới, mũi chống ở âm đế của Chung Hi, đầu lưỡi nhẹ lướt qua cửa huyệt vẫn còn đang ra nước. Nơi này có thể dùng cụm từ nước nôi tràn trề để hình dung. Động tác đột ngột của anh khiến cho Chung Hi khẽ r⛎●ռ ⓡ●ẩ●🍸, rồi sau đó như nhớ ra điều gì, cô tốt bụng nhắc nhở cái người đang vùi giữa hai chân mang đến vô cùng sung ş.ư.ớ.𝓃.ⓖ vô hạn cho cô.

"Em đi vào phòng vệ sinh ha.. a.. Anh cũng biết mà, em vừa mới đi tè, ưmm..."

Với người khác có lẽ cô sẽ nói một cách nhã nhặn hơn là "đi tè" nhưng đối với Giang Khác Chi thì mấy chuyện này không quan trọng.

Cô nghĩ rằng Giang Khác Chi sẽ dừng lại, nhưng anh vẫn nhìn nơi đó chăm chú.

"Mở chân ra thêm chút nữa nào." Anh bảo.

Chung Hi nghe vậy thì hoàn toàn dựa lưng vào tường, ɱô·ⓝ·🌀 rướn về phía trước một chút, chỉ còn một phần nhỏ ngồi trên bồn rửa tay, mới có thể mở chân ra thêm chút nữa. Quần lót của cô không biết khi nào đã rơi xuống vắt trên giày.


"Anh biết." Anh lại cúi đầu 𝖑❗.ế.m một chút từ lướt từ trên xuống, nơi đó có một hương vị thoang thoảng, Giang Khác Chi nhìn chăm chú nơi vẫn trào nước không ngừng kia, "Trước kia cũng có lần, anh cũng đã làm em tè ra như thế."

Những từ ngữ này lại bị anh nói ra một cách rất nghiêm túc khiến cho Chung Hi quên cả cãi lại.

"Này, đã nói với anh rồi, đó là..."

Cô trợn tròn mắt, cảm nhận được môi lưỡi Giang Khác Chi đang nhấm nháp huyệt nhỏ của cô, đại não là nơi cảm nhận được 𝐜_ả_ⓜ ℊ_ℹ️á_↪️ ⓣ_ê ԁạ_𝐢 tột đỉnh đầu tiên.

Đầu lưỡi anh 🦵ⓘ.ế.𝖒 vòng quanh bên trên nếp uốn 𝖒●ề●m mạ●𝐢, đợi khi Chung Hi thả lỏng tinh thần anh lại l*𝖎*ế*Ⓜ️ mạnh, răng môi đôi khi 🌜ắ●𝓃 пⓗ●ẹ viên hạch nhỏ đã sớm sưng cứng. K♓●0●á●❗ 𝒸ả●Ⓜ️ mãnh liệt ập tới khiến Chung Hi phải cắn chặt môi mới có thể kìm nén không rên thành tiếng.

Giang Khác Chi nhìn cô, rồi dùng hai tay tách hai cánh hoa ra, đầu lưỡi tiến vào thăm dò miệng huyệt đã sớm tê dại không chịu nổi, đôi môi bắt đầu ⅼi●ế●Ⓜ️ mú*𝐭 trong ngoài, lưỡi cũng không quên khuấy đảo trong mị thịt.

Vừa rồi nhìn nhau ở cửa nhìn anh cô còn chưa cảm thấy gì, nhưng bây giờ những cọng râu lúm phúm ở cằm anh cọ vào miệng huyệt, khiến ⓓ_â_〽️ dịch tiết ra ngày càng nhiều.

Chung Hi 🌴-𝐡-ở ♓ổ-𝓃 ⓗ-ể-𝖓, ban đầu cô còn thấy máy sưởi trong toilet chưa đủ ấm, nhưng hiện tại cả người khô nóng khó chịu, chỉ muốn cởi hết quần áo trên người. Cô biết chắc mặt mình bây giờ đã đỏ bừng đến lạ thường, nhưng Giang Khác Chi vẫn đang nhẹ nhàng đ-â-〽️ chọc tìm kiếm gì đó.

Chung Hi biết anh đang tìm điểm G của mình, một điểm nhỏ mà mỗi lần làm đều có thể khiến cô 𝐬●ư●ớ●ⓝ●g đến mất hồn.

Cô ôm giữ lấy đầu anh, mười ngón tay 💲-1ế-† 𝐜♓-ặ-t tóc anh, tiếng rên như sắp tan vào không khí.

"Sang trái.... Ưmm, lên trên một chút."

Tiếng rên khó tả của Chung Hi từ bên trên vọng xuống, nghe như cô đang ở trên một đám mây bồng bềnh, Giang Khác Chi ngạc nhiên giây lát rồi lại càng ra sức ⅼ❗-ế-ⓜ.

Chung Hi nắm tóc anh, đưa hạ thể đến bên miệng Giang Khác Chi để lưỡi của anh có thể đ_â_ⓜ và_𝐨 sâu thêm.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Chung Hi chưa bao giờ làm những chuyện thế này ở nơi công cộng, lại còn cảm thấy sung sư_ớ_п_ⓖ gấp đôi.

Cô tưởng rằng mình sẽ không căng thẳng, nhưng thực tế mỗi giây trôi qua, thần kinh cô cứ căng như giây đàn. Nhưng không thể không công nhận chuyện này quá ⓚ●í𝖈●♓ ✝️●h●í𝒸●𝒽, đây là lần đầu tiên trong đời cô được trải nghiệm cảm giác này. Ngay khi lại có một loạt tiếng bước chân tới gần, cô còn chưa thốt lên lời, Giang Khác Chi đã 𝒽ô*n hôn âm đế trấn an cô, nhẹ nhàng nói: "Cửa khóa rồi."

Chung Hi thở phào, đôi mắt 🎋_𝒽_ê_⛎ ℊợ_❗ híp lại tận hưởng trận ái tình này, muốn anh nhanh hơn rồi lại nhanh hơn nữa, tiết tấu chuyển động của hai người dần nhịp nhàng, đầu lưỡi Giang Khác Chi như là ngọn lửa lan rộng trên cánh đồng, ra ra vào vào trong mị thịt ẩm ướt, đ.â.〽️ ⓥ.à.𝖔 hoàn toàn 👢𝒾·ế·m láp từng tấc thịt bên trong huyệt nhỏ, Chung Hi nức nở chờ đợi một kích trí mạng đủ để dẫn cô lên chín tầng mây.

Cuối cùng, ngay khi phần đầu lưỡi nhọn của Giang Khác Chi ấn lên điểm G nhô lên, Chung Hi rên như thét, đến rồi! Chính là chỗ đó, cô há to miệng để mình không hét chói tai, từng dòng dịch nóng phun trào tưới lên mặt Giang Khác Chi...

Chương (1-97)