Lý chấn thiên-bạn gái- kí ức
← Ch.07 | Ch.09 → |
Âm thanh trầm nhẹ nhưng cũng rất dễ nghe phát ra làm thu hút sự chú ý của mọi người, nhất là đám người phóng viên bởi họ nghe người này xưng hô với Triệu Hiểu Hàm rất thân thiết. Không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào, ống kính của họ không ngừng hướng về phía người đàn ông vừa lên tiếng mà chụp. Nhưng mọi chuyện dường như không theo ý muốn của họ.
Tiếng lách cách đột nhiên ngưng lại. Mọi người bao gồm cả chúng nghệ sĩ lẫn phóng viên đều cảm thấy thật khó tin, mọi thứ như ngưng đọng lại. Bởi người đàn ông trước mắt này.
Người đàn ông xuất hiện có thể nói là điển trai, tuấn tú, lịch lãm vô cùng, anh còn tuấn lãng hơn cả Âu Dương Hạo và Đỗ Thiên Vũ nữa. Làn da ngăm, ánh mắt trong nhưng lạnh lùng nhưng nhìn sâu vào đấy có thể thấy anh đang có một ý cười hướng về người con gái đẹp nhất đêm nay Triệu Hiểu Hàm, dù thế cả người anh vẫn toát lên bậc vương giả giống như Triệu Hiểu Hàm khi nãy. Bất giác mấy vị phóng viên lùi lại một bước, thở cũng không dám thở.
Triệu Hiểu Hàm rất ngạc nhiên, khi người đàn ông lạ mặt này lại gọi tên mình, cô đang cố gắng nhớ liệu anh ta có phải người quen trước kia của Triệu Hiểu Hàm hay không, nhưng tìm mãi vẫn nhưng vẫn không nhớ được gì. Cô vừa định mở miệng lên tiếng hỏi xem người đàn ông đó là ai? Thì anh ta lại tiến đến chỗ cô, ôm eo và thì thầm vào tai cô:
-Cô đừng nói gì cả?
Lý Chấn Thiên không hiểu tại sao mình muốn giúp Triệu Hiểu Hàm nữa, anh đến đây từ rất sớm quan sát cô ấy rất lâu, anh thấy cô ấy hôm nay vô cùng xinh đẹp nhưng lại lôi kéo đầy ong bướm tới, nào là Âu Dương Hạo thất thần vì cô còn Đỗ Thiên Vũ ảnh đế gì đó cũng tiến lại gần cô. Rồi hắn ăn nói mập mờ làm phóng viên chú ý cô. Nghĩ đến đây là anh vô cùng tức giận rồi, một là ánh mắt hắn quá chú ý đến c, hai là Lâm Hiểu Hàm mất chưa được bao lâu hắn đã quên cô ấy mà quen với Hứa Thanh Mỹ, còn chạy lại tán tỉnh cô, ba là anh không hiểu nổi chính mình nữa vì sao cứ cảm giác rằng cô là Lâm Hiểu Hàm nữa.
Hành động của hai người mập mờ làm đám phóng viên muốn rớt con mắt xuống, ý thức được tin tốt nên vội chụp hình còn Triệu Hiểu Vân, Hứa Thanh Mỹ vô cùng tức giận. Họ đều cùng chung ý nghĩ:
-Tại sao Triệu Hiểu Hàm lại biết người đàn ông tuấn tú đó?
Hai ả không ngừng liếc về phía bên này.
Triệu Hiểu Hàm nhìn thấy tất cả cô cười nhạt. Cũng làm theo lời nói của Lý Chấn Thiên, bởi cô tin người đàn ông này chỉ giải vây cho cô mà không có ác ý. Sở dĩ cô tin tưởng là vì anh mắt của anh ta. Ánh mắt lạnh lùng nhưng khó nén sự bi thương mà có lẽ anh cũng không phát hiện được, ngoài ra ánh mắt này làm cô thấy rất quen. Cô biết mình có thể giải quyết chuyện này, nhưng bản thân cô không bài xích anh ta. Cô liền gật đầu.
Lý Chấn Thiên thấy Hiểu Hàm gật đầu thoáng kinh ngạc, nhưng khó nén vui vẻ. Anh nhìn cô hồi lâu sau đó liền bước về ghế đại biểu, mọi người cũng về vị trí.
MC của công ty lên tiếng:
-Xin chào các vị, Xin cảm ơn các vị đã đến đây tham dự buổi lễ ra mắt phim Thiên Thần Sa Ngã cũng như lễ chào mừng kỷ niệm 3 năm thành lập công ty và Tổng giám đốc giải trí Lý Thị của chúng tôi. Xin nhiệt liệt hoan nghênh.
Công ty giải trí Lý Thị đã thành lập được 3 năm và không ngừng phát triển, nhân kỷ niệm 3 năm thành lập công ty, Giải trí Lý thị cho sản xuất bộ phim Thiên thần Sa Ngã quay tại Nhật Bản. Bên cạnh đó sẽ là chào đón Tổng giám đốc của công ty, mời anh Lý Chấn Thiên lên phát biểu:
Hiểu Hàm nghe tên này bỗng giật mình, tên này nghe rất quen nhưng không rõ là ở đâu. Cô im lặng quan sát người lên phát biểu. Âm thanh lạnh lùng lên tiếng:
-Xin chào mọi người, tôi là Lý Chấn Thiên là Tổng giám đốc của công ty Lý Thị.... Xin cảm ơn tất cả những nghệ sĩ đã cống hiến hết mình vì công ty, Cảm ơn khán giả đã không ngừng ủng hộ phim mà công ty sản xuất. Nhân đây tôi xin tuyên bố, bộ phim Thiên Thần Sa Ngã chính thức ra mắt.
Mọi người đồng loạt vỗ tay. Nhưng ai cũng vô cùng kinh ngạc người đàn ông đển trai trẻ tuổi kia lại là giám đốc công ty Lý Thị. Cả Đỗ Thiên Vũ và Triệu Hiểu Hàm cũng bất ngờ. Con hai ả kia thì nghiến răng nghiến lợi ả không nghĩ Triệu Hiểu Hàm tốt số thế kia.
Dàn phóng viên như ý thức được điều gì, liền chạy đến trực tiếp phỏng vấn:
-Chào Lý Tổng không biết anh và Triệu tiểu thư có quan hệ gì? PV A lên tiếng
PV B to gan hơn:
-Chào cô Hiểu Hàm không biết cô dụa vào quan hệ với Lý Tổng mà có được vai diễn này hay là một nguyên nhân bí mật nào khác.
PVC hùa theo:
-Đúng thể. Mong hai vị giải đáp thắc mắc cho chúng tôi.
Hai nhân vật chính còn chưa mở miệng. Thì Hứa Thanh Mỹ không biết trời cao đất rộng đã nhảy vào. Hai mắt ả long lanh nhìn rất đáng thương âm thanh nũng nịu mở miệng:
-Thiên Vũ anh nhìn xem công ty người ta dựa vào quan hệ để có được vai diễn đó, anh nghĩ xem nếu là ở công ty chúng ta thì loạn lên rồi.
Đỗ thiên vũ không nhìn ả một cái. Ánh mắt anh ta chưa từng rời khỏi Triệu Hiểu Hàm, anh không hiể sao, cảm giác khi gần người phụ nữ này làm anh bất giác nhớ đến Lâm Hiểu Hàm. Người phụ nữ mang tên Lâm Hiểu Hàm cũng giống như thế lạnh nhạt, cường thế, mọi thứ như nắm trọn trong lòng bàn tay. Lúc trước anh thích Lâm Hiểu Hàm vì điều đó. Cô ta không nhu ngốc như Hứa Thanh Mỹ mà là người phụ nữ có thực lực, nếu như anh có tiền tài quyền thế hơn cô ta có lẽ anh cũng sẽ cùng cô ấy đi đến hết cuộc đời này. Chỉ tiếc là đời anh không muốn bị sỉ nhục núp dưới váy phụ nữ. Anh muốn có mọi thứ mà hạ sách họp tác với Hứa Thanh Mỹ là con đường nhanh nhất để có. Khẽ lắc đầu vì cho là mình nhầm lẫn, Đỗ Thiên Vũ xoay đi, anh không muốn cùng người phụ nữ ngu ngốc Hứa Thanh Mỹ này đôi co, tim anh quả thật hơi đau khi nhớ về Lâm Hiểu Hàm.
Hứa Thanh Mỹ thấy Đỗ Thiên Vũ xoay đi, định đuổi theo nhưng không kịp liền thôi.
Hiểu Hàm nhìn thấy hết thảy ánh mắt cô toát lên sự lạnh lùng uất hận, cô nghe câu nói công ty chúng ta của Hứa Thanh Mỹ thì như không kiềm được, hai người họ có thể giết cô rồi sống bình yên như vậy thử hỏi ai không hận.
Lý Chấn Thiên giật mình khi thấy ánh mắt lạnh giá, thù hận của Triệu Hiểu Hàm, anh nhìn theo ánh mắt đó, chỉ thấy bóng lưng của Đỗ Thiên Vũ khuất xa dần. Lòng anh cũng lạnh đi mấy phần. Lòng thầm nghĩ: Lại là Đỗ Thiên Vũ, hắn ta âm mưu như thế nào để đoạt tài sản của Lâm Hiểu Hàm anh không tra được nhưng anh không bỏ qua cho hắn, cái chết của Lâm Hiểu Hàm hắn không trốn khỏi trách nhiệm.
Nghĩ đến người con gái bên cạnh. Anh không biết chuyện gì xảy ra với Triệu Hiểu Hàm nhưng ánh mắt thù hận mà cô đơn này anh không hiểu vì sao có ý muốn che chở cô. Bất giác lấy tay nắm chặt tay cô. Hành động này làm Triệu Hiệu Hàm giật mình mà đám phóng viên thì thích thú. Đám phóng viên Chưa kịp lên tiếng hỏi thì lại nghe người đàn ông bá đạo lên tiếng:
-Cô ấy là bạn gái tôi, chiếu cố bạn gái mình là có gì sai? Miễn là không phạm pháp.
Sau đó anh dắt tay cô gái bỏ đi để lại cục diện bát nháo lên. Còn Triệu Hiểu Vân thì bấm móng tay vào thịt muốn rớt máu. Thực tình cô ta ghen tị với Triệu Hiểu Hàm: Từ nhỏ đến giờ cái gì cô cũng thau cô ấy, cứ tưởng lần này sẽ thắng ai ngờ cô ta lại câu được con rùa vàng như thế.
Còn Âu Dương Hạo thì nhìn bóng lưng Hiểu Hàm khẽ lắc đầu: Cô ấy vẫn không thay đổi.
Triệu Hiểu Hàm bị Lý Chấn Thiên kéo tay rời đi. Cô dãy dụa tránh ra mà không được. Cô bị anh ta kéo vào xe. Không nói không rằng chạy xe đến công viên gần nhà trước đây của cô.
Tự dưng bao nhiêu lời muốn hỏi làm cô như nuốt vào bên trong. Công viên này là hồi ức tốt đẹp của cô trước năm 15 tuổi. Lúc đó ba mẹ cô còn sống hay dẫn cô đi đến đâ để dã ngoại, gia đình cô cả nhà ba người đều rất vui vẻ, lúc đó nhà hàng xóm của cô cũng có một nhóc bằng tuổi cô làn da trắng như con gái, cô thường bảo là em gái của mình, cả hai gia đình thường nướng ngoại trời. Cuộc sống như thế cứ tưởng sẽ mãi mãi hạnh phúc, ngày kia nhà bên cạnh chuyển đi, năm sau nữa cha mẹ của cô đi du lịch biển mà chết mà vé đó lại là cô mua cho họ, bao nhiêu biến cố xảy ra, làm cô quên luôn hồi ức tươi đẹp này.
Ngước nhìn người đàn ông ngôi trên xích đu nhìn về xa xăm. Cô không nhịn được liền hỏi:
-Tại sao anh lại dẫn tôi đến đây? Tại sao anh lại nói tôi là bạn gái anh? Chúng ta có thể giải thích rõ ràng mà?
Người đàn ông thôi nhìn sao, nhìn cô thật lâu rồi lên tiếng:
-Tôi dẫn cô đến đây là vì tôi nhớ đến một người. Lúc trước tôi hứa sẽ cưới cô ấy làm vợ nhưng giờ cô ấy đã mất, mà tôi lại nhận cô làm bạn gái rồi nên tôi muốn cô cùng đi với tôi để cô ấy có thể biết cô.
-Còn vì sao nhận cô làm bạn gái, thì có rất nhiều lí do, nhưng nếu giải thích bình thường trước sau gì họ cũng sẽ viết, Thôi thì thuận nước đẩy thuyền vậy.
Hiểu Hàm nghe thấy thế vô cùng kinh ngạc, cô không biết nói gì vì cô thấy anh ta có nét ưu thương, người yêu anh ta đã mất không ưu thương sao được, nhưng cô cũng vô cùng ngường mộ cô gái đó. Bởi cô ấy chết đi vẫn còn một người ở đây tường niệm cô ấy.
Còn cô chỉ là một u hồn quẩn quanh với thân xác không phải là mình. Trong lòng cô yêu thương như một loại ám ảnh, tình cảm chân thực thật xa xỉ, nhưng đối diện với thứ yêu thương sâu đậm này khó nén ngưỡng mộ.
Khẽ thở dài nhìn về phía trời đêm mà tự giễu: Hiểu Hàm à. Cô lại mềm lòng rồi...
Người đàn ông cũng nhìn về hướng cô nhìn, hai người im lặng thật lâu, khi màn đêm bao phủ trọng sự lạnh giá, hai người hai tâm tư khác nhau, cứ ngỡ không liên quan nhưng lại gắn kết lạ thường. Cứ ngỡ như không phải duyên nhưng ai ngờ đó chính là duyên ràng buộc họ.
Có cô gái ngủ thiếp trên vai người đàn ông xa lạ. Đêm nay giấc ngủ của cô an yên lạ thường.
Khi Hiểu Hàm mơ màng tỉnh giấc thì đã là sáng của ngày hôm sau rồi. Cô nhìn xung quanh thấy mình đang nằm trên xe mà tối qua của Lý Chấn Thiên chở cô, trên người còn khoác áo của anh ta.
Cô giật mình thầm than:
-Sao cô lại ngủ trên xe của Lý Chấn Thiên chứ? Nhưng rõ ràng hôm qua cô trên xích đu cùng anh ta, sau đó... hình như cô ngủ thiếp đi.
Cô vỗ trán mình thầm nghĩ:
- Cô không phải là người thiếu cảnh giác như vậy, nhưng khi gặp Lý Chấn Thiên và người đàn ông đêm đó cô lại không đề phòng gì cả, hay cô quá mệt mỏi rồi chăng?
Như xác định được lí do bất cẩn đó, Hiểu Hàm vội nhìn xung quanh tìm Lý Chấn Thiên.
Cô nhận ra anh ta đang đứng ở trước bãi biển đằng kia, khói thuốc lượn lờ nhìn anh ta có nét ưu thuơng.
Cô liền đẩy cửa xe đi về hướng của Lý Chấn Thiên, nhưng không lại gần anh ta mà đứng song song, cả hai im lặng không nói gì cả, huơng gió biển se lạnh làm cho lòng cô tê tái, cô nhớ đến cha mẹ mình, dưới đáy biển sâu lạnh hai người đã an yên nằm đó, sóng biển vô tình cướp đi cha mẹ cô, để lại một mình cô lạnh lẽo, cô đơn trên thế gian này, nước mắt cô không kiềm được mà rơi xuống, cô liền nhanh tay gạt đi. Cô thầm hứa với lòng: Cô phải giành lại Lâm Thị cho bằng được.
Lý Chấn Thiên biết Triệu Hiểu Hàm đã thức, anh đang đợi cô đi về phía anh, nhưng mãi không nghe tiếng bước chân, anh liền xoay lại nhìn. Ánh mắt anh phức tạp nhìn cô:
Trước mắt anh Triệu Hiểu Hàm như thế này thật hư ảo, ánh mắt cô hướng về đại duơng bao la, như đang nghĩ gì đó khóe mắt cô có chút đỏ, nhưng quật cường không để lộ ra, ánh mắt bình minh chiếu lên dung nhan xinh đẹp, gió khẽ lùa qua mái tóc cô. Hình ảnh đó thật cô đơn anh có thể cảm nhận được cô có thể biến mất bất cứ lúc nào. Anh bỗng dưng không hiểu sao anh lại sợ Triệu Hiểu Hàm biến mất như vậy, giống như " Cô ấy" không bao giờ trở lại.
Bước chân anh không tự chủ mà đi về phía trước dang tay ôm lấy Hiểu Hàm.
Hiểu Hàm giật mình vì hành động của Lý Chấn Thiên. Cô vội lùi lại một bước. im lặng nhìn anh như muốn biết tại sao anh làm thế?
Lý Chấn Thiên cũng khó hiể vì hành động của mình, vội trấn định lạnh nhạt giải thích cho Hiểu Hàm, nhưng nếu nghe kỉ giống như anh đang giải thích cho chính mình nghe vậy:
-Tôi sợ cô lạnh nên mới hành động thế thôi, bây giờ cô là bạn gái trên danh nghĩa của tôi, với lại cuối tuần bộ phim chính thức bấm máy nên không thể để cô bệnh được.
Hiểu Hàm nghe xong thì nhíu mày:
-Cảm ơn ý tốt của anh về việc tối qua đã giải vây cho tôi, nhưng tôi sẽ giải thích rõ ràng vói phóng viên. Bộ phim tôi nhất định sẽ quay phim tốt, nhưng tôi muốn trở thành một ngôi sao có thực lực được người đời biết đến chứ không phải mỗi khi nhắc tên tôi thì người ta chỉ biết tôi vì tôi là bạn gái anh.
Nói xong cô xoay người trở về xe, để lại Lý Chấn Thiên sững sờ, sau đó môi anh lộ ra ý cười khó thấy. Rồi anh cũng bước nhanh về xe.
Trên đường đưa Hiểu Hàm về nhà. Hai người không ai nói câu nào. Lúc đến nhà Hiểu Hàm, Lý Chấn Thiên vô cùng bất ngờ khi thấy ngôi nhà thanh nhã, yên bình này, không khí thật tốt. Anh không nhịn được định bước xuống xe tiễn Hiểu Hàm sẵn tham quan nhà cô, nhưng có tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của anh:
-Xin chào Lý Tổng các trang báo sáng nay đưa tin về anh và Hiểu Hàm tiểu thư, họ đang bao vây công ty để săn tin, tôi báo cho anh xin ý kiến xử lí.
Lục Thiếu báo cáo trong sự gấp gáp, hôm qua Lý Tổng công bố tin giật gân xuất đầu lộ diện làm cho trên dưới công ty nhất là nữ nghệ sĩ nháo nhào cả lên, còn phóng viên thì cứ vồ như hổ đói. Lục Thiếu quả thật mệt vô cùng.
Đuơng sự nghe xong chỉ lạnh nhạt lên tiếng:
-Tôi đã biết. Họ muốn đăng thì cho họ đăng vậy.
Ngưng một lát anh nói tiếp:
-Tôi nhờ anh điều tra cái chết của Lâm Hiểu Hàm và lý do Đỗ Thiên Vũ nắm giữ Lâm Thị có kết quả chưa? Còn Triệu Hiểu Hàm vì sao thay đổi như vậy?
Anh nói nửa câu với Lục Thiếu cón nữa câu nói với lòng mình: Cô ấy quá giống Lâm Hiểu Hàm trên đời này không thể có hai người giống tính cách với nhau nhiều như vậy..
Lục Thiếu nghe xong lời anh hỏi liền nghiêm túc trả lời:
-Lý Tổng đã có kết quả rồi, sợ rằng trong đây có âm mưu nào đó, cổ phiếu Lâm Thị gần đây có nhân vật bí ẩn thu mua, tôi nghĩ anh nên đến công ty xem báo cáo sẽ rõ hơn. Riêng Triệu Hiểu Hàm mọi việc nên bắt đầu từ khi cô ta té cầu thang nhân cách liền thay đồi, bác sĩ bảo là mất trí nhớ tạm thời, nhưng có vẻ đến ngày hôm nay mà cô ta chưa nhớ lại nữa.
Lý Chấn Thiên nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, bỏ qua ý định tiễn Triệu Hiểu Hàm một đường đi thẳng đến công ty.
Trong căn nhà của Triệu Hiểu Hàm. Cô đang ngồi nói chuyện cùng một nam, một nữ:
-Alex, Tử Lâm hai người bây giờ đã là người của tôi rồi, tôi không hy vọng bản thân lại phát hiện hai người phản bội ta.
Hai người kia gật đầu, họ chắc chắn sẽ không phản bội cô.
Hài lòng về điều đó. Hiểu Hàm gật đầu:
Cuộc chơi sắp bắt đầu rồi, Đỗ Thiên Vũ, Hứa Thanh Mỹ hai người phải trả cái giá đắt về việc mình đã làm.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |