← Ch.098 | Ch.100 → |
Trời vừa hửng sáng, Tiết Nghi Ninh đã thu xếp xong hành lý, chuẩn bị lên đường hồi kinh.
Tựa như đã đoán chắc Lạc Tấn Vân sẽ không giữ nàng nữa, nàng liền mang theo Ngọc Khê và Yến nhi, quả nhiên Lạc Tấn Vân phân phó A Quý và Trương Bình dẫn theo hơn ba mươi vệ binh hộ tống.
Lạc Tấn Phong không hiểu, tìm ca ca cùng tẩu tẩu hỏi mấy lần vì sao, nhưng hai người đều im lặng, không đáp.
Lạc Tấn Vân đứng trước tiểu viện, lặng lẽ nhìn cỗ xe ngựa dần dần lăn bánh đi xa.
Nàng đã từng nói muốn rời đi rất nhiều lần, mỗi lần hắn đều cố chấp giữ nàng lại.
Nhưng lần này, hắn rốt cuộc đã không còn mặt dày như thế, cũng không còn đủ sức níu giữ nữa.
Đây là số mệnh của hắn, mà hắn cũng đã cam lòng cúi đầu trước vận mệnh, không còn muốn giãy giụa tranh giành thêm nữa.
Khi xe ngựa hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, hắn mới xoay người, từng bước một quay về giáo trường.
Còn Tiết Nghi Ninh, lòng dạ chưa bao giờ kiên định như lúc này.
Đoàn xe theo lối cũ từng đi qua: xuyên qua thảo nguyên, vượt qua sa mạc, đi qua Lương Châu, lại trở về Ung Châu.
Đến trạm dịch Vỗ Lâm, đang chuẩn bị xuống xe nghỉ chân, lại đúng lúc bắt gặp một người truyền tin phi ngựa từ kinh thành tới, đứng ngoài quán trạm lớn tiếng hô: “Phu Lương, hơn bốn trăm dặm truyền khẩn!”
Người phụ trách trạm lập tức tiến ra đón công văn, chuẩn bị ngựa mới cùng lương khô cho người truyền tin tiếp tục lên đường.
Người kia thay ngựa xong, liền vội vàng phi ngựa rời đi, chạy thẳng về hướng đoàn xe họ vừa từ đó đi tới.
Ngọc Khê nhìn về phía người truyền tin, thấp giọng hỏi: “Là mang công văn khẩn cấp đến cho tướng quân sao?”
Tiết Nghi Ninh không đáp, cũng không liếc nhìn người truyền tin lấy một cái.
Sau khi nghỉ lại một đêm tại trạm Vỗ Lâm, đoàn người tiếp tục lên đường, thẳng hướng kinh thành.
Lần này mọi việc đều vô cùng suôn sẻ, một tháng sau, cả đoàn bình an về tới kinh thành.
Tiết Nghi Ninh ra lệnh cho A Quý đánh xe ngựa thẳng đến trước cổng phủ Tiết gia.
Trước cửa phủ, nàng mới quay đầu lại nói với A Quý: “Tướng quân phân phó ngươi thế nào thì cứ làm theo thế ấy. Một đường này đã làm phiền ngươi rồi. ”
“Phu nhân…” A Quý thoáng chần chừ, không biết nên đáp thế nào.
Tiết Nghi Ninh lại gọi Ngọc Khê: “Ngươi theo A Quý đến Lạc phủ, sắp xếp lại đồ đạc trong Kim Phúc viện, cũng nói với Tử Thanh và các nha hoàn trong phòng một tiếng. Hôm nay mọi người đều về Tiết phủ trước, ngày khác rồi hãy về thu dọn đồ. ”
Ngọc Khê sớm đã biết Tiết Nghi Ninh quyết tâm, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Phu nhân không đợi tướng quân trở về rồi hẵng…”
“Không cần, ngươi cứ đi đi. ” Nàng nói xong liền xoay người, tự mình bước tới trước cổng lớn của Tiết phủ, giơ tay gõ lên cánh cửa đồng.
Người giữ cổng nghe tiếng, vội chạy ra. Vừa thấy rõ người, lập tức mừng rỡ reo lên: “Là tiểu thư! Tiểu thư đã về rồi!” Dứt lời liền mở rộng cửa, cung kính mời nàng vào.
Tiết Nghi Ninh chỉ dẫn theo Yến nhi, bước qua bậc thềm tiến vào trong viện, sau đó quay đầu phân phó: “Đóng cửa lại. ”
Cánh cổng lớn của Tiết phủ khép chặt sau lưng nàng. Ngọc Khê đứng ngoài, không còn cách nào khác, đành phải theo A Quý quay ngựa hướng Lạc phủ.
Tin Tiết Nghi Ninh trở về nhanh chóng truyền đến nội viện. Tiêu thị nghe con gái nhiều tháng chưa về nhà, giờ bỗng quay về, không khỏi vui mừng không thôi. Nhưng khi biết nàng chẳng những chưa quay lại Lạc gia, mà còn trực tiếp về thẳng Tiết phủ, bà liền giật mình hỏi dồn: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiết Nghi Ninh không vòng vo, bình thản nói: “Mẫu thân, con và Lạc Tấn Vân đã bàn chuyện hoà ly. Con đã nói rõ với hắn, hắn cũng đồng ý. Chờ hắn từ biên quan trở về sẽ chính thức hòa ly. Còn hiện tại, con đã sai Ngọc Khê đến Lạc phủ thu dọn đồ đạc. ”
Tiêu thị nghe vậy sững người, nhất thời không thể tin vào tai mình. Nhưng nghĩ lại, con gái bà vốn không phải người tùy tiện hành động, lại luôn biết chừng mực, nay quyết đoán rời khỏi như thế, chắc chắn là đã xảy ra chuyện không nhỏ.
Bà nhíu mày, giọng hạ thấp, hỏi dồn: “Rốt cuộc là vì sao? Hắn ức hıế.ⓟ con à?”
Trong lòng bà đã sớm có thành kiến với Lạc gia, cái nhà quyền quý mới phất, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có tiếng xấu, cưới vợ chưa được bao lâu đã dẫn tiểu thiếp về, mẹ chồng thì vẫn muốn cưới bình thê. Giờ nữ nhi giận đến mức bỏ về nhà mẹ đẻ, bà tin chắc bên đó lại làm ra chuyện gì quá quắt rồi.
Tiết Nghi Ninh im lặng một lát, rồi lắc đầu đáp:
“Hắn không làm gì cả, cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Chỉ là lần này, con thật sự đã quyết tâm muốn tách khỏi hắn. Sau khi về nhà, con cũng không định tái giá. Nếu phụ mẫu nguyện ý thu nhận, con sẽ ở lại Tiết gia, nếu không con sẽ ra ngoài tự lập môn hộ, hoặc vào am tu hành. Tóm lại… nữ nhi bất hiếu, mong mẫu thân thành toàn. ”
Nói xong, nàng quỳ gối xuống trước mặt Tiêu thị.
Tiêu thị hoảng hốt vội vàng đỡ nàng dậy, đau lòng không thôi:
“Con yên tâm, mấy năm nay con vì cái nhà này đã chịu đủ khổ rồi, nay muốn về, thì cứ trở về. Phụ thân con bên kia, ta sẽ tự đi khuyên. ”
Đúng lúc ấy, Phương Nghê Quân vợ của Tiết Thiếu Đường cũng nghe tin chạy đến, vừa bước vào cửa đã trông thấy cảnh tượng ấy.
Vốn định đến hỏi kỹ chuyện hòa ly, khuyên can vài câu, nhưng thấy tình cảnh này, nàng đành nuốt lời vào bụng, chỉ tiến lên ôn hòa nói:
“A Ninh từ biên quan trở về, một đường vất vả mệt nhọc, chi bằng dùng chút cơm nghỉ ngơi đã. Muội yên tâm, phụ thân cùng đại ca muội… sẽ không để muội chịu uất ức đâu. ”
Chừng nửa canh giờ sau, Ngọc Khê đã trở lại, chỉ mang theo Tử Thanh cùng vài thứ lặt vặt.
Thì ra khi đến Lạc phủ, nàng kể chuyện phu nhân muốn hòa ly với tướng quân, Tử Thanh nghe xong không đồng tình chuyện hành sự hấp tấp như vậy, cho nên chỉ thu dọn sơ lược rồi đi, không đưa về đầy đủ của hồi môn hay tư trang gì khác.
Tiêu thị và Phương Nghê Quân đều khuyên nàng tạm gác chuyện hòa ly lại, chờ Lạc Tấn Vân từ biên quan trở về rồi nói sau. Nhưng Tiết Nghi Ninh biết, các nàng chỉ là chưa thể lập tức tiếp nhận việc này mà thôi, còn nàng thì đã chuẩn bị sẵn sàng.
Buổi chiều, Tiết Gián và Tiết Thiếu Đường cùng trở về từ nha môn.
Tiết Thiếu Đường trước kia vốn đã bất mãn với Lạc gia vì chuyện bình thê, nay thấy nàng kiên quyết muốn hòa ly, liền không hỏi nhiều. Chỉ căn dặn: nàng cứ an tâm ở lại nhà mẹ đẻ, việc hòa ly về sau sẽ sắp xếp ổn thỏa. Nếu phía Lạc gia có ý ngăn trở, Tiết gia sẽ vì nàng mà đứng ra xử lý.
Tiết Gián lại hỏi:
“Lúc trước Nguyên Nghị từng nói với ta, sẽ không cưới bình thê, cũng không nạp thiếp. Hắn đưa con theo ra biên quan, ta tưởng hai đứa đã hóa giải hiềm khích trước kia. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ở đó… có biến cố gì sao?”
Tiết Nghi Ninh đáp:
“Không có gì cả. Phụ thân không vui cũng được, trách cứ con cũng không sao. Nhưng chuyện này đã là kết cục không thể thay đổi. Con tuyệt đối không quay lại. ”
Tiết Gián lặng lẽ nhìn nàng.
Nàng từ nhỏ kính trọng phụ thân, trước nay chưa từng cãi lời, nhưng giờ phút này, nàng lại có thể bình tĩnh đón nhận ánh mắt của ông, thần sắc kiên định, hoàn toàn không dao động. Tựa như đã chuẩn bị sẵn sàng để chống lại tất cả.
Tiết Gián thở dài một tiếng, hỏi tiếp:
“Là con chủ động đề nghị hòa ly?”
“Vâng. ” nàng đáp không chút do dự.
Tiết Gián lại hỏi:
“Hắn đã đồng ý?”
Tiết Nghi Ninh nhớ lại câu cuối cùng mà Lạc Tấn Vân từng nói: “Ta cũng không ngờ, cô lại là người lạnh lùng vô tình đến thế. ”
Nàng khẽ đáp:
“Hắn hẳn là đã đồng ý. Đợi khi trở về, hắn sẽ tự mình viết thư phóng thê. Nếu không muốn, viết hưu thư cũng được. ”
Tiết Gián im lặng không nói lời nào.
Một lúc sau, ông mới cất giọng:
“Đi theo ta vào thư phòng. ”
Tiết Thiếu Đường định mở lời, nhưng bị Phương Nghê Quân kéo tay áo ngăn lại. Vậy nên chỉ có Tiết Nghi Ninh lặng lẽ theo phụ thân bước vào trong thư phòng.
Vào đến nơi, Tiết Gián ngồi xuống ghế bành, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, hỏi:
“Ngươi muốn hòa ly, có phải vì chuyện của Bùi Tuyển? Trước khi ngươi hồi kinh, vụ án ở Lương Châu đã được báo về triều, mấy người bên Nam Việt giờ đều đang bị giam tại Hình Bộ. Vì Bùi Tuyển đã c*♓*ế*т nên Hoàng thượng còn đang nổi giận đấy. ”
Tiết Nghi Ninh nắm chặt tay, bình tĩnh đáp:
“Phụ thân từng bảo con lấy Lạc Tấn Vân là để kiềm chế huynh ấy. Giờ y đã không còn, con chỉ xin người cho con được về nhà. ”
Sắc mặt Tiết Gián trầm hẳn xuống. Một lúc lâu sau, ông mới nói:
“Vậy ra trong mắt ngươi, gả cho Lạc Tấn Vân là ủy khuất? Ngươi từng nghĩ đến chưa, nếu không phải là Lạc Tấn Vân, đổi thành người khác, thì ai có thể chịu đựng được hết những việc ngươi đã làm?
“Từ lúc ngươi thả Bùi Tuyển trốn đi, cả Tiết gia đã đặt một chân vào chỗ ↪️-𝖍ế-ⓣ! Là hắn đã âm thầm che giấu, đã vì ngươi mà cãi lời mẫu thân, đắc tội Kim gia. Thế mà ngươi vẫn thấy mình bị thiệt thòi? Ngươi nghĩ hắn không thấy nhục nhã hay sao? Dù Tiết gia có nợ ngươi, hắn thì không!”
Tiết Nghi Ninh đáp:
“Vậy nên con mới muốn rời khỏi Lạc gia. Hắn tuổi trẻ tài cao, quyền thế hiển hách, tự khắc sẽ có người xứng đôi hơn con gấp bội. Con chịu ân dưỡng dục của Tiết gia, đã dùng ba năm gả đi làm tròn đạo hiếu. Nay chỉ mong phụ thân thuận lòng, để con được tự do. ”
“Ngươi…” Tiết Gián nổi giận, quát lên:
“Hiện triều đình đang nghiêm tra vụ Bùi Tuyển âm thầm thâm nhập vào Lương Châu, ngươi cũng biết rõ…”
Nói được nửa câu, ông bỗng ngừng lại, sau cùng bất lực nói:
“Hôm nay ngươi nên ở Lạc gia, chứ không phải về đây. Rồi sẽ có một ngày, ngươi hối hận. ”
Tiết Nghi Ninh không hiểu rõ ý phụ thân, chỉ nói:
“Con đã nói rõ ràng chuyện hòa ly với Lạc Tấn Vân, cũng tỏ thái độ dứt khoát, bất luận thế nào, con cũng không thể quay về Lạc phủ nữa. ”
Tiết Gián trầm ngâm một hồi, thần sắc trầm lắng, cuối cùng đứng dậy nói:
“Vì vụ án Thạch Vinh câu kết với ngoại bang, nửa tháng trước Hoàng thượng đã hạ chiếu triệu Lạc Tấn Vân hồi kinh. Tính ra, chỉ e nay đã gần tới, mọi chuyện đợi hắn trở về rồi hãy nói. ”
Dứt lời, ông rời khỏi thư phòng.
Tiết Nghi Ninh lập tức nhớ đến người truyền tin mà nàng gặp tại trạm Vỗ Lâm, thì ra đó chính là công văn cấp báo triệu Lạc Tấn Vân hồi kinh.
Hắn chẳng qua chỉ chậm hơn nàng nửa tháng mà thôi.
Nàng lặng lẽ đứng trong thư phòng, gương mặt héo hon, ánh mắt ngơ ngác, tâm tình hoảng loạn.
Tối đến, Tiêu thị đến đỡ nàng về phòng, vừa đi vừa hỏi:
“Mẹ mới hỏi Ngọc Khê, nghe ý tứ nàng… lần này rốt cuộc là con rể không tốt với con, hay là chính con kiên quyết đòi hòa ly?”
Tiết Nghi Ninh không đáp lời.
Tiêu thị lại nói:
“Hay là... con hãy nghĩ lại cho kỹ? Con trở về nhà mẹ đẻ, nói rằng không tái giá, mẫu thân tự nhiên sẽ không ép buộc, nhưng con tính thế nào ra ngoài gặp người? Chẳng lẽ thật sự sống cô độc cả đời trong phủ? Hiện giờ còn có phụ mẫu, nhưng nếu một mai hai ta khuất núi, con phải sống cùng ca ca và tẩu tẩu, dù bọn họ tốt hay không, thì cũng là cảnh ngộ khác. ”
Tiết Nghi Ninh hiểu rõ, tẩu tẩu Phương Nghê Quân vốn là người trầm tĩnh, nàng biết rõ Tiết gia còn cần nhờ cậy vào Lạc gia, ca ca nàng cũng cần con đường quan lộ mà Lạc Tấn Vân có thể mở ra, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ phản đối nàng hòa ly.
Chẳng qua, họ sẽ không nói thẳng, mà sẽ khuyên mẫu thân, rồi để mẫu thân ra mặt khuyên nàng.
Tiết Nghi Ninh chậm rãi nói:
“Mẫu thân, lời người nói, con đều hiểu. Nhưng nay con đã nghĩ thông suốt, đã quyết ý hòa ly, xin người chớ khuyên nữa. Bất luận là phụ mẫu, hay ca ca và tẩu tẩu, nếu nguyện thu lưu con, con xin ở lại, nếu không, con sẽ mang của hồi môn ra ngoài tự lập, chẳng qua cũng không phải không có đường sống, con biết đàn, biết nữ công, biết làm thơ, nếu cần mưu sinh, cũng không phải chuyện không thể. ”
“Ăn nói hồ đồ!” Tiêu thị lập tức quát khẽ:
“Con là nữ nhi, lại muốn một mình ra ngoài mưu sinh, con muốn người ta nhìn con thế nào hả?
Lấy tư chất của Tiết Nghi Ninh, nếu thật muốn ra ngoài mưu sinh bằng cầm và nữ công, tự nhiên là không khó. Nhưng chính vì nàng tư chất quá đỗi xuất chúng, khó tránh khỏi sẽ bị kẻ háo sắc nhòm ngó, nàng thân là nữ nhi, làm sao có thể ứng phó hết thảy?
Tiết Nghi Ninh nói:
“Vậy thì xin mẫu thân, cho con ở lại bên cạnh người. ”
Tiêu thị cũng không nói thêm được lời nào.
Bà hiểu, đến cả chuyện ra ngoài một thân một mình tự mưu sinh nàng cũng dám nói ra, thì việc hòa ly này, nàng quả đã quyết tâm, khuyên thế nào cũng vô ích.
Bà chỉ còn biết thở dài một tiếng, ôm lấy nữ nhi, dịu giọng:
“Được rồi, ta không khuyên nữa. Con đã trở về, thì cứ ở lại. Ca con trước giờ luôn yêu thương con, chẳng cần nói nhiều, tẩu con cũng không phải người cay nghiệt, sẽ không để con phải chịu thiệt. ”
Tiết Nghi Ninh rúc vào lòng mẫu thân, cuối cùng vẫn là không kìm được, nước mắt từng hàng từng hàng rơi xuống.
Từ hôm ấy, nàng dọn hẳn về ở trong Tiết phủ, mà phía Lạc gia vẫn thủy chung không có động tĩnh.
Chỉ là, thân thích gần xa không khỏi đến thăm hỏi dò la, trong kinh thành cũng bắt đầu râm ran lời đồn.
Vốn dĩ ⓠц●𝒶●𝐧 ♓●ệ phu thê giữa hai người đã sớm lâm vào sóng gió, chuyện cưới bình thê trước đó đã lan truyền khắp nơi, lần này Tiết Nghi Ninh lại thẳng thừng trở về nhà mẹ đẻ, hai nhà lại cố ý giữ im lặng, người ngoài nhìn vào, liền đoán rằng e là sắp có biến.
Quả nhiên, chưa đầy bảy tám ngày sau, Lạc Tấn Vân dẫn quân thắng trận hồi kinh.
Lần này không giống với trận Bắc Địch trước kia, gần như là ngăn sóng dữ cứu quốc trong cơn nguy nan, bởi thế khi hồi kinh tất nhiên được phong thưởng trọng hậu, khách khứa đến chúc tụng cũng tấp nập không dứt.
Cùng lúc đó, hắn lại không tới Tiết phủ đón người.
Tất cả mọi người đều đoán, tám phần là hai người đã xảy ra chuyện.
Không bao lâu sau, cuối cùng từ Lạc phủ cũng truyền ra tin tức, hai người đã nhắc đến chuyện hòa ly.
Tin vừa truyền ra, liền coi như tín hiệu rõ ràng mà Lạc Tấn Vân đưa ra, hắn đã đồng ý hòa ly.
Tiết Nghi Ninh nghe nói Tiết Gián hôm nay không lên triều, sáng sớm liền ra khỏi phòng đi tìm.
Yến nhi ở phía sau đuổi theo nói:
“Phu nhân, người còn chưa dùng bữa sáng!”
Tiết Nghi Ninh chỉ lắc đầu:
“Ta ăn không vô, cứ để đó đi. ”
Yến nhi bất đắc dĩ, quay sang Tử Thanh nói nhỏ:
“Tưởng rằng phu nhân trở về nhà, ăn uống sẽ khá hơn chút, sao lại càng lúc càng kém thế này?”
Tử Thanh thở dài, đáp:
“Có lẽ là tâm tình không tốt thôi. Trước đây dù ăn uống chẳng khá là bao, nhưng cũng không đến mức mấy ngày liền chẳng đụng tới cơm sáng. ”
Yến nhi lo lắng:
“Hay là... mời đại phu tới xem một lượt?”
Tử Thanh lắc đầu:
“Phu nhân sẽ không nghe đâu, nàng cho rằng bản thân không có gì đáng ngại. ”
Yến nhi không khỏi lẩm bẩm:
“Nếu tướng quân còn ở bên, nhất định có thể khiến phu nhân nghe lời, cần mời đại phu thì mời, cần uống thuốc thì uống. ”
Tử Thanh nghiêng mắt liếc nàng một cái, không nói gì thêm.
Cũng không rõ rốt cuộc phu nhân và tướng quân ở Lương Châu đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng cảm thấy nha hoàn mới tới này, từ khi nhắc đến phu nhân liền ba câu không rời tướng quân, cứ như thể phu nhân nên ở bên tướng quân mới là lẽ đương nhiên vậy.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |