Truyện:Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình - Chương 054

Hiền Thê Nhà Ta Quá Bạc Tình
Trọn bộ 119 chương
Chương 054
0.00
(0 votes)


Chương (1-119)

Lạc Tấn Vân không biết liệu có nên đến xin lỗi Tiết Nghi Ninh?

Hoặc là… bảo Tỏa Nhi tới nhận sai?

Nhưng hắn đại khái cũng đoán được nàng sẽ đáp ra sao.

“Chỉ là chuyện nhỏ, đã qua rồi. ”

“Là ta quá chấp nhặt, khiến tướng quân phải phiền lòng. ”

Còn những gì nàng thực sự nghĩ trong lòng, xưa nay hắn đều không biết.

Đêm ấy khó ngủ, hắn lại bước ra sân.

Đêm khuya tĩnh lặng, trời đất rộng lớn, chỉ càng khiến người thêm cô quạnh.

Không kìm được, hắn lại đi về phía Kim Phúc Viện.

Nàng quả nhiên vẫn chưa ngủ, đang mở cửa sổ, ngồi dưới ánh đèn đọc sách.

Lạc Tấn Vân ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

Quả nhiên… lại là một đêm trăng sáng.

Lần trước cũng vậy, hắn bước bộ đến nơi này, thấy nàng khoác một chiếc áo đơn, ngồi đọc sách dưới ánh đèn và ánh trăng.

Cảnh ấy, đến giờ vẫn cứ quanh quẩn mãi trong đầu hắn.

Chỉ là một nữ tử đọc sách thôi, vậy mà lại có thể dịu dàng đến thế, đẹp đẽ đến thế.

Đêm ấy, hắn đã đứng thật lâu trong sân, không nỡ quấy rầy. Hoặc cũng có thể nói… là đã quên mất cả việc phải quấy rầy, cho đến khi bị nàng phát hiện.

Nếu từ khoảnh khắc đó, hắn chịu thừa nhận bản thân đã rung động vì nàng, liệu mọi chuyện sau này có khác đi đôi chút?

Nếu từ đêm tân hôn, hắn thừa nhận rằng mình đã thích nàng, một nữ tử đẹp như hoa, như ánh trăng, thì có phải… trong lòng nàng, hắn cũng đã có thể có được một vị trí, dù là rất nhỏ?

“Phu nhân, cũng nên ngủ thôi. ”

Bên trong truyền ra giọng của Ngọc Khê.

Lạc Tấn Vân lùi về sau một bước, lặng lẽ đứng sau khóm trúc đuôi phụng.

“Các ngươi cứ ngủ trước đi, ta xem thêm một lát rồi ngủ. ” Tiết Nghi Ninh đáp.

Bên trong yên lặng một lúc, Ngọc Khê lại lên tiếng:

“Ngày mai… nhị phu nhân chẳng phải ở cữ xong rồi sao?”

“Đúng, là ngày mai. ” Tử Thanh đáp.

Ngọc Khê hừ khẽ:

“Thế thì chắc chắn nàng sẽ đi thỉnh an lão phu nhân, tám phần là mang theo hai nhi tử bảo bối kia, rồi lại đỏng đảnh nói mấy câu chua lè. ”

“Thôi được rồi, cứ để nàng nói. Ngươi thì nhớ kỹ cho ta, trăm lần vạn lần đừng để không nhịn được mà tranh luận với nàng ta. ” Tử Thanh nhắc.

Ngọc Khê không vui, lập tức cãi:

“Biết rồi, biết rồi! Còn phải xem là tình huống gì nữa. Ta đâu có ngu, tự dưng chen vào nói. Lần trước chẳng qua là nàng thật sự quá đáng. ”

Lúc này, Tiết Nghi Ninh khẽ giọng:

“Có lão phu nhân ở đó, nàng sẽ không làm quá đâu. ”

Ngọc Khê lầm bầm:

“Lão phu nhân không chừng còn phụ họa thêm một câu. ”

“Thôi được, các ngươi ngủ đi. Bên này không cần trông. ” Tiết Nghi Ninh nói.

Lạc Tấn Vân rời khỏi Kim Phúc Viện.

Khi hắn trở về, A Quý nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra đón:

“Tướng quân không sang chỗ phu nhân sao? Nô tài còn tưởng người đến đó rồi chứ. ”

Lạc Tấn Vân trầm mặc không đáp.

A Quý lập tức thấy bất an — chẳng lẽ vừa rồi mình lỡ lời rồi?

Mãi đến khi Lạc Tấn Vân xoay người đi về phía phòng ngủ, hắn mới mở miệng:

“Chưa ngủ vội, ta sang thư phòng một lát. ”

Ngay trong chính đường, phía đông có một gian thư phòng riêng biệt, phần lớn dùng để xử lý công vụ, thư tịch bên trong cũng không nhiều.

Lạc Tấn Vân đến bên giá sách, từ mấy quyển sách cũ đơn sơ, lấy ra được một bản 《Kinh Thi》.

A Quý đứng bên cầm đèn cho hắn, thấy hắn chọn sách thì âm thầm tán thưởng trong lòng, không ngờ tướng quân ngày thường không chỉ say mê võ nghệ, mà còn nghiên cứu thi thư. Quả nhiên là tướng quân, thân ở địa vị cao mà vẫn dụng công như thế.

Sáng hôm sau, Tiết Nghi Ninh dậy sớm đến thỉnh an lão phu nhân.

Không ngờ vừa tới nơi, đã thấy Lạc Tấn Vân đang ngồi ở đó.

Hắn vốn không phải người ngày nào cũng tới thỉnh an, dù có đến thì cũng ít khi cùng giờ với các nàng dâu, như hôm nay, gặp được cũng là chuyện hiếm.

Nàng hành lễ xong thì ngồi xuống một bên, liền nghe hắn đang hỏi han chuyện đau đầu của lão phu nhân gần đây, biết ngay là vì nhớ thương sức khỏe mẫu thân nên mới đích thân đến.

Chưa được bao lâu, Hoàng Thúy Ngọc cũng tới, đi cùng còn có nhị thẩm nương của Lạc gia.

Vị nhị thẩm này thỉnh thoảng mới đến ngồi chơi một chút, hôm nay vừa khéo gặp Hoàng Thúy Ngọc, nên cùng vào.

Đúng như Ngọc Khê đoán, Hoàng Thúy Ngọc mang theo cả Tỏa Nhi và Xuyên nhi mới đầy tháng. Vừa bế con vừa cười tươi rạng rỡ, thần sắc đầy vẻ đắc ý.

Hiện giờ trong Lạc phủ chỉ có hai đứa tôn tử, mà cả hai đều do nàng sinh ra, nàng tự nhiên có quyền đắc ý.

Vừa đến trước mặt lão phu nhân, bà đã tươi cười rạng rỡ, sai vú già ôm Xuyên nhi sang, trêu chọc tiểu tôn tử một hồi.

Hoàng Thúy Ngọc bước lên hành lễ trước, rồi bảo Tỏa Nhi cũng thỉnh an tổ mẫu. Thấy cả Lạc Tấn Vân cũng có mặt, nàng liền cung kính chào một tiếng "đại ca, đại tẩu", sau đó mới an vị.

Lão phu nhân yêu quý cháu trai, nên đối với nàng cũng thêm vài phần quan tâm, hỏi:

“Nhìn khí sắc ngươi không tệ, thân thể hồi phục cả rồi chứ?”

Hoàng Thúy Ngọc hôm nay đến, vốn dĩ là có ý đồ riêng.

Trước kia vì chuyện tổ yến mà bị mất mặt, sau đó lại vì một chậu hoa bị người ta tới tận cửa chất vấn, quay đầu còn bị Lạc Tấn Phong trách mắng một trận. Đến nay ở cữ xong, sáng sớm vừa tỉnh dậy liền phát hiện đồ ăn sáng trong phòng đã bị thay đổi.

Ngày thường bữa sáng có tới bốn năm món điểm tâm tinh xảo, thêm một bát canh, nào là bánh sữa đậu đỏ, mứt táo sơn tra, há cảo tôm trong suốt, cháo gà ti tùng nhung... Hôm nay vừa thức dậy, lại chỉ thấy một bát cháo trắng loãng, mấy món ăn kèm đơn sơ, ngay cả bánh màn thầu cũng là loại trắng nhạt không nhân!

Nàng hiểu rõ, Tiết Nghi Ninh lần trước chịu uất ức, lần này nhất định tìm cách “trả lễ”. Không ngờ mới ở cữ xong đã bị cắt phần ăn sáng, nàng hôm nay càng thêm quyết tâm phải tìm lý do mà thảo luận một phen.

Giờ bị mẹ chồng hỏi han, lại có cả nhị thẩm nương ngồi cạnh, nàng liền thuận miệng nói:

“Đa tạ tẩu tẩu ban phúc. Hôm trước ta thấy không có sức, nhờ Tấn Phong đến tìm tẩu tẩu, tẩu liền đưa cho mấy lượng long nhãn. Ta ăn xong thấy đỡ hơn thật, có lẽ vì vậy mà khí sắc hôm nay khá hơn. Chỉ là sáng nay vẫn chưa ăn gì, lát nữa lại bảo nha hoàn nấu cho ta bát mì trứng vậy. ”

Lão phu nhân biết nàng đang bóng gió mỉa dâu cả keo kiệt nhưng trong tay có không ít đồ tốt, bà giả vờ như không nghe ra, chỉ dịu dàng hỏi:

“Hôm nay sao không ăn? Bữa sáng không hợp khẩu vị à?”

Hoàng Thúy Ngọc liền than thở:

“Chắc là dạ dày yếu, thấy cháo trắng với cà tím liền chẳng muốn động đũa. Người ta vẫn bảo ở cữ chỉ tính tròn sau ba tháng, giờ mới qua một tháng thôi, có lẽ vẫn còn yếu người. ”

Lão phu nhân lúc này mới nhớ, sau khi hết ở cữ thì không cần nấu riêng nữa, chính là do bà dặn.

Nhưng nay Hoàng Thúy Ngọc lại cố ý nhắc trong lúc đông người, còn có nhị thẩm ngồi bên, khiến người ta nghe vào lại thấy nàng như bị dâu cả ép ăn kham khổ. Lão phu nhân liền làm bộ hồ đồ, quay sang hỏi Tiết Nghi Ninh:

“Hôm nay đổi nhà bếp rồi à? Sao lại đổi bữa sáng?”

Lão phu nhân biết rõ, không ai đi đổ lỗi lên mẹ chồng, nên dâu cả tất sẽ không nhắc đến chuyện là do bà dặn.

Quả nhiên, Tiết Nghi Ninh đáp:

“Trước đây con cố ý dặn nhà bếp nấu riêng cho đệ muội để bồi bổ. Giờ nếu vẫn muốn tĩnh dưỡng thêm, con sẽ cho người tiếp tục làm bếp riêng, không cần ăn giống chúng ta. ”

“Cứ làm theo như cũ đi. Đệ muội ngươi sinh được hai đứa con trai, nói thế nào cũng là có công lớn. Nhà chúng ta cũng đâu đến nỗi không nuôi nổi, một chút đồ tốt có thứ gì bổ dưỡng thì cứ ăn. ” lão phu nhân nói.

Tiết Nghi Ninh đáp:

“Vâng ạ. ”

Hoàng Thúy Ngọc càng thêm đắc ý, vừa cười vừa nói:

“Đa tạ mẫu thân. ”

Rồi lại quay sang bảo:

“Chuyện bồi bổ ta cũng chẳng rành, vẫn phải hỏi đại tẩu mới được. Dù sao ta cũng chưa từng ăn qua thứ gì thật sự tốt. Đại tẩu thì khác, nào là tổ yến, đông trùng hạ thảo, a giao… thứ nào cũng có, ăn không hết thì đổ bỏ. Ta chỉ ăn mấy lượng long nhãn mà đại tẩu đưa thôi, cũng đã thấy đỡ hơn nhiều, so với những thứ trước kia ta ăn còn hiệu quả hơn. Vậy mà đại tẩu còn bảo mình không nuốt nổi. ”

Trừ dịp lễ tiết, Lạc Tấn Vân rất ít khi cùng nữ quyến trong phủ ngồi lâu thế này.

Hôm nay hắn tới, chính là vì đêm qua nghe được đoạn đối thoại giữa Ngọc Khê và Tử Thanh. Nghĩ tới nếu hôm nay Hoàng Thúy Ngọc thật sự dám lấy chuyện hai đứa con trai ra làm cớ, buông lời châm chọc Tiết Nghi Ninh, thì hắn sẽ nói vài câu giúp nàng, xem như bù đắp cho chuyện chậu hoa hôm trước.

Không ngờ, những lời Hoàng Thúy Ngọc nói còn chua ngoa hơn hắn tưởng.

Ngay cả hắn nghe xong, cũng phải nổi giận.

Vì thế hắn mở miệng:

“Ý đệ muội là gì? Rằng đại tẩu của cô quản việc trong nhà, nhân cơ hội đó kiếm chác bỏ túi riêng, lấy của Lạc gia để tư lợi cho mình? Tự mình ăn tổ yến, đông trùng hạ thảo, mấy thứ đồ bổ quý giá thì ăn không hết đem đổ, còn cô chỉ được ăn cháo trắng với rau xào?”

Một câu ấy hỏi ra, Hoàng Thúy Ngọc không khỏi sững người.

Nàng vốn nghĩ Tiết Nghi Ninh sẽ phản bác, cũng đã chuẩn bị trước lời ứng phó. Dù sao mặc kệ dâu cả nói thế nào, lời này vốn dĩ đã khó biện minh, cùng lắm là cãi nhau một trận, chỉ cần mẹ chồng không lên tiếng, Tiết Nghi Ninh cũng chẳng làm gì được nàng.

Mà lão phu nhân từ trước đến nay vẫn luôn giữ thái độ “việc không liên quan, chẳng xen vào”, chắc chắn sẽ không đứng về phía ai.

Tiết Nghi Ninh lần này nhiều lắm cũng chỉ có thể nuốt giận.

Nhưng nàng thật không ngờ… người mở miệng lại là đại ca.

Hắn xưa nay vốn ít lời, lại là người lòng dạ sâu kín. Hoàng Thúy Ngọc tuy không sợ lão phu nhân, nhưng lại rất kiêng dè hắn, bình thường cũng chẳng dám dễ dàng chọc vào.

Giờ hắn đột nhiên mở miệng, lại hỏi thẳng đến mức ấy, khiến nàng thoáng hoảng hốt. Vội vàng cười gượng, đáp lấy lệ:

“Sao có thể chứ, ta đâu có ý đó. ”

“Thật sao?” Lạc Tấn Vân hỏi lại.

Thấy hắn không dễ bỏ qua như vậy, Hoàng Thúy Ngọc càng luống cuống, vội vàng nói:

“Ai chẳng biết đại tẩu của hồi môn phong phú, nhà mẹ đẻ lại có điều kiện, đồ tốt cũng thường gửi sang đây cho tẩu, ta chỉ là cảm thán đại tẩu xuất thân tốt, không giống ta mà thôi. ”

Lời châm chọc ban nãy lại bị nàng tự mình thu về, gán hết những vật quý trong tay Tiết Nghi Ninh thành của hồi môn và quà nhà mẹ đẻ đưa tới.

Lạc Tấn Vân lúc này mới chậm rãi lên tiếng, không phải nói với Hoàng Thúy Ngọc, mà quay sang nhìn lão phu nhân:

“Mẫu thân, việc trong phủ đều do Nghi Ninh quản lý, sổ sách rõ ràng, tiền bạc minh bạch, cuối cùng vẫn là giao qua tay người kiểm lại. Ngày sau nếu còn có kẻ lấy chuyện ấy ra bàn tán, chẳng những khiến nàng khó xử, mà cũng là khiến người mang tiếng thiên vị. Mong mẫu thân vạn lần đừng dung túng, để cho lời ra tiếng vào. ”

Lão phu nhân nghĩ lại, thấy đúng là có lý, liền gật đầu:

“Con nói rất phải. ”

Rồi quay sang Hoàng Thúy Ngọc nói:

“Nhà chúng ta từ U Châu chuyển về đây, có được sản nghiệp hôm nay đều nhờ vào công sức của con cháu tranh đấu mà nên, cho nên trong phủ xưa nay đều lấy tiết kiệm làm đầu, không làm những chuyện phô trương lãng phí. Nhưng nếu các ngươi muốn mở bếp riêng, tự bỏ tiền mua thêm chút gì ăn uống, ta cũng không cấm. Thấy người khác có, thì tự đi mua, đừng lắm lời này nọ. ”

Sắc mặt Hoàng Thúy Ngọc lập tức trầm xuống, cúi đầu nói nhỏ:

“Là… là con nhất thời lỡ lời, nói sai rồi. ”

Tưởng rằng chuyện đã qua, không ngờ Lạc Tấn Vân lại tiếp lời:

“Còn nữa, sau này như chuyện ở cữ chẳng hạn, chi bằng mẫu thân đặt ra một quy củ rõ ràng. Từ nay về sau cứ theo quy củ mà làm, tránh khi trước khi sau bất nhất, khiến người khác suy đoán lung tung. ”

Lời này, rõ ràng là nhắc đến chuyện đồ ăn sáng khi ở cữ ban nãy.

Lạc Tấn Vân thừa hiểu, cùng là con dâu, không thể có chuyện Tiết Nghi Ninh tự tiện quyết định chuyện ăn uống sinh hoạt của em dâu ở cữ, nàng nhất định là từng đến hỏi qua mẫu thân, để bà định đoạt.

Chẳng qua mẫu thân sĩ diện, lại gặp Hoàng Thúy Ngọc cố tình gây khó, liền thuận tay đổ hết trách nhiệm lên người nàng.

Mà Tiết Nghi Ninh lại không thể 𝒸hố_n_𝖌 đ_ố_𝒾 mẹ chồng, chỉ đành yên lặng gánh lấy.

Lúc này hắn mới thực sự cảm nhận được, trên có mẹ chồng thiển cận, dưới có em dâu chua ngoa, vị trí chủ mẫu mà Tiết Nghi Ninh đang gánh vác, quả thực gian nan trăm bề.

Nghe hắn nói mấy lời sau, lão phu nhân cũng có phần bất ngờ.

Bà không ngờ nhi tử lại trực tiếp đẩy ngọn lửa sang mình. Nhưng vì hắn không chỉ đích danh chuyện vừa rồi, bà cũng chẳng tiện phản bác, chỉ đành đáp lấy lệ:

“Được rồi, được rồi, ta biết rồi. Con lo chuyện bên ngoài của mình là được, mấy chuyện hậu viện không cần nhọc lòng đến thế. ”

Lạc Tấn Vân không nói thêm gì nữa, ánh mắt khẽ nghiêng về phía Tiết Nghi Ninh.

Nàng vẫn lặng lẽ ngồi yên, sắc mặt chẳng có bao nhiêu biến hóa.

Hắn không biết, nàng có vui lên đôi chút không.

Lúc này, nhị thẩm nương như để hòa giải bầu không khí, liền nói:

“Xuyên nhi đầy tháng, thiệp mời phát chưa vậy? Ta nghe nói phương Nam vừa lập tân đế, tái dựng triều đình, Hoàng thượng đang không vui. Nhị thúc hắn có nói, thời điểm này nếu làm hỉ sự thì nên làm đơn giản một chút thì hơn. ”

Lão phu nhân nghe vậy thì ngạc nhiên, quay sang hỏi Lạc Tấn Vân:

“Thật có chuyện đó sao?”

Lạc Tấn Vân trầm giọng đáp:

“Vâng. ”

Hoàng Thúy Ngọc vừa bị dằn mặt một phen, nay liền tranh thủ lên tiếng:

“Chuyện này ta cũng nghe Tấn Phong nhắc qua, nói là ở Phong Châu, người xưng đế là vị Ngũ hoàng tử trước kia, còn cái tên Bùi Thế tử đào tẩu kia… nghe nói giờ giữ chức thượng thư gì đó. ”

Vừa dứt lời, nàng lập tức hối hận.

Nàng lại quên mất, cái người gọi là “Bùi Thế tử kia”, chính là người mà đại ca… để chạy mất.

Nàng lén nhìn về phía đại ca, chỉ thấy sắc mặt hắn đã trầm xuống rõ rệt, ngay cả Tiết Nghi Ninh cũng tái cả mặt, tay khẽ ş-ℹ️ế-t 𝐜-♓ặ-† chiếc khăn trong tay.

Hoàng Thúy Ngọc vội vàng chữa lời:

“Trước kia bọn họ đã chẳng đánh nổi chúng ta, giờ càng không cần sợ! Có đại ca là đại tướng quân như vậy ở đây, không bao lâu nữa nhất định sẽ bắt hết bọn họ trở về!”

Tiết Nghi Ninh khẽ cúi đầu, sợ bị người khác nhìn ra vẻ thất thố.

Nàng cũng vừa mới biết tin này.

Ca ca từng nói, từ nay về sau, hai bên sẽ như nước với lửa, đối đầu sống ⓒ-ⓗế-🌴 với Đại Chu.

Giờ nàng mới biết, y làm Thượng thư.

Y thật sự có bản lĩnh như vậy... chỉ là... hai bên đối nghịch, cuộc diện giằng co... đã bắt đầu rồi sao?

Chương (1-119)