Truyện:Heo Yêu Diêm Vương - Chương 49

Heo Yêu Diêm Vương
Trọn bộ 55 chương
Chương 49
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bọn Âm Yến Tư được người đỡ dậy, chầm chậm đi đến, thấy Nghiêm Lạc, tất cả đều sừng lại. Ánh mắt Nghiêm Lạc vượt qua Tất Mặc Kỳ, dừng trên người bọn họ, anh chuyển dộng trường đao trong tay, nói: "Rất tốt, người rất đông đủ, vừa hay một lần có thể giải quyết hết".

Tất Mặc Kỳ đột nhiên hiểu mục đích của Nghiêm Lạc, Thiên cang bát trận này là anh đích thân huấn luyện, uy lực của nó anh đương nhiên nắm rõ.

Nghiêm Lạc muốn mượn trận chiến của Bắc Âm Vương để diệt trừ mối uy hiếp này. Tuy Diệt thần chú trận nhanh như thế đã bị phá nằm ngoài dự liệu của anh, nhưng anh cho rằng sẽ không còn cơ hội động thủ nào tốt hơn bây giờ nữa.

Nhị Lang Thần lại không nghĩ nhiều như bọn họ, ông khua kích đánh tới, soạt soạt hai đường chém đến Nghiêm Lạc.

Nghiêm Lạc giương đao nghênh đón, chiêu nào cũng đầy sát khí. Trước tình thế như vậy, Tất Mặc Kỳ không thể do dự nữa, anh giơ taỵ, vung hai thanh kiếm lên, lớn tiếng quát nhóm hàng ma sư phía sau: "Mọi người tản ra trước, mau đi!".

Nhưng Nghiêm Lạc lúc này đã khua đao lao đến: "Ai cũng đừng mong đi!".

Tất Mặc Kỳ hai kiếm bày ra thế phòng thủ, chặn Nghiêm Lạc lại, Nhị Lang Thần nhân cơ hội, nâng tam xoa kích đâm vào sau lưng Nghiêm Lạc. Trong tiếng hét kinh hãi của Chúc Tiểu Tiểu, Nghiêm Lạc giống như mũi tên lao vút lên không tránh đòn tấn công, đồng thời lại với tay kéo một máy bay trinh sát xuống. Mấy người trên máy bay bị đẩy ra ngoài, Thôi phán quan vội vàng làm phép, kéo bọn họ lại, đặt lên mặt đất

Lúc này một chiếc máy bay trinh sát khác phóng ra lưới phục ma, hướng đến Nghiêm Lạc, chụp xuống. Nhưng Nghiêm Lạc dường như sớm đã chuẩn bị, anh lao ra ngoài, tóm lấy súng máy của máy bay trinh sát, cuốn lấy dây đạn dài, sau đó đẩy thân máy bay đập vào lưới phục ma. Tấm lưới bị máy bay đánh tung, rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng nổ lớn, ánh lửa ngút trời.

Hàng ma sư xung quanh gắng sức tìm chỗ nấp. Tất Mặc Kỳ và Thôi phán quan vội vàng ra tay bảo vệ mọi người. Nhị Lang Thần lại lần nữa tấn công về phía Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc không múa đao nghênh đón nữa, trái lại, cầm súng máy lên bắn về phía bọn họ. Trong súng là đạn bùa, đối phó với yêu ma lực sát thương cực mạnh, bắn lên trên người đương nhiên cũng sẽ gây thương vong, nếu thêm vào chú thuật nữa, còn có thể sát hại cả người của thần tộc.

Lúc này, Nghiêm Lạc đương nhiên biết, anh một tay cầm chắc súng, "tạch tạch tạch" liên tiếp bắn mấy phát. Chỉ thấy một loạt hàng ma sư ngã xuống, Nhị Lang Thần né không kịp, cũng bị trúng hai viên đạn, đành phải lùi nhanh, tránh về phía sau.

Tất Mặc Kỳ không kìm được, mở miệng cằn nhằn: "Được rồi, tôi đã biết anh khó xử lý hơn Bắc Âm Vương mà".

Lúc này nói nhiều vô ích, Nhị Lang Thần, Thôi phán quan và Tất Mặc Kỳ giăng kết giới phòng thủ, tạo ra nửa vòng tròn, bảo vệ cho đám người phía sau. Các hàng ma sư gắng sức đưa người bị thương lên xe một cách nhanh nhất rồi chuẩn bị rút lui. Bọn Âm Yến Tư cũng đã đứng vào vị trí, thiết lập xong trận hình ngay sau kết giới bảo vệ, chuẩn bị nghênh địch bất cứ lúc nào.

Tất Mặc Kỳ lớn tiếng hét trong thiết bị liên lạc: "Bảo máy bay và xe chạy xa một chút, mang hết tất cả trang bị đi, không được để anh ta cướp được". Ma đầu đối với năng lực ba giới người, ma, thần đều nắm rõ như lòng bàn tay, thật sự không phải chỉ dùng một từ "đáng sợ" mà có thể hình dung hết.

Chu Duệ nhanh chóng điều phối, mọi người ở hiện trường vội vàng rời đi. Dưới khí thế lớn mạnh của Nghiêm Lạc mọi người không còn cảm thấy phấn chấn và tràn trề sinh lực như lúc thắng trận trước đó nữa. Tất cả đều vô cùng hoảng loạn.

Nghiêm Lạc hình như lại rất hứng thú với những gì trước mắt. Nhìn ba người bọn Tất Mặc Kỳ đang nghiêm cẩn chờ đợi, lại nhìn đoàn hàng ma sư đang bày Thiên cang bát trận phía sau bọn họ, anh cười.

Nụ cười đó, đắc ý giống như nhìn vào vật săn đang vùng vẫy sắp chết, vui vẻ giống như thỏa mãn cơn khát máu.

Nụ cười đó có thể coi như một nhát dao găm vào trái tim Chúc Tiểu Tiểu, đau đến mức cô không kìm được, bật khóc: "Boss, anh đừng có như vậy, cầu xin anh đừng có như vậy..."

Nhưng Nghiêm Lạc không nghe thấy, anh dang hai tay, dây đạn dài bung ra, những viên đạn lơ lửng giữa không trung, trải ra một mảng dày đặc.

Nghiêm Lạc vừa mỉm cười vừa cử động ngón tay, viên đạn giống như có sinh mệnh vậy, di chuyển giữa không trung, xếp thành mấy trận hình. Những viên đạn bé nhỏ này, linh hoạt, dễ chuyển động, những trận hình đó lại so le chồng lên nhau, hình thành một tổ hợp quái dị, phức tạp.

Mặt mấy người Tất Mặc Kỳ biến sắc, bọn Âm Yến Tư nhìn chằm chằm vào trận hình của những viên đạn kia cũng nói không nên lời. Nghiêm Lạc vẫn cứ mỉm cười: "Thiên cang bát trận có phải không? Ta cũng biết". Anh đắc ý cười: "Những trò chơi các ngươi biết, ta đều biết. Xin lỗi, ta không muốn các ngươi thấy được ánh mặt trời ngày mai nữa".

Chúc Tiểu Tiểu không chịu đựng nổi nữa, cô nhào đến trước bàn điểu khiển, mở máy phát thanh trên xe ở hiện trường, lớn tiếng hét: "Boss, Boss, anh là tên đại khốn nạn như thế này sao, nếu anh dám giết bọn họ, em sẽ hận anh, hận chết anh!".

Tiếng la đột ngột vang lên dường như khiến Nghiêm Lạc sững lại. Chúc Tiểu Tiểu lúc này niệm một chuỗi thần chú, thân hình Nghiêm Lạc hơi lay động. Chúc Tiểu Tiểu lại niệm một lần nữa, Nghiêm Lạc nhíu chặt mày, hình như rất không thoải mái.

Chúc Tiểu Tiểu cất tiếng khóc hu hu: "Anh lừa em, anh nói chỉ cần em dùng thuật chiêu gọi, bất luận anh đang ở đâu, anh nhất định sẽ chạy đến, anh lừa em...". Anh cho cô quyền được chiêu gọi, đáng tiếc lần đầu tiên cô niệm hoàn chỉnh, anh lại không nghe theo lời chiêu gọi của cô.

Nghiêm Lạc hình như cảm thấy rất phiền phức, anh cau mày, đứng đó thẫn thờ. Nhị Lang Thần đang muốn lên trước đánh, Tất Mặc Kỳ lại một tay giữ ông, nhỏ giọng nói: "Đừng đánh nữa, đi".

Nhờ vào tình hình trước mắt, hàng ma sư đã tránh đi gần hết, lúc này mọi người nắm chắc cơ hội, khởi động xe nhanh chóng chạy. Ba người Tất Mặc Kỳ cùng bọn Âm Yến Tư cũng nhanh chóng di chuyển. Nghiêm Lạc nhìn thấy hành động của bọn họ, nhưng không động thủ, anh ngơ ngác nhìn quanh, cũng không biết đang nghĩ gì.

Máy bay trên đỉnh đầu di chuyển ra xa, từ từ rời đi. Chúc Tiểu Tiểu vẫn đang khóc, tiếng khóc thút thít đó cùng với chiếc xe càng lúc càng đi xa, dần dần không còn nghe rõ nữa. Nghiêm Lạc giống như lừa giận trào lên, anh nắm chặt hai bàn tay, gầm lớn một tiếng.

Chính ở trong tiếng gầm này, một luồng xung lực mạnh mẽ vượt qua không gian xa xôi, tấn công tới chỗ Chúc Tiểu Tiểu. Cô trúng đòn, lập tức ngã xuống đất, hôn mê.

Chúc Tiểu Tiểu không hề biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Cô hình như vừa ngủ một giấc, lại hình như vừa đánh nhau một trận, cùng những cơn đau mỏi khắp thân mình, cô dần dần phục hồi ý thức.

Có người bên cạnh cô đang nói, cô nghe ra được là Tề Nghiên La. Nghiên La đang hỏi chuyện Tỉnh tuyền của Thủy Linh: "Cô khẳng định chính là ở bên dưới khu vực đó?".

"Đương nhiên rồi, tôi sẽ không nhận lầm. Ở đó tuyệt đối không phải nguồn nước bình thường, nhưng không có đường, tôi không đi qua được."

"A La." Chúc Tiểu Tiểu mở mắt ra, câu đầu tiên nói với Tề Nghiên La chính là: "Mình muốn đến địa ngục".

Tề Nghiên La mím chặt môi, không nói gì.

Chúc Tiều Tiểu ngồi dậy, kéo tay cô: "Cầu xin cậu, A La, mình có thể phá được những phong ấn đó, Boss đang đợi mình lấy Tỉnh tuyền cứu anh ấy".

Tề Nghiên La nhìn cô, không thể không bảo cho cô sự thực: "Anh ấy đến cậu cũng muốn giết, anh ấy không hề đợi nước Tỉnh tuyền. Trên thực tế, nếu như anh ấy biết cậu tìm thấy Tỉnh tuyền nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế để giết cậu". Anh ấy cũng sẽ giống như những ma đầu từ trước đến nay, cho nên Tỉnh tuyền mới bị vĩnh viễn chôn dưới địa ngục.

"Anh ấy sẽ không như vậy đâu, anh ấy còn nhớ mình, mình gọi anh ấy, anh ấy liền dừng tay. A La, anh ấy còn nhớ mình."

"Heo Con, là anh ấy đã đánh cậu bị thương. Cậu dùng thuật chiêu gọi, làm liên thông năng lượng giữa cậu và anh ấy, cho nên anh ấy có thể từ xa làm bị thương cậu. Nếu không phải vì trong tòa nhà này có kết giới bảo vệ của thần tộc, cậu bây giờ chắc chắn mất mạng rồi."

Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, tay đang kéo Tề Nghiên La thả lỏng, cô lắp bắp: "Anh ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi, anh ấy còn nhớ đến mình, thật đó, anh ấy nhớ mình.

Tề Nghiên La thở dài, xoa đầu cô: "Heo Con, mình nói cho cậu biết, anh ấy không hề mất ký ức, mỗi một người, mỗi một việc, anh ấy đều nhớ rõ ràng, nhưng anh ấy đã thay đổi rồi. Cũng giống như một người ban đầu rất thích ăn sườn bò, đột nhiên vô cùng ghét, hơn nữa sẽ cảm thấy không thể lý giải nổi đối với việc bản thân mình trước đây vì sao thích mà giờ lại căm ghét. Anh ấy biết cậu là ai, biết giữa anh ấy và cậu từng xảy ra chuyện gì. Chỉ là anh ấy đã không còn để ý đến nữa".

Chúc Tiểu Tiểu tròng mắt nóng rực, cô nắm chặt bàn tay, kìm nén nước mắt, rất lâu sau mới nói: "Anh ấy chẳng qua bị bệnh thôi, mình phải đi tìm thuốc cho anh ấy".

Tề Nghiên La nhìn cô chăm chú, nhẫn nại khuyên: "Nếu như không tìm thấy thì sao? Nếu như kết giới ở chỗ đó mạnh đến mức ngay cả cậu cũng không phá được thì sao? Nếu như sau khi phá kết giới, phát hiện Tỉnh tuyền bên trong căn bản đã bị hủy rồi thì sao? Nếu như chuyến đi lần này sẽ cướp mất mạng sống của cậu thì sao?".

Chúc Tiểu Tiểu ngước lên nhìn thẳng vào mắt Tề Nghiên La, cô nghiêm túc đáp từng chữ từng chữ: "Dù thế mình cũng phải đi".

Tề Nghiên La nói không nên lời, Chúc Tiểu Tiểu lại tiếp tục nói: "Nếu như mình chết rồi, cậu sẽ sắp xếp cho mình đầu thai, mình vẫn muốn làm hàng ma sư, kiếp sau nếu Boss vẫn chưa chết, mình sẽ tiếp tục đi tìm Tỉnh tuyền". Trước đây anh chờ đợi đời đời kiếp kiếp, sau này đổi lại cô sẽ vì anh đời đời kiếp kiếp tìm thuốc là được rồi. Mỗi một thứ anh trả giá vì cô, cô đều nguyện ỷ trả lại cho anh.

Nhưng Tề Nghiên La cười khổ, cô không phải không chịu tác thành cho hai người, chỉ là có chút chuyện, cô thật sự có lòng mà bất lực. "Nếu như cậu chết ở địa ngục, mình sẽ rất khó tìm thầy hồn phách của cậu."

Chúc Tiểu Tiểu hơi sửng người, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cắn răng: "Vậy đến lúc đó mình sẽ không tìm nữa, nếu như thực sự phải chết ở địa ngục, lúc sắp chết mình sẽ dùng thuật chiêu gọi, dẫn Boss đến địa ngục, sau đó các cậu liền phong ấn lên, giống như phong ấn Tỉnh tuyền ấy. Như vậy Boss sẽ không thể ra ngoài làm chuyện xấu nữa, mà mình cũng có thể ở cùng với anh ấy".

"Heo Con." Tề Nghiên La thật sự không biết nên nói gì mới được.

"A La, lạc quan một chút đi mà, khí chất nữ vương của cậu đâu? Nói chưa biết chừng mình lại thuận lợi tìm thấy Tỉnh tuyền thì sao. Mình dù gì cũng là Heo Con thần dũng do địa phủ đào tạo. Boss từng nói, năm đó uy danh của mình ở bên ngoài, còn khiến kẻ địch nghe thấy đã sợ. Bây giờ, mình là Diêm La phu nhân, nếu như Boss vẫn còn tại vị, vậy mình chính là vương hậu của địa phủ đó, mình làm sao dễ dàng nhận thua như thế được? Mình nhất định có thể tìm thấy Tỉnh tuyền. Chỉ lo sau khi tìm thấy, chúng ta làm thế nào bắt anh ấy uống được thôi, việc này phải nghĩ kỹ một chút."

Tề Nghiên La nhìn Chúc Tiểu Tiểu, hồi lâu sau, cuối cùng cô đứng dậy: "Cậu nói đúng, lạc quan một chút, có lẽ tình hình thật sự không xấu như vậy. Cậu cho mình ít thời gian, Bắc Âm Vương trốn rồi, ma thần các nơi trước mắt cũng không biết đi hướng nào. Nhưng khắp nơi tai họa không dứt, tình hình rối loạn, mình không thể vứt bỏ những thứ này lập tức đưa cậu đi được. Đợi mình sắp xếp một chút, bàn giao lại vụ việc, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đi, dưỡng khỏi vết thương, bồi bổ tinh thần. Đến khi sẵn sàng, mình sẽ đích thân bảo vệ, đưa cậu vào địa phủ".

Chúc Tiểu Tiểu vui mừng gật đầu, Tề Nghiên La dặn dò một lượt rồi ra ngoài. Chúc Tiểu Tiểu lại chẳng chịu nghỉ ngơi chăm sóc bản thân, cô kéo Thủy Linh tới, tỉ mi hỏi tình hình của Tỉnh tuyền, sau đó bắt đầu chuẩn bị mọi thứ trước khi xuất phát.

Cô tới gặp bác sĩ, uống thuốc theo giờ đúng như yêu cầu của Tề Nghiên La, cô cũng đi thăm Bát Bát, hỏi han Mạnh Mạn, và cả mấy người Cửu Thiên Huyền Nữ vừa mới tỉnh lại. Cô hưng phấn nói với mọi người, cô sẽ tới địa phủ đem nước Tỉnh tuyền về. Cô còn nói với Cửu Thiên Huyền Nữ: "Tôi mang nước Tỉnh tuyền ra ngoài nhiều một chút, như vậy sẽ có thể nghiên cứu vũ khí mới, đến khi đó đánh cho những kẻ xấu trong ma giới kia tơi bời, tan tác, tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng. Bắc Âm Vương, ông ta dù trốn chạy cũng không có tác dụng, chúng ta nhất định sẽ bắt được ông ta, báo thù cho Boss!".

Đây là lần đầu tiên từ khi nhập thế đến nay, Cửu Thiên Huyền Nữ nói chuyện đàng hoàng thế này với Chúc Tiểu Tiểu. Nhìn Chúc Tiểu Tiểu mặt mày tươi tỉnh đắc ý, tinh thần phấn chấn nói về viễn cảnh đẹp đẽ, Cửu Thiên Huyền Nữ không nhịn được cười. Đây vẫn là đồ đệ Heo Con vừa dũng cảm lại hay kích động của bà. Trước đây, vì sao bà lại cho rằng cô chỉ là một con người yếu đuối, mang thiên phú nhưng không gánh vác được nhiệm vụ chứ?

Chúc Tiểu Tiểu lại chạy đi gặp Happy và Smile khi họ vừa hoàn thành nhiệm vụ quay về, còn cả mấy người Âm Yến Tư đang nghỉ ngơi nữa. Thực sự, cứ coi như Chúc Tiểu Tiểu không nói, mọi người cũng mập mờ cảm nhận được ẩn ý phía sau những lời nói của cô.

Hành trình nguy hiểm xuống địa ngục, không thể biết trước Chúc Tiểu Tiểu đi rồi có quay lại được không. Nhưng nhóm bạn tốt này, ngoại trừ chúc phúc ra thì thực sự chẳng thể giúp được gì. Tiểu Tiểu lại tỏ ra vô cùng hào hứng, cô chuẩn bị một ba lô lớn, đặt vũ khí và huyết thạch vào trong, lại cầm theo hai bình bùa để đựng nước Tỉnh tuyền. Cuối cùng còn đem theo cả giấy chứng nhận kết hôn và ảnh của cô cùng Nghiêm Lạc, vạn nhất không ra ngoài được nữa, những thứ này vẫn có thể ở bên cô.

Tiểu Tiểu cố gắng nghỉ ngơi điều dưỡng, ăn ngủ thật tốt. Cô nói với bản thân, mình nhất định phải có tinh thần tốt nhất khi đi vào địa ngục. Ở đó cứ cho là núi đao biển lửa, cô cũng không thể ngã xuống. Cô nhất định phải tìm được Tỉnh tuyền, cô nhất định phải cứu được Boss!

Ba ngày sau, Tề Nghiên La cùng Chúc Tiểu Tiểu và Thủy Linh đứng trong phòng làm việc của Waiting, trước mặt, là cửa địa ngục đen sì.

Tất Mặc Kỳ đứng bên cạnh, sắc mặt rất không dễ coi.

Chúc Tiểu Tiểu đang tạm biệt Bát Bát và mấy người bọn Thư Đồng, Tề Nghiên La thì khẽ nói gì đó với Tất Mặc Kỳ. Cuối cùng Tất Mặc Kỳ ôm Tề Nghiên La thật chặt, đồng ý một tiếng: '"Được". Rất lâu hai người mới rời nhau, Tề Nghiên La kiễng chân, nhẹ nhàng hôn anh một cái. Sau đó bọn họ quay lại, hợp lực làm một vòng bảo vệ trên người Chúc Tiểu Tiểu.

"Đây là để bảo vệ cậu ở trong địa ngục sẽ không bị âm khí và tà khí làm tổn thương, nhưng nếu đối phó với những ác quỷ yêu ma kia thì không có tác dụng."

Chúc Tiểu Tiểu vỗ vào Tiểu Phấn Hồng: "Mình có nó rồi", lại xoa xoa đá tinh hồn: "Còn có Boss đang bảo vệ mình, mình chẳng sợ gì cả".

Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ nhìn nhau một cái, lại nói: "Trong địa ngục đầy âm khí, nhưng dưới mặt đất lại là Phân tâm liệt hỏa, cho nên cậu sẽ cảm thấy dưới chân rất nóng, trên người lại rất lạnh. Vòng bảo vệ của bọn mình cũng không thể giúp cậu tránh được sự đau đớn đó, nếu như cậu không cách nào chịu đựng được, tinh thần suy sụp, vòng bảo vệ này không bảo vệ nổi cậu đâu".

Chúc Tiểu Tiểu kéo ba lô, cười hỏi: "Vậy chúng ta bây giờ có thể xuất phát chưa?".

Tề Nghiên La không nói thêm nữa, nắm lấy tay Chúc Tiểu Tiểu, Thủy Linh thấy vậy, vội vàng nhảy vào trong chiếc bình nhỏ ở thắt lưng Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu quay lại vẫy tay chào mọi người, chỉ nói một câu: "Tạm biệt!", sau đó cùng Tề Nghiên La nhảy vào cửa địa phủ.

Tề Nghiên La nói không sai chút nào, trong địa phủ rất lạnh, vô cùng lạnh, lạnh ngoài sức tưởng tượng.

Chúc Tiểu Tiểu mặc áo len mỏng, thêm vào chiếc áo khoác dày, nhưng vẫn lạnh đến mức run rẩy. Cái lạnh đó là cái lạnh u ám, băng giá đến thấu xương, vô cùng quái đản. Chẳng trách Tề Nghiên La nói không cần mặc áo lông vũ, dù gì mặc thế nào cũng vẫn lạnh, thà mặc gọn nhẹ thuận tiện hơn chút, gặp phải tình thế nguy hiểm còn có thể linh hoạt đối phó.

Trong địa phủ rất tối, tối đến mông lung, giống như trước mặt là bức màn đen kịt khi nền trời áp xuống những lúc chuẩn bị mưa, mắt có thế nhìn thấy, nhưng mờ mịt đến mức trong lòng khó chịu.

Tề Nghiên La bảo Chúc Tiểu Tiểu, trước đây địa phủ không phải như thế này, nhưng mấy trăm năm nay kết cấu năng lượng thế giới thay đổi, tam giới mất cân bằng, vị trí của địa phủ cũng bị lay động. Mà năng lượng ác do vậy càng tăng, rất khó bảo vệ duy trì được sự ổn định của địa phủ. Thế là Nghiêm Lạc dứt khoát làm sạch địa phủ, đem những năng lượng tiêu cực và khí ô nhiễm khác dẫn nhập vào đây, duy trì linh khí của nhân gian. Những ác hồn, yêu quỷ, ma linh không chứa nổi kia, anh cũng cho người khóa giữ lại. Cho nên, địa phủ của hôm nay, là "địa ngục" đúng nghĩa.

Chúc Tiểu Tiểu cùng Tề Nghiên La đi trên con đường đá, trong lòng trào lên cảm giác căng thẳng kỳ lạ không diễn tả nổi. Lòng hiếu kỳ đối với địa phủ trước kia giờ đã sạch trơn rồi, cô chẳng còn muốn biết đâu là cầu Nại Hà, đâu là Quỷ Môn Quan, hay là điện Diêm Vương, đài Vọng Hương trông như thế nào nữa. Một chút hứng thú cũng không còn.

Lúc này cô cắn răng chịu đựng cái lạnh thấu xương, từng bước phía sau Tề Nghiên La, cố gắng ghi nhớ đường đi. Đường đi lúc rộng lúc hẹp, tựa như không có điểm dừng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nước, hoặc là nhìn thấy những đám lớn thực vật không biết tên là gì, đều khiến người ta toát mồ hôi, sởn tóc gáy.

Hình như đi rất lâu rất lâu, Tề Nghiên La đột nhiên dừng lại, cô nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Chúng ta sắp tiến vào vị trí của mười tám tầng địa ngục, trong này bởi vì phải nhốt các hồn yêu quỷ, cho nên có đốt Phân tâm liệt hỏa, càng đi vào trong, đốt càng nhiều hơn, cậu phải biết chân của cậu thực ra không hề giẫm trên lửa, nhưng hồn của cậu sẽ lại cảm thấy đau khổ. Có vòng bảo vệ của mình và A Mặc, cậu nhất định không bị nguy hiểm đến tính mạng, cứ kiên trì tiếp tục là được. Ngoài ra, cậu phải bám thật sát mình, rất nhiều nhà lao giam giữ quỷ yêu sớm đã hư hại, bọn chúng chạy loạn khắp nơi. Khí người của cậu đối với bọn chúng mà nói là sự mê hoặc không gì ngăn được. Cho nên cậu nhất định phải bám sát mình",

Chúc Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh, hít thở mấy hơi thật sâu, sau đó bám sát Tề Nghiên La tiếp tục đi xuống dưới.

Quả nhiên chẳng đi được bao lâu, cô bắt đầu cảm thấy nhiệt độ mặt đất càng lúc càng cao, qua một lúc, cảm thấy bỏng rát, bàn chân đau đớn. Mà cảm giác lạnh giá trên người lại càng ngày càng mạnh. Bầu không khí lạnh lẽo không hề vì lửa thiêu tâm bên dưới mà ấm áp hơn, trái lại, còn giống như kết hợp với nhau, lửa càng nóng, không khí càng lạnh.

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân mình sẽ giống như món cá nướng, biến thành người nướng, nhưng chỉ có một nửa bên dưới là bị nướng chín, một nửa bên trên lại như món sashimi ướp lạnh.

Tề Nghiên La cả đoạn đường cẩn thận quan sát cô, sợ cô chống chọi không nổi. Chúc Tiểu Tiểu vừa lạnh đến mức run rẩy, vừa phải chịu đựng lửa nóng thiêu đốt dưới lòng bàn chân, dần dần không còn nói nổi nữa. Trước khi bước vào địa phủ, trên người cô đã có mấy vết thương sau khi bị Nghiêm Lạc đánh. Nhưng bây giờ đi vào trong này rồi, chút đau đớn nhỏ ấy đã hoàn toàn bị nỗi đau khổ nơi địa ngục lấn át đến mức hoàn toàn không cảm thấy nữa. Chúc Tiểu Tiểu cắn răng chịu đựng, chỉ có thể miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, biểu thị với Tề Nghiên La rằng mình không sao.

Càng đi càng xuống sâu bên dưới, con đường vòng vèo khúc khuỷu, hai bên lúc là tường đá, lúc là lan can, chốc chốc lại có mấy khu đất trống. Chúc Tiểu Tiểu không biết đã đi bao lâu, cũng không biết sẽ đi đến bao giờ, cô đau đớn đến mức không còn để ý đến việc nhớ đường nữa, chỉ lẩm bẩm không trong lòng: "Boss yêu Heo Con, Heo Con yêu Boss..."

Đây là phương pháp kích thích Boss do cô sáng tạo ra, trước đây rất hữu dụng, bây giờ vào lúc này vẫn rất hữu dụng, lẩm bẩm như thế, cô cảm thấy bớt đau đớn hơn. Thủy Linh sớm đã nhảy ra khỏi chiếc bình nhỏ, bay giữa không trung dẫn đường. Chúc Tiểu Tiểu có chút ngưỡng mộ nó, không phải giẫm lên mặt đất, hạnh phúc biết bao.

Đi đến chỗ này, đúng như Tề Nghiên La nói, quả nhiên có yêu quỷ tấn công, nhưng số lượng không nhiều, chắc đã bị khí thế nữ vương của Tề Nghiên La áp chế không ít. Nhưng những kẻ dám đến, đều là những nhân vật có khả năng gây phiền phức lớn. Dẫu vậy thì địa phủ vẫn là địa phủ, Tề Nghiên La thế nào cũng là lão đại ở đây, cô tay cầm đại đao, khí thế kinh người, "soạt soạt" mấy cái, quét sạch mấy kẻ không biết thân biết phận này, Tiểu Phấn Hồng của Chúc Tiêu Tiểu không có chỗ nào mà phát huy công lực.

Nhưng điều này lại không hề mang đến cảm giác an toàn cho Chúc Tiểu Tiểu, cô càng đi xuống dưới, tim càng đập dữ dội. Cô biết nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Tiểu Tiểu càng ngày càng quen thuộc với linh lực của sợi dây đỏ Thiên Bà cho đeo ở cổ tay, cô không kìm được, bảo Tề Nghiên La phải cẩn thận, lại hỏi Thủy Linh còn bao xa nữa.

Thủy Linh lần này xuống địa ngục cũng có thêm một chút thần khí. Lần trước đi cùng chú chuột béo, cứ phải tránh trái né phải thật là thảm hại, lần này cùng đi với Nữ Vương, thật sự cảm thấy an toàn, đáng tin cậy. Nhìn những quỷ yêu lần trước ức hiếp bọn nó bị đánh cho tan tác tơi bời, trong lòng Thủy Linh vô cùng sảng khoái. Lúc này Thủy Linh vung những hạt nước lên, biến ảo tạo hình, trả lời: "Lần trước tôi cùng chuột béo chạy rất nhanh, hình như không mất nhiều thời gian thế này. Cô đi chậm như vậy, chắc vẫn chưa được một nửa đường đâu".

Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe thấy, lòng liền nguội đi nửa phần. Đi lâu thế rồi mà mới được nửa đường? Cô xốc lại tinh thần, ưỡn thẳng lưng, bụng lại bắt đầu lẩm nhẩm: "Boss yêu Heo Con, Heo Con yêu Boss...".

Cô chẳng sợ gì cả, bất luận sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cô đều không sợ. Cô vì Boss mà đến, vì Boss, cô chẳng sợ gì cả!

Nói như thế, nghĩ như thế, trước mắt dường như xuất hiện ảo giác, cô nhìn thấy Nghiêm Lạc đang đứng phía trước đợi cô. Trái tim cô đập dữ dội, không khống chế được tình cảm, chạy về phía Nghiêm Lạc.

Tề Nghiên La đột nhiên sững lại, Chúc Tiểu Tiểu không, để ý va vào lưng cô rồi cũng dừng lại. Cái đụng này khiến Tiểu Tiểu đột nhiên tỉnh táo, người trước mặt, thật sự là Boss.

Anh đuổi đến rồi!

Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng đến nghẹt thở, cảm thấy Tề Nghiên La trước mặt toàn thân cũng cứng lại. Nghiêm Lạc từ từ đi về phía họ, trên mặt là một nụ cười lạnh lẽo. Anh chậm rãi bước, nhỏ giọng hỏi: "Đến tìm Tỉnh tuyền phải không?".

Tề Nghiên La không trả lời, chỉ dùng lực nắm chặt đại đao, quay đầu nói nhỏ với Chúc Tiểu Tiểu: "Mình giữ chân anh ấy, cậu tìm cơ hội chạy, bảo Thủy Linh đưa đi, đừng quay lại, đừng lo cho mình. Nếu chúng ta còn có mấy phần may mắn, thì sẽ gặp lại ở nhân gian".

Chúc Tiểu Tiểu kề sát bên tai Tề Nghiên La, khẽ giọng nói: "Không, mình chạy trước, dụ anh ấy đi, cậu tìm cơ hội rút lui. Anh ấy biết mình có thể phá phong ấn, nhất định sẽ đuổi theo mình. Nếu cậu nhìn thấy Thủy Linh đơn độc quay về lại không mang theo Tỉnh tuyền, thì hãy phong ấn nơi này lại nhé".

Tề Nghiên La vẫn còn muốn nói gì, nhưng Nghiêm Lạc đã không còn nhẫn nại, anh cau mày, đanh giọng, nói: "Đừng bàn tính nữa, hai người các ngươi, thêm vào cả Thủy Linh kia, đều không phải là đối thủ của ta, chẳng ai chạy thoát được đâu! Biết điều thì trả lại đá tinh hồn cho ta, giao luôn ra cả viên huyết thạch, ta sẽ cân nhắc lần này không giết các ngươi".

Chúc Tiểu Tiểu và Tề Nghiên La nhìn nhau một cái, trong lòng đã hiểu rõ, nếu như lần này không thể tìm thấy Tỉnh tuyền, e rằng qua ngày mai cũng sẽ không còn có cơ hội nữa. Chúc Tiểu Tiểu nói với Tề Nghiên La: "Cứ làm theo lời mình đi".

Tề Nghiên La chưa kịp trả lời, Nghiêm Lạc lại nói: "Heo Con, chỗ này là địa phủ, ngươi là con người, lẽ nào còn có thể chạy nhanh hơn ta? Đừng làm việc vô nghĩa nữa, giao đồ ra, ta đảm bảo tha cho các ngươi không phải chết".

Anh còn chưa nói xong, đại đao của Tề Nghiên La đã "soạt" một cái chém qua đó rồi. Nghiêm Lạc lập tức lùi lại mấy bước, vặn người tránh đi. Tề Nghiên La đuổi sát không rời, "soạt soạt", lại tấn công hai đao. Cô lớn tiếng quát "Heo Con, chạy mau!".

Chúc Tiểu Tiểu lúc này chẳng để tâm đến điều gì, có cắm đầu chạy về phía trước. Thủy Linh cũng không dám nghịch ngợm nữa, bay giữa không trung, dẫn đường cho Chúc Tiểu Tiểu.

Nghiêm Lạc vừa không để ý một chút liền để lỡ Chúc Tiểu Tiểu, anh cau mày, nhảy lộn lại, thanh trường đao màu đen đã cầm trong taỵ, "choang" một cái, đánh bật Tề Nghiên La ra. Nhưng Tề Nghiên La lại nhanh như chớp xoay người.

Bên cạnh truyền đến tiếng va nhau chan chát của binh khí, Chúc Tiểu Tiểu hoàn toàn không dám quay đầu lại, cô chạy thục mạng. Khí lạnh trên mình giống như dao sắc, cứa vào xương thịt, mỗi một bước chân lại giống như giẫm trên lửa bỏng, nhưng thể xác càng đau đớn, đầu óc cô lại càng tình táo.

Boss đuổi đến rồi, cô còn có cơ hội lấy được Tỉnh tuyền không? Cô sẽ chết trong tay anh sao, chết trong tay Boss, người mà trước kia tuy thích làm mặt lạnh với cô nhưng lại vô cùng yêu thương cô?

Tiểu Tiểu dốc toàn lực chạy, Thủy Linh trước mặt bay rất nhanh, cô gắng sức bám theo, con đường phía trước tối om, cô không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, chỉ cảm nhận được nhịp hô hấp của bản thân vì chạy nhanh quá, hơi thở gấp gáp mà thôi.

Đột nhiên, con đường phía trước nhảy ra một con quỷ toàn thân đầy máu, Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng để ý đến sợ hãi, cô phản ứng rất nhanh, rút Tiểu Phấn Hồng ra, muốn chống trả một lần. Nhưng lúc này trong lòng lại dao động, linh lực cảm ứng của Thiên Bà cho cô khiến cô theo bản năng liền lăn một vòng. Bên cạnh lập tức truyền đất tiếng chém cực vang của thứ kim loại sắc ngọt.

Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn một cái chỗ cô vừa mới đứng, đường bằng đá xanh đã bị trường đao chém nứt, nếu không phải cô lăn nhanh, bây giờ chắc bị chém thành hai nửa rồi.

Chúc Tiểu Tiểu trong lòng quặn thắt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt không chút biểu cảm của Nghiêm Lạc, trong mắt anh, cô chỉ thấy toàn là sát khí.

Tay nắm Tiểu Phấn Hồng của Chúc Tiểu Tiểu run lên, cô đánh không lại anh, cô làm sao có thể là đối thủ của anh? Cô lùi hai bước, lại lùi thêm hai bước nữa.

Con quỷ vừa mới định tấn công cô sợ hãi trước cơn chấn động do Nghiêm Lạc gây ra cũng không dám tiến lên, lúc này đang trốn sang bên cạnh, nhìn lén. Chúc Tiểu Tiểu quay lại, nhìn thấy trong góc tối, còn có mấy đôi mắt sáng quắc, xanh lè.

Trường đao trong tay Nghiêm Lạc khẽ chuyển, Chúc Tiểu Tiểu hiểu rõ, anh đang chuẩn bị xuất chiêu, anh muốn giết cô, anh muốn giết cô!

Giữa tình thế cấp bách, Chúc Tiểu Tiểu dùng lực kéo dứt đá tinh hồn trên cổ, quăng về phía đám yêu quỷ trong bóng tối. Nghiêm Lạc đang định vung đao, lại nhìn thấy đá tinh hồn bay đi, nếu bị lũ yêu quỷ nuốt vào thì sẽ rất phiền phức. Anh xoay cánh tay, lật lòng bàn tay, "bụp" một cái tiêu diệt hết lũ yêu quỷ kia, đón lấy đá tinh hồn của mình.

Đá tinh hồn vô cùng hoàn hảo, không hề vỡ hỏng, sợi dây nhỏ xâu chuỗi nó lại đứt rồi, bên trên còn dính một chút máu. Đó là máu của Chúc Tiểu Tiểu do giật quá mạnh làm cổ bị xước, để lại trên sợi dây.

Nhìn thấy vết máu, Nghiêm Lạc có chút ngây ra, anh vê tay lên vết máu kia, trong lòng trào dâng cảm xúc gì đó không thể diễn tả. Nếu như vừa rồi cô không tránh được, anh một đao đó chém xuống... Anh rùng mình, khôi phục lại thần phách. Thật đáng tiếc, vừa rồi sao anh lại không giết chết cô!

Nghiêm Lạc thu lại hết đá tinh hồn, vừa quay đầu, đã thấy Chúc Tiểu Tiểu chạy được khá xa rồi.

Anh quay người định đuổi theo, nhưng lại thấy sáng lóa lên một cái, Tề Nghiên La đã đuổi đến rồi, cô đang giữ ngang đao, chắn trước mặt anh. Nghiêm Lạc cực kỳ tức giận, anh lạnh lùng hừ một tiếng, trên tay, trường đao liền hiện ra. Anh nâng đao chỉ vào Tề Nghiên La: "Giết ngươi rồi, ta vẫn có thể đuổi kịp cô ta".

Tề Nghiên La vẻ mặt bình tĩnh, dựng thẳng sống lưng, đứng trước mặt anh, cô nói rõ ràng: "Anh, Heo Con vì anh, không sợ chết! Và em, cũng như vậy!".

Chúc Tiểu Tiểu không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, Nghiêm Lạc vì sao không đuổi đến? Do A La ngăn cản anh rồi, hay đá tinh hồn đã xảy ra vấn đề gì, và cũng có thể là anh đang tính toán gì đó? Cô không để ý nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ, cô cắn chặt răng gắng sức chạy theo Thủy Linh,

Chúc Tiểu Tiểu toàn thân lạnh giá, đau đớn, giống như ró nghìn mũi kim đâm loạn trong xương, lại giống như có vô số lưỡi dao sắc nhọn từng nhát từng nhát chém bừa lên thân thể. Trong khi đó, bàn chân cô, sớm đã bị nướng cháy rồi, mỗi một bước đều như giẫm trên than hồng.

Chúc Tiểu Tiểu dốc sức chạy, thỏ gấp từng hồi, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô toát mồ hôi, nhưng chẳng cảm thấy ấm hơn chút nào. Không khí lạnh lẽo thấm xuống mồ hôi, khiên đầu cô đau như muốn nứt ra, nhưng cô không có cách nào, cô không thể quay đầu, cô phải bỏ qua tất cả đau đớn, phải cùng Thủy Linh chạy về phía trước.

Đường rất dài, xung quanh rất tối, mọi thứ đều tồi tệ giống như ngày tận thế ở trong phim ảnh. Một bóng đen đột nhiên từ phía sau tường đá bên cạnh lao về phía cô. Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn nhìn, dùng lực cầm Tiểu Phấn Hồng đâm thật mạnh. Bóng đen kia "roạt" một tiếng, lăn một vòng trên mặt đất, là một linh hồn của yêu thú giống như chó, cái miệng máu bê bết của nó đang nhe ra, lại lần nữa lao về phía Tiểu Tiểu.

Chúc Tiểu Tiểu lúc này đầu óc trống rỗng, nhưng xuống tay lại vừa mạnh vừa chuẩn. Hai đòn chú mạnh được đánh ra, thêm vào đó là một nhát đâm của Tiểu Phấn Hồng, hồn yêu thú kia lập tức tan thành tro bụi.

Chúc Tiểu Tiểu chẳng để ý đến nó, tiếp tục chạy.

Cô cứ chạy như thế, đụng phải yêu quỷ ma hồn thì gắng sức giết chết, sau đó lại tiếp tục chạy, tiếp tục giết chóc...

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy thân thể đã không phải là của mình nữa, đầu óc cô tự động khống chế tứ chi, mọi thứ trên người cô càng lúc càng đau đớn, sự kiệt quệ sắp ép cô ngã xuống. Nhưng cô vẫn đang chạy, giống như khi cô vừa vào công ty chưa được bao lâu, Boss đã huấn luyện thể lực cho cô vậy. Tiểu Tiểu vẫn kiên trì không ngừng, cố gắng chạy.

Ngày đó cô chạy phía trước, Boss lái xe ở phía sau, từ xa nhìn theo cô. Lúc ấy chân cô cũng rất đau, thân thể cũng rất mệt mỏi. Cô vẫn chưa yêu Boss, cô cảm thấy anh rất nghiêm khắc, cả ngày mặt lạnh với mọi người, nhưng anh biết mua kem mùi vị siêu ngon cho cô, vì muốn ép cô chạy đường dài mỗi sáng, ngày nào cũng lái xe đến đón cô, sau đó còn mang những bữa sáng rất ngon cho cô ăn...

Tất cả những điều này, hình như đều quá xa xôi rồi. Nhớ lại lúc đầu anh đem đá tinh hồn của mình cho cô, anh nói cô không được tháo ra, đá đó sẽ bảo vệ cô, như thế anh sẽ yên tâm hơn.

Nhưng không ngờ rằng, có một ngày cô cần phải dùng đá tinh hồn để đổi lấy tính mạng, lại là phải từ dưới đao của anh, nhặt mạng của mình về.

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy tròng mắt cay sè, nhưng không hề rơi lệ. Tất cả những hồi ức đẹp đẽ của quá khứ đều trở thành động lực giúp cô chống chọi, giúp cô chạy tiếp. Cô cảm thấy có lẽ mình không ra được nữa, cô sẽ chết ở trong địa ngục. Nhưng cô hy vọng trước khi chết, có thể tìm thấy Tỉnh tuyền. Cô muốn cứu Boss về. Boss yêu thế giới này như thế, anh bệnh rồi, cô không thể để anh bị bệnh mà hủy đi những gì mình yêu quý. Cô không muốn anh phải buồn bã.

Trái tim Chúc Tiểu Tiểu như muốn nổ tung. Toàn thân cô bị thương, máu tươi chảy xuống. Tiểu Tiểu từng bước từng bước, chạy theo Thủy Linh, nhưng cô đã sắp không chạy nổi nữa rổi. Cô cố gắng cổ vũ, cưỡng ép bản thân, nhưng cô thật sự sắp không chạy nổi nữa rổi.

Chính vào lúc Tiểu Tiểu chuẩn bị ngã xuống, Thủy Linh cuối cùng hét lên một câu: "Đúng là chỗ này!".

Chúc Tiểu Tiểu chân mềm nhũn, "phịch" một cái quỳ trên mặt đất. Hai tay cô chống xuống, hổn hển hít từng ngụm khí lớn. Sau khi đã thở cả hồi lâu, cô lấy nước lọc từ trong ba lô lớn phía sau lưng ra, ừng ực nuốt mấy ngụm, lúc này mới có thể chậm chạp bò dậy.

Thủy Linh lãng đãng di chuyển xung quanh, tìm kiếm cửa vào. Chúc Tiểu Tiểu nhìn tứ phía, chỗ này giống như điểm cuối của một ngõ nhỏ dài, hình như kịch đường rồi, ba mặt đều bị bao cứng lại, chẳng trách Thủy Linh vẫn luôn nói chỗ đó không tìm thấy đường.

Thủy Linh bay một vòng quay lại bên cạnh Chúc Tiểu Tiểu hét lên: "Phải nhanh một chút, nếu không anh ta sẽ đuổi đến".

Chúc Tiểu Tiểu từ dưới đất bò dậy, nói như tự an ủi: "Tôi đã ném đá tinh hồn đi rồi, anh ấy chắc không thể tìm đến chỗ tôi nhanh như thế đâu. Hy vọng A La không sao". Cô vừa nói vừa men theo bức tường bao mà đi, vừa đi vừa cẩn thận quan sát: "Thủy Linh, nếu như anh ấy đuổi đến nơi, cô hãy chạy mau nhé. Nếu lúc đó chúng ta tìm thấy Tỉnh tuyền rồi, cô hãy đem nước Tỉnh tuyền ra ngoài, giao cho A La, để bọn họ nghĩ cách trị khỏi cho Boss. Còn nếu không tìm thấy, cô cũng đừng hối tiếc, hãy bảo A La và Cửu Thiên Huyền Nữ phong ấn tôi với Boss lại trong này, tôi ít nhất còn có thể chết bên cạnh anh ấy".

"Phi, phi, phi! Toàn nói mấy lời xui xẻo, chúng ta hành động nhanh một chút, tìm thấy Tỉnh tuyền trước khi anh ta đến. Có nước rồi, tôi sẽ vô cùng lợi hại, chúng ta sẽ đánh ngã anh ta, vui vẻ mang nước Tỉnh tuyển ra ngoài, khải hoàn trở về. Cái gì mà chết với không chết, phong ấn với không phong ấn, cô yếu đuối như thế này à?

Chúc Tiểu Tiểu cười: "Thủy Linh, ngữ khí dạy dỗ người của cô, đúng là có một chút giống Boss".

"Thật sao?" Thủy Linh đắc ý, hóa ra khí thế của nó mạnh đến vậy.

"Ừ, nhưng mà Boss nói ngắn gọn hơn một chút, khí thế mạnh hơn một chút, có sức thuyết phục hơn một chút."

Thủy Linh vừa nghe thấy, "ào" một cái sụp xuống thành vũng nước, không phục: "Cái gì cũng là Boss của cô mạnh, cô vốn chẳng phải đang khen người ta".

"Thủy Linh!"

"Cái gì?" Hừ, nó vẫn đang tức giận đó.

"Tôi nghĩ tôi tìm thấy đường rồi."

"Sao?" Thủy Linh thoắt cái nhảy lên, nhìn xung quanh một vòng: "Tiểu Tiểu, cô đang ở đâu vậy?".

Sao mà chớp mắt một cái đã không thấy đâu rồi? Thủy Linh lúc này rất lo lắng.

Giống như vậy, âm thầm lo lắng cho Chúc Tiểu Tiểu, còn có Tề Nghiên La.

Cô đã đánh với Nghiêm Lạc hơn trăm chiêu, trên người lúc này toàn là vết thương. Cô phải tỉnh táo hơn Chúc Tiểu Tiểu, cô hiểu rõ Nghiêm Lạc thành ma rồi, không thể nào nói chuyện tình cảm như trước kia được nữa, cho nên cô xuống tay không lưu tình, mỗi một chiêu đều dốc toàn lực. Nhưng dù vậy, công lực của cô vốn dĩ không bằng Nghiêm Lạc, thêm vào đó ma tính khiến pháp lực của anh tăng mạnh, cho nên Tề Nghiên La căn bản không phải là đối thủ của anh.

Nhưng Tề Nghiên La cắn chặt răng, cô muốn tranh thủ thời gian cho Chúc Tiểu Tiểu. Tỉnh tuyền là phương pháp duy nhất có thể cứu Nghiêm Lạc, mà Chúc Tiểu Tiểu là người duy nhất có khả năng phá được kết giới, tìm thấy Tỉnh tuyền, thành bại đều ở hành động này.

Nếu bây giờ thất bại, không những cô và Chúc Tiểu Tiểu đều phải mất mạng ở địa phủ, đại chiến của Nghiêm Lạc và chư thần e rằng cũng không tránh được. Thế giới này, là thế giới Nghiêm Lạc tiêu tốn rất nhiều thời gian và tinh lực để duy trì bình ổn, không ngờ rằng đến một ngày, sẽ có thể bị hủy diệt trong chính tay anh.

Tề Nghiên La lăn qua bên, mạo hiểm tránh một đòn tấn công của Nghiêm Lạc. Cô biết bản thân mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa, cô chỉ cầu cho Chúc Tiểu Tiểu có thể thuận lợi tìm thấy Tỉnh tuyền, mang nước suối ra ngoài. Những lời cô nói toàn bộ đều thật lòng, Chúc Tiểu Tiểu không sợ chết, cô cũng không sợ.

Những việc khác cô đều đã sắp xếp xong xuôi, nếu như cô thật sự không quay về được, Tất Mặc Kỳ nhất định sẽ vì cô chấn hưng lại địa phủ. Thực ra anh vẫn luôn thích hợp với vương vị này hơn cô, tư chất của anh tốt hơn cô, bản lĩnh của anh cao hơn cô, sự nhẫn nại và nghị lực của anh càng mạnh hơn cô, nhưng anh lại cam tâm lúc nào cũng chỉ đứng sau lưng cô.

Từ trước đến nay, anh đều mỉm cười đứng sau cô.

Tề Nghiền La mắt đỏ hoe, đại đao vung lên, lại lần nữa đánh về phía Nghiêm Lạc.

Nếu nói trong lòng còn hối tiếc điều gì, cô chỉ hối hận, nhiều năm như thế đã không đối tốt với Tất Mặc Kỳ một chút. Cô quá kiêu ngạo, quá tự phụ, vì sao cô không đối xử với anh tốt hơn chứ?

Nghĩ đến Tất Mặc Kỳ, Tề Nghiên La có chút hoảng loạn, nhưng đột nhiên cảm thấy đất dưới chân hơi hơi chấn động. Lẽ nào Chúc Tiểu Tiểu đã tìm thấy rồi? Tề Nghiên La còn chưa kịp vui mừng, thì đã thấy sắc mặt Nghiêm Lạc biến đổi. Rõ ràng anh cũng cảm nhận được cơn chấn động này.

Hai người đồng thời sững lại, nhưng ngay sau đó lại lao vào chém giết. Lúc này ai cũng nôn nóng giành được thắng lợi, càng đánh càng sung. Nhưng trong đó, một người sức mạnh đã suy yếu, khí lực kiệt quệ, thắng thua đương nhiên rất nhanh chóng phân rõ.

Trường đao của Nghiêm Lạc vung ngang, Tề Nghiên La tránh không được, chỉ đành giơ đao chống đỡ, nhưng lần này công lực quá mạnh, Tề Nghiên La không giữ nổi đại đao trên tay, "choang" một tiếng, đại đao rơi xuống, lăn sang một bên. Nghiêm Lạc lại bồi thêm một cước, Tề Nghiên La bị đá ngã xuống đất.

Nghiêm Lạc chẳng buồn nhìn, lập tức quay người đuổi về phía lúc nãy mất dấu Chúc Tiểu Tiểu.

Anh ấy vì sao không nhân cơ hội này giết mình?

Tề Nghiên La không còn thời gian mà kinh ngạc, cô bắt buộc phải ngăn anh, bất luận thế nào, không thể để anh tìm thấy Tiểu Tiểu. Trong tình huống cấp bách, Tề Nghiên La bật dậy giơ tay đánh về phía Nghiêm Lạc.

Cô hy vọng cơn chấn động vừa rồi thật sự biểu thị Chúc Tiểu Tiểu đã tìm thấy Tỉnh tuyền, vậy việc cô phải làm, chính là giữ Nghiêm Lạc lại, dù có chết, cũng phải tranh thủ chút thời gian cho Chúc Tiểu Tiểu.

Nhưng một đòn này cuối cùng đã khiến Nghiêm Lạc thực sự nổi giận. Anh quay người, vung tay, một chưởng cực mạnh lập tức đánh lên người Tề Nghiên La. Tẽ Nghiên La nặng nề ngã xuống, nôn ra một ngụm máu, không còn sức lực cử động nữa.

Nghiêm Lạc ngay sau đó vung đao lên, trực tiếp chém về phía cô. Tề Nghiên La nhìn thẳng vào mắt anh, bên trong đó chỉ có hận thù, có cơn khát máu, mà chẳng có lấy một chút tình huynh muội ấm áp nào. Người anh trai thường hay xoa đầu, gọi cô là tiểu muội, người anh trai luôn luôn nghiêm mặt khiển trách cô kia, cô sợ là không thể nhìn thấy được nữa rồi.

Tề Nghiên La lớn tiếng gọi: "Anh!".

Đây là lần cuối cùng cô gọi anh rồi, để cô gọi anh thêm một lần nhé.

Năm đó huynh muội bọn họ vì chuyện của Heo Con mà trở mặt, cô và anh bất hòa nhiều năm như vậy, mỗi lần gặp mặt liền cãi nhau. Nhưng có ai từng nghĩ, bọn họ lại thật sự có ngày phải nói chuyện với nhau bằng gươm đao thế này.

Cô cuối cùng đã ở vào vị trí của anh năm đó, cô hiểu anh rồi, cô đã hiểu tâm trạng muốn bảo vệ người yêu trong hoàn cảnh tuyệt vọng của anh, chỉ đáng tiếc... Trước mắt, lưỡi đao đen đang phát ra một luồng sáng lạnh lẽo giữa khung cảnh u ám, Tề Nghiên La biết lần này không tránh được nữa, cô khép mi, nhưng không nhịn được, lại lần nữa nhìn vào đôi mắt xa lạ kia.

Cô đợi thanh trường đao kia bổ xuống, cô đợi cơn đau cùng cực sắp đến và sự kết thúc của sinh mệnh, trong lòng khẽ nói: "A Mặc, xin lỗi! Heo Con, cậu phải cố lên!".

Nhưng đau đớn lại không đến giống như Tề Nghiên La dự liệu.

Trong thời khắc nguy cấp, cô cảm thấy bản thân bị một luồng khí cuốn đi, và sau đó nghe thấy một tiếng "choang" cực lớn.

Tề Nghiên La kỉnh ngạc mở mắt, nhìn thấy một bóng đen mạnh mẽ kiên cường chắn giữa cô và Nghiêm Lạc, người đó tay cầm song kiếm, khí thế rạng ngời. Anh, bảo vệ cho cô.

Là A Mặc!

Tề Nghiên La nâng tay lên che mắt, nước mắt đã không kìm giữ được, trào ra rồi.

Anh làm sao lại đến, anh làm sao lại đến!

Anh rõ ràng đã đồng ý ở lại cao ốc Đế Cảnh đợi cô, anh rõ ràng đồng ý khi cô không có mặt sẽ thay cô chủ trì đại cục thật tốt, anh rõ ràng đồng ý bất luận xảy ra chuyện gì đều sẽ lấy chuyện của địa phủ và nhân gian làm nhiệm vụ hàng đầu...

Cô không có mặt, anh chính là vua. Anh vốn dĩ nên là vua.

Anh vì sao lại đến?

Tề Nghiên La ngã trên mặt đất khóc nấc mà không thành tiếng, Tất Mặc Kỳ lại không quay đầu nhìn cô, lúc này anh không để ý đến cô được. Nghiêm Lạc mắt đỏ rực, đánh trượt một đao rồi lại roạt roạt tấn công thêm mấy đao. Tất Mặc Kỳ nghiêm cẩn chờ đợi, ứng phó, hai người anh đến tôi dừng, nhanh như chớp đánh hơn mười chiêu.

Lúc này từ đáy địa ngục lại lần nữa truyền đến cơn chấn động, thân hình ba người cũng khẽ rung lên.

Nhất định là Chúc Tiểu Tiểu, nhất định là cô tìm thấy Tỉnh tuyền rồi!

Tề Nghiên La phấn chấn tinh thần, bò dậy cầm lấy đại đao của mình, cô và A Mặc hợp lực, chắc còn có thể giữ chân Nghiêm Lạc.

Nhưng Nghiêm Lạc lại không cho bọn họ cơ hội, anh cũng biết tình thế không tốt, nên vô cùng sốt ruột. Nghiêm Lạc đá mạnh một cái, cán đao vung ngang, ép Tất Mặc Kỳ lùi sang một bên, sau đó vươn hai tay lên, miệng lẩm bẩm niệm.

Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ đồng thời kinh hãi, trong lòng biết điều tồi tệ sắp tới. Nhìn chiêu thức này của Nghiêm Lạc, e là đang muốn thả hết đám yêu quỷ bị giam trong địa ngục ra rồi.

Quả nhiên bốn phía lập tức truyền đến những tiếng "cạch tách, cạch tách", Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La nghe thấy, từ xa, tiếng gầm thét rùng rợn truyền đến, hai người nhìn nhau một cái, tốc độ tấn công về phía Nghiêm Lạc.

Nhưng Nghiêm Lạc sớm đã có chuẩn bị, anh hợp hai tay lại, "phập" một cái đẩy lòng bàn tay ra, một luồng kình lực cực lớn ập đến, Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La "roạt roạt roạt" liên tiếp lùi mấy bước, Nghiêm Lạc cũng mượn luồng lực đạo này, bay ra xa tựa như một con gió.

Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ đang định đuổi theo, bên cạnh bỗng nhiên có mấy con quỷ xông ra, nhào về phía bọn họ.

Tất cả lồng ngục giam lũ yêu quỷ, ma hồn đều bị phá, bọn chúng lại bị mê chú kích động, lúc này đã bất chấp tất cả, thấy người là giết. Yêu quỷ dễ diệt nhưng rất vướng víu, chém được con này lại gặp phải con khác. Ở trong địa ngục, cũng không biết rốt cuộc giam giữ bao nhiêu con, bọn chúng bị giam nhiều năm, chịu hết các loại hình phạt, sớm đã không còn kiêng sợ. Lúc này đám yêu quỷ chỉ biết điên cuồng đánh giết, chốc lát đã vây chặt Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ.

Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ không rút ra được để truy kích Nghiêm Lạc, đành đồng tâm hiệp lực đối phó với từng đợt yêu quỷ liên tiếp ập đến.

Trước đó, Tề Nghiên La đánh nhau với Nghiêm Lạc hồi lâu, khí lực sớm đã suy yếu, lúc này lại chiến đấu với cả đám yêu ma, càng lúc càng hiện rõ sự mệt mỏi. Tất Mặc Kỳ bảo vệ trước người cô, ngăn cản phần lớn đòn tấn công. Lần này anh vận khí, vừa chém ngã mấy con, thì từ đáy địa ngục đột nhiên lại truyền đốn một cơn chấn động, đất dưới chân rung lắc dữ dội, hai người suýt chút nữa cũng mất thăng bằng. Tất Mặc Kỳ đá một con quỷ ra xa, lớn tiếng nói với Tề Nghiên La: "Mau đi, chúng ta phải phong ấn cửa địa ngục, nếu không bọn chúng xông ra ngoài, sẽ kết thành đại họa".

"Nhưng Heo Con vẫn còn bên dưới."

"Bây giờ tình hình thế này, không đế ý đến cô ấy được nữa rồi. Nghiêm Lạc đã đuổi qua đó, nếu Heo Con tìm thấy Tỉnh tuyền cứu được anh ấy, Nghiêm Lạc chắc chắn sẽ đưa cô ấy ra ngoài an toàn. Còn nếu ngược lại, chúng ta có đuổi theo cũng không kịp cứu cô ấy. Chỗ này phải vây chặt lại, chúng ta phải đi phong giữ cửa ra, không thể để yêu quỷ địa ngục xông vào nhân gian. A La, đây mới là việc trước mắt nên làm."

Tề Nghiên La xoay đại đao, chém chết một con quỷ, lại nhìn con đường địa ngục Chúc Tiểu Tiểu đi vào, trong lòng không thể không thừa nhận Tất Mặc Kỳ nói đúng, bọn họ bây giờ có đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.

"Chúng ta đi!" Hai người vừa đánh vừa chạy, nhanh chóng rút lui tới cửa ra của địa ngục. Cả đoạn đường đất lở đá sụp, bọn họ đều mạo hiểm tránh được, cuối cùng đập bay mấy con yêu quỷ. Tất Mặc Kỳ một tay kéo Tề Nghiên La ra khỏi địa ngục, lại quay người, bấm tay vận bùa, một đạo phong ấn nhanh chóng hiện ra, phong chặt nơi này lại.

Tề Nghiên La ngồi trên mặt đất, toàn thân không còn sức lực, cô từ chỗ chết trở về, đầu óc trống rỗng, chỉ ngây dại nhìn Tất Mặc Kỳ.

Tất Mặc Kỳ sau khi phong ấn cửa địa ngục, lại đi quanh kiểm tra một vòng xem còn có lỗ hổng nào không. Tất cả xong xuôi, lúc này anh mới quay lại. Tề Nghiên La tròng mắt đỏ hồng dang hai cánh tay về phía anh. Tất Mặc Kỳ bước mấy bước dài lao đến, ôm thật chặt cô trong lòng.

Tề Nghiên La lúc này mới có cảm giác chân thực, cô nhắm mắt, lau hết nước mắt lên ngực áo anh, ngữ khí làm nũng giống như trẻ con: "Làm sao anh lại đến? Làm sao anh lại đến? Chẳng phải nói xong rồi sao, nếu như em không ở bên, anh sẽ là vua cơ mà?".

Tất Mặc Kỳ hôn lên mắt cô, hôn lên mặt cô, hôn lên môi cô, lại ôm cô thật chặt trong lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô, nói: "Nếu anh thực sự muốn làm vua, thì đâu cần phải đợi đến hôm nay. Không có em bên cạnh nữa, anh làm vua còn có ý nghĩa gì?".

"A Mặc, anh là tên đại ngốc!" Cô cuối cùng không kìm được, bật khóc thành tiếng.

Anh lại toét miệng ra cười, anh yêu thương hôn lên đỉnh đầu cô: "Ngốc thì ngốc, dù gì có Nữ Vương yêu anh là được".

Tề Nghiên La bị anh đùa cho dở khóc dở cười, cuối cùng trách anh: "Anh tự tiện chạy đến, công ty bên kia làm thế nào? Nếu như chúng ta đều bị giam lại ở đây, sự việc của địa phủ và nhân gian biết phải làm sao?".

Làm thế nào? Chuyện này có gì cần đắn đo? Đối với Tất Mặc Kỳ anh mà nói, ở bên cạnh nữ vương mình yêu thương mới là điều quan trọng.

Tất Mặc Kỳ lau sạch nước mắt cho Tề Nghiên La, kéo cô dậy: "Anh đã giao hết lại cho bọn Happy và Thôi phán quan, huống hồ còn có Cửu Thiên Huyền Nữ ngồi trấn ở đó nữa, bà ấy tỉnh lại rồi. Hơn nữa, nếu như em có mệnh hệ gì, anh còn quản đến gì sống chết của địa phủ, nhân gian kia. Anh lại chẳng vĩ đại được như Nghiêm Lạc, anh ấy có thể chờ đợi không suốt mấy trăm năm, lúc nào cũng tận tụy, anh thì không làm được, anh cứ làm một Tất Vương nhỏ bé, buông thả là được rồi".

Ngữ khí của anh khiến Tề Nghiên La phì cười, kéo anh tới, nhìn đi nhìn lại, không nhịn được kiễng chân lên hôn anh: "Vậy xin hỏi Tất Vương buông thả, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?".

"Hợp lực của hai chúng ta, phong ấn này hoàn toàn có thể giam giữ ác hồn, yêu ma. Pháp lực của Nghiêm Lạc tuy mạnh, nhưng nhất thời cũng không ra ngoài được, tạm thời chưa cần lo lắng quá. Chúng ta lục soát toàn bộ địa phủ, tiêu diệt hết những yêu quỷ vừa rồi lén chạy ra, tuy còn có cửa địa phủ, nhưng nếu chúng có thể thoát khỏi cửa đó, thì thật là gây họa cho nhân gian." Tất Mặc Kỳ nói dự định của mình: "Phong ấn này giam yêu ma, không giam thần, nếu Heo Con vận tốt có thể cứu Nghiêm Lạc quay về, Nghiêm Lạc sẽ đưa cô ấy ra ngoài được. Còn nếu không, e rằng Heo Con lúc này đã lành ít dữ nhiều rồi. Chúng ta quay về lại tập hợp chúng thần, gia cố thêm phong ấn ở đây, cũng coi như làm tròn tâm nguyện cho Heo Con. Về sau, nếu như có cơ hội, lại đi vào tìm bọn họ".

Tề Nghiên La thương cảm nhìn về cửa địa ngục, khẽ giọng nói: "Nhiều năm như vậy rồi, em vẫn luôn cảm thấy anh trai em si tình kỳ lạ không thể hiểu nổi, nhưng hóa ra Heo Con cũng cố chấp chẳng kém anh trai em chút nào".

Tất Mặc Kỳ lại cười: "Heo Con năm đó vẫn còn thân hình heo, tướng mạo heo mà còn dám xuống tay với Diêm Vương. Anh cảm thấy cô ấy chính là thần heo dũng mãnh nhất thiên hạ, anh em nào có so được với cô ấy? Anh thì vẫn luôn lấy Heo Con làm tấm gương của mình, chỉ có điều, cô ấy không may mắn như anh".

Tề Nghiên La quay đầu nhìn nụ cười của anh, ngẩn ngơ. Tất Mặc Kỳ bị cô nhìn chăm chú đến mức không giữ nổi nụ cười trên môi nữa. Anh xoa xoa mặt, hỏi: "Làm gì vậy?".

Tề Nghiên La đột nhiên ôm chầm lấy anh bắt đầu khóc, Tất Mặc Kỳ giật thót mình, ôm cô dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc, làm sao vậy? Anh em tuy đã thành ma, nhưng anh ấy đến hôm nay mới chỉ bị vây giữ, chưa có nguy hiểm đến tính mạng, sau này vẫn còn cơ hội. Heo Con tuy lành ít dữ nhiều, nhưng cô ấy cũng coi như đã được thỏa tâm nguyện. Em quên rồi sao, lúc đầu cô ấy còn dám vứt bỏ hai lần luân hồi, chỉ vì muốn ở bên cạnh anh em. Bây giờ, bọn họ cũng coi là ở cùng nhau rồi..."

"A Mặc, em xin lỗi." Tề Nghiên La khóc nức nở, cô vốn cho rằng cô sẽ không có cơ hội nói với anh điều ấy.

Tất Mặc Kỳ im lặng, lời xin lỗi của A La đến quá bất ngờ và kỳ lạ, anh nghe không hiểu rõ. Không nhịn được cười, anh ôm cô chặt hơn, sau đó, anh nghe được câu nói mà trong cuộc đời này anh muốn nghe thấy nhất. A La nói với anh: "A Mặc, em yêu anh!".

"Anh cũng yêu em, A La. Em biết đó, anh chỉ yêu em!" Tròng mắt anh nóng lên, im lặng một hồi.

"Ừm, em yêu anh!" Trong giọng nói của cô là những tiếng nức nở, nghĩa tình sâu nặng.

"Anh cũng yêu em!"

Hai người ở trong địa phủ ôm nhau, giống như những kẻ ngốc nghếch cứ không ngừng nói "Anh yêu em", "Em yêu anh". Cuối cùng Tất Mặc Kỳ cười: "Chúng ta vừa yêu đương vừa làm việc thì thế nào? Còn có yêu quỷ đợi chúng ta tiêu diệt, bên ngoài cũng còn rất nhiều việc đợi Nữ Vương quay về xử lý đó".

Tề Nghiên La lau nước mắt, ý thức được chỗ này thật sự không thích hợp ở lại lâu. Cô đấm vào vai anh một cái: "Đều tại anh, tại anh làm lỡ thời gian".

Tất Mặc Kỳ ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng, đúng, đều tại anh. Nữ Vương thánh minh. Nữ Vương, bây giờ đưa kẻ hèn này đi bắt yêu quỷ được không?". Tề Nghiên La bị anh đùa cho cười, lại đấm anh một cái, sau đó bọn họ mỉm cười, cùng nhau chạy về phía trước.

Còn hai người có tình kia bị giam lại trong địa ngục, bọn họ không giúp đỡ được, duy chỉ còn cách là đợi chờ kỳ tích.

Chúc Tiểu Tiểu đích xác đã tạo ra kỳ tích, ít nhất là đối với Thủy Linh chưa từng được thấy bản lĩnh của cô mà nói, đây thật sự là kỳ tích.

Ở nơi tận cùng cùa địa phủ, phong ấn tầng tầng, kết giới nơi nơi, căn bản chính là không còn đường nào có thể đi, nhưng Chúc Tiểu Tiểu lại nói cô tìm thấy đường rồi.

Thủy Linh nghe thấy lời này kinh ngạc thảng thốt, nhưng nó di chuyển cả nửa ngày, đến bóng dáng của Chúc Tiểu Tiểu cũng không nhìn thấy, một con người đang sống sờ sờ, mà chớp mắt đã chẳng thấy đâu rồi.

Thủy Linh lo lắng bay vòng vòng, ở khu vực bên này, nó đã tìm mấy lượt rồi, đến một sợi tóc cũng không thấy. Đột nhiên, nó dừng lại, cảm giác về sự tồn tại của một luồng nước càng lúc càng mãnh liệt. Thủy Linh rõ ràng cảm ứng được. Thật sự rất giống với hương vị bay ra từ món điểm tâm vốn bị gói bọc kín đáo trong tầng tầng giấy vừa được mở ra.

Thủy Linh thả lỏng một chút, bay vể hướng cảm nhận được nguồn nước. Nó dừng lại ở một góc khuất, năng lượng cảm ứng được chính ở đằng sau chỗ này. Nó thử xuyên vào trong tường, nhưng khi thân hình va vào tường lại chỉ vang lên những tiếng bụp bụp. Thủy Linh đang mải suy nghĩ bên trong này rốt cuộc là chuyện gì, đột nhiên "choang, xoảng" một cái, bức tường đó đã bị phá ra thành lỗ hổng, phần tường có nơi lỗ hổng đó nhanh chóng biến mất.

Thủy Linh giật thót mình, nhưng lại thấy Chúc Tiểu Tiểu từ đó phá tường, thò đầu ra cười, vẫy vẫy tay: "Mau lên, tôi tìm thấy đường rồi, chỗ này chẳng qua là thứ ngụy trang của phong ấn, tường này là giả".

Thủy Linh kinh ngạc nhìn qua, theo sau Chúc Tiểu Tiểu, chui vào trong lỗ. Đi vào vừa nhìn thấy liền đần mặt ra, bọn họ giống như vừa chui vào một mê cung, trước mắt là mấy tầng tường vỡ.

Chúc Tiểu Tiểu kéo kéo dây đai ba lô, mang theo nó chui qua những lỗ hổng trên tường, tiến dần vào bên trong, vừa đi vừa nói: "Tôi phá những kết giới này mất một chút thời gian, cứ đi thẳng, có thể thông vào trong, cô cảm thấy có nước không?".

"Có nước, có nước, năng lượng của nước rất lợi hại!" Thủy Linh vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn, năng lượng lớn mạnh như vậy, từ trước đến nay nó chưa từng gặp qua, tuy dòng nước vẫn đang bị giam cầm, nhưng đã khiến nó rục rịch muốn động tay động chân rồi.

Chúc Tiểu Tiểu đưa nó đến bức tường cuối cùng, duỗi tay đập vào phong ấn cuối cùng ở đó. Bức tường trượt xuống rồi biến mất, trước mặt hai người, không gian đột nhiên rộng rãi thoáng mát. Chúc Tiểu Tiểu mở trừng mắt ra, kinh ngạc vô cùng.

Chỗ này thì ra chính là một cung điện cực lớn dưới đất. Cả chục chiếc cột trụ tròn cao lớn chống đỡ nóc cung điện. Mặt đất, cột trụ, thậm, chí cả nóc điện, đều khắc những ấn bùa mà Chúc Tiểu Tiểu nhìn không hiểu.

Chỗ này địa thế rộng rãi, ngoại trừ những cột trụ tròn này ra không còn gì khác. Chúc Tiểu Tiểu cẩn thận ném bùa giấy vào trong, bùa giấy an toàn rơi xuống mặt đất. Thủy Linh sớm đã không đợi được nữa, xông luôn vào, lớn tiếng gọi: "Tiểu Tiểu, mau lên, Tỉnh tuyền ở chỗ này".

Chúc Tiểu Tiểu nhanh như bay chạy về phía Thủy Linh, ở trung tâm cung điện này, là một cây cột trụ màu đỏ vô cùng chói mắt. Trên thân cột trụ không những khắc phù ấn, còn khảm đầy đá màu xanh, chỗ đậm chỗ nhạt Chúc Tiểu Tiểu đi quanh cột trụ lớn đó mấy vòng, phát hiện có một chỗ lõm xuống, hình như là thiếu một miếng.

Chúc Tiểu Tiểu hưng phấn cực độ, cô lấy huyết thạch trong ba lô ra, đưa đến gần vị trí kia so sánh, thấy vô cùng vừa vặn.

Chúc Tiểu Tiểu hít sâu mấy hơi, có chút không dám tin vận khí của mình lại tốt đến thế. Thủy Linh ở bên cạnh nhảy nhót di chuyển, không ngừng hét: "Chính là chỗ này, chính là chỗ này!".

Chúc Tiểu Tiểu cố gắng ổn định lại cánh tay đang run lên của mình, cẩn thận đặt huyết thạch vào vị trí kia, cô sợ rơi ra ngoài, liền một mạch ấn thẳng không dám buông, qua một lát lại cảm thấy viên đá đã phát nóng.

Chúc Tiểu Tiểu từ từ buông ra, viên đá kia lại giống như bị cột trụ hút lấy vậy, khảm vào trong, từ từ dung hóa thành một thể với cột trụ đá.

Chúc Tiểu Tiểu và Thủy Linh chăm chú nhìn cây cột lớn đó, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì. Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, hỏi Thủy Linh: "Tỉnh tuyền đâu?".

Thủy Linh cũng không hiểu, di chuyển vòng quanh cây cột đá: "Không biết nữa, chắc là ở đây rồi, năng lượng ở đây mạnh nhất".

Chúc Tiểu Tiểu đi quanh cây cột đá một vòng, thấy nó vẫn bất động. Vì sao cột trụ lớn như thế này đã khảm cả huyết thạch vào rồi mà vẫn không thấy Tỉnh tuyền trào ra?

Đợi lại đợi, Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột quá, một chưởng đấm lên cây cột đá kia, lớn tiếng quát: "Nước đâu, nôn ra cho tôi, mau đem nước Tỉnh tuyền cho tôi".

Thủy Linh ở bên cạnh kêu oai oái: "Sao cô lại thô lỗ như vậy chứ? Nó là cột trụ mà, biết nghe cô mói lạ".

Nó vừa dứt lời, lại nghe một tiếng "Choang, cạch", ở giữa cột trụ lớn đó rơi ra một miếng đá, cột trụ xuất hiện một lỗ lớn. Chúc Tiểu Tiểu và Thủy Linh đều giật thót mình, Thủy Linh nôn nóng bay vòng vòng: "Ai da, ai da, nắm đấm của cô làm bằng gì vậy, đánh hỏng nó mất rồi".

Chúc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào cái lỗ kia, phát hiện trong đó hình như đang từ từ bị thấm ướt. Cô kích động hét lớn: "Thủy Linh, Thủy Linh".

"Tôi biết, tôi biết, ra nước rồi, ra nước rồi, chính là chỗ này, là Tỉnh tuyền, nó ra ngoài rồi." Năng lượng nước từ đó thoát ra, mặc dù rất ít, nhưng loại cảm ứng này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với cách qua nhiều tầng phong ấn. Thủy Linh hưng phấn hoan hô, bay loạn lên trong tòa điện trống.

Crypto.com Exchange

Chương (1-55)