← Ch.22 | Ch.24 → |
Cả ngày hôm nay không xảy ra chuyện gì. Đến tối một bộ phận sinh viên chuyển ra ngoài, tòa nhà trong chốc lát yên tĩnh hơn rất nhiều, không khí lại càng lạnh lẽo u ám quái dị.
Lúc sẩm tối, Chúc Tiểu Tiểu có nhận được tư liệu liên quan đến Hoắc Nhã. Hoắc Nhã năm lớp Mười một đã từng bệnh nặng, bệnh viện chữa mãi vẫn không khỏi. Sau đó bố mẹ Hoắc Nhã cho rằng con gái bị trúng tà đã tìm một nữ vu sư đuổi ma chữa cho cô ấy, không ngờ lại thực sự chữa khỏi được bệnh. Sau đó Hoắc Nhã nỗ lực học tập, thi vào được trường đại học này. Nghe ra thì ngoại trừ lý lịch cô ấy từng bị yêu ma quấy nhiễu, những thứ khác đều không có gì bất thường.
Cả buổi tối Hoắc Nhã đều không ở trong ký túc xá, cô ấy nói với Chúc Tiểu Tiểu là cùng bạn ra ngoài tìm phòng ở. Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà, chị Trần ba người lại phân chia đi kiểm tra ở trong tòa nhà, còn những cho ngoài vườn trường thì là người khác phụ trách.
Chín giờ rưỡi tối, Chúc Tiểu Tiểu vừa mới xem đồng hồ, đang nghĩ không biết Bát Bát bây giờ như thế nào, có phải chịu lạnh hay không, có bị đói bụng hay không? Lúc này điện thoại vang lên, Chu Duệ nói ngắn gọn một câu: "Mở thiết bị liên lạc".
Chúc Tiểu Tiểu vội vàng mở ra, nghe thấy Tư Mã Cần nói: "Ký túc xá mới của trường xuất hiện rất nhiều ác lính, đang đối đầu với người của chúng ta rồi. Nhất định có kẻ đã cất giấu bọn chúng, một ngày chưa tìm ra người này, sự việc sẽ còn chưa kết thúc".
Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà đều trả lời, Chu Duệ dặn dò bọn họ bắt đầu từ bây giờ không được tắt máy liên lạc, duy trì liên lạc cùng với phòng điều khiển giám sát.
Bọn Tư Mã Cần đi khai chiến với ác linh rồi, Chúc Tiểu Tiểu ở lại trong ký túc xá bên này không giúp được gì, trong lòng có chút lo lắng. Cô lại chạy đến phòng chứa nước mấy vòng, hy vọng còn có thể gặp được linh hồn kêu cứu với cô kia, trước mắt đây là manh mối duy nhất cô có thế có được. Nhưng bởi vì phải chuyển ký túc xá, có mấy bạn học tranh thủ thời gian tắm gội giặt giũ, phòng nước lúc nào cũng có người, Chúc Tiểu Tiểu không có cơ hội được ở một mình trong đó, đương nhiên cũng không thế nhìn thấy linh hồn kia. Mọi người dốc sức tìm kiếm Bát Bát và con mèo yêu, cũng vẫn không thấy bất kỳ tung tích nào.
Sắp đến mười giờ tối, là thời gian tắt đèn. Chúc Tiểu Tiểu chẳng thu hoạch được chút gì đành quay lại phòng 403. Nhưng khi cô mở cửa phòng ra, lại nhìn thấy giữa phòng, có bóng sáng kia đang đứng, nó vẫn như vậy, chỉ đứng đó, bất động.
Chúc Tiểu Tiểu vội vàng khóa cửa, Hoắc Nhã vẫn chưa về, vừa hay cô có thể thu lại linh hồn này mà không gây kinh động đến người khác. Chúc Tiểu Tiểu lấy bình dẫn hồn ra, linh hồn đó động đậy, nhưng không chạy.
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy nó không có ác ý, lúc ở trong phòng nước nó muốn tiết lộ với cô điều gì vậy? Nếu như có thể nói chuyện thì tốt rồi. Bây giờ bọn Tư Mã đã khai chiến, bọn họ cần có tình báo.
Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ nói: "Cô nói muốn tôi cứu cô phải không? Tôi có thể đem thu cô vào trong bình này, đưa đi siêu độ, cô có đồng ý không? Nếu như đồng ý, cô hãy di chuyển về bên phải, không đồng ý thì di chuyển về bên trái".
Linh hồn kia di chuyển về bên phải, nhưng lại lập tức di chuyển về bên trái.
Có đồng ý hay không? Đây là ý gì chứ?
Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ lại hỏi: "Những người bị chết trong tòa nhà này là do cô hại phải không? Đúng thì sang bên phải, không đúng thì sang bên trái".
Linh hồn đó di chuyển về bên trái.
"Vậy đó là ai làm?" Nói xong câu này, Chúc Tiểu Tiểu liền cảm thấy mình ngốc quá, linh hồn này thực sự không có cách nào để nói chuyện với cô, hỏi như vậy thì đúng là mất công.
"Cô là Sử Cầm?" Đổi một câu hỏi khác, án mạng sáu năm trước nữ sinh bị hại sớm nhất và sau đó cùng chết với tên tội phạm cưỡng hiếp kia, là cô ta phải không?
Linh hồn di chuyển sang bên trái, không phải.
Vậy cô ta là ai? Lẽ nào là một trong số những nữ sinh bị hại? Chúc Tiểu Tiểu hỏi, linh hồn di chuyển sang bên trái, vẫn là không phải.
"Cô có biết chuyện những nữ sinh tự sát là ai làm không?"
Lần này linh hồn di chuyển về bên phải. Tiểu Tiểu vui mừng, vội nói với Chu Duệ: "Có đầu mối, linh hồn này biết hung thủ là ai".
Chu Duệ trả lời: "Ở bên đó không có cách nào xử lý, cô hãy thu nó lại, bảo người đưa về công ty thẩm vấn".
Chúc Tiểu Tiểu vừa muốn đồng ý, ngoài cửa lại truyển đến tiếng mở khóa, linh hồn đó hốt hoảng chạy tới trốn sau lưng cô. Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo u ám. Nhưng linh hồn kia chỉ trốn thôi, không hề tấn công, điều này khiến Chúc Tiểu Tiểu bình tâm trở lại.
Ma mà lại sợ người, linh hồn này đúng thật là rất lạ.
Hoắc Nhã đẩy cửa vào, thấy Tiểu Tiểu đứng đó, cảm thấy kỳ quái hỏi: "Cậu đang làm gì vậy? Mình còn cho rằng cậu ngủ rồi, sao lại khóa cửa thế?". Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn chưa kịp trả lời linh hồn kia ở sau lưng đã chạy như bay.
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng lo lắng, sợ manh mối duy nhất này biến mất. Nhưng Hoắc Nhã đột nhiên lại ôm bụng mặt trắng bệch ra, xem chừng không ổn lắm. Tiểu Tiểu vội hỏi: "Cậu làm sao vậy?".
"Mình đi cùng bọn họ ăn đồ ăn bên đường, bây giờ đau bụng quá." Hoắc Nhã ngã xuống giường, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Tiểu Tiểu giật thót mình: "Đau bụng vì thức ăn? Có thuốc không, có cần đến phòng y tế khám không?".
Hoắc Nhã lắc lắc đầu: "Mình đi nghỉ ngơi một chút".
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, trong lòng lại nhớ đến linh hồn kia, thế là nói: "Vậy mình đi đánh răng trước đây".
Chúc Tiểu Tiểu chạy đến phòng nước, đồng hồ trên tay sáng đỏ lên, rất tốt, nó quả nhiên là đợi cô ở đây. Chúc Tiếu Tiểu đứng bên vòi cầm cốc lấy nước, người bạn học duy nhất ở đó đánh răng cuối cùng cũng đi ra. Trong phòng nước chỉ còn lại một mình Chúc Tiểu Tiểu, chính vào lúc này, bức tường trắng phía sau vòi nước ở trước mặt cô, như được một cây bút lông thấm nước vẽ lên: Tôi là Dương Lạc.
Là cô ta? Đó là Dương Lạc bị sát hại ở khu đất phía sau trung tâm thương mại bỏ hoang? Linh hồn của cô ta sao lại chạy đến chỗ này?
Chúc Tiểu Tiểu đang muốn cất tiếng hỏi về manh mối của vụ án, từ cửa phòng nước lại truyền đến giọng nói yếu ớt của Hoắc Nhã: "Tiểu Tiểu...".
Chúc Tiểu Tiểu vội vàng hắt nước trong cốc lên trên tường, làm cho mấy chữ kia trôi tuột đi. Cô quay đầu, nhìn thấy Hoắc Nhã ngồi vạ vật bên cửa nói: "Tiểu Tiểu, mình đau quá, cậu đưa mình đến phòng y tế nhé, có được không?".
"Được." Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn cầm cốc nước đánh răng về, liền đi đến đỡ Hoắc Nhã xuống lầu.
"Tiểu Tiểu và Hoắc Nhã đi đến phòng y tế." Chu Duệ thông báo trong thiết bị liên lạc.
Tiết Phi Hà trả lời: "Hiểu rồi, tôi và chị Trần sẽ lên phòng chứa nước tầng bốn tìm kiếm linh hồn kia".
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy ở trong thiết bị liên lạc như thế cũng an tâm phần nào. Cô đưa Hoắc Nhã đến phòng y tế, dọc đường an ủi cô ấy: "Cậu chịu đựng thêm một chút nữa, một lát uống thuốc vào là sẽ tốt thôi".
Hoắc Nhã gật gật đầu, yếu ớt nói không ra hơi, cả cơ thể dựa vào người Chúc Tiểu Tiểu. Hai người đến được phòng y tế, bên trong đèn đều sáng, nhưng không thấy có người. Chúc Tiểu Tiểu gọi mấy tiếng cũng không thấy bác sĩ trực ban xuất hiện, cô bực mình, oán trách bác sĩ không làm tròn chức trách. Tiểu Tiểu đỡ Hoắc Nhã đi vào bên trong, để cô ấy nằm lên giường trước.
"Cậu đợi một chút, mình đi gọi bác sĩ."
Hoắc Nhã gật gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu vừa muốn đi, lại thấy trên chiếc giường bệnh khác ở bên kia tấm rèm, cũng có người nằm, cô nhìn kỹ, là hai nữ sinh, nhắm mắt giống như ngủ.
Chúc Tiểu Tiểu nói với Hoắc Nhã: "Ở đây còn có hai bạn học, bác sĩ có lẽ đi lấy thuốc rồi, mình đi tìm xem", cô nói xong, liền đi vào bên trong phòng y tế.
Phòng y tế của trường có mấy phòng khám, lúc này tất cả đều rất yên tĩnh, Chúc Tiểu Tiểu vừa đi vừa gọi bác sĩ, nhưng không có ai trả lời. Cô đi một vòng rồi quay lại, cảm thấy có chút kỳ quái, liền cảnh giác, báo cáo với Chu Duệ: "Phòng y tế không có bác sĩ, rất không bình thường, tôi phải đưa bạn học ở trong này rời đi".
"Có ác linh không?"
"Không có, tôi không ngửi thấy, đồng hồ cũng không phản ứng gì."
"Phía bọn Tư Mã bên kia đang rất phiền phức, số lượng ác linh nhiều kinh người, muốn ép lại toàn bộ số ác linh ấy thật không dễ dàng. Cô rời khỏi nơi đó trước, tôi bảo Tiết Phi Hà tới tiếp ứng cho cô."
"Được rồi."
Chúc Tiểu Tiểu trả lời rồi nhanh chóng quay trở về chỗ Hoắc Nhã, nhưng khi rèm cửa kéo ra, lại thấy giường Hoắc Nhã trống không.
Chúc Tiểu Tiểu kinh hoảng thất sắc, lớn tiếng hét gọi: "Nhã Nhã, Nhã Nhã, cậu ở đâu?".
Không có người trả lời, Chúc Tiểu Tiểu chạy như bay đi nhìn một lượt mấy phòng bệnh, vẫn không thấy người đâu. Cô cảm giác không ổn, kéo mạnh bức rèm ngăn cách để kiểm tra hai nữ sinh còn lại, bọn họ vẫn nằm ở đó, không cử động.
Chúc Tiểu Tiểu ra sức đẩy đấy, bọn họ vẫn không chút phản ứng.
"Chu Duệ, không tìm thấy Nhã Nhã đâu nữa, ở đây có hai nữ sinh bị chứng mất hồn phách." Chúc Tiểu Tiểu lớn tiếng nói rồi lại chạy khắp phòng y tế lục soát một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy Hoắc Nhã.
"Ở đây không có người, cũng không có linh hồn." Chúc Tiểu Tiểu vừa báo cáo vừa chạy về hướng cửa, nhưng đột nhiên dừng bước.
Đứng ớ trước cửa nhìn cô, là Hoắc Nhã.
"Nhã Nhã, cậu không sao chứ?", Chúc Tiểu Tiểu lo lắng hỏi.
"Không sao, bụng tôi không đau, tôi chẳng qua chỉ thả chút đồ ra cho ở cùng với cậu, sau đó thì đi", Hoắc Nhã vừa nói, vừa giơ giơ túi buộc hồn ở trong tay.
Chúc Tiểu Tiểu chết cứng tại chỗ giống như vừa trúng phải một câu chú định thân vậy, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: "Linh hồn là cậu cướp?".
"Là tôi ra tay."
"Hai bạn học nằm ở kia, cũng bị cậu hạ độc thủ?"
"Vốn dĩ tất cả đều rất đơn giản, chỉ cần thả ác linh ra, bọn chúng chen vào cơ thể của con người, tôi liền có thể lấy được linh hồn. Nhưng mà các người lại đến, phong ấn tòa nhà, ác linh không vào trong được, không thể giúp tôi, tôi chỉ đành tự mình ra tay, rồi bảo Tiểu Vĩ đưa linh hồn đi. Nhưng vẫn còn thiếu mấy linh hồn, các người lại muốn thanh lý tòa nhà, mục tiêu đều đi rồi, tôi còn có thể làm thế nào? Chỉ đành giả bệnh lừa bọn họ đến đây ra tay. Các người thật là phiền phức, mang thêm cho tôi biết bao nhiêu phiền phức."
"Tiểu Vĩ là con mèo yêu kia?" Chúc Tiểu Tiểu hoảng hốt ngộ ra, phong ấn ở cửa không dò quét được trẻ con và động vật, con mèo yêu này vận chuyển linh hồn ra ngoài, chẳng trách bọn họ không tìm thấy linh hồn nào.
"Vì sao phải như vậy? Nhất Lệ là cậu giết?" Nhìn thấy Hoắc Nhã bình tĩnh gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu vẫn không dám tin. Lại là Hoắc Nhã, là người mỗi ngày ở gần cô nhất. Mà Hoắc Nhã này giết người, một chút áy náy cũng không có, ngược lại còn trách người khác mang đến cho cô ta nhiều phiền phức. Cô ta có thể sai khiến ác linh, còn có thế sai khiến mèo yêu, chuyện này làm sao có thể?
"Ai bảo cô làm thế này? Cô bị ép buộc phải không?" Chúc Tiểu Tiểu bình tĩnh lại, bước một bước về phía trước. Hoắc Nhã tuổi còn nhỏ, phía sau ắt có người sai khiến.
"Xí..." Hoắc Nhã cười nhạt một tiếng, đắc ý nói: "Cô chẳng hiểu tôi chút nào cả, tôi sợ là bọn cô tưởng tượng không nổi đâu. Mắt thường nhìn thấy, chưa chắc là sự thật".
"Tôi không hiểu, cô là có ý gì?" Chúc Tiểu Tiểu lại tiến lên, muốn mượn lời níu chân cô ta, đợi viện binh đến.
"Cái trường này đã có lỗi với tôi, tôi chẳng cảm thấy làm như thế tội lỗi chút nào, tốt nhất là có thể đóng cửa, xóa sổ luôn cả chỗ này đi." Hoắc Nhã nhìn Chúc Tiểu Tiểu đang tiếp tục tiến lại gần mình, vội vàng hét lên: "Cô đừng có đến đây!". Cô ta mở chiếc túi buộc linh hồn ra, Chúc Tiểu Tiểu lập tức ngửi thấy mùi ác linh rất nồng nặc, trong đó không chỉ có một con!
Hoắc Nhã mở chiếc túi ra, mỉm cười lùi dần ra khỏi cửa của phòng y tế: "Cô chắc là hàng ma sư nhỉ, cô dìu tôi đến đây, vội vàng như vậy, có phải là chẳng mang theo trang bị gì không? Không sao cả, những ác linh này giết người rất nhanh, cô sẽ không cảm thấy đau khổ, nhưng mà cô nhất định đừng khách sáo, phải cùng chơi với chúng nó. Đúng rồi, cô đừng mong chạy, cái cửa này. Cô ta vỗ vỗ vào khung cửa: "Kết giới giăng ở đây, cũng chẳng phải loại tay không có thể phá được".
Chúc Tiểu Tiểu cắn răng, lấy Tiểu Phấn Hồng ra xoay chuyển trong tay, đoản kiếm phóng ra, ánh sáng lạnh bao phủ. Cô không nói tiếng nào nhào thẳng ra hướng cửa, ác linh trước mặt xông đến, Chúc Tiểu Tiểu xoay cánh tay, khua khua hai cái chém được hai con, bản thân cô trong chốc lát đã di chuyển tới khung cửa.
Hoắc Nhã bình tĩnh đứng bên ngoài cửa nhìn cô, không ngờ được rằng Chúc Tiểu Tiểu ở trước cửa cũng không dừng lại, trực tiếp xông ra ngoài, mũi kiếm lao về phía mình.
Hoắc Nhã kinh hoàng thất sắc, vội vàng lùi lại tránh. Chúc Tiểu Tiểu cầm kiếm chỉ vào cô ta, ép cô ta vào chân tường, lạnh giọng nói: "Tôi không mang súng, không mang bùa, cũng chẳng mang rìu phá kết giới, nhưng việc xử lý mấy con ác linh để bắt được cô, chút bản lĩnh này vẫn là có".
Hoắc Nhã kinh hãi nhìn nhìn khung cửa, lại nhìn nhìn Chúc Tiểu Tiểu ở trước mặt: "Cô làm sao mà ra ngoài được? Sư phụ nói chỉ có bùa của cô ấy mới có thể hóa giải được".
"Rõ ràng sư phụ của cô không hiểu về tôi, tôi là người cô ta tưởng tượng không nổi đâu."
Hoắc Nhã nhìn mũi kiếm trước mặt, đánh giá cục diện, thực sự không còn đường chạy nữa rồi, cô ta căng thẳng nuốt nước bọt: "Đừng giết tôi".
"Vì sao phải làm những việc này? Cô còn có đồng bọn nào? Bọn họ ở đâu?", Chúc Tiểu Tiểu tiến lên một bước, bức vấn.
Hoắc Nhã nhìn cô, rất sợ nhưng vẫn cứng miệng: "Tôi không thể nói".
"Không thể nói?", Chúc Tiểu Tiểu có chút tức giận, lớn tiếng hơn.
Vào lúc này, đột nhiên một tràng những tiếng động hỗn độn vang lên, còi báo động hú ầm ĩ khắp nơi. Chu Duệ nói với Chúc Tiểu Tiểu qua thiết bị liên lạc "Tư Mã yêu cầu tăng cường cảnh báo, cả trường đều phải chuyển đi. Đã thông báo phía cảnh sát hành động. Nói lại một lượt, cảnh báo thăng cấp, bọn họ đang gặp phải sự tấn công của một lượng lớn ác linh, đây tương đương với một trận tấn công khủng bố. Chúc Tiểu Tiểu, trong tay của cô là đầu mối phá giải quan trọng, bắt giữ cô ta, chúng ta cần có tin tức. Ở đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?".
Chúc Tiểu Tiểu tiến về phía trước một bước, kề đoản kiếm lên cổ Hoắc Nhã: "Sư phụ cô là ai, còn cô là ai, các người muốn làm gì ở đây?".
Hoắc Nhã nét mặt rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn nói: "Cô không cần dọa dẫm tôi, cô không dám làm gì tôi đâu. Cô chỉ có thể bắt ma, lẽ nào còn dám giết người".
"Cô ta đang kéo dài thời gian, Tiểu Tiểu, cô phải hỏi cho ra. Phía bên Boss có ma thần xuất thế, Tất lão đại bên kia cũng đã qua đó rồi, nhân lực của chúng ta không đủ, việc bên trường học này chúng ta phải tự mình giải quyết, sẽ không có viện trợ. Phía Tư Mã bên kia rất phiền phức, bọn họ cần phải bắt giữ tất cả ác linh lại, nhưng bây giờ không biết còn có bao nhiêu con, kẻ đứng phía sau ở đâu. Bắt buộc phải tìm thấy nguồn gốc, Tiểu Tiểu, phải hỏi cho ra."
Giọng nói của Chu Duệ vô cùng gấp gáp, rõ ràng sự việc đang rất nghiêm trọng. Máy liên lạc của Chúc Tiểu Tiểu và Tư Mã Cần lúc này lại không cùng một tần số, cô hiểu rõ tình hình ở bên kia nhất định rất tệ mới cố tình sắp xếp như vậy để hành động của hai phía không làm phiền lẫn nhau. Hiện tại bên kia đang chờ đợi những tiến triển về phía cô, cô bắt buộc phải làm chút gì đó, cô bắt buộc phải tìm ra những gì phía sau.
Chúc Tiểu Tiểu một tay tóm lấy Hoắc Nhã, lục soát trên người cô ta một lượt, tìm được hai lá bùa. Một lá dùng để đi qua kết giới, một lá là để tránh ác linh chiếm thân.
Chúc Tiểu Tiểu cướp được hai lá bùa này, nói với Hoắc Nhã: "Tôi đúng là không thể giết người, nhưng ở trong phòng y tế có thứ muốn giết người. Cô không nói, tôi sẽ ném cô vào trong phòng y tế, ở đó còn có mấy người bạn tốt cô thả ra đang đợi đấy. Cô đừng cho rằng bị ác linh giết thì không đau đớn, cái cảm giác hồn phách sống bị ép rời khỏi cơ thể, bị đuổi đi, cô cho rằng dễ chịu sao? Đợi linh hồn của cô bị đẩy ra rồi, chúng tôi sẽ đem linh hồn của cô đặt lên lửa nướng, đặt lên lưỡi dao dù gì linh hồn cũng không thể chết, cô có thể mãi mãi hưởng thụ như vậy".
Hoắc Nhã mềm nhũn chân, lắp bắp trả lời: "Cô, cô, lừa người, cô, không cần, phải dọa dẫm tôi, tôi dù gì cũng đã chết một lần rồi, tôi, tôi không sợ...".
"Không sợ là tốt nhất rồi, vậy tôi cũng không coi là quá độc ác." Chúc Tiểu Tiểu vừa nói vừa kéo cô ta về phía phòng y tế.
Hoắc Nhã gắng sức vùng vẫy, nhưng không phải là đối thủ của Chúc Tiểu Tiểu, mắt nhìn thấy cô thực sự sắp đem mình ném vào cho ác linh, Hoắc Nhã không gan lì được nữa, lớn tiếng nói: "Sư phụ nói, linh hồn của những người này rất thích hợp, cô ấy muốn làm một chuyện lớn, cần phải tập hợp được tám mươi tám linh hồn như thế này. Tôi vừa hay ở trong trường học này, có thể giúp cho cô ấy, nên cô ấy bảo tôi ở đây thu thập linh hồn theo danh sách cô ấy đưa ra".
Chúc Tiểu Tiểu sững lại một lát, hỏi: "Muốn làm chuyện lớn gì? Sư phụ cô là ai? Cô ta đang ở đâu?".
"Cô ta là nói đến Bắc Âm Vương!", Chu Duệ sớm đã được biết tin tức vụ án ma thần xuất thế phía bên Boss kia, vì vậy cũng đoán được chút ít. Anh lớn tiếng nói: "Chuyện này có thể xâu chuỗi lại rồi, những linh hồn kia là tế phẩm".
Chúc Tiểu Tiểu ép Hoắc Nhã xuống, lớn tiếng hỏi: "Sư phụ cô là ai? Cô ta đang ở đâu? Trong trường học này còn có bao nhiêu đồng bọn của các người? Vì sao lại có nhiều ác linh như thế, tất cả cất giấu ở đâu?".
"Tôi chẳng biết gì cả, tôi chỉ làm việc theo dặn dò của sư phụ, đừng ép tôi, sư phụ sẽ giết tôi đó, cô ấy thực sự có thể giết tôi..." Lời của Hoắc Nhã khiến Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại người đàn ông ở câu lạc bộ kia bị bắt rồi nhưng trên đường áp giải lại chết vì bùa chú. Cô đang nghĩ xem phải ép bức thế nào để Hoắc Nhã nói nhiều thêm chút nữa thì lúc này đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, mùi của ác linh trào đến từ lúc nào.
Chúc Tiểu Tiểu kinh hãi, quay người vung tay, dây trói hồn được làm thành vòng tay liền văng ra, trong chốc lát quấn lấy hai ác linh, cô nắm chắc Tiểu Phấn Hồng, kéo mạnh về hai phía, đoản kiếm thu lại, một đoạn côn dài duỗi ra, quét ngang, đánh trúng vào một bóng sáng, ác linh kia "bụp" một cái, bị đánh tan.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn lại cẩn thận, người đang đứng trước mặt cô lại chính là nữ bác sĩ kia.
"Cô quả nhiên không phải người bình thường." Nữ bác sĩ lạnh lùng cười, xoa xoa con mèo đen đang nằm trên vai cô ta. "Tuy Tiểu Vĩ tôi vừa thu về chưa lâu, còn chưa được huấn luyện chu đáo, nhưng có thể động thủ được với Tiểu Vĩ, chắc cũng không phải là một nữ sinh tầm thường."
Chúc Tiểu Tiểu đẩy đẩy gọng kính, mở camera siêu nhỏ ra, hỏi: "Cô là ai?". Cô nhìn thấy tay cúa nữ bác sĩ đang cầm túi buộc linh hồn, lại hỏi: "Cô cũng là hàng ma sư?".
Nữ bác sĩ cười lớn: "Hàng ma sư? Nghề nghiệp vô vị biết bao. Tôi lại thích người khác gọi mình là... vu sư". Cô ta làm bộ thở dài: "Thật đáng tiếc, tôi không có thời gian để chơi với cô, tôi có chuyện rất quan trọng phải làm. Nhưng là vì để diệt trừ hậu họa, những kẻ đáng yêu này sẽ ở lại cùng cô". Cô ta mở túi buộc hồn, bên trong vù vù bay ra mười mấy bóng sáng lập tức lao thẳng về phía Chúc Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu khua côn, trong chớp mắt đánh đổ được hai con. Sau một đòn thuận lợi, Tiểu Tiểu lại càng tự tin hơn. Nhưng vì ác linh nhiều quá, tốc độ di chuyển lại nhanh không thể đoán biết. Với thân thủ của Chúc Tiểu Tiểu, trong tình huống không có trang bị lúc này, thực sự không thể một lần giải quyết đến mười mấy con.
Bọn ác linh trong chớp mắt lại ập tới, con mèo đen kia nhân cơ hội cũng nhảy vào vòng chiến. Chúc Tiểu Tiểu kinh hãi, đối phó với ác linh còn chưa chắc được thắng thua, huống hồ là thêm vào một con mèo yêu.
Mèo yêu đến rất nhanh, há miệng ra cắn vào sau cổ Chúc Tiểu Tiểu. Chính vào lúc này một mũi đoản tiễn phóng vút tới tấn công nó. Con mèo đen thân thủ rất nhanh nhẹn, nó rụt người lại lăn xuống đất tránh, nhưng cũng bị mũi đoản tiễn kia làm bị thương ở chân sau.
Hóa ra Tiết Phi Hà đã đến: "Xin lỗi đến muộn, đang đi thì gặp ác linh cản đường". Cô ấy phóng vút vút hai mũi đoản tiễn, bắn tan hai ác linh, đồng thời đã chạy đến trước mặt Tiểu Tiểu, lật tay cầm ngang cung ra vung, dây cung lập tức biến thành roi dài, vút vút đánh tan được ba con. Vũ khí của cô ấy đã trải qua nâng cấp, uy lực và khả năng chiến đấu so sánh với trước đây thực sự là không còn gì đế nói.
Có Tiết Phi Hà trợ giúp, áp lực của Tiếu Tiểu cũng giảm đi nhiều, cô lại đánh ngã được hai con. Nhưng ác linh quá thật rất nhanh, một con bất ngờ tấn công phía sau lưng khiến cô không kịp đề phòng, con ác linh kia xông đến muốn ép linh hồn của cô ra. Nhưng lần này Chúc Tiểu Tiểu còn chưa cảm thấy bất kỳ lực ép nào, thứ kia đã bị bắn ra xa rồi tan biến hoàn toàn.
Nữ bác sĩ kinh ngạc, hơi nheo mắt lại: "Đây là pháp thuật gì?". Cô ta niệm chỉ quyết, một đường bùa đao hướng đến chém Chúc Tiểu Tiểu.
Tiết Phi Hà lúc này đã đâm chết con ác linh cuối cùng, đưa tay niệm chú, vạch ra một đường kết giới che chắn trước người của Tiểu Tiểu, hóa giải bùa đao. Lúc này cô ấy nhận ra được nữ bác sĩ này.
"Người nhà họ Âm, cô thật làm mất mặt họ Âm ở Hà Bắc."
Nữ bác sĩ này trong lòng thoáng kinh ngạc, ở đây hóa ra là còn có người hiểu biết, nhưng điều Âm Yến Nam cô ta ghét nhất chính là việc người khác cứ nói đến cái vinh dự gì đó của Âm gia: "Không cần phải lấy Âm gia để phủ đầu tôi, tôi chẳng thèm để ý. Lẽ nào cứ họ Âm là buộc phải giệt trừ yêu ma? Ma thần đại chiến, người thắng làm vua, tôi chẳng qua chỉ là tự chọn con đường của mình thôi. Thần tộc đã suy tàn rồi, chỉ lũ ngốc nghếch hàng ma sư các người là còn cố chấp nắm giữ quy tắc của tổ tiên".
"Cô ta là người của Âm gia?" Chu Duệ cũng nhìn ra thủ pháp bùa đao vừa rồi, anh nhanh chóng tra tìm.
Tiết Phi Hà vào tư thế nghiêm túc nghênh chiến: "Cô đúng thật biết tìm cớ, thị phi chính tà bất phân, phá quy tắc cái gì chứ? Cô làm những chuyện như thế này, có mặt mũi nào mà đi gặp tổ tông".
Âm gia pháp thuật huyền diệu, là đại gia hàng ma đệ nhất của giới hàng ma, không thể coi thường khinh suất.
Âm Yến Nam nhìn chăm chú vào Tiết Phi Hà, Hoắc Nhã ở bên cạnh muốn trốn, liền bị Chúc Tiểu Tiểu khống chế. Âm Yến Nam nhìn nhìn đồng hồ, nghĩ chỉ có hai người, cô ta có lẽ vẫn còn cơ hội đưa Hoắc Nhã đi, chuẩn bị động thủ, thì lại nhìn thấy Tư Mã Cần từ phía xa đang đưa người chạy đến. Cô ta nheo mắt lại quan sát thấy Tư Mã Cần và đám người vẫn thuận lợi tới gần, có chút kinh ngạc, bọn họ lại không sao?
"Hừ!" Âm Yến Nam cười nhạt với Tiết Phi Hà, "Xem ra bản lĩnh của các người cũng không nhỏ, có tổ chức như thế này, lẽ nào lão Cửu nhà tôi đang lẩn trong Công ty Nhã Mã kia? Nếu như thế, cũng thật có chút phiền phức rồi". Cô ta bắt đầu tính đường lui.
"Sư phụ, cứu tôi!" Hoắc Nhã vừa nghe thấy Âm Yến Nam nói phiền phức, sợ hãi hét lên.
Yến Nam nghe thấy, nhào người tới bên Hoắc Nhã, Chúc Tiểu Tiểu giữ chặt Hoắc Nhã, cực kỳ cảnh giác. Tiết Phi Hà cùng vội vàng quay lại giúp đỡ. Nhưng không ngờ rằng Âm Yến Nam hóa ra đang dùng chiêu đánh lạc hướng, cô ta đột nhiên xoay người bỏ chạy, đồng thời niệm chỉ quyết, một màn sương đỏ dâng lên, mấy người Chúc Tiểu Tiểu trong chốc lát đã bị màn sương vây lại.
Lúc này Tư Mã Cần đuổi đến nơi, phi đao của anh và đoản tiễn của Tiết Phi Hà đồng thời phóng ra, người cũng lao về phía Âm Yến Nam.
Sự việc diễn ra quá nhanh, đợi Chúc Tiểu Tiểu xua tan được màn sương mê này, xông ra ngoài, thì đã không thấy bóng dáng của Âm Yến Nam, bọn Tư Mã Cần và Tiết Phi Hà đâu nữa, đến cả con mèo kìa cũng mất hút, chỉ còn lại Hoắc Nhã đang vô cùng kinh hoảng.
Chẳng mấy chốc sau, đám Tư Mã Cần và Tiết Phi Hà quay lại, nhưng không bắt được Âm Yến Nam. Một vị hàng ma sư đã lục soát được trong ký túc nhân viên của Âm Yến Nam một số pháp khí, túi buộc hồn và mấy linh hồn. Sự việc sau này thì đơn giản hơn nhiều rồi, Hoắc Nhã bị thẩm vấn cả đêm, còn Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà quay lại tòa nhà tìm linh hồn của Dương Lạc.
Hoắc Nhã rất cứng đầu, cô ta nói là cô ta được nữ vu sư cứu một mạng, cho nên có lòng báo đáp liền bái người đó làm sư phụ, giúp cô ta nuôi mèo, làm việc theo sự dặn dò của cô ta, nhưng những chuyện khác đều không biết.
Điều này khiến cho phía cảnh sát rất đau đầu, tất cả các án mạng, đích xác là không có nửa chút dấu vết và chứng cứ để chứng minh có liên quan đến Hoắc Nhã này. Bọn họ lục soát, kiểm tra toàn bộ đồ đạc và phòng ký túc của Hoắc Nhã, cũng không tìm ra được bất cứ dấu vết nào. Nhưng mà thả một cô gái độc ác như vậy ra ngoài, thì không biết sẽ còn làm ra được những chuyện thế nào nữa.
Bây giờ chỉ còn trông chờ vào Chúc Tiểu Tiểu. Hy vọng cô ấy có thể tìm ra được Dương Lạc kìa, và cũng hy vọng linh hồn đó biết được chút nội tình, có thể cho bọn họ một vài manh mối.
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà tìm kiếm trong tòa nhà cả đêm cũng không tìm được linh hồn của Dương Lạc. Thấy trời sắp sáng, Chúc Tiểu Tiểu rất sốt ruột, trời sáng, mọi người sẽ dậy sinh hoạt, lại càng khó để tìm kiếm linh hồn. Cô ngẫm nghĩ, quyết định sẽ hành động một mình, vì mỗi lần Dương Lạc hiện thân, đều là lúc cô ở một mình. Tư Mã Cần cân nhắc và đồng ý.
Chúc Tiểu Tiểu ở trong phòng ký túc một lúc, lại chạy đến phòng nước đợi, cô khe khẽ gọi tên Dương Lạc, nhưng vẫn không có chút động tĩnh gì. Lẽ nào cô ta cuối cùng vẫn bị vu sư bắt đi rồi? Chúc Tiểu Tiểu nhìn lên bức tường trắng, nhớ lại chữ "Cứu tôi với" hiện lên trên tường khi đó, lòng thoáng buồn.
Đèn điều khiển bằng âm thanh tắt rồi, Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên ngửi thấy mùi cháy khét, cô vội ho một tiếng, làm cho đèn sáng lên. Vòng tròn đỏ trên đồng hồ quả nhiên bừng sáng, Chúc Tiểu Tiểu vui mừng gọi: "Dương Lạc! Là cô sao?".
Bóng sáng chầm chậm hiện ra trước mắt cô, rất mơ hồ, trông mỏng manh và yếu ớt. Nghiêm Lạc từng dùng cụm từ "quần thể yếu ớt" để hình dung nhưng loại hồn ma này, Chúc Tiểu Tiểu lúc này cảm thấy anh nói rất đúng.
"Tôi là hàng ma sư, tôi có thể giúp cô, chúng tôi đuổi được vu sư và mèo yêu kia đi rồi, Hoắc Nhã cũng bị bắt rồi. Cô không cần sợ hãi nữa."
Bóng sáng yên lặng, sau đó di chuyển về phía bên phải. Chúc Tiểu Tiểu nghĩ, đây có lẽ là biểu thị vui mừng nhỉ.
"Trong tòa nhà này, còn có sự việc không bình thường nào khác không? Cô biết chuyện khác của vu sư và mèo yêu kia không?"
Bóng sáng di chuyển về bên trái, biểu thị không có, Chúc Tiểu Tiểu lại hơi thất vọng.
"Vậy, tôi đem thu cô lại trước nhé, chúng tôi sẽ sắp xếp tốt cho cô, giúp cô siêu độ để quay lại luân hồi." Dù sao Dương Lạc cũng không có được manh mối nào mới, vậy những chuyện liên quan đến cái chết của bản thân cô ta và vụ án của sáu năm trước, cứ nên đem thu linh hồn của cô thu lại sau đó sẽ có thể từ từ thẩm vấn.
Lần này bóng sáng lại chuyển về phía bên trái, Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc: "Cô không đồng ý?". Không đồng ý cũng phải thu về, không thể để mặc cho linh hồn lang thang trong nhân gian vậy được. Thế là Chúc Tiểu Tiểu lấy bình dẫn hồn ra.
Bóng sáng kia có chút kích động, nhấp nháy, lúc này trên tường hiện ra mấy chữ bằng dấu nước: "Cứu tôi, thi thể của tôi".
Những chữ này từng nét được viết ra, hai chữ thi thể kia viết xong, xương sống Chúc Tiểu Tiểu lạnh run, cô hiểu ra rồi: "Thi thể của cô chúng tôi đã tìm được rồi. Cô biết là ai giết cô Không?".
Bóng sáng im lặng một hồi, nhấp nháy, trên tường viết lên hai chữ: "Sử Cầm".
"Cô ta chẳng phải là chết rồi sao? Linh hồn của cô ta đi tìm cô?"
Trên tường lại viết: "Hoắc Nhã".
"Cho nên là Hoắc Nhã mạo danh là Sử Cầm, lừa cô đến phía sau trung tâm thương mại kia rồi giết?" Phán đoán như thế này cũng đúng, ác linh vô hình, làm hại người xong thì không có cách nào xử lý thi thể được. Nếu muốn thi thể không bị phát hiện, thì phải có người trợ giúp.
"Không, không, không, không, không."
Dương Lạc hình như rất hoảng hối, viết một chuỗi năm chữ "Không".
Chúc Tiểu Tiểu xua xua tay: "Được, được, tôi đoán sai rổi, cô nói thẳng đi mà".
"Hoắc Nhã là Sử Cầm!"
Chúc Tiểu Tiểu sững sờ, Chu Duệ ở trong phòng giám sát điều khiển của công ty cũng ngẩn ra, anh đột nhiên phản ứng lại được: "Tiểu Tiểu, xung quanh chỗ thi thể của Dương Lạc không tìm thấy hung khí. Cô hỏi xem cô ta có biết hung khí ở đâu không. Chỉ cần có chứng cứ chứng minh được là Hoắc Nhã, sự việc này sẽ dễ dàng hơn. Chúng tôi lập tức điều tra trong kho số liệu hồn phách, để xem Hoắc Nhã rốt cuộc đã chết hay chưa".
Chúc Tiểu Tiểu nhận được chỉ thị, liền hỏi Dưong Lạc: "Cô là bị dao găm đâm chết, nhưng chúng tôi không tìm thấy hung khí, cô biết hung khí ở đâu không?".
Bóng sáng di chuyển sang bên phải.
Chúc Tiểu Tiểu rất vui mừng, lại nói với cô ta: "Vậy chúng ta bây giờ đi tìm hung khí sát hại cô, như vậy mới có thể lấy pháp luật để xử lý hung thủ, một mình tôi không được, sẽ có đồng nghiệp đến giúp đỡ, cô đừng sợ, đưa chúng tôi đi, có được không?".
Dương Lạc im lặng một lát di chuyển sang bên phải, Thế là Tiết Phi Hà nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng nước, hai người cùng bóng sáng đi xuống lầu, đến trước cửa lớn của tòa nhà. Tư Mã Cần gỡ phong ấn, bóng sáng bay ra ngoài, dẫn đường đưa bọn họ đến khóm hoa ở góc rẽ của mặt sau tòa nhà ký túc.
Hồ Dương với phía cảnh sát bên kia rất nhanh chóng đưa người đến, cầm lấy công cụ, đào một khoảng đất to chỗ khóm hoa kia, đào lên được một con dao găm.
Chúc Tiểu Tiểu đứng ở xa, nhìn thấy tất cả, cô nói với Dương Lạc bên cạnh: "Đã tìm thấy rồi, cô yên tâm đi, nhất định sẽ đòi lại được công bằng cho cô. Để tôi đưa cô đi nhé!".
Lần này, Dương Lạc không cự tuyệt nữa, Chúc Tiểu Tiểu khẽ giọng niệm chú, bình dẫn hồn đỏ lóe lên một cái, linh hồn oan khuất này, coi như đã tìm được chỗ về.
Bình dẫn hồn được đưa trở về công ty, thi thể và vật chứng đều được vận chuyển tới. Lần này có lời làm chứng của hồn phách Dương Lạc, việc thẩm vấn Hoắc Nhã cũng có tiến triển mang tính đột phá.
Hóa ra một ngày của sáu năm về trước, Sử Cầm vì bị ốm không lên lớp được, một mình ở lại trong ký túc xá, kết quả bị Tăng Thế Đông đang lén lút đi vào ký túc xá ăn trộm phát hiện ra. Tăng Thế Đông nối cơn ham muốn, xong chuyện thì nhanh chóng bỏ trốn. Sử Cầm bởi vì sợ hãi, lại e ngại về danh dự nên không dám báo cảnh sát.
Không ngờ rằng Tăng Thế Đông quan sát một khoảng thời gian, phát hiện không có chuyện gì, lại lần nữa đến phòng ký túc 403 xuống tay với Sử Cầm. Lần này trùng khớp, Dương Lạc quay về nhìn thấy, Tăng Thế Đông đã làm thì làm tới cùng, cũng tiến hành xâm hại Dương Lạc.
Sử Cầm vì quá sợ hãi, hoàn toàn không dám phản kháng, mắt trừng trừng nhìn Dương Lạc bị hại. Sau sự việc, hai cô gái này đều không dám báo cảnh sát. Nhưng Dương Lạc rất hận Sử Cầm, hận cô ta liên lụy đến mình, hận cô ta khi đó không ra tay giúp đỡ, khiến mình cũng phải chịu xâm hại. Dương Lạc nói mình nhất định không làm ra loại chuyện như vậy, chửi rủa Sử Cầm thậm tệ. Sử Cầm cũng vô cùng áy náy, đoạn thời gian đó vẫn luôn khom lưng quỳ gối trước Dương Lạc, mặc cho Dương Lạc mắng chửi.
Nhưng cứ coi như có hận hơn nữa, thì cũng cùng một phòng với nhau, lại cùng gặp cảnh ngộ bi thảm, nên hai cô gái này vẫn rất thân thiết. Bọn họ mua một con dao găm phòng thân, làm gì cũng đều cùng vào cùng ra, nhưng bọn họ không ngờ được rằng, Tăng Thế Đông kia lại còn dám tới.
Lần đó Sử Cầm trong lòng áy náy, gắng sức phản kháng, nhưng Tăng Thế Đông đã tàn bạo đánh đập cô ta. Dương Lạc ở bèn cạnh vô cùng sợ hãi, cô ấy lần này đã có thể nếm trải cảm giác sợ hãi không dám ra tay, chỉ có thế bàng quan đứng nhìn. Thế là Sử Cầm bị đánh cho đến khi chỉ còn thoi thóp thở, dùng dao găm đâm chết Tăng Thế Đông, bán thân mình cũng bị thương nặng mà chết.
Dương Lạc mắt nhìn thấy tất cả, mới biết được bản thân mới chính là loại người mà mình từng mắng chửi, mới là loại người xấu xa thấy chết không cứu. Cô ấy không cách nào tiếp nhận tất cả, sau đó thì nghỉ học quay về nhà, trải qua mội thời gian nghỉ ngơi, lại rời nhà ra ngoài làm công.
Còn Sử Cầm sau khi chết, hồn phách phiêu dạt, bị Âm Yến Nam bắt được, nuôi dưỡng thành ác linh. Cho đến hai năm trước, Hoắc Nhã bị yêu khí cuốn lấy cơ thể, mắc trọng bệnh, Âm Yến Nam được mời đến để trị bệnh cho Hoắc Nhã. Các phương diện như thể hình, hồn lực, mệnh số của Hoắc Nhã đều tương đồng với Sử Cầm, thế là Âm Yến Nam đã ra tay, dùng thuật di hồn để đưa linh hồn của Hoắc Nhã thật đi, cho Sử Cầm vào thay thế.
Sử Cầm do vậy mà được tái sinh, từ đó lấy thân phận là Hoắc Nhã làm việc cho Âm Yến Nam. Điều kiện và cách làm của loại trùng sinh này, thân thế và hồn phách phải hòa hợp, có xác suất là một phần vạn. Sử Cầm được trùng sinh hoàn toàn, thân thể và chức năng đều là của người bình thường, vừa không phải ác linh, vừa không phải xác sống, mà chính xác là người!
Sau khi Sử Cầm trở thành Hoắc Nhã, thì được vào trường đại học này, cô ta không quên được Dương Lạc, oán hận trong lòng không cách nào tiêu tan đi được. Vừa hay có một lần, cô ta mở MSN của mình trước đây dùng, đọc thấy sự hối hận cúa Dương Lạc, thế là liền lợi dụng MSN lừa Dương Lạc ra, dùng dao găm giết chết Dương Lạc. Hồn phách của Dương Lạc đi theo cô ta, đến lang thang trong trường học, sau đó nhìn thấy hành vi giết người cướp linh hồn của cô ta, thế là sợ hãi lẩn trốn khắp nơi trong tòa nhà này.
Tất cả chân tướng tìm ra rồi Chúc Tiểu Tiểu cũng nhân cơ hội, bức vấn chuyện mất tích của Bát Bát. Hoắc Nhã trả lời, hôm đó cô ta lợi dụng chú di hồn cùa Âm Yến Nam, đem ép hồn phách của Hoàng Nhất Lệ ra, để mèo yêu nuốt đưa ra khỏi tòa nhà. Nhưng trước khi hành động cô ta lo lắng thiên tính của mèo và chuột khiến cho khi mèo yêu vào phòng bị Bát Bát hấp dẫn, dẫn đến làm hỏng chuyện, thế là nhân lúc cho Bát Bát ăn, cô ta đã đem nó nhét vào trong túi, từ cửa sổ ném xuống đống rác dưới lầu, sau đó nhân lúc Hoàng Nhất Lệ không phòng bị ép linh hồn cô ấy ra. Sau khi thả mèo vào trong phòng thì sang chơi phòng khác, tự tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường.
Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy Bát Bát bị nhốt trong túi ném vào bãi rác, đau lòng đến rớt nước mắt. Nhưng mọi người giúp cô bới tung cả bãi rác lên cũng không tìm thấy tung tích chú chuột.
Lần này Chúc Tiểu Tiểu rất lo lắng, ở đây không có thi thể, có phải là Bát Bát còn sống không? Nếu như còn sống, vì sao không quay về tìm cô? Chúc Tiếu Tiểu không dám nghĩ, buồn bã khóc mãi.
Lúc này trời đã sáng, công việc về cơ bản cũng sắp hoàn thành. Phía cảnh sát đã lập án trinh sát đối với vụ việc của Dương Lạc, bởi vì có vật chứng là dao găm... Hoắc Nhã chắc khó tránh khỏi lưới pháp luật.
Vào lúc này, Tư Mã Cần nhận được thông báo của Chu Duệ, nói Boss yêu cầu điều người tăng viện đến núi Phượng. Thế là Tư Mã Cần để tổ 28 ở lại trường học tiếp tục làm công việc thanh lý và giải quyết những vấn đề còn lại, những người khác thì đi nhận lệnh. Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe nói Boss gặpphiền phức, cũng nhất định muốn đi. Mọi người chia làm hai xe, rất nhanh chóng di chuyển đến chân núi Phượng.
Chúc Tiểu Tiểu cả đoạn đường bồn chồn bất an, Boss là người lợi hại như vậy, vì sao cũng phải yêu cầu tăng viện. Hễ nghĩ đến Boss có thể bị thương, trong lòng cô lại hoảng loạn vô cùng.
← Ch. 22 | Ch. 24 → |