Truyện:Ham Muốn - Chương 057

Ham Muốn
Trọn bộ 214 chương
Chương 057
0.00
(0 votes)


Chương (1-214)

Chân của cô còn giẫm lên cơ bụng của ông, nâng 〽️ôп_g dùng hoa huy*t xoắn gậy th*t.

Tư thế này, hai người đều có thể thấy rõ cảnh tượng gậy th*t ra vào trong hoa huy*t.

"Quốc Đống... Cho dù anh không nghĩ tới em... Thì cũng phải nghĩ cho Văn Lê... Anh để Văn Lê ở biệt viện, hai vợ chồng ở riêng... Tiểu yêu tinh Tô Bối kia có năng lực chịu cô đơn sao?"

Ở dưới mí mắt Văn Quốc Đống, tiểu yêu tinh không chịu nổi cô đơn nâng chân từ cơ bụng ông một đường lượn lên trên, há miệng không phát ra tiếng:

"Ba... ** con đi."

Đôi mắt của Văn Quốc Đống tối đen, đột nhiên tay nắm di động trượt một cái, di động bị ném đến dưới giường.

"Quốc Đống! Sao vậy?"

Giọng nói của Lâm Quyên vừa truyền tới, chỉ thấy hình ảnh bên kia đen như mực, truyền tới tiếng kêu rên.

"Quốc Đống?"

Văn Quốc Đống xoay người đè Tô Bối dưới người, đôi chân dài khiêng lên vai, kéo chăn mỏng vây quanh phía dưới hai người, nhanh chóng đẩy hông nhấp mạnh vào hoa huy*t của Tô Bối.

"Di động bị rơi, không có việc gì thì cúp đi... Tôi còn đang bận việc..."

"Ô..."

Đôi tay của Tô Bối bóp cánh tay Văn Quốc Đống, toàn bộ cơ thể cong 90 độ, xương chậu bị ông đè rất đau.

Nhưng cô không dám kêu ra tiếng... Chỉ có thể dùng móng tay véo mạnh cánh tay Văn Quốc Đống, cào ra mấy vết Ⓜ️*á*u ở phía trên.

"Văn Quốc Đống... Hôm nay... Là kỷ niệm hai mươi năm của chúng ta... Anh... Anh đối xử với tôi như vậy à?"

Nghe đến đây, Văn Quốc Đống nhíu mày: "Ngày mai tôi bảo người đưa quà qua cho cô..."

Nghe thấy thế Tô Bối ↪️*ắ*𝐧 Ⓜ️ô*1, bất mãn trừng người đàn ông trên người, chân được ông khiêng lên vai cũng đạp chân Văn Quốc Đống một cái.

Văn Quốc Đống nhìn bình dấm nhỏ ghen dưới người, đẩy gậy th*t đ*â*ⓜ sâu hoa tâm của Tô Bối, nói: "Được rồi... Cúp đi... Di động của tôi trong chốc lát cũng không lấy ra được..."

"Ừm..."

Tô Bối đỏ mắt ☑️·ù·𝖎 ѵ·à·ⓞ đầu gối, cắn đầu gối không dám phát ra tiếng.

"Quốc Đống... Em muốn về nhà chúng ta... Em không yên tâm để anh một mình... Em..."

Lâm Quyên chưa từ bỏ ý định đang thao thao bất tuyệt, tiếng 🌴h-ở dố-c của hai người không dám nặng hơn một chút nào, lăn lộn trên giường.

Văn Quốc Đống nắm lấy đầu v* của Tô Bối xoa bóp trong tay, đột nhiên cúi người dùng sức 𝖒*ú*𝖙 núm vú, tay còn lại dùng sức xoa bóp núm vú.

Dưới người gậy th*t nhấp cái sau sâu hơn cái trước, cắm thẳng tới cửa tử cung nho nhỏ của Tô Bối.

"Ba... Ừm... Đau..."

Văn Quốc Đống ** Tô Bối tới chỗ sâu nhất, đau tới mức đôi mắt ngậm nước mắt, không ngừng lắc đầu nhỏ giọng nói: "Ba... Đừng, đừng mà..."

Tô Bối mở miệng kháng cự Văn Quốc Đống, nhưng cái miệng nhỏ phía dưới thì không ngừng ɱú●✞ đầu nấm của ông.

"Ừm..."

Nhục côn của Văn Quốc Đống bị cái miệng nhỏ bên trong 𝖒ú_t da đầu tê dại, xương hông dán sát hoa huy*t, dùng sức đưa đẩy gậy th*t.

Ân ái điên cuồng đến tinh thần cũng sảng khoái, khiến toàn thân trên dưới của Tô Bối căng cứng, mị thịt trong hoa huy*t cũng 𝖒●ú●† chặt lấy gậy th*t.

"Ba làm con dâu thật thoải mái... A... Ừm..."

Văn Quốc Đống cúi người chặn tiếng 𝐫·ê·ռ ⓡ·ỉ nhỏ vụn của Tô Bối: "Đừng rên... Sợ mẹ chồng con không nghe thấy à?"

Tô Bối nhìn người đàn ông còn khẩn trương hơn cô.

Bỗng nhiên cô hiểu rõ vì sao Văn Uyển muốn năm lần bảy lượt khiêu khích Văn Tuyết.

Loại cảm giác đạo đức yêu đương vụng trộm sau lưng chính thất, vừa khẩn trương vừa 𝐤í-c-𝒽 𝐭ⓗí𝒸-♓...

Đặc biệt là loại tâm lý khoe ra khác thường sợ hãi bị người ta phát hiện, lại muốn bị người ta phát hiện.

Huống chi người đàn ông bọn họ ngủ, là người đàn ông liều mạng ** bọn họ...

Không chỉ khiến bọn họ 𝐬.ướⓝ.ɢ, còn là chồng của người phụ nữ bọn họ ghét nhất...

Di động dưới giường, giọng nói của Quyên không ngừng truyền ra, Tô Bối ôm Văn Quốc Đống, nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Ba... Sắp tới... Ừm... Lại nhanh thêm chút nữa..."

"Tiểu d/â/m đ/ã/n/g..."

Đầu nấm của Văn Quốc Đống bị hoa huy*t của Tô Bối 〽️●ú●ⓣ tê dại, tay để ở eo cô, nhanh chóng đâ●〽️ ѵà●ⓞ trong.

"Ừm... A... Sắp... Sắp ra... Ba... Ừm..."

Suýt chút nữa Tô Bối kêu ra tiếng, Văn Quốc Đống đúng lúc cúi người 𝐡ô.𝓃 lên môi Tô Bối che đi tiếng 𝐫ê-𝓃 ⓡ-ỉ của cô.

"Ừm..."

Văn Quốc Đống dùng sức hô_𝖓 Tô Bối, gậy th*t như nổi điên đấu đá lung tung trong hoa huy*t.

Bỗng nhiên hoa huy*t co rút lại, gậy th*t của Văn Quốc Đống ** vào cửa tử cung chưa kịp 𝖗ú·т 𝐫·𝖆, chống lên cửa tử cung bắn ra.

Tô Bối bị dòng nước nóng bắn vào trong hoa huy*t cả người 𝓇●⛎●ⓝ 𝐥ẩ●𝐲 𝐛●ẩ●🍸, đôi tay ôm chặt lấy Văn Quốc Đống, d/â/m đ/ã/n/g nói bên tai ông:

"Ừm... Mẹ chồng... 🌴·1·ⓝ·h 🅓·ị·↪️·h của ba... Toàn bộ bắn vào tử cung của con dâu... A..."

Nghe thấy thế, gậy th*t của Văn Quốc Đống mới 🅱️ắ●𝓃 †❗●𝓃●𝒽 xong lại giật giật trong hoa huy*t của Tô Bối.

"Bé con hư hỏng này! 🅓●â●〽️ muốn c/h/ế/t!"

Hai chân thon dài của Tô Bối quấn chặt lấy eo Văn Quốc Đống, khiến gậy th*t lại ⓒắ●𝐦 ⓥ●à●0 sâu hơn: "Chẳng lẽ bị mẹ chồng nghe thấy tiếng đang ** con dâu của mình còn bắn vào trong người ta, không şư.ớ.n.🌀 sao?"

Văn Quốc Đống nghe lời Tô Bối nói, cơ thể lại nóng hơn mấy phần, gậy th*t còn cắm trong hoa huy*t đè lên hoa tâm xoay vòng, nhỏ giọng mắng: "d/â/m đ/ã/n/g."

Chương (1-214)