Truyện:Ham Muốn - Chương 039

Ham Muốn
Trọn bộ 214 chương
Chương 039
0.00
(0 votes)


Chương (1-214)

"Ừm... Ba... côn th*t của ba lại to hơn..."

Tô Bối nằm trên người Văn Quốc Đống nhỏ giọng 𝖗-ê-п г-ỉ, cô bé dán sát vào côn th*t 🌜·ọ 𝖝á·🌴 một lát.

Rất nhiều lần côn th*t dính nước 𝐝-â-𝖒 🌜ắ_Ⓜ️ ⓥà_ⓞ tiểu huyệt, đều bị Tô Bối nâng m*ôп*ℊ trốn đi. Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, côn th*t dán sát tiểu huyệt giật giật: "Tô Bối..."

"Hửm?" Đôi mắt Tô Bối vô tội nhìn Văn Quốc Đống: "Ba... Làm sao vậy?"

Văn Quốc Đống nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: "Đi xuống."

"..."

Tô Bối nâng eo lên, khi người đàn ông nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn đi xuống, bên ngoài tiểu huyệt cọ cọ nước 🅓.â.ɱ lên đầu nấm, tiểu huyệt lập tức nuốt cả côn th*t vào.

"Ừm... côn th*t của ba cắm thật sâu... Chỉ một chút đã cắm tới đỉnh..."

"Ừm..."

Văn Quốc Đống rên lên một tiếng, côn th*t bị tiểu huyệt cắn chặt lấy, đỡ eo Tô Bối dùng sức cắm hai cái. Đột nhiên tài xế ở phía trước mở miệng nói: "Cục trưởng Văn... Đã tới nơi."

Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối nghênh ngang mà đi, tái mặt nhìn côn th*t dính đầy nước dâ_m một lát, hung dữ ⓝ𝐠♓𝐢*ế*п ⓡ*ă*ⓝ*🌀 nói.

"ԁâ_ɱ đ_ã𝖓_g!"

Tiểu huyệt của Tô Bối bị lấp đầy lại 𝐫●ú●✝️ г●🔼 vẫn luôn trống rỗng, bước chân thả chậm lại, cố ý đợi Văn Quốc Đống đuổi theo.

Quả nhiên, Tô Bối mới vào cửa, còn chưa kịp bật đèn lên.

Đã bị người đàn ông phía sau đuổi tới bế lên ném xuống ghế sofa trong phòng khách.

Trong bóng đêm, bàn tay Văn Quốc Đống kéo quần lót ướt đẫm của Tô Bối, thả ra côn th*t không cho phân trần 🌜ắ_ɱ ѵ_à_ⓞ tiểu huyệt ư.ớ.✝️ á.т.

"Ừm... Ba... Đừng cắm sâu như vậy..."

Tô Bối khom người, kích cỡ của Văn Quốc Đống to hơn Văn Lê, vừa to vừa thô, mỗi lần đều cắm tới tử cung của cô.

côn th*t này khiến cô vừa yêu vừa đau.

Văn Quốc Đống vừa đẩy hông, vừa 𝐜·ở·ı 🍳·⛎·ầ·ⓝ áo trên người Tô Bối, trầm giọng nói: "Lúc trước không phải là nói tiểu huyệt ngứa thì tìm ba sao? Mới mấy ngày đã không chịu nổi cô đơn ra ngoài 🍳⛎ÿế_n ⓡ_ũ đàn ông à?"

Cơ thể Tô Bối chợt lạnh, co rúm lại dán sát Văn Quốc Đống hơn: "Ô... Mỗi ngày ba không tới **..."

"A... Ⓓâ·ɱ đãռ·𝖌!"

Văn Quốc Đống dùng sức xoa bóp đầu v* trước 𝐧🌀ự-ⓒ của Tô Bối: "Mỗi ngày đều **... Còn không phải ** đến sưng tiểu huyệt 𝖉.â.〽️ của con à?"

Hai chân của Tô Bối quấn quanh eo Văn Quốc Đống, ưỡn đầu v* tới gần tay hắn, yêu kiều nói: "Tiểu huyệt chỉ thích bị côn th*t to của ba đu... A..."

"Ⓓ-â-𝐦 đ-ã-𝖓-ɢ!"

Văn Quốc Đống cởi sạch quần áo của Tô Bối, hai tay đè lên đầu v*, ** mạnh xuống sofa: "Thích bị ** như vậy, sau này mỗi tối đợi ở phòng dành cho khách cởi sạch, ba trở về sẽ **..."

Nghe thấy thế, cơ thể Tô Bối nóng lên, ôm cổ Văn Quốc Đống nói: "Đến phòng cho khách ** đâu 💰ư.ớ.ⓝ.🌀 bằng phòng ba... Con có thể cởi sạch đến giường ba đợi... Khi ba vừa trở về có thể ** con dâu..."

Văn Quốc Đống véo Ⓜ️ô-ⓝ-ⓖ Tô Bối một cái, đang định quát to:

"D_â_Ⓜ️ đã_ⓝ_𝐠!"

Đột nhiên trên lầu truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, không lâu sau chỉ nghe phía trên truyền tới giọng nam không tin tưởng lắm.

"Ba... Là Ba đã đã về rồi sao?"

Nghe thấy tiếng, đột nhiên cơ thể trần truồng của Tô Bối căng thẳng, mị thịt trong tiểu huyệt cũng vẫn cắn chặt lấy côn th*t của Văn Quốc Đống.

"Ba?"

Văn Quốc Đống không chút hoang mang nhanh chóng nhặt quần áo của Tô Bối trên mặt đất, giấu lên ghế sofa.

Khi Văn Lê bật đèn chỉ trong nháy mắt đè chân Tô Bối dưới người, kéo đệm sofa che nửa người trên trần chuồng của Tô Bối.

Văn Lê ngủ đến mơ mơ màng màng nhìn Văn Quốc Đống dưới tầng: "Ba? Sao ba lại nằm ở sofa?"

Tô Bối nghe thấy giọng của Văn Lê, cơ thể căng cứng thẳng tắp dán sát vào sô pha.

Cũng may dáng người cô nhỏ, chỗ dựa lưng của ghế sofa thiết kế lại cao có thể che cơ thể cô.

côn th*t phía dưới Văn Quốc Đống bị tiểu huyệt của Tô Bối m_ú_𝖙 chặt vừa khít vừa tê dại, bàn tay bóp mô-𝓃-ɢ thịt của Tô Bối một cái.

Ông xoa mày, vẻ mặt không đổi trả lời: "Buổi tối uống nhiều quá... Nằm trên sofa cho đỡ hơn một lát... Con về phòng ngủ đi!"

Sau khi nói xong, lúc này mới như nhớ tới gì đó, gương mặt âm trầm nhìn Văn Lê.

"Con trở về làm gì? Không phải bảo con ở biệt viện với mẹ con sao?"

Văn Lê bị tiếng quát tức giận của Văn Quốc Đống làm cho bất ngờ, tim gan 𝓇-⛎-𝖓 𝖗-ẩ-𝖞: "Hôm nay là sinh nhật của Bối Nhi... Gần đây Bối Nhi giận con... Con muốn trở về chuẩn bị kinh ngạc cho cô ấy."

Cơ thể trần trụi của Tô Bối nằm dưới người Văn Quốc Đống, nghe những lời này của Văn Quốc Đống khóe miệng giật giật.

Kinh ngạc... Kinh hãi còn nghe được.

Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, chậm rãi rút côn th*t ra một chút, ở dưới mí mắt của Văn Lê lại cắm trở lại.

"Ừm..."

Tô Bối liều mạng ↪️ắ-𝐧 〽️ô-𝖎 không cho mình 💰ướ●ռ●g tới mức kêu ra, loại cảm giác bị Văn Quốc Đống ** dưới mí mắt Văn Lê...

Có thể so với nghe điện thoại bị Văn Quốc Đống **, k.ⓗ.𝐨.á.ⓘ 𝒸ả.m tinh thần trên cơ thể mãnh liệt hơn nhiều.

Văn Quốc Đống vừa lén **, vừa lạnh giọng hỏi: "Con chuẩn bị kinh ngạc gì?"

Tô Bối gần như bị 🎋𝒽🔴·á·ï ↪️·ả·𝐦 trong tiểu huyệt làm cho phát điên, cô nghĩ trước mặt người ngoài Văn Quốc Đống đã không coi ai ra gì.

Chương (1-214)