← Ch.117 | Ch.119 → |
Ông xoay người đè lên người Tô Bối, mở rộng hai chân cô ra, trên gậy th*t bao phủ nước d/â/m sáng lấp lánh, dùng sức đưa đẩy gậy th*t cắm hết vào hoa huy*t.
"A... Ba... To quá... Cắm sâu tận bên trong... Ừm..."
Tô Bối cong eo, thịt non trong hoa huy*t cắn chặt gậy th*t không muốn để nó ra ngoài.
"Tiểu d/â/m đ/ã/n/g! Đừng d/â/m như vậy... Lát nữa nhấp mạnh hơn sẽ co rút tử cung!"
"Ừm..."
Tô Bối thở ổn định trở lại, ưỡn ngực đưa đầu v* trướng đến mức khó chịu tới tay Văn Quốc Đống:
"Ba... Mút một lát đi... Trướng thật khó chịu..."
Nếu không phải trong bụng có đứa bé, bây giờ cô rất muốn tự mình cưỡi lên người Văn Quốc Đống mà nhấp.
Văn Quốc Đống cúi người ngậm lấy núm vú vừa liếm vừa mút, gậy th*t dưới người đang cắm lút cán thì lại rút ra.
Chỗ giao hợp của hai người, nước chảy ướt đẫm ra.
Tô Bối chỉ cảm thấy ngực trướng đau, núm vú không được Văn Quốc Đống mút nên đã chảy ra sữa tươi màu vàng:
"Ừm... Ba... Sữa... Sữa chảy..."
Văn Quốc Đống ngẩn người, dùng sức mút mấy cái, trong miệng ngập tràn mùi sữa tươi.
"Ừm... Ba đừng mút... Giữ lại sữa đầu..."
Tô Bối đẩy đầu Văn Quốc Đống, ai biết người này cố chấp không ngừng mu"t, hai bên đều bị ông mút sạch.
"Bây giờ mới hơn sáu tháng... Nó còn mấy tháng mới sinh ra, nó không đói đâu..."
Tô Bối thấy khó thở:
"Văn Quốc Đống! Anh có thấy xấu hổ hay không? Cướp đồ ăn của con trai anh!"
Nghe thấy thế, không biết Văn Quốc Đống nghĩ tới chuyện gì, lại dùng sức cắm gậy th*t vào trong hoa huy*t, nhỏ giọng nói vào tai Tô Bối:
"Anh đâu còn mặt mũi! Vợ của con trai cả còn dám cắm, còn khiến tiểu d/â/m đ/ã/n/g mang thai đứa con thứ hai cho anh!"
Sau khi nói xong lại dùng sức nhấp, nhấp thẳng tới hoa tâm.
"A..."
Tô Bối hét lên một tiếng, sâu trong hoa huy*t phun ra nước d/â/m, hai chân quấn chặt lấy eo Văn Quốc Đống, hoa huy*t mút chặt lấy gậy th*t, yêu kiều nói:
"Bây giờ tiểu d/â/m đ/ã/n/g không chỉ muốn sinh đứa thứ hai cho ba... Ừm..."
"Còn muốn sinh đứa thứ ba, đứa thứ tư cho ba... Sinh một đàn con riêng..."
Tất cả đều ném cho Lâm Quyên nuôi, cực khổ nuôi "cháu nội", kết quả thành "con trai" của tình địch.
Còn muốn tranh giành gia sản với con trai của bà ta... Đến lúc đó nói không chừng sắc mặt Lâm Quyên sẽ tốt cỡ nào...
Bỗng nhiên cô bắt đầu chờ mong ngày đó...
Ngay cả Văn Quốc Đống cũng không muốn sinh đứa thứ hai với người cao cao tại thượng như bà ta.
Nhưng lại muốn sinh với Tô Bối cô, một người dân quê mà bà ta vô cùng khinh thường...
Đến lúc đó, hình ảnh đó...
"Ừm... Tiểu d/â/m đ/ã/n/g!"
Đột nhiên gậy th*t của Văn Quốc Đống bị thịt non trong hoa huy*t mút chặt lấy, không nhịn được buông vũ khí đầu hàng.
hoa huy*t của Tô Bối có dòng nước ấm bắn vào, nóng tới mức khiến cơ thể của cô mềm nhũn, thở dốc nằm dưới người Văn Quốc Đống, chân vẫn quấn lấy eo ông.
"Con mặc kệ... Ba sinh con trai với bà ta, vậy con phải sinh hai đứa... Còn phải sinh hai đứa con gái."
Trên trán Văn Quốc Đống nổi đầy gân xanh:
"Sinh trai hay sinh nữ anh có thể quyết định được sao?"
Một khi Tô Bối cáu kỉnh thì người nào cũng không quản được:
"Con mặc kệ... Con mặc kệ... Con mặc kệ."
Văn Quốc Đống bị quấn lấy đau cả đầu.
"Được được... Sinh sinh..."
Chân của Tô Bối quấn lấy eo Văn Quốc Đống giật giật:
"Ừm... Nhân lúc con còn trẻ, sinh đứa này xong lại sinh đứa thứ hai được không?"
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống không chút suy nghĩ từ chối:
"Không được."
Biểu cảm trên mặt Tô Bối lập tức thay đổi:
"Vì sao?"
"Sinh đứa này xong, đứa thứ hai để hai năm sau lại nói..."
Sau khi nói xong, gậy th*t của Văn Quốc Đống cắm trong hoa huy*t Tô Bối lại giật giật.
"Lý do."
Gân xanh trên trán Văn Quốc Đống không ngừng giật giật, thấy gương mặt Tô Bối lạnh lùng, nghiến răng nói:
"Lý do à? Còn cần lý do gì? Em mà sinh tiếp đứa nữa, muốn ông đây làm hòa thượng sao? Mấy tháng này anh thế nào em không thấy sao?"
Muốn cắm không dám cắm, nhấp còn không dám thoải mái mà nhấp.
"Ừm... Nhưng mà bây giờ con còn trẻ... Sinh xong hồi người sẽ nhanh hơn..."
gậy th*t trong hoa huy*t của Tô Bối dần không thành thật, đôi mắt ẩn tình nhìn Văn Quốc Đống, môi đỏ khẽ nói:
"Hơn nữa, ba... Nếu không nhân lúc này sinh thêm hai đứa, chẳng lẽ đợi ba có tuổi, dẫn theo đứa bé ra cửa... Không sợ người ta nói là ông nội... A..."
Hai chữ "ông nội" còn chưa nói hết, gương mặt Văn Quốc Đống đã âm trầm:
"Ông... Nội!"
"A..."
Đột nhiên Văn Quốc Đống rút gậy th*t ra, xoay người xuống giường, bế Tô Bối đi vào phòng tắm:
"Tối nay ông đây sẽ khiến em nhìn xem... Anh có thật sự già hay không."
hoa huy*t của Tô Bối còn chưa kịp khép lại, cơ thể đã bị Văn Quốc Đống kéo lên:
"A... Ba... Ba làm gì thế."
Văn Quốc Đống đặt cô trước gương trong phòng tắm rộng rãi, không đợi Tô Bối kịp phản ứng, Văn Quốc Đống đã từ phía sau nhấp vào.
Cơ thể hai người trần trụi quấn lấy nhau, nộn nhũ đầy đặn theo động tác của người phía sau mà phập phồng.
"Ừm... Ba... Không... Không đứng được... A..."
Tô Bối nhìn cái bụng phồng lên trong gương, cùng với người đàn ông phía sau cả người tản ra tám chữ mặt người dạ thú văn nhã bại hoại.
Rõ ràng bản thân là lão cầm thú mà miệng còn không chịu thừa nhận.
"Ông nội..."
Văn Quốc Đống kéo hai tay của Tô Bối, để gậy th*t kịch liệt ra ra vào vào, tiếng cơ thể va chạm vang vọng khắp phòng tắm.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |