← Ch.50 | Ch.52 → |
"Không trừ."
Hai người thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng sẽ phạt."
Rắc...rắc..., hai linh hồn yếu ớt cứ như vậy hoảng.
"Lão bản, ta thương lượng, không nói được không?"
"Có thể, ta đây cũng thương lượng với các ngươi, tiền lương tháng này không trả có được không?"
-_- [] [] []
—— phân cách tuyến lòng dạ hiểm độc của nhà tư bản ——
Lúc Cao Vũ vọt tới trước mặt Xán Xán, nàng ngẩn người nhìn chén nước trên bàn, ánh đèn mờ mờ mà lóe ra vừa vặn ẩn tàng đôi mắt sưng đỏ của nàng, chẳng qua là không ẩn đi được cảm giác tê tê dại dại ở trên môi kia, vẫn truyền tới trong lòng.
"Làm sao ngươi tới đây? Một mình?" Cao Vũ đi tới, ngồi vào bên cạnh nàng.
Xán Xán không trả lời, chỉ lo nhìn chén nước, thân chén thủy tinh được lau đến khi rất sáng, sáng loáng đâm vào mắt.
"Xán Xán!"
Nàng rốt cục lấy lại tinh thần, "A?"
Cao Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, "Tại sao ngươi tới đây?"
Tại sao? Xán Xán cúi đầu suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, "Ta muốn uống rượu!"
Lông mày anh tuấn khẽ tụ lại, tinh tế đánh giá mặt của nàng, sau đó ánh mắt dừng lại trên môi của nàng, ánh mắt của hắn chìm xuống, "Ngươi uống gì?"
"Loại nào mạnh là được!"
Khẩu khí rất lớn, Cao Vũ ngoắc ngoắc khóe miệng, "Tiểu Bạch, đi pha một ly cocktail Margaret." ( cocktailshake/ct/718-cocktail-margaret. html)
"Nha..." Bị khấu trừ một tháng tiền lương nên Tiểu Bạch rũ cụp đi pha rượu.
Mẹ kiếp! Sau này không bao giờ ... ở sau lưng lão bản cá cược nữa! Sẽ tai nạn chết người!
Chén thủy tinh trong suốt chứa chất lỏng màu đỏ được bưng lên, phía trên còn cắm miếng chanh, nhìn qua có điểm giống nước trái cây.
Xán Xán nhíu mày, "Cái này rất mạnh sao?" Nhu cầu cấp bách bây giờ của nàng là muốn nhờ rượu cồn đem một đầu tương hồ quên đi, tốt nhất ngày mai vừa tỉnh dậy hết thảy mọi thứ khôi phục lại bình thường.
Cao Vũ gật đầu, "Rất mạnh."
Xán Xán cầm lấy chén rượu, vừa muốn uống, lại có chút do dự, "Rất mạnh...rất đắt sao?"
Cao Vũ lắc đầu, "Yên tâm..."
Cho nên nàng yên tâm lớn mật uống một hớp, thế nhưng, rất ngọt!
"Ta sẽ giảm giá 20% cho ngươi."
"Phốc ——" một ngụm rượu phun lên áo sơ mi của Cao Vũ.
"Thật xin lỗi..." Vừa đau lòng tiền kia, còn vừa phải nói xin lỗi, thật là thất bại về nhà.
"Không sao." Cao Vũ không thèm để ý chút nào khoát khoát tay.
"Phí giặt quần áo sẽ tính vào tiền rượu."
TAT
Ngươi giỏi ~ ngươi giỏi ~ Xem như ngươi lợi hại... (câu lần này xin tự động hợp với ngữ điệu. )
"Trả thì trả!" Dưới hai đòn đả kích nặng Xán Xán rốt cục quyết định dù bất cứ giá nào, "Bất quá nói trước, ta muốn ký sổ!"
"Không thành vấn đề." Cao Vũ nhún nhún vai, khóe miệng thủy chung chứa đựng một tia cười.
Bất cứ giá nào phải uống thật nhiều rượu để say đã.
"Mau mau mau, nữ nhân lần trước kia lại đang uống rượu!"
"Thật?" Tất cả đám người đều trợn to hai mắt, trong mắt cũng lóe ra quang mang bát quái, như ong vỡ tổ đi tới ghế sa lon phía sau lắng nghe.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên có tiếng loáng thoáng truyền đến.
"Cao đại ca, ngươi có thể giảm giá một chút nữa có được hay không?" Uống rượu say vẫn không quên cò kè mặc cả.
"Được! Bất quá ngươi phải nói cho ta biết tại sao muốn đến nơi đây uống rượu?"
Xán Xán rũ đầu xuống, "Không muốn nói..."
"Chiết khấu bảy mươi phần trăm?"
Khẽ cắn răng, không lên tiếng.
"Cho sáu ly?"
Có chút động tâm.
"Thôi, không muốn nói thì coi như xong."
"Ta nói ta nói!" Xán Xán nóng nảy, "Chính là Noãn Noãn ca... Hắn... Hắn..." Nàng còn chưa có say đến hoàn toàn, cắn môi, thật vất vả làm đôi môi đỏ lên, "Hắn hôn ta..." Thanh âm kia nhỏ đến giống như con muỗi, bị tiếng nhạc ở quầy rượu che mất, nghe từ được từ mất.
"Nghe được cái gì?" Phía sau ghế sa lon, một đám chuột giao đầu tiếp nhĩ.
"Hình như là ca ca của nàng không đồng ý hai người bọn họ gặp gỡ!" Tiểu Bạch mới vừa bị khấu trừ tiền lương nghe hết sức cẩn thận, nếu có thể bắt được chút nhược điểm của lão bản, nói không chừng có thể đem một tháng tiền lương trở về.
Ca ca hắn cũng biết lão bản bất lực nha? Mọi người nghị luận rối rít, "Lão bản nói như thế nào?"
"Không có nghe rõ, thật giống như hỏi nàng thích hắn không."
"Nàng kia trả lời như thế nào?"
"Ách... Thật giống như nói thích lão bản, nhưng không nỡ lừa gạt ca ca... Còn nói muốn đi... Đi... Đúng rồi! Bỏ trốn! Bọn họ muốn bỏ trốn!"
"Wow! Dũng cảm a! Vì yêu tình phấn đấu quên mình, bọn họ thật là quá vĩ đại!"
...
Thật ra thì Tiểu Bạch đồng học hoàn toàn hiểu sai ý, bọn họ nguyên nói là như vậy:
"Ngươi thích hắn có đúng không?"
"Dạ..." Xán Xán vừa uống một ngụm rượu, loại rượu này rất ngọt, kì thực độ cồn rất cao, một ngụm cũng có thể khiến người ngà ngà. Men say thấm, tự nhiên lớn gan, "Nhưng là Noãn Noãn ca... Hắn không thích ta..." Nàng vừa nói, ngực đầy buồn đau, tiếp tục nuốt một ngụm rượu xuống, một ly rượu rất nhanh chỉ thấy đáy.
"Hết rồi." Nàng ngẩng đầu, mắt say lờ đờ mông lung.
"Uống nữa không? Ta kêu bọn họ pha cho ngươi một ly nữa."
"Không cần làm phiền, tự ta đi lấy..." Nàng vừa nói, ngã trái ngã phải đứng lên, khẽ kêu một tiếng đụng phải một lồng ngực kiên cố, sau đó liền say.
"Ngu ngốc!" Nhìn người trong ngực, nhíu mi tâm dịu lại, "Một chút phòng bị cũng không có, lỗ lả làm sao bây giờ?" Lời này nhẹ nhàng, giống như là trách cứ, càng giống là thương tiếc.
Hắn đứng lên, đem người trong ngực nhẹ nhàng ôm lấy.
Thật nhẹ.
"Thật không biết tự chăm sóc mình."
Phun ra câu nói kia xong, hắn ôm nàng đi ra ghế sa lon.
"Các ngươi đang làm gì đó? Phía sau ghế sa lon có tiền để nhặt sao?"
Các vị đang giao đầu tiếp nhĩ vội nhảy xuống, nhưng ngay sau đó rối rít đứng lên, có kẻ lớn mật đi lên trước, hướng hắn cầm quả đấm, "Lão bản! Cố gắng lên!"
Một kẻ khác đi tới, "Đúng! Lão bản, các ngươi nhất định sẽ thành công! Tình yêu có thể chiến thắng tất cả!"
"Lão bản, ta cái gì cũng không nói ..." Tiểu Bạch đồng học khóc rống lau nước mắt đi tới, "Một tháng tiền lương kia xem như tiền sữa bột cho cục cưng sau này... Còn có tháng sau! Tiền lương tháng sau ta cũng không cần!" Không nghĩ tới lão bản bình thường lạnh lùng thế nhưng sẽ vì tình yêu làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, quá cảm động!
Cao Vũ bất động thanh sắc nhìn hắn, "Tốt, làm khó ngươi."
"Còn có ta, tiền lương tháng này ta cũng không cần, coi như... Tiền để các ngươi làm lễ kết hôn."
"Còn có ta! Còn có ta!" Mọi người phía sau tiếp trước, rối rít hướng tình yêu vĩ đại biểu đạt tôn sùng nhất kính.
"Nếu tất cả mọi người nhiệt tình như vậy, cám ơn nhiều." Nói xong, hắn ôm Xán Xán, đi lên lầu.
Phòng làm việc của Cao Vũ ở trên lầu "Hành lang thời gian gấp khúc", nói là phòng làm việc thật ra thì chính là nhà trọ, có giường có thiết bị điện, đầy đủ vô cùng.
Khi hắn mở cửa, thời điểm ôm Xán Xán tiến vào gian phòng, thân thể mềm mại trong ngực, tay nàng ôm cổ hắn thật chặt.
Đèn trên tường bên trong phòng lộ ra ánh hoàng hôn, phủ vào trên mặt Xán Xán, ở hốc mắt nơi quăng hạ hai mảnh bóng tối. Hắn tinh tế nhìn ngũ quan của nàng, cho đến khi ánh mắt rơi vào vết sưng trên môi kia, hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
"Hắn hôn ta..."
Câu nói kia giống như con muỗi không ngừng rù rì ghé vào lỗ tai hắn, sâu thẳm trong ngực hắn là cảm giác không thích dũ phát mãnh liệt, mơ hồ có chút khó chịu.
Hắn buồn bực khó chịu, cúi người đem nàng đặt ở trên giường.
Một cái tay bỗng dưng bắt được vạt áo của hắn.
"Đừng đi..." Xán Xán nhắm hai mắt, nhưng trong miệng lẩm bẩm, "Đừng đi, đừng đi..." Nút áo trước ngực chẳng biết từ lúc nào đã bị tuột ra, mơ hồ lộ ra xuân sắc, ngực khẽ nâng lên hạ xuống, thật mê người.
Đừng đi... Đừng đi...
Thanh âm kia giống như ma chú dẫn dắt hắn, hắn cúi người xuống.
Cả người nàng ở dưới thân thể của hắn.
Đối với Cao Vũ mà nói, đây là một loại cảm giác kỳ diệu trước nay chưa có, lúc này, mặt của bọn họ gần như vậy, cơ hồ sẽ chạm vào nhau, hô hấp cũng phả vào trên mặt của đối phương.
"Đừng đi..."
Nàng vừa lẩm bẩm một câu, phảng phất nói cho hắn biết, có lẽ... Có thể thử một chút?
Đôi môi rơi vào trán, giữa lông mày, theo sống mũi một đường đi xuống...
"Đừng đi... Noãn Noãn ca..."
...
Trong phòng im ắng, thiết bị cách âm thật đáng hài lòng đã đem hết thảy âm thanh huyên náo bỏ ở phía ngoài.
Tựa như lòng của nàng, cũng đã đem hết thảy những thứ khác để ở phía ngoài.
Tiếng cửa mở vang lên, hắn đứng ở cửa, ngắm nhìn lần cuối, con ngươi đen nhánh hiện lên một mảnh ôn nhu.
Ngươi phải Hạnh phúc, biết không?
Chốc lát, vang lên thanh âm đóng cửa, gian phòng khôi phục sự yên lặng.
Không khí hoàng hôn trong ngọn đèn lẳng lặng chảy xuôi.
Người ở trên giường trở mình, một giây trước khi ngủ say, vẫn còn đang lẩm bẩm câu nói kia, "Đừng đi... Noãn Noãn ca..."
*****
Khi Xán Xán tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau, trong phòng không có một bóng người. Nàng đã tỉnh rượu, nhưng đầu còn ngất ngây, mơ mơ màng màng, lảo đảo mở cửa, xuống lầu.
Bởi vì thời gian "Hành lang thời gian gấp khúc" buôn bán đã qua, nên lúc nàng lúc xuống lầu không có một bóng người.
"Có ai không?" Nàng la một tiếng, mới cảm thấy cổ họng khàn khàn, đầu đau đớn.
"Cuối cùng ngươi đã tỉnh!" Một cái thanh âm từ quầy ba truyền đến, Xán Xán theo tiếng nhìn lại, thấy một người từ phía sau quầy ba đứng lên, vẻ mặt thống khổ nhìn nàng.
"Ngươi là..."
"Nếu ngươi không tỉnh, ta sẽ chết vì buồn ngủ." Tiểu Bạch kéo hai túi mắt to u oán nhìn Xán Xán, trong lòng tính toán sau này phải tránh nữ nhân này càng xa càng tốt.
Xán Xán không giải thích được, "Tại sao?"
"Tiểu thư! Từ khi đóng cửa ta vẫn ở dưới lầu chờ ngươi, có thể không mệt không?" Hắn vừa nói, vươn tay, cầm trong tay một vật, "Đây là lão bản bảo ta đưa cho ngươi."
Lão bản? Xán Xán ngẩn người, mới ý thức được là hắn đang nói về Cao Vũ, cho nên đưa tay nhận lấy.
Một túi màu xanh nhạt bảo vệ môi trường, bên trong là túi xách của nàng, còn có một hộp sữa tươi, một gói bánh mì.
Nàng đem từng đồ trong túi lấy ra, mới phát hiện trên hộp sữa tươi có dán một tờ giấy tiện lợi. Trên tờ giấy màu vàng nhạt dung bút máy màu đen viết một loạt chữ ——
"Ăn điểm tâm, đừng quên rửa mặt."
Đây là lần đầu tiên Xán Xán nhìn thấy chữ Cao Vũ, hoàn toàn không giống tướng mạo âm nhu của hắn, chữ viết có lực thật là mạnh mẽ, tuy đơn giản là đôi câu vài lời nhưng đủ thấy hắn rất tỉ mỉ, trong lòng Xán Xán không khỏi có chút cảm động.
Nàng vừa ăn bánh mì, vừa nhấp một hớp sửa tươi, thuận tay lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhất thời xuống kêu to một tiếng. Mười mấy cuộc gọi nhỡ cùng là một số, đó là một số lạ.
Đây là xảy ra chuyện gì? Nàng đang buồn bực, điện thoại lại tới nữa, vẫn là cái số kia.
Nhấn nút nhận cuộc gọi, trong điện thoại di động truyền ra một giọng nói ngọt ngào, "Uy, xin hỏi ngài là người yêu Triệu Noãn Noãn sao?"
Xán Xán bỗng dưng sửng sốt, "Coi là... Xem như thế đi..."
"Xin chào, Triệu tiên sinh bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố, xin ngài lập tức..."
Ba ——
Thanh âm hộp sữa bị rơi, Tiểu Bạch gục ở trên quầy mê man ngẩng đầu, trong quán rượu đã không có một bóng người, chỉ còn lại có một chất lỏng màu trắng đột ngột ở lại nơi đó.
———————
Sáng sớm thứ hai, giờ cao điểm ở thành phố J, số lượng dòng xe chạy nhiều kinh người. Một bóng người gầy yếu vọt tới ven đường, liều mạng ngăn một chiếc xe taxi đang chạy lại.
Thanh âm thắng xe chói tai, tài xế từ trong xe nhô đầu ra, "Làm gì? Mới buổi sáng đã muốn chết a!"
Nữ nhân xông lên phía trước, "Sư phụ! Tới bệnh viện thành phố! Mau!"
"Không đi!"
"Van xin ngươi, sư phụ! Ta... Lão công ta bị tai nạn xe ..." Mắt nàng đỏ, trên mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ai nhìn cũng không đành lòng cự tuyệt.
"Không nói sớm! Mau lên xe!"
Một đường chạy như điên, tâm Xán Xán càng thắt chặt.
Cũng là lỗi của nàng, ngày hôm qua nàng không nên xúc động chạy thẳng như vậy, nếu tối hôm qua ở cùng hắn, hắn sẽ không bị tai nạn xe, cũng sẽ không...
Nước mắt tuôn trào, tay chân lạnh cóng, cả người cũng vì sợ hãi mà run rẩy.
Sư phó đang toàn lực lái xe cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào, "Cái kia... Ngươi không nên lo lắng, bây giờ y học phát đạt như vậy, coi như là người sống sống thực vật cũng có thể chữa được..."
...
"Ngươi đừng khóc a! Ta... Ta không lấy ngươi tiền xe!"
...
Xe dừng trước cửa bệnh viện thành phố, Xán Xán từ trong xe đi ra ngoài, lấy tốc độ nhanh nhất xông ào vào đại sảnh bệnh viện, bắt được một y tá mở miệng hỏi, "Có phải nơi này có một bệnh nhân tên gọi Triệu Noãn Noãn, hắn ở nơi đâu? Mau mang ta đi! Mau..."
Trên mặt tiểu thư y tá treo nụ cười nghề nghiệp, "Ta đi tra, xin chờ một chút."
"Tiểu thư, ngươi nhanh một chút?" Xán Xán sắp điên.
Tiểu thư y tá không nhanh không chậm ngẩng đầu, "Xin hỏi bệnh nhân tên gọi là gì?"
"Triệu trong Triệu Châu, Noãn Noãn trong ấm áp, Triệu Noãn Noãn! Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!"
"Tiểu thư, xin hỏi ngài là người nhà bệnh nhân sao?"
"Đúng! Nhanh lên một chút!"
"Xin hỏi tên ngài là gì?"
Xán Xán rốt cục nổi đóa, "Uy! Ta nói ngươi nhanh một chút, ngươi hỏi tên ta làm gì?"
"Thật xin lỗi, quy định quốc gia..."
"Quy định cái đầu a! Ngươi không nói cho ta hắn ở đâu, ngay bây giờ ta sẽ đi trách cứ bệnh viện các ngươi hiệu suất làm việc xuống thấp, công việc tản mạn, thái độ ác liệt, nước hoa của y tá quá nồng..."
"Phòng bệnh 436!"
*****
Lúc Xán Xán chạy tới phòng bệnh 436, cửa phòng bệnh đang đóng, nội tâm không yên của nàng càng ngày càng mãnh liệt, đang muốn đưa tay đẩy cửa ra, trong cửa bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu sợ hãi.
"A —— "
Là một thanh âm nam nhân.
Chẳng lẽ...
Trái tim Xán Xán bị bóp ngặt, đang không biết làm sao, cửa chợt mở ra, sau đó một bóng người vọt ra. Xán Xán không chuẩn bị, hai người đụng vào nhau.
Nàng đặt mông ngồi dưới đất, không để ý đau đớn mở mắt ra, ánh mắt nam nhân kia cũng kinh hoảng nhìn nàng, không phải là Triệu Noãn Noãn.
Ánh mắt dừng lại chốc lát, từ kinh hoảng đến tuyệt vọng, sau đó hắn vùng dậy, bỏ chạy không thấy bóng.
Nhìn phản ứng mới vừa rồi của người đó, chẳng lẽ... Hắn là người tình của Triệu Noãn Noãn? Không phải Triệu Noãn Noãn đã...
Trong lòng vừa ức chế vừa bất an, Xán Xán cực kỳ nhanh từ trên mặt đất bò dậy, "Noãn Noãn ca!" Kêu khóc phá cửa mà vào, nhào tới bên cái giường khóc rống, "Noãn Noãn ca, ngươi không thể chết được a! Cũng là lỗi của ta! Là ta hại ngươi! Ngươi chết như vậy ta phải làm sao bây giờ? Ta không muốn thành quả phụ ... Noãn Noãn ca..."
Vừa khóc vừa lục lọi, xong xong, ngực Noãn Noãn ca cũng mềm nhũn.
"Tiểu thư, ngươi không nên sờ ngực của ta nữa, được không?" Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, tiếng la khóc ngừng lại, Xán Xán nước mắt mông lung ngẩng đầu, nhìn người trước mắt.
"Noãn Noãn ca... Ngươi... Ngươi bị tai nạn biến thành nữ nhân ư?"
Mắt nữ nhân trên giường bệnh trầm xuống, rốt cục hỏng mất, "Ngươi mới bị tai nạn biến thành nữ nhân! Cả nhà các ngươi cũng bị tai nạn biến thành nữ nhân!" Sau chốc lát thất thố, nàng hừ lạnh một tiếng, nhanh nhẹn tung mình xuống giường, cũng không quay đầu lại đi khỏi phòng bệnh.
Xán Xán ở bên cạnh thấy vậy sửng sốt sửng sốt.
Triệu Noãn Noãn đâu?
"Hmm... Ha ha ha..."
Rốt cục, người ở phía sau rèm vẫn nghe nhịn cười không được, bởi vì cười quá kích động, không cẩn thận bị sặc, tiếng cười biến thành tiếng ho khan, sau lại là tiếng cười.
Noãn Noãn ca!? Xán Xán rốt cục nghe ra thanh âm kia.
Xôn xao ——
Tấm màn treo bị kéo ra, thì ra bên trong còn có một giường bệnh, Triệu Noãn Noãn ở phía trên ôm bụng cuồng tiếu, "Xán Xán... Làm sao có... Sao có người ngốc như ngươi vậy? Tai nạn biến thành nữ nhân? Ha ha ha ha..."
Bỗng nhiên tiếng cười của hắn dừng lại, ánh mắt nhìn nàng.
"Ngươi khóc?" Hắn thu hồi nụ cười, nhìn đôi mắt hồng hồng kia, tâm co rút đau đớn.
Không nghĩ tới nha đầu này mới vừa rồi là... đều là thực lòng.
Nàng khóc! Nàng khóc!
"Đừng khóc!" Hắn nhanh chóng từ trên giường bước xuống, chỗ bị xe đụng vẫn còn đau, đầu cũng có chút choáng, nhưng vẫn có thể chính xác ôm chặt lấy nàng, "Khóc cái gì? Có cái mà phải khóc? Không phải là ta đang rất tốt sao? Đừng khóc ... Ngoan..."
Càng an ủi, người trong ngực càng khóc vang, đầu tiên là khóc nức nở, dần dần nổi thành một trận, giống như hài tử bị ủy khuất lớn tiếng khóc, nước mắt thấm ướt áo bệnh nhân của hắn, nước mũi nước mắt đều được bôi vào.
"Ngươi bại hoại, khốn kiếp, khốn kiếp! Ngươi... Ngươi làm ta sợ muốn chết... Wow..."
"Đừng khóc, đừng khóc..." Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng đang co quắp, "Là ta bại hoại, là ta khốn kiếp, là ta khốn kiếp... Ngoan, đừng khóc ..."
"Cũng là ngươi sai... Wow..." Xán Xán vẫn còn tiếp tục khóc.
"Là lỗi của ta! Toàn bộ là lỗi của ta! Đừng khóc, đừng khóc..." Thấy nàng khóc như vậy, nhất thời chân tay hắn cũng có chút luống cuống, rốt cục hắn nghĩ tới điều gì, nhẹ nhàng ở bên tai nàng nói, "Ngoan, ta bồi thường cho ngươi có được hay không?"
Tiếng khóc rốt cục giảm đi, sau một lúc khóc bù lu bù loa mặt nàng từ bộ ngực lộ ra, mắt sưng thành một dòng, lỗ mũi hồng giống như ô mai, đôi môi lại càng thê thảm không nỡ nhìn.
"Làm sao... Bồi thường lại?" Thanh âm đứt quãng, bởi vì thân thể kịch liệt khóc không nhịn được xúc động.
Hắn nhíu mày, "Thật xấu."
Nói nhảm! Còn không phải là vì tên khốn kiếp ngươi, Xán Xán nổi giận, "Xấu thì sao? Xấu ngươi cũng phải bồi thường cho ta!"
"Dạ dạ!" Hắn nhấc khóe miệng, ánh mắt tựa như hồ nước ôn nhu.
"Tô Xán Xán, ngươi lấy ta nhé!"
← Ch. 50 | Ch. 52 → |