Truyện:Hai Ta Kết Hôn Sao - Chương 31

Hai Ta Kết Hôn Sao
Trọn bộ 54 chương
Chương 31
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Ta không vội, ngày mai đem đổi cũng được." Nàng đang cao hứng, nói gì cũng không thể đem quái vật để chạy mất?

"Không được!" Triệu Noãn Noãn lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, "Chuyện ngày hôm nay hôm nay làm, đừng có mà lề mề."

"Không sao!" Xán Xán thì thầm một tiếng, "Dù sao cũng đã có Cao đại ca, đừng lãng phí tiền đổi lại pin."

Tự vạch áo cho người xem lưng, Triệu Noãn Noãn càng phát ra quyết tâm kiên định đổi lại pin, "Ta nói đổi lại thì đổi lại, bây giờ! Ngay lập tức! Ngay lập tức!" Sau đó, rắc cắm máy vi tính lại một lần nữa bị nhổ ra.

Chẳng những quái thú còn chưa có đánh chết, chiến tích thật vất vả cũng không còn bảo tồn được, đi theo Triệu Noãn Noãn đến cửa hàng bán đồng hồ, trong lòng Xán Xán đang cực độ vặn vẹo.

"Lão bản! Đổi lại viên pin!" Ba một chút đem để xuống quầy, lão bản đang sửa chữa thấy bên ngoài kêu to một tiếng, một dúm mái tóc gắn trên đầu cũng rớt xuống.

Ban ngày ban mặt, khó có thể gặp cướp? Làm sao một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có?

"Tiểu tiểu tiểu thư... Chúng ta nơi này đổi lại pin thì phải trả tiền..."

"Nói nhảm!" Xán Xán vỗ bàn một cái, "Bất kể bao nhiêu tiền, đổi lại cho ta cái chất lượng tốt nhất! Dung lượng lớn nhất! Cái loại có thể sử dụng mười năm!" Dù sao xuất tiền coi tiền như rác, càng nhiều càng tốt!

Nguyên lai là tới cửa làm ăn, lão bản vẻ mặt bối rối lập tức đổi nụ cười a dua, vung mái tóc, "Được! Không thành vấn đề!"

Thời điểm trả tiền, Triệu Noãn Noãn mộng.

"Lão bản, đây là cái loại pin gì?" Một trăm đồng lấy ra, thế nhưng chỉ tìm về cương băng!

"Bảo hành cả đời!"

"Làm sao... Chưa nghe nói qua?"

"Các ngươi dĩ nhiên chưa nghe nói qua?" Lão bản lộ vẻ khinh thường ra mặt, "Đây là sản phẩm chuyên nghiệp cho nhân sĩ dùng, chẳng những chất lượng tốt, dung lượng lớn, hơn nữa còn bảo hành cả đời!"

"Bảo hành cả đời?"

"Đúng!" Lão bản vỗ ngực, "Ta bảo đảm, cho dù cái cân này có hư, pin vẫn còn có thể sử dụng!"

-_- [] [] [] quả nhiên là viên pin tốt!

Cho là Triệu Noãn Noãn dùng chín mươi tám đồng mua viên pin nhất định rất buồn bực, thật không nghĩ đến, ra khỏi cửa hàng đồng hồ Triệu Noãn Noãn tâm tình thật tốt, "Xán Xán, chúng ta đi siêu thị!"

Sắc mặt Xán Xán liền biến, "Sao lại còn muốn đi siêu thị?" Nàng một lòng nghĩ tới về nhà cùng quái thú tái chiến ba trăm hiệp.

"Nếu đã ra ngoài, thuận tiện đi mua một ít đồ dùng hằng ngày, trong nhà trước sau cũng dùng đến? Nào là dầu, muối, dấm, gà tinh, tương ngọt, bột hồ tiêu..." Hắn tự bắt tay vào làm và rất làm nghiêm túc, sau đó rất chân thành ngẩng đầu, "Xán Xán, ta phát hiện ngươi sau sẽ tiêu thụ những đồ này đặc biệt nhanh a..."

"Được rồi, đừng có đề cập đến nữa!" Xán Xán đại hoảng, "Ta không đi đâu có được?" Không có biện pháp, cắn người miệng mềm bắt người nương tay, ai bảo mình là người ăn nhờ ở đậu đâu?

Khuôn mặt Triệu Noãn Noãn nhất thời xuân phong, đem cái cân để vào trong xe, hướng Xán Xán khẽ mỉm cười, "Đi thôi!"

"Đi?" Không phải là có xe sao?

"Không xa, đừng lãng phí xăng."

Chẳng lẽ là vì đã hoang phí chín mươi tám đồng pin kia? Xán Xán hối hận không thôi, nàng sai lầm rồi, nàng không nên đem tiêu tiền của Triệu Noãn Noãn, siêu thị XX kia cần qua hai con đường, tức là mất khoảng 20'!

Sự thật chứng minh, nàng lại sai lầm.

Triệu Noãn Noãn mang nàng đi một ... siêu thị khác, đã đi năm con đường, gần một canh giờ, thời điểm đi tới lầu dưới siêu thị, Xán Xán đã gục trên mặt đất.

Quả nhiên, phụ nữ chính là không có thể lực.

"Sao không đi tiếp?" Triệu Noãn Noãn như cũ mặt không đổi sắc, bước đi nhẹ nhàng.

Xán Xán há mồm, hình dáng của miệng khi phát âm giống một chữ "mệt".

"Làm sao nhanh như vậy đã mệt mỏi? Vậy đợi lát nữa làm sao đi trở về đi bây giờ?"

Lại còn muốn đi bộ trở về! Xán Xán kinh hãi.

"Ta không đi, ta không đi..." Đầu lắc như trống bỏi.

Bỗng nhiên, trên vai căng thẳng, một cái cánh tay đặt lên, Triệu Noãn Noãn mỉm cười nhìn nàng, "Đừng đùa bỡn như trẻ con nữa, ta dẫn ngươi đi."

Xán Xán sửng sốt, tim đập bỗng nhiên không khỏi nhảy nhanh mấy nhịp.

"Đi." Triệu Noãn Noãn không hề nhìn nàng nữa, tay như cũ đặt trên vai của nàng, hết thảy cũng tự nhiên như vậy, họ cũng thật tự nhiên đi vào phía trong.

Cho nên, quỷ thần xui nàng khiến nàng đi theo chân hắn.

Di? Làm sao thắt lưng nàng không đau, chân cũng đã không đau, bước đi đều có tinh thần! Tại sao lại như vậy?

"Xán Xán?"

Đột nhiên xuất hiện thanh âm phá vỡ màn tự hỏi của Xán Xán, hai người dừng bước lại, không hẹn mà cùng theo nơi phát ra tiếng nói nhìn lại.

Cách đó không xa, một thân ảnh thon dài đang nở nụ cười ưu nhã nhìn bọn họ.

*****

Lạc Thiểu Tuấn đứng ở nơi đó, áo sơ mi trắng, áo vest ô vuông, niềm vui phát ra ở trên trán, gọng kính đen hạ xuống để lộ ra ánh mắt sáng ngời, cùng với nụ cười tươi kia mang theo chút ít ưu thương sáng rõ. (xin đừng nhìn ta, đây là niềm vui xấu xa của ta =_= [] [] [])

Thời điểm nàng nhìn thấy, trong đầu Xán Xán trước hết hiện lên chính là chén cháo thịt gà nấu nấm đông cô.

"Đã lâu không gặp." Thanh âm Lạc Thiểu Tuấn bất ôn bất hỏa, lược lược mang chút ít từ tính, phối hợp nụ cười kia vừa đúng.

Xán Xán nhất thời có chút lúng túng, bọn họ dạng này tính là xem mặt thất bại sao? Thất bại lại gặp mặt, hẳn là rất kỳ quái mới đúng chứ, tại sao Lạc Thiểu Tuấn nhìn qua giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh?

"Thật là trùng hợp, cô cũng tới đi dạo siêu thị sao?"

"Chẳng qua là thuận đường mà thôi." Triệu Noãn Noãn nhàn nhạt nói chen vào, nắm bờ vai Xán Xán ngày một chặt hơn.

Thuận đường? Xán Xán nhíu mày, nếu như điều này cũng gọi thuận đường, thì nước Mỹ và Trung Quốc chỉ cách nhau bờ sông Tiền Đường.

Lạc Thiểu Tuấn tựa hồ cũng không thèm để ý thái độ của Triệu Noãn Noãn, chẳng qua là cười nhìn về phía Xán Xán, "Hai huynh muội cô tình cảm thật tốt."

Hiểu lầm lớn kia, Xán Xán vội vàng khoát tay, "Không có..."

"Không sai! Chúng ta tình cảm luôn rất tốt." Triệu Noãn Noãn thẳng khí hùng hồn tiếp nhận nói.

Trên vẻ mặt Lạc Thiểu Tuấn dũ phát ôn nhu, mỉm cười nhìn Xán Xán, "Thật tốt, ta cũng vậy rất muốn có một muội muội đáng yêu như thế."

Khả ái? Xán Xán nhất thời đỏ mặt, mặc dù nàng luôn luôn tự xưng là khả ái, bất quá lời này từ trong miệng soái ca nói ra, cảm giác chính là không giống!

Ánh mặt trời rực rỡ, khí trời rất tốt, Điểu nhi cười, Hoa nhi nở. (chim hót, hoa nở ấy mà. )

Triệu Noãn Noãn mặt không chút thay đổi liếc khuôn mặt cười đến mức giống như đóa hoa của Xán Xán."Khả ái không có nhìn ra, phiền toái thì có một đống lớn."

Ánh mặt trời không rực rỡ, khí trời cũng không tốt nữa, Điểu Nhi bay đi, Hoa nhi khô héo.

Triệu Noãn Noãn, ngươi quả nhiên làm người ta chán ghét!

Kẻ địch mạnh ta yếu, nàng không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt tràn đầy oán hận quăng qua, dung chiến dịch im lặng đấu lại hắn một vạn lần a một vạn lần.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng cười lanh lảnh, thì ra là những cử động kia đều rơi vào trong mắt Lạc Thiểu Tuấn, nhìn nàng, khóe miệng ngăn không được nụ cười, "Ngươi nhìn, thật là rất khả ái..."

Xán Xán cúi đầu, mặt vừa đỏ.

Lớn lên đẹp trai, quả nhiên còn phải có ôn nhu mới xứng là hoàn mỹ nha!

"Hừ!" Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, "Lạc tiên sinh nếu như không có việc gì nữa, chúng ta đi trước, chúng ta còn có rất nhiều thứ muốn mua." Vừa nói, nắm tay Xán Xán muốn kéo đi.

"đợi một chút!" Lạc Thiểu Tuấn gọi bọn họ lại.

"Lạc tiên sinh còn có chuyện gì sao?" Ánh mắt lạnh lùng.

"Không có gì, chẳng qua là lần trước đi quá vội vàng, không có lưu lại cách thức liên lạc..." Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Xán Xán, trong cách nói năng còn mang theo vài phần ngượng ngùng, "Xán Xán, cô có thể cho tôi số điện thoại di động không?"

Xán Xán nhất thời thụ sủng nhược kinh, lớn như vậy mà lần đầu có nam giới hỏi xin nàng cách thức liên lạc nha! Lập tức, đầu gật xuống giống như gà con mổ thóc, "Được, được..." Vừa nói, bắt đầu tìm điện thoại di động.

Tìm a, tìm a ...

Rất nhanh, mặt của nàng tái đi. Mới vừa rồi đi vội quá, điện thoại di động còn để lại trên xe Triệu Noãn Noãn ~TT

"Nếu không anh đọc số cho tôi, tôi sẽ cố gắng nhớ... A a a..."

Nói còn chưa dứt lời, đã bị người kia kéo đi vài thước, "Đừng có nói chuyện vớ vẩn nữa, ngươi muốn đợi tới tám chín giờ mới về nhà sao? Đi mau..."

Mắt thấy ánh rạng đông Hạnh phúc càng ngày càng yếu ớt, soái ca dần dần lùi xa.

Bỗng nhiên, có một người đuổi theo.

Lạc Thiểu Tuấn!

"Cái này, cho ngươi!" Hắn thật nhanh đem tờ giấy nhét vào trong tay nàng, sau đó đứng ở nơi đó, hướng Xán Xán dần dần đi xa vẫy tay tạm biệt.

"Nhớ gọi điện thoại cho ta..."

Hắn ở phía xa đưa tay làm bộ dạng nhớ gọi điện thoại, so sánh hình dáng của miệng khi phát âm cũng thấy thập phần ưu nhã.

Thời điểm mua đồ, trong tay Xán Xán vẫn nắm tờ giấy nhỏ kia.

*****

Nàng thừa dịp Triệu Noãn Noãn không chú ý len lén mở ra xem, tờ giấy màu trắng đơn giản trên giấy ghi chép một chuỗi mấy số dùng bút máy màu đen, mặc dù viết vội vàng, nhưng chữ viết thật là mượt mà thanh tú.

Hắn tại sao lại đưa cho nàng số điện thoại di động của mình? Chẳng lẽ nói... trong lòng Xán Xán nhất thời dâng lên ngọn lửa hy vọng nho nhỏ, chẳng lẽ xem mặt không có thất bại? Bọn họ còn có duyên...

"Xán Xán, qua bên kia lấy tương ngọt tới đây." Thanh âm của Triệu Noãn Noãn phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của Xán Xán.

"Nha." Nàng tức giận liếc mắt về phía Triệu Noãn Noãn, đi qua bên kia lấy tương ngọt.

"Không đúng, không phải loại đó!"

Thật phiền phức! Nàng thả chai tương ngọt đó ra, đi lấy một loại khác.

"Sai rồi, loại bên cạnh đó!"

"..."

"Không phải loại đó, còn có một loại khác."

"..."

"Ở phía trên nha! Làm sao ngươi đần như vậy?"

Rốt cục, Xán Xán phát hỏa, nơi này lấy một chai, nơi đó lấy một chai, đem các loại tương ngọt trên quầy tất cả mỗi loại lấy một chai, đem đến trước mặt Triệu Noãn Noãn, "Muốn loại nào? Tự mình chọn!"

Triệu Noãn Noãn quét đống chai tương trên tay nàng một cái, "Thôi quên đi, ta đã lấy một chai rồi."

-_-#

Khóc, không được khi dễ người như vậy nha!

Xong, màn khi dễ người còn ở phía sau.

Xán Xán phát hiện, hôm nay yêu cầu của Triệu Noãn Noãn tựa hồ đặc biệt hơn nhiều.

Dấm nhất định phải là loại này, dầu vừng nhất định phải có vỏ ngoài màu xanh biếc, khoa trương nhất chính là gà tinh nhất định phải mua 250 gram! Cứ như vậy, rốt cục, làm Xán Xán chạy đi chạy lại thay địa chủ mua hàng hóa, đến cuối cùng khi mua xong tất cả những thứ cần thiết thì tờ giấy trên tay nàng đã... không thấy!

"Không có, không có, không có..." Thời điểm trả tiền, Xán Xán liều mạng chuyển đồ trên cỗ xe.

"Sao vậy?" Triệu Noãn Noãn nhìn nàng, khó không nở nụ cười.

"Ngươi có thấy một tờ giấy hay không? Lớn như vậy nè, phía trên có chữ viết..." Nàng vừa nói, vừa khoa tay múa chân.

Triệu Noãn Noãn lắc đầu.

"Rõ ràng ở trên tay nha!" Xán Xán cúi đầu lo lắng tiếp tục tìm kiếm.

"Tiểu thư, phiền ngài nhanh một chút? Phía sau có khách vẫn đang chờ." Thu ngân viên bắt đầu thúc giục.

"Đợi lát nữa tìm sau?" Triệu Noãn Noãn ngăn tay nàng lại, "Ngươi nhìn người ta đều đang chờ đợi."

Trong tay nàng cầm chai tương ngọt, vừa nhìn lại quả nhiên phía sau đội ngũ người chờ đã dài vài dặm, đều là các đại bá có ánh mắt khinh bỉ.

⊙﹏⊙b...

Cười khan, "Đừng nhìn như vậy, tôi sẽ đi ra ngoài tìm..."

Tờ giấy, cuối cùng vẫn là không tìm được.

Xán Xán vẻ mặt chán nản đi ra khỏi siêu thị, tâm tình sai tới cực điểm.

"Chúng ta đi taxi."

"A?" Xán Xán ngẩng đầu, "Ngươi không phải mới vừa nói đi bộ trở về sao?"

Triệu Noãn Noãn khẽ mỉm cười, "Đồ nhiều như vậy, hay là gọi taxi." Vừa nói, vẫy tay, một chiếc xe ngừng lại.

"Mau vào đi? Chẳng lẽ ngươi muốn đi bộ đến đó?" Triệu Noãn Noãn thúc giục.

Xán Xán trì hoãn quá thần, vội vàng tiến vào buồng xe.

Nhìn Xán Xán tiến vào buồng xe, tay trái của Triệu Noãn Noãn vẫn nắm chặt giờ mới nới lỏng. Thở phào nhẹ nhỏm, thanh âm kia dần dần bị bóng đêm đang xuống che dấu.

Hắn đưa đồ vào buồng xe, khi cửa xe Cerrada đóng lại, một mảnh giấy nhỏ tầm thường từ trong khe cửa rớt ra ngoài, trùng hợp lại rớt xuống khe nước, chợt lóe lên liền không thấy nữa.

—————————–

Để tìm hiểu về số điện thoại của Lạc Thiểu Tuấn, về đến nhà, Xán Xán lập tức gọi điện thoại hỏi Nhan Như Ngọc, kết quả không thu hoạch được gì.

Khi mới biết Lạc Thiểu Tuấn là một soái ca, Nhan Như Ngọc hối hận không thôi liền đem tất cả cách thức liên lạc với hắn đều xóa đi.

Dĩ nhiên, đây là điều không thể nói cho Xán Xán, cho nên lấy lý do điện thoại di động bị trộm, quên mất mật mã hòm thư.

Chuyện trùng hợp như vậy cũng xảy ra, chẳng lẽ bọn họ nhất định vô duyên?

Xán Xán như đưa đám, cũng chỉ có chấp nhận.

Bất quá, Triệu Noãn Noãn tựa hồ tâm tình rất tốt, nấu một bàn món ăn, bảo là muốn thử một chút đồ gia vị mới mua.

Được rồi, nàng thừa nhận tài nấu nướng của Triệu Noãn Noãn đúng là có ma lực làm cho người ta quên mất bi thương, cho nên ít nhất lúc ăn cơm Xán Xán rốt cục không có buồn bực như vậy nữa.

Bất quá lúc đến giữa bữa ăn xảy ra một chuyện làm Xán Xán bất ngờ.

"Ngày mai ta sẽ đi." Cao Vũ bỗng nhiên lên tiếng.

"Nha." Xán Xán đáp lại một tiếng, trong miệng còn đang nhai một cái đùi gà.

Triệu Noãn Noãn mặt trầm xuống, không nói chuyện.

Nhai lấy nhai lấy, Xán Xán đột nhiên cảm giác có chút không đúng lắm, nếu chỉ đi ra ngoài hai ngày thì sẽ không nói như vậy? Đi, thật giống như không trở lại.

Cho nên hắn để đùi gà xuống, lau miệng, kỳ quái ngó chừng Cao Vũ, "Đi... Là có ý gì?"

"Chính là ta muốn dời ra ngoài ở."

"Nha..." Nàng bừng tỉnh đại ngộ cúi đầu, hai giây sau mãnh liệt ngẩng lên, cả kinh kêu lên, "Ngươi nói gì? Ngươi muốn ra ngoài ở?"

Này này này... Điều này thật ngạc nhiên!

Nàng sợ mình nghe lầm, thẳng tắp nhìn về phía Cao Vũ, lấy được đáp án của hắn là trịnh trọng gật đầu, "Đúng, ta ở bên ngoài đã tìm được nhà trọ tốt, cho nên sẽ không phiền các ngươi nữa."

Hắn lần đầu tiên nói năng nho nhã lễ độ như vậy, nhưng Xán Xán kinh hãi.

Nói thật, nàng vừa bắt đầu đúng là không thể thích Cao Vũ!

Chẳng có người nào tới ở nhà người khác không khách khí như vậy? (còn không biết xấu hổ nói đến người khác -_- [] [] []) kể từ sau khi Cao Vũ vào đây ở, Xán Xán có cảm giác mình biến thành một con quay, và Cao Vũ cầm roi đứng ở bên cạnh, chỉ cần hắn vung roi thì nàng chỉ có thể xoay quanh. Được rồi, cho dù những thứ này ta không so đo, nhưng nàng không cách nào nhịn được khóe miệng luôn giắt nụ cười tà ác của hắn, nụ cười đó che dấu quá nhiều ý đồ, nàng vĩnh viễn đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

Đây là một loại cảm giác rất không an toàn.

Nhưng là... Nàng không phải không thừa nhận, ở chung lâu như vậy, thật ra thì Cao Vũ cũng không có hư hỏng như vậy.

Ít nhất hắn chịu giả trang thành bạn trai nàng, thay nàng ở trước mặt Khương Kiệt thoát khỏi một ngụm ác khí. Ít nhất khi nàng vô ý đánh mất dây đeo điện thoại hắn cố ý thay nàng mua một cái mới. Ít nhất khi nàng rời nhà trốn đi, lúc phát sinh chuyện say rượu gây chuyện, hắn chịu thay nàng giữ bí mật. Ít nhất...

Thật ra thì muốn giữ không có phiền não vĩnh viễn phương pháp rất đơn giản, nhớ kỹ những điều tốt của người khác là có thể vui vẻ.

Nhưng là có đôi khi, nhớ kỹ những điều tốt của một ngừoi, cũng sẽ cho cảm giác mất mát.

Tỷ như, Cao Vũ muốn rời đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)