Truyện:Hai Ta Kết Hôn Sao - Chương 25

Hai Ta Kết Hôn Sao
Trọn bộ 54 chương
Chương 25
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Không nghĩ tới sắc mặt Triệu Noãn Noãn trầm xuống, "Tô Xán Xán, ngươi chớ gạt ta, đêm hôm đó nhà Nhan Như Ngọc căn bản là không có ai ở nhà!"

"Làm sao ngươi biết?" Lời vừa ra khỏi miệng, Xán Xán phát hiện mình nói lỡ miệng, bận rộn che miệng lại hướng Triệu Noãn Noãn lúng túng nháy mắt mấy cái.

Thấy bức nàng tới bộ dáng này, Triệu Noãn Noãn bất đắc dĩ thở dài, hắn làm sao có thể không biết? Đêm hôm đó hắn một đêm không ngủ, chạy tìm những nơi nàng có thể đi, dĩ nhiên cũng không ngoài nhà Nhan Như Ngọc. Nhưng gõ nửa tiếng đồng hồ, ngay cả cửa cũng không mở, nàng làm sao có ở đó được?

"Nói, ngươi rốt cuộc đi đâu?"

"Ta... Ta cùng Như Ngọc... Đi ra ngoài... Đi ra ngoài..."

Câu này vừa nói, thanh âm Triệu Noãn Noãn vang vài phần, "Hơn nửa đêm, các ngươi hai cô bé đi ra ngoài? Đi nơi nào?"

Xán Xán chột dạ, "À đi... Đi giải sầu..."

Một đạo ánh mắt bén nhọn hiện lên, "Đi nơi nào giải sầu?"

"Thì... Đi bờ sông... Hóng gió..."

"Tô Xán Xán!"

Nặng nề một tiếng, Xán Xán cả kinh ngẩng đầu, nhất thời bị ánh mắt Triệu Noãn Noãn làm cho phát sợ, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy vẻ mặt hắn như thế, sắc mặt xanh mét, ánh mắt sáng tỏ, gắt gao ngó chừng nàng. Trong lúc nhất thời, Tô Xán Xán có chút không biết làm sao, trong lòng dâng lên một loại cảm giác xa lạ, thấp giọng mở miệng, "Noãn Noãn ca... Ngươi đừng nóng giận, ta sau này không dám..." Trông bộ dạng hắn như vậy thật rất đáng sợ.

Nhìn Xán Xán trở thanh hình dáng chim cút, tâm Triệu Noãn Noãn tựa hồ giật mình, hắn đưa tay sờ đầu nàng, giọng nói mềm nhũn ra, "Sau này, đừng làm loại việc ngốc ngếch này nữa, biết không?"

"Biết rồi..."

"Bờ sông gió lớn, có thể cảm lạnh."

"Dạ..."

"Tốt lắm, ngủ đi."

"Nha."

Lúc này, thanh âm của nàng tựa như biết điều một chút, sau đó không nói tiếng nào bò lên giường, giống như hài tử biết đã làm sai, vâng lời, chỉ sợ đại nhân lại mắng nữa.

Triệu Noãn Noãn yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, cũng theo lên giường.

"Xán Xán."

"Dạ?" Nàng quuay đầu, tội nghiệp nhìn hắn, thật giống như dùng ánh mắt nói, không nên mắng ta nữa.

"Cao Vũ thật ra không có ác ý gì, ngươi chớ để trong lòng."

"Dạ."

"Nếu như ngươi thật sự tức giận hắn, ta có thể bảo hắn ra ngoài ở."

"Không cần nữa!" Xán Xán vội lắc đầu, mặc dù chuyện này đối với nàng là có một chút chút ảnh hưởng, nhưng là chuyện đã qua, nàng tại sao có thể bởi vì chuyện này ... phá hư nhân duyên của Noãn Noãn ca? Tuyệt đối không được!

Nàng cự tuyệt làm như vậy, tim Triệu Noãn Noãn nhất thời bị xiết chặt, sắc mặt âm trầm xuống, "Ngươi... Có phải hay không đã thích hắn?"

"Ngô..." Xán Xán đầu lắc đắc như trống bỏi, nàng đã bị lừa gạt, đánh chết cũng không muốn trêu chọc cái kia yêu tinh hại người kia nữa.

Triệu Noãn Noãn trong lòng bỗng nhiên dễ chịu, khẽ mỉm cười, "Biết rồi, ngươi ngủ đi."

Xán Xán bị hỏi nhưng không giải thích được, hắn hôm nay là uống lộn thuốc sao? Một lát hung hăng, một lát cười híp mắt, quá không bình thường!

"Noãn Noãn ca, ngươi hôm nay thật kỳ quái."

"Có sao?" Có tâm tình thật tốt nên giọng nói cũng dễ dàng hơn.

"Ngươi có phải có nơi nào không thoải mái không?"

"Không có." Ánh đèn cũng bỗng nhiên trở nên rất nhu hòa.

"Nhưng là ngươi mới vừa rồi một hồi hung hăng, một hồi cười... Thật giống như..." Xán Xán nói thầm.

"Giống như cái gì?" Tường giấy màu sắc thật là đẹp mắt!

"Thật giống có vấn đề về sinh lý nha..."

..."Tô Xán Xán, ngươi ngủ đi cho ta!"

Xán Xán rốt cuộc hiểu rõ, nam nhân một tháng luôn vài ngày như vậy trở nên hỉ nộ vô thường.

*****

Đêm đã khuya, Xán Xán đã ngủ say.

Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, vẩy màu sắc lên chiếc giường.

Triệu Noãn Noãn nghiêng than mình, ánh mắt nhu hòa dừng lại trên mặt nha đầu ở bên cạnh đã ngả đầu nằm ngủ, nàng nhắm hai mắt, gương mặt thịt thịt phảng phất khoác lên một vầng sáng, lông mi chớp, ở dưới hốc mắt có hai mảnh bóng đen, hai mảnh môi khẽ chu, ngay cả ngủ cũng khả ái ngu ngơ như vậy.

Gian phòng tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Tô Xán Xán, lúc ngươi nói láo vẫn nháy mắt, vừa nhìn là biết.

Tô Xán Xán, ngày đó ta ôm ngươi, một ít mùi rượu ai cũng ngửi thấy được phát ra.

Tô Xán Xán, ngươi không nên nói dối.

Tô Xán Xán, ta thật giống như có chút thích ngươi ...

Extra::【 Ngày lễ tình nhân đặc biệt 】

Thời gian cũng đã một năm từ khi Xán Xán cùng Triệu Noãn Noãn kết hôn.

Buổi tối trước hôm lễ tình nhân một ngày.

Xán Xán theo như lệ cũ mở máy vi tính ra, mới vừa lên QQ, hình cái đầu của Nhan Như Ngọc nhanh chóng hiện lên.

Nhan Như Ngọc: Xán Xán, ngày mai có hoạt động gì không?

Xán Xán: ngày mai? Ăn cơm ngủ chơi đậu đậu. (???)

Nhan Như Ngọc: =_= [] [] [] Tô Xán Xán, cuộc sống của ngươi không thể trôi qua có ý nghĩa một chút sao?

Xán Xán: vậy thì, ăn thức ăn ngon, mơ giấc mơ đẹp, đánh thật nhiều đậu đậu.

Lặng yên...

Nhan Như Ngọc: Xán Xán, ngày mai đi xem mặt thì sao!

Xán Xán: ta không đi!

Nhan Như Ngọc: tại sao?

Xán Xán: chẳng muốn đi. (lười tới liền cành cũng không chịu thêu dệt -_- [] [] [])

Nhan Như Ngọc: có rất nhiều soái ca nga! Nghe nói trong đó có toàn thạch vương lão ngũ, chẳng những có tướng mạo Kim Thành Vũ và Mộc Thôn Thác hoàn mỹ kết hợp, hơn nữa nhà còn mở ra mười mấy công ty, quan trọng nhất là hắn còn vô cùng có trách nhiệm nga! Quả thực là nam nhân đích thật trong đám nam nhân!

Xán Xán: (⊙o⊙)...

Nhan Như Ngọc: động tâm sao? Đi đi!

Xán Xán: có thật sao?

Nhan Như Ngọc: có! Tiệc đứng nga! Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!

Xán Xán: muốn ta trả tiền sao?

Nhan Như Ngọc: không cần! Soái ca mời khách!

Xán Xán: tốt! Ta đi!

Kết quả là sáng ngày thứ hai, Xán Xán lần đầu tiên trước 12 giờ đã ra khỏi giường, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần jean, chân mang giày Adidas đã nhiều năm bước ra cửa.

Mục đích cùng Nhan Như Ngọc gặp mặt, hai người vừa thấy đối phương, cũng sốc.

Chỉ thấy Nhan Như Ngọc mặc một một cái váy liền áo đỏ thẫm, phía ngoài chụp vào một áo khoác mỏng Lace màu đen, chân đi giày cao gót tám ly, trên đầu còn cặp một cái cài tóc màu xanh biếc, rất giống một đoạn tiêu giữa mùa. (cái này hổng hiểu lắm. )

Xán Xán nuốt nước miếng, chỉ tay vào Nhan Như Ngọc run run, "Ngươi, ngươi, ngươi cũng không cần phải khoa trương tới như vậy?"

Nhan Như Ngọc khinh thường nhìn thoáng qua Xán Xán, "Ngươi biết cái gì? Tỷ tỷ hôm nay là đi bắt kim quy tế!"

"... Cũng không cần ăn mặc hồng như vậy?"

"Hồng thì sao? Màu đỏ đại biểu số đào hoa!" Nói xong, giảm thấp thanh âm xuống, ghé vào tai Xán Xán len lén nói, "Ta còn mặc một cái quần lót hồng nữa, bảo đảm tất cả cùng vây quanh ta..."

Xán Xán đại hoảng, ánh mắt quét đến bắp chân Nhan Như Ngọc lộ ra bên ngoài, "Ngươi mặc như vậy không thấy lạnh sao?"

Quả nhiên, gặp phải ánh mắt xem thường của Nhan Như Ngọc, "Ngươi biết váy liền áo này tốn bao nhiêu tiền sao? Ta mặc lên người những là tiền a! Làm sao có thể lạnh?" Sau đó thấm thía nói, "Xán Xán, ngươi chừng nào mới có thể học được chút đây? Muốn câu được kim quy tế phải đầu tư tiền vốn a! Tiền vốn a!"

Tiền vốn? Xán Xán cúi đầu nhìn trang phục của mình một chút.

Tóc thắt kiểu đuôi ngựa là vì ăn cái gì cũng không bị dính đến, quần jean giày thể thao là vì đến lúc đó cầm đồ ăn dễ dàng hơn, về phần cái này áo khoác, được rồi, nàng thật ra thì tính toán nếu bẩn thì có thể giặt được... (bội phục a, tính toán kỹ dữ)

*****

"Thôi, thôi, ta cũng biết không có cách nào trông cậy vào ngươi!" Nhan Như Ngọc vung tay lên, "Ngươi đứng ở bên cạnh, để ý tỷ tỷ câu kim quy cho ngươi khai mở nhãn giới!"

Kết quả là, Nhan Như Ngọc tràn đầy ý chí chiến đấu dưới sự hướng dẫn của nàng, hai người quan hệ hữu nghị lên đường!

Mười phút đồng hồ sau.

Xán Xán ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa—— phòng trà Hoa mãn lâu!

"Như Ngọc, ngươi xác định là nơi này sao?"

Nhan Như Ngọc khóe miệng co giật một chút, "Có thể... Hẳn là nơi này..."

"Không phải nói... Ăn tiệc đứng sao?"

Nhan Như Ngọc tiếp tục kéo khóe miệng ra, "Có thể... Phòng trà... Cũng coi như một loại tiệc đứng..."

"Nhưng là tại sao, cái này phòng trà tên thật giống như thanh lâu..."

"..."

Tiệc đứng biến thành ba mươi đồng một tách trà, Xán Xán đối với mơ ước thức ăn ngon hoàn toàn tan biến.

Thôi! Cho dù không tới ăn ngon, vậy coi như đi xem soái ca đi!

Vừa nghĩ như vậy, Xán Xán tinh thần đại chấn, nếu không tới ăn thức ăn ngon, vậy đợi lát nữa thừa cơ hội sờ soái ca một phen! Cũng coi như không uổng công chuyến này! (Xán Xán, ngươi tại sao lại lạc quan như thế? ~o ()o~)

Song, đại chí sờ soái ca của Xán Xán để ở trong đầu, trong nháy mắt bể nát.

Kéo kéo Nhan Như Ngọc bên cạnh: "Như Ngọc, rốt cuộc cái nào là Kim Thành Vũ và Mộc Thôn Thác kết hợp?"

Nhan Như Ngọc vẻ mặt lúng túng, liếc chừng nhìn, giảm thấp thanh âm xuống, "Có thể... Còn chưa tới..."

Mười phút đồng hồ trôi qua.

"Như Ngọc, tại sao soái ca còn chưa có tới a?"

Cái này Nhan Như Ngọc cũng không còn chắc, "Có thể... Người có tiền tương đối bận rộn..."

Mười phút đồng hồ tiếp theo đã qua.

"Như Ngọc, người có tiền thật rất bận rộn a..."

"..."

Một dòng dài mười phút đồng hồ nữa trôi qua.

"Như Ngọc, chúng ta đi thôi..."

"Chờ một chút, kiên trì chính là thắng lợi!"

Rốt cục, mắt vừa thấy mười phút đồng hồ nữa trở thành quá khứ, bỗng nhiên có người tiến tới gần.

"Hai vị cô nương khỏe chứ?"

Xán Xán theo bản năng ngẩng đầu lên, sắp té.

Chỉ thấy người tới một thân đã nhìn không ra gì mà tây trang còn mở rộng ra, nhìn kỹ, còn có thể thấy áo sơ mi trắng bên trong hơn mấy đồng màu vàng mồ hôi, một cái quần jean đến eo ếch trở lên, dưới chân còn đi một đôi giày vải đen nhánh. Không sai! Chính là giày vải!

Xán Xán len lén đẩy Nhan Như Ngọc một phen, Nhan Như Ngọc còn chưa từ trong khiếp sợ hoãn quá thần lai.

Vị kia thấy hai người không có phản ứng, còn cho là mình biểu đạt không đủ rõ ràng, cho nên dứt khoát đem tay duỗi ra ngoài, lễ phép cười một tiếng, "Hai vị cô nương khỏe chứ!"

"Tốt, tốt..." Xán Xán gật đầu, miễn cưỡng chống đỡ làm ra một khuôn mặt tươi cười, bỗng nhiên liếc tới bàn tay đưa đến phía trước, trong khe móng tay thật giống như đen nhánh.

Nhất thời, có cảm giác hít thở không thông.

Nàng vội vàng đụng Nhan Như Ngọc một chút nữa, mau nha! Còn không bắt tay!

Nhan Như Ngọc vẫn không nhúc nhích.

Tay vị kia còn đặt ở trước mặt bọn họ, "Hai vị cô nương —— "

Rốt cục, Xán Xán hỏng mất, nhắm mắt lại, hung hăng nắm chặt.

Tốt! Tốt vô cùng!

Người nọ thấy Xán Xán cùng hắn nắm tay, hết sức cao hứng, "Vị cô nương này họ gì a?"

"Họ Tô..."

"Ai u, thì ra là Tô tiểu thư a! Ta cùng Tô tiểu thư rất có duyên a! Cũng mặc quần jean giống nhau a!"

Xán Xán nghiến răng nghiến lợi, thề không bao giờ ... mặc quần jean này nữa!

Vị kia vừa đưa ánh mắt nhìn tới Nhan Như Ngọc, "Còn vị cô nương này?"

"Chào ngươi... Ta họ Nhan..."

"Ta cùng Nhan tiểu thư cũng rất hữu duyên a! Cùng mặc áo khoác màu đen nha!"

Nhan Như Ngọc thiếu chút nữa ngất đi, cái áo khoác này có đánh chết nàng cũng sẽ không mặc nữa!

"Bất quá..." Vị nhân huynh kia bỗng nhiên thâm trầm một trận, "Cái áo khoác này không thật tốt, chỉ bên cạnh cũng không cắt bỏ sạch sẻ."

Điên rồi, Nhan Như Ngọc rốt cục điên rồi! Đây là Lace! Lace a! Đại ca!

"Như Ngọc, các ngươi đã tới a!" Rốt cục cũng được cứu ra, tới lần này chính là người phát khởi quan hệ hữu nghị Vương cục cưng, cũng là đồng học đại học của Nhan Như Ngọc và Tô Xán Xán.

Hai người quả thực dường như cùng thấy cây cỏ cứu mạng, nước mắt lưng tròng đồng loạt nhìn về Vương cục cưng, mau đưa vị nhân huynh hấp dẫn này đi thôi! Đi thôi!

Vương cục cưng lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có một vị, nhất thời tươi cười rạng rỡ, "Thật là chuyện tốt a! Thì ra là các ngươi đã bắt chuyện!" Dứt lời, chỉ vào vị kia hào phóng giới thiệu, "Như Ngọc, đây chính là Kim tiên sinh ta đã đề cập tới."

"Kim... Tiên sinh?" Nhan Như Ngọc bỗng nhiên sắc mặt đại biến.

Kim tiên sinh thật thà cười một tiếng, "Đã được tiếp chuyện với hai tiểu thư, bản thân ta họ Kim, tên Thành Thác Tai."

Kim Thành Thác Tai!!!!!!!!!

Rắc...rắc..., Xán Xán cùng Nhan Như Ngọc đồng thời ngã.

"Đúng vậy! Kim tiên sinh là người rất có đầu óc làm ăn nga! Hắn kinh doanh mười mấy cửa tiệm!" Vương cục cưng giới thiệu nói.

"Chê cười, chê cười, đây là danh thiếp, hai vị tiểu thư xin nhận lấy."

Xán Xán chiến chiến nguy nguy nhận lấy, chữ màu đen nền trắng, phía trên thêm một loạt chữ thô to nhỏ: Kim Thành Thác Tai Chuỗi dịch vụ sửa chữa xe đạp.

Rất tốt! Rất cường đại!

Vương bảo khố tiếp tục nháy mắt, "Chẳng những như vậy, Kim tiên sinh còn là một nam sĩ rất có trách nhiệm nga!"

Kim tiên sinh ngượng ngùng cười, "Vương huynh đệ nói đùa..." Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên định, "Sặx thỉnh thoảng trong một số tình huống, muốn sửa một chiếc chính là một chiếc, tuyệt đối sẽ không sửa đến hai chiếc xe!"

Vương cục cưng rất là cảm động, "Kim tiên sinh! Ngài thật là nam nhân trong đám nam nhân a!"

Tô Xán Xán rốt cục hỏng mất.

Như Ngọc, ta không bao giờ... muốn trải qua lễ tình nhân nữa! Không nên!!!

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)