Truyện:Hai Ta Kết Hôn Sao - Chương 17

Hai Ta Kết Hôn Sao
Trọn bộ 54 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cao Vũ cởi áo khoác xuống khoác lên cho nàng, quét mắt làm người khác kinh ngạc đều nhanh té, thản nhiên nói, "Bên ngoài lạnh, khác lên kẻo cảm lạnh."

Sau khi khiếp sợ, trong lòng Xán Xán bỗng nhiên dâng lên một cảm giác tựa như vừa mới ăn một một chiếc bánh nướng, ấm áp dễ chịu, ngọt và hưng phấn...

Cao Vũ đi vài bước, thấy hai người kia không có theo kịp, vừa xoay lại, "Đi a?"

"Nga!" Xán Xán lấy lại tinh thần, gương mặt đỏ lên, vội vàng đuổi theo bước chân của hắn.

Phía sau, Triệu Noãn Noãn nhìn bóng lưng hai người, vẻ mặt âm trầm

*****

Đây là ảo giác, đây là ảo giác, đây là ảo giác...

Xán Xán đã nhắc lại trong đầu tới vô số lần, nhưng vô luận nàng thôi miên mình như thế nào, trong đầu vẫn là không ngừng hiện ra bộ dạng Cao Vũ khoác áo lên cho nàng.

Tô Xán Xán, ngươi thật là cái đồ không có tiền đồ! Tên kia không phải là chỉ quàng áo khoác cho ngươi, cộng thêm thời điểm ngã bệnh an ủi ngươi mấy câu thôi sao? Có cái gì là hảo ý a? Còn không phải là hắn làm hại ngươi viêm dạ dày, làm hại ngươi vào bệnh viện! Ngươi hẳn là hận hắn! Hận hắn mới đúng!

Xán Xán chấn chấn gân cốt, sờ sờ bụng, lúc này quyết định lấy thức ăn phân tán sự chú ý của mình.

Đang muốn ăn trộm, bất hạnh bị Triệu Noãn Noãn bắt gặp, "Xán Xán, ngươi đang làm gì đó?"

Xán Xán chậm rãi xoay người, đem mì tôm giấu phía sau, vuốt bụng trống rỗng, "Ta đói bụng." Viêm dạ dày làm hại nàng một ngày không có ăn thứ gì, điều này đối với Xán Xán luôn lấy ăn cơm là vận động chủ yếu mà nói, có thể nói không thể ăn quả thực là cực hình.

"Ngươi bệnh về dạ dày, bác sĩ nói, không thể ăn thức ăn có dầu mỡ."

Trơ mắt nhìn mì tôm từ trong tay bị cướp đi, Xán Xán đau lòng, "Làm sao có thể như vậy, ta đói bụng, ta muốn ăn cái gì đó!" Vừa nói, ánh mắt gian tà hướng tủ lạnh thắm thiết.

Đáng tiếc, Triệu Noãn Noãn một bước đứng che trước tủ lạnh, che ánh mắt khẩn cầu của nàng, "Những thứ này quá lạnh, bác sĩ nói dạ dày ngươi không thể hấp thụ được."

"Ta lấy ra nấu..." Xán Xán đáng thương nhìn Triệu Noãn Noãn.

"Ngươi biết nấu sao?"

⊙﹏⊙b

Thật là quá đáng! Thế nhưng chọc đúng chỗ đau của nàng!

"Bác sĩ nói, bác sĩ nói, bác sĩ có nói ta có thể bị đói mà chết không?" Xán Xán dậm chân đi trở về phòng, lưu lại Triệu Noãn Noãn bất đắc dĩ lắc đầu.

Bởi vì cái gọi là trên có chính sách dưới có đối sách. Xán Xán đóng cửa phòng, lại bắt đầu ở trong phòng tìm tòi, tìm kiếm những thứ lương thực trước kia nàng trữ giấu.

Di? Đi nơi nào rồi? Tại sao không có nữa? Rõ ràng lần trước để ở chỗ này nha...

Trái đất đảo lộn, những thứ thức ăn kia dường như đã mọc cánh hay dường như không cánh mà bay.

Làm khi Triệu Noãn Noãn mở cửa tiến vào, trước mắt là một đống hỗn độn, Xán Xán đang gục trên mặt đất, mặt dán sàn nhà, dùng sức hướng dưới gầm giường chui, hoàn toàn không có chú ý tới có người đi vào trong phòng.

Mắt thấy hết thảy, Triệu Noãn Noãn đột nhiên cảm giác được mấy ngày nay quả thực là tự tìm phiền não, hắn làm sao có thể đối với nữ nhân trước mặt này có cảm giác được?

*****

Bỏ qua một bên những thứ suy nghĩ lung tung kia, hắn không thể nhịn được nữa hướng người bò dưới sàn nói, "Tô Xán Xán!"

Nửa thân bên ngoài gầm giường cứng đờ, vặn vẹo uốn éo, bắt đầu dùng sức chui vào bên trong.

"Ngươi chui ra cho ta!" Tay Triệu Noãn Noãn lanh lẹ, một phát tóm được cổ chân của Xán Xán, sau đó, Xán Xán tựa như một con chuột bị túm đuôi, dễ dàng bị kéo ra ngoài.

"Hình dáng vậy là sao? Ngươi đang ngã bệnh, cần nghỉ ngơi, có biết hay không a?"

Xán Xán cúi đầu, một bộ dạng biết mình đã làm sai, im lặng không lên tiếng.

Dạng như vậy, Triệu Noãn Noãn thật sự không biết nói nàng vậy là tốt hay không nữa, ngó chừng nàng hồi lâu, rốt cục thở dài.

"Đi ra ngoài."

"Cái gì?" Xán Xán nghi ngờ ngẩng đầu.

"Ta tên kêu ngươi đi ra ngoài." Hắn lại lặp một lần, trên mặt vẻ thật sự bất đắc dĩ.

"Nha..." Xán Xán cúi đầu, chân nện từng bước mạnh, lạch cạch lạch cạch đi ra ngoài. Mới mở cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại, cái mũi ngửi a= ngửi, hai mắt cười, hai con ngươi dần dần phát ra lục quang.

Thơm quá a!!!

Vừa ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Xán Xán từ trạng thái đói bụng, bi quan chán đời, tiêu cực, chán chường biến trở về một chân chó nhỏ, hấp tấp tiến tới bên cạnh Triệu Noãn Noãn, đầu lộn xộn hướng trên người hắn cọ xát hai cái, "Noãn Noãn ca..."

Một tiếng này, Triệu Noãn Noãn buồn nôn từ trong ra ngoài cũng run lên một cái, lý trí tự nói với mình, coi như là hắn thật sự thích nữ nhân, cũng sẽ không thích Tô Xán Xán! Tuyệt đối không phải là nàng!

Bên này, Xán Xán như cũ cười đến mặt mũi không có da, "Hắc hắc, ta biết Noãn Noãn ca đối với ta tốt nhất..."

Triệu Noãn Noãn đi cách xa mấy bước, ngó chừng một bộ chân chó của người khác, "Đem nước miếng của ngươi cất vào đi, kẻo dính trên người của ta."

"Tuân lệnh!"

Nhanh chóng đáp một tiếng, nàng hưng phấn hướng nồi cháo thịt gà thơm ngào ngạt kia chạy tới.

"Ăn ngon, ăn ngon..." Xán Xán một ngụm nuốt xuống, nửa bát cũng bị mất, quả nhiên là Noãn Noãn ca biết chăm sóc người, biết nàng không thoải mái lại nấu cháo cho nàng ăn, dáng vẻ này khác tên khốn Cao Vũ kia...

Nghĩ đến Cao Vũ, trong nháy mắt thất thần Xán Xán, hôm nay nàng tẩu hỏa nhập ma sao? Làm sao mà thời điểm ăn thứ tốt đẹp như vậy lại nghĩ tới thảo nhân chán ghét kia?

*****

Bất quá nhắc tới Cao Vũ, nàng nghĩ từ sau khi trở về tên kia giống như không có động tĩnh, khó có thể tại cái góc âm u nào đó cười nhạo nàng? Xán Xán nghĩ tới, không nhịn được ngẩng đầu nhìn quanh mọi nơi, vừa nhìn, đúng lúc thấy một người ngồi bó gối trên sa lon đối diện ánh mắt đụng vào nhau, nàng sợ đến phát sốt.

Cao Vũ ngồi ở chỗ đó từ lúc nào? Hắn ngồi ở chỗ đó đã bao lâu? Hắn chẳng lẽ vẫn nhìn nàng như vậy sao? Tại sao hắn cười a? Tai sao hắn cười nhìn đẹp như vậy a? Ô...

Rất rõ ràng, Xán Xán lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Trên ghế sa lon, Cao Vũ nhìn vẻ mặt Xán Xán dính cháo trắng biến ảo ra vô cùng phong phú, rốt cục nhịn không được bật lên cười. Tâm tình một ngày xuống thấp cuối cùng đã tốt hơn, thật ra thì hắn chẳng qua là vui đùa trêu chọc nàng một chút, không nghĩ tới nha đầu Xán Xán này chẳng những đầu óc không dùng được, ngay cả bụng cũng không tốt khiến cho ăn thành viêm dạ dày. Mặc dù không hoàn toàn là hắn sai, nhưng Cao đồng học trong lòng vẫn là có cảm thấy một chút tội ác, cho nên mới nghĩ tới đền bù chút gì.

Bất quá nhìn nàng bây giờ, tựa hồ không cần đền bù...

Cao Vũ ngoắc ngoắc khóe miệng, hướng mê dược thất điên bát đảo trừng mắt nhìn Xán Xán, Xán Xán lập tức liền bị đánh thức lại từ trạng thái tự do.

Nàng nhất định là điên rồi, mới có thể bị nhan sắc mê hoặc! Xán Xán, trước mắt ngươi là cừu nhân a!

Xán Xán lau khóe miệng, hướng Cao Vũ hung hăng trừng mắt liếc, bỗng nhiên liếc thấy đồ hắn cầm trên tay.

Làm sao trùng hợp như thế? Cái này thật giống như gói khoai tây chiên nàng đi siêu thị mua hôm trước... Chờ một chút! Bên cạnh hắn không phải còn có đặt tây mai nàng thích nhất? Bên cạnh tây mai còn có quả đông lạnh, cũng thật giống đồ nàng mua hôm trước... Còn có...

Bỗng nhiên, Xán Xán chợt hiểu cái gì, há to miệng, chỉ vào một đống đồ ăn vặt bên cạnh Cao Vũ nói không ra lời. Này, những thứ này không phải là mới vừa nàng rồi phiên tương đảo quỹ, chui vào gầm giường tìm đồ sao???

(#‵′) thật là quá đáng!!!

"Tại sao khoai tây chiên của ta ở trên tay ngươi?" Xán Xán trong mắt đã phun ra ngọn lửa tức giận.

Cao Vũ bất kinh tâm gõ gõ ngón tay, chậm rãi nói, "Bởi vì ngươi không thể ăn."

"Cho dù bây giờ không thể ăn, sau này cũng có thể ăn mà!" Không cần phải đem thức ăn nàng cực khổ tích trữ, tất cả đều bị lục soát lấy đi?

"Phòng ngừa ngươi ăn lén."

"Ta làm sao có thể ăn lén!"

Cao Vũ không nói chuyện, nhìn Xán Xán.

Nàng lập tức lo lắng, "Thôi... Coi như là ta... Ta thỉnh thoảng có ăn một chút... Ngươi cũng không thể không nói với ta một tiếng đã đem đi? Hơn nữa những thứ này là đồ đạc của ta, làm sao ngươi nói ăn thì ăn, như vậy rất quá đáng a!" Thật là quá đáng, không thể tha thứ!

Xán Xán chú ý mình nói một tràng, sau đó nổi giận đùng đùng ngó chừng Cao Vũ, đã làm xong liều mạng chuẩn bị.

"Nha."

"Thập... Cái gì a?" Cao Vũ bình thản đem phản ứng Xán Xán cho vào trong mộng.

"Biết rồi, chờ ngươi khỏe ta đền cho ngươi."

"Cứ như vậy a?" Vốn đang cho là hắn nhất định sẽ nói mấy câu ác độc, làm sao thoáng cái nói chuyện tốt như vậy? Thói quen đấu võ mồm làm Xán Xán thậm chí không có đầu óc.

Thấy Xán Xán một bộ dạng do do dự dự, trong lòng Cao Vũ vừa nổi lên tâm trạng, dứt khoát ngồi xuống, hai cánh tay tựa trên lưng ghế sa lon, ngẩng đầu lên, mắt liếc thấy Xán Xán, "Nếu không, ngươi còn muốn thế nào?"

Còn muốn thế nào? Cái gì như thế nào? Xán Xán nhất thời cũng không hiểu lời nói, đang lúng túng, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có loại áp lực vô hình, mới phát hiện Cao Vũ chẳng biết lúc nào đã tiến tới trước mặt nàng, đưa tay sờ cằm, một đôi tròng mắt đen nhìn mình chằm chằm, "Chẳng lẽ... Còn muốn để ta lấy thân báo đáp sao?"

*****

Lấy? Lấy cái gì? Lấy thân báo đáp!!!

Mặt Xán Xán bắt đầu nóng lên, "Ngươi, ngươi đừng nói lung tung! Ta, ta... Ta mệt, đi ngủ đây!" Sau đó thật nhanh lui mấy bước về phía sau, xoay người trốn vào phòng.

Tô Xán Xán! Ngươi quá không có tiền đồ! Phải trốn về như vậy!

Trong phòng, Xán Xán đấm ngực dậm chân, vô cùng đau đớn, hối hận không dứt!

Cơ hội tốt như vậy, ngươi có thể muốn hắn quét dọn gian phòng nha! Ngươi có thể muốn hắn giặt quần áo nha! Ngươi có thể muốn chính hắn đi mua đồ nha! Cho dù những thứ này không muốn cầu: van xin, lấy thân báo đáp không tồi nha, kể ra người ta là một soái ca, còn là một đại soái ca...

Không đúng! Ý thức được mình có những ý muốn sai lệch Xán Xán liều mạng lắc đầu, ngươi đang suy nghĩ cái gì nha! Cao Vũ kia là ác ma! Noãn Noãn ca tiểu tấn công! Cái gì lấy thân báo đáp, phi phi phi!

Lập tức mạt sát mình trong đầu, Xán Xán đột nhiên cảm giác được mình rất cần phân tán lực chú ý một chút, cho nên nàng từ trên giường ngồi dậy, phi tới mở máy vi tính ra.

Ở cách đó không xa, trong một căn hộ ở thành phố này, Nhan Như Ngọc theo thói thường mở máy vi tính ra, lên QQ.

"Đích đích đích..."

Mặt dưới, hình cái đầu một con thỏ hèn mọn nhanh chóng hiện lên, sau đó bắn ra một câu nói —— Như Ngọc, tối ngày hôm qua ta nhập viện!

Nhan Như Ngọc mới ăn vào trong miệng miếng bánh bích quy liền phun ra ngoài, ngay sau đó hai mắt phát ra hoang mang, ngón tay nhanh chóng ở trên bàn phím du tẩu.

—— Xán Xán, ngươi bị làm sao vậy? Bị bắt cóc sao? Nhà trọ cháy sao? Trong nhà có trộm vào sao?

Trên mặt Xán Xán đã sớm đã hóa đen.

Xán Xán: ta sống rất khá!

Nhan Như Ngọc: thế ngươi làm gì thế nằm viện?

Không biết tại sao, Xán Xán cảm thấy những lời này tràn đầy cảm giác mất mác.

Xán Xán: viêm dạ dày cấp tính.

Nhan Như Ngọc: -_- [] [] [] ngươi cứ ăn nhiều đi?

Xán Xán: ...

Nhan Như Ngọc: Xán Xán, ngươi tiếp tục như vậy có ngày mập chết.

Xán Xán: không cho ở trước mặt ta nói chữ "Mập" này!

Nhan Như Ngọc: còn mập...

Xán Xán: cũng không cho nói cái chữ này!

Nhan Như Ngọc: còn nặng.

Xán Xán: không cho nói "Nặng"!

Nhan Như Ngọc: ...

Dừng nửa phút, Xán Xán nhìn Nhan Như Ngọc phát tới câu nói.

Xán Xán, ăn nhiều có họa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)