Hoàn chính văn
← Ch.20 | Ch.22 → |
Trong chớp mắt, Ầm! Dòng khí trong trận hỗn loạn, khiến người ta khí huyết dâng trào, một tia sét đỏ thô to như rắn độc, tiếng sấm nổ vang, lao xuống nhanh như chớp, để lại một tàn ảnh đỏ máu.
Tống Ngụy đưa tay ra, ngón tay thon dài chỉ lên trời, phi đao đột nhiên như bị một lực nào đó ngăn cản, buộc phải rút khỏi đám hắc khí, quay sang vây quanh thiên kiếp.
Thiên kiếp bị bẻ cong.
Tống Ngụy thở hơi nặng nhọc, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, điều khiển Quả Trận cuốn theo thiên lôi, chỉ xuống dưới, thiên lôi mất đi lực cản, sượt qua lưng ta, giáng xuống, đánh trúng đám hắc khí.
A a a a...
Tiếng kêu thảm thiết của Quỷ Quân và Hoạn Nương vang lên liên tục, phi đao Quả Trận đột nhiên phát ra tiếng kêu như điên, bắt đầu liều mạng tấn công khắp nơi, trên mặt Tống Ngụy chợt xuất hiện một vết máu.
Hắn phun ra một ngụm máu, xung quanh nổi lên sương mù màu xanh, che chắn ta bên trong.
Tim ta thắt lại.
Trên trời bỗng nhiên sáng rõ, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tống Ngụy, ngươi sát nghiệp nặng nề, đáng lẽ phải chuộc tội bằng cái chết. Nay ngươi giúp ta phá Quả Trận, ta sẽ khai ân, cho ngươi đầu thai."
Ta nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc trên trời, Thiên Đế!
Ta vùng vẫy, đột nhiên phát hiện mình bị sương mù khóa chặt.
"Tống Ngụy! Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy!" Trong lòng ta hoảng loạn.
Thiên Đế nói: "Lệnh Nghi, nên trở về rồi. Chờ Quả Trận bị phá, ta sẽ đưa hắn đầu thai."
Tống Ngụy đứng bên ngoài, trên người xuất hiện vết thương lớn nhỏ, Quả Trận bắt đầu phản phệ, ánh mắt hắn mang theo vẻ áy náy: "Lệnh Nghi, xin lỗi."
Ta bị ánh mắt hắn đánh trúng, đỏ mắt quát: "Ngươi lừa ta! Các ngươi đều lừa ta!"
Ngay từ đầu, Tống Ngụy và Thiên Đế đã thỏa thuận xong.
Tống Ngụy thay hắn diệt trừ Quỷ tộc, hắn cho Tống Ngụy đầu thai. Nếu ta không thức tỉnh giữa chừng, Tống Ngụy có phải định âm thầm c. h. ế. t trong Quả Trận, rời xa ta một lần nữa không?
Tống Ngụy nói: "Lệnh Nghi, thân xác này quá bẩn rồi. Để ta gột rửa tội nghiệt, sạch sẽ đến tìm nàng."
Ta vùng vẫy: "Tống Ngụy, ngươi có biết thành tiên khó khăn đến mức nào không? Phải trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, ngươi mới có thể nhớ tới ta?"
Rất khó.
Kẻ sát nghiệp nặng nề, dù có đầu thai, cũng sẽ sống kiếp sống khổ sở. Trong tay áo Thiên Đế bay ra một sợi xích đen chi chít phù văn, cuộn tròn, bay về phía Tống Ngụy.
Lời nguyền.
Một khi rơi vào người Tống Ngụy, luân hồi sẽ biến thành địa ngục, chịu muôn vàn đau khổ, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Ta ngẩng đầu nhìn Thiên Đế, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng: "Thiên Đế, Lệnh Nghi nguyện tự hủy thần cách, thay hắn gánh chịu. Ta không làm thần tiên nữa, ta chỉ cần Tống Ngụy bình an vô sự, sống đời đời kiếp kiếp, bình an vui vẻ."
Thiên Đế cau mày, quát lớn: "Lệnh Nghi, thần tiên tốt đẹp không làm, hết lần này tới lần khác vướng vào hắn, thật là hồ đồ!"
Ta giơ tay phải lên, vạch một đường trên không trung, một đóa hoa m. á. u b. ắ. n ra, bức lui màn sương xanh, dư uy Quả Trận vẫn còn, áp lực mạnh mẽ xung quanh khiến ta đau thấu ruột gan, tay ta giơ cao, mặc cho m. á. u theo gió bay đi, lời nguyền bị m. á. u mù xâm thực, phát ra tiếng xèo xèo.
Ta cảm thấy xương cốt toàn thân căng cứng, căng đến cực hạn, phát ra tiếng răng rắc đáng sợ, nghiến răng: "Thiên Đế, Lệnh Nghi nguyện dùng hết tu vi cả đời, đưa ác quỷ nơi đây đều được đầu thai, công đức tích lũy, bù đắp lỗi lầm của Tống Ngụy."
Tống Ngụy toàn thân bê bết máu, hắn đã tiêu hao quá nhiều sức lực, lúc này ta tan biến tu vi, hắn bị uy áp của ta khống chế, không nói nên lời, chỉ có bàn tay đặt trên eo ta, siết chặt lấy ta, muốn kéo ta vào lòng.
"Tống Ngụy, đừng phí sức nữa." Ta sắc mặt tái nhợt, vẫn nhìn chằm chằm Thiên Đế, không ai có thể ngăn cản ta.
Ta đang ép Thiên Đế, ép hắn đồng ý.
Tư Mệnh bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh: "Lệnh Nghi! Ngươi điên rồi! Mau qua đây!"
Ta điên rồi, ta đánh cược vào lòng thương xót của Thiên Đế đối với chúng sinh, đánh cược vào tình nghĩa ngày xưa của Tư Mệnh đối với ta, ta đánh cược hai trăm năm làm tiên, cần mẫn, làm việc thiện tích đức, liều lĩnh một phen, chỉ muốn giành lấy một kết thúc viên mãn cho ta và Tống Ngụy.
Lúc này trong trận, chỉ còn ta và Tống Ngụy.
Ta chống tay, dốc hết sức lực chống lại sự áp chế của lời nguyền, m. á. u chảy ra từ mắt, trước mắt mơ hồ hỗn đọn.
Xung quanh tỏa sáng, là tu vi của ta đang tiêu tan.
Nơi u ám, ánh sáng chiếu tới đâu, hoa cỏ mọc lên tới đó, hàng vạn bóng đen bị ánh sáng bao phủ, màu đen biến mất, lộ ra những khuôn mặt ngây ngô, những người bị Quỷ Quân ép buộc, sa ngã vào quỷ đạo, giờ đây ngơ ngác đứng đó, thần sắc hoang mang. Bầu trời Quỷ Vực bắt đầu sáng rõ, mặt trời nhân gian xuyên qua tầng mây, chiếu vào vùng đất cằn cỗi.
Ta khó khăn ngẩng đầu nhìn lên trời, lời nguyền vẫn chưa tan biến.
Ta quay người, ôm lấy Tống Ngụy, miệng đầy máu, giọng nói run rẩy: "Tống Ngụy, ta không chịu nổi nữa rồi, chàng đừng sợ, lời nguyền ta gánh thay chàng... Ta không sợ đau, không sợ khổ, ta đã từng sống những ngày tháng tốt đẹp... Ta không hối tiếc..."
Tống Ngụy cúi đầu, ôm chặt ta vào lòng: "Lệnh Nghi, để ta."
Hắn xoay người, quay lưng về phía Thiên Đế, thần sắc dịu dàng, lời nguyền màu đen từng vòng quấn lấy cổ hắn, cổ tay hắn, đôi mắt hắn...
Ta khóc lóc thảm thiết: "Thiên Đế! Ngài phạt ta đi! Ta cầu xin ngài! Cầu xin tất cả mọi người! Đừng động vào Tống Ngụy của ta! Ta không đầu thai nữa, là ta không biết điều! Ta nguyện ý chết! Ta nguyện ý hồn phi phách tán!"
Tay ta bấu vào cổ Tống Ngụy, lần lượt xuyên qua lời nguyền, cố gắng gỡ nó xuống, linh lực tuôn trào, không thể lay chuyển hắc già dù chỉ một chút.
Thiên Đế nói: "Lệnh Nghi, thần cách hai trăm năm của ngươi đã sớm rạn nứt, niệm tình ngươi hành thiện lần này, ta chỉ có thể cho hai người, đời đời kiếp kiếp bên nhau, bao nhiêu gian khổ nơi này, khi nào chuộc hết tội lỗi, khi nào mới kết thúc. Tự lo liệu cho tốt."
Ta bám trên người Tống Ngụy, gần như kiệt sức, ta biết đây là Thiên Đế khai ân, kết cục tốt đẹp nhất mà ngài có thể cho.
Ta không còn cảm nhận được hơi ấm của Tống Ngụy nữa,
Qua bức tường gió, nhìn Tư Mệnh cười thê lương: "Sau này xin Tư Mệnh tinh quân viết thêm vài câu chuyện hay, ta và Tống Ngụy, sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Thiên Đế không đành lòng, lại nói: "Lệnh Nghi, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa, một khi đã đi, Thiên giới, sẽ khó mà quay lại. Ngươi diệt Quỷ Quân là đã có công, đáng lẽ có thể phi thăng thành thượng cổ thần."
Oanh, thiên kiếp của Quỷ Quân nhanh chóng giáng xuống, đánh tan đám hắc khí hoàn toàn.
Dòng khí trong trận lại một lần nữa hỗn loạn, đại trận sắp bị phá hủy.
Ta cười khổ: "Công lao to lớn như vậy, Lệnh Nghi chỉ muốn dùng nó để đổi lấy một sự viên mãn. Thiên Đế, ta có lỗi với Ngạn Sơ, khẩn cầu ngài cho phép hắn khôi phục lại tên cũ, hai chữ Đổng Uyên, đến đây là kết thúc."
Thiên Đế nói: "Được."
"Lệnh Nghi tạ ơn Thiên Đế."
Tống Ngụy ôm eo ta, siết chặt ta vào lòng, một sợi chỉ đỏ đột nhiên xuất hiện trên ngón út của ta.
Ta ngẩn người.
Tống Ngụy nói: "Lúc ở Thiên giới, đã xin Nguyệt Lão một sợi, vẫn luôn muốn đeo cho nàng."
Tầm nhìn của ta đã bắt đầu trở nên mơ hồ, ta dùng cánh tay ôm lấy cổ Tống Ngụy, lẩm bẩm: "Tống Ngụy, ta không muốn xa chàng! Chúng ta có sợi dây tơ hồng Nguyệt Lão se duyên, ta sẽ tìm thấy chàng!"
Tống Ngụy vỗ về lưng ta, trên khuôn mặt trong suốt hiện lên một nụ cười dịu dàng: "Được."
"Chàng không được mặc kệ ta!"
"Được..."
HOÀN CHÍNH VĂN
← Ch. 20 | Ch. 22 → |