← Ch.04 | Ch.06 → |
Lãnh Thế Thiên ôm eo cô bước ra tới cửa, cô ngọ nguậy muốn thoát khỏi anh ""Lãnh tổng, ngài có thể buông tôi ra được không?"" cô ngước lên nhìn người hơn cô một cái đầu, hai má ửng hồng ngại ngùng.
Anh nhìn xuống cô gái anh đang ôm eo này, muốn nói nhưng nhìn thấy khuôn mặt cô không nói được nên lời, chỉ thốt thầm trong lòng ""Thật mê người. ""
Cô không phải loại đẹp sắc sảo, loại đẹp khiến người ta u mê, trầm luân. Nét đẹp của cô thật muốn làm người ta yêu thương không rời, muốn được che chở, ôm ấp. Đôi mắt mở to vô hại, long lanh, anh có thể thấy cả được bóng hình mình trong mắt cô, đôi lông mi cong và dày, sống mũi thẳng nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi anh đào úp mở như mời gọi anh, gò má ửng hồng càng làm thêm sức hấp dẫn cô đối với anh.
Cô thấy anh cúi xuống nhìn mình chằm chằm, cô càng hoảng hốt. Anh nhíu mày đẹp lại, cô cứ tưởng mình đang làm anh khó chịu nên cô tính mở miệng nhưng lại không nói nên lời, đôi môi run run cùng đôi mắt to ửng đỏ, cô sắp khóc. Anh ghét cô đến vậy sao, tại sao lại không buông cô ra?
Thấy cô mở càng to mắt không chớp, đôi môi run rẩy mời gọi anh, anh từ từ hạ dần đầu mình xuống, anh muốn nếm thử đôi môi cô có bao nhiêu vị ngọt ngào mà hấp dẫn anh thế này.
Cô thấy anh cúi đầu càng gần mình thì hoảng hốt, anh muốn hôn cô sao? anh sao có thể hôn cô, là cô đang mơ sao? cô nắm chặt áo anh, nhắm mắt lại, tim đập loạn đầy mong đợi.
"" Nè, hai người muốn hôn thì kiếm chổ kín đáo tí, đây là trước cửa khách sạn Phương Hội đấy, có biết đang bao nhiêu người nhìn hai người không hả? "" Trình Ngải Lệ bực mình vì bị bơ, chống mạnh lên tiếng. Hừ, hai người này quen nhau khi nào mà còn ôm ôm ấp ấp, tình chàng ý thiếp trước mặt cô chứ, xem cô như tàng hình, cô không phục, không phục đâu a.
Hai người bừng tỉnh, Lãnh Thế Thiên buông tay cô gái trong ngực ra. Trời ạ, chắc anh điên vì thiếu người yêu mất rồi, tại sao lại muốn hôn cô gái mình mới gặp chứ, anh không hiểu vì sao cô lại có sức hút mãnh liệt với anh thế này? Tim anh đập nhanh một nhịp, anh loáng thoáng suy nghĩ đến anh để ý đến cô, nhưng lại bị anh bác bỏ. Không thể nào, không thể nào có chuyện vừa gặp đã yêu được, anh nhìn cô lần nữa để chắc chắn rằng mình nhận nhầm, nhưng tim anh lại đập nhanh thêm một nhịp.
Cô ôm đôi má đang đỏ bừng, nóng muốn đốt cháy tay cô. Trời ơi, tại sao cô lại nhắm mắt mong đợi nụ hôn anh, cô đã quên mình dặn lòng sẽ quên anh sao?
Khuynh Đề vì lời bạn nói, ngó nhìn xung quanh thì ở ngoài cổng khách sạn đã có người dừng chân lại nhìn cô và anh. Mặt cô càng đỏ hơn, thật muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống.
Anh nhìn phản ứng của cô nãy giờ thật đáng yêu, không một chút giả tạo. Có gì đó thật bối rối, cũng có một chút hưng phấn, rồi lại một chút ngại ngùng, cuối cùng là hoảng hốt. Cô như đứa bé được cho một thanh kẹo, rồi lại bị lấy đi thanh kẹo đó, sau lại có người cho một thanh kẹo khác, ngại ngùng rồi lại từ chối. Anh mỉm cười, trong thời đại này còn có người như cô thật hiếm thấy, làm anh tò mò muốn biết về cô nhiều hơn.
Trình Ngải Lệ thấy anh nhìn Khuynh Đề mỉm cười khá gian trá, kéo tay cô lại bên mình, trừng mắt với anh xong quay sang nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.
Khuynh Đề biết cô muốn hỏi gì, nhìn sang Lãnh Thế Thiên để ngắt dòng suy nghĩ của cô "" Cám ơn Lãnh tổng đã giúp tôi, còn tiền ngài giúp tôi, ngài có thể cho tôi một thời gian không? tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả ngài. ""
Lãnh Thế Thiên để hai tay vào túi quần, mỉm cười nhìn cô "" Không cần đâu, đối với tôi số tiền đó không đáng là bao. ""
"" Không được, tôi có nợ tôi sẽ trả. Chỉ là.. chỉ là.. có hơi lâu một tí. "" giọng cô càng lúc càng nhỏ, cô mím môi, hai tay nắm váy vò vò.
"" Thật không cần mà, chỉ là tôi thấy cô như chú cá vàng nhà tôi nuôi, thật nhỏ nhắn, đáng yêu, rất dễ bị các chú cá vàng khác bắt nạt, dành thức ăn. "" Anh nhớ đến chú cá vàng tên Tiểu Mặc anh đã nuôi được vài hôm. Luôn bị cá khác bắt nạt, nó luôn bơi vào một góc hòn non bộ mà không bơi ra đi chung những chú cá vàng khác, anh đang muốn xây thêm một hồ khác để Tiểu Mặc sống, nhưng cả gần tuần nay anh chưa về nhà, đang tính nhờ mẹ anh nuôi giúp anh vài hôm.
Anh nhìn cô thật kỹ từ trên xuống dưới, thật sự cô gái này có ăn cơm không, tại sao lại ốm như thế, tay chân khẳng khiu không có tí sức lực. Nhìn cô thật mỏng manh, giống như có cơn gió nào lướt ngang sẽ dễ dàng cuốn cô đi, thật sự làm người khác nhìn phải đau lòng. Lúc anh bước vào khu nhà hàng khách sạn Phương Hội để hội nghị khách hàng, đã nghe giọng cô ngôi sao Phương Tình hét lớn, anh dừng lại nhìn, nhìn cô ta đang mắng cô gái nhỏ nhắn bận đồng phục nhà hàng này, cô gái không dám nói câu nào chỉ cúi đầu chịu trận. Anh không hiểu tại sao mình lại đi đến giúp cô, chỉ biết lòng rất khó chịu, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đó một mình thật cô đơn, mà xung quanh lại nói cười chẳng thèm để ý giúp.
"" Nè, Đề Nhi của tôi hứa trả là sẽ trả cho anh, anh đừng có bắt nạt cô ấy. "" Trình Ngải Lệ biết người có tiền hay thích trêu chọc, bắt nạt kẻ nghèo tụi cô làm trò mua vui.
"" Hay anh cho tôi số tài khoản thẻ của anh đi, mỗi tháng tôi sẽ gửi vào tài khoản anh năm vạn tệ trả anh. "" cô không muốn có nợ với người khác, đặc biệt lại là anh nữa.
Anh không trả lời câu hỏi của Khuynh Đề, hỏi ngược: "" Hai cô là sinh viên đi làm thêm? ""
"" Hỏi làm gì? "" Trình Ngải Lệ cô mắc mớ gì phải trả lời anh, từ lúc anh ôm Khuynh Đề của cô là bắt đầu cô không thích cách đùa cợt của anh rồi, hừ.
Khuynh Đề lay tay cô, bảo cô đừng đắc tội với người ta. Khuynh Đề nhìn anh, gật đầu "" Vâng. ""
"" Ngành gì? "" trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ đến cũng hơi kinh sợ, đó là anh muốn cô vào công ty Lãnh Phong anh làm việc, chỉ vì muốn nhìn thấy cô mỗi ngày.
"" Hai đứa tôi học ngành Kinh Doanh, đại học S. "" Trình Ngải Lệ thay cô trả lời.
"" Rất tốt. Công ty tôi đang cần hai trợ lý thiết kế bên phòng kinh doang, tôi thấy hai cô có tố chất sẽ làm tốt công việc, thấy thế nào? "" Lãnh Thế Thiên khóe miệng cong lên, anh đang muốn giăng lưới bắt chú cá nhỏ trước mặt này.
"" Tốt, rất tốt a. Thật sự là quá tốt ha ha. "" Trình Ngải Lệ cô không tin được, ánh mắt lóe sáng, tại sao cô không biết được anh là người tốt a, còn muốn giúp cô và Khuynh Đề có việc làm nữa, cô trách nhầm ông chủ lớn rồi.
Công ty Lãnh Phong là nơi biết bao nhiêu sinh viên như cô ra trường muốn được xin vào làm chứ, cả tạp vụ thôi tiền lương và sự ưu đãi đã tốt hơn ở công ty khác rồi. Nhưng thật sự công ty Lãnh Phong rất khó vào, phải con ông cháu cha, có quan hệ tốt mới xin vào được, nhưng cũng phải bắt đầu từ chức nhân viên chạy việc vặt. Ba năm công ty chỉ có đợt tuyển duy nhất một lần, trình độ học thứ phải những trường danh giá, tốt nhất nước, sát xuất vào được cũng chỉ có 10%. Mà cô và Khuynh Đề chỉ học đại học hạng trung, cái này thật sự quá sức tưởng tượng của cô mà.
"" Ngải Lệ.. "" Khuynh Đề níu áo cô bạn tốt của cô, đang nhìn Lãnh Thế Thiên với ánh mắt đầy mong đợi. Thật sự cô đang muốn thoát khỏi anh, sao ông trời cứ trêu cô thế này.
"" Lãnh tổng, cảm ơn ngài, nhưng tôi và bạn tôi chưa đến độ không kiếm nổi việc làm. Còn chuyện khi nãy ngài giúp tôi, tôi rất cám ơn và sẽ ghi nhớ công ơn của ngài. Nếu ngài không cho tôi biết số tài khoản thẻ ngài, thì mỗi tháng tôi sẽ đến Lãnh thị gửi tiền trực tiếp cho ngài vậy. Không làm tốn thời gian ngài nữa, chào ngài. "" Khuynh Đề cô muốn tránh khỏi anh, để trái tim nãy giờ đang đập trật nhịp không phải có thêm hy vọng nào nữa. Cô nắm tay Trình Ngải Lệ kéo đi.
Còn Trình Ngải Lệ tiếc nuối thở dài, cô quá biết tính cách bạn thân mình, đã quyết định chắc chắn sẽ làm, nhìn bề ngoài yếu ớt, nhưng đôi khi cách suy nghĩ rất chính chắn người người, không muốn tựa vào ai cả, kể cả bạn thân đây là cô. Ây da, thế là phải bái bai công ty Lãnh Phong cô hằng mơ ước rồi, cô còn tính được vào làm sẽ chạy khoe với ba mẹ ở quê cho nở mài nở mặt. Cô thật muốn vạch mông Khuynh Đề ra đánh một cái, hu hu.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |