Truyện:Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp - Chương 11

Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp
Trọn bộ 16 chương
Chương 11
Nữ hoàng băng giá (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-16)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đường Sinh đã đoán được bên kia là ai, đưa tay ra hiệu việc hôm nay dừng ở lại đây, rồi đứng lên rời đi. Bùi Trung Khải vươn người dựa vào ghế, "Nói đi, rốt cuộc là lại xảy ra chuyện gì?".

"Là vấn đề quản lý tài vụ, có chút em không hiểu". Mễ Tĩnh Văn đột nhiên đăng ký thi kế toán, nên bái Bùi Trung Khải là thầy, nói là muốn học tập thầy.

Bùi Trung Khải cũng muốn hướng cô ta theo về chính đạo, còn có đỗ hay không là một chuyện khác, nếu Mễ Tĩnh Văn chăm chỉ học hành thì anh cũng không ngại giúp đỡ.

"Này, sao cô ngốc thế, đã giảng một lần rồi cơ mà". Bùi Trung Khải châm một điều thuốc, lông mày giãn ra.

"Hay là thầy giảng lại cho em một lần nữa đi, lần này chắc chắn là sẽ hiểu, em sẽ không làm phiền thầy nữa". Mễ Tĩnh Văn tỏ vẻ đáng thương.

"Nghe không đáng tin đến thế!". Bùi Trung Khải nhìn chiếc kim đồng hồ đang chạy về gần số bảy, "Được rồi, cô tới đi, tiện thể mang cho tôi một suất bánh hấp của Từ Ký nhé".

"Em có thể mời thầy ăn một bữa thịnh soạn mà".

"Không có thời gian, nhanh lên, quá giờ là tôi không tiếp đâu". Bùi Trung Khải vẫn không bị lay chuyển.

Mễ Tĩnh Văn làm đề, ngẩng lên thấy Bùi Trung Khải đang ngấu nghiến ăn bánh hấp, vẻ mặt rất nghiêm nghị. Cô đã đoán ra, chắc hẳn thời gian này Bùi Trung Khải đang giận nhau với Cố Hứa Ảo, nếu là trước đây, làm sao cô có thể hàng ngày đòi Bùi Trung Khải phụ đạo cho được. Nghĩ vậy, trong lòng Mễ Tĩnh Văn thấy rất vui bất chợt khẽ ngân nga hát.

Bùi Trung Khải ngẩng lên nhìn Mễ Tĩnh Văn đang vừa lúc lắc đầu vừa ngân nga hát, "Không học nhanh đi. Cô đừng có nghĩ là tôi không có việc gì để làm, chỉ có mỗi việc của cô". [dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om] Hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, so với anh rõ là một đứa trẻ, may mà tỉnh ngộ chưa muộn, vẫn còn có thể cứu vãn được. Trong cách nhìn của anh, bây giờ Mễ Tĩnh Văn đã không còn là một cô thiếu nữ ngang tàng, phá phách như hồi đầu. Nghĩ đến những điều này, Bùi Trung Khải không khỏi đôi chút tự đắc.

Mễ Tĩnh Văn thè lưỡi, "Thầy Bùi, em biết thầy rất bận rộn, vất vả, tiểu nữ xin được cảm ơn". Cô biết, Bùi Trung Khải không thích bộ dạng trước đây của cô, vậy thì cô sẽ giả làm người ngoan ngoãn, đáng yêu. Bụng dạ đàn ông thật ra rất dễ nhìn thấu, chẳng phải họ cứ thích mình là kẻ cứu rỗi đó sao?

Ra khỏi công ty, Bùi Trung Khải nhớ ra phải tới cửa hiệu giặt là gần đó để giặt quần áo, việc này trước đây do mẹ anh làm giúp, sau đó thì là Cố Hứa Ảo làm, lúc này có lẽ anh phải tự lực cánh sinh thôi. Dừng xe trước cửa hiệu, cầm túi quần áo lên, quay đầu lại bảo Mễ Tĩnh Văn lúc đó đang đi nhờ xe anh, dặn cô ta ngồi yên trông xe. [dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om] Mễ Tĩnh Văn ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng anh đi vào cửa hiệu, vẻ đáng yêu trên khuôn mặt lập tức thay bằng vẻ lạnh lùng, tay lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra, trong làn khói thuốc quấn quanh hai tay cô sờ lên chiếc vô lăng mà bàn tay Bùi Trung Khải đã đặt lên. Cô khao khát được Bùi Trung Khải vuốt ve biết bao nhiêu.

Cố Hứa Ảo chạy sang đường, vào hiệu giặt là. Sáng sớm nay cô bỗng sờ phải chiếc thẻ lấy quần áo trong túi, chợt nhớ đến việc còn quần áo ở hiệu giặt là, đến nay cũng đã một tháng rồi, chắc hẳn có bộ đã quá mùa. Cô đưa mắt nhìn về phía tòa nhà của công ty Bùi Trung Khải cách đó không xa, trong lòng thấy buồn, chuyện mới xảy ra một tháng trước đây, thế mà như đã lâu lắm rồi, xa lắm rồi.

Bước tới trước quầy, cô chìa tấm phiếu cho người phục vụ, "Phiền anh xem giúp cho những bộ quần áo này có người lấy chưa?". Người phục vụ bước vào trong lấy ra bốn, băm bộ quần áo rồi gói lại.

"À, không, phiền anh chuyển đến nhà giúp cho. Tôi có địa chỉ đây, là tòa nhà Trung Tâm Thời Đại".

"Cô Cố vẫn còn nhớ thông tin về tôi, hiếm có thật đấy. Tôi cứ tưởng quý nhân thì chóng quên". Giọng của Bùi Trung Khải khẽ vang lên.

Cố Hứa Ảo đang ngồi một bên chờ người phục vụ kiểm tra quần áo thì thấy một bóng người lướt qua trước mặt. Thời tiết đầu mùa hạ, cô mặc một bộ đồ lanh, nên khi có làn gió lướt qua lập tức tỏa ra một mùi hương quen thuộc, khiến người ngửi thấy nó tim đập dồn dập. Bùi Trung Khải nghiếng răng nhìn cô gái lạnh lùng nói chuyện với người phục vụ, rồi sau đó cúi người viết địa chỉ, coi như anh không tồn tại. Cô có chìa khóa chung cư, địa chỉ công ty anh cũng không quên, nhưng cô lại không tới đó, cô coi hai người đã thực sự chia tay. [dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om] Không nén được cơn giận, anh tiến tới phía sau Cố Hứa Ảo. Cố Hứa Ảo giật thót người, đúng là hết sức tình cờ, cô chọn giờ này là để tránh anh, ấy thế mà vẫn gặp.

"Thế thì càng tốt, đây là quần áo của anh, người của cửa hiệu khỏi phải mang tới tận nơi". Cố Hứa Ảo không nhìn Bùi Trung Khải, cầm chiếc túi lên đưa cho anh. Cô không muốn cãi nhau với anh, ngày thứ hai sau khi chia tay nhau, Bùi Trung Khải cũng đã gọi điện đến chất vấn cô, và rất không may là cũng lại kết thúc bằng một trận cãi vã.

Bùi Trung Khải không nhận lấy chiếc túi quần áo, nhìn Cố Hứa Ảo ở ngay trước mặt, nếu như trước đây, đưa tay ra là mái đầu ấy sẽ lập tức bị anh làm cho rối bù, rồi sau đó đổi lại là một hồi ca cẩm điệu đà của cô. Bàn tay để trong túi quần nắm chặt lại, anh phải kiềm chế hết sức mới không lặp lại động tác quen thuộc.

"Coi như tôi làm mất nó rồi". Bùi Trung Khải nghiến chặt răng nhìn lại đám quần áo một lần nữa, anh đã nhớ tới chỗ quần áo này từ lâu rồi và anh chờ Cố Hứa Ảo mang nó tới, hoặc hy vọng một ngày nào đó chúng xuất hiện ở một góc nào đó trong nhà, như vậy anh sẽ có cớ để tới gặp cô. Thế mà cô gái sắt đá này một tháng sau khi nhớ ra cũng chỉ tới cửa hiệu và nhờ chuyển hộ. Cô thực sự không muốn qua lại nữa sao?

"Tôi thì không thể xử lý được những bộ quần áo quý giá như vậy".

"Em định chống đối anh à?". Bùi Trung Khải chửi thầm, vẫn với miệng lưỡi sắc lạnh như vậy.

"Anh nghĩ rằng tôi có thời gian rỗi đến thế sao?". Cố Hứa Ảo ngẩng lên, nhìn hai đóm lửa trong đôi mắt rất đẹp của Bùi Trung Khải, mặt anh co dúm lại. Cô nghĩ thầm trong bụng, gây rồi, đang định bỏ chạy thì cánh tay đã bị Bùi Trung Khải túm lấy. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om

"Anh có lấy lại đám quần áo này hay không thì bây giờ cũng không liên quan gì đến tôi nữa. Anh buông tôi ra". Cố Hứa Ảo vùng vẫy một cách vô ích, rồi không nén được giơ tay đấm vào Bùi Trung Khải.

Trong lòng Bùi Trung Khải lóe lên một tia hy vọng, cảnh tượng này vẫn như những khi họ dỗi hờn nhau, cuối cùng anh thường lại dỗ dành khiến cô vui vẻ trở lại.

"Vẫn là trò cũ, không cãi được thì đánh?".

Cố Hứa Ảo bỗng ngây người, trong con mắt của người phục vụ thì họ đúng là một đôi tình nhân đang dỗi nhau.

"Thầy Bùi, giặt quần áo sao mà lâu thế. Em mệt lắm rồi". Mễ Tĩnh Văn nhìn Bùi Trung Khải giữ chặt cánh tay Cố Hứa Ảo mà mặt sa sầm, nhưng khi Bùi Trung Khải quay lại, mặt cô lập tức trở lại vẻ ngây thơ.

Cố Hứa Ảo nhận ra Mễ Tĩnh Văn, cô ta vẫn bên cạnh anh, hơn nữa từ khách hàng đã chuyển thành học sinh, Bùi Trung Khải, anh nói dối không cần đến che giấu như vậy sao? May mà cô đã rút lui sớm, nếu không cảnh tượng nhục nhã này sẽ bị người khác cười vào mũi cho, "Vẫn còn chưa buông tay tôi ra à? Tổng giám đốc Bùi, khách hàng kiêm học sinh của anh không chờ được nữa rồi".

"Thầy Bùi, chỗ quần áo này của thầy phải không? Cô Cố, để tôi cầm cho. Tôi thay mặt thầy Bùi cảm ơn cô". Mễ Tĩnh Văn chìa tay đón lấy túi quần áo, cười điệu đà, "Cô Cố đừng giận, thầy Bùi ôn tập cho tôi cả buổi tối mà mới ăn có một suất bánh hấp nên vẫn chưa cân bằng".

"Tổng giám đốc Bùi, tôi còn có việc, không quấy rầy công việc của anh nữa". Cố Hứa Ảo chán ghét gạt tay Bùi Trung Khải rồi không nhìn Mễ Tĩnh Văn, đẩy cửa bước ra.

Bùi Trung Khải cũng không ngờ sự việc lại tình cờ như vậy, có lẽ anh lại thêm tội danh lừa dối nữa rồi, vừa rồi rõ ràng là anh còn cảm thấy trái tim của Cố Hứa Ảo đối với anh vẫn còn rất nóng, thế mà chớp mắt một cái lập tức trở nên lạnh như băng giá.

"Thầy Bùi, cô Cố sao vậy?". Mễ Tĩnh Văn cố tình giả bộ ngây ngô.

Bùi Trung Khải sầm mặt lại, "Tôi đã bảo cô chờ ngoài xe rồi cơ mà?".

Mễ Tĩnh Văn xách túi quần áo với vẻ mặt tội nghiệp và ấm ức, "Em làm sao mà biết được chuyện lại như thế này, nếu không thì dù có đánh chết em cũng không vào".

Bùi Trung Khải không biết nói gì nữa, ủ rũ lái xe đi. Có lẽ anh thực sự có vấn đề, ví dụ như Mễ Tĩnh Văn, anh tưởng rằng đó chỉ là chuyện của anh, nhưng bây giờ thì đúng là nó đã khiến cho mối quan hệ đang xấu đi giữa anh và Cố Hứa Ảo càng thêm tồi tệ.

"Cô Cố là bạn gái của thầy à?". Sau khi xe chạy được một lúc, Mễ Tĩnh Văn vờ như vô tình hỏi.

"Cô muốn nói gì?". Bùi Trung Khải đã lấy lại bình tĩnh.

"Không thừa nhận? Thầy nhớ lại điệu bộ vừa rồi của thầy mà xem, nếu không phải là bạn thì cũng là thầy đang muốn theo đuổi người ta". Mễ Tĩnh Văn lắc lư đầu cố làm ra vẻ bí hiểm.

"Trẻ con thì biết gì". Bùi Trung Khải đưa mắt nhìn ra ngoài.

"Đừng có coi thường em, dù sao thì trong lòng thầy cũng tự biết. Hồi còn ở Pháp, em có học được một vài điều từ một bà già người Gypsy, rất linh nghiệm". [dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om] Mễ Tĩnh Văn bỗng thấy lòng nặng trĩu, chuyện của Bùi Trung Khải sao cô lại không biết, chỉ có điều cô giả vờ không biết mà thôi, chỉ cần anh không thừa nhận, thì cơ hội của cô còn nhiều, mà dù có thừa nhận chăng nữa thì cũng sao nào, cô đã có cả trăm cách khiến Cố Hứa Ảo phải rời bỏ anh.

"Cô mới tí tuổi đầu thì biết gì? Cho dù cô có là bà bối, vậy cô nói xem cô ấy và tôi có khả năng không?".

"Đưa tay trái của thầy đây để em xem, giơ lên làm gì, em nhìn không rõ, đưa đây cho em". Mễ Tĩnh Văn tóm lấy tay trái của Bùi Trung Khải, cuối cùng thì cũng đã sờ vào được, cô đã ở bên anh lâu như vậy, thì làm sao có thể từ bỏ, để cho một cô gái khác giành được anh?

"Hình như có nhân duyên đấy, để em xem lại xem. Thầy Bùi, chúc mừng thầy".

"Sau đó thì sao?". Bùi Trung Khải thấy dao dộng.

"Hết rồi".

"Cái gì mà hết rồi. Làm thế nào? Làm thế nào để có duyên?".

"Không nói nữa, không thú vị chút nào".

Bùi Trung Khải nhìn Mễ Tĩnh Văn mím chặt môi, trong lòng ít nhiều cũng thấy áy náy, "Sao tự nhiên lại không nói nữa, tôi cũng không đến nỗi mê tín như vậy".

"Tướng ở tay cũng không thể tin hoàn toàn được, chỉ là đoán bừa thôi mà".

"Thì ra cũng chỉ là nói mò. Đến nơi rồi, xuống xe thôi". Trong lòng Bùi Trung Khải mỗi lúc một khó chịu, không phải là anh tin vào những chuyện nhảm nhí, nhưng liên hệ nó với chuyện tối nay, anh chẳng hề có linh cảm tốt đẹp chút nào.

Vẫn không kìm được ý nghĩ sao muộn như vậy rồi mà Mễ Tĩnh Văn vẫn chờ trên xe của Bùi Trung Khải. Bùi Trung Khải đúng là đồ đại ngốc, sao lại có thể tin là người ta coi mình là thầy giáo thật, có lẽ vì anh rất thích được làm thầy giáo, nên đâm ra mê. Có giọt nước mắt rơi trên mặt, Cố Hứa Ảo đưa tay vuốt mặt, nhưng càng lau thì lại càng ướt, không biết cô đã khóc từ lúc nào. Đã nói là không khóc rồi cơ mà? Đã nói là quên đi rồi cơ mà? Bùi Trung Khải thì có liên quan gì đến mình? Đàn ông đến tuổi lấy vợ, đàn bà đến tuổi lấy chồng, chẳng ai liên quan đến ai, thế mà sao lại vẫn cứ khóc, sao lòng lại thấy đau đến thế, sao lại cứ phải nghĩ đến chuyện anh có nói dối hay không?

Đúng lúc đó thì có một bản chuyển phát nhanh được gửi đến, là một lá thư của viện Phúc Lợi ở Tô Thành, đại khái là cảm ơn tấm lòng của mọi người nhiều năm qua đối với viện Phúc Lợi, sắp tới viện sẽ tổ chức một hoạt động từ thiện, mời những ai đã từng quan tâm, giúp đỡ viện đến tham quan viện và cùng vui chơi với các bé. Cố Hứa Ảo đã lớn lên từ đó, lại là người nhiều năm nay quay trở lại hỗ trợ cho viện. Cô định không về, nhưng nhìn thấy viện trưởng cũ cũng có trong danh sách mời, trong lòng thấy rất xúc động, đã nhiều năm qua nhưng cô vẫn nhớ đến lòng tốt của viện trưởng, nếu không có sự kiên trì của bà thì có thể cô đã không thể học tiếp được lên đại học.

Người đến dự khá đông, có người đi với tư cách cá nhân, có người đi thành đoàn. Những đứa trẻ trong viện, đứa lớn thì giúp tiếp đón khách, đứa nhỏ hơn thì ăn mặc chỉnh tề biểu diễn văn nghệ chào mừng. Dọc đường, rất ít gặp người quen. Trong hội trường khá to, viện trưởng mới đang đọc diễn văn, Cố Hứa Ảo ngạc nhiên nghe thấy trong quá trình phát triển của viện thì thấy có nhắc đến tên mình. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omCô không làm gì, thế mà không ngờ có người vẫn nhớ đến cô, nói cho cùng thì đây vẫn là nơi đã nuôi dưỡng cô. Cô đưa mắt nhìn quanh thì thấy mẹ viện trưởng ngồi ở hàng ghế đầu, mái tóc bà đã bạc trắng, nhưng tinh thần xem ra vẫn rất tốt. Tim Cố Hứa Ảo đập nhanh hơn, cũng đã bảy, tám năm rồi cô không gặp bà.

Nhẹ nhàng đi tới hàng ghế trước, rồi ngồi xuống bên cạnh, sau đó khẽ cất tiếng gọi: "Con chào mẹ viện trưởng".

Bà viện trưởng quay lại, nhìn thoáng qua là lập tức nhận ra cô, bà không quá ngạc nhiên mà khẽ nắm lấy tay Cố Hứa Ảo, chăm chú nhìn cô, "Vẫn giống như hồi trước".

"Con rất nhớ mẹ". Cố Hứa Ảo khẽ nói.

Thực ra, viện trưởng cũng đã cho cô địa chỉ của con trai bà ở Thượng Hải, chỉ có điều Cố Hứa Ảo chưa tới đó bao giờ. Viện Phúc Lợi đúng là một xã hội thu nhỏ đơn giản, ở đó mỗi đứa trẻ đều có những trải nghiệm na ná nhau, quan hệ giữa viện trưởng, các nhân viên khác và những đứa trẻ giống như nhau. Nhưng ra khỏi viện Phúc Lợi, mẹ viện trưởng có những đứa con thực sự, có một gia đình thực sự, còn quan hệ hình thành trong viện Phúc Lợi thì lại khác, trong lòng Cố Hứa Ảo từ chối tình cảm khác với đám đông ấy.

Bà viện trưởng xoa đầu Cố Hứa Ảo, "Cũng đã hai mươi bảy rồi nhỉ. Đã có người yêu chưa?". Bà biết gia cảnh cô gái này. Hồi ấy, Cố Hứa Ảo đã bị sốc và suy sụp khi biết thân phận thực sự của mình. Bà đã dõi theo cô, không để cô sa xuống đáy xã hội.

Cố Hứa Ảo khẽ lắc, nhưng trong đầu lại hiện lên cái tên Bùi Trung Khải. Nhìn vẻ mặt xen lẫn buồn vui của Cố Hứa Ảo, bà viện trưởng dường như hiểu ra điều gì, "Con đường cần đi thì cứ đi, có người vấp ngã, không lẽ những người khác không đi nữa?".

"Con hiểu ạ".

"Nghe bọn họ nói, hàng năm con đều gửi tiền cho viện Phúc Lợi, cây không quên cội thế là rất tốt. Con nhìn xem, viện Phúc Lợi lớn hơn hồi trước rất nhiều phải không, như vậy càng có thể giúp được nhiều người hơn".

"Nhưng con vẫn còn nhớ đến viện Phúc Lợi hồi ấy, dường như mẹ viện trưởng đang ở kia".

"Con ngốc ạ, trước kia tốt, nhưng giờ lại càng tốt. Bọn trẻ bây giờ có thư viện, có cả phòng học tin học. Không phải là ta không nhớ ngày xưa, nhưng thấy bọn trẻ giờ đây được chăm lo đầy đủ như trẻ nhà khác, ta thấy rất vui".

Trong lúc đó một nhà hảo tâm đã tặng viện phòng máy tính lên phát biểu, Cố Hứa Ảo nhận ra, đó là chủ nhiệm Trịnh của Nhạc Trung.

Chủ nhiệm Trịnh phát biểu đại khái là, Nhạc Trung sẽ mở chi nhánh công ty ở đây, trong khi khảo sát, chủ tịch Lỗ đã gặp viện Phúc Lợi. Chủ tịch Lỗ ủng hộ viện coi như là thành ý hợp tác với Tô Thành, ngoài việc tập đoàn Nhạc Trung quyên tặng máy tính, cá nhân ông Lỗ còn tặng riêng hai mươi ngàn tệ. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, chỉ có Cố Hứa Ảo là ngây người nhìn lên khán đài. Bất giác cô muốn nắm chặt bàn tay, nhưng nhớ là viện trưởng đang nắm tay mình, Cố Hứa Ảo quay lại vừa lúc viện trưởng như đang suy nghĩ điều gì.

"Hình như con biết người kia?".

"Con biết, con đã có lần làm việc ở Nhạc Trung". Nói thật lòng, lần ấy ngoài việc gặp gỡ Bùi Trung Khải và trở thành bạn của Lỗ Hành thì hoàn toàn không phải là một ký ức vui. Lúc đầu, cũng chính là chủ nhiệm Trịnh nghi ngờ cô, nhưng bây giờ thì không còn quan trọng nữa, có những lúc trái đất thật tròn.

"Ông ấy là chủ nhiệm đối ngoại của Nhạc Trung, là một người rất thận trọng, giải quyết sự việc tương đối thỏa đáng".

"Mẹ quen ông ta à?".

"Ừ, ông ta đã tới Thượng Hải tìm gặp mẹ vì một số chuyện cũ".

Cố Hứa Ảo thấy viện trưởng không muốn nói nhiều, nên cũng không hỏi nữa. Cô cùng đi dạo với bà, nhân viên ở đó nhìn thấy bà thì đều chào hỏi.

"Hứa Ảo, đã nhiều năm rồi nhưng ta vẫn chưa có dịp để hỏi con, con còn hận cha mẹ mình không? Con cũng không gọi điện thoại cho ta, ta cảm thấy con vẫn chưa quên chuyện ấy, trong lòng ta cũng thấy lo lắng". Viện trưởng nói.

"Thực ra con cũng không biết mình có còn oán hận hay không nữa. Họ đã đưa con đến thế giới này theo cách ấy, nếu không oán thì là điều không thể. Cho đến tận bây giờ, thỉnh thoảng con cũng có suy nghĩ, nếu có thể lựa chọn thì đừng đến với thế giới này sẽ tốt hơn".

"Nhất định là họ không nghĩ rằng con đang chịu khổ, nếu biết, thì chẳng ai làm như vậy. Tha thứ cho họ cũng là rộng lượng với chính mình. Hứa Ảo, từ bé con đã phải rất vất vả, khổ sở, sao con không thử mở lòng mình?".

Những lời nói của viện trưởng chứa đầy ý tứ. Hồi ấy, chính bà đã đưa lá thư và giới thiệu về Cố Hải Lam với Cố Hứa Ảo. Người phụ nữ ấy thật đáng thương, bà ấy chỉ muốn được gặp mặt con gái. Bà cũng là một người mẹ, làm sao lại không hiểu được tâm trạng của người phụ nữ gần đất xa trời ấy. Hai mẹ con họ giống nhau như đúc, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách. Chỉ có điều, đôi mắt của Cố Hải Lam vì bệnh tật đã khô héo. Bà ấy rất dễ nhận ra cũng là một trí thức, nói năng nho nhã, nếu không vì nghiệp chướng thì Cố Hứa Ảo cũng là con gái của một gia đình tốt, không phải xuất hiện trong viện Phúc Lợi này.

"Mẹ viện trưởng, đến bây giờ mà mẹ vẫn muốn vun đắp cho mối quan hệ ấy, có điều người thì đã không còn nữa". Đến bây giờ, điều mà Cố Hứa Ảo thấy người ấy đáng thương chẳng qua cũng chỉ ở chỗ bà là một phụ nữ có số phận bi thảm. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om

"Không còn nữa thì mới càng nên nghĩ cho thông. Hứa Ảo, cuộc sống là của chính mình".

Chủ nhiệm Trịnh đứng ở cuối đường, nhìn thấy Cố Hứa Ảo và viện trưởng đi tới, bèn mỉm cười với hai người: "Cô Cố, tôi muốn nói chuyện với cô một chút".

Cố Hứa Ảo nhìn chủ nhiệm Trịnh nghi hoặc: "Có chuyện gì ạ?".

"Chủ tịch Lỗ nghe nói cô Cố đang ở Tô Thành nên muốn mời cô ôn lại chuyện cũ, may sao lại gặp cô ở đây".

Lỗ Hải Phong đang ở Tô Thành, Cố Hứa Ảo thấy vô cùng bất ngờ. Cô từ chối: "Chủ tịch Lỗ đang bận rộn như vậy, tôi không tiện làm phiền".

"Chủ tịch Lỗ nói, không biết thì thôi, nếu đã biết thì nhất định phải mời cô tới".

Cố Hứa Ảo quay lại nhìn viện trưởng, bà vỗ khẽ vào tay cô: "Đi đi".

Cố Hứa Ảo phân vân đi theo chủ nhiệm Trịnh vào một căn nhà, Lỗ Hải Phong đang ngồi quay lưng lại phía cửa nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng động ông quay đầu lại, nét buồn trên mặt vẫn còn nguyên. Cố Hứa Ảo trở nên rất rụt rè, câu chào mãi cũng không thốt ra được. Lỗ Hải Phong chỉ vẫy tay, ý bảo Cố Hứa Ảo tới bên.

"Hứa Ảo, hôm nay thật là hiếm có, cháu uống cùng với bác Lỗ chút rượu nhé".

Cố Hứa Ảo do dự đón lấy cốc rượu, không hiểu ý tứ của Lỗ Hải Phong là gì.

"Đúng ra, cháu cũng nên rót một cốc dâng lên mẹ cháu. Hôm nay là ngày giỗ của bà ấy". Những lời thốt ra chậm rãi từ miệng Lỗ Hải Phong không khác gì một tiếng sét với Cố Hứa Ảo.

"Bác biết mẹ cháu?". Cảm giác nhục nhã trong lòng Cố Hứa Ảo dâng trào, xen lẫn những tình cảm phức tạp khác mà nhất thời không thể gọi tên chính xác.

"Đúng là không ngờ bà ấy lại chết ở Tô Thành, đã nhiều năm như vậy rồi", bàn tay cầm cốc rượu của Lỗ Hải Phong run run.

Cố Hứa Ảo ngây người, nhìn cốc rượu trong tay Lỗ Hải Phong sánh ra ngoài, cô định giơ tay ra đỡ, nhưng phát hiện ra bàn tay của mình cũng rất run, hơn nửa cốc rượu đã đổ ra ngoài.

Lỗ Hải Phong đón lấy cốc rượu trong tay Cố Hứa Ảo đặt xuống, rồi vỗ vào vai cô: "Nếu cháu muốn thì ta sẽ làm bác của cháu, như vậy cũng không có gì là quá". Cố Hứa Ảo vẫn nhìn chăm chăm vào cốc rượu, nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi.

"Đại khái là vào mười năm trước, ta nhận được một lá thư của mẹ cháu, thư được gửi đi từ thị trấn Ngô, trong thư nói bà đã có lỗi với gia đình nên chẳng còn mặt mũi nào trở về nhà, chưa có chồng mà có con, rơi vào hoàn cảnh hiện nay, mong rằng gia đình đừng nhớ gì đến bà ấy nữa. Bọn ta đã tới thị trấn Ngô để tìm bà ấy, nhưng không thấy dấu vết, đành bất lực mà hy vọng rằng bà ấy sẽ có cuộc sống tử tế, không ngờ Hải Lam đã không còn sống nữa, bà ấy đã gửi cháu vào viện Phúc Lợi từ lâu, đến con gái bà ấy cũng không giữ lại bên mình".

Mười năm trước, có lẽ cũng là thời gian Cố Hải Lam từ giã cõi đời.

"Có lẽ là chuyện xảy ra vào năm bà ấy mất".

"Ta cứ nghĩ, sao lại không tìm ra người, thì ra người đã đi xa rồi". Bàn tay của Lỗ Hải Phong bấu chặt lấy mép bàn, "Xem ra, cháu đã biết chuyện của mẹ cháu rồi".

"Không nhiều lắm, cháu chỉ biết mình là con riêng, ra đời không đúng lúc".

"Hứa Ảo, cháu không thể nghĩ như vậy. Cháu không biết đấy thôi, mẹ cháu thực ra là một người rất thông minh và lương thiện. Chúng ta không phải là anh chị em ruột, nhưng đã lớn lên cùng nhau, khi ta xuống cơ sở, mọi chuyện đều nhờ mẹ cháu lo giúp. Chúng ta gọi nhau là anh em, cháu cũng có thể gọi ta là bác. Nếu cuộc sống cứ như vậy, có thể ta đã lấy Thẩm Hải Lam, cũng chính là mẹ cháu, cái tên Cố Hải Lam mà cháu nói tới có lẽ là do mẹ cháu đã đổi họ. Sai lầm có lẽ do mẹ cháu đỗ đại học".

Lỗ Hải Phong nhấp một ngụm nước, dường như đang cố nuốt đi quá khứ khó nói thành lời, "Bà ấy thi đỗ học viện y khoa ở tỉnh ngoài, còn ta lúc đó cũng đã làm đội trưởng đội công trình trong nhà máy, trong lòng rất phấn chấn chờ bà ấy học xong trở về kết hôn. Tuy chưa nói, nhưng ta nghĩ Hải Làm cũng nghĩ như vậy. Vào năm thứ ba, bà ấy đi thực tập ở Tô Thành, sau đó bà ấy gửi thư về, nói rằng bà ấy đã yêu, nhưng không nói rõ người kia là ai. Khoảng chừng nửa năm sau, học viện y khoa gửi thông báo về nhà, nói rằng Hải Lam đã bỏ học, rồi bỏ đi sau khi để lại một lá thư, nhà trường đã cho bà thôi học. Ta đã tới Tô Thành tìm bà ấy, nhưng mẹ cháu đã cố ý tránh mặt mọi người, nên ta không tìm được. Ông bà ngoại cháu vốn dĩ sức khỏe không tốt, chỉ mấy năm sau đó đều qua đời. Khi có tin tức của mẹ cháu thì cũng đã là chuyện của mười sáu, mười bảy năm sau đó. Không ngờ đó lại là bức thư tuyệt mệnh của bà ấy. Cháu rất giống mẹ, vừa nhìn thấy cháu lần đầu, ta đã tưởng đó là Hải Lam, vì thế ta đã tới Tô Thành, Lỗ Trấn, Thượng Hải tìm gặp một số người năm trước, nhờ đó mới làm rõ được phần nào chuyện của Hải Lam năm xưa. Từ Tô Thành bà ấy đã tránh đến Lỗ Trấn, sau đó lại lặng lẽ yên nghỉ ở Tô Thành, bà ấy muốn ở bên cháu". Lỗ Hải Phong vẫn đinh ninh hình ảnh Thẩm Hải Lam thuở trẻ, tóc hai bím, đôi mắt long lanh như nước cùng ánh nhìn dịu dàng mà kiên định. Ông không thể nào hình dung ra được hình ảnh Hải Lam lúc qua đời, có lẽ giống như bông hoa đang rực rỡ vội héo tàn.

Cố Hứa Ảo bất giác nhìn lên Lỗ Hải Phong, thấy bàn tay ông nắm chặt đến nỗi khớp xương nổi cả lên, hẳn là ông đã phải kìm nén nỗi đau vô cùng tận để nói với cô những chuyện này. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢omCô đặt tay lên tay ông, "Bác Lỗ, cháu thay mặt mẹ cháu nói lời xin lỗi. Mẹ cháu hẳn đã rất hối hận, nếu không bà ấy đã không làm như vậy".

"Thực ra, có ai nói gì đâu, nhưng Hải Lam thật ngốc, dù gì thì bà ấy cũng nên giao con lại cho chúng ta và không nên chịu khổ một mình như vậy". Lỗ Hải Phong đứng bật dậy, "Hải Lam, hôm nay tôi cũng đã nhận ra Hứa Ảo con gái em rồi. Tôi hứa sẽ chăm sóc cho nó, em hãy yên nghỉ đi". Rồi ông ngửa cổ dốc hết cốc rượu, ông bị sặc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Cố Hứa Ảo không nói gì, lặng lẽ đưa khăn giấy cho ông.

Trở về từ Tô Thành, Cố Hứa Ảo cảm thấy mình như trải qua một cuộc đời khác, dường như cô đang vượt thời gian để chứng kiến cuộc sống của mẹ cô trước đây. Nghe Lỗ Hải Phong kể xong, cô cảm thấy rất tò mò và đặt ra rất nhiều khả năng, nhưng không thể nào hiểu được, mẹ làm thế nào để vượt qua mà sinh cô. Cô vốn đã nghĩ là mình giống như một hòn đá, bị người khác lỡ chân đá rơi từ trên đỉnh núi, rồi lăn dần đến thế giới loài người, không ai thừa nhận, không ai quan tâm, ngày ngày mò mẫn lăn đi, trong lúc cô không còn thấy hy vọng với tất cả thì lại được biết đến đoạn quá khứ này. Cô thấy hối hận.

Cô gầy đi nhanh chóng, như thể vừa ốm một trận nặng, xương nhô cả ra, khiến ai nhìn cũng thấy thương. Ông Howard mấy lần không nén được đã hỏi, "Catherine, cháu coi thường sức khỏe của mình quá đấy. Trung Quốc có câu 'Thân thể mình là do cha mẹ ban cho'. Sao cháu lại như vậy?".

Cô ăn nhiều hơn trước, nhưng lại đói nhanh hơn trước, có đồng nghiệp hỏi, hay là cô mắc bệnh bướu cổ, cô run rẩy đến bệnh viện kiểm tra, nhưng không có vấn đề gì, lại tìm đến các thầy thuốc Đông y, họ nói chỉ là suy nhược cơ thể chứ không có bệnh gì. Thực ra, trong lòng cô rất rõ, chuyện của mẹ lúc này giống như một tảng đá đè nặng lấy cô. Cô không thể coi bà là người mẹ vô trách nhiệm giống như trước, mà chỉ còn cảm thấy thương xót. Hơn hai mươi năm trước, một cô gái trẻ sắp tốt nghiệp đại học, làm thế nào lại quyết định đánh đổi tương lai rộng mở lấy một bào thai chưa thành hình? Là sinh viên trường y, mẹ cô có thể có rất nhiều cách để giải quyết nó. Đúng như Lỗ Hành Phong nói, mẹ cô rất ngốc. Đến bây giờ, Cố Hứa Ảo không thể nói cha mẹ đã vô trách nhiệm mang cô đến với thế giới này, vì cô vốn có thể biến mất như một hạt bụi.

Cố Hứa Ảo không ngủ được, nếu ngủ thì thường mơ liên miên, hầu hết những người cô gặp từ hồi còn nhỏ đến khi lớn lên đều xuất hiện trong giấc mơ của cô, trong đó Thẩm Hải Lam là người cuối cùng. Bà xuất hiện không phải với vẻ tiều tụy khi nằm trên giường bệnh những ngày cuối cùng, mà là trong dáng điệu ở bức ảnh Lỗ Hải Phong cho cô xem, rất xinh đẹp, một vẻ đẹp mộc mạc ưa nhìn. Trong lòng Cố Hứa Ảo đầy tâm sự, nhưng cô lại không có ai để chia sẻ, mặc dù Lỗ Hải Phong bảo cô có việc gì cứ gọi điện, nhưng cô không thể đem thêm gánh nặng cho ông, nên chỉ còn cách tự mình giải quyết. Thời gian này Cẩu Thặng Nhi cũng rất ngoan, chỉ khi nghe thấy tiếng khò khò của nó cô mới ngủ yên được chốc lát.

Một lần đến ngân hàng làm việc, cô gặp Tề Huy. Nhìn cái miệng há hốc ngạc nhiên của anh, cô biết điệu bộ mình hẳn giống với một ma đói, nên mỉm cười trêu anh: "Không có bệnh truyền nhiễm gì đâu, đừng sợ".

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn.

Tề Huy vội cười: "Thân hình cô rất đẹp, sao lại giảm béo làm gì?". Thực ra Tề Huy cũng nghĩ không biết có chuyện gì, Bùi Trung Khải cũng không nói tuy có tìm anh và rủ đi uống rượu mấy lần, biểu hiện không vui của Bùi Trung Khải khiến người khác thấy sợ.

"Hình như có phần hơi quá mất rồi, nếu biết trước giá xương sườn rẻ như thế thì tôi đã không ngược đãi mình như vậy". Cố Hứa Ảo chỉ nghĩ cách khiến cho Tề Huy không hiểu nhầm, nhất là hiểu nhầm cô bị gầy đi là vì Bùi Trung Khải.

Cuối cùng, Tề Huy vẫn cứ kiên quyết mời bằng được Cố Hứa Ảo đi uống canh bổ. "Xem ra vị giác của cô vẫn ổn đấy chứ, nhưng sao lại ra nông nỗi này? Người không biết lại cứ tưởng là bị bỏ đói". Tề Huy nhìn Cố Hứa Ảo uống hết hai bát canh, bất giác hỏi.

Cố Hứa Ảo không cần chú ý đến hình ảnh, cô uống hết bát canh thứ ba, "Anh cứ nghĩ là tôi vì bị chuyện tình cảm giày vò đi, đến tôi cũng còn chẳng tìm ra nguyên nhân đây này".

"Cô mà bị chuyện tình cảm giày vò. Tôi không tin. Sao hai tháng trước lại ra đi, gần đây gặp chuyện gì à?". Tề Huy biết Cố Hứa Ảo đang nói dối.

"Anh đừng hỏi nữa, có lẽ là do vào hè. Có dịp hãy thường xuyên mời tôi đi ăn đi".

"Sẵn sàng thôi, hay là tôi để ví tiền lại chỗ cô, muốn ăn gì cô cứ việc lấy ở đó ra mà tiêu". Thấy Cố Hứa Ảo đùa, Tề Huy cũng đùa lại.

"Tính cả bữa này nữa".

"Sao? Tôi rộng rãi thật mà".

"Có thể thời gian sắp tới tôi phải sang ở bên tổng bộ ít ngày, vốn định không nói với ai, nhưng hôm nay gặp anh, coi như chào một tiếng. Này, đừng thấy tôi nói sắp đi mà giả bộ hào phóng, khi về tôi sẽ xử lý anh".

"Ai giả bộ hào phóng đâu, tôi sợ thật mà, cô nhìn bữa hôm nay mà xem, ăn giỏi thật đấy". Tề Huy cười ha ha, nhưng trong lòng thì nghĩ: Chuyến đi này xem ra sẽ thực sự chấm dứt với Bùi Trung Khải.

Trước khi chia tay, Cố Hứa Ảo quay người lại nói một câu khi xuống xe: "Chuyện hôm nay không cần cho ai biết". Ý tứ của câu nói rõ ràng là cảnh cáo Tề Huy.

Tề Huy thấy không thể coi Bùi Trung Khải là bậc đàn anh được nữa, cứ tưởng rằng anh ta đã có thể thành công theo đuổi cô gái này, thế mà bây giờ thì chẳng nên cơm cháo gì. Sau khi chia tay với Cố Hứa Ảo, Tề Huy đến ngay phòng làm việc của Bùi Trung Khải, "Anh sao thế, chưa đến lúc về già vui chơi với cháu, thế mà sao lại quấn quýt với một con bé gần bằng con gái mình như vậy?".

"Dạy người khác học không phải việc xấu". Bùi Trung Khải chậm rãi nhấp một ngụm cà phê. Đắng quá, anh vội bỏ thêm đường.

"Hình như không phải phong cách trước đây của anh, bắt đầu cho đường vào cà phê. Chẳng lẽ những ngày qua quá đắng nên muốn thêm chút ngọt?". Tề Huy biết trước đây Bùi Trung Khải chỉ uống cà phê đen.

Bùi Trung Khải không nói gì, chỉ ngây người ra nhìn cốc cà phê. Hình như có ai đó đã từng nói rằng cuộc sống đầy vị đắng, nên tôi thưởng cho mình bằng cách ăn nhiều đồ ngọt. Từ trước tới nay chưa từng gặp người ăn ngọt như vậy, cho hai viên đường vào cốc không đủ, trong mồm còn ngậm một viên nữa. Có điều, anh rất ít khi uống cà hê, nếu không anh thực sự lo đến một ngày nào đó sẽ bị "ba cao" (huyết áp cao, đường huyết cao, mỡ máu cao).

"Cậu chạy từ xa tới đây chỉ để quan tâm đến cái việc cỏn con ấy của tôi chứ?".

"Tôi không quan tâm đến anh thì quan tâm đến ai? Ngoài bà cụ nhà anh thì còn có ai quan tâm đến anh như tôi. Năm mười hai tuổi, nếu tôi không băng bó vết thương cho anh, thì anh đã không còn một cánh tay từ lâu rồi. Nếu không phải là...".

"Sao cậu lắm lời thế, nói đi, lần nào cậu kể lể chuyện ngày xưa là lần ấy đều không có chuyện tốt lành. Cậu cứ nói thẳng ra, lại muốn tôi làm gì?".

Truyện được đăng tại diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn.

"Chà, cũng chẳng có chuyện gì lớn. Một người bạn của tôi sắp ra nước ngoài một thời gian, người ấy nhờ tôi chăm sóc giúp con mèo. Chẳng phải anh từng đã nuôi mèo hay sao. Anh giúp tôi đi, sau mấy ngày là tôi không làm phiền anh nữa".

"Chuyện của đàn bà chứ gì? Cậu có thể một mình theo đuổi cô ta được không, lần nào cũng lôi người khác vào". Bùi Trung Khải cũng đã phải giải quyết hậu quả giúp cho Tề Huy không ít lần.

"Chỉ mấy ngày thôi, chỉ mấy ngày là xong". Tề Huy nói, miệng cười cười.

"Rốt cuộc là mấy ngày?".

"Ba ngày".

"Nói cho cậu biết, hết ba ngày là cậu phải nhanh chóng mang nó đi. Tôi không có thời gian rỗi để mà nuôi dưỡng tình cảm với những đồ súc sinh ấy đâu". Anh chợt nhớ đến Cẩu Thặng Nhi, không biết con mèo què ấy bây giờ ra sao rồi, có lẽ hàng ngày vẫn cứ cất tiếng ngáy khò khò quái đản ấy.

Chờ đến khi Tề Huy mở cốp xe lên, Bùi Trung Khải quay người, túm chặt lấy cổ áo Tề Huy, "Cậu định giỡn tôi phải không? Đến lượt cậu nhặt Cẩu Thặng Nhi về từ bao giờ thế? Cậu thính mũi quá đấy, nhân cơ hội xen vào".

Tề Huy đẩy mạnh tay của Bùi Trung Khải, "Anh làm gì vậy, hai người chia tay, đàn ông lấy vợ, đàn bà lấy chồng chẳng có liên quan gì đến nhau. Dựa vào đâu mà tôi không được quyền động vào? Chỉ cần Cố Hứa Ảo đồng ý, tôi không có ý kiến gì".

"Tề Huy, cậu nói lại lần nữa thử xem, tôi sẽ xử lý cậu. Cậu tin không?!". Đôi mắt của Bùi Trung Khải ánh lên vẻ lạnh lùng, giận dữ.

Cẩu Thặng Nhi cất tiếng kêu meo meo, nó đã nhận ra Bùi Trung Khải.

"Bây giờ mà anh vẫn cố tỏ ra là mình có ưu thế à? Hôm nay tôi vẫn còn nể mặt anh nên mới không thừa cơ đục nước béo cò. Anh cũng nên biết, người theo đuổi Cố Hứa Ảo không thiếu, anh có yến yến oanh oanh, người khác chưa hẳn đào hoa không vượng. Nếu anh còn để tâm thế thì cứ tiếp tục theo đuổi đi, việc gì cứ tỏ ra như vậy, nổi điên gì với tôi!".

Từ trước tới nay chưa bao giờ Tề Huy nói năng như vậy với Bùi Trung Khải, lần này thì anh gần như quát trả lại Bùi Trung Khải. Tay Bùi Trung Khải buông ra, nhưng vẻ giận dữ trên mặt thì vẫn còn, "Cậu có thời gian sao không lo cho cái tổ của cậu lại chuyển sang làm ông tơ bà nguyệt vậy".

"Tôi đã nhận lời với Hứa ảo rồi, nhưng tôi thực sự không biết phải làm gì với con mèo này. Anh trông nó giúp tôi vài ba ngày, sau đó tôi sẽ mang nó đi". Như thế có lẽ cũng không coi là bội tín với Cố Hứa Ảo.

"Cậu nói thật đi, sao Cẩu Thặng Nhi lại ở chỗ cậu?".

"Cuối cùng cũng hỏi vào chuyện chính rồi. Cố Hứa Ảo sắp ra nước ngoài". Giọng của Tề Huy mềm lại, anh nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn quyết định nói ra. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om

Đột nhiên, cổ áo Tề Huy lại bị túm lấy một lần nữa, nhưng lần này anh không thấy sợ, "Không cần phải túm áo tôi như vậy, cô ấy ra nước ngoài vì công việc".

"Đi bao giờ? Đi bao lâu?". Lúc này thì Bùi Trung Khải cuống thật sự.

"Bây giờ vẫn chưa đi, có lẽ vài ba ngày nữa sẽ đi, ít nhất cũng phải nửa năm gì đó. Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì chưa nói rõ ràng vậy? Nếu nói rằng không có tình cảm, vậy thì hãy chơi cho đến cùng đi, còn nếu là có tình cảm thì đừng có mà nghĩ đến sĩ diện nữa, bắt đầu lại đi. Tôi thực sự không hiểu nổi hai người. Nói thật, Bùi Tử này, tôi không sợ anh, nếu giữa hai người thực sự không có gì, thì tôi sẽ theo đuổi cô ấy". Vừa nói xong câu ấy, ngực Tề Huy lập tức hứng một quả đấm của Bùi Trung Khải.

Cẩu Thặng Nhi đã bị Tề Huy lừa mang đi. Dường như biết chắc Cố Hứa Ảo không yên tâm để Cậu Thặng Nhi ở nhà một mình, anh đã vừa dỗ vừa lừa. Điều đáng tiếc duy nhất là Cẩu Thặng Nhi đã không phối hợp.

Bốn ngày sau, Cố Hứa Ảo từ thành phố xe hơi trở về nhà. Ra khỏi sân bay thì nhìn thấy một cảnh tượng thân quen tới mức không thể thân quen hơn được nữa, nhưng tình cảm trong lòng cô thì đã rất khác, lần trước là cuộc trùng phùng sau xa cách vì những dỗi hờn nho nhỏ, còn lần này là nỗi vấn vương của "dẫu lìa ngỏ ý còn vương tơ lòng" sau khi chia tay. Cố Hứa Ảo bước tới định ôm lấy Cẩu Thặng Nhi, thì bị Bùi Trung Khải giữ lấy cánh tay, "Em lại định đi mà không nói một câu nào?".

"Giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì, em không cần phải thông báo với anh". Anh chàng Tề Huy này, biết ngay là anh ta không thể giữ mồm giữ miệng được.

Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn.

"Cố Hứa Ảo, em nói một câu chia tay là mất tích luôn, chẳng thèm trưng cầu ý kiến của anh. Anh không đồng ý".

"Em đã tỏ rõ thái độ rồi. Anh sao vậy? Gần đây chẳng phải là chúng ta rất ổn sao? Anh cũng chấp nhận rồi còn gì?".

"Sao em lại cho rằng anh rất ổn?". Bùi Trung Khải nghiến răng, nói.

"Em biết là Tề Huy không kín miệng, chắc chắn sẽ nói với anh, có điều cũng chẳng phải là bí mật gì". Cố Hứa Ảo cúi đầu, mái tóc bồng bềnh như mây rủ xuống mặt, chưa kịp đưa tay ra để vén thì có một bàn tay đã gạt những sợi tóc ấy ra phía sau gáy giúp cô. Cố Hứa Ảo hơi ngây người rồi bất giác lùi về sau một bước.

"Gầy trơ xương ra rồi, thế mà em vẫn bảo là mình rất ổn ư?". Bùi Trung Khải chau mày nhìn khuôn mặt gầy nhọn của Cố Hứa Ảo.

"Tốt nhất anh đừng có hiểu lầm, em gầy không phải là vì anh đâu". Cố Hứa Ảo lùi về sau một bước.

Bùi Trung Khải kéo cô trở lại, "Lùi nữa về sau là vướng phải cột đấy. Tất nhiên là anh không cho rằng em có lương tâm đến thế".

"Anh không cần phải kích em. Em có lương tâm hay không không phải anh nói là được. Bùi Trung Khải, chúng ta như thế này chẳng có ý nghĩa gì cả, anh trả Cẩu Thặng Nhi lại cho em". Thật mệt khi vừa mới xuống khỏi máy bay đã phải tranh cãi mãi với con người này.

"Không nói gì bỏ đi à?". Bùi Trung Khải giằng va ly hành lý trong tay Cố Hứa Ảo và đi lên trước, Cố Hứa Ảo ngây người một lúc ở phía sau rồi đành đi theo. dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn⊹¢om

Trên đường đi, hai người không nói câu gì.

Đột nhiên Bùi Trung Khải thốt lên: "Xin lỗi, anh đã ép em lên xe".

Cố Hứa Ảo ôm con mèo nhìn khuôn mặt của Bùi Trung Khải, một hồi lâu sau mới đáp: "Không sao".

"Thực sự giữa anh và Mễ Tĩnh Văn không có gì. Lúc đầu cô ta là khách hàng của công ty anh, sau đó thì nhờ anh phụ đạo giúp để thi vào lớp kế toán. Anh cũng không nghĩ gì nhiều nên đã nhận lời giúp. Sau này anh sẽ chú ý hơn".

"Anh không cần phải báo cáo với em công việc của anh". Cố Hứa Ảo lạnh lùng nói.

"Anh biết, nhưng anh thấy cần phải nói cho rõ ràng". Giọng nói của Bùi Trung Khải trầm trầm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-16)