Đàn ông rốt cuộc là cái thá gì? (sáu)
← Ch.079 | Ch.081 → |
Tô Hàng cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, chỉ hận không thể xông lên đè người xuống đất đánh cho chú ấy một trận tơi bời! Tốt nhất là đánh cho chú ấy mặt mũi sưng vù, đánh bay cả cái răng đang nhe ra kia nữa! Để xem chú ấy có cười nổi không? Để xem chú ấy còn dám cười nữa không? Để chú ấy vĩnh viễn không thể cười nổi!
Con ngươi Phó Bạc Yến âm trầm. Anh thật sự muốn nhốt Phó Khương vào phòng tối, treo lên không trung sau đó dùng roi quất thật mạnh! Quất tới khi chú ấy da tróc thịt bong, quất tới khi chú ấy đau khổ muôn phần, quất tới khi chú ấy không dám tùy tiện điên khùng, hành động tùy ý nữa!
Đối mặt với sự ghen ghét củaTô Hàng và Phó Bạc Yến, Phó Khương có vẻ cực kỳ bình tĩnh thong dong. Song đừng thấy bước chân anh lúc này cực kỳ thảnh thơi, bóng lưng tao nhã, thực tế là anh phải vội vã chạy vào phòng tắm giải quyết vấn đề mà những người đàn ông trưởng thành đều hiểu.
Bị Hùng Cách Cách "giày xéo" như vậy, là đàn ông thì đều không chịu nổi! Huống chi anh thích Hùng Cách Cách, thích đến nỗi chỉ hận không thể lập tức chiếm cô thành của riêng mình!
Phải biết rằng để một người đàn ông phải sắm vai không có năng lực trước mặt cô gái mình thích, chẳng những thương thân mà còn thương tâm! Thương can! Thương phế! Suýt nữa thì ngũ tạng của anh đều bị tổn thương, phải nối máy tới 12.....
Đời người quả nhiên chính là một cú điện thoại, không phải anh nối máy trước thì là tôi. Thật may là anh chịu đựng được!
Ba người đàn ông đều có tâm sự riệng, nhưng lại tận lực che giấu nỗi lòng của mình.
Thấy Phó Khương biến mất ở lầu hai, Tô Hàng quay đầu lại, bất giác hỏi Hùng Cách Cách: Hai người đang làm gì đấy?
Hùng Cách Cách gạt tay Tô Hàng đang nắm cổ áo cô ra, lui về phía sau một bước, lãnh đạm nói: Tôi đang xoa bóp lưng cho Phó Khương.
Tô Hàng cau mày nói: Có ai xoa bóp như cô không? Làm người ta hiểu lầm thì đúng hơn!
Hùng Cách Cách hơi cụp mắt xuống nói: Hiểu lầm cũng rất tốt. Ít nhất để tôi biết anh nhìn nhận tôi thế nào." Rồi cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Hàng nghiêm túc nói: "Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, từ trước đến giờ tôi chưa từng quyến rũ anh!" Cô nói xong bèn xoay người đi lên lầu.
Tô Hàng kỳ thực quá bất chấp lý lẽ! Dù cho cô đã từng có ý với Phó Bạc Yến, từng có suy nghĩ bỉ ổi, nhưng nào giờ cô chưa từng muốn quyến rũ Tô Hàng! Anh ta dựa vào cái gì mà nhục mạ cô như vậy? Cô cũng là người có tôn nghiêm, có chuẩn mực, có khí tiết!
Dâm phụ?! Ha ha... ! Thật là buồn cười!
Cô chẳng qua cũng chỉ là trong lòng hơi xấu xa mà thôi, khi hành động tuyệt đối là một liệt nữ thà chết để bảo vệ trinh tiết!
Mẹ kiếp.... Cho đến tận bây giờ, cô vẫn còn là xử nữ đấy! Xử nữ có hiểu hay không?! Có hiểu hay không?!
Hùng Cách Cách cực kỳ căm uất, cảm thấy lời mắng nhiếc của Tô Hàng đã làm tổn thương tự ái của cô. Tự ái của cô vốn đã không nhiều, còn bị Tô Hàng chà đạp, nghiền nát vỡ vụn, rõ là.... Quá bi đát!
Tô Hàng nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách, nhìn cô thở phì phò giậm bước lên cầu thang, có mấy lần cậu mở miệng dường như muốn gọi cô lại, nhưng không thốt ra được một lời. Cậu biết, Hùng Cách Cách vô cùng tức giận. Cậu mới vừa mắng cô là cái gì nhỉ? Dâm phụ? Đúng vậy, dâm phụ!
Con mẹ nó! Cái miệng của cậu, sao lại muốn ăn đòn như vậy? Đáng đánh! Đáng đánh đòn! Đáng cấu xé!
Chỉ có điều, cô ấy nói cô trước giờ chưa từng quyến rũ cậu, là có ý gì?
Cô chưa từng có ý với cậu dù chỉ một xíu xiu thôi ư? Là ý này sao?
A, không!
Cô có cảm giác với cậu!
Nhưng ánh mắt vừa rồi của cô nghiêm túc rành rành như thế, xa lạ đến thế!
Cậu đã tổn thương cô, đúng không?
Hùng Cách Cách giận thật rồi, đúng không?
Tô Hàng không biết làm sao, giống như một con kiến bị bệnh tâm lý, đi tới đi lui trong phòng khách.
Phó Bạc Yến ngồi trên ghế sa lon, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác.
Anh nhìn đầu lọc lúc sáng lúc tối trên ngón tay mình, nhìn tàn thuốc giống như tòa thành sụp đổ rơi xuống vỡ vụn, nhìn từng điếu thuốc hoàn chỉnh dần dần biến mất không bóng dáng, chỉ còn lại đầu thuốc dưới chân và mùi khói bay khắp phòng, không bắt được, không giữ lại được, vô dụng....
Phó Bạc Yến cũng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật bày ra trước mắt —— Cách Cách đang xa lánh anh theo bản năng.
Mặc dù cô vẫn hỏi thăm đơn giản, ngữ khí quan tâm như cũ, nhưng khi nhìn vào mắt anh đã không còn sự nhiệt tình như trước nữa rồi. Hoặc có thể nói là đã không còn ôm tâm tư của thiếu nữ, không còn có khát vọng tìm cách đến gần nữa.
Rốt cuộc anh đã sai ở chỗ nào?
Anh gọi điện thoại cho Xương Kỳ, Xương Kỳ lại cười nhạo một tiếng, rồi cúp máy. Gọi lại vẫn tắt máy.
Phó Bạc Yến rất phiền lòng, nhìn Tô Hàng đi tới đi lui trước mặt mình thì anh càng bực dọc hơn. Anh nói với Tô Hàng: Em lên lầu ngủ đi. Đừng có lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh."
Tô Hàng lắc đầu nói: Anh đi lên ngủ đi. Em ở đây thôi, không đi đâu hết."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời hỏi: Em/ anh sợ Hùng Cách Cách đi?
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Phó Bạc Yến nhìn lên trên lầu, trầm giọng nói: Bị em mắng như vậy, không đi mới là lạ.
Tô Hàng rối rắm nói: Em.... em cũng không muốn mắng cô ấy như vậy! Nhưng vừa mở miệng là.... Haizz... thôi bỏ đi, đợi cô ấy xuống, em sẽ nghĩ cách ngăn lại, không để cho cô ấy đi."
Phó Bạc Yến nói: Cản được nhất thời, không cản được một đời. Em phải chú ý lời nói của mình một chút, đừng có vừa há miệng là bắn mũi tên độc lên người ta."
Tô Hàng phiền não nói: Anh cả! Em đã đủ phiền rồi, anh đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!" Cậu vò tóc, bất thình lình xoay người ngồi lên trên ghế sa lon, lại gần Phó Bạc Yến nhỏ giọng hỏi, Anh, anh có cảm thấy chú út cố ý không?"
Phó Bạc Yến lãnh đạm quét mắt nhìn Tô Hàng một cái, Giờ em mới phát hiện?
Tô Hàng vỗ ghế sa lon, mắng: Em biết ngay mà, chú ta không có ý tốt gì đâu! Ấy? Anh, nếu anh đã phát hiện ra âm mưu của chú út, sao không nhắc nhở em? Anh có ý gì? Muốn nhìn em xấu mặt trước Hùng Cách Cách phải không?"
Phó Bạc Yến gằn giọng nói: Tô Hàng, em tốt nhất nên suy nghĩ kỹ trước khi nói, đừng có đổ lỗi cho người vô tội. Chúng ta ở đây cấu xé lẫn nhau chẳng có ý nghĩa gì cả. Hiện giờ nếu chúng ta không thể đồng lòng chống lại người ngoài, Hùng Cách Cách sẽ không thể trở thành chị dâu hoặc là em dâu. Em muốn gọi Hùng Cách Cách là thím nhỏ à?'
Tô Hàng giật mình, dứt khoát nói: Kiên quyết không thể để cho Hùng Cách Cách trở thành thím út của chúng ta!
Phó Bạc Yến nói: Vậy chúng ta đừng châm chích nhau nữa, trước tiên phải đồng lòng đối ngoại rồi nói sau."
Tô Hàng cau mày nói: Em không hiểu nổi chú út. Tất cả mọi người nói tinh thần chú ấy không bình thường, lúc xa lúc gần với người ta, làm đủ kiểu chọc ghẹo. Nhưng chú ấy lại thật sự rất tốt với Hùng Cách Cách. Để làm Hùng Cách Cách vui vẻ, chú ấy... chú ấy ngay cả em cũng đùa giỡn!" Nói đến câu cuối, cậu ta tựa như là cắn răng nghiến lợi.
Phó Bạc Yến đăm chiêu nói: Bất kể chú ấy điên thật hay điên giả, chỉ cần dính đến một chữ "điên" thì đó chính là nhược điểm của chú ấy. Phụ nữ vốn đã không có cảm giác an toàn, chú ấy có thể cho Hùng Cách Cách cái gì được chứ? Cho dù chú ấy có thổ lộ với Hùng Cách Cách thì cô ấy có thể tin tưởng được mấy phần chứ?"
Mắt Tô Hàng sáng lên, Có lý! Chú út là người mắc bệnh tâm thần gián đoạn, Hùng Cách Cách..." Cậu vỗ trán nói tiếp, "Dường như Hùng Cách Cách rất tin tưởng chú út. Về điểm này cậu rất nhức đầu. Mỗi lần nghĩ đến Phó Khương, cậu sẽ sinh ra kích động muốn giết chú ấy cho thỏa mãn. Ngay sau đó là cảm giác vô lực. Phó Khương là chú ruột của cậu, theo lý mà nói phải là một trưởng bối đáng được tôn kính, nhưng người kia lại năm lần bảy lượt trêu đùa cậu! Trò đùa ngày hôm nay rõ ràng là cậu đã mắc mưu của Phó Khương nên mới có thể nói ra những lời tổn thương Hùng Cách Cách dưới tình huống mất lý trí đó. Haizz... Kích động là ma quỷ, câu này quả không sai chút nào. Bây giờ cậu hối hận thối ruột rồi! Nếu như lúc đó cậu đủ lý trí thì sẽ không gây ra tình trạng hỗn loạn như vậy.
Vừa nghĩ tới Hùng Cách Cách có thể sẽ đeo ba lô rời đi là cậu lại hoảng hốt, giống như sắp mất đi một thứ rất quan trọng với cậu. Có lẽ Hùng Cách Cách đối với cậu mà nói chỉ là một loại thói quen mà thôi. Nhưng cậu rõ ràng đã quen với sự tồn tại của cô, giờ cô lại muốn bỏ đi có phải là hơi không hợp lý không? Haizz...
Đúng vậy, không thể để cho Hùng Cách Cách đi! Tuyệt đối không thể để cô ấy đi!
Tô Hàng liên tục nhắc nhở chính mình, bất luận thế nào cũng không thể để Hùng Cách Cách bỏ đi được!
Phó Bạc Yến thấy sắc mặt của Tô Hàng, một lát hiện ra vẻ rối rắm, một lát lại trở nên tràn đầy tự tin, mà tim anh cũng bắt đầu phiêu đãng dậy sóng theo, khó tránh khỏi có hơi sầu não.
Tô Hàng mắng sai Hùng Cách Cách, Hùng Cách Cách tức giận, có lẽ sẽ đi. Nhưng là, nếu như Tô Hàng nói xin lỗi Hùng Cách Cách, cô nhất định sẽ tha thứ cho nó.
Còn anh phạm sai lầm, muốn đối mặt với sự xa lánh Hùng Cách Cách thì lại bất lực. Anh không biết nên mở lời sao với Hùng Cách Cách, thừa nhận sự phong lưu của mình trong quá khứ, kể cả những món nợ tình đếm không xuể. Thật ra thì anh có thể thẳng thắn nhưng lại cảm thấy làm vậy chẳng có ý nghĩa gì hết. Suy cho cùng giữa anh và Hùng Cách Cách, hoàn toàn không xác lập quan hệ nam nữ trong sáng. Tất cả giống như một màn sương mù, nhìn không thấu, buồn bực phát hoảng, nói không hết, nói không rõ.
Haizz.... Phó Bạc Yến khẽ thở dài một cái, sau đó chậm rãi nhếch môi, cười chua xót nói: Đó là một cô gái ngốc tốt bụng.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |