← Ch.80 |
"Lam Lam, đừng sợ, có anh ở đây!" Ở ngoài cửa nghe Yên Lam vừa khóc vừa nói, thiếu chút nữa là anh rối loạn hết cả lên.
"Ước Hàn, mày mau thả Lam Lam ra, mở cửa ra, nếu không tao cho mày hết đường sống!"
Cận Thế Phong nghiến răng nghiến lợi đứng ở ngoài nói.
"Buông cô ấy ra ư? Vô nghĩa!" Ước Hàn ở trong phòng gian xảo cười, "Cô ấy đã uống thuốc của tao, nếu không làm tình với tao, cô ấy sẽ còn thống khổ hơn cả chết! Tao rất thích cô ấy, nên sẽ chịu trách nhiệm, sẽ cưới cô ấy làm vợ!"
"Cái gì? Mày dám hạ thuốc Lam Lam? Ước Hàn, tao sẽ giết mày!!!" Nghe được lời nói vô liêm sỉ của Ước Hàn, Cận Thế Phong cả người sôi trào lên, dùng cả cơ thể phá cửa. Sở Mặc Hàm ngăn anh lại: "Cậu phá không ra đâu, để tôi sai người hầu đi lấy chìa khóa!"
Ở trong phòng, Ước Hàn nhìn người nằm trên giường ánh mắt đã vô cùng mờ mịt, thuốc đã hoàn toàn phát huy tác dụng, mà chính bản thân hắn cũng không thể chịu được nữa mà tiếp tục vần vò cơ thể Yên Lam.
Chậm rãi đè lên trên người cô, hai bàn tay vuốt ve lên xuống da thịt non mềm của cô, cúi đầu tìm đến đôi môi Yên Lam. Hắn tách môi cô ra mong hưởng thụ mùi vị ngọt ngào của cô.
Nhưng không đợi cho Ước Hàn kịp nhấm nháp, Yên Lam há miệng cắn thật mạnh vào môi hắn.
"Á!!!" Ước Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, lau vết máu trên môi xong giáng một cái tát thật mạnh lên khuôn mặt Yên Lam, "Dám cắn tôi ư?" Lập tức, hắn càng thêm lực ở hai bàn tay, xoa nắn khắp mọi nơi trên cơ thể cô.
Cận Thế Phong không ngừng một giây một khắc dùng cả thân mình phá cửa, nhưng tên cầm thú bên trong lại không có một chút động tĩnh, anh lại đập cửa, bên trong vẫn im lặng.
Cho đến khi chìa khóa được mang tới, anh nhanh chóng mở cửa phòng xông vào. Trước mắt anh, Ước Hàn đang đặt Yên Lam dưới thân, hai bàn tay không ngừng vuốt ve lên xuống, mà cả người Yên Lam cũng chỉ còn bộ nội y sắp tả tơi che chắn.
"Ước Hàn, tên súc sinh!!!" Thấy động tác thô bỉ của Ước Hàn, Cận Thế Phong tức đỏ mắt, một quyền đá bay Ước Hàn từ trên người Yên Lam xuống.
Anh kéo chăn che lên người Yên Lam, sau đó túm lấy cổ áo Ước Hàn.
"Mày làm gì? Buông ra!!!" Ước Hàn giãy dụa.
"Làm gì? Mẹ kiếp, Lam Lam là vị hôn thê của tao, mà mày lại dám làm ra loại chuyện đốn mạt như vậy! Mày còn hỏi tao muốn làm gì!" Một quyền lại một quyền thay phiên nhau hướng về phía Ước Hàn, khiến cho khuôn mặt đẹp trai của hắn không còn ra hình dạng gì nữa.
Tiếng rên la của Ước Hàn tràn ngập căn phòng, "Mẹ kiếp, Cận Thế Phong, mày dám đánh tao, mày cố ý gây thương tích cho tao, tao sẽ kiện mày. Tao cho mày thân bại danh liệt!"
Cho dù bị đánh tơi tả như một con ***, hắn vẫn già mồm lên tiếng.
"Kiện tao? Được! Người kế nghiệp tương lai của Tập đoàn năng lượng Steve nổi tiếng toàn nước Mỹ hạ thuốc phụ nữ để giở trò đồi bại, mày nói xem, rốt cuộc tao hay mày mới là kẻ thân bại danh liệt?" Cận Thế Phong nhìn Ước Hàn, gằn từng tiếng nói.
"Mày!!!" Ước Hàn nhìn chằm chằm Cận Thế Phong nói không ra lời. Đúng vậy, nếu chuyện hôm nay mà lộ ra bên ngoài, một chút lợi lộc đối với hắn cũng không có.
Nhìn Yên Lam nằm vặn vẹo cơ thể bất an trên giường, Sở Mặc Hàm nhắc nhở, "Cận Thế Phong, cậu lên xem Tiểu Lam thế nào, tên cầm thú này giao cho tôi đi!"
Nói xong, anh túm lấy Ước Hàn đang nằm gục trên sàn nhà lôi đi.
Cận Thế Phong đi đến bên giường, thấy Yên Lam đang khó chịu vặn vẹo cơ thể, khuôn mặt đỏ ửng như quả táo, hai bên má còn lưu lại vài giọt nước mắt, thỉnh thoảng lại khẽ nấc lên một tiếng, anh không khỏi đau lòng.
"Lam Lam, không sao rồi, đừng sợ!" Anh nằm bên cạnh cô, đưa tay lau nước mắt, thì thầm bên tai cô những lời an ủi.
Lúc này Yên Lam đã hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ cảm thấy một hơi lành lạnh trên mặt, ngay lập tức bắt lấy, không cho bàn tay ấy chạy thoát.
Cảm nhận được bàn tay nóng rực của Yên Lam, Cận Thế Phong biết nếu không giúp cô giải thoát, có lẽ sẽ rất đau khổ khó chịu. Anh thuần thục cởi bỏ quần áo trên người mình, chui vào trong chăn. Còn chưa kịp động thủ, thân hình nóng rẫy của Yên Lam đã quấn chặt lấy anh, đôi môi không ngừng tìm kiếm môi anh, nhiệt độ cơ thể dường như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh. Đến khi thuốc hết tác dụng, cô mới mệt mỏi rơi vào giấc ngủ.
"Ưm..." Yên Lam nhẹ nhàng kêu vài tiếng rồi trở mình, giấc ngủ này thật thoải mái quá đi.
Quay qua quay lại trên giường, vô tình gặp một khối ngực rắn chắc, lúc này Yên Lam mới giật mình, thân thể trở nên cứng ngắc.
Ai? Đêm qua.... cô nghĩ tới Ước Hàn hạ thuốc mình, sau đó, cô giãy dụa, sau đó.... Không có sau đó, cô không nhớ gì hết.
Chẳng lẽ...Yên Lam mạnh mẽ ngẩng đầu dậy, lại thấy khuôn mặt thật sáng lạn của Cận Thế Phong đang cười cười nhìn mình, "Thế nào, bà xã, đêm qua em ngủ ngon không?"
Không có thời gian hỏi xem vì sao Cận Thế Phong lại ngủ bên người mình, Yên Lam bị hai tiếng "bà xã" mà đỏ bừng cả mặt, "Ai, ai là bà xã của anh chứ! Chúng ta, chúng ta..."
"Em chứ ai? Hôm qua đính hôn rồi, em không phải bà xã của anh thì ai mới phải đây? Hử?"
Cận Thế Phong nhìn Yên Lam thâm tình nói.
"Thế Phong, em, hôm qua, Ước Hàn anh ta...." Nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua, Yên Lam nhịn không được run rẩy cả người.
"Lam Lam, không cần nói, anh biết rồi!" Nhìn bộ dạng Yên Lam, Cận Thế Phong đau xót ôm cô vào lòng.
"Nhưng là, anh ta cho em uống thuốc!" Yên Lam nghẹn ngào, "Em cố gắng kiên trì tỉnh táo, nhưng em rất khó chịu, rất rất khổ sở. Em sợ em sẽ mất đi lý trí, em liền cấu vào đùi mình một cái. Nhưng cuối cùng, em vẫn không chịu được, sau đó xảy ra chuyện gì em đều không nhớ được!"
*****
"Để anh xem!" Nghe thấy Yên Lam nói vậy, tay Cận Thế Phong nhanh chóng xốc chăn lên.
"Cái gì?"
Nhìn Yên Lam có vẻ không hiểu mình định làm gì, anh bất đắc dĩ nói, "Để anh xem chân của em, xem có nghiêm trọng không?"
"Không, không sao đâu!" Yên Lam gắt gao giữ chặt chăn, không muốn Cận Thế Phong nhìn thấy.
Nhưng sức cô làm sao bì lại với anh, chỉ trong chốc lát, chăn trên người đã bị gạt sang một bên.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve một mảng sưng đỏ trên đùi cô, đau lòng nhìn cô hỏi, "Sao em ra tay mạnh vậy? Có đau không?"
"Tất nhiên là phải mạnh tay rồi, nếu không em không khống chế được bản thân mất!" Yên Lam trả lời như là một lẽ đương nhiên.
"Anh xin lỗi, Lam Lam! Là anh không tốt, khiến em chịu khổ!" Anh ôm cô vào trong lòng, nghẹn ngào nói.
"Không, Thế Phong, sao có thể trách anh được. Anh xem, cuối cùng anh cũng cứu được em đấy thôi!" Yên Lam lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
"Không phải, nếu anh bảo vệ em tốt hơn, em cũng sẽ không....." Cận Thế Phong không nói thêm gì nữa, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên một bên má của Yên Lam, nơi còn in dấu rõ ràng cái tát của tên cầm thú kia.
"Anh đừng trách mình nữa được không? Thế Phong, em sẽ đau lòng đấy!" Yên Lam nắm bàn tay anh đang vuốt ve trên khuôn mặt mình.
"Thật vậy ư?"
"Tất nhiên rồi!" Yên Lam ngẩng đầu, hai mắt bừng sáng nhìn anh. Cận Thế Phong lúc này mới an tâm hơn, cúi đầu hôn lên môi cô một chút.
"Còn em sao? Thật sự sẽ không sao chứ?" Vẫn còn chút lo lắng, Cận Thế Phong lại hỏi một câu, Yên Lam gật đầu, lập tức đã hiểu anh hỏi chuyện gì.
"Thật!!!" Yên Lam nói xong còn cường điệu gật đầu."Chuyện quá khứ qua rồi, quan trọng nhất vẫn là bây giờ em rất hạnh phúc, Thế Phong, như vậy là đủ rồi!"
"Lam Lam, hiện tại em rất hạnh phúc sao?" Anh nhìn cô thật sâu hỏi.
"Rất hạnh phúc!" Yên Lam mỉm cười hưởng ứng.
"Là vì mối quan hệ với anh sao?" Cận Thế Phong thật cẩn thận nhìn Yên Lam, nhẹ nhàng hỏi.
"Vâng..." Yên Lam nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, không chút do dự đáp trả.
Anh thâm tình nhìn cô, hai tay áp lên khuôn mặt, trìu mến hôn cô, "Cám ơn em, bà xã."
"Cám ơn em cái gì vậy?"
"Cám ơn em, cám ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh, để anh yêu em!"
Yên Lam mỉm cười, nhìn Cận Thế Phong lắc đầu, cô nhẹ giọng nỉ non, "Những lời này, phải là em nói mới đúng. Cám ơn anh đã xuất hiện để em yêu anh!"
Cận Thế Phong run run cúi xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi Yên Lam, "Lam Lam, anh yêu em!"
Hôn rồi lại hôn, không khí dần nóng lên, hai người lại chậm rãi rơi xuống biển tình, trong phòng chỉ còn lại một khung cảnh kiều diễm quyến rũ.
Hôn lễ của hai người diễn ra vô cùng long trọng.
Hôn lễ tổ chức tại khách sạn Duyệt Khải xa hoa bậc nhất Đài Bắc, sau khi hoàn thành tất cả nghi thức trên giáo đường, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Khách mời không nhiều, nhưng đều là giới thượng lưu trong xã hội.
Tiệc rượu đứng, ai nấy có mặt đều trưng ra những trang phục lộng lẫy cao quý nhất, cứ như thể đây là sàn catwalk vậy. Một bàn rượu vang khổng lồ có giá đến cả tiền triệu, bánh kem đẹp mắt, lại thêm bao nhiêu món ngon lạ mắt, kẻ đi người lại nâng ly chúc tụng vô cùng huyên náo. Lúc này Yên Lam mới sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của việc gả cho nhà giàu, có áp lực nhưng vinh hoa hư ảo cũng nhiều vô cùng. Chả trách bao nhiêu cô gái ao ước được đặt chân vào, phàm là nữ nhân đều không chống cự được sự mời gọi của giàu sang phú quý.
Bậc trưởng bối của hai nhà ngồi ở trung tâm, cha của Cận Thế Phong cũng từ bên Mỹ trở về. -
Kỷ Tồn Viễn cùng Trần Mạt lại đóng vai trò là người nhà cô dâu.
Yên Lam nhìn cả khung cảnh trước mắt, lần đầu tiên trong đời cảm giác được nhiều hạnh phúc như vậy, cũng lần đầu tiên nhận được nhiều lời chúc đến thế, khiến cô không cầm được nước mẳt, lệ rơi đầy mặt.
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng trong lòng Yên Lam vẫn còn nghi vấn về phía Ước Hàn, không biết Cận Thế Phong đã xử lý anh ta như thế nào.
Chịu đựng vài ngày, rốt cuộc Yên Lam vẫn không chịu được mà mở miệng hỏi Cận Thế Phong, "Thế Phong, anh làm thế nào vậy?"
"Làm cái gì thế nào?" Cận Thế Phong hướng ánh mắt về phía Yên Lam, "Ước Hàn sao? Anh còn đang thắc mắc không biết đến bao giờ anh mới mở miệng hỏi anh đây!"
Anh mỉm cười, ngồi dậy kéo Yên Lam vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên hai má cô rồi mới trả lời, "Tên đó không dám đến làm phiền em nữa đâu!"
"Vì sao?" Yên Lam nghi hoặc hỏi.
"Sao? Em còn muốn nó đến dây dưa với mình ư?"
"Anh rõ ràng biết không phải như vậy mà!" Yên Lam nhìn Cận Thế Phong, bĩu môi nói.
"Hắn cho em uống thuốc, đây chính là điểm yếu của hắn, thêm nữa từ trước giờ hắn làm những gì anh đều biết, nên từ giờ hắn sẽ không dám gây chuyện nữa đâu!"
"Thật sự? Anh ta sẽ không đến nữa chứ?" Yên Lam lại hỏi lại lần nữa.
"Không đâu, tên đó về Mỹ rồi, dưới sự quản lý của chú hắn ta thì biết điều an phận hơn rồi!"
Nghe Cận Thế Phong nói vậy, lo lắng trong lòng Yên Lam mới biến mất hoàn toàn.
*****
"Nhưng.. Thế Phong, sao anh biết nhiều chuyện như vậy nhỉ?" Chần chừ một lúc, Yên Lam mới nhìn Cận Thế Phong hỏi.
"Anh biết hết, những chuyện hắn làm anh đều biết hết!"
"Chẳng lẽ..." Yên Lam sửng sốt, chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật, "Anh đi làm thám tử sao?" :
"Đúng chứ còn gì nữa! Đấy là sở thích mà cũng là năng khiếu của anh đấy, em không biết sao? Cho nên, bà xã yêu quý à, em đừng có dại dột làm chuyện có lỗi với anh, cũng không được tùy tiện cười với người đàn ông khác, biết chưa? Kể cả đã kết hôn hay chưa, dứt khoát không được!" Cận Thế Phong nghiêm túc nói, mang theo chút bá đạo đáng yêu.
"Già, trẻ cũng không được?" Yên Lam nhíu mày.
"Đúng!"
"Thế, chẳng lẽ em không được cười với ông nội sao? Cón nữa, nếu có em bé, cũng không được cười với con sao?"
"Ấy, cái đấy không tính, anh nói là những người đàn ông không phải người thân ấy cơ!" Cận Thế Phong phát hiện trong "quy định" của mình có chút bất hợp lý, liền nhõng nhẽo sửa lại lấy lòng Yên Lam.
"Được rồi!" Yên Lam gật đầu, "Vậy từ nay về sau anh cũng không được nhìn người phụ nữ khác cười, kể cả đã kết hôn hay chưa, vẫn tuyệt đối không được, tất nhiên là ngoại trừ người nhà và bạn bè ra."
Cận Thế Phong cười tươi rói, "Lam Lam, kém miếng khó chịu hả? Ái chà!!!"
"Tất nhiên rồi!" Yên Lam có chút vênh mặt lên, "Cái này người ta gọi là nam nữ bình đẳng, vợ chồng tôn trọng nhau, anh biết không?"
Khó khăn lắm Trần Mạt mới hẹn được Yên Lam ra ngoài đi dạo, hai người đến một nhà hàng ăn cơm nói chuyện.
"Lam Lam, dạo này thế nào? Cảm giác trở thành thiếu phu nhân ra sao?" Trần Mạt nhìn ngắm Yên Lam từ trên xuống dưới, "Cận Thế Phong thật biết chăm vợ nha, cậu cưới về mới hơn tháng mà đã béo hơn rất nhiều rồi!"
"Đúng vậy!" Yên Lam bĩu môi phụ họa. Tuy rằng đã kết hôn được hơn một tháng, nhưng Thế Phong vẫn rất cẩn thận chăm sóc cô, cả công ty cũng không cho đi vì sợ cô mệt. Bây giờ cô sắp thành tiểu Trư mất rồi.
Đang nói chuyện, Trần Mạt thấy Yên Lam có chút không bình thường, mặt mày tái nhợt liền hỏi:
"Lam Lam, sao vậy? Sao sắc mặt đột nhiên xấu thế?"
"Không sao đâu, chỉ cảm thấy đầu hơi choáng một chút. Ăn cũng không thấy ngon!"
"Sao lại thế?" Trần Mạt có chút khẩn trương, "Thân thể cậu trước giờ có yếu vậy đâu."
"Không sao, chắc hôm nay nắng quá, lâu không ra nắng nên chắc không quen!" Yên Lam có vẻ không để ý lắm.
"Không được, chúng ta đi viện khám xem?"
"Mạt Mạt, mình chưa cuống cậu cuống cái gì? Không nghiêm trọng vậy đâu!"
"Không được, hôm nay cậu đi ra ngoài với mình, nhỡ cậu có làm sao, Cận Thế Phong không lột da mình ra mới lạ đó!" Lời chưa dứt, Trần Mạt đã đẩy Yên Lam lên xe, lái về hướng bệnh viện.
Cả ngày hôm nay, tinh thần Cận Thế Phong đều không yên, không biết là có chuyện gì, tóm lại cảm thấy trong lòng cứ kì kì quái quái.
Vốn muốn về nhà sớm một chút gặp Lam Lam, nhưng đến giờ tan tầm, lại xuất hiện một vị khách Hàn Quốc, buộc anh phải ở lại tiếp đón. Đến khi về tới nhà thì đồng hồ cũng đã điểm mười một giờ.
Mở cửa ra, thấy đèn phòng khách đều sáng, ti vi cũng đang mở, còn người thì đã ngủ trên sô pha từ bao giờ.
Cận Thế Phong nhẹ nhàng đóng cửa đi vào đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, nhưng cô vẫn không có chút nhúc nhích.
Cận Thế Phong thật cẩn thận ôm lấy Yên Lam vào trong lòng, ôm cô về phòng rồi đặt trên giường. Yên Lam ngủ say thật, động tác của anh cũng không đánh thức được cô, chẳng lẽ ban ngày cô quá mệt mỏi hay sao?
Chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt Yên Lam đang say ngủ, một lúc sau Cận Thế Phong đi vào nhà tắm tắm rửa một chút, không ngờ lúc quay ra thấy Lam Lam lúc trước còn ngủ bất tỉnh nhân sự là thế, mà bây giờ đang ngồi xếp bằng trên giường. Vẻ mặt vô cùng tỉnh táo, hai mắt gắt gao nhìn anh, trên môi còn mang theo ý cười, không hề giống người vừa mới ngủ dậy chút nào.
"Thế Phong, anh về rồi à?"
"Sao lại tỉnh lại vậy Lam Lam?" Cận Thế Phong vừa lau tóc vừa hỏi.
"Bị làm tỉnh lại." Vừa nghe vậy, Cận Thế Phong lập tức nhìn xung quanh, muốn tìm tên đầu sỏ làm Yên Lam tỉnh giấc, nhưng lại nghe Yên Lam nói tiếp, "Em thật không ngờ chính mình lại nhảy vào giấc mơ của mình, giục em mở mẳt."
Anh thở dài một hơi nhẹ nhõm, "Em nói linh tinh cái gì vậy? Đi ngủ còn tự mình tỉnh lại cái gì?" Anh leo lên giường, khó hiểu hỏi.
"Bởi vì...em muốn chờ anh về, có việc rất rất muốn nói với anh." Yên Lam nói xong, trên mặt lại không che dấu được ý cười.
"Chuyện gì vậy?"
Yên Lam nhìn Cận Thế Phong muốn nói lại thôi, trên mặt dần hiện lên một chút bất an.
"Làm sao vậy? Lam Lam?" Nhìn Yên Lam như vậy, Cận Thế Phong lại nghĩ tới cả ngày nay tâm tình mình cũng chìm nổi không kém, có chút lo lắng vươn tay ôm cô vào trong lòng, dịu dàng hỏi.
"Thế Phong, em.. em có thai rồi!" Cô khẽ khàng nói.
"Cái gì?" Cận Thế Phong vừa nghe xong, cả người cứng ngắc, sắc mặt trở nên tái xanh.
Thấy phản ứng của Cận Thế Phong như vậy, ý cười trên mặt Yên Lam cũng dần biến mất, khuôn mặt cũng cứng ngắc theo. Tâm can lanh lẽo, ngay cả khuôn mặt vốn hồng hào cũng biến sắc, cô đẩy anh ra rồi xuống giường, muốn rời khỏi chỗ này.
"Lam Lam, chờ chút, em đi đâu?" Cận Thế Phong nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vàng kéo Yên Lam lại trong lòng ôm thật chặt.
"Anh bỏ em ra, em đi cho khuất mắt anh, thả em ra!" Cô vừa giãy dụa vừa nói, nước mắt chảy dài trên má khiến Cận Thế Phong hoảng sợ.
*****
"Làm sao vậy? Lam Lam, bà xã??? Em có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là anh nói sai, làm sai cái gì rồi? Em đừng khóc nữa!" Cận Thế Phong lo lắng hỏi, chân tay cuống quít cả lên.
"Anh, anh làm bộ mặt đó làm gì? Kì quái, giật mình, căn bản anh không cần con của chúng ta!" Yên Lam nghẹn ngào lên án Cận Thế Phong, đau lòng muốn chết.
Cận Thế Phong ngẩn ngơ, hóa ra phản ứng lúc nãy của anh chọc giận cô.
"Lam Lam, làm sao anh lại không cần con chứ? Chỉ là anh nhất thời xúc động, cũng nhất thời sợ hãi thôi!" Cận Thế Phong giải thích, đồng thời dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô.
"Anh thật sự không phải không cần con?" Yên Lam hít hít mũi nói.
"Ừ, không phải, có con anh vui lắm chứ. Cứ nghĩ đến việc mình làm cha, anh vui phát điên rồi đây này." Cận Thế Phong nói.
"Vậy vì sao anh lại sợ?"
"Bởi vì..." Sắc mặt Cận Thế Phong lúc này mới khôi phục lại bình thường."Đàn ông trong gia đình anh không sợ gì hết, chỉ sợ duy nhất việc vợ mình sinh con!"
Nghe xong Cận Thế Phong nói, Yên Lam cảm thấy vô cùng khó hiểu, Cận Thế Phong lập tức lên tiếng, "Lam Lam. không cần nghi ngờ, lời này không phải do anh nói, mà là cha anh."
Cận Thế Phong nhớ lại lúc kết hôn, anh cùng cha mình có nói chuyện một lúc.
"Tiểu Lam sau này nếu có thai, con cần chú ý rất nhiều. Năm đó mẹ con mang thai con, ăn uống vô cùng khổ sở. Ăn gì nôn đó, rất nghiêm trọng, toàn phải vào viện, có đợt còn nẳm hẳn nửa tháng. Cha bây giờ nhớ lại vẫn rất sợ hãi, vừa xót mẹ con lại vừa lo cho con nữa.
Con phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đấy!" Cha Cận Thế Phong nói từng lời thấm thía.
"Cha, cha đừng dọa con sợ như vậy!" Nghe xong, Cận Thế Phong toát mồ hôi lạnh.
"Cha không dọa con, cũng không nói chuyện hoang đường gì, chỉ là ở góc độ người từng trải qua nên cho con vài lời khuyên thôi. Đàn ông Cận gia không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phụ nữ trong nhà sinh con. Điều này có lẽ di truyền, từ cụ nội con đến ông nội, cha cũng không tránh khỏi. Đến đời con, có lẽ cũng như vậy!" Cận Nguyên Thái nhìn con trai mình, ý tứ rõ ràng, "Đây là do gien di truyền trong Cận gia, sợ Tiểu Lam khi sinh đứa nhỏ sẽ gặp biến chứng tương tự!"
Chẳng lẽ người phụ nữ sinh con lại đáng sợ vậy sao? Cận Thế Phong lo lắng suy nghĩ.
Cận Nguyên Thái nhìn sắc mặt con mình, vỗ vỗ bờ vai, "Con phải thật kiên trì, yêu thương Tiểu Lam nhiều hơn nữa!"
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Yên Lam bật cười, Cận gia cũng thật kỳ quái khác người.
"Chuyện là như thế đây! Nên vừa nãy anh mới phản ứng như vậy, nhưng anh cũng rất hạnh phúc, chúng ta sắp có con. Còn chuyện kia, anh sợ em sẽ chịu khổ, Lam Lam."
Yên Lam mỉm cười nhìn anh, "Vì anh, dù vất vả thế nào em cũng dám!"
Anh dịu dàng ôm cô vào trong ngực, vẻ mặt lo lắng ôn nhu nhìn cô, "Lam Lam, em thấy thế nào? Có buồn nôn không, có chỗ nào khó chịu trong người không?"
Yên Lam lắc lắc đầu, nhìn Cận Thế Phong lo lắng quan tâm cô như vậy, trong lòng vô cùng cảm động.
Nhìn Yên Lam thật sự không có chuyện gì, Cận Thế Phong mới yên tâm một chút, nhưng ngay lập tức lại bắt đầu cằn nhằn, "Còn nữa, Lam Lam, sau này nếu có gì không thoải mái phải nói cho anh biết, không được giấu diếm nửa chữ biết không? Sau này anh không đến công ty nữa, ở bên cạnh chăm em 24/24 luôn, cho nên em phải phối hợp để điều trị, nghe chưa?"
Cô gật đầu, kỳ thật cô định bảo anh không cần lo lắng khẩn trương như thế, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, anh đã như gà mẹ cục ta cục tác bên tai cô hết thứ nọ đến thứ kia.
Nhìn Cận Thế Phong ngồi một bên, miệng không ngừng thuyết trình về những chú ý khi mang thai của phụ nữ, hết sách nọ lại sang sách kia, đúng là "Hội chứng trước khi làm cha"
mà báo chí vẫn hay nhắc đến. Yên Lam cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, có anh ở bên cạnh thật là tốt.
Nghe Cận Thế Phong càng nói càng khoa trương, Yên Lam không biết là nên khóc hay nên cười nữa, vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại, "Thế Phong, không phải anh bảo em phải bình tĩnh mà chăm sóc bản thân, phối hợp điều trị sao? Anh xem anh bây giờ đang làm cái gì thế?"
Cận Thế Phong nghe xong lời cô nói liền há hốc mồm, không biết chống đỡ làm sao.
"Anh cũng bình tĩnh đi, được không? Em không sao đâu!" Nhìn Cận Thế Phong ảo não, khóe miệng Yên Lam lộ ra nụ cười ngọt ngào. Anh thật rất quan tâm cô, yêu cô, trân trọng cô cùng sinh linh bé nhỏ trong bụng cô.
"Em yêu anh, Thế Phong, rất yêu, thật sự em rất yêu anh!!!" Cô dựa sâu vào lồng ngực vững chắc của anh, dịu dàng mà xúc động nói.
Cận Thế Phong siết chặt hơn vòng tay, mỉm cười hạnh phúc, thâm tình nhìn cô, "Anh cũng yêu em, yêu yêu rất nhiều!"
← Ch. 80 |