Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 69

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 69
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khi nghe Kỷ Tồn Viễn nói, anh không thể tự lừa mình dối người được nữa, Lam Lam của anh đích thực đã xảy ra chuyện.

Anh biết lúc anh đang họp, trong lòng bứt rứt không yên, chính là một loại linh tính mách bảo. Mà loại linh tính này, người bình thường nào cũng có thể có, huống chi Lam Lam đối với anh quan trọng đến thế.

Anh cảm thấy toàn bộ khí lực của mình không thể chảy xuôi nổi, phút chốc trong lòng trở nên trống rỗng. Điều anh sợ nhất chính là sự trống rỗng đó như báo trước anh sẽ mất đi một sinh mệnh quý giá hơn cả chân trâu ngọc bảo.

Cận Thế Phong dùng hết sức lực nhấn chân ga, không giây phút nào dám thả lỏng. Nhìn xe cộ trên đường chật chội như nêm, anh hận không thể đập nát những chiếc xe đó ra. Anh đảo tay lái quay xe lại đi ngược đường, lại chồm lên cả vỉa hè mà phóng. Mặc cho người đi đường kêu la chửi bới, trên mặt không chút thay đổi biểu cảm. Trước mắt anh chỉ có con đường, dẫn anh đến với người con gái mà anh ngày đêm lưu luyến yêu thương.

"Kítttttttttttttt!!!" Một tiếng phanh chói tai vang lên, Cận Thế Phong điên cuồng nhảy từ trên xe xuống.

Anh dùng hết sức lực còn lại chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu của bệnh viện, nhìn thấy dì Trương đang đứng ngây ngốc trước cửa vội vàng lao tới. Anh quen cả thở, giữ chặt lấy người giúp việc, "Lam Lam, .... , dì, Lam Lam sao rồi?"

"Còn đang cấp cứu!" Dì Trương nước mắt lưng tròng, sụt sùi đáp.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Cận Thế Phong nóng ruột hỏi.

"Dì không biết...Hôm nay nhà dì xong việc nên dì tranh thủ quay về sớm. vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi khí ga nồng nặc. Dì nghĩ van ga bị hở nên định đi vào bếp khóa lại. Nhưng không ngờ, vừa vào bếp liền nhìn thấy Tiểu Lam tiểu thư nằm bất động, sau đó ..."

Dì Trương ở một bên vừa khóc vừa nói những câu đứt quãng. Giờ phút này bà vẫn còn rất kinh hoảng, sợ hãi, hít thở cũng có phần khó khăn.

Cận Thế Phong nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu, thất thần nghe dì Trương nói lại.

Cảm giác bất lực chưa bao giờ lại mạnh mẽ như vậy, chiếm toàn bộ tâm trí anh. Anh không biết tiếp theo mình phải làm gì, nghĩ gì, làm như thế nào, chỉ chăm chăm nhìn vào cánh cửa trước mặt.

Bác sĩ y tá đi đi lại lại, vẻ khẩn trương hiện rõ trên mặt mỗi người. Nhưng Cận Thế Phong lại không có cảm giác gì. Ở giây phút này, đầu óc anh đã hoàn toàn tê liệt, không còn cảm nhận được thế giới xung quanh.

Thời gian chờ đợi tựa như cả một thế kỉ dài đằng đẵng.

Rốt cuộc, đèn cấp cứu cũng tắt, cửa phòng mở ra. Một vị bác sĩ trung tuổi bước đến, nói rằng vì đã bỏ lỡ thời gian cấp cứu. tính mạng đang rất nguy hiểm, bọn họ nên chuẩn bị sẵn tinh thần.

Cận Thế Phong thất thần, chỉ nghe được vài chữ, bỏ lỡ..., chuẩn bị tinh thần...

Hoảng hốt cực độ, Cận Thế Phong hít thở không còn bình thường được nữa. Dì Trương vì quá kinh hãi mà ngã xuống, may có một hộ sĩ đứng bên cạnh kịp thời đưa tay ra đỡ.

Vị bác sĩ đứng bên cạnh dường như còn nói gì đó nữa, nhưng Cận Thế Phong không nghe thấy gì hết, dạ dày quặn lên từng cơn đau đớn tột độ.

"Cận tiên sinh, Cận tiên sinh...." Vị bác sĩ vẫn kiên trì nói bên tai, qua hơn nửa ngày anh mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn bác sĩ.

"Cái gì?" Hai mắt anh đã vằn lên những tơ máu, loạng choạng túm lấy vạt áo bác sĩ, anh khẩn trương hỏi lại, "Ông nói cái gì? Ông nói lại lần nữa! Cái gì mà chuẩn bị tinh thần?"

"Cận tiên sinh, mong cậu bình tĩnh, chúng tôi sẽ cố hết sức. Nhưng vạn nhất..."

Cận Thế Phong chặn ngang lời nói của vị bác sĩ kia, "Không có bất cứ cái gì vạn nhất cả. Tôi muốn các người phải cam đoan, cứu sống bằng được cô ấy. Nếu không các người sẽ biết hậu quả. Cận Thế Phong này nói được làm được!"

Nhìn sắc mặt giận dữ đến tái xanh của anh, vị bác sĩ rơi mồ hôi lạnh, " "Chúng tôi sẽ cố hết sức, Cận Thế Phong, tôi vào trước..."

"Đợi chút!" Cận Thế Phong kéo vị bác sĩ kia lại, "Tôi cũng vào!" Nói xong, không đợi bác sĩ phản ứng, anh nhanh chóng bước vào phòng.

Nhìn người con gái đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu, nhìn những máy móc thiết bị y tế ở bên người cô đang kêu những tiếng chậm rãi yếu ớt, anh biết sinh mệnh của cô đang rất mỏng manh. Lam Lam của anh cứ thế mà bỏ anh đi sao? Cô một chút cũng không luyến tiếc anh sao?

Lam Lam, anh cầu xin em, cầu xin em được không? Đứng dậy đi, đứng dậy nhìn anh đi! Xin em!

"Lam Lam, không phải em đã từng nói, sẽ mãi ở bên anh, không rời xa anh sao? Em quên rồi ư?"

Cận Thế Phong thì thầm bên cạnh Yên Lam, âm thanh khàn khàn không rõ tiếng. Nhưng anh không biết ngoại trừ cách này, anh còn có thể làm gì để giữ lại người con gái anh yêu nhất.

Nhìn biểu hiện cô càng ngày càng yếu dần, đôi mắt anh đột nhiên co rút, hoảng sợ ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Yên Lam, mặc kệ sự ngăn cản của những người bác sĩ.

"Đừng, Lam Lam, đừng......!" Cận Thế Phong liều mạng lắc đầu, gắt gao ôm chặt lấy Yên Lam.

Bỗng nhiên anh nhìn về phía vị bác sĩ lúc nãy, đôi mắt kiêu ngạo tinh anh ngày nào giờ đã mất đi lý trí, không còn tự tin, chỉ còn lại sự đau đớn tột cùng. Anh thống khổ mở miệng, "Bác sĩ..... tôi xin người.... cứu lấy cô ...ấy!"

*****

Nhìn biểu hiện cô càng ngày càng yếu dần, đôi mắt anh đột nhiên co rút, hoảng sợ ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Yên Lam, mặc kệ sự ngăn cản của những bác sĩ.

"Đừng, Lam Lam, đừng......!" Cận Thế Phong liều mạng lắc đầu, gắt gao ôm chặt lấy Yên Lam.

Bỗng nhiên anh nhìn về phía vị bác sĩ lúc nãy, đôi mắt kiêu ngạo tinh anh ngày nào giờ đã mất đi lý trí, không còn tự tin, chỉ còn lại sự đau đớn tột cùng. Anh thống khổ mở miệng, "Bác sĩ..... tôi xin người.... cứu lấy cô ...ấy! Nhất định phải cứu cô ấy!" Nước mắt không biết từ bao giờ rơi xuống nóng rát gò má.

Những người bác sĩ chứng kiến một hồi, cảm thấy thương tâm thay cho Cận Thế Phong, lại vô cùng cảm động về tấm chân tình anh dành cho Lam Lam, trịnh trọng gật đầu, "Cận tiên sinh, mong cậu yên tâm, chúng tôi sẽ dốc toàn lực cứu bệnh nhân."

Cận Thế Phong bị tách ra khỏi Yên Lam, đứng một bên yên lặng nhìn các bác sĩ khẩn trương tiến hành cấp cứu.

"Tiêm tĩnh mạch!"

"Đo huyết áp."

"Kiểm tra nhịp tim."

Bên tai Cận Thế Phong là những thanh âm đầy thuật ngữ y học khó hiểu, nhưng một chút cũng không hề gây ảnh hưởng đến anh. Trong mắt anh bây giờ chỉ có Lam Lam. cô yên lặng nằm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn không một chút phản ứng. Lam Lam của anh, mở mắt ra nhìn anh đi em! Một chút thôi, có được không? Cười với anh đi, được không em? Đừng tàn nhẫn như vậy, đừng bỏ anh.... ! Anh xin em, mở mắt ra đi, nhìn anh đi. Một lần thôi cũng được, xin em!

Cảm xúc dần trở nên hỗn loạn, máu trong người như muốn đông lại, những suy nghĩ bạo lực bao trùm hết trí óc anh, khiến anh có thể phá hủy bất cứ thứ gì. Nếu Lam Lam vẫn không tỉnh lại, có lẽ anh sẽ lập tức trở thành phần tử khủng bố giết người cũng nên.

Đứng trong phòng cấp cứu, không khí yên tĩnh mà khẩn trương khiến con người ta hít thở không thông. Bác sĩ tận lực cứu giúp, Cận Thế Phong ở một bên không dám chớp mắt dù chỉ một cái, tơ máu dường như đã giăng kín hai mắt, trở nên đục ngầu.

Rốt cuộc, một bác sĩ lên tiếng.

"Cấp cứu thành công, bệnh nhân được cứu rồi."

Bác sĩ xoay người nhìn Cận Thế Phong, lời nói phát ra tự nhiên tràn đầy phấn khởi. Thân mình cứng nhắc của Cận Thế Phong đột nhiên xụi lơ, lảo đảo lùi về sau dựa lên cánh cửa, hai chân mềm nhũn. Đến khi cảm thấy lưng mình có điểm tựa, anh thở ra một hơi, khóe miệng như có như không một ý cười.

Giống như cá được về với làn nước mát giữa biển khơi, Cận Thế Phong cảm thấy cả linh hồn lẫn thể xác anh vừa sống lại.

"Cám ơn...." Đôi môi tự nhiên mấp máy, nói ra những lời từ sâu thẳm trái tim của chủ nhân.

Hành lang bệnh viện vô cùng yên tĩnh, một thân hình cô đơn đứng dựa lưng vào tường.

Người ấy hơi cúi đầu khiến người khác không thể đoán biết được cảm xúc trên gương mặt, nhưng lồng ngực phập phồng lên xuống gấp gáp, trong không gian tuyệt đối tĩnh lặng này dường như có thể nghe thấy cả từng nhịp tim đập thình thịch, hai bàn tay nắm chặt nổi gân xanh đủ thấy lúc này tâm tình anh rối loạn như thế nào.

Lúc vị bác sĩ kia nói cho anh biết, Lam Lam của anh nguy kịch như vậy không chỉ đơn thuần là hít phải quá nhiều hơi ga, mà trước đó cô đã uống thuốc ngủ liều cao.

Rốt cuộc là ai? Là ai tàn nhẫn như vậy, muốn hại chết Lam Lam của anh? Hết sức phẫn nộ, Cận Thế Phong vung cánh tay đập lên bức tường lạnh lẽo.

Anh đang đợi một câu trả lời. Anh tin Kỷ Tồn Viễn sẽ không làm cho anh thất vọng, sẽ giúp anh tìm ra chân tướng.

Tinh tinh tinh...

Điện thoại đổ chuông, Cận Thế Phong ngay lập tức bắt máy.

"A lô...Tồn Viễn? Thế nào? Là ai làm???" Cận Thế Phong liên tiếp đặt câu hỏi.

"Chủ tịch, bảo vệ khu nhà có nói, 12h trưa nay thấy Tô Anh vội vàng đi ra khỏi khu nhà.

Đúng thời điểm bác sĩ nói Tiểu Lam uống thuốc ngủ..."

Kỷ Tồn Viễn ở đầu bên kia nhanh chóng kể lại sự việc. Anh đến công ty vệ sinh gia đình kia tìm người nhưng lại chậm mất một bước. Ngày hôm qua Tô Anh đã gửi đơn xin từ chức, không biết đã đi đâu. Đặc biệt, người đàn bà họ Tô này chỉ mới xin vào làm trong công ty được vài ngày, tư liệu trong hồ sơ xin việc cũng là giả. Tất cả những điều này đều khiến cho người ta nghĩ đến một âm mưu đã được vạch sẵn.

Nghe thấy Kỷ Tồn Viễn tường thuật, hai mắt Cận Thế Phong nhanh chóng hằn lên tia đỏ dữ tợn, giống như một ác ma tàn nhẫn. Anh gằn từng tiếng trong điện thoại, "Là cô ta? Lập tức truy tìm thân thế gia đình ả, tôi muốn ả phải trả giá!!!"

"Tôi đang điều tra, nhưng hồ sơ của cô ta là giả, cô ta vừa đến công ty kia không quá ba ngày, bây giờ lại mất tích. Cậu thử nghĩ xem, cô ta đã chuẩn bị kế hoạch từ lâu, bây giờ muốn tìm thấy cô ta là rất khó." Kỷ Tồn Viễn nêu lên nhận định của mình.

Một thoáng trầm mặc, đến khi Kỷ Tồn Viễn nghĩ rằng Cận Thế Phong đã cúp máy, trong điện thoại một lần nữa vang lên giọng nói cương quyết.

"Tìm! Tôi không biết anh dùng cách gì, bằng bất cứ giá nào phải tìm ra ả cho tôi!" Chẳng khác gì mò kim đáy bể, nhưng cho dù chỉ có một chút một chút hi vọng, anh vẫn sẽ thử.

"Vâng!" Kỷ Tồn Viễn nghe thấy mệnh lệnh vô cùng kiên định của Cận Thế Phong, nhanh chóng đáp ứng rồi cúp máy. Còn lại Cận Thế Phong dựa lưng trên vách tường, khắp người tỏa ra khí thế phẫn nộ nguy hiểm không ai dám đến gần.

Tô Anh! Cô sẽ phải trả giá đắt!!!

*****

Trong phòng bệnh.

Yên Lam nằm trên giường, yên lặng nhắm mắt, tựa như một đứa trẻ đang ngủ say. Tuy rằng sinh mạng đã từ cõi chết trở về, nhưng còn chưa qua hẳn giai đoạn nguy hiểm, lúc nào cũng phải nhờ sự trợ giúp của thiết bị y tế để duy trì hơi thở.

Cận Thế Phong cùng dì Trương đang ngồi bên cạnh giường của cô, sắc mặt ngưng đọng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt bị che gần hết bởi bình thở. Trên mặt hai người đều là sự mong chờ từng giây từng khắc cô tỉnh lại.

Đột nhiên, phòng bệnh bị một lực không hề nhẹ đẩy ra, sức lực quá lớn khiến cho cánh cửa đập mạnh vào vách tường, phát ra những tiếng động nhức óc.

Yên Triết lo lắng chạy vào, trên mặt vì kinh hãi mà tràn đầy nước mắt. Ông ngoại hàng ngày vẫn bình tĩnh kiên định là thế, bây giờ đi sau Yên Triết cũng không giấu được vẻ lo lắng bồn chồn trên khuôn mặt.

"Chị em thế nào rồi?" Yên Triết lao tới bên giường bệnh, lo lắng nhìn Yên Lam đang nằm bất động, hai hàng nước mắt không chịu được càng tuôn trào.

Cận Thế Phong cúi người đỡ Yên Triết đứng dậy, anh sợ Yên Triết quá kích động sẽ đụng phải cánh tay đang truyền dịch của cô.

"Anh, nói cho em biết đi! Chị em, chị em làm sao vậy?" Thấy Cận Thế Phong không trả lời, âm điệu của Yên Triết bất giác càng cao hơn. Biểu cảm không rõ bình tĩnh hay nôn nóng trên mặt anh và dì Trương khiến Yên Triết càng thêm lo lắng.

"Lam Lam không còn vấn đề gì lớn, chỉ cần đợi cô ấy tỉnh lại thôi."

Cận Thế Phong nhẹ giọng trả lời, vẻ mặt vô cùng đau thương. Bởi vì trái tim của Tiểu Triết không thể chịu được kích động lớn nên anh không thể nói rõ sự thật ra được.

"Thật không anh?" Yên Triết nhìn Cận Thế Phong, ánh mắt hoài nghi, "Vậy tại sao chị vẫn phải dùng máy thở ô xy?"

"Bác sĩ nói cô ấy trúng độc khí ga, hô hấp có chút khó khăn nên cần dùng máy trợ giúp."

Yên Triết nhìn về phía dì Trương, thấy bà yên lặng gật đầu nên cũng tạm yên tâm."Vậy thì tốt rồi, làm em sợ muốn vỡ tim, nếu chị có bị làm sao thật sự em không biết mình sẽ thế nào."

Thấy dáng vẻ lo lắng của Yên Triết, Cận Thế Phong nhẹ nhàng vỗ vai, dịu giọng an ủi.

"Tiểu Triết, cậu đừng lo lắng quá, giữ sức khỏe một chút. Tuy rằng cậu đã giải phẫu tim, nhưng vẫn đang trong giai đoạn cần phục hồi, phải chú ý. Nếu cậu lại xảy ra chuyện, cậu muốn chị cậu sau này phải thế nào?"

"À, vâng..." Yên Triết trả lời, xoay người mang ghế đến ngồi cạnh giường Yên Lam, "Em ngồi đây, chờ chị tỉnh lại."

Lúc này, ông ngoại hướng về phía Cận Thế Phong một ánh mắt, sau đó đi ra ngoài phòng bệnh. Cận Thế Phong hiểu ý liền đi theo sau.

"Cháu nói thật cho ông biết, Tiểu Lam có phải rất nghiêm trọng không? Nếu không sao lại phải đeo bình thở ô xy vậy?"

Cận Thế Phong đang định trả lời, ông lại nói thêm một câu."Đừng gạt ông, ông không phải Tiểu Triết. Những câu vừa rồi cháu nghĩ ông tin sao?"

Nghe ông nói như vậy, những lời nói dối đã ra đến cửa miệng Cận Thế Phong đành phải nuốt lại. Anh nghĩ cũng không cần giấu ông thêm nữa, mang toàn bộ sự việc kể lại.

"Cái gì?" Không chịu nổi đả kích, ông ngoại Cận Thế Phong gần như mất hết sức lực, thân thể lung lay chực đổ xuống. Cận Thế Phong nhanh nhẹn đỡ lấy ông.

Thật vất vả mới có thể bình tĩnh trở lại, ông nhìn về phía Cận Thế Phong "Cháu vừa nói những cái gì? Có khả năng không thể tỉnh lại là cái gì? Nói nguy hiểm đã qua rồi, sao nó vẫn chưa tỉnh lại?"

Cận Thế Phong đau khổ, anh không biết phải trả lời ông thế nào.

"Ông yên tâm, cháu sẽ không để chuyện này xảy ra. Dù thế nào cháu cũng sẽ chữa trị cho cô ấy thật tốt, không thể để cô ấy...cô ấy như một người thực vật thế kia." Nén hết bi thương, Cận Thế Phong trầm thấp đáp lại, trong lời nói mang theo một tia kiên định sắt đá.

Tiểu Lam thiện lương như vậy, tại sao lại trở thành như thế???

Nha đầu tiểu Lam này, cháu cứ nằm như vậy, cứ tái nhợt như vậy, ông thật sự không dám tưởng tượng nếu những lời Cận Thế Phong nói là thật, cháu sẽ trở thành bộ dạng gì nữa đây? Cháu lại là đứa cháu ông hết mực yêu quý, ông phải làm sao bây giờ?

Sau một lúc đau thương cho Yên Lam, ông mới nhớ ra hỏi Cận Thế Phong."Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nha đầu kia vì sao lại trúng độc khí ga?"

"Có người cố tình hãm hại cô ấy."

"Cái gì?" Ông khiếp sợ nhìn Cận Thế Phong "Có người cố tình? Ai? Ai mà độc ác như thế? Vì sao hắn muốn làm thế?"

"Cháu không biết.... Bây giờ cháu chưa chắc chắn, nhưng cháu nhất định sẽ điều tra ra. Tìm được kẻ đó, cháu dứt khoát không tha!" Lửa hận bừng bừng trong hai con ngươi Cận Thế Phong.

Hai người trầm mặc một lúc, ông ngoại Cận Thế Phong lắc đầu than thở, vịn vào tay Cận Thế Phong đi về phía phòng bệnh.

"Ông ngoại, ông muốn đi đâu vậy?"

"Đưa ông về phòng bệnh. Ông muốn nhìn Tiểu Lam." Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, ông vừa nói vừa bước những bước đi nặng nề, cố gắng không để rơi nước mắt. Lúc này, khóe mắt ông nheo lại hằn thêm càng nhiều nếp nhăn, khóe môi run run, trông ông già hơn đến vài tuổi, tang thương cùng đau đớn vô ngần.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)