Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 65

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 65
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tuy rằng đã nhiều lần nhìn thấy Yên Lam mặc trang phục đẹp và lộng lẫy, nhưng lúc này đây khi trông thấy cô trong bộ lễ phục dạ hội, Cận Thế Phong không khỏi cảm thấy một loại cảm giác kinh diễm. Tim bất chợt nảy lên một nhịp, hệt như cảm giác ngây ngốc của một thiếu niên trẻ tuổi.

Giờ phút này đứng trước mặt Lam Lam, anh thực sự bị chấn động bởi vẻ xinh đẹp cùng thoát tục của cô. Lễ phục dạ hội màu trắng càng làm nổi bật nét thuần khiết của khuôn mặt, làm cho cô trông ôn nhu, lịch sự và vô cùng tao nhã, không vương một chút những thứ phàm trần tầm thường ngoài kia.

Trên người cô đeo một bộ trang sức vô cùng tinh tế, ánh vàng sáng chói của trang sức cũng như kiểu dáng thiết kế xa hoa, lộng lẫy của vòng cổ, lắc tay càng góp phần làm tăng thêm vẻ yêu kiều, cao sang.

Duyệt Khải là khách sạn lớn nhất ở nơi này với quy mô hùng tráng bậc nhất, vừa là nơi nghỉ chân, ăn uống vừa là nơi vui chơi giải trí của giới thượng lưu. Kiến trúc hoa lệ theo lối cung điện châu Âu cổ xưa, Duyệt Khải mang nét vừa cổ kính, uy nghiêm, vừa xa hoa, quyến rũ hoan nghênh mọi khách quý đến từ khắp nơi trên thế giới tham quan chiêm ngưỡng.

Mà bây giờ sắp diễn ra một tiệc rượu với mục đích thu hút doanh nhân và các tập đoàn lớn, chủ bữa tiệc là Vương Mậu Đức, người thừa kế tập đoàn Vương thị. Thật ra, Vương thị đến bây giờ cũng chỉ như tồn tại trên danh nghĩa, hữu danh vô thực, Vương Mậu Đức thừa kế cũng chỉ giống như cái xác không mà thôi Mục đích Vương Mậu Đức tổ chức tiệc rượu này không có gì khác ngoài việc muốn nhờ cậy Cận Thế Phong. Chủ tịch tập đoàn Khải Phong xuất hiện mới là yếu tố khiến cho phần đông thương nhân quan tâm.

Một chiếc xe xa hoa dừng lại trước bồn phun nước ở quảng trường, cửa xe chậm rãi mở ra.

Yên Lam trong lễ phuc màu trắng bước xuống, ánh sáng rực rỡ xung quanh quảng trường chiếu lên từng đường kim mũi chỉ trên chiếc váy vải lụa tơ tằm, vừa vặn càng làm tăng nét đẹp kinh động lòng người của cô.

Sau khi xuống xe, Yên Lam nhẹ nhàng vòng cánh tay nhỏ nhắn của mình khoác nhẹ lên cánh tay Cận Thế Phong. Cận Thế Phong hôm nay cũng diện một bộ tây trang màu trắng, dung nhan anh tuấn tiêu sái bước bên cạnh cô, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng, cùng Yên Lam tay trong tay bước vào đại sảnh, trên người phát ra khí chất quý tộc vương giả trời sinh.

Lúc hai người vừa xuất hiện, đám phóng viên trở nên sôi sục hẳn lên, điên cuồng chụp ảnh.

Ánh đèn flash chớp nhoáng liên tục, không ngừng nghỉ.

Cận Thế Phong tựa như một hoàng tử phong thái tao nhã, đĩnh đạc, thành thạo dùng những nghi thức xã giao đưa Yên Lam vào trong khách sạn Duyệt Khải, nơi được trang hoàng như cung điện vua chúa lộng lẫy.

Vừa bước vào trong, một đôi tuấn nam mỹ nữ bọn họ ngay lập tức trở thành tiêu điểm, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Hơn nữa, vì thân phận của Cận Thế Phong, nên không ai dám đến gần, chỉ đứng từ xa chiêm ngưỡng bàn tán.

Trên trần nhà treo chùm đèn thủy tinh vô cùng hoa lệ, đầy màu sắc óng ánh, có một dàn nhạc đang diễn tấu những bản nhạc êm dịu trên sân khấu.

Chủ tịch tập đoàn Vương thị đứng ở trên khán đài, phát biểu vài lời dạo đầu dài dòng, sau đó giới thiệu con trai mình là Vương Mậu Đức, người sắp thừa kế ông dưới hình thức công ty cổ phần. Dứt lời, dưới khán đài vang lên một trận vỗ tay không ngớt.

Yên Lam ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa có một đôi nam nữ đang đi tới. Triệu Ngọc Văn vẻ mặt hạnh phúc khoác tay Vương Mậu Đức, trông có vẻ rất hòa hợp. Vương Mậu Đức vẻ mặt tràn đầy vui sướng, tự tin, nghiêng đầu nhìn cô vợ nhỏ bé xinh đẹp mảnh mai của mình, ánh mắt cũng đầy hạnh phúc.

Nhớ tới trước đó không lâu, người phụ nữ này còn ôm lòng mang ý nghĩ trả thù, hôm nay lại vui vẻ đứng cạnh một người đàn ông khác. Có lẽ cô ấy đã tìm được hạnh phúc của mình.

Yên Lam vui mừng thay cho Triệu Ngọc Văn.

Yên Lam xinh đẹp không chỉ có Cận Thế Phong thấy, mà toàn bộ những người đàn ông khác đều thấy. Có lẽ ánh mắt của toàn bộ giống đực ở bữa tiệc tối nay đều dừng lại ở trên người Yên Lam. Nhưng điều khiến cho Cận Thế Phong thấy khó chịu chính là Vương Mậu Đức!

Sau khi tuyên bố tiệc rượu bắt đầu, ánh mắt anh ta vẫn dừng lại trên người Yên Lam, ánh mắt ham muốn của anh ta so với những người đàn ông trong này thật làm cho Thế Phong chán ghét. Nếu hôm nay anh ta không phải chủ nhân tiệc rượu này, có lẽ Thế Phong đã cho người lôi anh ta ra ngoài.

Vì sao ư? Anh ta không phải đã ở bên Triệu Ngọc Văn rồi sao? Lại còn dùng loại ánh mắt đó nhìn Lam Lam! Chẳng lẽ hắn...

Không chờ Thế Phong nghĩ ra được một cái cớ phù hợp đã bị mọi người vây xung quanh.

Yên Lam bị đám đông kia xô đẩy sang một bên, lại nhìn bên cạnh mình không có một ai, bất đắc dĩ nhếch miệng cười. Thế Phong đúng là rất được hoan nghênh!

Đúng lúc này, một điệu nhạc du dương cất lên, Yên Lam lúc này mới chú ý đến mọi người xung quanh đã bắt đôi bắt cặp khiêu vũ, chỉ có cô vẫn đang đứng giữa sảnh, có chút cô đơn.

"Tiểu Lam, anh có thể mời em nhảy một điệu được không?"

Xoay người lại, Yên Lam nhìn thấy Vương Mậu Đức đang đứng ở ngay sau mình, vô cùng chuyên nghiệp bày ra bộ dạng mời khiêu vũ.

"Anh Mậu Đức..." Cô cảm thấy hơi sợ, đang nghĩ muốn cự tuyệt, "nhưng em...."

Không cho cô cơ hội từ chối, Vương Mậu Đức lại mở miệng nói, "Sao vậy tiểu Lam? Cùng anh khiêu vũ không được sao? Em xem, Cận Thế Phong cũng không để ý đến em, khiêu vũ với anh một điệu đi, đến khi Thế Phong quay lại đây anh sẽ trả em cho anh ta. Thế nào?"

Yên Lam quay đầu nhìn đám người đang vây quanh Cận Thế Phong, lại quay đầu nhìn Vương Mậu Đức, đôi mắt màu hổ phách của anh ta chợt lóe lên ý vị thâm sâu nhưng nhanh chóng thay bằng ánh mắt mang nét cười, nhìn về phía cô.

Thấy Vương Mậu Đức có thành ý, Yên Lam không nỡ cự tuyệt, đành gật đầu đồng ý."Vậy được rồi, Mậu Đức, chỉ khiêu vũ một khúc thôi nhé!"

Thản nhiên cười, Yên Lam đặt tay vào lòng bàn tay của Mậu Đức.

Cảm giác được đối phương khẽ run run, sau đó trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia vui mừng, Yên Lam có chút kinh ngạc, "Mậu Đức, anh làm sao vậy?"

"Không sao, chỉ là anh thấy rất vui thôi!" Vương Mậu Đức nói xong, dẫn Yên Lam xoay người hướng về trung tâm khán đài, theo âm nhạc chậm rãi khiêu vũ.

*****

"Không có gì, anh chỉ là cảm thấy rất vui thôi!" Vương Mậu Đức nói xong, xoay người đưa Yên Lam tiến về trung tâm khán đài, chầm chậm khiêu vũ theo điệu nhạc du dương.

Yên Lam thầm than một tiếng, cúi đầu để Vương Mậu Đức tùy ý đưa mình đi.

Nhìn Yên Lam trước mặt không ngẩng đầu lên, khuôn mặt Vương Mậu Đức trở nên ôn hòa, dịu dàng lộ ra một loại tình cảm dạt dào."Lam Lam, gần đây em có khỏe không?"

"À, em vẫn tốt!" Nhìn thấy ánh mắt Vương Mậu Đức, Yên Lam có chút xấu hổ, vừa ngẩng đầu lên ngay lập tức lại cúi xuống, bối rối không biết phải làm sao. Ánh mắt anh ấy là thế nào vậy?

Không để ý Yên Lam đang ngượng ngùng, ánh mắt Vương Mậu Đức tiếp tục rong ruổi trên khuôn mặt cô, theo từng bước nhảy của cô, giọng nói không chút nóng vội mà nhẹ nhàng ôn nhu nói, "Lam Lam, thật sự anh không ngờ em sẽ đồng ý cùng anh khiêu vũ, vì dù sao cũng có Cận Thế Phong ở đây, anh nghĩ em chắc hẳn sẽ không tiếp xúc với người đàn ông khác."

"Đúng vậy!" Nhắc tới Cận Thế Phong, Yên Lam nở nụ cười sáng lạn, nhướng mi mắt nói.

"Bởi vì em rất thích Thế Phong! Nhưng Mậu Đức anh đến mời, em không thể từ chối đành cùng anh khiêu vũ."

Vương Mậu Đức thoáng sửng sốt, nhìn Yên Lam tươi cười, nụ cười đó thực sự từ đáy lòng của cô làm lòng anh không kiềm chế được, trên khuôn mặt thoáng đỏ thoáng hồng. Dần dần trong mắt anh hiện lên một loại cảm giác lưu luyến, nâng tay trái khiến cho Yên Lam xoay tròn một cách duyên dáng.

Yên Lam không thể không nhận ra sự thay đổi cảm xúc trong ánh mắt ấy, cô vội vàng trốn tránh quay sang hai bên để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Đến khi nhìn thấy một bóng dáng tây trang màu trắng đứng ở kia, trên mặt mới lộ ra một vẻ tươi cười thoải mái.

"Tiểu Lam!" Hướng theo tầm mắt Yên Lam, Vương Mậu Đức có chút hụt hẫng, ánh mắt thoáng ảm đạm nhưng ngay lập tức biến mất.

"Dạ?" Yên Lam ngẩng đầu, nhìn Vương Mậu Đức một cách khó hiểu, "Anh Mậu Đức, làm sao vậy?"

"Tiểu Lam, em...." Vương Mậu Đức chần chừ một lúc, ánh mắt sáng lên khác thường chăm chú nhìn Yên Lam, có vẻ như đôi mắt ấy không chứa một nửa điểm tạp chất mà tràn đầy hâm mộ Cận Thế Phong, "Ở cùng Cận Thế Phong, em rất hạnh phúc sao?"

"Em ư?" khuôn mặt Yên Lam sáng ngời hạnh phúc, "Ở bên Thế Phong, em thật sự rất hạnh phúc!"

"Thật không?"

Nghe thấy một chút chua xót trong giọng điệu của Vương Mậu Đức, Yên Lam ngẩng đầu nhìn anh, "Mậu Đức, anh thì sao? Anh không vui vẻ ư? Không hạnh phúc ư? Bây giờ ở cùng Triệu Ngọc Văn chẳng phải rất tốt sao?"

"Anh?" Vương Mậu Đức cúi đầu khiến Yên Lam không thể quan sát được thần sắc của anh, "Có lẽ là có đi."

Thấy Vương Mậu Đức như vậy, Yên Lam cảm thấy tốt nhất là không nên hỏi nữa, yên lặng cùng anh khiêu vũ. :

Sau khi vào tiệc rượu, Cận Thế Phong bị một đám không ít thương nhân vây quanh. Nhìn thấy Yên Lam bị những người này xô đẩy sang một bên, anh cũng hết cách, chẳng làm được gì.

Anh không muốn đi dự tiệc rượu này, vì anh biết thế nào cũng xảy ra tình trạng kẻ vây người hỏi như vậy, nhưng anh không còn cách nào! Lam Lam cứ quấn quít lấy anh, muốn anh đi, anh không thể không đồng ý!

Nhìn tỉnh cảnh trước mắt, anh bất đắc dĩ cười khổ. Muốn đi ngay ra khỏi đám người này để đi tìm Lam Lam, nhưng cả một đám người thế này anh không có khả năng chống lại, chỉ còn cách tiếp tục kiên nhẫn, ở giữa đám người chịu đựng bọn họ hỏi lên vấn xuống.

Để Lam Lam phải đứng ở ngoài cái vòng người này, trên mặt Cận Thế Phong hiện lên chút khó chịu.

Không yên lòng cùng những người này bàn chuyện nọ chuyện kia, Cận Thế Phong chỉ lo lắng về Yên Lam, liệu cô có giận anh vì anh không bận tâm đến cô hay không.

Nhìn Vương Mậu Đức đi về phía Lam Lam, mời cô khiêu vũ, Cận Thế Phong muốn ngăn cản nhưng không thể nào thoát nổi đám người dai như đỉa này. Đành trơ mắt nhìn Vương Mậu Đức đưa Lam Lam ra sàn nhảy, ôm cô khiêu vũ.

Một lúc sau, điệu nhạc kết thúc, Yên Lam buông Vương Mậu Đức rời khỏi sàn nhảy. Vương Mậu Đức lập tức đi theo, cũng sắp gần sát cô. Lúc này Cận Thế Phong không khách khí thoát khỏi đám đông, đi đến bên người Yên Lam.

"Lam Lam!" Cận Thế Phong vươn cánh tay ôm chặt Yên Lam vào ngực, "Anh xin lỗi. Anh bị mấy người đó vây quanh, không ở bên em được!"

"Anh không cần giải thích đâu Thế Phong, " Yên Lam lắc đầu, "Em hiểu mà, em không sao!"

"Nhưng anh để ý!", Cận Thế Phong đột nhiên nói, đưa tay chậm rãi nâng khuôn mặt Yên Lam lên, "Anh để ý, em vừa cùng Vương Mậu Đức khiêu vũ. Lam Lam, anh thật sự để ý!"

"Nhưng mà...."

"Hừ, em không cần nói!" Cận Thế Phong dùng ngón trỏ đặt trên môi Yên Lam, không cho cô nói tiếp."Anh biết, anh biết em chỉ muốn cùng anh. Nhưng anh nhìn thấy em và Vương Mậu Đức khiêu vũ, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, anh chỉ muốn phát tiết một chút thôi.

Em cứ nghe tai trái, ra tai phải đi!"

Yên Lam cảm động nhìn Cận Thế Phong, nước mắt dần đảo quanh hốc mắt.

Vương Mậu Đức ảm đạm đứng một bên nhìn, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ cũng có, ghen tị cũng có, càng không cam lòng. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Cận Thế Phong kia có thể được tiểu Lam yêu? Anh và cô lớn lên bên nhau từ nhỏ, vì sao tiểu Lam không chọn anh?

Ở phía bên kia, Triệu Ngọc Văn cũng chứng kiến cảnh tượng này với ánh mắt ảm đạm không kém.

Vì sao vào lúc cô quyết định sẽ cùng Vương Mậu Đức ở bên nhau, cô lại phát hiện ra anh cũng chẳng hề yêu cô?

*****

Triệu Ngọc Văn ảm đạm nhìn hết thảy. Vì sao vào thời điểm cô quyết định ở bên Vương Mậu Đức sống vui vẻ, lại phát hiện ra người đàn ông này cũng không hề yêu mình. Vì sao? Người con gái kia có gì tốt?

Nhìn Cận Thế Phong thâm tình đứng bên cạnh Yên Lam, Vương Mậu Đức lặng yên đứng một bên dùng ánh mắt say đắm nhìn Yên Lam chăm chú, Triệu Ngọc Văn kìm lòng không được, bao hận ý lại bùng lên.

Cô không hiểu vì sao, người con gái đó có cái gì tốt, mà hết lần này đến lần khác cướp đi niềm hạnh phúc của cô? Chẳng phải cô ta nói mỗi người đều nên có hạnh phúc của chính mình sao? Chẳng phải cô ta nói rất thích Cận Thế Phong sao? Tại sao lại còn đến đây trêu đùa Vương Mậu Đức? Vì sao lại mang hi vọng cuối cùng của cô đập vỡ nát?

Ánh mắt Triệu Ngọc Văn tràn đầy hận ý nhìn Yên Lam, vì sao người con gái này có thể được cả hai người đàn ông yêu thương? Vì sao ngay chính bản thân cô cũng không có được tình yêu của họ? Vì sao Cận Thế Phong nói với cô, bọn họ từ trước khi bắt đầu đã là sai lầm, vì sao Cận Thế Phong nói anh căn bản chưa từng thích cô, một thời quá khứ kia chẳng qua là vừa gặp thì quyến luyến một chút? Vì sao trước đây cô ta lại cướp đi người đàn ông đáng lẽ ra phải là chồng của cô?

Càng nghĩ thù hận trong lòng càng kịch liệt, Triệu Ngọc Văn liếc ánh nhìn độc ác về phía Yên Lam. Giờ phút này, cô chẳng khác nào một nữ thần bức tử, mang trong mình vô vàn hận ý, ánh mắt ác độc, cũng vô cùng đáng sợ.

Đột nhiên, vẻ đáng sợ trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ ngọt ngào tươi cười, sửa sang lại bộ dạng đi về phía Yên Lam.

"Yên tiểu thư, xin chào!" Triệu Ngọc Văn trên mặt lộ vẻ tươi cười phấn khởi, nhẹ nhàng khoác cánh tay Vương Mậu Đức bên cạnh mình, thản nhiên cười cười nói nói, "Lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt!"

Nhìn Triệu Ngọc Văn mỉm cười với mình nói những lời này, Yên Lam nghĩ có lẽ Triệu Ngọc Văn đã muốn buông đoạn thù hận kia xuống, nhưng có lẽ cô sẽ không biết được, những điều lớn hơn cả thù hận đang đợi cô phía sau.

"Đúng vậy, Triệu tiểu thư, đã lâu không gặp!" Yên Lam cười trả lời.

"Đừng gọi tôi là Triệu tiểu thư, nghe khách khí quá, gọi Ngọc Văn đi, được không?" Triệu Ngọc Văn vô cùng nhiệt tình.

"Vậy được rồi, tôi sẽ không khách khí nữa, tôi cũng không muốn được gọi là Yên tiểu thư."

"Vậy gọi tiểu Lam nhé!" Triệu Ngọc Văn lập tức đáp lời.

"Được, quyết định vậy đi!"

Nhìn thấy hai người phụ nữ tán gẫu sôi nổi, khí thế ngất trời, hai người đàn ông bên cạnh đành cười khổ.

Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Yên Lam luôn có những lo lắng bất an, cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Ban đêm, ngoài trời vẫn rất sáng, ánh trăng bàng bạc khắp mặt đất, bầu trời đầy sao, ánh đèn điện sáng rực một góc. Một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng động nhỏ đâu đây mới phá vỡ sự yên tĩnh này một lát.

Trong phòng ngủ, người nằm trên giường đang rơi vào một giấc mộng, nhưng dường như giấc mộng này không hề an tĩnh, thỉnh thoảng giãy dụa vặn vẹo thân mình, phát ra những tiếng nức nở.

"Á!" một tiếng thét như vô thức mà chói tai của Yên Lam phá vỡ màn đêm yên tĩnh, hai mắt vẫn nhắm chặt, toàn thân lại không ngừng giãy dụa.

Rầm một tiếng, Cận Thế Phong tông cửa xông vào.

"Lam Lam! Lam Lam! Tỉnh lại đi!" anh ôm lấy thân thể còn đang run rẩy của cô.

Rốt cuộc, Yên Lam mệt mỏi tỉnh dậy.

"Ôi!" Mở hai mắt mờ mờ, nước mắt cũng thuận theo đó mà chảy dọc xuống hai má của cô.

Cận Thế Phong đau lòng ôm Yên Lam vào lòng, "Lam Lam, đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, tỉnh lại sẽ không sao hết! Đừng sợ, Lam Lam, anh ở đây, không sao đâu!" Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

Ở trong lòng Cận Thế Phong, Yên Lam nức nở không kiềm chế được, run rẩy không thôi, thật đúng là ác mộng đáng sợ!

Tuy rằng tỉnh lại trong nháy mắt, tất cả những gì trong giấc mơ của cô biến mất không còn chút hình ảnh, âm thanh nào, nhưng cảm giác sợ hãi này làm thế nào cũng không buông tha cô. Giống như bị thứ gì đó gắt gao bắt giữ, không làm cách nào thoát khỏi được.

"Thế Phong, anh đi đâu, sao bây giờ.. mới trở về?...Em vừa gặp...ác mộng, sợ lắm...! Em rất sợ!!!" Yên Lam ôm chặt lấy vạt áo trước của Cận Thế Phong, khóc nức nở, "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, Lam Lam.. !" Nhìn những giọt nước nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt Lam Lam, Cận Thế Phong cảm giác như nó làm bỏng chính tim gan mình. Anh càng ôm chặt cô hơn nữa, càng đau lòng cho cô lại càng tự trách mình!

Nếu không phải anh mải mê ở lại thư phòng xem tài liệu, nếu anh ở cạnh Lam Lam, cô sẽ không gặp ác mộng.

"Lam Lam, đừng khóc, đừng sợ. Có anh ở đây, anh sẽ ở cạnh em, không có chuyện gì đâu, tin anh được không?" Cận Thế Phong càng siết chặt Lam Lam vào trong ngực mình, khiến cả cơ thể cô gọn lỏn trong người anh. Anh bật cho đèn ngủ sáng hơn, cảm giác tối tăm bí bức dần biến mất.

Nghe âm thanh nỉ non nhợt nhạt truyền ra từ trong lồng ngực mình, anh lại càng thêm siết chặt cô vào lòng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)