Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 59

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 59
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ở bên ngoài cửa sổ trời trong và nắng ấm, gió thổi nhẹ vào mặt, một chiếc màu đen dừng ở cửa bệnh viện, ngầm chịu đựng những cái liếc mắt, một chiếc xe sang trọng như vậy dừng ở cửa bệnh viện, làm sao không làm người khác chú ý chứ?

Có rất nhiều người hiếu kỳ muốn nhìn xuyên qua cửa sổ xe xem thử mặt mũi người bên trong như thế nào? Thế nhưng, bất luận thế nào, cũng nhìn không thấy, chỉ nhìn thấy một mảng thủy tinh đen thui.

Nhìn thấy ánh nắng bên ngoài ấm áp, thế nhưng lúc này Triệu Ngọc Văn không hề cảm nhận được dù chỉ một chút, cả người cô rét run, trong lòng càng hoảng loạn đến khó hiểu.

Nâng tầm mắt lên nhìn lái xe ngồi ở phía trước, ánh mắt tinh ranh, trong mắt cảnh cáo của người lái xe hung ác khiến cô sợ, cho nên, cô không dám làm bất kỳ động tác nào.

Hai người lúc nãy có nói, là Cận Thế Phong, cô cũng đã đã biết, lần này, chỉ sợ không thoát khỏi.

Lúc này, cửa xe chầm chậm mở ra, sau đó một dáng người tao nhã bước vào bên trong xe, ngẩng đầu, ánh mắt chào đón chính là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, vẻ đẹp thuần khiết, thanh thuần giống như tinh linh trong rừng.

Yên lam ngồi kế bên Triệu Ngọc Văn, nhìn không chớp mắt, trang trọng thanh lịch, vẻ đẹp đó càng khiến Triệu Ngọc Văn hận đến nghiến răng nghiến lợi, ông trời thật không công bằng, người đàn bà trước mắt này dự vào cái gì chứ!! Cô ta xuất thân trong một gia đình nghèo khổ bần hèn, thế nhưng, lại được thừa hưởng một vẻ đẹp tuyệt vời như vậy, khí chất thanh cao trên người cũng khiến cho người khác không thể bỏ qua.

"Triệu tiểu thư, tôi nghĩ cô hẳn cũng đã biết tôi là ai?" Yên lam quay đầu nhìn về phía Triệu Ngọc Văn nói, cô là người Thiếu Phong từng yêu, không ngờ cô cũng đẹp như vậy, ông trời đối với cô thật ưu ái, trải qua năm năm không hề để lại vết tích gì trên người cô.

Người đàn bà trước mắt này chính là người đã làm cho Thiếu Phong thay đổi, một người đã nhận được tình yêu thương của Thiếu Phong, một người đã từng khiến cho hàng ngàn cô gái ghen tị.

Thế nhưng, lúc này bản thân cô cũng không đố kị với cô, nhìn ánh mắt của Triệu Ngọc Văn đầy oán giận. Cô ấy bây giờ chỉ là một người bị thù hận che mắt khiến cho người khác cảm thấy đáng thương, một người đáng thương đắm chìm trong tình yêu ngu ngốc...

Triệu Ngọc Văn vẫn khiêu khích như cũ cười, nói rằng, "Thế nào? Yên Lam tiểu thư, cô đến để chê cười tôi sao? Hay chính cô là người bảo bọn họ bắt tôi??"

Không để ý đến lời khiêu khích rõ ràng này của Triệu Ngọc Văn, Yên Lam lạnh nhạt hỏi "Bây giờ cô vẫn còn yêu Thế Phong phải không? Cô vẫn thích Thiếu Phong sao?"

Dường như không có bất kỳ hứng thú nào khác, Yên Lam rất bình tĩnh, đây là câu hỏi mà Yên Lam rất muốn biết câu trả lời, cô nghĩ, người phụ nữ trước mắt, hẳn là rất yêu Cận Thế Phong, vì yêu sinh hận, nếu không yêu nhiều như vậy, làm sao có thể hận nhiều đến thế?

Một người vốn kiêu ngạo như Triệu Ngọc Văn sau khi nghe Yên Lam hỏi câu hỏi này, ánh mắt hoảng hốt. Bên trong lộ ra rất nhiều tình huống, như đang mẫu thuẫn, lại như đang trốn tránh.

"Yên Lam, thân phận hiện tại của cô là gì, cô dựa vào cái gì hỏi tôi chứ? Không lẽ cô là vợ của Thiếu Phong sao? Cô dựa vào cái gì để hỏi tôi chứ, cô dựa vào cái gì đế biết tôi thích hay không thích Thiếu Phong hả?" Muốn che giấu sự lúng túng của bản thân, giọng điệu của Triệu Ngọc Văn rất không tốt mà hướng về phía Yên Lam gầm nhẹ.

"Không, không phải đâu. Tôi chỉ muốn biết đáp án thôi, xin cô hãy nói cho tôi biết, cô vẫn có yêu anh ấy đúng không?" Yên Lam nhìn Triệu Ngọc Văn nói, ánh mắt trở nên dịu dàng.

"Yêu? Đúng là một câu hỏi nực cười mà! Năm năm trước tôi đã đánh mất tư cách yêu Cận Thế Phong rồi, năm đó tôi lựa chọn Vương Mậu Đức, thì đã chứng minh, tôi không yêu Cận Thế Phong."

"Bây giờ tôi rất hận anh ta, tôi hận anh ta chết đi được, nếu không phải lần này tính toán sai lầm. Nếu không có ông trời giúp đỡ, anh ta bây giờ đã sớm chôn xuống mồ rồi. Các người đã sớm âm dương cách biệt rồi..... tôi rất hận! Mạng của Cận Thế Phong tại sao lại tốt đến vậy, tôi không tin. Tôi không tin vận khí của anh ta sẽ còn đến phút chót đâu! Ha ha....

Tôi sẽ đợi ngày đó đến!!" Nói xong, Triệu Ngọc Văn lập tức điên cuồng cười, lúc đó, những giọt nước mắt thương tâm men theo gương mặt chảy xuống.

Nhìn thấy Triệu Ngọc Văn rơi nước mắt, Yên Lam coi như đã hiểu rõ, có thể nhìn thấy cô ấy rất thích Cận Thế Phong, nếu không sẽ không như vậy, hơn nữa còn yêu rất sâu đậm, không yêu thì không hận, nỗi căm hận lớn như vậy, làm sao có thể không yêu sâu đậm chứ?

"Xem ra, cô vẫn còn yêu Thế Phong. Nếu như không yêu, tại sao cô phải hận đến vậy chứ?

Yêu càng sâu đậm thì sẽ hận càng sâu, Triệu tiểu thư, không thể phủ nhận, cô vẫn còn yêu Thiếu Phong." Yên Lam nhìn Triệu Ngọc Văn một cách khẳng định, nói ra những lời trong lòng.

Triệu Ngọc Văn từ từ thu hồi lại nụ cười điên cuồng của mình, vẻ mặt trở nên đau thương, quay đầu nhìn Yên Lam."Đúng vậy, cô nói đúng, tôi vẫn còn yêu Thế Phong, thế nhưng, cô có biết không? Năm đó, là tôi, là tôi vì tiền, vì địa vị bỏ rơi anh ấy, bây giờ tôi còn mặt mũi gì nói tôi yêu anh ấy hả?"

"Bây giờ cô nói những lời này có ý gì? Không lẽ cô muốn mang Cận Thế Phong trả lại cho tôi sao?" Triệu Ngọc Văn ngẩng đầu lên. Ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn cô, nếu như, đây là một cơ hội, cô sẽ không buông tay. Cận Thế Phong bây giờ là lựa chọn tốt nhất của cô không phải sao? Thân phận, địa vị, đều là những thứ năm đó cô mơ ước. Cô thực sự rất hối hận năm đó tại sao lại rời bỏ Cận Thiếu Phong!!!

Nhìn thấy đôi mắt của Triệu Ngọc Văn tràn đầy hi vọng, tim của Yên Lam co lại, chuyện này là điều mà bản thân cô lo lắng nhất, cô không nhẫn tâm cự tuyệt người con gái đau khổ ở trước mặt, nhưng mà, cô cũng không đồng ý. Cô và Thiếu Phong không dễ dàng gì mới được ở cùng nhau, cô làm sao có thể dễ dàng mang tình yêu của mình dâng cho kẻ khác chứ?!

"Điều này, tôi xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Bởi vì, tôi yêu Thế Phong, về phần cô, cô và Thiếu Phong đều đả bỏ lỡ rồi, không có khả năng nữa đâu, thực xin lỗi." Yêu Lam nói khẽ, cuối đầu, không nhìn Triệu Ngọc Văn.

Triệu Ngọc Văn cười đau thương, Yên Lam nói ra đáp án này trong lòng cô đã nghĩ đến rồi, nhưng mà, cô không thể từ bỏ cơ hội nhìn Cận Thế Phong, liền lùi bước cầu xin lần nữa, "vậy tôi có thể gặp Cận Thế Phong không? Cho tôi gặp anh ấy, cùng anh ấy nói chuyện một chút được không?"

*****

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bệnh viện ở trước mặt mình, anh hẳn ở ngay trong bệnh viện này. Mặc dù miệng nói hận, dù sao cũng chỉ là gạt người gạt mình, bản thân vẫn có chút không đành lòng. Còn có chút mong chờ, hy vọng Cận Thế Phong có thể hồi tâm chuyển ý.

"Việc này...." Yên Lam có chút do dự, nói: "Được thôi."

Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng lưu động của không khí, còn có tiếng thở dài của Trần Mạt. Cô không biết tại sao, Lam Lam tại sao lại tha thứ cho Triệu Ngọc Văn. Cũng không biết, Cận Thế Phong tại sao phải tha thứ cho người đàn bà Triệu Ngọc Văn này, không phải rất hận người phụ nữ này sao? Không lẽ anh muốn chứng tỏ mình rất độ lượng sao?

Dù sao người đàn bà kia đã hại hai người họ thảm hại như vậy, nếu không phải người đàn bà đó, Lam Lam cũng không mất đi đứa con của mình. Nếu không phải người đàn bà đó, bây giờ Cận Thế Phong cũng không nằm trên giường bệnh, cô không hiểu, vì sao chứ. Tại sao bây giờ bọn họ vẫn tha thứ cho người đàn bà đó chứ?!

"Răng rắc!" Một tiếng đẩy cửa vang lên, ba người bước vào phòng bệnh. Không chỉ có Yên Lam và Kỷ Tồn Viễn, còn có thêm một Triệu Ngọc Văn.

"Lam Lam, tại sao cậu lại mang cô ta đến đây chứ?" Trần Mạt không hiểu nên hỏi. Ánh mắt hung ác nhìn Triệu Ngọc Văn.

Vừa vào cửa, Triệu Ngọc Văn mặc kệ ánh mắt chán ghét lãnh khốc nhìn cô. Chỉ nhìn chằm chằm lên giường bệnh của Cận Thế Phong.

Nhưng mà, Cận Thế Phong không thèm nhìn cô, chỉ sâu đậm nhìn về phía Yên Lam đang đứng.

Kỷ Tồn Viễn đi về phía trước, lôi Trần Mạt đi ra ngoài tránh mặt. Nhưng mà Trần Mạt dường như không vui vẻ, trề môi, cằn nhằn điều gì đó.

Yên Lam ngẩng đầu lên nhìn Cận Thiếu Phong của mình, bình tĩnh nói: "Thiếu Phong, hai người nói chuyện đi, em đi ra ngoài."

Nói xong, liền quay người, đi ra ngoài phòng bệnh.

Triệu Ngọc Văn nhìn thấy cánh cửa màu trắng bị đóng lại, sắc mặt trắng bệch đập vào đôi mắt của cô.

"Cô muốn nói gì với tôi đây?" Cận Thiếu Phong lạnh lùng nhìn Triệu Ngọc Văn nói, hai người bây giờ không còn cái gì để nói. Những lời cần nói, sớm đã nói xong hết rồi. Nếu không phải Lam Lam, lần này, anh vốn không định bỏ qua cho Triệu Ngọc Văn. Hy vọng cô ta có thể tỉnh ngộ, không cần lãng phí ý tốt của Lam Lam.

"Thiếu Phong, có thật anh hận em đến như vậy không?" Triệu Ngọc Văn kích động nói.

"Năm năm trước chúng ta bên nhau rất vui vẻ, không phải sao?"

"Cô còn có mặt mũi nói chuyện của năm năm trước sao?" Cận Thiếu Phong nhàn nhạt nói"

"Bây giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện năm năm trước. Cô và Vương Mậu Đức đối với tôi như thế nào. Tôi rất hối hận, tại sao tôi lại coi trọng người phụ nữ tham lam như cô."

"Quả nhiên anh thực sự rất hận em." Triệy Ngọc Văn dường như lý giải được điều gì đó nói.

Cận Thiếu Phong quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không tiếp tục nhìn cô."Không, cô sai rồi. :

Tôi đã không còn hận cô."

"Năm năm trước, lúc cô vứt bỏ, rời khỏi tôi, tôi xác thực có hận cô, hận đến tận xương tủy, hận không thể hủy diệt các người. Hận không thể bầm dầm các người ra ngàn khúc. Nhưng mà, những chuyện đó điều đã qua. Thời gian chính là liều thuốc chữa trị tất cả. Những năm qua đi, hận thù của tôi cũng theo thời gian từ từ tan biến."

Nghe xong những lời Cận Thế Phong nói, Triệu Ngọc Văn không còn sức mà ngồi bệch xuống dưới đất, sự lạnh lẽo làm cho cô nhức nhối."Tại sao chứ? Tại sao hả? Tại sao anh không hận em hả?"

"Chỉ cần còn hận cô, chứng minh tôi vẫn còn yêu câu. Không còn yêu, tự nhiên cũng sẽ không hận." Cận Thế Phong nhàn nhàn nhạt nói.

"Không, Cận Thế Phong, anh rất tàn nhẫn, tại sao chứ. Tại sao anh không hận em? Tại sao ngay cả tình cảm cuối cùng anh em cũng không có được? Em rất muốn anh hận em, như vậy, ít ra trong tim anh vẫn còn một chổ nhỏ nhoi dành cho em. Em cũng có thể chím lấy mãi mãi một góc nào đó trong trái tim anh, nhưng mà, tại sao chứ, tại sao ngay cả điều này anh cũng không cho em cơ hội??"

Nhìn thấy người con gái buồn bã ở trước mặt, trong lòng Cận Thế Phong dường như cũng bị tác động. Điều này không liên quan đến tình yêu, chỉ là đáng thương, đáng thương cho một người phụ nữ như vậy."Đương nhiên, năm đó cô đã lựa chọn Vương Mậu Đức, thì đã không thể quay đầu lại được rồi. Bây giờ tôi đã có Lam Lam, tôi đã không đáng để cho cô đối với tôi như vậy rồi."

"Thế nhưng, Thiếu Phong, em hối hận rồi, em đã hối hận, năm đó, em không nên bỏ rơi anh, em không nên bỏ anh mà đi." Triệu Ngọc Văn hối hận nói.

"Sớm biết hôm nay, ngày đó hà tất phải làm vậy chứ?"

"Thế Nhưng anh, Cận Thiếu Phong anh rất tàn nhẫn!! Năm đó vì sao anh không giữ em lại, tại sao anh không ngăn cản em?? Nếu như anh ngăn cản em, chúng ta hiện tại không trở nên như thế này rồi." Triệu Ngọc Văn che mặt đau khổ khóc, muốn cho Cận Thế Phong nhớ đến những kỷ niệm tốt đẹp năm đó của hai người.

Cận Thiếu Phong nhìn người con gái đang quỳ ở dưới đất, năm năm đã qua, dấu vết của năm tháng không có lưu lại một chút dấu vết gì trên Triệu Ngọc Văn. Ông trời đối với cô mà nói, vẫn rất rộng lượng rồi. Cô vẫn đẹp như trước, vẫn hấp dẫn không ít đàn ông, có thể khiến cho rất nhiều đàn ông vì cô điên đảo.

Cận Thiếu Phong thở dài."Có lẽ, đây chính là duyên phận, chúng ta có duyên vô phận."

"Lúc đó, tôi cho rằng tôi rất yêu cô, tôi cho rằng ngoài cô ra, tôi sẽ không yêu bất kỳ người con gái nào khác. Sau khi cô rời khỏi tôi, tim tôi đã bị băng đóng lại rồi. Cho đến khi gặp Lam Lam, sau khi gặp Lam Lam. Tôi mới biết, cái gì là tình yêu, tôi mới nghĩ, năm đó có lẽ tôi đối với cô không phải là tình yêu mà là một sự cố chấp. Một loại tình yêu cố chấp, làm cho tôi hiểu lầm cho rằng đó là tôi yêu cô. Nhưng mà thực ra, tôi không hề yêu cô."

*****

"Cái gì chứ? Anh chưa từng yêu em sao? Làm sao có thể chứ, anh gạt em, em không tin, em không tin!!" Nghe Cận Thiếu Phong nói những lời như vậy, Triệu Ngọc Văn không dám tin những gì mình đã nghe."Không thể nào, không thể nào!! Em yêu anh như vậy, anh sao có thể không yêu em chứ??!"

"Đừng nói tôi như vậy, Triệu Ngọc Văn, cô suy nghĩ kỹ lại đi, năm đó cô có yêu tôi hay không? Nếu như cô thực sự yêu tôi, vậy tại sao cô phải bỏ rơi tôi chứ? Không lẽ bởi vì tiền sao? Vì Vương Mậu Đức có tiền, có địa vị, có thể cho cô tất cả những gì cô ao ước? Đó không phải là tình yêu, nếu như cô thực sự yêu tôi, cô sẽ không vì những thứ này mà tính toán, cho nên, cô không yêu tôi, từ đầu đến cuối cô chỉ vì tiền tài, danh dự và địa vị thôi."

"Không, không phải như vậy, không phải như những gì anh nghĩ đâu, vốn không phải như vậy mà." Triệu Ngọc Văn muốn vội vàng giải thích.

"Có lẽ, năm đó cô cũng có một chút yêu thích tôi, nhưng, điều này vẫn không bằng được sự yêu thích tiền tài của cô, cô nghĩ không sai, năm đó, Vương Mậu Đức quả thực có tiền hơn tôi, cho nên, cô mới đi theo anh ta, cô có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp, tại sao cô không tiếp tục duy trì chứ, tại sao còn về đây tìm tôi hả?"

"Nhưng, nhưng bây giờ Vương Mậu Đức đã phá sản rồi, anh ấy bây giờ đã không bằng được anh, em theo anh ấy không có ngày tháng tốt đẹp." Triệu Ngọc Văn nói.

Cận Thế Phong lắc đầu."Nếu thực sự như vậy, cô cứ luôn miệng nói yêu tôi, nhưng, rốt cuộc cô yêu tôi chổ nào hả? Triệu Ngọc Văn!!" Nếu bây giờ tôi không có tiền tài, không có địa vị như vây giờ, sau khi cô về nước, cô có còn đến tìm tôi không?? Tại sao vậy? Triệu Ngọc Văn, tại sao đến giờ cô vẫn ưu mê không tỉnh hả??! Tiền tài và địa vị đối với cô mà nói, thực sự quan trọng đến vậy sao? Có tiền tài và địa vị, cô thực sự vui vẻ đến thế sao? Những năm qua cô sống có vui vẻ hay không? Cô nói xem, cô sống có vui vẻ không hả?"

"Em.... em...." Triệu Ngọc Văn nức nở nói không nên lời.

"Hãy từ bỏ đi, ôm khư khư những thứ đó, có ích lợi gì chứ!! Tiền đối với cô mà nói, thực sự quan trọng đến vậy sao? Không lẽ cô cảm thấy tiền và danh dự và địa vị quan trọng hơn nhiều so với bản thân cô sao?"

Triệu Ngọc Văn có chút bàng hoàng, không lẽ những thứ cô theo đuổi đều là sai lầm hết sao?? "Không, không phải...." Triệu Ngọc Văn hoang mang lắc đầu.

Nhìn thấy Triệu Ngọc Văn xúc động như vậy, Cận Thiếu Phong cố gắng nói tiếp: "Cho nên, đừng có nghĩ đến tôi nữa, Vương Mậu Đức cũng không tệ đâu! Theo những gì tôi biết, những năm qua, anh ta đối với cô không tệ, cô nên sống tốt với anh ta đi!! Buông tha cho tôi cũng buông tha cho chính mình đi! Chỉ có như vậy, cô mới có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới."

"Em có thể sao? Em thực sự có thể sao?" Triệu Ngọc Văn chậm rãi nói, nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt, cuốn trôi đi lớp trang điểm đẹp đẽ, làm cho khuôn mặt trở thành một mớ hỗn độn.

Cận Thiếu Phong dịu dàng gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, cần từ bỏ thì nên từ bỏ đi, anh cũng không muốn tiếp tục, mặc dù nói không hận, nhưng chuyện của năm năm trước quả thật đã cho anh một đả kích rất lớn, thậm chí có thể nói là thay đổi cả cuộc đời anh.

Hơn nữa, cũng vì điều này, những năm qua anh sống rất mệt mỏi, bất luận là tình yêu hay là sự nghiệp. Quá cố chấp một việc nào đó, cũng không phải là một điều tốt, nhưng sau khi gặp được Lam Lam, anh đã từ từ thấu hiểu rồi.

Nhìn thấy Cận Thiếu Phong khóe miệng mỉm cười hạnh phúc, trong lòng của Triệu Ngọc Văn trở nên cay đắng, nghĩ đến cô ta rồi phải không? Cho nên, anh mới cười hạnh phúc đến vậy, hạnh phúc của anh chỉ có cô ta mới có thể mang đến sao?

"Anh rất yêu cô ấy có phải không?" Triệu Ngọc Văn chậm rãi hỏi, mặc dù đã biết đáp án của câu trả lời này, nhưng, cô vẫn muốn nghe chính miệng của anh nói ra.

"Đúng vậy, rất yêu, rất yêu, cô ấy là bảo bối tôi yêu quý nhất, nếu như mất đi cô ấy, tôi nghĩ, cả cuộc đời này tôi không thể có hạnh phúc nữa." Cận Thế Phong kiên định nói từng chữ từng chữ một.

Trên mặt của Triệu Ngọc Văn nở một nụ cười bi ai, đã sớm biết được câu trả lời, nhưng, khi nghe Cận Thế Phong nói ra, trong lòng không trách khỏi bị tổn thương.

Cô từ từ ở dưới đất đứng dậy, vươn đôi tay run rẩy ra chỉnh sửa lại những nếp nhăn của quần áo, ánh mắt đờ đẫn bước ra khỏi phòng bệnh.

Cận Thiếu Phong nhìn bóng dáng cô đơn của Triệu Ngọc Văn, hận thù trong lòng cuối cùng cũng có thể từ bỏ, không tiếp tục hận, hận một người quá mệt mỏi. Triệu Ngọc Văn, hy vọng em và Vương Mậu Đức có thể sống hạnh phúc với nhau.

Mặc dù đoạn thời gian đó đã từng khiến cho anh sợ hãi không dám nghĩ lại, nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng đau khổ, anh không hối hận, bởi vì nếu không như vậy, sợ rằng bây giờ anh đã không gặp được Lam Lam, không gặp được người mang lại hạnh phúc cho chính mình, càng không có được hạnh phúc như bây giờ.

Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt của Cận Thiếu Phong nở một nụ cười hạnh phúc.

Nhìn thấy Triệu Ngọc Văn bơ phờ bước ra khỏi phòng bệnh, Yên Lam biết, Cận Thiếu Phong đã nói chuyện rõ ràng với cô ấy, hai người sau này, cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào, nhưng, nhìn thấy bộ dạng thê lương như vậy của một người con gái, cô cũng không tránh khỏi có chút đồng cảm với cô ấy.

"Đừng tiếp tục nhìn nữa, còn không mau đi vào!!" Trần Mạt nhìn trên mặt Lam Lam lại bày ra bộ dạng thương xót, không khỏi ở kế bên nhắc nhở cô.

Hai mắt Cận Thế Phong nhìn chằm chằm cửa ra vào, chỉ thấy nó từ từ được mở ra, Yên Lam bước vào, trên mặt nở nụ cười tràn ngập hạnh phúc, đôi môi mộng đẹp hé ra, tựa như đang nói không ra tiếng điều gì đó.

Cận Thiếu Phong hiểu ý cười, anh hiểu rồi, câu Lam Lam nói là "em yêu anh".

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)