Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 58

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 58
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Không cần lo cho anh, anh không có chuyện gì, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh yên tâm rồi." Cận Thiếu Phong thở dài an tâm nói.

Hai mắt Yên Lam đỏ au nhìn Cận Thiếu Phong, không nói gì nữa.

Cận Thiếu Phong đưa tay kéo Yên Lam ngã vào vòng tay anh, "Lam Lam, chỉ cần em không có chuyện gì là tốt rồi. Như thế, anh cũng yên tâm."

Thấy Lam Lam không có chuyện gì, Cận Thiếu Phong biết, sự việc là do Triệu Ngọc Văn bày ra, cô ta lừa anh, nhưng, chỉ cần Lam Lam không có chuyện gì là tốt rồi. Lúc đó, trong ánh mắt mang ánh sáng nhìn ra xung quanh.

"Thiếu Phong, nói cho em, anh tại sao lại xảy ra tai nạn xe? Lúc đó không phải anh đang làm việc sao? Tại sao anh lại ra ngoài?" Yên Lam vội vàng hỏi.

Cận Thiếu Phong do dự một lúc, cuối cùng quyết định không nói chuyện của Triệu Ngọc Vũ, để cô đỡ lo lắng."Là do anh không cẩn thận..."

Anh còn chưa nói xong, Yên Lam đã đứng dậy, trừng mắt nhìn Cận Thiếu Phong, con mắt tràn ngập sự phẫn nộ, "Thiếu Phong, tại sao anh không nói thật với em?!! Không phải chúng ta đã nói rồi sao, lần sau cả hai bên đều không có bí mật nào nữa, chúng ta không bao giờ giấu diếm nữa, nhưng, tại sao anh lại lừa em???"

"Anh.." Cận Thiếu Phong nhìn Yên Lam mặt đầy giận dữ, không nói gì mà chỉ chống đỡ, anh nên nói ra không? Trong lòng anh đang đấu tranh, một mặt anh không muốn Yên Lam vì mình mà lo lắng, một mặt Yên Lam tốt như vây, thuần khiết, anh không muốn những cái xấu, d bẩn này xâm phạm đến tâm hồn của cô.

"Thiếu Phong, đến bây giờ, giữa chúng ta còn gì không thể cùng nhau nói thật chứ? Anh nói với em đi, có phải là do Triệu Ngọc Văn không??" Yên Lam nhìn ra điều mà Cận Thiếu Phong đang do dự, nhưng lần này cô ấy nhất định phải biết toàn bộ sự việc.

"Em đã biết?" Cận Thiếu Phong có chút ngạc nhiên nhìn Yên Lam.

"Em vẫn không biết rõ, cho nên, em mới bảo anh nói cho em mọi việc!!" Yên Lam đến một cái chớp mắt cũng không chớp mà nhìn Cận Thiếu Phong.

Hai người chỉ nhìn nhau, tiếp đó, Cận Thiếu Phong lại nhẹ nhàng ôm Yên Lam vào lòng, "được thôi, Lam Lam, anh sẽ nói cho em, anh không nói cho em cũng vì không muốn làm em lo lắng."

"Có thật là Triệu Ngọc Văn không?" Yên Lam không dám tin nhìn Cận Thiếu Phong, "Thiếu Phong, không phải anh đã nói với em phải cẩn thận với Triệu Ngọc Văn sao? Tại sao anh không cẩn thận chút nào! Tại sao nhận được điện thoại của cô ta anh liền ra ngoài luôn??"

"Đó là vì cô ta gọi điện nói với anh em đang ở trong tay cô ta, lúc đó, bên kia điện thoại là tiếng khóc của em và tiếng của một người đàn ông hèn mọn nào đó. Nên anh lo cô ta đối xử với em không tốt, sau đó, anh liền......"

Yên Lam nghe Cận Thiếu Phong nói. Đột nhiên ngắt lời, "Em?? Không có!! Hôm qua em không gặp Triệu Ngọc Văn!!!"

"Anh biết, bây giờ nhớ lại, khi đó hẳn là Triệu Ngọc Văn tìm người đóng vai, để lừa anh ra ngoài" Cận Thiếu Phong ở bên nói.

"Thiếu Phong, vậy sao anh gọi điện cho em??" Yên Lam nói."Anh nên gọi điện cho em trước để xác định?! Anh đã nói, bảo em cẩn thận với Triệu Ngọc Văn, nhưng sao anh không cẩn thận một chút nào!!"

"Anh có mà!!" Cận Thiếu Phong giải thích, "lúc đó anh lập tức gọi cho em, nhưng em không nghe điện thoại, nên anh lo về sự an toàn của em, cho nên liền..."

"Lo cho em, nhưng anh biết không, tai nạn của anh lần này, em đã lo muốn chết, bác sĩ nói anh có thể không tỉnh lại, lại nói xong anh đã tỉnh lại, cũng có thể anh sẽ mất trí, không nhớ ra em là ai nữa!!"

"Anh biết, em lo lắng cho anh bao nhiêu không? Sợ anh không tỉnh lại, lại sợ sau khi anh tỉnh, anh quên em, cho nên em vừa lo lắng rồi lại lo sợ"

Nghe Yên Lam nói, Cận Thiếu Phong âu yếm ôm chặt cô vào lòng "Lam Lam, xin lỗi em, đều là lỗi của anh. Anh nên cẩn thận một chút, nhưng, lúc đó, em không nhận điện thoại, anh thật sự rất lo lắng!! Anh rất sợ chuyện lại giống như Kim Dục Nhi trước kia lại xảy ra. Anh sợ anh không kịp đến cứu em. Anh sợ nếu anh đến muộn, sẽ xảy ra chuyện làm anh hối hận"

Nói xong, người Cận Thiếu Phong người run rẩy.

Yên Lam giang tay ôm Cận Thiếu Phong, "em sẽ không có chuyện gì đâu, Thiếu Phong, chúng ta đều không có chuyện gì cả"

"Đúng rồi." Yên Lam như nhớ ra chuyện gì lại nói "Thiếu Phong, anh biết không? Tai nạn của anh lần này có thể không phải là ngoài ý muốn. Mà là có người đã dàn bẫy, tên tài xế đó có vấn đề, học trưởng và Mạt Mạt đã đi làm rõ vấn đề rốt cuộc có chuyện gì xảy ra."

"Anh biết" Cận Thiếu Phong ở bên cạnh gật đầu nói, "có lẽ là Triệu Ngọc Văn."

"Cái gì? Anh biết, thực sự là người phụ nữ đó??" Yên Lam không thể tin được mở to mắt nói.

"Ừ, anh biết, em muốn nghe anh nói không!!" Cận Thiếu Phong cười nịnh nọt, âu yếm nhìn Yên Lam.

Bây giờ, trong thành phố Đài Bắc này, xuất hiện một người phụ nữ mang kính râm, khăn quàng cổ che kín hết mặt, nhìn đông rồi nhìn tây, như muốn tìm gì đó. Hay là sợ người khác tìm thấy mình??

Cô rất hận, tại sao Cận Thiếu Phong chưa chết??

Mạng của anh ta thật lớn!! Chiếc xe tải to như vậy, cũng không đâm chết được anh ta. Cô tính trăm phương ngàn kế, kết cục lại cũng bị hủy trong tay ông trời.

Giọng thông báo đăng ký vang lên, Triệu Ngọc Văn cầm lấy hành lý muốn đăng ký nơi đi đến. Ngay lúc đó, bị một bàn tay túm lại, cô quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông. Một người anh tuấn, khôi ngô, xem ra không có khí phách như Cận Thiếu Phong. Có thì cũng chỉ là dung mạo tuấn tú. Đứng phía sau là một khuôn mặt người phụ nữ trẻ đẹp, nhưng tràn ngập sự phẫn nộ.

*****

Tiếng thông báo vang lên, Triệu Ngọc Văn xách hành lí chuẩn đi vào đăng ký. Bỗng nhiên bị một người giữ lại. Cô quay lại nhìn, là một người đàn ông, dung mạo tuấn tú nhưng không có khí phách như Cận Thiếu Phong. Nếu có thì cũng chỉ là vẻ ngoài. Đằng sau anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp, chỉ có điều khuôn mặt xinh đẹp đó tràn đầy sự phẫn nộ.

"Các người muốn làm gì?? Triệu Ngọc Văn ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ trước mặt. cô không thể đứng ngây ngốc ở đây được nữa.

Cận Thiếu Phong bây giờ không có chuyện gì rồi, nếu anh ta truy cứu chuyện này, bản thân anh ta nhất định biết rõ việc này do cô làm, cho nên cô phải mau chóng rời khỏi đây, Cận Thiếu Phong không phải là người hiền lành! Nếu không đi, sẽ bị Cận Thiếu Phong bắt mất, coi như cô xong đời. Bây giờ cô nhất định phải đi, chỉ cần Cận Thiếu Phong bắt được, cô sẽ không còn gì nữa. -

"Muốn làm gì?? Cô nói đi? Triệu Ngọc Văn" người phụ nữ có khuôn mặt giận dữ mở miệng ra nói trước.

"Cô, cô là ai? Làm sao cô biết tên của tôi??" Triệu Ngọc Văn không thể tin được, nhìn người phụ nữ trước mặt, quả thực mình không biết cô ta.

"Cô không cần biết tôi, cô chỉ cần biết Cận Thiếu Phong và Yên Lam là được rồi" người phụ nữ đó định nói tiếp điều gì đó nhưng bị người đàn ông bên cạnh ngắt lời.

"Được rồi, Trần Mạt, không cần nói nữa, chúng ta trở về sẽ hỏi tiếp!" Sau đó, Trần Mạt buộc Trần Ngọc Văn xách hành lý rời khỏi sân bay. Nhét vào một chiếc taxi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Triệu Ngọc Văn ngồi trong xe nhìn người đàn ông trước mặt. Cô nhớ ra rồi, người đan ông này là người ở bên Cận Thiếu Phong, vậy có thể nói......

Cô không dám tưởng tượng tiếp, cô cảm thấy chuyện tiếp theo sẽ rất kinh khủng. so với bóng đêm phía trước còn kinh khủng hơn.

Trong căn phòng trắng như tuyết, bốn bên tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, Cận Thiếu Phong nhìn người con gái bên cạnh bằng ánh mắt trìu mến.

Yên Lam lúc này đã hiểu toàn bộ chân tướng sự việc, quá khứ của Cận Thiếu Phong đầy âm u và đen tối, những cái đó Yên Lam đều đã biết cả rồi, nhưng Cận Thiếu Phong lại không hề nói với cô. Năm năm trước, cũng đã có rất nhiều việc xảy ra với Thiếu Phong, Vương Mậu Đức và Triệu Ngọc Văn chèn ép trên thương trường làm Thiếu Phong phải trải qua những ngày tháng đầy khó khăn, để tồn tại, anh đã không ít lần đánh cược mọi thứ.

"Lam Lam, bây giờ em đã biết rồi, anh không tốt đẹp như em nghĩ đâu. Anh như thế này em vẫn còn thích sao? Em còn chấp nhận anh sao?" Lúc này Cận Thiếu Phong yếu đuối. Anh hoàn toàn không giải bày nổi lòng ngay trước mặt người mà anh yêu thương, anh sợ Lam Lam sẽ vì việc này mà không yêu anh nữa!

"Thiếu Phong, anh có còn là anh không vậy! Cận Thiếu Phong vẫn là Cận Thiếu Phong!

Người mà Yên Lam yêu là Cận Thiếu Phong. Yêu tất cả những gì anh ấy có, mặt tốt cũng được, mặt xấu cũng chẳng sao." Yên Lam ngẩng đầu nhìn Cận Thiếu Phong, hai mắt âu yếm nhìn anh tràn ngập yêu thương, muốn anh nhìn thấy sự chân thật của mình.

Nhìn Yên Lam yêu thương nhìn mình. Cận Thiếu Phong thở dài. Tiếp tục nói: "Sau khi Triệu Ngọc Văn về nước, đã tìm anh, vì công ty ở nước ngoài của cô ta với Vương Mậu Đức kinh doanh thất bại, dẫn đến thiếu hụt nguồn vốn, phải phá sản. Sau khi về nước, họ thừa kế sự nghiệp của bố Vương Đức Mậu, nhưng, Triệu Ngọc Văn cô ta nhìn thấy anh tốt hơn Vương Đức Mậu nên cô ta muốn quay về với anh, lần trước cô ấy tìm tới anh, là vì chuyện này"

"Nhưng, anh vẫn chưa tha thứ cho cô ta. Vì cô ta không hối cải, còn đem toàn bộ chuyện năm ấy đổ lên đầu người khác. Nói mình tội nghiệp biết bao nhiêu, do bất đắc dĩ. Nếu không phải năm đó anh biết rõ tất cả mọi việc, anh nghĩ, anh nhất định sẽ bị cô ta lừa gạt rồi. Vì anh vạch trần âm mưu của cô ta cho nên cô ta muốn báo thù anh. Chuyện bức ảnh lần trước là do cô ta làm, cô ta không muốn để anh yên mà!! Lần này cũng thế, anh đã quá sơ suất, vì lo cho sự an toàn của em, cho nên không phân biệt rõ thật giả, liền trúng kế của cô ta.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ, vụ tai nạn xe này cũng là do cô ta gây ra? Nếu đúng là như vậy, thì người đàn bà này quả thật rất đáng sợ, cô ta quá độc ác, không giành được thì muốn hủy diệt"

"Đúng rồi", Cận Thiếu Phong nhớ ra cái gì đó, hỏi:"Lam Lam, lúc đó rốt cuộc em làm gì? Tại sao anh gọi cho em, em không nghe?"

"Em......Lúc đó Mậu Đức gọi điện cho em, nói là có chuyện muốn nói với em. Cho nên, em ra ngoài." Yên Lam nhìn sắc mặt của Cận Thiếu Phong chậm rãi nói.

Quả nhiên Cận Thiếu Phong thay đổi sắc mặt, "Cái gì? Em lại ra ngoài với Vương Mậu Đức?"

Thấy Cận Thiếu Phong nổi giận, Yên Lam vội vàng xoa dịu, "đừng nổi giận, Thiếu Phong, em biết là sai rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa."

"Hừ!" Cận Thiếu Phong nói, "lần này, em tự thừa nhận lỗi sai, anh sẽ không tính toán nữa, nhưng tuyệt đối không được có lần sau, biết chưa!!"

"Được rồi, em biết rồi mà."

"Vậy tại sao em không nghe điện thoại?" Cận Thiếu Phong lại hỏi.

"Đây cũng là chỗ mà em cảm thấy lạ, lúc đó em đi vệ sinh, không mang theo điện thoại, có thể anh gọi ngay lúc đó! Nhưng, sau khi quay lại, điện thoại không hề hiển thị một cuộc gọi nào, em nghĩ, không lẽ là do Vương Mậu Đức làm??" Yên Lam nghi hoặc nói.

"Em còn nghĩ cái gì!! Chắc chắn là hắn ta rồi!!!" Cận Thiếu Phong nghiến răng nói."Anh đã nói hắn ta không phải là người tốt, em còn không tin anh. Bây giờ, em đã thấy chưa!!!"

"Nhưng..." Yên Lam vẫn muốn nói nhưng bị Cận Thiếu Phong chặn lại "còn nhưng gì nữa!!

Sự thật đều đã rõ ràng rồi!Vương Mậu Đức và Triệu Ngọc Văn bắt tay với nhau."

*****

"Nhưng mà..." Yên lam còn muốn muốn nói gì đó, nhưng bị Cận Thế Phong chặn đứt, "Còn nhưng nhị cái gì chứ!! Sự thật của chuyện này đã rõ ràng như vậy mà! Cái tên Vương Mậu Đức cùng Triệu Ngọc Văn bắt tay nhau, Vương Mậu Đức giữ em lại, sau đó Triệu Ngọc Văn lấy em ra gạt anh, cuối cùng, gây ra vụ tai nạn giao thông này."

"Nhưng anh Mậu Đức chắc không hại em đâu, " Yên Lam muốn nói tốt thay cho Vương Mậu Đức, nhưng mà, hiện tại ngay chính bản thân cô cũng không biết, Vương mậu Đức có thực sự bắt tay cùng Triệu Ngọc Văn hay không.

"Chuyện này em không cần lo lắng, những chuyện còn lại để anh thay em giải quyết định rồi, Lam Lam, em không cần bận tâm đâu." Cận Thế Phong nhìn Yên Lam bình tĩnh nhẹ giọng nói.

"Thế Phong, anh sẽ bỏ qua cho bọn họ, được không?" Yên lam cúi đầu hỏi, tâm tình lúc này của cô rất phức tạp, kỳ thực, người đàn bà Triệu Ngọc Văn kia cũng rất đáng thương, vì danh vọng, địa vị và tiền tài, mà từ bỏ chính người mình yêu.

Lúc đó cô ta cho rằng làm như vậy là đúng, thế nhưng lại không biết rằng bản thân đã từ bỏ một người đáng trân quý nhất thế giới, đến bây giờ hối hận, thì đã đã không còn kịp rồi.

Cận Thế Phong trầm ngâm nhìn Yên Lam, "Lam Lam, em mong muốn anh buông tha cho bọn họ sao?"

"Đúng, em mong muốn anh có thể buông tha bọn họ." Yên Lam nói, "Em nghĩ hẳn cô ấy vì yêu anh, mới có thể làm ra những chuyện như vậy, nếu như không yêu, cũng không hận đến như vậy? Về phần anh Mậu Đức, chắc hẳn anh ấy không cố ý đâu."

Lúc này Yên lam đối với tình hình của chuyện này càng ngày càng lo lắng, người đàn bà Triệu Ngọc Văn này vì yêu mà sinh ra hận, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm ra được, thứ tình yêu cố chấp này khiến cho người khác rất khiếp sợ, tiếp theo, cô ta sẽ làm ra những chuyện gì đây?? Nếu như, gỡ bỏ được khúc mắc này. Có phải điều này có thể giúp bọn họ sống tốt hơn không??

Lúc này Yên Lam chỉ dám cuối đầu, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thúy kia của Cận Thế Phong, là sợ hãi sao? Là sợ từ trong mắt của Cận Thế Phong sẽ toát ra ánh mắt không đành lòng cùng thương tiếc đối với Triệu Ngọc Văn sao?

Vì sao trong lòng đau lại rất đau rất đau, là bởi vì bản thân đang ghen sao? Triệu Ngọc Văn ở trong lòng anh chiếm một hình ảnh đẹp nhất của thời sinh viên sao, lúc mà bản thân cô không được tham gia vào, cô không thể không thừa nhận, chính mình đang đố kị, cô đố kị đến sắp phát điên.

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lam Yên, Cận Thế Phong vô cùng yêu thương. Lam Lam, vì sao em lại lương thiện đến vậy, em không biết, em vốn không giống với bất kỳ người phụ nữ nào khác, bọn họ yêu anh bởi vì tiền của anh, anh có thể đáp ứng bất kỳ dục vọng nào của bọn họ, nhưng chỉ có em, người yêu anh không hề có bất cứ oán hận gì!

Nhìn thấy Lam Lam cố chấp và dũng cảm yêu mình như vậy, Cận Thế Phong cảm thấy bản thân rất hạnh phúc. Anh hiểu rõ tình nghĩa Lam Lam dành cho anh, đó là một thứ tình yêu vô tận, không có đều gì có thể chặt đứt.

"Lam lam, ngẩng đầu lên, nhìn anh." Cận Thế Phong nói, vươn tay ra xoa nhẹ lên má của Yên Lam.

Yên lam chậm rãi đích ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Cận Thế Phong, trong ánh mắt hình như có trăm ngàn lời nói, nhưng không thể mở lời, hiện rất rõ sự do dự trong đó.

Đau lòng cùng chua xót đều tràn lên trong suy nghĩ của Cận Thế Phong, anh ôm chặt thắt lưng của Yên Lam, hơi dùng sức, cơ thể mềm đó đều rơi vào trong cái ôm của chính mình, đôi môi bạc hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của Yên Lam, hôn cô thật sâu, thật sâu.

Yên lam không có sức phản kháng cũng không muốn phản kháng, thế nhưng nước mắt cũng không ngừng tuôn ra, từ từ dính ướt trên gò má của hai người.

Trằn trọc dây dưa, nụ hôn vừa chấm dứt, Yên Lam cúi đầu đỏ mặt, đúng lúc này, Kỷ Tồn Viễn cùng Trần Mạt đi vào phòng bệnh, bọn họ đều nhìn thấy chính là bức tranh đẹp đẽ này.

Thấy hai người vừa đến, Yên Lam lúng túng mặt đỏ tía tai, vội vàng dùng tay chà sát môi mình.

Nhìn thấy cảnh này, hai người đều nở nụ cười ái muội.

"Cận Thế Phong, em biết mà, anh không thể dễ dàng bị đánh ngã được, nhìn bộ dạng tràn trề sinh lực này cũng anh, không có khả năng gặp họa lớn đâu ha." Trần Mạt đứng một bên nói đùa, cô đối với Cận Thế Phong cũng hiểu rõ lắm nha, huống chi Lam Lam lại ở cùng với anh, cho nên, cũng không sợ Cận Thế Phong nổi giận với cô.

Nghe Trần Mạt nói, Cận Thế Phong cũng không phủ nhận, chỉ là đáp lại một nụ cười nhạt, gió thoảng mây bay.

"Cận Thế Phong, bọn em bắt được bạn gái trước của anh rồi, anh định xử lý như thế này hả?

!" Trần Mạt nói cũng không quên nhìn về phía Yên Lam.

Sau khi nghe Trần Mạt nói, Cận Thế Phong liếc mắt nhìn về Yên Lam chứa đầy những ý nghĩ sâu xa, "Thả cô ta ra, anh không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này."

Nghe Cận Thế Phong nói vậy, cả ba người đều giật mình, Yên Lam vì vui vẻ nên mới giật mình, còn hai người kia bởi vì tức giận mà giật mình.

"Vì sao?" Trần Mạt là người đầu tiên mất kiên nhẫn hỏi, nếu như thả cái ả đàn bà kia ra, sau này không phải Lam Lam vẫn sẽ gặp nguy hiểm sao?"Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả!

! Cận Thế Phong, nếu làm như vậy, sau này hai người không phải sẽ rất nguy hiểm sao??"

Kỷ Tồn Viễn vẫn trầm mặc, tuy rằng anh không muốn tiểu Lam bị thương tổn, thế nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của tiểu Lam, anh biết, đây nhất định là ý của tiểu Lam, từ trên vẻ mặt vừa vui vẻ vừa kinh ngạc của tiểu Lam thì anh đã đoán ra được. Anh quá hiểu tiểu Lam, cô vốn lương thiện như vậy, không dám tổn thương đến bất kỳ ai.

"Mạt Mạt, học trưởng, em có thể gặp Triệu Ngọc Văn một lần không?" Yên Lam đi tới trước mặt hai người, nói.

Cô không muốn cả ngày phải bận tâm, cẩn thận đề phòng Triệu Ngọc Văn, trước hết cô muốn kết thúc tình trạng này, vậy thì cần phải gõ bỏ khúc mắc trong lòng Triệu Ngọc Văn, chỉ có như vậy, mới có thể khiến cô ấy từ bỏ thù hận.

Nhìn tất cả mọi chuyện ở trước mắt, khóe miệng của Cận Thế Phong nở một nụ cười nhạt, Lam Lam thật thà lương thiên, cô đáng được anh yêu. .

"Được." Kỷ Tồn Viễn đồng ý, dẫn Yên Lam ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người ở lại, một người vẻ mặt kỳ lạ, vẻ mặt người còn lại thì bí hiểm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)