Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 54

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 54
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thấy Cận Thế Phong hành động điên cuồng, Trần Mạt cả kinh kêu lên, " Cận Thế Phong, anh đang làm gì vậy!? Bác sĩ nói sức khoẻ Lam Lam bây giờ là không thể xuất viện anh mau buông Lam Lam ra!!" Nói xong, Trần Mạt lấy tay liều mạng đánh bả vai Cận Thế Phong, kéo hắn, muốn ngăn cản hành động của hắn.

Cận Thế Phong quay đầu nhìn Trần Mạt, lạnh lùng nói một câu, "Tôi biết Lam Lam chưa khoẻ, cho nên tôi sẽ dẫn Lam Lam đến bệnh viện tái khám sau cô không cần quan tâm."

Trần Mạt cũng không có nghe Cận Thế Phong giải thích, tiếp tục ngăn cản Cận Thế Phong, nhưng sức của cô làm sao có thể chống nổi Cận Thế Phong? Cho nên, cô cũng không thành công, Cận Thế Phong vẫn như cũ mang theo Yên Lam rời khỏi bệnh viện.

"Anh sẽ không quản được, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội rời đi." Yên Lam kiên định ánh mắt nhìn Cận Thế Phong, trong ánh mắt có liều lĩnh quyết định.

Vì những lời này của Yên Lam, Cận Thế Phong liên tục một tuần không có ra khỏi nhà, một tấc cũng không rời mắt khỏi Lam Lam, thậm chí đem toàn bộ công việc trong công ty đều chuyển về nhà làm, ngay cả họp cũng là ở nhà dùng để điều khiển hội nghị. Nếu không làm như vậy Cận Thế Phong sợ rằngLam Lam nói là sẽ làm.

Một ngày nào đó tan sở về nhà, thấy căn phòng trống rỗng, mà bóng dáng khắc sâu trong lòng lại không thấy đâu, nếu như có ngày đó, Cận Thế Phong thừa nhận sẽ không chịu nổi.

Suốt một tuần nay, vô luận Cận Thế Phong làm thế nào với Lam Lam, nàng đều không để ý tới hắn, coi hắn như người vô hình.

Hắn nghĩ mọi cách mong Lam Lam nguôi giận, nhưng là chỉ có ép Lam Lam đến đường cùng, nàng chỉ thản nhiên nói một câu "Tôi không tức giận, với anh bây giờ tôi đã không còn hy vọng, tình cảm của chúng ta đã hết rồi."

Nàng như vậy so với khi tức giận còn nghiêm trọng hơn, đã không thể vãn hồi sao? Cận Thế Phong tình nguyện để Lam Lam giận hắn, ít nhất như vậy trong lòng Lam Lam vẫn có hắn tồn tại.

"Lam Lam, em đừng như vậy đối với anh được không?" Cận Thế Phong khẩn cầu Yên Lam.

"Con không còn, anh chẳng lẽ sẽ không khổ sở sao? Anh và em đau buồn cũng giống nhau, đó cũng là con của anh!" Hắn cẩn thận nói, mong muốn làm cho Yên Lam hiểu được tâm tình của mình cũng là bi thương giống nàng.

"Anh có đau lòng thì bây giờ cũng không còn liên quan đến tôi!!"

Yên Lam lạnh lùng trả lời, Cận Thế Phong trong lòng đau xót, "Lam Lam, anh biết, giữa chúng ta có quá nhiều hiểu lầm, anh biết lần này là anh hiểu lầm em. Nhưng anh cầu xin em, đừng vì những hiểu lầm đó mà phá hủy tình cảm chúng ta không dễ gì có, được không?" Hắn run rẩy khẩn cầu nói.

Yên Lam nhẹ nhàng lắc đầu, "Thế Phong, anh muốn nói tới hạnh phúc trước kia của chúng ta ư, tất cả đều là giả dối, anh chưa từng tin tưởng tôi, về mặt tình cảm, nếu hai người yêu nhau mà không tin tưởng lẫn, thì đoạn tình cảm hạnh phúc căn bản là không thể gắn bó, sẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chỉ khi nở rộ xinh đẹp trong phút chốc sau đó sẽ chóng tàn, còn lại chỉ là bi thương vô tận......"

"Anh sẽ thay đổi, Lam Lam, anh nhất định sẽ thay đổi!!" Cận Thế Phong cam đoan nói, "Lam Lam, em hãy cho em một lần cơ hội đi, anh cần em, anh không thể mất em, em không được rời khỏi anh!!"

Yên Lam ánh mắt đau thương nhìn Cận Thế Phong, nhưng ở ánh mắt nàng làm cho người ta không cảm giác có thần thái, giống như là xuyên thấu qua hắn nhìn đến một nơi xa xăm nào đó, "Đã muộn rồi Thế Phong, đã quá muộn anh biết không?? Lần trước anh cũng là nói như vậy, tôi đã cho anh cơ hội nhưng mà kết quả thì sao? Kết quả chính là mất đi con của chúng ta!!!"

"Không, Lam Lam, em đừng như vậy!!" Cận Thế Phong không tự chủ được kêu lên, ánh mắt mơ hồ củaYên Lam làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, Yên Lam giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất không thấy đâu cả.

Hai tay nắm chặt hai vai Yên Lam, Cận Thế Phong hoang mang nói, "Lam Lam, chúng ta có thể có đứa nhỏ khác, chỉ cần em lại cho anh một cơ hội nữa, chúng ta so với lúc trước sẽ hạnh phúc hơn."

Yên Lam lấy tay hất hai tay đang để ở vai mình của Cận Thế Phong, mỏi mệt nói, "Thế Phong, anh không cần nói nữa, anh hãy để cho tôi được yên tĩnh!!!"

"Lam Lam." Cận Thế Phong vẫn còn muốn nói, nhưng Yên Lam đã quay đầu đi ra phòng, đi về phía vườn hoa.

"Lam Lam." Cận Thế Phong phía sau gọi tên Yên Lam, nhưng nàng không có quay đầu lại.

"Thiếu gia, " Một bên vú Trương đã đi tới, an ủi nói, "Thiếu gia, cậu hãy để cho Lam tiểu thư yên tĩnh một chút đi! Muốn vết thương mau khỏi phải cần thời gian. Nếu không, tôi sẽ cùng Lam tiểu thư nói chuyện, hai người hiện tại đều không bình tĩnh, bây giờ tốt nhất nên cần thời gian"

Nói xong, vú Trương đứng dậy đi về phía vườn hoa.

Cận Thế Phong yên lặng ở một bên nhìn vú Trương cùng Yên Lam hai người rời đi. Hắn cũng biết, Lam Lam là cần thời gian để chữa lành vết thương trong lòng, cho nên hắn sẽ không cố bức bách nàng. .

Vú Trương đi theo đằng sau Yên Lam tới vườn hoa. Yên Lam nhìn vú Trương đi theo phía sau, cũng sẽ biết vú Trương là tới nói giúp cho Cận Thế Phong. Cho nên, nàng không có chờ vú Trương nói chuyện, trước đã mở lời nói, "Bác Trương không cần khuyên cháu, hiện tại đã không còn gì có thể nói. Cháu với Thế Phong đã hoàn toàn hết hy vọng."

*****

Nhìn vú Trương bám theo mình tới vườn hoa, Yên Lam hiểu, vú Trương nhất định là tới giúp Cận Thế Phong làm thuyết khách đi?

Vì sao vậy? Bọn họ vì sao đều nghĩ rằng mình cần phải tha thứ cho Cận Thế Phong, hắn đáng ghét như vậy, không phải sao?

Thế nhưng đổi lại, càng ngốc nghếch hơn không phải là chính mình sao? Mình biết rõ Cận Thế Phong đáng ghét như vậy, biết rõ Cận Thế Phong đối với mình như vậy, thế nhưng nàng lại đi yêu hắn?!

Bởi vậy, Yên Lam không chờ vú Trương mở miệng mà liền mở miệng nói trước "Bác Trương, bác không nên khuyên cháu nữa, hiện tại đã như thế rồi, không còn gì để nói nữa. Cháu với Thế Phong đã hết hy vọng rồi."

Vú Trương không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn Yên Lam một lúc lâu, cuối cùng đành mở miệng nói: "Lam Lam tiểu thư, tuy rằng cậu ấy là thiếu gia của tôi, từ nhỏ đến giờ tôi đã chăm bẵm, nuôi dưỡng cậu ấy khôn lớn, nhưng tôi cũng sẽ không thiên vị cậu ấy. Lần này, quả thực là Thế Phong làm sai, tôi sẽ không ép tiểu thư tha thứ cậu ấy đâu. Nếu như tiểu thư thực sự không yêu Thế Phong, tôi cũng sẽ khuyên thiếu gia thả tự do cho tiểu thư. Thế nhưng... tiểu thư thực sự không còn yêu thương thiếu gia sao?"

Yên Lam cảm thấy ánh mắt vú Trương có thể nhìn thấu tất cả mọi suy nghĩ, đành thở dài "Đúng vậy, cháu còn yêu anh ấy. Thế nhưng vì cháu còn yêu anh nên anh ấy mới có thể làm cho cháu bị tổn thương. Nếu như cháu tha thứ cho anh ấy thì anh lại tiếp tục làm tổn thương cháu. Bác bảo cháu phải làm thế nào bây giờ?"

Vú Trương xót xa nhìn Yên Lam nói "Tiểu thư Yên Lam, thiếu gia tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cháu lần nữa đâu. Lúc này đây, thiếu gia đã bị dạy 1 bài học rồi. Thiếu gia cũng rất khổ tâm, cháu có biết không? Lúc này đây, lần đầu tiên tôi nhìn thấy thiếu gia rơi nước mắt, cậu ấy khóc rống lên như một đứa trẻ vậy"

"Bác Trương! Bác đừng nói nữa" Yên Lam đi tới xích đu bên cạnh, đưa tay vuốt ve lưng ghế, nhè nhàng đẩy nó "Cháu cũng không phải vì truyện đứa bé mới phải chia tay anh Thế Phong đâu, đó là việc ngoài ý muốn. Cháu cũng không trách Thế Phong"

"Thế nhưng, chúng cháu có những trở ngại không vượt qua được chứ không phải chỉ vì chuyện này. Sự tin tưởng, lúc đó chúng cháu thiếu sự tin tưởng, cho nên dẫn tới bi kịch xảy ra. Cứ cho rằng tình cảm là vấn đề quan trọng nhất, nhưng chúng cháu thiếu sự tin tưởng lẫn nhau thì liệu sau này còn có thể gắn bó tình cảm được lâu dài? Nếu như sau này chuyện như vậy lại tiếp tục xảy ra, bác muốn lúc đó cháu làm thế nào?"

Yên Lam ngừng 1 chút rồi lại nói tiếp "Lúc này thì tính như vậy, nhưng tiếp theo sẽ như thế nào? Lúc này chúng cháu có thể bỏ qua chuyện như vậy, nhưng chỉ biết nếu một lần nữa chuyện phát sinh, cháu không có khả năng chịu đựng Cận Thế Phong lại làm tổn thương cháu một lần nữa, cứ tiếp tục như thế, cháu sẽ chịu không nổi đâu, bác Trương ạ!"

"Đó là cháu nói thế" Vú Trương vẫn tiếp tục nói bên cạnh "Thế nhưng, tiểu thư Yên Lam, chính bởi vì như vậy cho nên phải cởi bỏ khúc mắc giữa cô và thiếu gia nha! Nếu không giải thích được khúc mắc, mọi việc sẽ diễn ra giống như tiểu thư nói, vấn đề sẽ trở nên tồi tệ hơn. Thế nhưng, chủ yếu là cô cậu phải làm rõ mọi khúc mắc thì mọi việc sẽ không như vậy.

Cô cũng nói, cô vẫn còn yêu thiếu gia, lẽ nào cô sẽ chia tay với thiếu gia thế này sao? Cô thực sự quyết tâm chia tay với thiếu gia sao?"

"Vú Trương, giữa chúng cháu còn có những trở ngại khác, không chỉ là việc này, còn có cô Triệu Ngọc Văn nữa. Dù sao, Thế Phong đã từng yêu cô ấy, bằng không hắn đã không tha thứ cho cô ấy, bọn họ không phải là đã giải quyết được hiểu lầm rồi sao? Vậy Thế Phong làm sao có thể để ý tới cháu nữa chứ"

"Triệu Ngọc Văn ư, làm sao có thể được?" Vú Trương kinh ngạc nói "Thiếu gia tuyệt đối không thể tha thứ cho cái cô đó được, tiểu thư Yên lam, cô nghe được những tin đồn nhăng cuội này từ đâu vậy!? Tuyệt đối là không có chuyện đó, vú Trương tôi đây có thể bảo đảm với cô, người thiếu gia thích tuyệt đối là cô!"

"Bác Trương, bác đừng nói tiếp nữa, để cháu yên tĩnh 1 chút có được không?" Yên Lam nhắm mắt lại, không hề hé ra nhìn vú Trương. Phải sao? Chuyện Triệu Ngọc Văn là nàng hiểu lầm rồi sao? Thế Phong vẫn còn thích nàng sao?

"Ôi" Vú Trương thở dài, bất đắc dĩ đi vào trong nhà. Như vậy là tốt, tiểu thư Yên Lam không đơn giản chỉ là thương tâm mà còn là hết hy vọng. Thiếu gia lúc này đã phạm phải sai lầm lớn, bà phải nghĩ đến biện pháp gì để họ có thể quay về với nhau đây?

Vú Trương vừa mới đi vào phòng khách thì trông thấy Cận Thế Phong đứng ở trên sân, bà đi tới, "Thiếu gia, tôi..."

"Được rồi, bác đừng nói nữa. Cháu đều nghe được." Vú Trương chưa kịp mở miệng nói tiếp đã bị Cận Thế Phong ngắt lời "Lam Lam nói không sai, giữa chúng cháu cũng thiếu sự tin tưởng nhau. Tuy rằng nói cháu yêu Lam Lam, thế nhưng cháu lòng dạ hẹp hòi, cháu không tin tưởng cô ấy, nên mới dẫn đến hàng loạt bi kịch sau đó, cháu sẽ sửa sai. Cháu cũng sẽ tìm cách giải quyết mấu chốt các vấn đề để làm cô ấy tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ làm Lam Lam tha thứ cho cháu. Về phần Triệu Ngọc Văn, cháu sẽ điều tra rõ, rốt cuộc cô ta đã nói gì với Lam Lam? Vì sao Lam Lam nói cháu đã tha thứ cho cô ta? Cho dù thế nào, cháu sẽ không đồng ý để cô ấy rời bỏ cháu" Hắn đã đặt quyết tâm, nói.

Lúc này hắn rốt cục cũng đã hiểu rõ vấn đề trong quan hệ giữa hắn và Yên Lam. Lam Lam nói rất đúng, đó là sự tin tưởng, giữa hai người bọn họ đã thiếu sự tin tưởng lẫn nhau, lần này không phải là một cảnh báo lớn nhất sao?

Chỉ là bởi cái người đàn bà Triệu Ngọc Văn kia nói mấy câu, bọn họ đã thành như thế này, nếu như sau đó lại xuất hiện chuyện gì khác, vậy bọn họ sẽ sớm gặp chuyện long trời lở đất đi?

"Thiếu gia..." Vú Trương vui mừng nhìn Cận Thế Phong, thiếu gia đúng là rất hiểu biết, đã hiểu rõ rốt cuộc nên như thế nào đi yêu một người.

Yên Lam đứng ở cạnh của của phòng khách, trực tiếp nghe được đối thoại của Cận Thế Phong và vú Trương, nước mắt cứ không ngừng chảy dọc theo 2 má của Yên Lam xuống, Cận Thế Phong cuối cùng đã hiểu rõ giữa 2 người bọn họ là thế nào rồi, thế nhưng, tuy là vậy, trong lòng nàng vẫn chưa thực sự thanh thản được. Giữa bọn họ không phải là chỉ cách một Triệu Ngọc Văn sao? Cận Thế Phong thực sự không còn quan hệ gì với Triệu Ngọc Văn sao?

*****

Rốt cục, Cận Thế Phong cũng làm rõ 2 người bọn họ làm thế nào mà đã ở chung. Thế nhưng trong lòng nàng vẫn không thể xóa đi ám ảnh về chuyện đó được. Bọn họ trong lúc đó không phải thất lễ với Triệu Ngọc Văn sao? Cận Thế Phong thực sự không còn quan hệ gì với Triệu Ngọc Văn sao?

Đã nửa đêm, Yên Lam nằm ở trên giường mà không sao buồn ngủ được. Về nhà đã được một tuần, ngày nào Yên Lam hầu như cũng mất ngủ, nàng yên lặng nằm trên giường và suy nghĩ về đối thoại giữa Cận Thế Phong và vú Trương lúc ban ngày. Nàng có nên tha thứ cho Cận Thế Phong không? Nàng còn có thể tin tưởng hắn không? Hiện tại nàng rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Đột nhiên, nàng nghe thấy từng cơn nức nở nghẹn ngào từ gian phòng bên cạnh của Cận Thế Phong truyền đến, Yên Lam có chút ngờ vực, liền bước xuống giường, đi vào phòng tắm, mở một cánh cửa ngách bên trong đó để đi vào thư phòng của Cận Thế Phong để xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Yên Lam khe khẽ mở cửa phòng ngủ của Cận Thế Phong, nhìn thấy trên giường có 1 bóng đen nam giới đang khe khẽ khóc. Là Thế Phong? Hắn làm sao vậy? Vì sao lại một mình ngồi khóc trong phòng lúc nửa đêm thế này?

Hôm sau, sau bữa cơm chiều, Cận Thế Phong gọi Yên Lam lại, muốn nói chuyện với nàng "Lam Lam, chờ chút, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không?"

"Chúng ta không có gì để nói với nhau cả, em mệt mỏi lắm, em muốn nghỉ ngơi". Yên Lam lạnh lùng nói rồi quay đầu về phòng.

Nhìn Yên Lam về tới phòng, Cận Thế Phong cũng đứng dậy đi về phòng nàng. Yên Lam đã trở về được 1 tuần rồi nhưng nàng chưa từng liếc mắt nhìn hắn. Rốt cuộc phải thế nào thì nàng có thể tha thứ cho mình?

Nghĩ đến đưa trẻ không có duyên với mình, Cận Thế Phong tâm tình khổ sở muốn chết? Vì sao? Vì sao ông trời lại đối đãi với hắn như vậy? Muốn để cho hắn tự tay hại chết đứa bé?

Chẳng lẽ hắn đã gây ra nhiều lỗi lầm quá để bây giờ bị nghiêm phạt? Vậy vì sao lại quả báo đến hắn vậy? Dù sao, đứa trẻ cũng là vô tội mà!

"Con ơi, ba xin lỗi, ba không cố ý, ông trời đã cho con cơ hội đến thế giới này, thế nhưng ba đã không biết quý trọng, ba đã tự tay giết chết con, ba thật là loài cầm thú" Cứ như vậy, Cận Thế Phong ngồi ở trên giường, nước mắt cứ lần lượt lặng lẽ chảy trên khuôn mặt, đưa tay bưng kín mặt, một dòng nước chảy qua kẽ tay của hắn.

Tiếng khóc dần dần lan ra qua khe cửa, nghe thật đau lòng. Không có tiếng khóc lớn, nhưng lúc này đây nghe rất bi thương, mới càng làm cho người khác đau lòng gần chết.

Nếu nói đàn ông không khóc, chẳng qua chỉ là chưa tới lúc thương tâm.

Con của hắn ngay cả cơ hội khóc một tiếng cũng không có, đã bị chính hắn gián tiếp hại chết. Người làm cha như hắn làm sao có thể không thương tâm chứ?

Hắn cũng không biết hắn đã có con rồi, cũng chưa kịp nói với con, hắn có bao nhiêu yêu nó, đứa trẻ liền vội vàng tiêu sái đi mất như vậy, hắn làm sao có thể không đau lòng gần chết?

Cận Thế Phong nước mắt tuôn như suối, mặc dù hắn đã cực lực kìm nén nhưng vẫn không ngăn được.

Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một đứa trẻ, là con hắn với Yên Lam, vẻ mặt nên giống ai đây? Hẳn là giống hắn đi? Lông mày thì giống Lam Lam, mày cong cong lá liễu, miệng ư?

Miệng thì giống ai? Và cả mắt nữa, mắt giống ai?

Cận Thế Phong nức nở, bắt đầu ảo tượng đứa trẻ đang ở trong lòng mình, hắn dịu dàng nhìn đứa bé, lỏng run rẩy.

Nó còn chưa mở miệng gọi một tiếng ba ba, Cận Thế Phong thật muốn nhìn một chút đứa bé nữa, cho dù đứa bé vẫn chưa tượng hình trong bụng Yên Lam, nhưng đó cũng là đứa con của chính mình!!

Cận Thế Phong không khỏi thất vọng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ ngó nhìn vào hư vô, sau đó gắt gao nhắm mắt lại, chậm rãi ngẩng mặt lên, mặc cho nước mắt cứ tiếp tục chảy xuống.

Yên Lam đi vào căn phòng Cận Thế Phong, chứng kiến cảnh Cận Thế Phong đang khóc. như vậy.

Nàng cả kinh, mặc dù nàng cũng đã nghe bác Trương nói rằng đứa trẻ đã mất, Cận Thế Phong rất đau lòng, cũng đã khóc rống lên. Thế nhưng dù sao tự mình chưa từng nhìn thấy, nàng cũng chưa tin, cho rằng vú Trương chỉ là phóng đại lên cho nên không có tin.

Nhưng ngày hôm nay, tận mắt chứng kiến, nàng phải tin, Cận Thế Phong thực sự rất đau khổ. Tiếng khóc bi thương kia, nghe được nàng cũng cảm thấy khổ sở cũng giống như hắn vậy.

Đưa tay lên vai Cận Thế Phong, Yên Lam an ủi nói "Thế Phong, không nên đau khổ nữa, đứa bé mất đi, chúng ta đều thật không ngờ, anh không cần tự trách mình như vậy, lỗi không phải của anh, anh không cần quá lưu tâm đến vậy"

Cận Thế Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ sáng lên, vừa xen lẫn đau khổ, vừa ngạc nhiên mừng rỡ "Lam Lam, cuối cũng em đã chịu nói chuyện với anh, em tha thứ cho anh đúng không?"

"Em... không.... em không có.... em không biết.... Hiện tại em không biết nên làm cái gì bây giờ?" Yên Lam nhìn bộ dạng hiện thời của Cận Thế Phong, không biết làm sao đành nói vậy.

"Em, nếu anh không có chuyện gì để nói, em về trước" Yên Lam dần dần trấn định lại, nói.

"Không được, anh không cho em về, em ở lai đây, đây là phòng của em" Cận Thế Phong giận tái mặt lại, kiên quyết từ chối "Đã 1 tuần, anh không ngờ 2 đứa mình lại không ngủ cùng nhau, không có em bên cạnh, anh không thế ngủ được. Thường cứ mở mắt đến khi trời sáng"

Yên Lam lùi lại vài bước khẽ nói "Thế nhưng chúng ta lúc này không có quan hệ gì nữa.

Không có lý do gì để ngủ cùng nhau cả"

"Yên Lam, em..." Cận Thế Phong tức giận nắm lấy cổ tay Yên Lam "Em có thể như vậy sao, em có thể tàn nhẫn đến như vậy sao? Lẽ nào em không thể cho anh thêm một cơ hội?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)