Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 50

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 50
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Đây chính là toan tính của em sao? Nói xấu anh, sau đó làm cho quan hệ của em và Vương Mậu Đức trở nên hợp lí, bởi vì anh cùng người đàn bà của hắn câu kết, cho nên hắn cùng với người đàn bà của anh có quan hệ?"

Cận Thế Phong giọng trầm thấp, chất chứa lửa giận cuồng bạo, "Đừng cho là anh không biết em có chủ ý gì, nói cho em biết chuyện đó là không thể, em là do anh mua, giữa chúng ta từng có hợp đồng, cho nên em không thể rời đi! Em vĩnh viễn không thể rời đi, chỉ có thể ở bên cạnh anh!"

Yên Lam cũng tức giận, "Anh mơ tưởng!" Nàng nói cao ngạo mà khinh thường nhìn về phía Cận Thế Phong, "Anh không có quyền làm như thế, chúng ta chỉ là ký một hợp đồng mà thôi, anh không có quyền giữ em cả đời bên cạnh anh. Chỉ là một năm, một năm mà thôi, anh nhớ cho rõ!"

"Chết tiệt! Em khẩn cấp muốn rời khỏi anh là để đến bên Vương Mậu Đức có đúng không?

Chẳng lẽ em cùng Triệu Ngọc Văn kia đều giống nhau sao? Tên Vương Mậu Đức kia rốt cuộc có cái gì tốt chứ? Vì sao các người cuối cùng đều chọn hắn ta?" Cận Thế Phong mất kiềm chế nói, giờ phút này hắn chỉ muốn tìm người đến đánh một trận để phát tiết.

Hai tay của hắn bắt lấy bả vai của Yên Lam, cố nhịn xuống ý nghĩ muốn đánh người. Đáng chết! Hắn mới là người nên tức giận, không phải sao? Vì sao ngược lại là nàng lại tức giận như vậy? Giống như mình mới là kẻ tội ác tày trời vậy?

"Cho dù em muốn đi tìm Vương Mậu Đức thì anh cũng không có quyền can thiệp, em có quyền tự do thân thể, không phải sao?" Yên Lam hơi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ánh lệ, "Chúng ta lúc kí hợp đồng chính là nói làm người đàn bà của anh một năm, cũng không có điều khoản em không thể đi tìm người đàn ông khác! Cho nên, em hiện tại muốn đi tìm ai cũng đều không liên quan đến anh!"

Cận Thế Phong sắc mặt xanh mét, càng dùng sức trên tay, ngón tay gần như muốn khảm tiến vào bả vai của Yên Lam, đau đến nỗi nước mắt chảy không ngừng, nhưng nàng vẫn quật cường không chịu mở miệng cầu xin tha thứ. Không ngần ngại nhìn chằm chằm vào Cận Thế Phong, lửa trong mắt có thể cùng Cận Thế Phong thiêu đốt.

"Không liên quan đến anh phải không? Anh không có quyền can thiệp vào chuỵện của em sao? Nhưng mà cám ơn em đã nhắc nhở" Cận Thế Phong cắn chặt hàm răng vui vẻ nói "Vì chúng ta còn một năm hợp đồng, chỉ cần chưa hết một năm, em vẫn là của anh, cho nên anh không cho phép em rời đi, ít nhất thì hiện tại em cũng không thể rời đi!"

Không chờ Yên Lam nói lại, Cận Thế Phong lập tức phủ môi hắn lên nàng, thô bạo cưỡng chế nàng.

Kinh ngạc với động tác của Cận Thế Phong, Yên Lam nhất thời không có phản ứng, chỉ là để hắn dùng động tác thô lỗ đối đãi nàng.

Hắn hôn nàng một cách thô bạo, không có một chút nhu tình, có chăng cũng chỉ là đòi lấy, cuồng nộ phát tiết cùng trả thù.

Một chút cảm giác đau đớn làm ý thức của Yên Lam dần dần khôi phục, nàng từ chối, đưa tay lên đánh vào ngực Cận Thế Phong, tuyệt vọng muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn.

Nhưng mà chỉ dựa vào sức của nàng căn bẳn là không có cách chống lại Cận Thế Phong.

Hơn nữa, Yên Lam còn ý thức được, chính mình cứ việc kháng cự hắn, nhưng thân thể của nàng cũng sẽ không nghe theo.

Rõ ràng hai người đã trở nên như vậy, rõ ràng biết Cận Thế Phong Vẫn còn yêu Triệu Ngọc Văn, nhưng mà Yên Lam phát hiên chính mình vẫn còn yêu Cận Thế Phong, vẫn là thuỷ chung không thể hận hắn.

"Cận Thế Phong, anh đã không còn yêu em, em xin anh, buông tha cho em được không? Em xin anh đấy, đừng làm em đau khổ thêm nữa!" Nước mắt của nàng tuyệt vọng chảy xuống.

Yên Lam giãy giụa, Cận Thế Phong đồng thời cũng đột nhiên buông nàng ra. Mất thăng bằng làm Yên Lam suýt nữa ngã lăn trên đất.

"Hợp đồng mà chúng ta đã ký có thời hạn là một năm, anh tuyệt đối sẽ không cho em rời đi!

Em có thể để Vương Mậu Đức đợi mà! Dù sao thời gian một năm cũng không dài!" Cận Thế Phong lạnh lùng nói xong liền đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà dùng lực thật mạnh đóng sầm cửa lại.

Yên Lam thân thể xụi lơ ở trong phòng, mắt đẫm lệ. nàng cười bi ai, bao nhiêu hi vọng đều bị tiếng đóng cửa chói tai này đập vụn. Cận Thế Phong đến tột cùng cũng không yêu nàng!.

Lại nghĩ đến lời nói của Triệu Ngọc Văn lúc chiều trong điện thoại, "Thế Phong đã biết lúc ấy tôi ở cùng với Vương Mâu Đức là hiểu lầm, là bất đắc dĩ, tôi đã cùng anh ấy giải thích rõ ràng, anh ấy cũng đã tha thứ cho tôi. Cô chẳng qua chỉ là thế thân cho tôi mà thôi, cô có quyền gì mà ở bên anh ấy chứ? Người anh ấy yêu là tôi chứ không phải cô, là tôi!"

Người anh ấy yêu là tôi, yêu tôi...... Lời nói của Triệu Ngọc Văn vẫn không ngừng lởn vởn bên tai Yên Lam, hơn nữa hành vi vừa nãy của Cận Thế Phong cũng làm cho Yên Lam càng thêm thanh tỉnh, Cận Thế Phong không hề yêu nàng.

Nàng còn nhớ rõ trên bức ảnh kia, Cận Thế Phong thoạt nhìn rất hạnh phúc. Lúc bọn họ ở cùng một chỗ, hắn cũng chưa từng cười một cách vui vẻ như vậy.

Nàng chẳng qua chỉ là hắn mất tiền mua về thôi, hắn căn bản chính là xem nàng như một thế thân.

Chính là, Cận Thế Phong nếu không muốn nàng nữa thì có thể nói thẳng ra, sao hắn lại phải dùng phương pháp như vậy? Đầu tiên là lừa gạt nàng, sau đó lại đổ tội cho nàng, cuối cùng thì để nàng lại với thương tích đầy mình.

Nhưng vì sao ra nông nỗi này mà nàng vẫn không thể hận hắn, vẫn không thể ngăn được mình yêu hắn, trời ạ! Nàng thật sự là bất trị! Vì sao? Đến tột cùng là vì sao?

Yên Lam đem mặt chôn trong tay, cuộn mình ở góc tường, không kiềm chế được gào lên khóc.

*****

Nhưng vì sao ra nông nỗi này mà nàng vẫn không thể hận hắn, vẫn không thể ngăn được mình yêu hắn, trời ạ! Nàng thật sự là bất trị! Vì sao? Đến tột cùng là vì sao?

Yên Lam đem mặt chôn trong tay, cuộn mình ở góc tường, không kiềm chế được gào lên khóc.

Cận Thế Phong trong lòng đang rất rối loạn.

Hắn đứng bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống dưới dòng đường xe qua lại, suy nghĩ trong lòng sớm đã ở xa ngàn dặm. Hắn nhớ đến Yên Lam ánh mắt đau thương, trên mặt nước mắt lăn dài......

Đáng chết! Hắn mắng chính mình một câu.

Cận Thế Phong, ngươi muốn lấy hành động của mình làm lý do sao?! Ngươi không chỉ một lần làm thương tổn Lam Lam, còn muốn tìm lý do cho bản thân mình bớt tội lỗi sao?! Chính mình vì ghen tuông mù quáng, mà nói những lời đó với Lam Lam, lại không tin tưởng vào tình yêu của nàng, cho nên đã làm thương tổn Lam Lam.

Nhớ tới những lời nói vô liêm sỉ đêm qua của mình, Cận Thế Phong nhắm hai mắt lại, cảm thấy trên trán toát ra mồ hôi lạnh, những tiếng trách mắng và lên án đối với nàng đêm qua hắn vẫn còn nhớ rất rõ, bây giờ nhớ lại lòng hắn thật chua xót, hắn làm sao có thể nói những lời đó với Lam Lam?

Nhưng khi nghĩ đến lời của Triệu Ngọc Văn, Lam Lam cùng Vương Mậu Đức thường xuyên gặp nhau, làm cho hắn không thể nén giận mà nói ra những lời như vậy. Hắn không muốn Yên Lam là cái loại đàn bà tâm cơ thâm trầm này, lại càng không muốn Yên Lam cùng Vương Mậu Đức gặp nhau.

Nhưng khi thấy Vương Mậu Đức đưa Lam Lam về nhà, cơn giận đã không thể khống chế được! Cho nên, hắn lại gây thương tổn cho Lam Lam.

Đột nhiên điện thoại vang lên làm trấn tĩnh lại suy nghĩ đang rối rắm của Cận Thế Phong, hắn đi đến bàn bàn làm việc, cầm lấy điện thoại để trên bàn.

"Alo?" -

"Ha ha...... Thế nào? Cận Thế Phong, những ngày vừa qua anh thật sự không tệ đi?" Điện thoại lại truyền giọng mà hắn chán ghét "Lại là cô! Triệu Ngọc Văn, rốt cuộc cô muốn thế nào?" Cận Thế Phong chán ghét nói.

"Em nghĩ thế nào? Em nên nghĩ thế nào đây!? Chẳng qua là muốn ân cần thăm hỏi anh một chút, Yên Lam của anh hôm nay có biểu hiện gì khác lạ không!?"

Nghe xong lời nói của Triệu Ngọc Văn, Cận Thế Phong nhíu mày nói, "Cô có ý gì? Cô làm sao mà biết chuyện về Lam Lam? Chẳng lẽ là cô......"

"Em không có làm cái gì hết!" Triệu Ngọc Văn cười khẩy nói, "Chẳng qua em chỉ gọi điện thoại ân cần thăm hỏi một chút, sau đó thuận tiện gửi đồ cho Yên Lam, chỉ là một chút thành ý của em thôi."

Trách không được, Cận Thế Phong giật mình, "Cô đã nói gì với Lam Lam? Còn nữa, cô đã gửi cái gì cho Lam Lam? Bây giờ cô muốn như thế nào?!"

"Em muốn thế nào? Ha ha ha, không phải em đã nói rồi sao? Cận Thế Phong, em sẽ không cho anh có ngày nào yên ổn, bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi."

"Cô thật sự đã nói gì với Lam Lam?"

"Muốn biết sao? Em nói chúng ta chia tay năm đó là vì bất đắt dĩ mà tất cả chỉ là hiểu lầm, lần này em về nước, đã gặp anh để giải thích rõ ràng, và anh cũng tha thứ em. Chỉ có đơn giản như vậy thôi."

Nghe xong lời của Triệu Ngọc Văn, Cận Thế Phong rống giận nói, "Đáng chết, Cô dám nói những lời đó với Lam Lam, ai cho cô cái quyền dám thay đổi sự thật như vậy!!"

"Hừ! Có thể trách em sao? Muốn trách, thì trách Yên Lam kia thật ngốc, em nói cái gì cô ta cũng tin."

Bên kia điện thoại Triệu Ngọc Văn lại nói tiếp "À đúng rồi, em còn gửi anh chụp của chúng ta ngày xưa nữa! Anh cũng nên giải thích đi! Nhìn anh khổ sở như vậy làm em rất vui, em nói rồi sẽ không cho anh có ngày được nào yên ổn."

"Cô...... Chết tiệt!" Cận Thế Phong hận không thể cắt đứt điện thoại, lúc này thoạt nhìn hắn làm cho người nghe đã muốn sợ mất mật. Ánh mắt sắc bén, sắc mặt lạnh băng, đang đứng giữa tức giận và phẫn nộ.

Cắt đứt điện thoại, Cận Thế Phong ngồi ở trên ghế, bực bội đưa tay cào loạn tóc trên đầu.

Thì ra là như vậy, trách không được Lam Lam đã hỏi hắn có gặp Triệu Ngọc Văn, nên Lam Lam nói hắn lừa gạt nàng; Lam Lam tối hôm qua lên án hắn nói: "Anh có thể quay về tìm Triệu Ngọc Văn của anh, hoặc là tìm những người đàn bà trước đây của anh.... ."

Trời ạ, thì ra Lam Lam đơn giản là đã biết chuyện hắn gặp Triệu Ngọc Văn, còn bị lời nói của ả đàn bà kia lừa, nghĩ rằng mình đã tha thứ cô ta, cho nên mới đi nói: "Tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, để cho anh không cần phải suy tính cơ hội đuổi tôi đi. Anh cũng không còn trở ngại để tiếp tục ở cùng một chỗ với Triệu Ngọc Văn nữa, không ai sẽ ngăn cản các người. Như vậy, anh vừa lòng đi?"

Mà chuyện trước khi Lam Lam tan sở cũng đã được giải thích rõ ràng, bởi vì tâm tình của nàng không tốt, mà gặp Vương Mậu Đức, cũng thật là gặp trong lúc vô tình. Tất cả mọi chuyện, hiện tại trở nên rõ ràng như vậy, Lam Lam không có nói sai, từ đầu đến cuối, đều là lỗi của Cận Thế Phong hắn, là bản thân hắn không nghe Lam Lam giải thích, là hắn không có biết rõ ràng chân tướng sự thật đã liền làm ầm lên oan uổng Lam Lam!!

Nếu như, hắn có thể không cần nói những lời kích động như vậy, nếu như hắn có thể ở lại lâu hơn một chút mà suy nghĩ, hắn sẽ thấy sự đau thương trong mắt Lam Lam, có thể nhìn thấy Lam Lam yêu hắn, cũng có thể nhìn ra được sự không chắc chắn và sợ hãi trong mắt Lam Lam.

Lam Lam có rất nhiều cảm giác không an toàn, nhưng là, bản thân mình vào lúc đó lại đi hoài nghi nàng, không tin tưởng nàng, còn nói lời tàn nhần như vậy với nàng!

Cận Thế Phong hắn chưa bao giờ từng hận chính mình lại không giữ mồm miệng như vậy vào lúc này!!!

*****

Cận Thế Phong hắn chưa bao giờ từng hận chính mình lại không giữ mồm miệng như vậy vào lúc này!!!

Không biết lúc này, Lam Lam còn có thể tha thứ cho hắn không? Hắn sẽ giải thích tất cả với Lam Lam, mặc kệ Lam Lam sẽ tha thứ cho hắn không, hắn cũng không để Lam Lam rời khỏi cuộc sông của mình.

Sau khi nghĩ thông suốt Cận Thế Phong lấy chìa khóa bước ra khỏi văn phòng, hắn phải đi tìm Lam Lam để giải thích.

......

"Lam Lam, em ở đâu? Anh muốn giải thích mọi chuyện với em, ngày hôm qua là anh đã sai, anh không nên nóng giận với em, em hãy tha thứ cho anh!! Em hãy nghe anh giải thích, mọi chuyện không phải giống như em nghĩ đâu, chúng ta đều bị Triệu Ngọc Văn chia rẽ."

Cận Thế Phong đứng ngoài cửa phòng của Yên Lam nói.

"Lam Lam, em mở cửa được không! vú Trương nói em cả ngày không có ra khỏi phòng, lại không có ăn cái gì, là sao có thể chịu nổi?! Em ra ăn một chút gì đi?"

Nghe trong phòng không có phản ứng, Cận Thế Phong lại nói tiếp."Lam Lam, em thật sự không chịu tha thứ cho anh sao? Vậy em muốn anh như thế nào thì em mới có thể tha thứ, chỉ cần là anh có thể làm được anh sẽ hết sức làm. Lam Lam, Lam Lam?"

Trong phòng vẫn im lặng đến nỗi không có một tiếng động, làm cho Cận Thế Phong lo sợ, trong lòng bất an càng lúc càng lớn, "Lam Lam, nếu em không nói gì, anh sẽ đi vào!" Cận Thế Phong nói xong, đẩy cửa đi vào.

Nhưng trong phòng không có người, "Lam Lam, " Cận Thế Phong gọi thật lớn, vẫn không ai trả lời.

Chẳng lẽ Yên Lam thật sự đã rời khỏi sao? Cận Thế Phong hoảng hốt nghĩ đến, không, hắn không cho phép! Cho dù đi tới chân trời góc biển, hắn đều sẽ tìm Yên Lam trở về! Cho dù lên trời hay xuống hoàng tuyền, Yên Lam đều đừng nghĩ sẽ rời khỏi hắn.

Cận Thế Phong xoay người chạy xuống dưới lầu, "Vú Trương? Lam Lam không có ở trong phòng, vú có thấy cô ấy đi ra ngoài không?"

"Cái gì?" vú Trương vẻ mặt kinh ngạc, "Lam tiểu thư không có ở trong phòng sao? Hôm nay tôi không có thấy cô ấyđi ra!? Tôi vẫn nghĩ cô ấy ở trong phòng."

"Cô ấy đi ra ngoài khi nào, cô ấy có thể đi đâu?" Cận Thế Phong lo lắng nói.

"Thiếu gia, bây giờ phải bình tĩnh, trước tiên nhìn xem trong phòng Lam tiểu thư đồ dùng còn không, nếu mà còn thì là chỉ đi ra ngoài thôi." Vú Trương ở bên cạnh an ủi nói."Lam tiểu thư không chừng chỉ đi ra ngoài thư giãn, không có gì đâu."

Nghe vú Trương nói, Cận Thế Phong lập tức chạy lên lầu, đến phòng Yên Lam, mở tủ quần áo thấy vẫn còn đầy đủ, trên bàn trang điểm cũng còn, rốt cục mới thở ra.

Yên Lam không có rời đi, nếu nàng rời khỏi, như vậy sẽ không để lại những thứ này.

Nhưng mà Lam Lam rốt cuộc đi nơi nào?

Cận Thế Phong cứ như vậy đứng ở trong phòng, đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng vô cùng sốt ruột, muốn đi ra ngoài tìm Yên Lam, nhưng không biết đi đâu, chỉ có thể cứ như vậy chờ, cái gì cũng không làm được.

Giờ khắc này, hắn rất hận chính mình, thật sự rất hận chính mình vô dụng, không thể mang đến cảm giác an toàn cho Lam Lam.

Ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa nhỏ, nhưng mà Yên Lam vẫn chưa trở về, Cận Thế Phong không biết mình đã đứng ở bên cửa sổ này bao lâu rồi? Nhưng là cảm giác được cũng rất lâu.

......

Yên Lam không có mục đích, chỉ biết đi về phía trước, nàng rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Còn muốn ở bên Cận Thế Phong sao? Còn có thể kỳ vọng hắn sao?

Ngoài trời mưa vẫn rơi, Yên Lam vẫn bước cô độc dưới mưa, hi vọng mưa sẽ xóa nhòa tất cả.

Trong bóng đêm nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Yên Lam bả vai run run cố cắn chặt môi để kiềm nén nước mắt của mình. Không thể khóc, cũng không nên khóc, rời khỏi Cận Thế Phong chính là chuyện tốt đối với chính mình.

Mưa và nước mắt hòa vào nhau, trên con đường tối chỉ nhìn thấy một dáng người cô đơn bước trên đường.

Sở Mặc Hàm hoàn thành nhiệm vụ, trên đường về nhà. Nhiệm vụ? Đúng vậy, các người không có đoán sai, chính là giết người.

Đột nhiên trong ánh mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, hắn nhìn trong màn mưa có một dáng người nho nhỏ mà cô đơn chậm rãi bước đi.

Là nàng? Cô gái đó là Yên Lam.

Sở Mặc Hàm khóe miệng lộ ra một chút thản nhiên mỉm cười, hắn đã lâu không nhìn thấy nàng, lập tức bước về phía nàng.

Lại gần hắn mới phát hiện, cô gái kia trên người tỏa ra đau thương, ánh mắt thương đau, giống như đã xảy ra chuyện gì rất đau khổ. Là ai? Là ai đã thương tổn cô gái yếu đuối như vậy? Sở Mặc Hàm phát hiện chính mình đang rất tức giận.

Yên Lam chậm rãi bước đi, nàng biết chính mình kiên trì không được bao lâu nữa, đi trên đường cũng đã rất lâu, lòng bàn chân của nàng đã muốn phồng rộp, hơn nữa lại đi dưới trời mưa, đầu của nàng thật khó chịu, mọi chuyện xảy ra làm cho đầu của nàng muốn nổ tung.

Khóe mắt thoáng nhìn một bóng dáng đang dần dần đi gần về phía mình, Yên Lam bắt buộc chính mình phải cảnh giác, cẩn thận nhìn người đang đi tới, cố gắng nhìn xem có phải người quen không.

Gương mặt này thật quen, là hắn! Chính là người đàn ông mình đã cứu, sau đó, cũng gặp nhau vài lần.

Lúc này cái lạnh thấu xương của ban đêm, với cái lạnh như băng của người kia lại mang đến cảm giác ấm áp cho nàng. Yên Lam thở dài một hơi, không biết vì sao? Người đàn ông xa lạ này, luôn làm cho nàng một cảm giác quen thuộc, cảm giác ấm áp như người thân.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)