Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 05

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Tất cả đều là tôi sai, tôi không nên hét lớn lên như vậy..." Yên Lam cứ buớc luì về mép giường, đến khi không còn đường lui nưã, nàng ngay lập tức nhắm mắt lại, hắn sẽ nổi giận đánh nàng sao?

Nhìn bộ dáng sợ hãi của Yên Lam, Cận Thế Phong có chút buồn cười.

"Phải không?" Hình dạng hiện tại của nàng, thật sự là... cực kì thú vị. Làm hại hắn không có cách nào có thể tức giận.

"Đúng vậy, tôi xin lỗi, chỉ cần anh không tức giận nưã, thì sao cũng được hết! Cũng xin anh đừng sa thải tôi, tôi thật sự rất cần công việc này!" Yên Lam nhắm chặt mắt nói.

Cận Thế Phong nhìn Yên Lam, vừa bực mình vừa buồn cười, người con gái này sao lại ngốc ngếch như vậy chứ! Nếu nàng đã nói hắn làm gì cũng được, thì hắn đã có thể không cần phải khách khí nữa rồi.

Bỗng chốc, miệng của nàng bị một đôi môi ấm áp che phủ.

Yên Lam kinh ngạc mở to hai mắt, thấy khuôn mặt của Cận Thế Phong đang phóng đại trước mắt mình, rõ ràng đến mức lông tơ trên mặt cũng có thể nhìn thấy được. Dần dần nàng có chút mê mẩn, không kìm lòng nổi nhắm mắt lại. Tùy ý, Cận Thế Phong mang đến cho nàng một cảm giác mê muội.

Đêm nay, thực sự là một đêm chấn động lòng người, thật ra Cận Thế Phong cái gì cũng không có làm, chẳng qua chỉ là hôn lên môi nàng, mà cái hôn ấy lại khiến nàng chỉ có thể tê liệt trong lồng ngực của hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Sau đó, hắn còn bá đạo ra lệnh cho nàng mau mau lên giường ngủ, khi nàng không đồng ý, thì hắn mạnh mẽ đến nỗi ôm nàng vào trong lồng ngực của mình, cùng nhau nằm trên giường, làm hại nàng cả đêm phập phòng lo sợ, đến lúc trời sắp sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm lúc tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình nàng, Cận Thế Phong không biết đã đi đâu mất, lúc này trong lòng Yên Lam lại có chút cảm thấy trống rỗng.

Nàng tùy tiện thu dọn để trở về nhà một lát, cả đêm qua không về, không biết Tiểu Triết thế nào nưã? Lúc Yên Lam về đến nhà, Tiểu Triết đã đi học, còn để lại cho nàng một tờ giấy:

Chị, em đi học đây, chị không cần lo lắng cho cơ thể của em, chị làm việc tốt nhá, đừng gắng sức quá.

Nhìn tờ giấy, Yên Lam vui mừng nở nụ cười, Tiểu Triết thật sự là trưởng thành rồi còn biết quan tâm người khác nưã.

Yên Lam rửa mặt chải đầu qua loa một chút, rồi đi đến công ty làm việc.

Suốt cả buổi sáng, Yên Lam cũng không thấy Cận Thế Phong đến công ty, không phải sáng sớm hắn đã đi rồi sao? Vì sao bây giờ còn chưa đến công ty?

"Thư kí Yên." Có ai đó gọi nàng. Tâm tư Yên Lam chấn động, vội vàng luống cuống ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt lạnh lùng mãnh liệt của Cận Thế Phong.

"Tổng tài, sớm..." Nàng có chút lúng túng đứng lên.

"Theo tôi vào trong." Không để cho Yên lam nói hết lời, Cận Thế Phong lạnh lùng ra lệnh.

Yên Lam cắn môi đi theo Cận Thế Phong vào phòng làm việc, mới đóng cửa lại thân thể của nàng đã bị đôi tay mạnh mẽ đè vào cánh cửa, Yên Lam hoảng hốt lo sợ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt phẫn nộ điên cuồng của Cận Thế Phong, "Nói, vì sao không ngoan ngoãn ở lại bệnh viện chờ tôi trở lại! Cái quái gì lại lén lút trốn đi, cô có biết, tôi đi tìm cô suốt cả một buổi sáng hay không!?

Hoá ra sáng sớm Cận Thế Phong đi ra ngoài là để mua đồ ăn sáng cho Yên Lam, nhưng không ngờ khi quay lại thì thấy hộ lý đang sắp xếp lại giường, hắn vội vàng hỏi, mới biết được "ai kia" lại lặng lẽ trốn đi không nói một tiếng!

Sau khi Yên Lam biết rõ sự thật, trong lòng có một chút cảm động, hóa ra không phải là hắn đi rồi...

"Tại anh không nói cho tôi biết, tôi ngĩ là anh đi rồi..." Nàng nhỏ giọng nói "Cô phải chịu suy nghĩ một chút chứ! Cô không nghĩ là nên chờ một chút sao?" Cận Thế Phong vẫn tức giận như vậy.

"Tôi làm sao mà biết được!" Yên Lam cũng có chút tức giận, "Hơn nữa, tôi không khiến anh quan tâm tôi!"

"Cô." Cận Thế Phong giận dữ đến bật cười, "Được, là tôi sai, là tôi đã xen vào việc của người khác..."

"Ngay từ ban đầu đã là như vậy!" Yên Lam còn không để Cận Thế Phong nói xong, nhỏ giọng thầm nói.

"Cô, " Cận Thế Phong trực tiếp dùng miệng phủ lên môi Yên Lam, sợ nàng nói ra thêm cái gì nưã làm chính mình càng tức giận hơn. Hôn đến khi Yên lam không thể giãy dụa, vùng vẫy mà tê liệt tựa vào lồng ngực của chính mình, lúc đó Cận Thế Phong mới buông nàng ra "Vì sao?" nước mắt Yên Lam đọng lại trong hốc mắt, vì sao hắn lại đối xử với mình như vậy?

"Cái gì vì sao?" Cận Thế Phong khó hiều.

"Tại sao hôn tôi, anh vì sao luôn luôn hôn tôi?" :

"Bởi vì tôi muốn hôn cô, nên hôn thôi." Vấn đề đơn giản như vậy còn dùng để hỏi sao? Cận Thế Phong có chút buồn bực.

Cứ như vây? Yên Lam ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, được nửa ngày mới nghĩ đến muốn giãy dụa, muốn kháng nghị, nàng dùng sức muốn đẩy Cận Thế Phong ra.

Nàng không phải là gái làng chơi! Lại càng không phải là món đồ chơi của hắn. Muốn hôn thì hôn! Hắn tự cho bản thân là cái gì chứ?

*****

"Bởi vì tôi muốn hôn cô, nên hôn thôi." Vấn đề đơn giản như vậy còn dùng để hỏi sao? Cận Thế Phong có chút buồn bực.

Cứ như vây? Yên Lam ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, được nửa ngày mới nghĩ đến muốn giãy dụa, muốn kháng nghị, nàng dùng sức muốn đẩy Cận Thế Phong ra.

Nàng không phải là gái làng chơi! Lại càng không phải là món đồ chơi của hắn. Muốn hôn thì hôn! Hắn tự cho bản thân là cái gì chứ?

Yên Lam cảm thấy xấu hổ không chịu nổi bèn giãy dụa, nhưng Cận Thế Phong lại dễ dàng khóa hai tay của Yên Lam, không cho nàng tiếp tục động đậy nưã."Cô rốt cuộc là muốn như thế nào?!" Cận Thế Phong cau mày hỏi.

"Tôi muốn như thế nào?" Yên Lam có chút buồn cười, "Câu đó hẳn là tôi nên hỏi anh mới đúng! Rốt cuộc là anh muốn như thế nào!!?

"Tôi.." Cận Thế Phong nói một nửa, chợt dừng lại, Đúng vậy! Hắn muốn như thế nào?

"Tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi." Bị kích động, khiến Cận Thiếu Phong mở miệng nói ra.

"Cái gì?" Yên Lam kinh ngạc nhìn Cận Thế Phong.

"Tôi muốn cô làm ngưòi phụ nữ của tôi" Cận Thế Phong lặp lại một lần nữa.

"Làm ngưòi phụ nữ cuả anh sao?" Yên Lam có chút mừng rỡ, như vậy, có phải ý hắn là hắn cũng yêu thích nàng?

Cận Thế Phong không trả lời câu hỏi của Yên Lam tiếp tục nói " Nếu muốn làm người phụ nữ của tôi, thì cô tự từ chức đi! Dù sao trợ lý của tôi cũng sắp trở lại, để hắn thay thế công việc của cô!"

"Cái gì?" Yên Lam không dám tin nhìn Cận Thế Phong, một giây trước người đàn ông này còn muốn mình làm người phụ nữ của hắn, một giây sau đã muốn đem nàng đá văng ra, "Vì sao?" Yên Lam hỏi, "Vì sao muốn tôi từ chức?"

"Người phụ nữ của tôi chỉ là dùng để Kim ốc tàng kiều (1), biết không? Nàng không cần phải làm việc." Cận Thế Phong giải thích.

Yên Lam lại sửng sốt nhìn Cận Thế Phong, đây là câu trả lời của hắn, bởi vì làm người phụ nữ của hắn, thì không thể ra ngoài làm việc sao? Thế này nàng thà rằng không cần!

"Tôi sẽ không từ chức." Yên Lam kiên định nói."Đồng thời, tôi cũng sẽ không làm người phụ nữ của anh!"

"Vì sao?" Cận Thế Phong không thể tưởng tuợng nổi nhìn Yên Lam.

"Trả lời tôi, " Yên Lam thận trọng nhìn về phía Cận Thế Phong, "Anh yêu tôi sao? Tôi hỏi anh, anh có yêu tôi không? Anh nói cho tôi biết."

Ánh mắt Cận Thiếu Phong bị lời nói cuả nàng khiến cho tối sầm lại."Đàn bà, không nên theo tôi yêu đương, đây không phải là cách làm khôn ngoan." Hứa hẹn biểu hiện cho cái gì?

Bất quá chỉ là một lời nói dối tiếp theo mà thôi.

Đàn bà đều là vì tiền của đàn ông mà thôi. Các nàng chỉ ham mê tôn sùng hư vinh, thuỷ tính dương hoa (2), vì tiền có thể làm bất cứ chuyện gì. Đã bị phản bội một lần, hắn sẽ không ngây dại để cho người khác phản bội lần nữa. Đàn bà đều không thể tin, Yên Lam cũng sẽ không là một trường hợp ngoại lệ.

"Yêu?" Cận Thiếu Phong cười khẩy nói."Tôi nói cho cô biết. Phụ nữ không nên vọng tưởng nhận được tiếng yêu từ tôi, bởi vì không bao giờ có khả năng đó. Tôi đối với cô, không yêu, chẳng qua chỉ là có hứng thú mà thôi!"

Yên Lam thất vọng cúi đầu, tiếp tục nói, "Nếu anh không thương tôi, cũng không nên trêu chọc tôi. Tôi không phải là loại phụ nữ mà anh cho rằng có thể tùy tiện đuà giỡn, dù cho là đuà đi nưã, tôi còn tưởng là thật. Nếu như anh không thích tôi, vậy xin anh buông tôi ra."

"Nhất định phải như vậy sao? Cô không phải rất cần tiền sao? Làm người phụ nữ cuả tôi, cô sẽ có rất nhiều tiền." Cận Thiếu Phong nói.

Yên Lam tức giận hầm hầm nhìn Cận Thế Phong, "Tôi đã nói rồi, tôi không muốn cùng với những người đàn bà kia đánh đồng với nhau, tôi cần tiền, nhưng tôi không bán bản thân mình để kiếm tiền."

Cận Thiếu Phong cau mày nhìn Yên lam, có phải hắn đã sai lầm rồi không, không nên đi trêu chọc người phụ nữ này, cái nàng muốn hắn không cho nổi, đồng thời cũng không nghĩ muốn cho.

Giải thích:

(1) Kim ốc tàng kiều: Đây là truyện về Hoàng hậu A Kiều của Hán Vũ Đế Trần A Kiều, con gái Quán Đào Công Chúa Lưu Phiêu, Hoàng hậu của Hán Vũ Đế Lưu Triệt.

Lưu Phiêu vốn định đem gã A Kiều cho thái tử Lưu Vinh, bị mẹ của Lưu Vinh là Lật Cơ cự tuyệt, mới đem A Kiều gã cho Lưu Triệt là con của Vương Mỹ Nhân. Cảnh đế cho là A Kiều lớn tuổi hơn Lưu Triệt nên tỏ ý không bằng lòng. Một hôm Vương mỹ nhân đem Lưu Triệt đến thỉnh an Quán Đào công chúa, công chúa ôm Lưu Triệt vào lòng hỏi " gả A Kiều cho ngươi làm vợ có được không? " Lưu Triệt cười đáp " Rất tốt, nếu được A Kiều làm vợ, xin làm nhà vàng cho ở! " Đó là gốc của thành ngữ " Kim ốc tàng Kiều ". Hán Cảnh Đế cho là con mình tuy nhỏ mà yêu mến A Kiều như thế nên cũng nhận lời.

(2) Thuỷ tính dương hoa: hàm ý lẳng lơ

*****

Cái nàng muốn là tình yêu, hắn không cho nổi, cũng không có cách nào cho được. Bởi vì hắn sẽ không yêu nữa. Một lần...và...cũng là lần cuối cùng? Một lòng mong ước cùng một người sống đến già không bao giờ xa cách? Tình yêu như thế chẳng qua chỉ là ảo tưởng, trong hiện thực căn bản không có!

Người phụ nữ này quá tham lam, lại vọng tưởng muốn hắn yêu, hắn đã không có được tình cảm, cho nên cũng không có khả năng cho bất cứ kẻ nào.

Hắn thừa nhận, người phụ nữ này cho hắn nhiều cảm giác chưa từng có, nhưng là hắn tuyệt đối không yêu nữa, sẽ không yêu, thì sẽ không còn có phản bội.

Nhìn thấy người trước mắt. Cận Thế Phong có chút hối hận, không nên đi trêu chọc người phụ nữ này.

"Chuẩn bị từ chức đi, Yên thư ký." Sắc mặt Cận Thế Phong không chút thay đôi xoay người đưa lưng về phía nàng."Đem bản hợp đồng chuẩn bị cho tốt, đi ra ngoài đi!"

Yên Lam kinh ngạc nhìn hắn."Anh có ý gì? Bảo tôi từ chức? Vì sao chứ?"

"Đi ra ngoài!"

"Anh. Anh phải cho tôi một lý do cuả việc sa thải này!"

"Chỉ vì tôi là tổng giám đốc, tôi nghĩ không cần cô, cô phải thôi việc, chính là đơn giản như vậy!" Nói xong Cận Thế Phong cũng không chờ nàng đi ra ngoài, ngược lại chính mình đi ra khỏi văn phòng trước.

Cứ như vậy kết thúc. Yên Lam nghĩ đến mà đau xót, không ngờ hắn lại đuổi nàng đi, có thể thấy trong lòng hắn nàng căn bản không là cái gì cả, bằng không sao có thể thẳng thắn như vậy?

Rõ ràng đối với Cận Thế Phong mà nói nữ nhân như quần áo, nàng thật sự chỉ giống như là một bộ quần áo có thể thay bất cứ lúc nào! Yên Lam nhìn trên bàn một số tài liệu hợp đồng đã được sắp xếp lại, một cái thùng nhỏ đựng đồ cá nhân, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.

Đã đến giờ tan ca, nàng hiếm khi được rời khỏi phòng làm việc đúng giờ, ôm cái thùng nhỏ lên xe buýt rồi xuống xe buýt, nàng không yên lòng nghĩ tới sau này nên làm cái gì bây giờ?

Đã đánh mất công việc này, đi đâu để tìm một công việc mang lại lợi ích tốt như vậy.

Chẳng lẽ phải quay về PUB để đánh đàn sao? Từ sau khi làm thư kí cho Cận Thế Phong nàng đã không còn trở lại đó nưã.

"Tiểu Lam, con đã về rồi hả!" Có người hàng xóm chào hỏi Yên Lam.

"A, là Trương má má a!" Yên Lam lấy lại tinh thần nói. Trương má má là hàng xóm của nàng, đối với hai chị em nàng rất tốt, rất quan tâm đến nàng.

"Trương má má, người đi ra ngoài à?"

"Đúng vậy! Ra ngoài đi dạo." Trương má má ôn hòa nói.

"A, đúng rồi. Tiểu Lam, buổi chiều tiểu Triết được bạn học đưa về, hình như là rất khó chịu nha, sắc mặt tái nhợt àh."

"Hả!" Sống lưng Yên Lam cứng đờ, lập tức vội vội vàng vàng hướng thẳng nhà trước mặt mà chạy tới.

Còn không quên nói một câu, "Trương má má, cảm ơn người nói cho con biết."

"Thực sự là cô gái tốt tìm không ra nổi tật xấu a, nhưng mà, làm sao số mạng lại khổ như vậy chứ??? Trương má má tự nói với chính mình, rồi xoay người đi ra ngoài Tiểu Triết lại khó chịu sao? Lần này cũng phải để bạn học đưa về, nhất định là rất nghiêm trọng?

Nghĩ như vậy, hốc mắt Yên Lam lại đỏ lên.

"Tiểu Triết! Tiểu Triết!" Yên Lam chạy vội lên cầu thang, đẩy cửa ra, lo lắng gọi, "Tiểu Triết, em đã về sao?"

" Chị" Tiểu Triết ở trong phòng ngủ lên tiếng "Tiểu Triết!" Yên Lam lo sợ chạy vọt vào, thở hổn hển, lại thấy tiểu Triết đang ngồi trước bàn học, lật lật xem một quyển tài liệu ôn tập, ngồi trên giường nó là bạn học cùng lớp, nhìn thấy Yên Lam đi vào, bạn nam kia đỏ mặt đứng lên, lập tức nói, "Chào chị!"

Chị của Yên Triết thật xinh đẹp a! Bản thân mình chưa từng gặp người xinh đẹp như vậy, nam sinh kia nắm tay xoay xoay ngượng ngùng nhìn Yên Lam.

"A, chào em, mời ngồi." Yên Lam khách khí cười nhợt nhạt, ý bảo bạn học tiểu Triết cũng ngồi xuống, nam sinh kia càng thêm đỏ mặt, ngồi xuống sau, mắt không chớp gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Yên Lam. Thật sự là mỹ nhân a!

"Tiểu Triết, em về nhà sớm? Có chuyện gì sao? Yên Lam nói xong, đến gần tiểu Triết, cẩn thận quan sát sắc mặt em trai, vẫn còn có chút tái nhợt, bơ phờ.

"Không có chuyện gì đâu, ha hả, chị, chị lúc nào cũng ngạc nhiên như thế này, hôm nay em gọi bạn học về nhà chơi, đâu có chuyện gì đâu?"

"Em..." Yên Lam nhẫn nhịn, cũng không mở miệng nói gì. Sờ sờ trán của tiểu Triết, "Thân thể có khỏe không?"

Hai năm gần đây trái tim của tiểu Triết càng ngày càng xấu, khiến cho Yên Lam rất lo lắng, khuyên tiểu Triết đến bênh viện lớn khám, cuối cùng, biết rằng chỉ còn cách phấu thuật, thế nhưng hắn sợ phẫu thuật hết nhiều tiền, nên nửa chừng bỏ dở, chỉ nhờ bác sĩ cấp cho một ít viên thuốc. Bảo tiểu Triết đi khám lại, nhưng tiểu Triết không chịu đi. Luôn nói, vẫn tốt nha!

Không đau. Nếu đau thì uống thuốc của bác sĩ sẽ không đau nữa.

Tuy rằng hiện tại em trai nàng không biểu hiện ra bộ dáng khó chịu, nhưng dù sao cũng là một trái tim bị bệnh, Yên Lam vẫn không thể cầm lòng nổi.

Nhưng mà bệnh kia đúng là bệnh tim bẩm sinh! Tuy rằng em trai không nói, nhưng nàng cũng biết em trai nàng hiểu rõ nàng không có nhiều tiền như vậy, lại không đành lòng nhìn nàng vất vả kiếm tiền. Cho nên, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, trở ngại, nhất định nàng cũng phải cho em trai chữa bệnh.

Yên Lam muốn chất vấn tiểu Triết theo lời Trương má má nói khó chịu là thật hay giả, nhưng lại ngại với bạn học của tiểu Triết đang ở đây, liền dễ dàng nhẫn nại, gật gật đầu, quay nhìn nam sinh kia khách khí nói, "Em là bạn học của tiểu Triết à? Ở lại cùng ăn cơm tối nhé?"

Nam sinh kia cũng đứng lên, khẩn trương nói, "Không được, chị, em về ngay bây giờ. Ở nhà cũng đã nấu cơm rồi."

Yên Lam nở nụ cười nhàn nhạt, "Không có chuyện gì, bạn cuả tiểu Triết thật vất vả mới đến một lần, em ở lại chơi với tiểu Triết đã!"

Nói xong, Yên Lam xoay người rời khỏi phòng Yên Triết.

Yên Lam đi vào nhà bếp, chăm chú bắt đầu nấu cơm. Thế nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác. Nàng bị Cận Thiếu Phong sa thải, không còn tiền lương cao như vậy, bọn họ phải ăn uống tiết kiệm. Bằng không chi phí phẫu thuật cho tiểu Triết biết trông cậy vào đâu, ôi ......

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)