Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 47

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 47
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cận Thế Phong hai tay ôm chặt lấy người trong lòng, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, "Lam Lam, tin tưởng anh, anh sẽ không khi dễ em, nhất định sẽ cho một cuộc sống hạnh phúc."

"Anh, Cận Thế Phong lúc này thề rằng sẽ dùng cả đời để yêu em, cho em hạnh phúc mãi mãi!!" Cận Thế Phong trịnh trọng nói.

"Thế Phong, em...." Yên Lam hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Cận Thế Phong, cảm động nói không ra lời, chỉ nhìn vào hắn thật lâu.

Tiếp theo, Yên Lam vươn hai tay cũng gắt gao ôm lấy Cận Thế Phong, chỉ muốn ở mãi trong lòng hắn như thế này.

Cận Thế Phong vươn tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh của Yên Lam, chậm rãi nâng mặt nàng lên, tay kia thì nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, "Lam Lam, đừng khóc nữa. Anh thề, về sau sẽ không để em rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa đâu."

"Em thật sự rất may mắn mới có thể gặp được anh!" Yên Lam nói, "Em thực sự rất hạnh phúc! Thế Phong, em yêu anh!"

"Anh cũng vậy, anh cũng rất yêu em, Lam Lam, anh yêu em!" Cận Thế Phong nói xong, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mỏng kia.

Một lát sau, hô hấp của Cận Thế Phong dần dần nóng lên, hắn nhìn vào Yên Lam đang ở trong lòng mình, mặt của nàng đỏ lên trông giống như cách hoa hồng, đôi môi bóng bẩy, hồng nhuận như đang muốn dụ dỗ hắn. Nhất thời đôi mắt hắn tối sầm lại, ôm lấy Yên Lam đi về phía ngôi nhà nhỏ.

Cái này phải gọi là bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, trong phòng xuân ý thuận hòa vui vẻ.

Hai người ở trong ngôi nhà gỗ nhỏ từ buổi chiều cho đến khi bầu trời đã ngập đầy sao.

Trong vườn hoa chỉ có hai người cùng ăn tối.

Cận Thế Phong ôm thân thể đang mệt mỏi trong lòng, cẩn thận đem đồ ăn cắt thành những miếng nhỏ, rồi đưa từng miếng, từng miếng vào trong cái miêng nhỏ xinh đang hơi hé ra của Yên Lam.

Đồng thời cũng ở bên tai của nàng nhẹ giọng nỉ non ngon ngọt, hôn nhẹ lên đôi mắt gần như muốn ngập nước kia.

"Lam Lam, phải ăn cơm chiều xong thì mới có thể ngủ! Nếu không tối tỉnh lại sẽ bị đói mất!"

Cận Thế Phong ở bên tai Yên Lam nói xong vốn tưởng có thể làm cho nàng tỉnh táo lại.

Nhưng ai ngờ, đối với Yên lam bây giờ mà nói thì chẳng có tí tác dụng nào, Cận Thế Phong có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

"Thế Phong, em không có thấy đói! Buồn ngủ quá à, em muốn đi ngủ, ..." Yên Lam hiện tại thực sự không muốn ăn gì cả, nàng mệt mỏi quá! Chỉ muốn ngủ một giấc cho thật đã. -

Cũng không cần bón thức ăn cho nàng! Yên Lam mơ màng nghĩ đến, nàng muốn phản đối!

Nàng không muốn ăn! Nghĩ vậy thân mình cũng bất giác vặn vẹo, giãy dụa.

"Lam Lam, anh biết em rất mệt nhưng chỉ cần ăn một chút thôi có được không? Cận Thế Phong kiên nhẫn dỗ dành nàng, "Bằng không đến tối sẽ rất đói, Giang Vô Ngân đã nói em thân thể không được khỏe, cho nên nhất định phải bồi bổ cho thật tốt, đừng để anh lo lắng được không?"

Cận Thế Phong bất đắc dĩ muốn để cho nàng đi tìm Chu Công nói chuyện phiếm (*ý chỉ đi ngủ), nàng ngọt ngào như vậy, có thể dễ dàng làm cho hắn mất đi lý trí cùng khống chế, thế cho nên làm cho hắn quên mất thân thể trong lòng là mảnh mai cỡ nào, một lần lại một lần muốn nàng.

Ô... Yên Lam hơi muốn khóc, Thế Phong đã nói vậy, nàng còn có thể không ăn sao?

Ô ô....... Yên Lam cố gắng lấy lại tinh thần, nàng thập phần muốn mở đôi mắt tiếp tục ăn đồ ăn mà Cận Thế Phong đút cho nàng. Thế nhưng nàng không thể chống đỡ nổi, ngay lập tức đã đi vào giấc ngủ.

Nhìn Yên Lam ngủ say, khóe miệng Cận Thế Phong hiện lên nét cười sủng nịch, thâm tình nhìn nàng, thật lâu không hề động.

.........

Ánh mặt trời theo cửa sổ xuyên thấu qua khe hở của tấm rèm tiến vào, trời đã sáng. Cận Thế Phong cũng dần tỉnh dậy, quay đầu nhìn người bên cạnh, khóe miệng bất giác lộ ra tia cười.

Yên Lam cảm thấy được trên măt giống như có cái gì động vào, ngứa ngứa.

"Ưm!" Yên Lam châm rãi mở mắt thấy Cận Thế Phong ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình, liền đỏ bừng mặt, đồng thời nhắm mắt lại, ngụy trang làm đà điểu.

"Tỉnh rồi sao? Lam Lam!" Cận Thế Phong ở bên cạnh nói, giọng nói mang theo vẻ gợi cảm động lòng người.

Ưm một tiếng, Yên Lam chậm rãi mở to mắt, nhìn Cận Thế Phong, nàng nở nụ cười ngọt ngào, lập tức lại thẹn thùng đem mặt chôn trong ngực hắn.

Cận Thế Phong chịu không nổi dụ hoặc mê người như vậy, liền xoay người Yên Lam đặt ở dưới thân, hôn nàng thật sâu.

Yên Lam hơi e lệ đáp lại Cân Thế Phong, hai tay từ thắt lưng của hắn chậm rãi vuốt ve, lưng của hắn bóng loáng làm mang đến cho nàng một cảm giác thực thoải mái, nhìn cơ bắp cương tráng kia, Yên Lam lưu luyến không muốn buông tay.

Cận Thế Phong nhẹ nhàng hôn lên khắp toàn thân Yên Lam, làm cho nàng run rẩy như bị điện giật, mang nàng vào sự mê muội vô hạn.

Dần dần Cận Thế Phong đem theo cái hôn của hắn đi xuống dưới vùng bụng bằng phẳng của Yên Lam."A!" Động tác này làm cho Yên Lam rùng mình cong chân lên vì thích thú.

Yên Lam bất an vặn vẹo thân mình, cảm thấy trong cơ thể thiêu đốt càng ngày càng nóng đến nỗi có thể đem nàng hoàn toàn đốt cháy rụi.

"Lam Lam, Lam Lam, ... Anh yêu em...." Cận Thế Phong thì thầm những từ ngữ yêu thương, khom người tiến vào trong cơ thể Yên Lam.

Ôn nhu lưu luyến triền miên qua đi, Cận Thế Phong cùng Yên Lam cực độ mệt mỏi mà thiếp đi, thẳng đến khi tỉnh lại lần nữa.

*****

"Lam Lam, Lam Lam, ... Anh yêu em...." Cận Thế Phong thì thầm những từ ngữ yêu thương, khom người tiến vào trong cơ thể Yên Lam.

Ôn nhu lưu luyến triền miên qua đi, Cận Thế Phong cùng Yên Lam cực độ mệt mỏi mà thiếp đi, thẳng đến khi tỉnh lại lần nữa.

Cận Thế Phong ngồi dậy cầm lấy điện thoại đặt ở đầu giường mới biết đã là ba giờ chiều.

Cận Thế Phong và Yên Lam từ ngày hôm qua đến giờ vốn không có ăn gì, hơn nữa đêm qua cùng buổi sáng hôm nay lại vận động kịch liệt, làm hai người lần đầu trải nghiệm thế nào là:

"bụng đằng trước dán vào đằng sau lưng" (*bụng lép kẹp)

Đột nhiên, một trận âm thanh ọc ọc vang lên, làm hai người đều kinh ngạc mở to mắt.

Sau đó mặt của Yên Lam đỏ bừng lên, cúi đầu, thấp giọng quát lớn Cận Thế Phong, "Anh, không cho phép!"

Cận Thế Phong đang cố mím môi lại nói: "Được rồi, anh sẽ không cười em đâu, nhưng mà Lam Lam, em hiện tại đã biết rồi chứ, tối qua anh muốn em ăn nhiều một chút mà em lại không chịu! Bây giờ thì sao hả?"

"Còn không phải là anh.... Nếu sáng hôm nay anh không...." Yên Lam thẹn thùng đến không nói được nữa.

Cận Thế Phong còn chưa thuyết giáo xong lại xấu hổ nghe được từ chính bụng của mình cũng liên tiếp khoa trương phát ra âm thanh ọc ọc.

"Ha... Ha.. !" Nghe thấy âm thanh trong bụng của Cận Thế Phong, Yên Lam bật cười, "Thế Phong, anh còn đi nói em! Nhìn anh xem, không phải cũng đói bụng sao?" .

Không biết nghĩ tới cái gì, Yên Lam vừa cười vừa nói: "Ha ha, nếu người ta biết được đường đường là tổng tài của tập đoàn Khải Phong mà lại đói đến mức bụng kêu ọc ọc thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây!"

"Được lắm, Lam Lam, em dám cười anh hả? Vậy vì sao lúc nãy lại không cho anh cười chứ!

Anh đang rất tức giận!" Cận Thế Phong mở to hai mắt, nhìn Yên Lam, hơn nữa lại chọc vào chỗ buồn của nàng, "Nhìn xem anh giáo huấn em thế nào!"

"Ha.... . Ha.... Ha..." Yên Lam cười đến nỗi phải thở hổn hển, cầu xin tha thứ, "Thế Phong, đừng mà! Làm ơn, .... . Em sai rồi, được chưa? Tha cho em đi.... ."

"Lam Lam." Cận Thế Phong nhìn Yên Lam vì cười mà toàn bộ khuôn mặt trở nên ửng hồng, trong ánh mắt tỏa ra thần thái mê muội, cánh môi như bông hoa hồng, giọng hắn khàn khàn gọi nàng, cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mê người kia.

Hai người đều đang ở trong trạng thái trầm luân thì thật không ngờ hai cái bụng lại không chịu thua kém, thanh âm ọc ọc lại vang lên.

"Thế Phong, được rồi đó!" Yên Lam cười đem Cận Thế Phong đẩy ra, "Nếu còn không đứng lên ăn cái gì thì chúng ta sẽ trở thành những người đầu tiên chết đói trên giường mất!"

Cận Thế Phong có chút áy náy, Lam Lam gần đây thân thể đã không được khỏe, cho dù hôm qua đã dụ nàng ăn được một ít, nhưng căn bản nàng chưa ăn được gì nhiều, chỉ lo cùng nàng triền miên, một chút cũng không lo đến thân thể của nàng.

Cận Thế Phong liền đi xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nói với Yên Lam: "Lam Lam, em đi rửa mặt trước đi, anh sẽ tới giúp ông ngoại làm điểm tâm rồi quay về gọi em." Vừa nói dứt câu thì bóng dáng của Cận Thế Phong cũng biến mất ở ngoài cửa.

Yên Lam nhìn Cận Thế Phong vội vàng vì mình thì trong lòng cảm động, hốc mắt không khỏi có chút ướt át.

Thế Phong chắc vì bận tâm đến thân thể của nàng nên mới vội vàng như thế! Yên Lam không nhịn được mắt liền chảy ra hai hàng lệ, nàng nằm trở lại bên giường, ôm lấy chăn bông, vùi mặt vào thật sâu để hít hà mùi hương của Cận Thế Phong Cứ như vậy cho đến bữa tối, biến mất gần một ngày, Cận Thế Phong cùng Yên Lam mới xuất hiện trước mặt ông ngoại cùng tiểu Triết.

Liễu Khi Nguyên cười cợt, trừng mắt nhìn Cận Thế Phong, "Thẳng nhóc nhà ngươi, thật đúng là giỏi!"

Cận Thế Phong nghe được lời nói của ông ngoại liền nở nụ cười ha ha, mà Yên Lam thì lại đỏ bừng mặt cúi đầu không biết phải làm sao, chỉ có Yên Triết không rõ đầu đuôi nên nhìn đông nhìn tây.

"Mọi người sao vậy?" Tiểu Triết không rõ nên hỏi, "Chị à! chị cùng anh rể đi đâu cả một ngày vậy?"

Cận Thế Phong nhìn Yên Triết, thực nghiêm túc nói: "Có một số việc của người lớn mà trẻ con không nên hỏi!"

"Nhưng em đâu phải là trẻ con, em sắp trưởng thành rồi!" Yên Triết có chút lúng túng phản bác nói. Nhìn mặt Yên Lam ngày càng hồng, hắn hình như là ý thức được cái gì, cười hì hì nói: "Oh! Em biết rồi, thì ra là như thế, hì hì, anh rể, chị, hai người.... ."

"Thôi được rồi, không cần nói nữa!" Ông ngoại nhìn Yên Lam đầu càng ngày càng cúi thấp, ở một bên giải vây nói: "Mau tới ăn cơm đi! Đây toàn là những món sở trường của ta đấy!

Mau nếm thử" Nối xong liền đưa cho Yên Lam một bát canh, "Mau nếm thử xem, ông ngoại nấu canh như thế nào?"

Yên Lam nhận lấy bát canh, uống một ngụm, không khỏi thích thú, "Mùi vị thật thơm quá!

Ông ngoại, cháu còn chưa có uống qua bát canh nào ngon như vậy!"

"Hừm! Tất nhiên rồi!" Liễu Khi Nguyên đắc ý nói: "Không phải ông ngoại khoe khoang!

Nhưng đây chính là công thức bí truyền, không đưa ra ngoài đâu! Nếu ngon như vậy thì uống nhiều một chút."

Nói xong liền múc cho mỗi người một chén, "Uống nhanh một chút nếu không thì hết đó!"

Nhìn ông ngoại đói xử với mình tốt như vậy, Yên Lam rất cảm động, "Ông ngoại, bọn cháu sẽ uống hết mà, ông cũng mau uống đi!" Nói xong cũng kính Liễu Khi Nguyên một bát.

"Nhìn các cháu ăn ngon, ta đã rất vui vẻ rồi!" Liễu Khi Nguyên nói, "Được rồi chúng ta mau cùng uống canh thôi!"

Cứ như vậy, cả nhà vừa ăn vừa tán gẫu, gần hai tiếng sau mới ăn xong bữa tối.

*****

Nhìn ông ngoại đối xử với mình tốt như vậy, Yên Lam rất cảm động, "Ông ngoại, bọn cháu sẽ uống hết mà, ông cũng mau uống đi!" Nói xong cũng kính Liễu Khi Nguyên một bát.

"Nhìn các cháu ăn ngon, ta đã rất vui vẻ rồi!" Liễu Khi Nguyên nói, "Được rồi chúng ta mau cùng uống canh thôi!"

Cứ như vậy, cả nhà vừa ăn vừa tán gẫu, gần hai tiếng sau mới ăn xong bữa tối.

"Cơm tối cũng đã ăn xong rồi!" Ông ngoại cười ha ha nói: "Hai người có thể đi làm việc gì đó, ta cùng tiểu Triết đi tập luyện một chút!" Nói xong, Liễu Khi Nguyên cùng Yên Triết đứng dậy đi ngay. Từ ngày Yên Triết ở cùng ông ngoại đến giờ, mỗi ngày đều cùng nhau rèn luyện.

Ông ngoại tuy tuổi đã cao nhưng phương pháp tập luyện rất hiệu quả, Yên Triết hiện tại thân thể cũng khỏe mạnh lên rất nhiều, hơn nữa cũng cao lên trông thấy, hẳn là gần đây được bồi bổ rất cẩn thận. Không giống như trước, cả người toàn xương. Yên Lam thấy thực vui mừng.

Nhìn Yên Triết cùng ông ngoại rèn luyện thân thể, Yên Lam cùng Cận Thế Phong cũng không nhàn rỗi.

Bọn họ sau khi ăn xong thì cùng nhau tản bộ ở trong rừng cây nhỏ, vừa đi vừa nói: "Sau khi ăn xong chăm chạy bộ thì có thể sống đến chín mươi chín tuổi!"

Đây cũng là hạng mục mà Cận Thế Phong đặt ra cho Yên Lam, chính là sau khi ăn xong chịu khó vận động có thể giúp ổn định tiêu hóa, đến khi nào thân thể của Yên Lam khỏe hơn thì sẽ có thể hủy bỏ hạng mục tập luyện này.

Mới đầu Yên Lam vẫn là chép miệng đi theo Cận Thế Phong, vì sao ăn cơm xong còn phải đi tản bộ nữa chứ! Yên Lam buồn bực, nàng hiện tại chỉ muốn lên giường ngủ một giấc thật ngon thôi.

Nhìn cảnh sắc ban đêm ở Đài Nam có phần hoang vu, vắng vẻ, trông thật dễ sợ. Yên Lam nghĩ thế nên quyết không chịu đi tiếp.

Cuộc sống về đêm ồn ào, náo nhiệt của Đài Bắc so sánh với vùng núi ở Đài Nam thì có phần đơn điệu, bình thản, nhưng chính vì vậy mới có thể tìm kiếm được sự yên tĩnh, an nhàn ở nơi đây.

Yên Lam nắm chặt lấy tay Cận Thế Phong, ở trong rừng cây bước thật chậm, giờ phút này nàng chính là cảm nhận được cảm giác trong lòng thật thanh thản, yên bình, cứ muốn mãi như vậy cùng đi bên cạnh hắn cả đời, không cần để ý đến thế giới hỗn loạn, tranh đua này.

Tới "Vườn địa đàng" trong rừng cây của bọn họ, Yên Lam nhịn không được quay đầu hỏi Cận Thế Phong, "Thế Phong, em còn chưa hỏi anh, rốt cuộc căn nhà gỗ này được làm từ lúc nào vậy? Sao em không biết gì? Với lại nội thất bên trong cũng giống sở thích của em!"

"Cái này là..." Cận Thế Phong thừa nước đục thả câu, "Là từ sau khi ở đảo Bali trở về thì bắt đầu thiết kế, sau đó anh tự mình giám sát."

"Cái gì?" Yên Lam không dám tin nổi mà mở to mắt nói, ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc, giọng nói đột nhiên lên cao, "Thế Phong, là anh tự thiết kế sao? Có thật là như vậy không? Anh sao cả ngành kiến trúc cũng biết vậy?"

"Lam Lam, em có biểu tình gì vậy? Đó là điều đương nhiên, không phải anh đã nói với em rồi sao!" Cận Thế Phong đắc ý nói: "Anh biết tất cả các kỹ năng, tất cả đều biết hết!"

"Lúc đó em lại tưởng anh mạnh miệng mà nói thôi!" Yên Lam nhỏ giọng nói.

"Lam Lam, em nói gì vậy, anh không nghe rõ?"

"A! Không có gì đâu1" Yên Lam vội vàng nói, "Em là cảm thấy anh thực sự rất lợi hại, trông việc kinh doanh đã cực kì giỏi rồi, giờ lại còn cả kiến trúc nữa, em nghĩ nếu về sau có phát hiện anh còn tài năng gì khác thì cũng không thể kinh ngạc nữa rồi!"

Cận Thế Phong cười, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, "Lam Lam, em biết không? Em mới thực sự lợi hại, lợị hại đến nỗi anh thuần phục tự nguyện quỳ dưới váy của em, lấy thân mình để đổi lấy tình yêu của em. Thử nói xem, ai lợi hại hơn ai?"

"Em.... . Em..." Nghe Cận Thế Phong thổ lộ tâm tình, Yên Lam ngay cả ánh mắt cũng không biết hướng đi đâu, đành phải nhìn loạn xung quanh.

Ở trong lòng lai thầm mắng chính mình, Thế Phong đã thổ lộ tấm lòng của hắn nhiều lần như vậy, vì sao lần nào nghe được cũng không biết phải làm như thế nào! Trong lồng ngực, tim đang nhảy loạn lên giống như muốn chạy tới cổ họng vậy, còn trên mặt cũng rất nóng, sao lại nóng như vậy chứ. Trời ạ thật xấu hổ quá!.

"Ở trước mặt em, anh tình nguyện không cần cái gì cả. Lam Lam, nếu có thể, anh sẽ dùng cả kiếp sau để yêu em, sẽ dùng sinh mệnh của anh để đổi lấy tình yêu của em." Cận Thế Phong ở bên cạnh nói ra toàn những từ ngữ yêu đương.

Yên Lam cảm động, hai mắt đẫm lệ nhìn Cận Thế Phong.

Cận Thế Phong chậm rãi ôm lấy Yên Lam, ở bên tai nàng thì thầm: "Lam Lam, anh yêu em, anh đưa sinh mệnh của anh giao cho em được không? Dùng nó để đổi lấy tình yêu của em, đổi lấy một giây, một phút nhiệt tình của em. Chỉ cần nói yêu anh thôi, đươc chứ!"

"Nhiệt tình của em đã sớm là của anh, Thế Phong, em yêu anh!" Yên Lam nói xong chủ động hôn lên môi của Cận Thế Phong.

Yên Lam sắc mặt ửng hổng rời khỏi môi của Cận Thế Phong, nhưng dường như hắn chưa vừa lòng liền đưa tay ôm chặt lấy Yên Lam, hóa bị động thành chủ động, cúi đầu bắt lấy môi của Yên Lam, tiếp tục nụ hôn vừa rồi. Cái màn kích tình này, mấy ngày nay mặt trăng đã nhìn xem đến nỗi cũng không khỏi hâm mộ hai người.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)