Vay nóng Tinvay

Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 44

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 44
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)

Siêu sale Shopee


Cận Thế Phong dịu dàng nâng cằm của Yên Lam lên khẽ mút cánh môi nàng theo kiểu thử thăm dò, nàng xấu hổ nói, "Đừng..."

Cận Thế Phong không để cho Yên Lam nói mà trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, dường như sợ làm nàng bị thương mà hôn cực kì mềm nhẹ, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua cánh môi làm Yên Lam một trận run rẩy.

Yên Lam thở gấp một hơi, đôi môi hơi hé mở, Cận Thế Phong nhân cơ hội này làm cho đầu lưỡi đi vào trong miệng của nàng, như đang đi dò xét lãnh địa của mình, ở bên trong tùy ý chạy loạn, không buông tha chỗ nào cả. Cuối cùng với sự khiêu khích của hắn Yên Lam liền đưa lưỡi ra cùng hắn dây dưa.

Yên Lam xấu hổ mà muốn rút lui, mà Cận Thế Phong như là hiểu rõ ý đồ của nàng, hai tay vững vàng ôm lấy nàng, đưa tay lên giữ chặt lấy gáy của nàng khiến cho Yên Lam tránh cũng không được.

Yên Lam trong nháy mắt bị sự ôn nhu bao vây, làm nàng sa vào trong đó, yên lặng mà tiếp nhận Cận Thế Phong.

Nụ hôn của Cận Thế Phong như là nói cho nàng biết hắn yêu nàng biết bao nhiêu.

Cảm giác được người trong lòng hơi giãy giụa, Cận Thế Phong bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, thấy Yên Lam mặt mũi đã đỏ bừng, như không có sức xụi lơ trong lòng hắn, thở dốc, hắn biết thiếu chút nữa đã làm nàng bị thương rồi. Hắn trong lòng tràn đầy không cam tâm mà nhìn Yên Lam, tại nàng đẹp quá, hắn ấn thêm vài cái hôn lên trên khuôn mặt nàng.

Yên Lam cảm thấy mình sắp chết trong nhu tình của Cận Thế Phong rồi. Nàng cả người vô lực, cứ như vậy mà tựa vào trong lòng Cận Thế Phong.

Mãi đến khi Yên Lam thở gấp, xụi lơ trong lòng Cận Thế Phong, hắn mới rời khỏi môi của nàng.

"Cơm nước xong xuôi, em muốn đi đâu?" Cận Thế Phong nhìn Yên Lam trong lòng hỏi.

"Ưm?" Vừa mới trải qua một trận kích tình, Yên Lam dường như vẫn còn đang đi vào cõi thần tiên, khi có ý thức thì không hiểu Cận Thế Phong có ý tứ gì.

"Anh nói là, em không phải muốn đi ra ngoài hay sao? Vậy đã nghĩ xem muốn đi đâu chưa?"

Cận Thế Phong tâm tình vô cùng tốt giải thích.

"Oh, vâng!" Yên lam gật đầu nói, "Em cũng không biết nữa! Chỉ là gần đây toàn ở trong nhà vậy nên em muốn đi ra ngoài một chút.

"Được rồi! Em muốn đi đâu cũng được, anh sẽ đi cùng em!" Cận Thế Phong thâm tình nhìn Yên Lam nói.

Nhìn thấy ánh mắt đầy tình cảm nồng nàn kia, Yên Lam không tự giác mà khuôn mặt lên, hơn nữa lại càng lúc càng đỏ."Được rồi, được rồi, đừng nhìn em nữa có được không, chúng ta nhanh nhanh một chút ăn cơm đi!" Yên Lam rốt cục cũng nhịn không được nói.

"Được!" Cận Thế Phong nhìn Yên Lam nói.

"Lam Lam, em nghĩ xem muốn đi đâu? Có nghĩ ra hay không?" Cận Thế Phong hỏi Yên Lam, ăn xong điểm tâm, hai người chuẩn bị rời khỏi nhà.

"Ừm..." Yên Lam ngồi suy nghĩ nửa ngày, "Em không nghĩ ra nơi nào, làm sao đây?"

"Nếu không thì chúng ta ra ngoài trước đã, sau đó muốn đến đâu thì đến có được Không?"

Yên Lam nói, ngẩng đầu nhìn Cận Thế Phong.

"Được, em nói thế nào thì là thế đó." Cận Thế Phong vừa cười vừa nói.

Nếu như vào lúc này có người trông thấy Cận Thế Phong nói nhất định sẽ kinh ngạc mà phô trương vả vào miệng, trừng mắt thật to. Bởi vì lúc này Cận Thế Phong đang nắm tay Yên Lam cùng nhau đi dạo trên đường.

Vốn là hai người có kế họach đi tới vùng ngoại ô chơi một bữa, thế nhưng vì sức khỏe của Yên Lam vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vậy nên Cận Thế Phong quyết định trở về, để tránh làm Yên Lam mệt mỏi.

Thế nhưng mặc dù là đang đi dạo trên đường, Yên Lam chỉ cần cùng với Cận Thế Phong ở chung một chỗ, cũng rất vui vẻ.

Bình thường diện mạo hắn anh khí bức người, lạnh lùng không gì sánh bằng, hơn nữa bản thân Cận Thế Phong nhìn cũng tuấn lãng, đẹp trai, đi ở trên đường, vẻ khí suất của hắn khiến mọi người đều phải quay đầu nhìn. Hơn nữa lại có Yên Lam ở bên cạnh, có biết bao ánh mắt ước ao có, đố kị có bắn về phía hai người bọn họ.

Cận Thế Phong không thèm để ý đến những ánh mắt ái mộ kia, trong mắt hắn lúc này chỉ có một mình Yên Lam.

"Có mệt hay không? Yên Lam!" Cận Thế Phong hỏi, "Có muốn lên xe ngồi không?"

"Không cần phiền như thế đâu." Yên Lam làm nũng nói, "Đi dạo phố thì phải đi bộ chứ, nếu như đi xe thì còn ý nghĩa gì nữa!"

"Nhưng em có ổn không?" Cận Thế Phong chần chừ nói.

"Không sao đâu!" Yên Lam nói, "Em đâu có yếu đuối như thế! Hơn nữa nếu mệt chúng ta có thể tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi. Trên đường đi, có rất nhiều nhà nghỉ, nếu như ngồi xe thì đâu có nhìn được."

"Được rồi, được rồi, theo ý em đi." Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Lam lộ vẻ ủy khuất, Cận Thế Phong đành phải đáp ứng nói, "Thế nhưng phải đồng ý với anh, nếu như có cảm thấy khó chịu, nhất định phải nói cho anh biết đó, được không? Không được gạt anh đấy!"

"Vâng!, vâng ạ, em biết rồi." Yên Lam hưng phấn cầm tay Cận Thế Phong, "Chúng ta tiếp tục đi thôi!" Cũng không chờ Cận Thế Phong trả lời liền bước đi.

"A! Khát quá" Yên Lam nhìn bên đương đối diện có quán kem nói, "Thế Phong, em muốn ăn kem!"

"Ở đâu?" Cận Thế Phong hỏi, xoay người liền thấy cửa hàng đối diện, nói với Yên Lam, "Em ở đây chờ anh, anh đi mua cho em!"

"Vâng!" Yên Lam gật đầu nói, "Phải hai cái cho hai người đó nha!"

Nhìn Cận Thế Phong cầm hai que kem đi về phía mình, Yên Lam nhịn không được bật cười, hắn là một người đàn ông, trong tay cầm hai que kem quả là có chút kì quái!

Yên Lam trên mặt cười thật tươi giống một đóa hoa rực rỡ, lòng tràn ngập vui mừng nhận lấy từ Cận Thế Phong một cái kem, rồi lại lớn mật chỉ vào cái còn lại trong tay hắn nói: "Thế Phong, anh cũng ăn đi chứ!"

*****

Yên Lam trên mặt cười thật tươi giống một đóa hoa rực rỡ, lòng tràn ngập vui mừng nhận lấy từ Cận Thế Phong một cái kem, rồi lại lớn mật chỉ vào cái còn lại trong tay anh nói: "Thế Phong, anh cũng ăn đi chứ!"

Cận Thế Phong nhìn Yên Lam rồi lại nhìn vào cái kem trong tay mình nói: "Không cần đâu, em ăn là đươc rồi!"

"Em làm sao mà có thể ăn hết hai cái cơ chứ!" Yên Lam vểnh miêng nói " Cái còn lại chính là để cho anh mà."

"Nhưng, anh đường đường là một đại nam nhân, lại đi ăn cái này, có chút.... ." Cận Thế Phong khó xử nói.

"Anh từ lúc nào trở nên để ý cái nhìn của người khác như vậy?" Yên Lam nắm lấy áo Cân Thế Phong nũng nịu nói: "Anh chỉ cần ăn giúp em thôi có được không? Một người ăn thì thật là nhàm chán."

"Được rồi, được rồi, " Nhìn bộ dạng làm nũng đáng yêu của Yên Lam, Cân Thế Phong nói:

"Thật là không còn cách nào với em nữa!!."

Hai người bộ dáng ngọt ngào tiếp tuc đi, lại không để ý phía sau có một bóng dáng dùng ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ, mang theo ghen tị, ái mộ, cùng liều lĩnh điên cuồng.

Cũng không có phát hiện, đằng sau bóng dáng này, còn có một người lặng lẽ, khác biệt là, ánh mắt người này nhìn về phía ba người bọn họ, có cừu hận, không cam lòng cùng ác độc.

Cận Thế Phong cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng nhìn trên khuôn mặt Yên Lam vẫn tràn đầy vui vẻ, nàng không mệt sao? Hơn nữa, chính là Yên Lam chỉ xem chứ không có mua, Cận Thế Phong thật sự không biết vì sao, phụ nữ không phải đều thích dạo phố đi mua sắm sao?!!.

"Lam Lam, không có đồ nào đẹp hay sao? Chẳng lẽ em không muốn mua cái gì sao?." Cận Thế Phong ở bên cạnh hỏi Yên Lam.

"Đồ đẹp không nhất định phải mua, lạc thú đi dạo phố không phải ở chỗ mua hay không mua mà là ở thời điểm." Yên Lam nói.

"Vì sao?" Cận Thế Phong có chút nghi hoặc nói, "Mua này nọ không phải lạc thú rất lớn sao?

Chỉ nhìn mà không mua thì còn gì là lạc thú!!"

"Đó là những phụ nữ khác, không phải là em. Phụ nữ thường thích đi dạo phố nhưng không phải ai cũng có nhiều tiền như vậy để đi mua này kia!!" Yên Lam nghiêm túc nhìn Cận Thế Phong giải thích.

"Vậy còn em, anh không phải đã đưa thẻ cho em rồi sao. Em có thể thích cái gì liền mua cái đó!!" Cận Thế Phong nói.

"Em lại không cần những thứ kia, chỉ nhìn một cái thôi là được rồi! Vì sao cứ nhất định phải mua!?"Yên Lam ngạc nhiên không hiểu nổi nhìn Cận Thế Phong."Anh không phải là rất muốn để em tiêu tiền của anh chứ!!"

"Đương nhiên, em là người phụ nữ của anh, tiêu tiền của ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao." Cận Thế Phong đương nhiên nói.

"Em không thích nghe anh nói những lời này, giống như em vì tiền mới ở cùng một chỗ với anh, em không giống với những người phụ nữ trước đây của anh, không cần đem em ra so sánh với họ!!" Yên Lam nói với vẻ mất hứng, nghĩ đến trước đây Cận Thế Phong có nhiều đàn bà như vậy, nàng không thể cao hứng lên. Được Cận Thế Phong cầm tay Yên Lam, nhìn nàng nói: "Lam Lam, trong mắt anh chỉ có em, em là độc nhất vô nhị, không có người phụ nữ nào có thể sánh bằng em. Anh cũng không phải có ý kia, em đừng hiểu lầm có được không."

Nhìn Cận Thế Phong sốt ruột giải thích, Yên Lam lập tức bật cười, " Được rồi, đươc rồi, bây giờ sẽ tha thứ cho anh, nhưng lần sau không được viện cớ này nữa nha!!"

" Được." Nhìn Yên Lam cuố cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, Cận Thế Phong nhẹ nhõm thở dài một hơi." Vậy bây giờ em có thấy mệt không? Muốn nghỉ ngơi một chút hay không, cũng sắp đến bữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi!!" Hắn hỏi Yên Lam.

"Ừm, được ạ." Yên Lam sờ sờ bụng, "Anh không nói thì em cũng quên mất, thực sự có thấy hơi đói một chút!!"

"Vậy còn chờ gì nữa! Chúng ta mau đi ăn cơm thôi!" Cận Thế Phong nói xong liền kéo Yên Lam đi về phía trước.

Hai người một chút cũng không để ý tới phía sau có một bóng vẫn theo đuôi bọn họ, ánh mắt ngày càng ác độc.

Vương Mậu Đức ở trên đường đi tới đi lui, Hắn đang nghĩ vì sao hai ngày nay không thấy tiểu Lam. Gọi di động cũng không thấy nghe máy, rốt cuộc là có chuyện gì?

Đột nhiên, phía trước có bóng hình khiến hắn chú ý, đó không phải là tiểu Lam sao? Vừa định đi tới chào hỏi, Vương Mậu Đức lại nhìn thấy một bóng người khác khiến hắn ngây ngẩn cả người, kia hình như là Cận Thế Phong? Bọn họ làm sao lại có thể ở cùng một chỗ, Chẳng lẽ tin đồn kia là thật? Bọn họ đang qua lại với nhau sao?

Nhìn Yên Lam và Cận Thế Phong cùng nhau ăn kem, vẻ mặt vô cùng hanh phúc, Vương Mậu Đức cảm thấy vô cùng chướng mắt, không, Cân Thế Phong không nên hạnh phúc như thế, nụ cười của tiểu Lam chỉ nên thuộc về hắn, Vương Mậu Đức ích kỷ nghĩ.

Lúc này hắn hoàn toàn quên chính mình là người đã kết hôn, một lòng chỉ nghĩ đến muốn đoạt lấy Yên Lam.

Nhưng hắn cũng không để ý thấy phía sau có một bóng người, chính là vợ của hắn, Triệu Ngọc Văn.

Triệu Ngọc Văn phát hiên mấy ngày nay Vương Mậu Đức cứ như người mất hồn mất vía, cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay thấy hắn muốn ra khỏi nhà thì liền bám theo. Cô ta thật không ngờ thì ra hắn coi trọng người đàn bà bên cạnh Cân Thế Phong.

Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của ả đàn bà đang ở trong lòng Cận Thế Phong kia, Triệu Ngọc Văn lộ ra biểu tình cực kì tàn độc.

Ả đàn bà kia dựa vào cái gì! Ả căn bản không xinh đẹp nhưng lại hấp dẫn người đàn ông của chính mình, Cận Thế Phong, hiện tại lại là Vương Mậu Đức. không được nhất đinh cô phải nghĩ cách, cô muốn trả thù, cô không thể để cho bọn họ sống tốt như thế được.

*****

Triệu Ngọc Văn nhìn bóng dáng phía trước, ánh mắt phóng ra ánh nhìn như rắn độc.

Ả đàn bà kia dựa vào cái gì! Ả căn bản không xinh đẹp nhưng lại hấp dẫn người đàn ông của chính mình, Cận Thế Phong, hiện tại lại là Vương Mậu Đức. không được nhất đinh cô phải nghĩ cách, cô muốn trả thù, cô không thể để cho bọn họ sống tốt như thế được.

Cận Thế Phong cùng Yên Lam đi vào nhà ăn, bóng hai người phía sau mới dần dần mờ đi.

"Lam Lam, thế nào đã ăn no chưa? Buổi chiều còn muốn đi nơi nào nữa không?" Cận Thế Phong hỏi Yên Lam."Còn muốn đi làm sao? Nếu không chúng ta về nhà đi. Không nên quá mệt mỏi, thân thể của em vẫn chưa hồi phuc hoàn toàn!" Hắn đề nghị.

"Vâng, chúng ta đi siêu thị mua một số thứ, buổi tối em sẽ nấu cho anh ăn có được không?"

Yên Lam nói.

"Được, tất nhiên là được" Cận Thế Phong nói "Chúng ta đi thôi."

"Dạ"

"Lam Lam vì sao em nghĩ muốn đi siêu thị mua các thứ?" Cận Thế Phong ôm Yên Lam hỏi.

"Bởi vì.... bởi vì siêu thị thì có rất nhiều thứ! Hơn nũa em nghĩ muốn cùng anh đi mua các thứ, sau đó về nhà cùng nhau nấu cơm, cảm giác như là cùng sống chung với nhau vậy!"

"Với lại thân phận của anh như vậy thì không thể đi chợ rồi, nếu như bị lũ chó săn (*thợ săn ảnh) chụp được thì biết làm sao chứ? Cho nên, đành phải đi siêu thị! Được rồi, chúng ta mau đi lên xe đi nhanh một chút." Yên Lam vừa nói vừa thúc giục Cân Thế Phong lái xe nhanh một chút.

Cận Thế Phong mỉm cười khởi động xe, đúng vậy! Như vậy hẳn là hạnh phúc thưc sự.

Ở siêu thị, "Thế Phong anh muốn ăn cái gì?" Yên Lam nhìn hai bên toàn là đồ ăn, có chút lóa mắt, hỏi Cận Thế Phong.

"Chuyện này, Lam Lam em tự quyết định đi. Em làm cái gì thì anh ăn cái đó."

Cận Thế Phong yêu chiều nói.

"Vậy anh có muốn ăn bít tết không?" Yên Lam hỏi Cận Thế Phong, "Nhìn gian hàng đầy bít tết kia thưc sự là rất ngon! Chúng ta trở về ăn bít tết nhé?"

"Được, cứ quyết định vậy đi. Chỉ cần là do em làm, có khó ăn đến mấy anh cũng nguyên ý ăn." Cận Thế Phong nói.

"Cái gì mà khó ăn đến mấy cũng nguyện ý?" Yên Lam mất hứng nói, "Giống như em nấu rất dở vậy, anh cũng đã từng ăn đồ ăn em làm! Rất khó ăn sao?"

"Đương nhiên là không phải!" Cận Thế Phong vội vàng giải thích nói, "Đó chỉ là một từ hình dung mà thôi, cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì."

"Thật là như vậy sao?" Yên Lam không tin nhìn Cận Thế Phong.

"Đương nhiên thật rồi, nếu không em nghĩ như thế nào!!" CậnThế Phong nhìn Yên Lam nói, "Anh đã từng ăn thức ăn em nấu, thực không tệ. Chỉ là, cách dùng từ của anh sai rồi, cho nên, Lam Lam, em không cần tức giận! Anh sai rồi, lần sau anh sẽ sửa."

"Nếu là như thế thì được rồi, không cần nói nữa, chúng ta cũng đã mua đủ rồi, đi thôi." Yên Lam nói xong, liền kéo Cận Thế Phong đi tính tiền.

"Được rồi, Thế Phong, bây giờ anh chỉ cần ngồi ở trên sô pha đọc báo hay xem tivi, em sẽ đi nấu cơm." Yên Lam sắp xếp cho Cận Thế Phong liền đi tới phòng bếp.

Ngồi trên sô pha tại phòng khách, nghe thấy tiếng xoong nồi ở trong bếp, Cận Thế Phong cảm thấy thực sự rất hạnh phúc và ấp áp, cảm giác giống như một gia đình vậy.

"Được rồi, Thế Phong." Yên Lam từ phòng bếp đi ra, "Cơm tối đã làm xong rồi, mau vào ăn thôi."

Cận Thế Phong đứng dậy nhìn Yên Lam, tóc của nàng có chút hỗn độn, trên mặt còn có mồ hôi, hắn đau lòng nói "Lam Lam, em mệt lắm phải không, chảy nhiều mồ hôi như vậy."

"Không có gì đâu, chỉ cần được nhìn thấy anh ăn cơm, em thực sự rất hạnh phúc." Yên Lam nhìn Cận Thế Phong nói.

Cận Thế Phong không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm Yên Lam vào lòng.

Ăn xong cơm chiều, hai người đi lên mái nhà, nhìn bầu trời đầy sao, thật hạnh phúc biết bao "Lam Lam, hôm nay em có vui không?" Cận Thế Phong hỏi Yên Lam.

"Tất nhiên là rất vui, Thế Phong đồ ăn em làm cũng được có phải không?" Yên Lam lại một lần nữa lo lắng hỏi về món ăn mình làm.

"Đúng vậy! Ăn rất ngon miệng, giống như em vậy!!" Cận Thế Phong nói xong, nhẹ nhàng cắn cắn vào tai của Yên Lam, khéo léo vươn đầu lưỡi ra ôn nhu liếm vành tai của nàng, giống như là được thưởng thức một món ăn tuyệt mĩ vậy.

Yên Lam lập tức đỏ mặt, lấy tay ngọc che lại tai, nhưng thật không ngờ, Cận Thế Phong không chút nào để ý, lại chuyển sang tấn công ngón tay trắng nõn mảnh dẻ, từng ngón, từng ngón không chút nào buông tha.

"Thế Phong đừng làm loạn nữa mà." Yên Lam giữ cái miêng nghịch ngợm của Cận Thế Phong nói, "Đừng có liếm nữa."

Nhưng chưa kịp nói xong thì trong lòng bàn tay đã có cảm giác ẩm ướt nóng bỏng. Cận Thế Phong chẳng những không nghe lời của nàng, ngược lại càng lấn tới.

"Đáng ghét! Anh thực bẩn, em muốn đi về." Yên Lam làm bộ muốn đứng dậy.

"Đừng đi, Lam Lam!" Cận Thế Phong giữ chặt lấy Yên Lam, gắt gao ôm nàng trong lòng của mình.

"Anh rất nhớ em, Lam Lam!! Em thì sao? Em có nghĩ đến anh không?..." Cận Thế Phong ở bên tai Yên Lam thì thào.

Ngữ khí trầm thấp với hơi thở nóng bỏng phảng phất bên lỗ tai, đầu óc Yên Lam cơ hồ như muốn mụ mị, khiến nàng như đến một cảnh giới mê ảo.

"Chúng ta xuống dưới lầu nghỉ ngơi thôi." Nói xong, Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam đi xuống dưới lầu.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-81)