Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 41

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 41
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Anh muốn làm gì?" Yên Lam hoảng sợ hỏi, đồng thời liên tục lùi về phía sau.

"Em nói gì? Người phụ nữ của tôi......" Giọng nói của Cận Thế Phong lộ ra sự tĩnh lặng trước cơn mưa bão.

"Một người đã mất đi lý trí, em có thể hy vọng anh ta sẽ làm chuyện gì cơ chứ?" Cận Thế Phong nói chậm rãi, từ từ cởi áo khoác ngoài rồi vứt sang một bên trên sàn, tiếp đến tháo cà vạt rồi ném đi.

"Không, anh không thể......" Yên Lam nhìn động tác của Cận Thế Phong có chút thất kinh.

Nàng có thể cảm nhận được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo, đó là điều mà nàng không thể chịu đựng được.

"Tôi không thể?" Cận Thế Phong lạnh lùng nói, "Vì sao tôi không thể? Đừng quên, em là người mà tôi mua về. Tôi muốn làm gì thì đều có thể làm cái đó, em không thể cự tuyệt tôi."

"Anh đang làm nhục tôi" Yên Lam nói.

"Đúng vậy, tôi đang trừng phạt, tôi muốn cho em biết uy quyền của tôi là không thể khiêu chiến được! Lần này, tôi muốn cho em nhớ rõ". Cận Thế Phong trả lời rất dứt khoát.

Cận Thế Phong từ từ đi lại phía Yên Lam. Giống như một con dã thú thủ thế chờ xuất phát đầy uy hiếp, ánh mắt vô cùng sắc bén.

"Không, anh đừng lại đây, anh tránh ra." Yên Lam hét lên thất kinh.

"Không ư?" Cận Thế Phong nhướng mày "Em không có quyền cự tuyệt" Nói rồi kéo Yên Lam về phía mình.

Yên Lam không ngừng giãy giụa trong lòng Cận Thế Phong."Anh không được làm thế này, buông tôi ra!......"

Nhìn Yên Lam không ngừng vặn vẹo trong lòng mình, ngọn lửa tình trong mắt Cận Thế Phong càng rực cháy."Em có phải là đang khiêu khích tôi sao?"

"Không, tôi không phải, ai nói vậy." Yên Lam hoảng sợ cứng đờ cả người, không dám động đậy nữa.

Cận Thế Phong đưa tay đi vuốt ve từ gáy Yên Lam, rồi dần dần trượt xuống dưới, từ từ cởi khuy áo của nàng ra.

"Không! Không được đụng vào tôi! Buông tôi ra!" Yên Lam kinh hoàng kêu to lên, giữ chặt cổ áo, bắt lấy áo, hai mắt tràn ngập sợ hãi chằm chằm nhìn Cận Thế Phong.

Cận Thế Phong nhếch miệng lên vẻ tà ác, "Việc này không do em làm chủ được, tôi không những muốn chạm vào em mà tôi còn muốn chạm thật sâu vào trong em nữa cơ"

Trong lúc Yên Lam giãy giụa, Cận Thế Phong xé bỏ hết quần áo của nàng, đè chặt nàng xuống giường. Toàn bộ thân thể trắng như tuyết của nàng phơi bày không che đậy trước mặt hắn..

"Không, " Yên Lam kinh hoảng nhìn Cận Thế Phong, dòng nước mắt bất lực chảy tràn xuống.

"Khóc cái gì? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên của em? " Cận Thế Phong châm chọc nói, ánh mắt Cận Thế Phong lóe lên sự phẫn nộ, càng ra sức vuốt ve nàng.

"Ừm." Yên Lam đau khổ rên lên, toàn thân đau đớn mồ hôi lạnh toát.

Cận Thế Phong buông lỏng tay ra, lạnh lùng nhìn Yên Lam nói "Đừng dùng nước mắt của em để mong làm tôi động lòng. Tôi không bị vào tròng đâu! Tất cả những điều này đều là do em tự gây ra!"

"Nếu đây là lý do anh tìm ra để bao biện cho hành vi của mình thì anh không cần phải nói gì cả!" Sắc mặt Yên Lam trắng bệch chỉ trích Cận Thế Phong.

"Hành vi của tôi? Hành vi gì nào? Là như thế này sao?" Cận Thế Phong vừa nói vừa bóp nhẹ ngực Yên Lam.

"Anh đây là xâm phạm!" Yên Lam mở miệng nói.

"Xâm phạm? Em cho rằng tôi đang xâm phạm em sao? Không, tôi chỉ là tiếp tục sử dụng quyền lợi của mình thôi" Cận Thế Phong lạnh nhạt cười nói, đưa tay vuốt ve khắp người Yên Lam.

"Ừm, " Yên Lam cố gắng hết sức kìm nén tiếng rên muốn thoát ra khỏi miệng."Không, đừng, buông tôi ra". Nàng không còn sức giằng co nữa.

Cận Thế Phong đè lên trên người Yên Lam, hai tay bắt đầu mặc ý vuốt ve khắp thân thể nàng, " Không cần ư? Em không phải cũng đang đáp ứng lại tôi hay sao? Tôi thấy em đang rất hưởng thụ đấy chứ"

"Không! Đừng như vậy......" Yên Lam ra sức đẩy hai tay của Cận Thế Phong ra, nhưng điều làm nàng càng thêm sợ hãi là chính trong cơ thể nàng lại đạng trào dâng lên khoái cảm.

Cận Thế Phong cố ý vuốt ve, Yên Lam không cách nào kìm nén được phản ứng sinh lý nữa.

"Thật sự là không cần sao?" Cận Thế Phong hỏi xong, liền tà ác phủ lên đỉnh mẫn cảm của Yên Lam.

"Ừhm, " Yên Lam hít một hơi lạnh.

"Thế còn thế này? cũng không cần sao?" Nói xong, Cận Thế Phong càng cúi thấp đầu hơn cắn lên đỉnh mẫn cảm của nàng.

"Không. Đừng" Yên Lam giãy giụa đứt quãng, cắn chặt răng vào hai môi, kiềm chế từng đợt từng đợt run sợ kích động và khoái cảm truyền đến.

Thấy trên miệng Yên Lam có chút máu đỏ, Cận Thế Phong có chút phẫn nộ, "Ở cùng với ta mà lại làm ta không thể chịu đựng được thế này hay sao?" Nghĩ vậy, lại càng làm mạnh tay hơn.

"Không, đừng." Yên Lam khóc hét lên "Cận Thế Phong, anh đừng làm tôi hận anh, anh, anh nhất định sẽ phải hối hận!"

"Hận tôi? Vậy em cứ hận đi!" Cận Thế Phong lúc này đã bị lòng ghen tuông che mờ mắt.

Hắn phẫn nộ muốn chứng minh Yên Lam là của hắn, là ai cũng không thể cướp đi được, cho dù muốn hận, hắn cũng sẽ bất chấp mọi giá để giữ Yên Lam ở lại bên cạnh mình.

"A." Cận Thế Phong đột nhiên xâm nhập, làm cho Yên Lam đau đớn nhăn mày, thốt ra tiếng rên rỉ đau khổ. Nhưng sự xâm nhập này cũng đã đốt lên ngọn lửa trong cơ thể nàng.

"Dễ chịu không?" Cận Thế Phong tà ác hỏi, "Không, Anh. Đừng." Yên Lam đau khổ gần như nói không ra lời.

"Không cần, việc này không phải em nói là xong." Cận Thế Phong nói xong, dường như đã lên đỉnh một chút.

Hành động thô lỗ của hắn không chỉ làm đau Yên Lam, mà còn làm cho nàng chìm vào ngọn lửa dục vọng mê muội. Yên Lam cố gắng dùng chút tỉnh táo cắn chặt môi mình, không để cho mình chìm sâu hơn vào cơn mê muội.

Yên Lam rốt cục khóc lên "Cận Thế Phong, tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Không phải là đưa anh Mậu Đức đi gặp Tiểu Triết sao? Vì sao anh nhất định phải tức giận như vậy! Giữa các người rốt cuộc có ân oán gì?! Vì sao phải trút lên người tôi???" :

"Việc chính em làm mà em lại còn hỏi tôi sao?" Cận Thế Phong trềm giọng nói. Nói xong, hắn bắt đầu chuyển động không ngừng.

"Tôi hận anh. Cận Thế Phong, tôi hận anh!!" Yên Lam mặt đẫm nước mắt nói.

*****

"Tôi hận anh, tôi hận anh. Cận Thế Phong, tôi hận anh!!" Yên Lam mặt đẫm nước mắt nói.

Trong đầu Cận Thế Phong cứ hồi tưởng lại khuôn mặt đẫm nước mắt của Yên Lam. Lại còn câu nói kia "Tôi hận anh!" Hắn có đúng là đã làm sai rồi không? Hắn không nên đem tất cả những lỗi lầm đều trút giận lên Lam Lam. Lam Lam không có lỗi gì cả, người có lỗi là bản thân hắn. Hắn đã không giải thích rõ ràng cho Lam Lam vì sao hắn lại hận Vương Mậu Đức đến vậy. Mà thôi với tính cách của Lam Lam, làm sao lại có thể...

Cận Thế Phong có chút hối hận, có lẽ hắn xử phạt quá nghiêm trọng rồi, hắn không nên đối xử như vậy với Lam Lam. Lúc đó, chỉ là do hắn quá tức giận, đầu óc nhất thời bốc hỏa. Hắn không hiểu nổi vì sao mình lại có thể làm chuyện như vậy. Lúc đầu, hắn muốn giải thích với nàng, muốn cầu xin nàng tha thứ. Nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại ra thế này.

Cận Thế Phong bước nhanh ra khỏi văn phòng, hắn phải đi xin lỗi Lam Lam, hắn còn nhớ rõ nét mặt tuyệt vọng thương tâm của Lam Lam khi nàng nhìn hắn sáng nay. Thực đáng chết!

Hắn làm sao có thể làm một việc không bằng cầm thú như vậy đối với Lam Lam cơ chứ. Hắn đúng là đáng chết!

Cận Thế Phong vừa tự oán trách mình, vừa tăng tốc lái xe nhanh hơn về nhà.

Cận Thế Phong về đến nhà, sau khi đậu xe xong vội vàng vào nhà tìm Lam Lam để xin lỗi.

Nhưng chưa kịp vào nhà, hắn đã thấy Vú Trương vội vã chạy tới.

"Thiếu gia!" Vú Trương hoảng hốt kêu.

"Làm sao vậy? Vú Trương? Có việc gì mà hoảng hốt vậy?" Cận Thế Phong nóng vội hỏi, muốn nhanh chóng được trông thấy Lam Lam.

"Tiểu thư tiểu Lam, Tiểu thư tiểu Lam cô ấy......"

Vú Trương còn chưa kịp nói dứt câu, Cận Thế Phong đã cắt ngang, hắn sốt ruột hỏi "Làm sao vậy? Bác nói rõ ràng xem nào, Lam Lam rốt cuộc làm sao?"

"Tiểu thư tiểu Lam, cô ấy, cô ấy......" Không chờ Vú Trương nói xong, Cận Thế Phong đã chờ không nổi xông thẳng vào phòng khách, chạy lên lầu.

"Không, Lam Lam, nàng không thể có chuyện gì được! Ta còn chưa nói xin lỗi nàng, ta còn chưa xin lỗi nàng, nàng nhất định không thể có chuyện gì được." Cận Thế Phong thầm cầu xin trong lòng.

"Lam Lam! Cô ấy ở đâu?" Cận Thế Phong đứng ở cửa phòng Yên Lam hét to "Tôi sẽ vào phòng đây?" Nói xong, Cận Thế Phong bèn đẩy cửa đi vào.

Thấy Yên Lam vẫn nằm trên giường, quay lưng lại phía hắn, không có chút phản ứng gì, Cận Thế Phong nhẹ nhàng gọi vài tiếng, Yên Lam hoàn toàn không có phản ứng gì.

Lại gần thấy Yên Lam cuộn mình ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt còn có hai hàng nước mắt chưa kịp lau.

"Có chuyện gì vậy? Vú Trương?" Cận Thế Phong cau mày hỏi Vú Trương vừa lên phía theo sau.

Vú Trương lo lắng đáp "Thiếu gia, từ sáng nay lúc thiếu gia đi khỏi, Tiểu thư tiểu Lam cứ mãi thế này, tôi gọi cô ấy dậy cũng chẳng có phản ứng gì, tôi gọi cô ấy ăn cơm cô ấy cũng chẳng có phản ứng gì cả."

"Cái gì? Cả ngày hôm nay cô ấy cứ như thế này sao? Không ăn cơm? Vì sao bác không gọi điện thoại cho tôi?" Cận Thế Phong lo lắng nói.

"Có, tôi có gọi điện cho thiếu gia, nhưng điện thoại của thiếu gia tắt máy suốt." Vú Trương giải thích nói.

Cận Thế Phong rút di động ra xem, "Đáng chết!", thì ra là điện thoại hết pin nên tự động tắt máy, hắn hoàn toàn không có biết.

"Lam Lam, " Cận Thế Phong vẫn không từ bỏ ý định lại gọi tiếp, nhưng Yên Lam vẫn là không có phản ứng gì.

Thấy Yên Lam không hề động tĩnh, Cận Thế Phong nhẹ nhàng đẩy đẩy vai nàng, thấy da Yên Lam lạnh toát khác thường, hắn không khỏi kinh hãi, đưa tay sờ trán nàng, thấy hơi nóng tay.

Cận Thế Phong lập tức ôm lấy Yên Lam, quay đầu bảo Vú Trương, "Đi, vào phòng tắm xả đầy bồn nước nóng, rồi gọi bác sĩ gia đình đến đây."

Vú Trương liên hồi dạ vâng, quay ra đi vào phòng tắm.

Cận Thế Phong nhìn Yên Lam trong lòng mình, cảm thấy đau lòng không chịu nổi, "Lam Lam, có phải em đang tự trừng phạt bản thân em sao? Hay là, em đang trừng phạt anh! Xin lỗi em, anh sai rồi, em đừng dày vò bản thân mình thế này nữa! Em tỉnh lại đi, em tỉnh lại nghe anh xin lỗi đi nào!"

Bước vào phòng tắm, Cận Thế Phong nhẹ nhàng đặt Yên Lam vào bồn nước nóng, lúc này toàn thân Yên Lam run lên, đã có một chút phản ứng, "Lam Lam, em tỉnh chưa?!" Cận Thế Phong vui mừng hỏi.

Nhưng Yên Lam vẫn không hề động đậy thêm chút nào nữa, Cận Thế Phong thất vọng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mát xa thân thể lạnh như băng của Yên Lam trong nước.

"Lam Lam, em tỉnh lại đi, được không? Anh sai rồi, anh thề, sau này anh sẽ không bao giờ đối xử với em như thế này nữa, xin em hãy tha thứ cho anh, em tỉnh lại đi được không, anh không thể mất em!" Cận Thế Phong lẩm bẩm nói theo bản năng, hắn đau lòng tột đỉnh, hận bản thân mình vì sao lại đối xử với Yên Lam như vậy.

Nhờ tác dụng của nước nóng, thân thể Yên Lam dần dần ấm lên. Nhưng...... nàng vẫn hôn mê bất tỉnh.

"Lam Lam, đừng như vậy nữa." Cận Thế Phong nhẹ nhàng ôm chặt nàng, cũng không để ý nước trên người Yên Lam sẽ làm ướt hết quần áo mình. Hắn chỉ đau lòng lẩm bẩm trong miệng "Tỉnh lại đi! Lam Lam, đừng tự dày vò bản thân mình thế này nữa, cũng đừng dày vò anh thế này nữa. Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ xin lỗi em, anh sai rồi, anh sai rồi, anh... anh..."

vừa nói hai hàng nước mắt của Cận Thế Phong cứ thể chảy xuống, ai bảo rằng đàn ông không dễ rơi nước mắt, đó chỉ là vì chưa chạm tới chỗ đau lòng của họ mà thôi.

"Leng keng, leng keng, leng keng......" Một hồi chuông gọi cửa đã phá tặn tĩnh lặng trong phòng tắm, Cận Thế Phong lau mặt, bình tĩnh nói, "Vào đi"

"Thiếu gia, bác sĩ gia đình đã đến rồi." Vú Trương bước vào phòng nói.

"Được, tôi biết rồi. Bác bảo ông ấy chờ một lát, tôi sẽ bế Lam Lam ra ngay." Cận Thế Phong nói xong, quay đầu lại, nhẹ nhàng bế Yên Lam ra khỏi bồn tắm.

*****

"Leng keng, leng keng, leng keng......" Một hồi chuông gọi cửa đã phá tan sự im lặng trong phòng tắm, Cận Thế Phong đưa tay quệt nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói, "Vào đi"

"Thiếu gia, bác sĩ gia đình, bác sĩ Giang đã đến rồi, đang chờ ở phòng khách, có cho ông ấy vào không ạ?" Vú Trương đi vào phòng Yên Lam hỏi.

"Được, tôi biết rồi. Bác bảo ông ấy chờ ở ngoài phòng khách một chút, tôi sẽ bế Lam Lam ra. Sau khi thay quần áo xong, bác hẵng cho ông ấy vào" Cận Thế Phong nói xong, quay đầu lại, nhẹ nhàng bế Yên Lam ra khỏi bồn tắm.

Cận Thế Phong thay Yên Lam cởi hết quần áo ướt, thay một bộ đồ ngủ sạch, rồi nhẹ nhàng đặt nàng nhẹ lên giường, rồi mới quay người ra ngoài nói "Vú Trương? Bác có thể cho Giang Vô Ngân vào được rồi."

"Vâng thưa thiếu gia." Vú Trương nói xong, xuống lầu mời Giang Vô Ngân lên.

......

"Thế Phong, sao vậy? Là ai bị ốm mà cần đến bác sĩ gia đình vậy?!" Giang Vô Ngân còn chưa thấy người lên mà giọng nói trêu chọc đã bên tai Cận Thế Phong rồi.

"Tôi thấy gần đây tôi nhiều việc lắm đó nha! Mới mấy ngày trước tôi vừa đến đây, chưa được bao lâu đã lại gọi tôi đến nữa, liệu có phải gần đây vận khí của cậu không được tốt có phải không? Vậy nên mới hay bị thương như vậy chứ?" Nói xong đã thấy Giang Vô Ngân bước vào phòng của Yên Lam.

"Giang Vô Ngân, đừng có mà khua môi múa mép nữa. Mau tới đây giúp tôi khám cho Lam Lam, xem cô ấy có bị sao không?" Cận Thế Phong cau mày nhìn Giang Vô Ngân nói.

Giang Vô Ngân nhìn lên giường, nhướng nhướng đầu mày."Thì ra lại là cô ấy à! Cậu lại làm gì cô ấy vậy? Lần trước là khắc chữ, lần này lại là gì vậy?"

"Đủ rồi!" Cận Thế Phong nổi giận "Ông có thời gian ở đó mà nói mát mẻ, còn không mau qua đây giúp ta khám bệnh cho Lam Lam Lam xem rốt cuộc thế nào à!"

"Được được được, cậu đừng tức giận, tôi giúp cậu khám, để tôi giúp cậu khám là được chứ gì." Giang Vô Ngân tủi thân nhỏ giọng nói "Cậu làm sao mà dữ vậy! Ngay cả đến cho tôi nói một câu cũng không được sao."

"Uhm? Ông lại đang nói cái gì vậy?" Cận Thế Phong nhíu nhíu đầu mày. Hắn không nghe thấy câu nói vừa rồi.

"Không, không có." Giang Vô Ngân lập tức nói, đứng dậy đi đến bên cạnh Yên Lam.

Kiểm tra cẩn thận một hồi, Giang Vô Ngân ngẩng đầu lên, "Cô ấy chỉ là bị sốt một chút, không có vấn đề gì lớn đâu."

"Nhưng vì sao mà cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh vậy?" Cận Thế Phong vội vàng hỏi.

"Đó là bởi vì!" Giang Vô Ngân lưỡng lự một lát, một lúc sau mới chậm rãi nói, "Cô ấy có chút lo lắng đau thương trong lòng, vậy nên mới......" Ai ngờ, Cận Thế Phong không hề để ý đến bác sĩ, nói tiếp, "Vậy cần phải làm thế nào thì Lam Lam mới khỏi được?"

"Cái này... phải dựa cả vào cậu thôi!" Giang Vô Ngân chần chừ một chút rồi nói. -

"Dựa vào tôi? Như thế nào là dựa vào tôi? Nếu tôi có thể, tôi còn mời bác sĩ gia đình như ông làm gì!~" Cận Thế Phong nổi nóng nói, hắn thề, nếu Giang Vô Ngân không cứu Lam Lam tỉnh lại, sẽ không nói chuyện đàng hoàng với hắn nữa, hắn không chừng sẽ không nể tình bằng hữu mà ra tay!!

"Haiz, đừng có mà nóng giận! Tôi chỉ đang nói rõ ràng sự thật thôi!" Thân là bạn bè tốt của Cận Thế Phong, hắn đương nhiên biết lúc này làm Cận Thế Phong tức giận là lựa chọn cực không sáng suốt, cho nên, hắn liền lấy lòng nói hết câu "Ý của tôi là tâm bệnh thì cần phải tìm được nguyên nhân để cho thuốc đúng bệnh!"

Cận Thế Phong ngừng một chút, ánh mắt cay đắng nhìn về Yên Lam, "Ý của ông là...... là Lam Lam chính cô ấy không muốn tỉnh lại sao?"

Giang Vô Ngân gật gật đầu, "Đúng vậy, cho nên, việc này cần phải dựa cả vào cậu thôi. Cô ấy cần cậu dùng chân tình làm cô ấy tỉnh lại."

"Được rồi, tôi biết rồi." Cận Thế Phong gật gật đầu, ngữ khí chân thành nói, "Cám ơn ông, Vô Ngân."

"Hì hì...... Không cần, ai bảo chúng ta là bạn bè cơ chứ! Cậu nói vậy là coi tôi là người ngoài rồi!! ". Giang Vô Ngân có chút ngượng ngùng lắc đầu nói."Vậy thì trước hết để tôi kê cho Yên Lam một ít thuốc hạ sốt đã, cậu nghĩ cách làm cho cô uống thuốc thì mới hết sốt được.

Phần còn lại là dựa vào cậu cả đấy."

Sau khi tiễn Giang Vô Ngân ra về, Cận Thế Phong quay trở lại phòng của Yên Lam, cầm thuốc hạ sốt, muốn cho Yên Lam còn đang trong hôn mê uống thuốc nhưng không được, Yên Lam không mở miệng ra. Nước chưa đưa vào miệng đã chảy cả ra ngoài. Cận Thế Phong tìm mọi cách không được, đành dùng miệng đưa thuốc và nước từng ngụm từng ngụm một đưa vào miệng Yên Lam.

Sau khi cho Yên Lam uống thuốc xong, Cận Thế Phong ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Yên Lam.

"Lam Lam, em tỉnh lại đi được không, đừng ngủ nữa. Em phải tỉnh dậy để nghe anh giải thích!" Cận Thế Phong đau khổ nói."Anh biết anh sai rồi, anh không nên đối xử như vậy với em, nhưng em phải nghe anh giải thích! Anh sẽ kể hết cho em nghe mọi chuyện trong quá khứ của anh. Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ kể hết toàn bộ câu chuyện cho em!!~"

Cận Thế Phong thở dài, "Anh chỉ là do sợ hãi, sợ em sẽ giống như người phụ nữ kia, sẽ dứt bỏ anh ra đi. Vậy nên anh... anh biết, anh không nên lấy cớ, nhưng lúc đó anh đúng là phát điên lên, anh chỉ nghĩ rằng, bất luận thế nào cũng phải giữ em ở lại bên anh, cho dù phải dùng cách nào đi chăng nữa, anh không muốn em rời xa anh. Anh không thể chịu đựng được những ngày tháng không có em ở bên."

Cận Thế Phong cứ như vậy đứt quãng nói, nói cho Yên Lam đang nằm trên giường nghe.

Vú Trương ở ngoài cửa nhìn vào, lo lắng nghĩ, "Tiểu thư tiểu Lam, cô nhất định phải tỉnh lại!

cô xem xem, thiếu gia bây giờ tiều tụy quá! Thiếu gia rất thích cô. Chỉ là cậu ấy không biết phải thể hiện thế nào thôi. Tình yêu đối với cậu ấy mà nói thực ra rất xa lạ. Cậu ấy cũng trong giai đoạn lần mò dần dần. Tôi hy vọng cô có thể mãi ở bên cạnh thiếu gia, thiếu gia có cô ở bên mới là chính là thiếu gia vui vẻ hạnh phúc trước kia."

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)