Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 40

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 40
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Anh ta là hàng xóm với em hồi nhỏ, rất lâu không gặp rồi, hôm nay ở trên đường tình cờ gặp mặt, nên muốn cùng nhau ăn một bữa cơm." Yên Lam thành thật trả lời, không muốn giấu diếm Cận Thế Phong.

"Ừ, nhưng buổi tối em nhớ trở về sớm một chút, không được về quá muộn đâu." Cận Thế Phong căn dặn nói.

"Dạ, em biết rồi. Vậy anh ăn cơm trước đi nhá! Không cần chờ em đâu." Yên Lam nói.

"Được rồi. anh Mậu Đức à, chúng ta đi thôi, chọn nơi nào ăn cơm đây?" Yên Lam cúp máy quay lại hỏi Vương Mậu Đức.

"Tiểu Lam, vừa rồi là ai đó? Bạn trai à?" Vương Mậu Đức thăm dò hỏi.

"Vâng." Yên Lam có chút ngượng ngùng gật đầu nói.

Nhìn dáng điệu Yên Lam ngượng ngùng, Vương Mậu Đức trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Lập tức cười cười, "Được rồi, đi thôi, anh mời, cho em ăn một bữa lớn."

"Được! Chúng ta đi nhanh đi!!" Yên Lam vui vẻ kéo Vương Mậu Đức đi về phía trước.

Yên Lam về nhà thì đã khuya. Khi ăn cơm, cô cùng Vương Mậu Đức hàn huyên thật lâu, cùng nhớ lại lại rất nhiều chuyện lúc trước, hồi nhỏ, Tiểu Triết luôn bị người ta bắt nạt, tuy là chị nhưng đôi khi cũng không ngăn chặn được, lúc ấy anh Mậu Đức sẽ chạy lại đánh đuổi những tên kia, khi đó chị em cô vẫn luôn nghĩ anh chính là thiên thần hộ mệnh... Cuộc sống thời thơ ấu đã từng luôn luôn phải như vậy, cô hồi tưởng lại!

Đi vào phòng khách, đèn đều tắt, bốn bề im ắng, mọi người chắc là đã ngủ hết rồi? Yên Lam thật cẩn thận đi lên cầu thang bước vào phòng. Vừa mở cửa ra, liền sợ tới mức thiếu chút nữa kêu thành tiếng, Cận Thế Phong lẳng lặng ngồi ở trên giường, cứ như vậy nhìn cô, trên mặt không có một chút biểu cảm.

"Thế Phong, anh làm sao vậy? Vì sao không bật đèn lên? Làm người ta hoảng sợ!" Yên Lam có chút oán trách hỏi, đi đến chỗ Cận Thế Phong.

"Em làm sao mà bây giờ mới hả! Anh không phải đã nói nhớ về nhà sớm sao? Em hiện tại ngay cả anh nói cũng không nghe sao?" Cận Thế Phong có chút tức giận nói.

"Anh sao vậy?" Yên Lam không hiểu tại sao nhìn Cận Thế Phong, "Vì sao phải lớn tiếng như vậy! Bởi vì em về muộn sao?"

Đột nhiên Cận Thế Phong chặn ngang kéo tay Yên Lam, ôm cô vào lòng, gắt gao ôm lấy, "Lam Lam, em không cần tức giận, là anh sai, em đừng rời khỏi anh được không, em đồng ý cả đời cũng không rời khỏi anh, được không? Lời nói lộ ra sự sợ hãi, hoảng hốt như mất đi thứ gì đó.

"Thế Phong, anh nhẹ chút, em không thở được" Yên Lam khó khăn nói, cô ngửi thấy được mùi rượu, nháy mắt liền hiểu được, "Anh uống rượu sao? Vì sao? Thế Phong, trong lòng không thoải mái sao?"

"Không, không được rời đi, đừng rời khỏi anh......" Cận Thế Phong dường như không nghe thấy cô nói gì, liên tục thấp giọng thì thầm. Có chút bi thương, có chút bàng hoàng.

"Được, được, được. em sẽ không rời khỏi anh, vĩnh viễn không rời đi, được chưa!!" Yên Lam nói xong, vuốt ve lưng Cận Thế Phong trấn an.

"Em thật sự sẽ không rời khỏi anh? Em thề." Lúc này Cận Thế Phong thoạt nhìn giống như một đứa trẻ, hắn nâng đầu Yên Lam lên, thật sự nghiêm túc, nhìn cô tìm kiếm sự bảo đảm.

"Đúng vậy, em thề." Yên Lam cũng nhìn vào ánh mắt Cận Thế Phong, chăm chú nói.

Cận Thế Phong nhìn nét mặt Yên Lam, trên mặt lộ ra ý tươi cười."Em bằng lòng, như vậy em cũng cần phải nhớ kỹ đấy!" Nói xong, hắn hôn Yên Lam, ôm cô, chậm rãi đi tới giường.

Nhìn Cận Thế Phong bên cạnh ngủ say, Yên Lam vươn tay, đem vùng giữa trán đang nhăn lại vuốt nhẹ lên, ánh mắt lộ ra nghi hoặc, Thế Phong rốt cuộc là làm sao vậy, sao có thể lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy, trong mắt có phần cô đơn lạnh lẽo khó có thể lừa được người khác, là chuyện gì đã làm cho tối nay anh trở nên yếu đuối như vậy.

Cận Thế Phong một mình ăn cơm xong, bước đi về phòng. Ngồi ở bên cạnh bàn làm việc uống rượu, Cận Thế Phong rơi vào lặng im suy nghĩ.

Bắt đầu học đại học, hắn liền quen biết, khi đó, Triệu Ngọc Văn và Y Lâm là bạn bè tốt. Cho nên, gián tiếp, hắn cũng biết Triệu Ngọc Văn. Khi đó Ngọc Văn, chính xác là một người thuần khiết, lần đầu tiên gặp mặt, hắn thật sự đã bị cô hấp dẫn, sau đó, bọn họ tự nhiên mà bên nhau. Vì thế chính bản thân mình nhìn không ra, bên ngoài vẻ đẹp thuần khiết mỹ lệ kia, chính là một người tham lam, vô sỉ.

Hiện tại nhớ đến cuộc sống những ngày đại học, cùng Triệu Ngọc Văn ở một chỗ, khiến người ta cảm thấy chán ghét. Hắn có chút không hiểu, khi đó chính mình làm sao có thể đi thích một người phụ nữ như vậy!?

Bọn họ kết giao được một thời gian, Y Lâm có nói qua với hắn Triệu Ngọc Văn và Vương Mậu Đức có quan hệ qua lại, bởi vì khi đó Y Lâm, Triệu Ngọc Văn trở mặt, cho nên hắn tưởng Y Lâm chửi bới Ngọc Văn, vì thế cũng không có để ý, thế nhưng, rút cuộc vì hắn bị phản bội mà tuyên bố kết thúc.

Từ lúc đó, hắn không bao giờ tin tưởng vào tình yêu, không bao giờ tin tưởng một người phụ nữ nào nữa. Khi ấy, hắn bắt đầu xem phụ nữ như đồ chơi, chẳng qua dùng để phát tiết. Trở nên lạnh lùng hà khắc, thay bồ như thay áo, bên cạnh hắn có bao nhiêu phụ nữ làm cho người ta không đếm được.

Thế nhưng, từ khi gặp Yên Lam, hắn thật giống như trở về thời đại học, trở nên ngây ngô.

Khi ở cùng với Lam Lam, bản thân sẽ biến thành một thằng con trai, luôn mong lúc nào cũng có thể làm nàng kinh ngạc vui mừng, rồi sau đó nhìn nàng hạnh phúc mà mỉm cười thì chính mình cũng thấy hạnh phúc theo, hắn hiểu tự mình đã làm những gì, thậm chí còn muốn tự tay vùi lấp quá khứ mình và Triệu Ngọc Văn ở cùng nhau.

Hắn không thể lại mất đi Lam Lam, nếu mất đi nàng, chính hắn cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì!? Cận Thế Phong ánh mắt kiên định đứng lên, bất luận như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lam Lam rời xa hắn! Bất chấp dùng hết mọi thủ đoạn, hắn nhất định phải giữ nàng ở bên người.

*****

Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi tối đau thương của Cận Thế Phong không còn tiếp tục, Yên Lam dần dần yên tâm.

Có lẽ chính là sau khi uống rượu, cô đơn trống vắng làm cho hắn nhớ lại giai đoạn tuyệt vọng lúc trước, cho nên hắn mới có biểu hiện như vậy trên khuôn mặt, thì ra một người mạnh mẽ như hắn cũng có lúc yếu đuối, cũng sợ bị người khác thương tổn!

Nhưng Yên Lam tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày, nàng có thể làm Cận Thế Phong hoàn toàn quên đi tất cả quá khứ trước kia, có thể thản nhiên đối mặt, mang tất cả mọi chuyện nói cho nàng biết.

Mấy ngày nay tới giờ, Vương Mậu Đức luôn mượn cớ tìm Yên Lam đi ra ngoài, Cận Thế Phong sắc mặt đã càng ngày càng khó coi. Một ngày, Yên Lam lại nhận lời đi ra ngoài.

"Lam Lam, em muốn đi ra ngoài sao?" Cận Thế Phong không khỏi hờn giận nói.

"Đúng vậy! Hôm nay em cùng anh Mậu Đức gặp mặt, chúng em cùng đi ra ngoài gặp Tiểu Triết, Tiểu Triết rất lâu đều không gặp anh Mậu Đức. Nếu nhìn thấy anh Mậu Đức nó nhất định sẽ vui mừng lắm đây!" Yên Lam tự nhiên nói xong, không chú ý tới Cận Thế Phong sắc mặt đã trở nên xanh mét!

"Vương Mậu Đức?! Cận Thế Phong đột nhiên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói.

"Dạ? Đúng vậy!" Đột nhiên bị cắt ngang Yên Lam có chút tò mò hỏi, "Thế Phong, anh làm sao mà biết được tên của Anh Mậu Đức vậy?"

"Thì ra đúng là Vương Mậu Đức, hắn chính là người em vẫn nói ca ca thời nhỏ? Mấy ngày hôm nay em và hắn đều đi ra ngoài gặp mặt?" Cận Thế Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đúng vậy! Có gì sao?" Yên Lam có chút không hiểu hỏi.

"Anh không cho phép em lại cùng hắn gặp mặt!" Cận Thế Phong ra lênh nói.

"Vì sao?" Yên Lam hỏi.

"Không có gì vì sao, không cho phép là không cho phép!" Cận Thế Phong kịch liệt nói.

"Anh làm sao có thể ngang ngược như thế!" Yên Lam cũng nóng nảy. hướng hắn hét lên.

"Anh nói không cho phép thì sẽ không được, em vì sao phải nghe anh!? Hiện tại ngay cả cơ hội gặp bạn em đều không có? Còn phải có được sự đồng ý của anh?!"

"Đó là đương nhiên, em phải nghe anh!" Cận Thế Phong không ngăn được lời, nói tiếp, "Em không được quên, anh và em đã ký khế ước một năm, trong thời gian này, em là của anh!

Em là người phụ nữ anh mua về, chẳng lẽ anh không thể ra lệnh với em sao?"

Vừa nói xong những lời này, Cận Thế Phong có chút hối hận, hắn làm sao có thể nói ra lời làm tổn thương nàng như vậy?

Cận Thế Phong xoay người quát, "Vú Trương! Hôm nay bà trông Yên Lam, không được để cô ấy ra khỏi cửa nửa bước!" Nói xong, hắn đi ra cửa, sợ hãi chính bản thân không khống chế được cảm xúc của mình, nói ra chuyện không nên nói tới.

"Anh..." Trong lời nói của Cận Thế Phong như làm tổn thương người khác, Yên Lam không cầm được nước mắt, thì ra nàng trong cảm nhận của hắn là vậy, chỉ là một người phụ nữ được mua về!

"Tiểu Lam, cháu không cần tức giận, thiếu gia cậu ấy không phải cố ý nổi giận, chắc hẳn là có chuyện gì, vì rất tức giận mới có thể nói ra như vậy, cháu không cần để ý! Những lời này đều không phải chủ ý ban đầu! Cháu hẳn là biết." Vú Trương một bên thay Cận Thế Phong giải thích, một bên luống cuống tay chân giúp nàng lau đi nước mắt.

"Cháu biết, nhưng mà, anh ấy nói chuyện thật sự làm tổn thương người khác!" Yên Lam nghẹn ngào nói, "Bác cũng phát hiện, Thế Phong thiếu gia gần đây có chút kỳ quái? Rốt cuộc làm sao vậy? Thiếu gia vì sao biến thành như vậy?"

Cận Thế Phong ở trên đường phóng xe như bay, Vương Mậu Đức! Lại là hắn, là sao? Cướp đi một lần hạnh phúc còn chưa đủ, còn muốn cướp đi hắn hạnh phúc lần thứ hai sao?

Không, tuyệt đối không thể! Cận Thế Phong mặt cứng lại, hắn tuyệt đối không đồng ý! Lam Lam tuyệt đối không thể bị hắn cướp đi!!

Kỷ Tồn Viễn ngồi ở trong văn phòng ngây người nhìn Cận Thế Phong, trong mắt có một tia ngờ vực, "Tổng tài, cậu làm sao vậy?"

"Hả? Cận Thế Phong lúc này mới quay đầu nhìn về phía anh, "Cậu nói gì?"

Kỷ Tồn Viễn thở dài, "Tôi nói, cậu có tâm sự gì sao? Hôm nay toàn bộ buổi sáng đều ở đó ngẩn người? Có phải vì Lam Lam không? Cô ấy hôm nay sao chưa có tới làm!?"

"Không có chuyện gì? Cậu không cần lo lắng, đi ra ngoài đi." Cận Thế Phong nói xong, lại rơi vào trong suy nghĩ. Buổi sáng nói với Lam Lam những lời đó, có phải có chút nặng lời?? Cận Thế Phong có chút hối hận, không nên như vậy với Lam Lam. Nàng cũng không biết sự tình thế nào, chính mình sao có thể vô duyên vô cớ tức giận không đâu? Yên Lam hiện tại nhất định rất tức giận, cũng rất đau lòng, sao anh lại có thể tổn thương nàng bằng lời nói như vậy!

Cận Thế Phong có chút ảo não, hắn làm sao có thể như nói như vậy, không ngăn được những lời đã nói kia? Căn bản là đây không phải chủ ý ban đầu!!

Hắn chỉ muốn gặp nàng giải thích, đúng, cứ như vậy. Cận Thế Phong càm chìa khóa xe bước ra ngoài, "Tồn Viễn, tôi đi trước, mọi chuyện còn lại giao cho cậu xử lý." Nói xong, Cận Thế Phong bong dáng đã vào thang máy.

"Được...... Tổng tài." Kỷ Tồn Viễn lúc ngẩng đầu lên trả lời chỉ thấy cửa thang máy sắp khép kín.

Cận Thế Phong về đến nhà, hướng lầu bước đến, "Lam Lam, em ở đâu?" Hắn đạp cửa phòng Yên Lam. Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự trống trải Hắn đẩy cửa ra, quả nhiên, trong phòng không có một bóng người.

"Vú Trương!" Cận Thế Phong xoay người bước xuống dưới lầu, "Lam Lam đâu? Lam Lam nàng ở đâu? Có phải đi ra ngoài gặp Vương Mậu Đức không?"

"Cái này......" Vú Trương chà xát bàn tay nói, "Tiểu thư Tiểu Lam nói, cô ấy đã đồng ý Tiểu Triết, hôm nay sẽ đi gặp anh ta, cô ấy không thể sai hẹn, cho nên......"

"Được rồi, không cần nữa!" Vú Trương nói còn chưa nói xong, đã bị Cận Thế Phong chặn lại. :

Chuyện xin lỗi đã hoàn toàn bị bỏ quên khỏi đầu, hắn hiện tại chỉ còn tràn đẩy lửa giận!

Xem ra, hắn cảnh cáo đúng là vô ích!! Hắn cần biện pháp gì mới có thể làm cho người phụ nữ kia nhớ kỹ, không được phép thách thức với quyền uy của hắn!?

*****

Xem ra, hắn cảnh cáo đúng là vô ích!! Hắn cần biện pháp gì mới có thể làm cho người phụ nữ kia nhớ kỹ, không được phép thách thức với quyền uy của hắn!?

Lời nói của Cận Thế Phong tuy rằng đã làm tổn thương Yên Lam, nhưng mà cũng không thể ngăn cản Yên Lam cùng Vương Mậu Đức đi gặp Tiểu Triết. Cô rõ ràng biết Tiểu Triết gặp anh ta sẽ rất vui.

"Thật vậy chăng? Chị nói là thật? Chị, chị không có gạt em chứ? Ngày mai chị dẫn anh Mậu Đức đến gặp em đi? Em đã lâu thật lâu không có nhìn thấy anh Mậu Đức, em rất nhớ anh ấy! Chờ anh Mậu Đức đến đây, em nhất định sẽ nói cho anh ấy, em nhớ anh ấy biết bao nhiêu." Tiểu Triết giọng vui mừng ở đầu kia điện thoại truyền đến, ngay cả cô cũng bị niềm vui kia cuốn hút mà khuôn mặt trở nên tươi cười.

Cho nên, bất luận như thế nào, cô nhất định phải dẫn anh Mậu Đức đến gặp Tiểu Triết, cô không đành lòng thấy Tiểu Triết trên mặt lộ vẻ thất vọng.

"Vú Trương, " Yên Lam cầu xin nhìn vú Trương, "Làm ơn cho cháu đi ra ngoài, được không, cháu đồng ý Tiểu Triết rồi, cháu không thể làm cho em ấy thất vọng, nó vẫn rất muốn gặp anh Mậu Đức, nếu cháu không dẫn anh Mậu Đức đi gặp Tiểu Triết như đã nói, Tiểu Triết nhất định sẽ vô cùng buồn, thân thể nó bây giờ còn chưa hoàn toàn bình phục, trái tim của nó còn không thể chấp nhận quá nhiều buồn đau, thất vọng. Cháu không muốn nghĩ đến chuyện đó!"

"Chuyện này" Vú Trương khó xử nhìn Yên Lam, "Tiểu Lam, chuyện này, bác...... bác e rằng không được phép quyết định chuyện này."

"Vú Trương, vậy thì cháu van xin bác có được hay không, sau khi trở về, cháu sẽ giải thích với Cận Thế Phong." Yên Lam khẩn cầu nhìn Vú Trương.

"Aiz, vậy, được rồi." Vú Trương thở dài nói, "Vậy Tiểu Lam cháu đi nhanh đi! Nhưng nhớ phải về sớm một chút đấy!" Vú Trương vội vàng căn dặn.

"Được, cháu biết rồi, cám ơn bác, Vú Trương." Yên Lam hào hứng nói.

"Yên Lam!" Nhìn căn phòng tĩnh lặng của Yên Lam, Cận Thế Phong nhịn không được phẫn nộ hét.

Vừa vừa vào Yên Lam bị tiếng giận dọa tới sợ người, ngẩng đầu, thấy Cận Thế Phong sắc mặt xanh xám ngồi ở trên giường, nhìn nàng, hai mắt lóe lên ngọn lửa căm phẫn.

Yên Lam tuy rằng bị hoảng sợ, nhưng vẫn thản nhiên hỏi, "Anh có chuyện gì sao?"

Cận Thế Phong đi đến trước mặt Yên Lam, túm tay nàng, hung tợn nói, "Có chuyện gì!? Tôi đã nói rồi không cho em đi ra ngoài gặp Vương Mậu Đức, không phải sao!? Có để lời của tôi nói đặt ở trong lòng sao?"

Giọng nói hổn hển, Cận Thế Phong lại tiếp lời, "Sao chứ? Em còn biết trở về! Không thể tưởng được em một chút cũng không để lời của tôi nói bỏ vào mắt! Em thách thức quyền uy củy tôi, nói xem, tôi nên trừng phạt em thế nào mới phải!?" Lúc này Cận Thế Phong giống như một ma vương tàn ác, cả người phát ra khí chất làm người ta run rẩy.

Yên Lam bị hoảng sợ, cô theo phản xạ run run một chút, thuận thế liền lui về phía sau trốn đi, ai ngờ việc vô ý này làm cho Cận Thế Phong xem ra càng tức giận hơn.

Thấy Yên Lam lùi về phía sau trốn, Cận Thế Phong càng tức giận, "Như thế nào, sao lại trốn tránh tôi? Còn muốn đi tìm anh Mậu Đức sao?" Hắn châm chọc nói.

Yên Lam bình tĩnh mắt nhìn thẳng, "Em đã đồng ý với Tiểu Triết, nó muốn gặp Anh Mậu Đức, em không thể thất hứa. Dù sao, em cũng không phải một mình cùng Anh Mậu Đức đi ra ngoài, giữa bọn em không có chuyện gì, vì sao anh lại tức giận như vậy? Anh biết anh Mậu Đức sao? Các anh lúc trước có thù cũ sao?"

Yên Lam dừng một chút, tiếp tục nói, "Anh không thể bá đạo như vậy, em cũng có tự do của mình, em cũng có thể gặp người khác, anh dùng lý trí suy nghĩ một chút xem."

Cận Thế Phong âm u mở miệng, "Như vậy, em đang ám chỉ tôi là một người không có lý trí sao?"

Cận Thế Phong nổi nóng nói, Yên Lam không khỏi có chút sợ hãi rụt bả vai lại, nhưng vẫn là không sợ chết mở miệng nói, "Ạnh hiện tại quả thật không giống một người có lý trí! Anh có thể nói cho em biết vì sao? Anh vì sao đối với anh Mậu Đức có lòng căm thù lớn như vậy?

Các người đã biết nhau từ trước sao?"

"Việc này, em không cần phải biết...." Cận Thế Phong nói.

"Vì sao? Anh vì sao cái gì cũng không nói cho em biết? Anh chẳng lẽ lâu như vậy không tin tưởng em sao? Em là một người không thể chia xẻ sao?" Yên Lam nói.

"Không phải, em không cần biết gì cả." Cận Thế Phong vẫn gắt gao không nói.

"Được rồi, mời anh đi ra ngoài, hiện tại em không muốn nhìn thấy anh!" Yên Lam hít sâu một hơi, miễn cưỡng nén bi ai nói. Thật không ngờ thời gian dài như vậy, hắn đối với nàng vẫn không mở rộng lòng mình, Yên Lam có chút đau thương nghĩ.

"Em nói gì?" Cận Thế Phong không dám tin lời hắn vừa nghe được, hắn nhíu mày lại, "Em nói lại lần nữa xem?"

"Tôi nói, xin – mời – anh – đi – ra, tôi – hiện tại – không – muốn – nhìn – thấy – anh!" Yên Lam nhìn Cận Thế Phong, từng chữ một nói ra lời.

"Em, đáng chết, tôi dựa vào cái gì phải nghe em!!?"

"Bởi vì đây là phòng của tôi."

"Phải không?" Cận Thế Phong giận dữ cười, "Em nói không có sai, đây là phòng của em nhưng em hình như quên một việc, ngay cả người của em đều là của tôi, còn có phòng của em sao?" Cận Thế Phong lúc này hoàn toàn mất đi lý trí, lòng tràn đầy lửa giận không chỗ phát tiết, lời nói không thương tiếc.

"Tôi không phải người của anh, tôi thuộc về chính mình." Yên Lam nói.

"Em không phải người của tôi sao?! Tôi mua em, hiện tại kỳ hạn một năm còn chưa qua, em chính là người của tôi, tôi hiện tại muốn làm gì là có thể làm nấy! Em không thể ra lệnh cho tôi, em chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng tôi!" Nói xong, Cận Thế Phong buông Yên Lam ra, đi tới cửa, đem cửa phòng khóa lại.

"Anh muốn làm gì?" Yên Lam hoảng sợ hỏi.

"Em nói gì? Người phụ nữ của tôi......" Cận Thế Phong giọng nói lộ ra cơn cuồng phong tĩnh mịch.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)