Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 38

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 38
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hắn tiếp tục nói, đúng lúc này, chú ý đến mí mắt đang giật giật của Yên Lam, thế nhưng nàng vẫn không hề mở mắt. Cận Thế Phong nhàn nhạt nở nụ cười, thì ra Lam Lam đã tỉnh, là bởi vì muốn tiếp tục nghe hắn nói những lời đó, vì vậy mới tiếp tục giả vờ mê man sao?

Cận Thế Phong cười cười, tiếp tục nắm tay Yên Lam, nói, "Khi anh biết em đang ở trong thang máy, anh rất lo lắng, cũng rất hối hận, hối hận chưa từng nói với em sớm một chút, cũng hối hận sẽ không có cơ hội nói ra câu nói kia với em nữa."

"Thực ra, anh không hề giống với vẻ ngoài hào nhoáng, anh cũng có một phương diện không muốn người khác biết, anh không hề kiên cường như mọi người tưởng, anh cũng chỉ là một con người bình thường, anh cũng lo sợ, anh sợ sẽ mất đi em. Lúc anh hiểu rõ em quan trọng biết bao trong lòng anh, anh lại lo sợ nếu như em biết anh cũng xem trọng em, có phải em sẽ không đối xử tốt với anh như vậy nữa, anh sợ em rời bỏ anh, lo sợ trong mắt em không chỉ có mình anh, lo sợ em sẽ phản bội anh như cô ấy, anh thậm chí còn lo sợ em sẽ thích người đàn ông khác. Chính vì nỗi sợ hãi và hoảng hốt tồn tại trong tiềm thức đã chi phối anh, không cho phép anh nói với em, kỳ thực, anh thích em."

"Sau khi bị phản bội tổn thương một lần, anh đã không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Anh cho rằng không đánh đổi, không yêu, sẽ không lại tổn thương lần nữa. Vì vậy anh luôn sợ phải trả giá, chỉ tham lam muốn đoạt lấy tình yêu em dành cho anh, cũng không dám đáp trả... Kỳ thực, Lam Lam, anh rất quan tâm đến em. Anh luôn muốn ở cùng em, giờ đây nói ra những lời này vẫn chưa muộn chứ, Lam Lam?"

Yên lam nhắm chặt mắt lại, lắng nghe những lời Cận Thế Phong nói, trong lòng cảm động đến chết đi được, vẫn cứ không thể lộ ra chút biểu cảm nào trên mặt.

Đây là những lời nói thật lòng của hắn sao? Là thật vậy chăng? Yên lam không dám mở mắt chứng thực, nàng sợ một khi mở mắt lại phát hiện đây là một giấc mộng, vì vậy nàng thà nhắm chặt mắt lại, làm một con rùa rụt cổ, một cử động cũng không dám.

Trong lúc Yên Lam còn đang miên man suy nghĩ, cảm giác được một vật gì đó ấm áp mềm mại gì đó áp lên gò má mình, nàng đột nhiên mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Cận Thế Phong hiển hiện trước mắt mình, chóp mũi kề nhau, có thể nghe rõ cả tiếng hô hấp.

"Bé ngốc, kỳ thực em đã sớm tỉnh lại, phải không?" Cận Thế Phong nở nụ cười gian xảo, nhìn vào đôi mắt trong veo của Yên Lam, không buông tha bất kỳ một biểu cảm nào trong đó.

"Anh cũng biết rồi à!" Yên Lam chau cái miệng nhỏ nhắn lên, gương mặt tươi cười đỏ bừng xấu hổ.

Cận Thế Phong cười không nói gì, nhưng trong lòng chất chứa một niềm hạnh phúc lan tràn thật sự trước nay chưa từng có!

"Thế Phong, em rất thích anh, anh có biết hay không, vừa nãy, em nghe thấy những lời anh nói với em, trong lòng thực sự rất vui mừng, tưởng như hạnh phúc đến chết đi được." Yên Lam đột nhiên nhào tới trước mặt Cận Thế Phong, vòng tay ôm lấy hắn, hạnh phúc nói.

"Vậy Lam Lam, hiện tại nếu thân thể của em đã không sao nữa, anh có thể đòi quà Valentine của anh hay không đây!" Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam, chìa tay về phía Yên Lam vòi vĩnh.

"A?" Yên lam nhất thời có chút không hiểu rõ tình hình, ngờ nghệch nhìn Cận Thế Phong.

"Em còn giả ngốc à!" Cận Thế Phong tỏ vẻ hết chịu nổi, "Không phải em nói có niềm vui bất ngờ dành cho anh sao? Lại còn nói muốn tặng quà cho anh."

"A!" Yên Lam sực nhớ ra, "Nhưng mà, lúc trong thang máy, đồ đạc rơi ra ngoài, em chưa kịp nhặt lại. Vậy nên..." Nàng không hề nói thêm gì nữa.

"Vậy ý em là, không có quà tặng nữa, đúng không?" Cận Thế Phong làm nũng nhìn Yên Lam, "Như vậy không được, anh muốn em tặng cho anh một món quà khác."

"Vậy anh muốn cái gì hử?" Yên lam quả nhiên mắc mưu, hỏi.

"Đương nhiên là... Một nụ hôn." Nói xong, Cận Thế Phong liền cúi người hôn lên môi Yên Lam, ôn nhu triền miên, thật lâu mới buông nàng ra.

Yên lam tựa trong lòng Cận Thế Phong, thở hồng hộc.

"Được rồi, lần này đến lượt anh tặng quà cho em." Cận Thế Phong hài lòng nói.

"Thật sao, em cũng có quà, là cái gì, là cái gì?! Em muốn xem, mau đưa cho em!" Yên Lam hào hứng nói.

Sau khi nhìn thấy thứ Cận Thế Phong đưa ra, Yên Lam ngây ngẩn cả người, đó là sợi dây chuyền nàng để lại ban công lần trước."Em chưa từng nghĩ anh vẫn còn giữ nó." Yên Lam lặng lẽ nói.

"Đó là điều đương nhiên, đây chính là món quà anh tặng cho em, sau khi đeo vào cho em lần này, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép tháo xuống nữa." Cận Thế Phong bá đạo nói, sau đó giúp Yên Lam đeo dây chuyền lại vào cổ.

"Uhm, em nhất định sẽ không tháo xuống nữa." Yên Lam hứa.

"Được rồi. Bé cưng đâu?" Yên Lam dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hỏi.

"Bé cưng?" Cận Thế Phong nhíu mày.

"Chính là cô bé bị mắc kẹt cùng em trong thang máy đó!" Thấy vẻ mặt hoang mang của Cận Thế Phong, Yên Lam giải thích.

"Anh không biết."

"Gì chứ? Anh không biết!" Yên Lam nhất thời cao giọng, "Không phải anh cứu con bé lên trước rồi sao?"

"Đúng vậy! Nhưng sau khi em té xỉu, anh liền bế em về nhà, cô bé kia, hẳn là đã được mẹ của con bé đưa về nhà rồi thì phải!" Cận Thế Phong giải thích.

"Thì ra là như vậy à! Thật muốn gặp lại con bé lần nữa mà! Một cô bé rất dễ thương." Yên Lam cảm khái nói.

"Tiểu Lam tiểu thư, cô tỉnh lại rồi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng mừng rỡ của bác Trương.

"Vâng, bác Trương, cháu không sao nữa rồi, thật ngại mà! Hại bác phải lo lắng rồi." Yên Lam áy náy nói.

"Không sao cả, chỉ cần cháu bình an là tốt rồi." Bác Trương lại nói tiếp, "Bác đã làm xong bữa trưa rồi, xuống ăn một chút đi, Tiểu Lam tiểu thư, sáng nay, thiếu gia chính là vì chăm sóc cho cô nên cũng chưa ăn gì."

Nghe bác Trương nói xong, Yên Lam quay đầu lại, nhìn thấy Cận Thế Phong đang thâm tình nhìn mình chăm chú, nhìn vào đôi mắt thâm tình đó, nàng không khỏi ngây ngẩn.

*****

Cuộc sống theo đó khôi phục lại sự tĩnh lặng, thong thả trôi đi.

Hôm nay, sớm hoàn thành công việc, Yên Lam đột nhiên hào hứng đề nghị đến công viên dưới tầng trệt của công ty ngắm cảnh, tiện thể nghỉ ngơi một chút, thả lỏng tinh thần đã liên tục căng thẳng suốt một thời gian dài một chút. Dưới tầng trệt công ty, phía bên phải có trồng một hoa viên không lớn cũng không nhỏ nhưng rất tinh tế. Bên trong trồng các loại hoa cỏ theo mùa, dù thực sự trong ngày mùa đông giá rét, bạn cũng có thể nhìn ngắm những đóa hoa mai xinh đẹp đang nở rộ.

Đột nhiên, xa xa vang lên tiếng cãi vã, phá vỡ nguyện vọng muốn yên tĩnh một chút của Yên Lam. Nàng ngước mắt nhìn lên, phát hiện nơi phát ra tiếng ầm ĩ là cửa hông phía bên phải của công ty. Tập đoàn Khải Thành không chỉ có một cửa lớn, ở hai bên trái phải còn có hai cánh cửa hông, đều có bảo vệ canh gác 24/24.

Yên Lam đến gần xem thử, thì ra là một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi đang cùng bảo vệ lải nhải tranh luận điều gì đó. Từ cách ăn mặc có thể thấy được đời sống của ông cụ này cũng không tốt cho lắm, bên dưới thân ông mặc một chiếc quần đã bạc thếch, bên trên là một chiếc áo dài trắng, vốn là một ông cụ nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng bởi vì trên lưng vác một chiếc túi da rắn vừa to vừa nặng, ép phần lưng hơi oằn xuống, vì vậy làm giảm đi phong cách tổng thể, thoạt nhìn càng thêm giống một ông lão từ thôn quê lên thành thị.

"Cụ ơi, rốt cuộc cụ muốn vào trong làm gì chứ!" Bảo vệ cửa bất đắc dĩ nói, nhìn cách ăn mặc của ông cụ không giống với những khách hàng có việc lui tới với công ty, cũng không giống muốn đến tìm người."Cháu đã nói qua với cụ, cụ muốn tìm ai? Nói cho cháu biết bộ phận, tên họ, chức vụ của người đó, cháu giúp cụ liên hệ."

"Không cần phiền đến cậu đâu, tôi chỉ là muốn vào xem, sau đó sẽ tìm người quen." Ông cụ nôn nóng, nói.

"Xin lỗi, tập đoàn chúng cháu không mở cửa cho công chúng, nếu như cụ muốn tham quan, xin vui lòng đến viện bảo tàng tham quan." Người bảo vệ tận chức tận trách nói.

"Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi không phải đã nói tôi muốn tìm người rồi sao! Nếu tôi biết cô ấy ở bộ phận nào tôi còn có thể không nói với với cậu sao! Tôi cũng không phải loại người ăn không ngồi rồi, chuyên môn đến đây tìm cậu gây sự!" Bị ngăn cản, ông cụ cuối cùng cũng gắt lên.

Yên Lam đứng bên cạnh nhìn ông lão này, đột nhiên cảm thấy rất thân thiết, liền bước đến.

"Hai vị đại ca, làm phiền các anh, ông cụ này là người thân của tôi, tôi là Yên Lam, thư ký của tổng tài, để ông ta vào đi!"

Thấy Yên Lam, hai người bảo vệ lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, ai mà không nhận ra thư ký Yên chứ! Đó chính là người tâm phúc bên cạnh tổng tài, không những dáng vẻ xinh đẹp, hơn nữa cách đối đãi với những người khác cũng đặc biệt ôn nhu. -

Hai người bảo vệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải do thư ký Yên ra mặt, không biết còn phải cùng ông cụ này tranh cãi tới khi nào nữa!"Được rồi, nếu là người thân của thư ký Yên, vậy mời vào đi!" Lại tiện tay trỏ trỏ vào chiếc túi da rắn trên người ông cụ, "Cụ có muốn gửi túi ở đây trước hay không, đợi lát nữa đi ra sẽ lấy lại?"

"Không muốn, " ông cụ lập tức phản đối ý tốt của bảo vệ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yên Lam, thì ra cô ta là Yên Lam, cô gái khiến cho cháu trai của ông mất hồn mất vía. Khoảng thời gian trước, ông phát hiện cháu nội của mình bất thường, sau đó, ông phát hiện cháu nội mình thường một mình len lén nhìn vào một tờ giấy, vì vậy, nhân lúc thằng bé đi vắng, ông liền tò mò lấy tờ giấy đó ra xem thử, thì ra tờ giấy đó là do một cô gái tên Yên Lam viết cho nó, sau đó ông kêu người lén lút tra xét lai lịch của cô gái đó và quá trình quen biết với cháu mình. Vì vậy, ông hiện tại đang chuẩn bị tự mình đến gặp cô gái đó.

Sau khi nghe ông cụ nói không muốn, hai người bảo vệ khách khí chào Yên Lam một lần nữa rồi trở lại phòng trực ban, hai người vừa đi vừa bàn luận, "Thì ra ông cụ đó thực sự là người quen của thư ký Yên nha! Chả trách, bọn họ trông thật quá giống nhau mà!"

Hai người bọn họ trông rất giống nhau sao? Nghe bảo vệ nói, Yên Lam và ông cụ cùng quay đầu lại, nhìn đối phương, đúng là có điểm giống nhau! Nhìn rồi lại nhìn, giữa hai người bỗng nhiên đều có chút cảm giác thân thiết không sao nói rõ được, có vẻ như gặp lại người thân đã lâu không gặp.

Yên Lam dẫn ông lão đến phòng tiếp khách của công ty, trao ly nước cho ông cụ rồi hỏi, "Cụ ơi, cụ ngồi đây nghỉ ngơi một chút đi. Cụ muốn vào "Khải Phong" có việc gì sao? Cháu có thể giúp cụ, nếu cụ muốn tìm người, cháu cũng có thể giúp cụ tìm ra. Nếu cụ không muốn bị người khác phát hiện, cháu cũng có thể đưa cụ đi nhìn trộm." Yên Lam nói, chớp mắt vài cái, lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Ông cụ nghe Yên Lam nói xong, bật cười ha ha, cô bé này thật thú vị, chẳng trách đứa cháu lạnh lùng như băng kia cũng lại nảy sinh tình ý với con bé, ngay cả chính mình cũng bị cô bé thu hút. Cũng không biết cô bé này có gia đình hay chưa, bằng không mang về làm cháu dâu của mình quả thực là một lựa chọn không tồi nha!

Ông cụ đi tới đi lui ngắm nghía Yên Lam hồi lâu, đến khi nàng sắp không kiên nhẫn được nữa thì đột nhiên hiếu kỳ hỏi, "Cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai chưa? Có muốn ông giới thiệu cho cháu một người hay không đây!"

Nghe ông cụ nói xong, Yên Lam vừa cười vừa nói, "Vậy không cần cụ bận tâm rồi, cháu là hoa đã có chủ." Nghĩ đến Cận Thế Phong, Yên Lam lại để lộ ra vẻ mặt hạnh phúc!

"Cái gì? Cháu đã có người yêu à?" Ông cụ thất vọng nhìn Yên Lam lúc này hãy còn chìm đắm trong hạnh phúc của riêng mình, lẩm bẩm nói, "Xem ra thằng cháu bạo tàn của mình không có phúc khí này, một cô bé tốt như vậy mà đã bị người khác xí trước rồi."

"Gì cơ ạ? Cụ nói gì cơ? Cháu không nghe rõ, cụ có thể nói lại lần nữa không ạ?" Yên lam không hề nghe thấy ông cụ nói gì.

"Không có gì, " ông cụ rất quả quyết chuyển chủ đề, "Cô bé à! Nghe nói hiện tại tập đoàn "Khải Phong" bọn cháu đang thu hút đầu tư, vì vậy ta muốn đầu tư cho bọn cháu."

Cái gì? Muốn đầu tư? Yên Lam nghe ông cụ nói đến đấy thì sửng hết cả người, chỉ là, ông cụ này có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để đầu tư cho "Khải Phong" sao?

*****

Cái gì? Muốn đầu tư? Yên Lam nghe ông cụ nói đến đấy thì sững hết cả người, chỉ là, ông cụ này có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để đầu tư cho "Khải Phong" sao?

"Ông ơi, ông muốn đầu tư?" Yên Lam giật mình nói.

"Thế nào? Cháu cũng là loại người hợm hĩnh khinh thường người khác? Cho rằng ông không có nhiều tiền như vậy sao?" Ông cụ hờn giận nói.

"Không không không, không phải vậy, " Yên Lam vội vàng giải thích, "Ông biết mà, cháu không hề có ý đó, ý cháu là, cháu, quên đi, vậy để cháu giới thiệu tổng tài chúng cháu làm quen với ông."

"Ông không muốn người khác, ông chỉ muốn cháu, ông muốn cháu làm người quản lý vốn đầu tư của ông, những chuyện liên quan đến vốn đầu tư, phải do cháu toàn quyền xử lý!"

Ông lão rất quả quyết nói lời cự tuyệt, toát ra một loại cảm giác rất uy quyền, như thể ông là vua của thế giới, người khác phải phục tùng theo ông.

Thấy ông cụ khăng khăng như vậy, Yên Lam cũng không nói gì thêm, dù sao việc đầu tư cũng tốt cho công ty, chỉ là, ông cụ này muốn đầu tư bao nhiêu??? Nếu quá ít vậy chẳng phải là thư ký của tổng tài nàng đây muốn làm trò cười sao? Đường đường là thư ký của tổng tài, thu hút vốn đầu tư bên ngoài, nhưng con số lại ít đến thảm thương, như vậy e rằng sẽ trở thành một trò cười lớn trong giới kinh doanh tài chính.

Nhưng ngắm tới ngắm lui ông cụ một chút, nàng vẫn giữ nguyên nụ cười, đáp lời, "Được, chỉ có điều, thưa ông, cháu không dám cam đoan cháu có thể làm người quản lý vốn đầu tư của ông, nhưng cháu sẽ cố gắng! Vậy, bây giờ ông có muốn đến ngân hàng xác nhận vốn đầu tư hay không?" Yên Lam hỏi.

"Không cần đến ngân hàng, ông đã mang tiền đến." Ông cụ điềm nhiên như không mở chiếc túi da rắn ra, từng cọc từng cọc giấy bạc xanh xanh đỏ đỏ trong túi đều nhanh chóng đổ ập ra ngoài.

Yên Lam sững hết cả người, cả đời nàng cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy.

Nghe ông cụ nói, trong túi đại khái có khoảng một trăm triệu dollar. Trời ạ! Ông cụ này đem một trăm triệu dollar đựng trong túi da rắn rồi chạy đến đây, có tiền cũng không thể dùng cách chứ! Quá thái quá rồi!

"Cô bé, ông đúng thực là người đã nói là làm, đã để cháu làm người quản lý đầu tư của ông, vậy nhất định phải là cháu, tiền ông mang đến rồi, cháu cũng đã nhìn thấy, nếu khiến ông không hài lòng, ông sẽ trực tiếp vác tiền mang đi!"

"Việc này, việc này không phải cháu có thể quyết định được..." Yên Lam vẫn chưa nói dứt lời đã bị một hồi chuông điện thoại ngắt lời. Ông cụ nhận điện thoại, nói rằng, "Con không cần tới tìm ông, ông đã đến "Khải Phong", ông đã tìm được người quản lý đầu tư cho ông rồi, không cần con lo." Sau khi nói qua loa mấy lời xong, ông liền gập điện thoại di động lại.

"Thế nào, cô bé, cháu suy nghĩ xong chưa hả! Rốt cuộc có muốn làm người quản lý đầu tư của ông không?" Ông cụ quay đầu lại hỏi Yên Lam.

"Thưa ông, cháu chỉ có thể nói là cố gắng hết sức..." Chưa đợi Yên Lam nói dứt lời, đã bị một hồi chuông điện thoại ngắt lời."Thật ngại mà! Ông ơi, cháu nhận điện thoại trước đã."

"Alô, là em đây, có chuyện gì không?"

Tiếng nói của Kỷ Tồn Viễn vang lên, "Tiểu Lam, hiện giờ em đang ở đâu? Tổng tài nổi giận rồi, em mau mau tới đây một chút!"

"Hả? Vì sao? Xảy ra chuyện gì?"

"Cũng là chuyện thu hút vốn đầu tư đó mà! Tập đoàn Sở Thị là một khách hàng lớn chúng ta đang cố hết sức tranh thủ gần đây, vốn dĩ có hẹn hôm nay đến bàn bạc, nhưng bọn họ lại nói đích thân tổng tài đã tự mình đến công ty chúng ta, đồng thời đã tự mình tìm được quản lý đầu tư, nhưng những nhân viên cấp dưới lại không ai hay biết! Vì vậy, tổng tài rất tức giận, ra lệnh muốn chúng ta ngay lập tức tìm ra người đó, nếu như xảy ra chuyện gì, không phải là trò đùa đâu! " Kỷ Tồn Viễn thảo luận với ngữ khí nghiêm túc trong điện thoại, "Trước tiên đừng nói nữa, em hãy cứ mau mau quay lại đi!"

Cúp điện thoại, Yên Lam quay lại nhìn ông cụ không thể tin được, "Chuyện này, trò đùa ông bày ra cũng quá lớn đó!" Nàng không khỏi nghĩ đến chuyện hôm nay mình gặp được vận may gì, mà lại đụng phải một khách hàng lớn như vậy!!

"Không có gì đáng ngại đâu, cô bé, cháu chỉ cần yên tâm làm người quản lý đầu tư của ông là được rồi. Bảo những kẻ tị khổng trường tại đầu đính thượng đó cút hết đi cho ông, nhìn thấy bọn họ ông lại phiền lòng!" Ông cụ lẩm bẩm làu bàu xóc chiếc túi da rắn lên vai, đi đến trước mặt Yên Lam, có chút lấy lòng nói, "Cô bé, chúng ta phải đi thôi? Đi gặp tổng tài của các cháu, thuận tiện bàn bạc chuyện ta đầu tư. Còn nữa, cháu xem chúng ta có duyên phận như vậy, cháu cứ xem ông như ông nội đi, uhm, cứ quyết định vậy nha! Ông là ông nội của cháu, cháu xem như là cháu gái nuôi của ông!" Không cho Yên Lam thời gian cự tuyệt, ông cụ liền tự ý đưa ra quyết định này.

"Ông nội?" Yên Lam có chút dở khóc dở cười, nhanh như vậy mình lại có một ông nội?

"Uhm, cháu gái ngoan." Ông cụ vui tươi hớn hở đáp."Chúng ta nên đi nhanh thôi, bằng không, lát nữa tập đoàn của các cháu có lẽ sẽ rối tung lên thành một đống hỗn loạn." Ông căn bản không hề nghe thấy trong lời nói đó của Yên Lam hàm chứa ý cười khổ, kéo Yên Lam ra ngoài. Không có biện pháp, Yên Lam không thể làm gì khác hơn là để ông lão dắt về phía văn phòng tổng tài.

Vừa bước vào văn phòng tồng tài, Yên Lam liền cảm thấy có một ánh mắt sắc bén bắn đến trên người nàng, mang theo sự tra xét. Nàng quay đầu về phía sau, chỉ thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn, ánh mắt lãnh khốc, diện mạo hình như rất quen mặt.

Trong lúc nàng đang bối rối, người đàn ông đó đã hổn hển quát lên với ông cụ, "Ba, rốt cuộc ba làm sao hả! Sao ba có thể làm càn như vậy chứ?!"

"Ta cam tâm tình nguyện, mày quản ta à, tiểu tử thối!" Ông cụ phía sau Yên Lam lập tức cãi lại, "Mày đến đây làm gì, ta tìm thấy một cô cháu gái tốt, có nó ở cùng một chỗ với ta là được, mày không cần phải xen vào."

Trong nháy mắt, ánh mắt lộ ra tia hung tợn, nhưng ngay lập tức dừng lại, nhìn về người con gái phía sau ông lão, hắn nhất thời phát ra một ánh nhìn hoang mang, bọn họ sao lại quen biết nhau?

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)