Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 37

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 37
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dọc theo đường đi, Cận Thế Phong phóng xe đi rất nhanh, liên tục vượt mấy cái đèn đỏ, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không chú ý tới những điều đó... Nhất định là Lam Lam đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không, nàng nhất định sẽ gọi điện lại cho hắn. Coi như là điện thoại công cộng, nàng cũng sẽ gọi tới. Bởi vì nàng biết, mình sẽ lo lắng. Thế nhưng, bây giờ lại... Cận Thế Phong không dám nghĩ tiếp nữa.

Hắn có một loại cảm giác, nếu như hắn không đuổi theo, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Lam Lam.

Hắn cảm giác được hơi thở của nàng, dáng vẻ tươi cười của nàng cũng càng xa rời mình, trong lòng rối rắm khiến cho hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

Ô tô phóng như bay ở trên đường, tựa như mọi thứ xung quanh đã không còn tồn tại nữa, hắn một lòng chỉ muốn chạy tới chỗ Yên Lam, bởi vì Lam Lam cần hắn.

Chiếc xe cứu hỏa đỗ trước cửa khách sạn "Duyệt Khải" như kim châm xuyên qua kính mắt Cận Thế Phong, hình ảnh những đội viên cứu hỏa đồng phục đỏ trực tiếp đập vào đôi mắt kinh hoảng của hắn cùng bác Trương.

"Thiếu gia, đây là..." Bác Trương lo lắng hỏi.

"Bác Trương, trước tiên đừng hoảng sợ, chúng ta vào xem sao, có lẽ Lam Lam không có chuyện gì đâu." Cận Thế Phong an ủi bác Trương, nhưng mà liền ngay cả chính hắn cũng không tin vào những lời mình nói.

Đi vào đại sảnh khách sạn, Cận Thế Phong trông thấy có một người đang chỉ huy, liền bước đến phía trước, hỏi, "Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, ở đây xảy ra chuyện gì?"

Người kia nhìn Cận Thế Phong một chút, nói, "Có một cái thang máy kẹt ở giữa tầng 19 và tầng 20, hiện giờ vẫn chưa xác định được có người trên thang máy hay không."

"Không phải trong khách sạn có video giám sát sao? Hẳn là có thể xem được tình hình trong thang máy chứ?" Cận Thế Phong tiếp tục hỏi.

"Bởi vì thang máy đột nhiên mắc kẹt, tất cả thiết bị truyền tin gián đoạn toàn bộ, bây giờ điện thoại cầu cứu trong thang máy cũng không gọi được, lại càng không cần nói đến video giám sát, nhưng nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang sửa chữa, hẳn là rất nhanh thì sẽ biết được tình huống bên trong." Đang nói, một nhân viên cứu hỏa dẫn hai người phụ nữ đi tới, "Đội trưởng, hai vị tiểu thư này biết đôi điều về tình hình."

"A, vậy tiểu thư, mời các cô nói một chút về những điều các cô biết về tình hình." Đội trưởng kia sau khi đã kết thúc cuộc trò chuyện cùng Cận Thế Phong, xoay người, hỏi hai người phụ nữ kia.

"Tôi nhìn thấy một người phụ nữ, dẫn một đứa bé đi vào thang máy, đáng nhẽ tôi cũng muốn đi vào, nhưng lại không kịp." Một người con gái trong đó nói.

Một người phụ nữ cùng một đứa bé, Cận Thế Phong thở phào, vậy hẳn không phải là Lam Lam.

Đang nói, bên kia lại có một nhân viên cứu hỏa đến báo cáo, nói, "Video giám sát bên ngoài thang máy đã sửa được rồi, có thể nhìn thấy người vào thang máy, nhưng mà đến bây giờ bên trong thang máy vẫn chưa sửa được."

Cận Thế Phong cùng đội trưởng kia cùng nhau đi tới phòng an ninh, nhìn video giám sát phát trên máy tính, bác Trương kinh hoảng nói, "Thiếu gia, là tiểu thư Tiểu Lam, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?"

Cận Thế Phong miễn cưỡng nói, "Bác Trương, không nên gấp gáp, nói không chừng Lam Lam đã ra khỏi thang máy rồi." Là an ủi bác Trương, cũng là an ủi chính hắn.

Nhưng mà chút hy vọng nhỏ nhoi có vẻ không có sức an ủi bản thân này của Cận Thế Phong rất nhanh đã bị phá vỡ.

"Chưa, bọn họ chưa đi ra." Một người phụ nữ khác nói."Tôi chờ thang máy đi lên ở tầng 20, trước khi nó bị kẹt lại, đều chưa từng dừng lại."

Một cơn choáng váng mạnh mẽ ập vào Cận Thế Phong, hiện tại, hắn đã không còn đủ sức lực an ủi bác Trương bên cạnh nữa, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Chậm rãi, Cận Thế Phong xoay người, nhìn đội trưởng phòng cháy chữa cháy ở bên cạnh, nói, "Xin anh nhất định phải nghĩ biện pháp đưa họ ra ngoài, người đang bị mắc kẹt ở bên trong là người yêu của tôi."

Đội trưởng phòng cháy chữa chữa cháy kinh ngạc nhìn Cận Thế Phong, ánh nhìn cầu xin trong mắt của Cận Thế Phong khiến tim anh ta không khỏi run lên, anh ta chậm rãi gật đầu, "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Dựa vào cửa thang máy tầng 20, ánh mắt Cận Thế Phong rất mơ màng, Lam Lam đang ở bên trong, cách mình gần như thế, nhưng phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quật cường đó của nàng, hắn từng nói thích nàng cách đây không lâu, từng nói sẽ không để nàng chịu chút thương tổn nào, vậy mà...

Cận Thế Phong dựa vào cửa thang máy, trong người không có một chút hơi sức nào.

Lam Lam, không phải em nói em thích anh, mãi mãi không rời xa anh sao? Hiện tại anh đang ở đây mà! Em ra đi, em ra đây đi có được hay không? Cận Thế Phong kích động đập vào cánh cửa thang máy đóng chặt một cái, phát ra một tiếng vang thình thịch bị bóp nghẹt, tựa như quất vào trong lòng hắn, bàn tay vô lực lại rơi xuống, anh rất vô dụng, hiện tại em ở ngay bên cạnh anh, nhưng anh lại không thể nào cứu em ra...

Bên trong thang máy, có hai thân ảnh cô đơn, một lớn một nhỏ, cùng dựa sát vào nhau.

"Cô ơi, chúng ta vẫn có thể ra ngoài chứ? Cháu sợ..." Cô bé kia dựa sát vào bên cạnh Yên Lam thầm thì nói.

"Sẽ chứ, sau khi người ta phát hiện chúng ta bị nhốt ở trong thang máy, nhất định sẽ tìm người đến cứu, vì vậy, chúng ta chỉ cần chờ ở đây đợi cứu viện là được rồi." Yên Lam nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, dỗ dành ở bên tai nó, nói."Nói cho cô, cháu tên là gì, có được hay không?" Để thu hút lực chú ý của cô bé, Yên Lam ôn nhu hỏi.

"Cháu, cháu là Bảo Bảo, papa nói cháu là bảo bối của nhà chúng cháu." Cô bé kiêu ngạo đáp, lập tức đánh một cái ngáp.

Yên Lam thương yêu luyến tiếc nhìn cô bé một cái, "Bảo Bảo, cháu mệt thì dựa vào người cô ngủ một lát đi, chờ đến khi có người tới cứu chúng ta, cô sẽ đánh thức cháu."

"Không, cháu muốn thức cùng cô, nếu không, cô sẽ rất cô đơn." Bảo Bảo bướng bỉnh nói.

Yên Lam cười cười, "Bảo Bảo thật hiểu chuyện."

Đúng lúc này, một tiếng vang "Thình thịch" bị bóp nghẹt truyền đến, Yên Lam nhíu mày, không biết đã có người phát hiện ra mình bị nhốt bên trong thang máy hay chưa? :

Dươi ánh sáng ảm đạm trong thang máy, hai bóng dáng một lớn một nhỏ, cùng dựa sát vào nhau, cuộn mình ở một góc trong thang máy, họ không nói thêm gì nữa, có lẽ đều là đang chờ đợi cứu viện đến.

*****

"Cận tiên sinh, " đội trưởng phòng cháy chữa cháy đi về phía Cận Thế Phong, hắn đứng lên, vẻ mặt chờ mong nhìn đội trưởng phòng cháy chữa cháy.

"Chúng tôi đã kiểm tra kỹ càng, " Cận Thế Phong chăm chú lắng nghe anh ta giải thích, "Thang máy bị kẹt ở giữa tầng 19 và tầng 20, hơn nữa dây cáp đã đứt mất một nửa, hiện tại thì chỉ còn lại chưa đến phân nửa dây cáp còn đang giữ lại buồng thang máy này, nếu như chưa đến phân nửa này cũng đứt gãy, thang máy liền..." Đội trưởng phòng cháy chữa cháy không nói tiếp nữa.

Cận Thế Phong có thể tưởng tượng ra những điều đội trưởng phòng cháy chữa cháy không nói tiếp nữa là gì, nếu như dây cáp đứt, như vậy thang máy sẽ rơi thẳng từ tầng 20 xuống đến tầng 1, hắn tuyệt đối không dám tưởng tượng tới chuyện như thế. Không! Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không!

"Vậy nên làm cái gì bây giờ? Làm thế nào mới có thể cứu họ ra, anh nói cho tôi biết?!" Cận Thế Phong lo lắng hỏi.

"Chúng tôi chuẩn bị đập mở cửa thang máy từ một tầng phía trên, sau đó thả dây thừng, đập mở nóc thang máy, rồi sẽ cứu những người từ bên trong ra." Đội trưởng phòng cháy chữa cháy giải thích kế hoạch cứu người của bọn họ.

"Để tôi đi." Cận Thế Phong nhìn anh ta với ánh mắt kiên định, nói.

"Không được, hành động cứu viện này có nguy hiểm, nếu như không cẩn thận, lại sẽ liên lụy anh cũng gặp nguy hiểm." Đội trưởng phòng cháy chữa cháy nghiêm túc từ chối, "Nhất định cần phải có những nhân viên chuyên nghiệp mới được, hơn nữa phải cẩn thận từng li từng tí, động tác không thể quá mạnh, bằng không thì ngay cả người nghĩ cách cứu viện cũng có thể gặp nguy hiểm." Anh ta giải thích, "Cận tiên sinh, anh phải tin tưởng chúng tôi."

"Không, để tôi đi." Cận Thế Phong vẫn kiên quyết nói, "Những điều anh nói tôi đều hiểu rõ, tôi sẽ cẩn thận, anh để tôi đi đi. Người yêu của tôi ở bên trong, tôi nhất định phải tự tay cứu cô ấy ra."

Nhìn ánh mắt kiên định của Cận Thế Phong, đội trưởng phòng cháy chữa cháy biết mình không ngăn cản hắn được, liền thở dài nói, "Được rồi, vậy để anh đi, nhưng mà, anh nhất định phải nghe theo sự chỉ huy của chúng tôi, không được phép tự ý hành động, biết không?"

Dây thừng được thả xuống dưới từng chút từng chút một, bác Trương vừa đứng ở trên vừa nóng lòng như lửa đốt, ông trời, người nhất định phải phù hộ tiểu thư Tiểu Lam bình an vô sự nha! Bằng không thiếu gia sẽ rất thương tâm.

Nhanh một chút nữa đi! Hiện tại Cận Thế Phong hận không thể lập tức liền rơi xuống bên cạnh Yên Lam, nếu như không cứu được Lam Lam, vậy hãy để bản thân mình ra đi cùng nàng đi! Cận Thế Phong thầm hạ quyết tâm trong lòng, hắn đã không thể xa rời Yên Lam thêm lần nào nữa, những ngày đó, thì sống cũng không bằng chết!

Cận Thế Phong theo chỉ thị mở nóc phía trên thang máy ra, lúc trông thấy Yên Lam vẫn còn nguyên vẹn ngồi trong thang máy, trái tim điên cuồng nhảy loạn của hắn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Đột nhiên nghe thấy tiếng vang, Yên Lam cùng Bảo Bảo cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trên, "Lam Lam, là anh."

Nghe thấy tiếng gọi lớn của Cận Thế Phong, Yên Lam không dám tin mở to hai mắt, là hắn, thật sự là hắn, ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của nàng, đã để hắn tới cứu nàng, nếu như không phải đang ở trong thang máy, bây giờ Yên Lam nhất định sẽ nhào như bay vào trong lòng Cận Thế Phong, suốt đời không bao giờ bước ra nữa!

"Thế Phong, anh đã đến rồi, em biết, anh sẽ đến, anh nhất định sẽ đến..." Yên Lam vẫn chưa nói dứt lời, đã không nói không nên lời nữa, nước mắt theo hai gò má chảy xuống.

"Lam Lam, đừng khóc, chúng ta không có nhiều thời gian, đến đây, đưa tay em cho anh, anh kéo em lên." Cận Thế Phong nói.

"Không, Thế Phong, anh cứu Bảo Bảo trước đi! Lát nữa hãy tới em, anh cứu con bé lên trước đi." Yên Lam cự tuyệt nói.

"Ai? Bảo Bảo? Con bé là ai?" Cận Thế Phong bây giờ mới nhìn thấy trong lòng Yên Lam có một cô bé, đang chớp đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn mình.

"Con bé? Là em tình cờ gặp được lúc nãy, con bé muốn đi tìm mẹ, cho nên em liền đưa con bé lên đây, đừng nói gì nữa, Thế Phong, anh mau mau cứu Bảo Bảo lên trước đi."

"Được, vậy em bế Bảo Bảo đưa cho anh trước, " Bởi vì sợ Cận Thế Phong nguy hiểm, vì vậy dây thừng cũng không có nối dài như vậy, Yên Lam nhất thiết phải bế Bảo Bảo lên, Cận Thế Phong mới đón tới được.

Yên Lam đáp lời Cận Thế Phong, bế Bảo Bảo lên, Cận Thế Phong đón lấy con bé, nói, "Lam Lam, chờ anh, anh nhất định sẽ xuống cứu em lần nữa."

"Cô, Bảo Bảo cũng sẽ ở phía trên chờ cô." Theo âm thanh non nớt xa dần của Bảo Bảo, trong thang máy lại khôi phục không gian tĩnh lặng.

Yên Lam nhìn nơi Cận Thế Phong từ từ mất hút, sự cảm động trong lòng không thể chỉ dùng vài ba lời để diễn đạt. Trong thang máy lại chỉ còn lại có mình nàng đơn độc một mình, sự vắng vẻ có chút lạnh lẽo.

Yên Lam hai tay siết chặt lấy vai, cố gắng giữ ấm, hồi tưởng lại những ngày trước, lần đầu tiên cùng Thế Phong gặp gỡ, đã bị khuôn mặt anh tuấn của hắn thu hút, rồi mình trở thành thư ký riêng của hắn, đến sau này lại làm tình nhân trên hợp đồng của hắn, bước đi trên con đường đó là biết bao hiểm trở, từng có hạnh phúc, cũng từng có khổ đau.

Toàn bộ ký ức tựa như thủy triều dũng mãnh tràn vào tâm trí Yên Lam, những giọt nước mắt, niềm vui sướng, hân hoan, hờn giận, đau thương, vui vẻ, tất cả đều sống động tươi mới hiện ra ở trước mắt như vậy, đã từng tưởng rằng sẽ lãng quên, thế nhưng trên thực tế, làm thế nào cũng không thể quên đi những điều đó! Nhớ tới sự ôn nhu của Thế Phong với nàng, trong tim Yên Lam liền trở nên ấm áp dễ chịu.

Lúc này, Cận Thế Phong vừa mới bế Bảo Bảo đưa trở lại trên lầu, khi đang chuẩn bị xuống cứu Yên Lam lần nữa, đột nhiên rầm một tiếng, dây cáp lại đứt mất một đoạn, toàn bộ thang máy đã trượt xuống hai tầng, bị kẹt lại ở tầng 17.

"Không, " Cận Thế Phong gào lên, nhìn thang máy trượt xuống dưới, trái tim hắn dường như cũng rơi xuống theo, không thể nào, Lam Lam từng nói, sẽ luôn luôn ở bên cạnh hắn, nàng không thể nào rời bỏ hắn trước, điều đó tuyệt đối không có khả năng!

Cận Thế Phong rướn đầu, hướng về phía trong buồng thang máy gọi lớn, "Lam Lam, em có thể nghe thấy anh gọi em không? Nghe thấy thì trả lời."

Phía dưới không có tiếng vọng lại, Cận Thế Phong vẫn đang chưa từ bỏ ý định gọi lớn, cuối cùng, bên dưới truyền đến tiếng trả lời của Yên Lam, nàng không sao cả, Cận Thế Phong không khỏi vui mừng nói thầm.

*****

Bên dưới không có hồi âm, Cận Thế Phong vẫn không từ bỏ ý định, rốt cuộc cũng truyền đến tiếng Yên Lam yếu ớt đáp lại, nàng không sao, Cận Thiếu Phong không khỏi thầm cảm thấy may mắn.

Vì thang máy rơi xuống, đầu Yên Lam đập mạnh vào vách, nhất thời có chút choáng váng.

Đúng lúc này, cô nghe được giọng nói của Cận Thế Phong từ phía trên gọi xuống: "Lam Lam, em ở đâu? Có nghe thấy anh nói không? Có bị làm sao không? Mau trả lời anh! Lam Lam!!"

Cô vội vàng đáp lại: "Em nghe được, Thế Phong, anh đừng lo lắng, em không sao."

Nghe được câu trả lời của Yên Lam, Cận Thế Phong quay đầu nhìn đội trưởng đội phòng cháy nói, " Anh thả tôi xuống", ngữ khí không phải thỉnh cầu mà là mệnh lệnh.

Đội trưởng khó xử nhìn hắn nói " Không được, quá nguy hiểm, thang máy đã không thể chịu nổi, không biết lúc nào sẽ rớt xuống, tôi xem anh hay là..."

Lời chưa nói xong đã bị Cận Thế Phong cắt đứt: "Tôi nói thả tôi xuống dưới, tôi có thể đem cô ấy trở về, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ cứu cô ấy lên! Cô ấy còn đang ở dưới chờ tôi, xin anh!". Ngữ khí mệnh lệnh hóa thành khẩn cầu, pha thêm một chút đau thương. Nhìn một người như vậy hiện tại lại vì một người con gái mà cầu xin người khác, hẳn là hắn thật sự rất yêu cô gái này.

"Anh, haiz, được rồi!" đội trưởng lắc đầu nói: "Vậy anh nhớ phải cẩn thận một chút".

Khi Cận Thế Phong thấy được Yên Lam lần nữa, nước mắt không kiềm chế được mà trài ra, cảm giác bị mất mát bỗng tìm lại được khiến hắn cảm thấy vui sướng, mạnh mẽ bao phủ lấy hắn.

"Lam Lam ngốc, em đang suy nghĩ gì chứ, còn không mau đứng lên!" giọng nói của Cận Thế Phong vang lên trên đỉnh đầu, Yên Lam ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen hơn của anh.

Nàng nở nụ cười, chậm rãi vươn tay hướng về Cận Thế Phong...

Vậy là tốt rồi, giống như một ác mộng, chính nàng bị nhốt trong một không gian lạnh như băng, không ai có thể cứu nàng ra, nàng muốn chạy nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra được. Cuối cùng cảm nhận được đúng là Thế Phong ôm lấy mình, trong lòng hắn, Yên Lam như tìm được một vị trí an toàn, liền ngất đi.

Lam Lam, m biết không? Anh chưa bao giờ sợ hãi như thế, nghĩ đến thiếu chút nữa mất em, trái tim tức thì đau đến tột đỉnh. Anh không biết anh cũng có khoảnh khắc bất lực đến như vậy. Khi biết em bị nhốt trong thang máy, đầu óc anh thoáng chốc trống rỗng, cũng không biết mình phải làm gì. Trong một giây anh cảm giác em sẽ rời bỏ anh, anh sợ, sợ phải mất em, sợ làm thế nào cũng không thể giữ được em...

Cận Thế Phong ngồi bên giường, nắm tay Yên Lam, nhẹ giọng nói.

Tình cảnh khi đó, vừa nghĩ đến đã khiến Cận Thế Phong run sợ, khi anh vừa đem Lam Lam từ trong thang máy ra, không đến một phút, thang máy mất đi chống đỡ rơi xuống phát ra tiếng nổ lớn.

Khi bọn họ thoát ra khỏi thang máy, mọi người cảm thấy họ thật may mắn mà vui mừng!

Chỉ có Cận Thế Phong sắc mặt trắng bệch, chỉ cần muộn một chút, Lam Lam sẽ...

Cúi xuống nhìn Yên Lam đang trong lòng mình, sắc mặt cũng trắng bệch, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, ."Không có chuyện gì, Lam Lam, anh đã đưa em ra, không có việc gì, không phải sợ." Cận Thế Phong ở bên tai Yên Lam nhẹ nhàng nói.

Yên Lam ngẩng đầu nhìn Cận Thế Phong một chút, thân thể mềm nhũn, liền hôn mê. Cận Thế Phong ôm Yên Lam, đi đến trước mặt đội trưởng đội cứu hỏa, phi thường thành khẩn nói: "Cảm ơn anh".

"Không cần, vốn là nhiệm vụ của chúng tôi!"

Cận Thế Phong nhìn đội trưởng gật đầu rồi ôm Yên Lam rời khỏi khách sạn.

"Thiếu gia, tiểu thư Tiểu Lam thế nào rồi? Cô ấy đã tình chưa?" Bác Trương đi vào hỏi, cắt đứt dòng hồi tưởng của Cận Thế Phong, anh quay đầu lại, nhìn bác Trương lắc đầu, "Cô ấy chưa tỉnh, bác sĩ nói Lam Lam bị kinh hãi rất lớn cho nên mới mê man bất tỉnh, không có việc gì nghiêm trọng đâu."

"Vậy thì tôi an tâm rồi." Bác Trương lo lắng nói: "Thiếu gia, cậu có muốn ăn chút gì không!

Cả ngày nay cậu chưa ăn gì rồi."

"Không cần, tôi không đói." Cận Thế Phong nói: "Bác Trương, bác cũng đi nghỉ đi, bác cũng mệt mỏi cả đêm rồi."

"Thiếu gia, cậu, haiz!" bác Trương thở dài bước ra khỏi phòng Cận Thế Phong vẫn cứ như vậy ngồi bên giường canh giữ Yên Lam, nắm tay nàng, siết thật chặt, dường như nếu hắn buông lỏng tay, Yên Lam sẽ biến mất!

Lam lam, anh yêu em, anh thực sự rất yêu em, yêu đến mức chính anh cũng không thể tin được. Vốn dĩ anh cho rằng, anh sẽ không bao giờ yêu ai lần nữa, thế nhưng ai biết được, hiện tại trái lại yêu càng thêm sâu sắc. khi anh biết được em còn trong thang máy thì trái tim anh thiếu chút nữa ngừng đập, anh còn chưa nói cho em biết rằng anh rất yêu em, em làm sao có thể rời bỏ anh? Anh không thể mất em, anh biết rằng, nếu như em rời bỏ anh, từ : nay về sau cuộc sống của anh sẽ không còn ánh mặt trời nữa!"

Hắn tiếp tục nói, đúng lúc chú ý đến mí mát Yên Lam khẽ giật giật, thế nhưng cô vẫn không mở mắt. Cận Thế Phong nhẹ nở nụ cười, vậy ra Lam Lam đã tinh, là bởi vì muốn nghe hắn nói, cho nên mới tiếp tục giả vờ ngủ phải không?

Hắn hiện tại đã hiểu rõ, không thể chỉ vì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Triệu Ngọc Vân là Triệu Ngọc Vân, Lam Lam là Lam Lam, hắn tin tưởng Lam Lam đúng là yêu hắn, cô sẽ không phản bội hắn. Y Lâm nói đúng, hắn không nên quá chấp nhất, sẽ chỉ làm cho hắn thống khổ, hắn hẳn là cần phải cố gắng tạo ra tương lai cho chính bản thân mình, khiến mình có một hạnh phúc mĩ mãn.

Một người khi mất đi mới biết được quý trọng, trong một giây, hắn thực sự cho rằng lam lam sẽ rời bỏ mình mà đi, đau đến tưởng như chết đi. Hắn còn chưa nói cho Lam Lam biết hắn có yêu nàng bao nhiêu, nàng làm sao có thể rời bỏ hắn! Cho nên, hắn hiện tại nhất định phải cho Lam Lam biết, mình yêu nàng nhiều như thế nào.

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)