Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch) - Chương 36

Hợp Đồng Tình Nhân (Tiểu Tịch)
Trọn bộ 81 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-81)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Ai nói vậy! Mình có làm mà! Thế nhưng, thật sự bức anh ấy nổi giận, kết quả là, anh ấy vẫn không hề nói ra câu nói đó! Anh ấy hẳn là thật sự không yêu mình. Có phải hay không?" Yên Lam đau đớn nói.

"Đương nhiên không phải, Lam Lam, cậu tốt như vậy, hắn sao có thể không thích cậu chứ, hắn nhất định là có nguyên nhân gì đó." Trần Mạt bên cạnh phân tích, nói.

Thật vậy sao? Hắn thật sự thích nàng sao? Yên Lam nở nụ cười khổ.

"Lam Lam, mình có chuyện phải đi trước, ông nội muốn mình lập tức về nhà." Trần Mạt vừa nhận điện thoại xong, nói "Lát nữa cậu cũng quay về sớm một chút đi!" Nói xong, Trần Mạt đi về phía cửa.

"Được, mình biết rồi, Mạt Mạt, cậu đi thong thả một chút." Yên Lam đáp lại, thế nhưng, đã ra khỏi cửa, Trần Mạt chẳng nghe thấy.

Yên Lam cười lắc đầu, Mạt Mạt vẫn vậy, một chút cũng không đổi khác, chẳng hề quan tâm đến mọi thứ như một đứa trẻ.

Yên Lam lại ngồi ngây ngốc một hồi, đứng dậy, đi về phía toilet. Lúc này, bên cạnh, có một người cũng đứng lên theo, đi về phía toilet.

Người đó chính là Cận Thế Phong, hôm nay, hắn cùng Kỷ Tồn Viễn tới đây bàn về việc hợp tác với người lãnh đạo cấp cao của cửa hàng bách hóa, mới vừa hoàn thành cuộc thảo luận, trong lúc đang nhàn nhã uống rượu, Cận Thế Phong đột nhiên chau mày lại, bởi hắn nhìn thấy Yên Lam đang bước vào. Vì sao nàng lại đến những chỗ này? Cận Thế Phong trong nháy mắt liền thấy nghi hoặc, sau khi lại nhìn thấy Trần Mạt, hắn mới nhẹ nhõm thở phào, hóa ra là cùng với cô ấy!

Sau khi Cận Thế Phong nhìn thấy Trần Mạt đi khỏi, Yên Lam đứng dậy đi vể hướng toilet, hắn cũng đứng dậy đi theo sát nàng.

"Trương tổng, mọi người cứ uống gì đó trước, tôi xin phép vắng mặt một lát." Sau đó mỉm cười bước ra.

Yên Lam bước tới cửa toilet, đang đứng trên hành lang, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng người gọi nàng.

"Lam Lam"

Nàng dừng bước, quay đầu lại, thì ra là Vĩ Kiệt, "Vĩ Kiệt, đã lâu không gặp rồi a!" Yên Lam cất tiếng chào. (Vĩ Kiệt: Bạn trai bị bỏ mặc trước đây của Yên Lam, đã từng được nhắc tới ở chương mở đầu. )

"Lam Lam, anh rất nhớ em!" Vĩ Kiệt nói, "Anh vẫn không quên được em, mấy ngày nay em đã đi đâu? Anh đều tìm không được em, đến công ty của bọn em, họ nói em đã từ chức, anh vẫn rất lo lắng cho em. Em đừng rời xa anh có được hay không? Anh không thể không có em mà!"

Yên Lam lắng nghe những lời hắn nói, bất giác lui từng bước ra sau, nhíu nhíu mày "Vĩ Kiệt, em đã nói rồi, chúng ta thật không có khả năng ở cùng nhau. Em vẫn chỉ xem anh như một người bạn tốt mà thôi. Hiện tại, tâm tình em đang rất rối loạn, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa. Phiền anh đi trước đi, để em yên tĩnh thoải mái một chút"

"Lam Lam, anh cũng không muốn gây phiền toái cho em, nhưng anh.... . Quên đi, anh vẫn nên đi trước, chúng ta liên lạc lại sau vậy. Vậy em, có thể hay không, có thể hay không cho anh một cái ôm?" Vĩ Kiệt dè dặt khẩn cầu."Coi như là giữa hai người bạn tốt, được không?"

Yên Lam vươn tay ôm lấy hắn, nói, "Uhm, nhớ kỹ, chúng ta vĩnh viễn sẽ luôn là bạn tốt!"

"Uhm, anh sẽ ghi nhớ." Vĩ Kiệt nói xong, liền xoay người rời đi.

Nhìn Vĩ Kiệt đã đi xa. Yên Lam nhịn không được mà rơi nước mắt, vì sao mình không thích hắn, ở bên cạnh hắn, hẳn là sẽ rất hạnh phúc, không phải sao? Hắn yêu thương mình như vậy. Thế nhưng, hiện tại... Thật sự rất thống khổ!

Lúc Cận Thế Phong đến, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng Yên Lam rơi lệ đó, hắn châm chọc nói " Nếu luyến tiếc như vậy, thì hãy mang hắn quay lại đi!"

Yên Lam ngẩng đầu lên, "Anh sao lại ở đây?" Nhìn Cận Thế Phong trước mắt, nói, những chuyện vừa nãy hắn đều đã nhìn thấy? Vậy cớ sao hắn còn muốn nói với nàng như vậy, nàng rõ ràng đã cự tuyệt!

"Vấn đề này hẳn là anh phải hỏi em mới đúng chứ?" Cận Thế Phong giận dữ nói.

"Em đến cùng Mạt Mạt, " Yên Lam hồi đáp.

"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh mà! Em thực sự luyến tiếc hắn sao? Em là vì hắn mà khóc?" Cận Thế Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Yên Lam nhìn Cận Thế Phong trước mắt, trong lòng đau xót, cười cười, hắn không hiểu, hắn vẫn không hiểu, không hiểu nỗi lòng của nàng, có đôi khi rời xa cũng chỉ là vì muốn được giữ lại mà thôi. Sau đó, xoay người bước về phía trước, cũng không muốn nói thêm lời nào với hắn, trái tim thực sự đã quá mệt mỏi, cũng quá đớn đau!...

Cận Thế Phong nhìn thấy Yên Lam lạnh lùng cười trước mặt mình, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi, trong nháy mắt, trong lòng kinh hoảng, liền vội vàng kéo tay nàng, ôm nàng vào trong lòng mình, hoảng hốt nói "Em muốn đi đâu? Em chỗ nào cũng không thể đi, em chỉ có thể ở bên anh, em là của anh, biết chưa? Anh sẽ không cho em rời khỏi anh! Em là do chính anh mua về, thì đã là của anh, anh sẽ không để em rời khỏi đâu! Bất kể em đi tới đâu, anh đều có thể tìm em về!"

Yên Lam ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Cận Thế Phong, "Vậy xin anh buông tay đi! Tôi mệt mỏi rồi, chơi đùa không nổi nữa."

Cận Thế Phong hung hăng trừng mắt nhìn Yên Lam, dường như muốn nhìn thấu nàng, lửa giận trong thoáng chốc mạnh mẽ trỗi dậy, "Vì sao? Vì sao lần nào em cũng muốn rời khỏi bên cạnh anh? Anh không buông, anh tuyệt đối sẽ không buông tay! Em có nghe hay không? Em là của anh, anh sẽ không nhường em cho người khác!" Cận Thế Phong quát lên bên tai nàng.

Yên Lam cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, không nói gì, cũng không động đậy nữa, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

Cận Thế Phong kéo Yên Lam ra khỏi PUB, ấn nàng lên xe, khởi động, hướng thẳng về nhà.

Suốt dọc đường, bọn họ đều không nói một lời, Yên Lam vẫn không nhìn Cận Thế Phong thêm lần nào nữa, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cận Thế Phong lái xe, tiện thể lấy di động ra gọi cho Kỷ Tồn Viễn "Alo, Tồn Viễn, những chuyện còn lại sẽ giao lại cho cậu, tôi về nhà trước.... Được, nói vài lời với Trương tổng, xin thứ lỗi, tôi tạm thời có việc phải đi trước.... Uhm, được, cứ như vậy, bye."

*****

Suốt dọc đường, bọn họ đều không nói lời nào, Yên Lam vẫn không nhìn Cận Thế Phong thêm lần nào nữa, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cận Thế Phong lái xe, tiện thể lấy di động ra gọi cho Kỷ Tồn Viễn "Alo, Tồn Viễn, những chuyện còn lại sẽ giao lại cho cậu, tôi về nhà trước.... Được, nói vài lời với Trương tổng, xin thứ lỗi, tôi tạm thời có việc phải đi trước.... Uhm, được, cứ như vậy, bye."

Sau khi về đến nhà, Cận Thế Phong trực tiếp đem Yên Lam kéo vào phòng, họ cũng không ai mở đèn, cứ thế ngồi trong bóng tối.

Sau một hồi trầm mặc, Yên Lam lên tiếng trước, "Thế Phong, cảm ơn anh thời gian này đã chiếu cố em, em rất cảm kích mọi thứ anh làm vì em, nhưng, xin anh để em ra đi được không? Anh hãy buông tha cho em đi, em đã thực sự quá mệt mỏi, em cũng không thể chống đỡ nổi nữa rồi!"

Cận Thế Phong không nói gì, chẳng thể nhìn ra hắn có biểu cảm gì trong bóng tối. Yên Lam tiếp tục nói "Yêu anh, quả là một chuyện rất thống khổ, anh có biết hay không? Yêu anh, em đã trở nên rất mâu thuẫn! Em có thể cảm nhận được anh đối xử với em rất tốt, thậm chí còn tự cho rằng anh thật sự thích em. Thế nhưng, kết cuộc, em nhận ra không phải như vậy. Mấy ngày nay, em làm những việc này, đều là muốn khiến anh ghen, bởi vì anh từng nói, anh không thích em ở cùng với người đàn ông khác, chỉ cần anh ghen, vậy chứng minh rằng anh thật sự yêu em. Nhưng mà, anh...... Mấy ngày nay, anh cũng chưa từng nói rằng anh yêu em. Mỗi khi em tưởng rằng anh sẽ nói điều gì đó với em, anh lại xoay người đi nơi khác, không nói năng gì. Vì sao? Anh đã không thích em, nhưng lại không để em ra đi? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh rốt cuộc muốn em như thế nào! Phải thế nào anh mới bằng lòng buông tha em?"

Yên Lam vừa nói vừa rơi nước mắt, "Em thật sự không hiểu anh, nếu như anh chẳng qua chỉ xem em như những người phụ nữ trước đây, em muốn nói xin lỗi, em không thể đáp ứng cho anh. Rốt cuộc anh xem em là gì? Tình nhân, tình phụ, cũng là một trong vô số những người phụ nữ của anh, có thể ngay cả như thế cũng không phải, chỉ là một thứ sủng vật anh dùng tiền mua về để chơi đùa? Vậy thì xin anh.... Buông tha em, có được hay không, em vẫn còn có tự tôn, em không muốn bị anh tùy ý thích mà đùa bỡn, hiện giờ em chỉ muốn...... Chỉ muốn rời khỏi nơi này." Nước mắt không kìm nén được mà rơi xuống, Yên Lam nghẹn ngào nói xong, xoay người, bước ra ngoài.

Một, hai bước, ba bước....

Đúng lúc này, Cận Thế Phong thoáng chốc ôm chầm lấy Yên Lam từ phía sau, ngăn cản nàng đang bỏ đi, cấp thiết nói "Lam Lam, xin lỗi, xin lỗi... Anh biết, anh biết em làm như vậy tất cả đều vì muốn khiến anh nói câu thích em. Anh cũng biết câu nói kia thật rất quan trọng! Nhưng, sau lần nhìn thấy em cùng Tồn Viễn hợp xướng thâm tình, anh lại ghen tị, anh dĩ nhiên không muốn em cùng người đàn ông khác gần gũi như vậy, bởi vậy anh đã rất tức giận, anh to tiếng với em, nhưng những điều đó cũng không phải chủ ý ban đầu của anh."

Cận Thế Phong nói tiếp "Anh cũng muốn nói rằng anh thích em, nhưng, nhưng mà anh không dám nói, không phải bởi vì anh không thích em, mà là anh sợ, anh sợ sau khi anh nói ra, em sẽ rời bỏ anh, anh sợ anh không phải là người mà em thích, anh không thể lại một lần nữa trải qua sự đả kích ấy. Năm năm trước sau lần bị phản bội đó, anh không bao giờ.......... tin tưởng vào tình yêu nữa, không bao giờ.... tin vào phụ nữ nữa, là em, là em đã khiến cho anh lại lần nữa hiểu được tình yêu, vì vậy anh thật sự không thể mất em..."

Cận Thế Phong càng ôm xiết lấy Yên Lam, dường như lo sợ nàng đột nhiên tan biến, "Lam Lam, anh thích em, thích em, em đừng rời xa anh, anh không thể không có em." Chậm rãi xoay người Yên Lam lại, hắn hôn lên môi nàng, tiếp đó lại hôn lên những giọt nước mắt của nàng....

Yên Lam đầu tiên là sửng sốt, chậm chạp không phản ứng gì. Một lúc sau, nàng rốt cuộc cũng có phản ứng, nàng rốt cuộc cũng nghe được hắn nói hắn thích nàng, thì ra là nàng không nghĩ sai chút nào, hắn thực sự thích nàng... Yên Lam vui mừng đến đỗi rơi nước mắt.

Sáng sớm hôm sau, Yên Lam từ trong lồng ngực Cận Thế Phong tỉnh lại, xoay người nhìn thấy hắn đích thực đang bên cạnh, dùng tay vuốt ve khuôn mặt hắn, tối hôm qua hắn thực sự đã tỏ tình với nàng, nàng thật là cao hứng mà!

Hiện tại tất cả đều là hạnh phúc, Yên Lam thâm tình nhìn Cận Thế Phong, lặng lẽ hôn lên gương mặt của hắn.

Đột nhiên, tay nàng bị một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy, Cận Thế Phong chậm rãi mở mắt, cười nói, "Xem anh bắt được gì đây? Một tiểu tặc xinh đẹp, mới sáng sớm em đã lén trộm mất môi anh, trái tim anh." Ánh mắt Cận Thế Phong dần dần chuyển sang nồng nàn.

"Anh nói bậy, mới là không phải, " Yên Lam nói cãi lại "Em đang hôn đánh thức một hoàng tử anh tuấn nha! Người đẹp ngủ trong rừng và hoàng tử, mà anh là hoàng tử đó, vậy em chính là công chúa xinh đẹp rồi."

"Có đúng không?" Cận Thế Phong chớp mi nhìn Yên Lam.

"Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào anh không bị nụ hôn của em đánh thức sao?" Yên Lam cười hì hì, nói.

"Đúng vậy đúng vậy! Em nói cái gì cũng đều đúng hết, vậy công chúa thân yêu, chúng ta có phải nên thức dậy rồi hay không! Đến giờ đi làm rồi kìa!" Cận Thế Phong sủng nịnh nói.

"Uhm, được, nên thức dậy rồi." Yên Lam gật đầu nói. Nói xong, liền đứng dậy đi tới toilet rửa mặt chải đầu, tiếp đó tự mình chọn cho mình một bộ quần áo, sau đó lại chọn cho Cận Thế Phong một chiếc áo sơ mi cùng cravat.

"Bác Trương, chào buổi sáng!" Cận Thế Phong nắm tay Yên Lam bước xuống lầu.

Bác Trương mỉm cười nhìn bọn họ, tuy rằng không biết hai ngày trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà, tình cảm của bọn họ lại càng trở nên tốt đẹp hơn, vì vậy mặc kệ là như thế nào, đó nhất định là việc tốt! "Thiếu gia, Lam tiểu thư, hai người xuống rồi! Bữa sáng đã làm xong rồi, hai người nhanh ăn đi, lát nữa còn phải đi làm nữa mà!"

"Vâng, được." Yên Lam đáp lời bác Trương, kéo Cận Thế Phong đi về phía phòng ăn.

Sau khi ăn sáng xong, Cận Thế Phong lái xe như bay đến công ty, Yên Lam ngồi bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của Cận Thế Phong, trong lòng tràn đầy ấm áp, tràn đầy hạnh phúc, "Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau đúng không, Thế Phong." Nàng hỏi.

Cận Thế Phong quay đầu lại nhìn nàng, rất trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau!"

*****

"Duyệt Khải" là một khách sạn lớn rất có khí thế, có khu thư giãn giải trí tích hợp, cũng có nhà hàng sa hoa.

Yên Lam đi vào khách sạn "Duyệt Khải", mang theo một cái túi xách rất đẹp trong tay, có chút vui mừng lại có chút đắc ý. Hôm nay là ngày lễ tình nhân 14 tháng 2, là lễ tình nhân đầu tiên sau khi nàng cùng Thế Phong ở bên nhau, nàng muốn cho Thế Phong một niềm vui bất ngờ.

Nàng đã thương lượng cùng bác Trương đâu ra đó, muốn bác Trương nói lại với Cận Thế Phong, nàng chờ hắn ở "Duyệt Khải", muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Nàng đã đặt trước một bữa tối dưới ánh nến, trong bầu không khí lãng mạn, nói với Thế Phong nàng yêu hắn, đồng thời trao tặng món quà mình tự tay chuẩn bị, nhất định rất hạnh phúc.

"Oa" một tiếng, đang tưởng tượng, Yên Lam không cẩn thận va phải một vật gì đó, cúi đầu nhìn, hóa ra nàng va vào một cô bé.

"Xin lỗi nha! Cô bé, cô không phải cố ý, cháu có sao hay không?" Yên Lam vội vàng nâng cô bé dậy, hỏi han.

"Cháu muốn tìm mẹ, " Cô bé kia mếu máo nói.

"Cháu đừng khóc mà! Cô đưa cháu đi tìm mẹ có được hay không? Mẹ cháu ở đâu nè?" Yên Lam dỗ dành nói.

"Mẹ, mẹ ở nhà hàng." Cô bé nghẹn ngào nói.

"Được, cô đưa cháu đi tìm mẹ, có được hay không, cháu đừng khóc nha!" Nói rồi, Yên Lam kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô bé đi về phía thang máy.

Thang máy tới, Yên Lam dẫn cô bé đi đến. Thang máy chậm rãi di chuyển lên cao, thang máy chỉ có hai người, có vẻ hơi trống trải.

Yên Lam xem giờ, nên báo cho Thế Phong biết, nàng lấy điện thoại ra, gọi cho Thế Phong.

Điện thoại di động rất nhanh đã kết nối được, "Thế Phong à! Hôm nay, anh có muốn ra ngoài ăn tối không, chúng ta ra ngoài ăn đi!... Hôm nay là lễ tình nhân mà! Chúng ta dùng một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, được không?"

Lúc này, Cận Thế Phong đang trên đường về nhà, hắn nhận điện thoại, nghe giọng nói hưng phấn của Yên Lam, dần dần có chút cảm giác hạnh phúc dâng lên trong tim. Tiếng nói của Yên Lam vẫn còn đang tiếp tục, "Em nói cho anh biết nha! Em đang..."

Đột nhiên, bên kia điện thoại di động truyền đến một tiếng nổ "Ầm ầm", Yên Lam la lên một tiếng, rồi lại không nghe thấy tiếng nói của nàng nữa, chỉ còn lại tiếng máy bận tút tút.

Sau mấy tiếng đó, Cận Thế Phong đã ý thức được có điều bất thường, hắn lại gọi vào số điện thoại của Yên Lam lần nữa, thế nhưng, đầu kia của điện thoại di động vẫn truyền đến tiếng nói lạnh như băng kia, "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vòng phủ sóng! Vui lòng gọi lại sau."

Hết lần này đến lần khác, Cận Thế Phong liên tục gọi vào số điện thoại của Yên Lam, nhưng từ đầu đến cuối đều không nghe thấy tiếng nói hắn muốn nghe nhất lúc này, tiếng nói của Yên Lam, dường như đã càng ngày càng xa cách hắn. Nỗi bất an trong lòng cũng càng lúc càng lớn. Điều này làm cho hắn nhớ tới lần bắt cóc kia.

Trong thang máy, Yên Lam đang trò chuyện cùng Cận Thế Phong, "Em nói cho anh biết nha! Em đang..."

Nói được một nửa, đột nhiên một tiếng nổ "Ầm ầm" làm gián đoạn, ngay sau đó thang máy dữ dội rung lên một cái, ngừng lại, bởi vì thang máy lắc lư, Yên Lam không đứng vững, "A"

một tiếng, liền ngã nhoài trên mặt đất, điện thoại di động cũng hung hăng đánh rơi trên mặt đất. Đồng thời lúc này, đèn trong thang máy cũng cùng lúc tắt ngóm.

"Cô ơi, làm sao vậy? Tối quá, cháu sợ, cô ơi, cô ở đâu vậy?" Cô bé vào thang máy cùng yên Lam kêu lên.

"Không có vấn đề gì đâu, cô bé, đừng sợ. Cô ở đây." Nói rồi, Yên Lam vươn tay ôm lấy cô bé, dỗ dành nói, "Thang máy chẳng qua là có một chút trục trặc nhỏ, một chút người ta sẽ có thể lập tức sửa xong, cháu không cần phải sợ nha!"

Đúng lúc này, đèn khẩn cấp của thang máy bật sáng, Yên Lam vội vã nhặt điện thoại di động rơi trên mặt đất lên, muốn gọi một cuộc điện thoại cho Thế Phong, nhưng mà bất kể nàng tìm cách đi nữa, điện thoại di động cũng đều không hề bật lên."Chuyện gì xảy ra vậy nè!" Yên Lam vừa lẩm bẩm, vừa không ngừng ấn phím trên di động. Nhưng mà mặc kệ nàng thử như thế nào, điện thoại di động vẫn không có bất kỳ phản ứng gì như cũ, trong lòng của nàng bắt đầu có chút nôn nóng, nhưng càng bực dọc lại càng không có cách gì với điện thoại di động.

Mà thang máy cũng lẳng lặng dừng lại nơi đó, không hề dịch chuyển một chút nào.

Trên mặt cô bé kia bắt đầu xuất hiện nét mặt sợ hãi, cô bé bắt đầu ý thức được, có lẽ sự việc cũng không theo chiều hướng đơn giản như lời Yên Lam nói vậy.

Bên trong chiếc thang máy trơ trọi, không một sự trợ giúp này, hai người họ tựa như bị nhốt trong núi sâu, hai mắt mờ mịt, lại cũng không nhìn thấy bất kỳ một tia hy vọng nào.

"Bác Trương, bác Trương." Cận Thế Phong gấp gáp gọi, chạy ào vào cửa chính, giọng nói lo lắng hỏi, "Lam Lam đâu? Lam Lam ở đâu?"

Bác Trương mang theo vẻ mặt tươi cười, đi ra từ nhà bếp, "Thiếu gia, cậu đã trở về. Tiểu Lam tiểu thư nói, hôm nay là lễ tình nhân, cô ấy muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ a! Ha ha *** "

"Lam Lam đã đi đâu?" Tốc độ nói cực nhanh của Cận Thế Phong, chứng tỏ lúc này trong lòng hắn lo lắng biết bao.

"Việc này không thể nói cho cậu a! Tiểu Lam tiểu thư nói đó là một bí mật, cô ấy muốn chính miệng nói với cậu!" Bác Trương nói.

Cận Thế Phong cũng không nhịn được nữa, xông lên phía trước, nắm lấy bả vai bác Trương, hoảng loạn quát lên, "Bác Trương, bác mau mau nói cho cháu biết, rốt cuộc Lam Lam đã đi đâu?"

Bác Trương bị hành động điên cuồng của Cận Thế Phong dọa, bà dè dặt nhìn hắn, "Thiếu gia, cậu làm sao vậy?"

"Lam Lam, vừa nãy mới nói chuyện điện thoại với cháu, nhưng mà nói được một nửa lại đột nhiên ngắt máy, điện thoại di động của cô ấy thì cũng không gọi được nữa, cháu lo lắng sẽ xảy ra chuyện tình gì..." Cận Thế Phong nói."Bác nhanh nói cho cháu biết, rốt cuộc Lam Lam đã đi đâu?"

"Cậu nói cái gì? Thiếu gia, " Bác Trương hoảng sợ nhìn Cận Thế Phong, "Cậu là nói Tiểu Lam tiểu thư có thể sẽ có nguy hiểm? Cô ấy nói cho tôi biết cô ấy đã đặt bữa ở "Duyệt Khải", hơn nữa, cô ấy cũng đã ra khỏi nhà rất sớm, bây giờ hẳn là đến rồi." Bác Trương nhanh chóng mang mọi thông tin biết được nói hết toàn bộ với Cận Thế Phong.

Cận Thế Phong mạnh mẽ buông bàn tay đang siết chặt, liền xoay người chạy ra cửa, bác Trương cũng chạy theo ra ngoài, "Thiếu gia, tôi và cậu cùng đi." Lên xe, Cận Thế Phong dùng tốc độ nhanh nhất phóng về hướng khách sạn "Duyệt Khải".

Crypto.com Exchange

Chương (1-81)